Chap 2: Ô! Cái thằng này bị sao vậy trời?
Chiều hôm đó nó lết về nhà, tâm trạng nó không được vui cho lắm chắc cũng chỉ tại vì cái thằng em “khỉ núi” của đó đấy mà. Nó dẵ không còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu thằng em trai của nó bị đuổi học nữa….
Vừa về đến nhà nó mặc xác những người hầu đang gọi ý ới mà “dọc” thẳng lên phòng, gùi để lại mọi người dưới phòng khách. Nó chạy vào phòng gùi khóa cửa lại, đầu óc nó đang rối ren.
_Trời ơi là trời! Lại phải chuyển trường, không biết trong cái trường mới đó mình có được sống yên ổn không nữa! _Nó nói rồi quăng con gấu bông của mình sang một góc mà nằm dài trên cái giường iu quí của mình. Nó cầu mong là ngay mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp…. Mong là vậy! Rồi nó ngủ thiếp đi, qua một ngày dài mệt mỏi .
Dưới nhà:
_Minh! Đứng lại đây papa có chuyện muốn nói với con!_Ông Hùng gọi cậu lại khi thấy cậu đang bước lên cầu thang. Cậu quay lại nhìn ông rồi chần chừ một lúc, sau đó cậu cũng bước xuống và ngồi vào ghế sofa.
_Papa có chuyện gì muốn nói với con sao?_Gương mặt cậu vẫn vui vẻ như ngày nào, nhưng mà bề ngoài thì vậy chứ trong lòng đang “sợ” lắm á. Cậu biết là papa rất bực vì cậu luôn luôn gây ra chuyện mà.
_Ừ, là chuyện học hành của con đấy!_Ông nói rồi uống một ngụm trà, sau đó lại nói tiếp_Papa muốn con không được quậy phá nữa, con biết là điều này khiến papa buồn lắm không?papa thực sự rất thất vọng về con đấy!_Papa cậu nói và nhìn thẳng vào mặt cậu, khiến cậu có cái cảm giác như là mình là một kẻ phạm tội và đang được huấn giáo.(Thì sự thật là như thế mà )
_Papa à,…._Cậu không biết nói gì cả. Đúng! Điều mà papa cậu nói là đúng, có lẽ….đã đến lúc cậu nên chuyện tâm vào việc học hành và trở thành một người con hiếu thảo rồi. 17 năm qua, cậu đã ăn chơi đủ. Và giờ đây cậu cần đền đáp những ân tình mà papa và mama của cậu dành cho cậu.
_Papa à, con….con sẽ không quậy phá nữa! Từ bây giờ trở đi….con sẽ nghe theo lời của papa và mama._Cậu nhắm mắt lại và hít thở thật sâu để lấy lại can đảm. Cậu nói một cách chắc chắn và khi mở mắt ra thì…cậu thấy papa cậu mĩm cười, nụ cười hạnh phúc.
_Ừ, con trai của ta phải thế chứ! Lần này ta sẽ tin con. Con phải cố gắng nhé, đừng để phụ lòng ta và mama của con._Ông nói và lấy tay xoa đầu thằng con trai yêu quí của mình. Phải! Đã 17 năm rồi ông không cảm thấy được sự tự hào về thằng con của mình. Mama của cậu cũng chứng kiến hết mọi việc, bà nở một nụ cười hạnh phúc và cảm thấy lần này, thằng con trai của bà đã được thuần phục rồi.
_Thôi, con xin phép papa con lên phòng_Cậu cười hiền, bây giờ cậu cũng cảm thấy có cái gì đó vui vui. Có lẽ… có lẽ lựa chọn của cậu là đúng.
_Ừ con lên phòng nghĩ ngơi đi rồi ngày mai còn phải đi học nữa, ngày đầu tiên không nên để lại ấn tượng xấu._Ông cũng cười rồi nhìn theo cậu con trai của mình đang bước lên bậc cầu thang, lòng ông nhẹ hẵn…
_________Sáng hôm sau_____________
_Oaaaaa_Nó ngồi dậy và vươn vai, việc đầu tiên mà nó vẫn thường làm mỗi buổi sáng. Nhìn ra ngoài cửa sổ nó thấy những tia nắng chiếu xuyên qua tấm màn và lọt vào phòng của nó…Nắng thật dịu dàng. Nó nhìn vào đồng hồ.
_6h15’_Nó nói rồi bước chân xuống giường, kéo tấm màn lên rồi nó mở cửa bước ra ban công._Thật thoải mái!_Nó đứng đó, hít thở không khí trong lành. Bây giờ thì còn quá sớm để giờ học của nó bắt đầu. Có lẽ hôm nay là một ngay vui vẻ. Nó mĩm cười.
_Ọt ọt…._Tiếng động vang lên, và nó hơi ngơ ngơ cố nhớ lại chuyện hôm qua. Ầy, chẳng là hôm qua khi nó đi học về thì lao thẳng lên phòng rồi đánh một giấc dài cho tới sáng mà quên rằng mình chữa có ăn tối. Và hậu quả là bây giờ cái bung của nó đang “biểu tình” đó mà.
Nhanh chân bước vào phóng tắm để làm vệ sinh cá nhân. 5′ sau nó bước ra trong một bộ dạng rất ư là “kute” . Mái tóc dài được nó cột 2 bên và những lọn tóc quăn quăn, cái mái thì để tầm ngang lông mày và bát thì hơi dài và ôm gọn lấy gương mặt bầu bĩnh của nó , và còn được cài một chiếc kẹp hình trái tim màu hồng trông cute cực. Bộ đồng phục của nó đang mặc có màu chủ đạo là màu xanh lá cây. Cái áo có cỗ lọ và được cột một cái nơ màu đỏ đỏ xinh xinh, ống tay áo dài đến tận khuỷnh tay và được ôm lại. còn phần trên vai thì phồng ra. Áo màu xanh lá chỉ có ống tay áo là màu trắng nhưng vẫn có vài đường màu xanh. Mặc cùng với chiếc áo đó là cái váy xếp nép màu xanh sọc ca rô, đường sọc màu đen tạo ra nét đặc biệt cho cái váy. Váy chỉ ngắn che ngang đùi nhưng mà rất là “nữ tính” . Mang một đôi vớ màu đen đến đầu gối, trông nó cực kì baby, cứ như là một con búp bê vậy.Tự tin với bộ đồng phục của trường, nó bước nhanh xuống nhà bếp.
_Oaaa, mama và dì hai nấu gì mà thơm thế?_Nó vừa đi đến nữa cầu thang thì đã nghe thấy mùi thơm phưng phức từ nhà bếp vọng ra.
_À, con dậy rồi đó hã? Thôi con lên gọi Minh xuống ăn sáng luôn đi, chắc là nó chưa dậy đâu. _mama nó nói từ trong bếp vọng ra.
_Vâng ạ._Nó nói rồi quay lên định về phòng thằng em trai thì thấy cậu đang đứng thù lù một đống trước mặt làm nó hoảng hốt muốn đứng tim nun. Giật thót người nó xém tí nữa thì té cậu cũng đưa tay ra kéo nó lại, không thôi thì….tự hiểu tự hiểu.
_Ăn sáng thôi._Cậu nói và nở một nụ cười rất thật, không bởn cợt, không kinh rẽ, không giả tạo. Nụ cười rất hiền. Nó ngơ ngác nhìn thằng em của mình.
_”trời ạ? Cái quái gì đang xảy ra thế này? Thằng em mình hôm nay nó bị ấm đầu à?”_Nó nín thở luôn, nó không tin vào mắt mình nữa. Chẵng là mọi ngày thì nếu không có người gọi nó sẽ “nướng tới khi nào cháy lò thì thôi”, không bao giờ biết giúp đở người khác (Amen ) Nếu mà gặp phải tình trạng lúc nãy thì nó chẳng những không đở mà còn đứng đó cười ha hả ha hả nữa á. Còn về việc nó đột nhiên ngoan đột xuất thế này thì…. Bó tay á.
Minh bây giờ đang trong phòng bếp và “phụ” mama nó cùng dì 2 dọn bữa sáng ra ọi người, papa nó thì đang dán mắt vào tờ báo, nó thì ngơ ngác nhìn cả nhà._”Truyện quái gì đang xảy ra thế này?”
Sau khi đánh nhanh rút lẹ, nó đã sẳn sàng để đi học. Nhưng mà nhìn vào đồng hồ thì thấy mới có 6h55 thôi, còn sớm chán nhá! giờ học của tụi nó bắt đầu lúc 7h30 lận cơ mà, việc gì phải vội cơ chứ? Thế đấy, vậy là nó cứ ung dung thong thả ngồi xem tivi, còn thằng em của nó sau khi phụ bưng đĩa vào trong thì đi ra, thoáng thấy nó đang ung dung ngồi đó cậu thấy bực bực.
_Nè, chị có muốn đi học không đó!_Cậu cáu rồi tắt cái tivi đi.
_Ơ? Vẫn còn sớm mà, việc gì phải đi học sớm như thế chứ? _Nó vẫn tỉnh bơ đáp lại.
_Sời, sớm cái gì mà sớm nữa. Mình còn phải nhận lớp này, tham quan trường mới này, rồi còn phải đi làm quen với mọi người nữa chứ!_Cậu cáu lên gùi lôi nó xềnh xệch.
_Ê cái thằng này, mi bị sao thế hã? Đột nhiên thay đổi tích cách 180 độ luôn à!_Nó không chịu nổi nữa thì hét lên thẳng vào mặt cậu và quát quát mắng mắng.
_Ờ, thế thì chị không muốn em thay đổi à? Hay là chị muốn ăn bắt nạt chi như trước kia nữa? _Cậu nói mà mặt nhìn gian hết sức.
_Ơ, ơ… việc đó thì không muốn. Nhưng mà tự nhiên em thay đổi 180 độ luôn à, làm chị không có thích nghi kịp._Nó nói mà mặt gượng cười.
_Ừm, thế thì tốt! Đi học thôi._Nói xong cậu kéo tay nó ra ngoài cửa và định đến xe hơi đang đậu trước nhà thì tiếng papa nó vọng ra nói.
_Minh à, con lấy xe máy đi cho tiện, đừng làm mọi người chú ý._Papa nó nói rồi nhìn cậu cười hiền mới chết chứ. Chưa bao giờ papa cho cậu đi xe máy đi học cả.
_Vâng thưa pa, thui papa con đi học luôn!_Cậu cười hiền rồi leo tót lên chiếc xe SH của mình và rồ máy, nó từ từ leo lên cái xe mà hồn thì vẫn còn để trên “thiên đình”.
_Thưa papa con đi học!_Nó vừa dứt câu thì chiếc xe đã phóng vèo vèo trên con đường rồi, nó đang tự nhủ không phải papa ăn nhầm thuốc gì không mà tại sao lại cho cậu đi xe máy đi học cơ chứ! Chĩ khổ cho nó.
Thứ Hai, 23 tháng 11, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.