-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 4

Buổi sáng đầu thu se se lạnh, An nằm cuộn tròn trong chăn như chú mèo nhỏ lười nhác. Ông Minh mở cửa thật khẽ, hi vọng không làm An tỉnh giấc. Trên tay ông cầm một tờ giấy. Đó là tờ báo điểm của A.Q. Nhìn tờ giấy thêm lần nữa, ông mỉm cười rạng rỡ. An thi đỗ vào được A.Q và quan trọng hơn cô đỗ thủ khoa. Dù trước đây khi còn ở Mỹ, An cũng hay báo với ông kết quả tương tự, đã quen nhưng mỗi lần biết thành tích của cô, ông không khỏi vui sướng trong lòng.

Ông để tờ giấy lên bàn, nhẹ nhàng ghế lại gần giường, ngắm nhìn An đang ngủ rất yên bình. Càng lớn cô càng giống mẹ. Từ khuôn mặt trái xoan, chiếc mũi cao dọc dừa, đôi môi nhỏ màu hoa anh đào, làn da trắng mịn như da em bé, cái cằm tròn đầy đến màu mắt cũng giống chỉ là mắt bà Nguyệt nhạt hơn.

Mỗi lần nhìn An ông lại nhớ đến người vợ đã mất. Người vợ có nụ cười đẹp như hoa, có vầng hào quang của thiên nữ. Người vợ đối với ông là người đẹp nhất, tốt nhất. Ông Minh nhìn An ngủ, hàng mi cong dài khẽ lay động, cô cựa người, mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra, mày nhíu chặt lại, khuôn miệng xinh xắn khẽ lặp đi lặp lại câu “Mẹ! Dũng! Đừng mà…”

Mắt ông Minh lập tức phản chiếu một màu u tối. Ông tự hỏi cô vẫn luôn mơ thấy họ trong mơ? Có bao giờ cô mơ đến ngày tháng hạnh phúc hay không? Giấc mơ của cô có đau khổ, tàn khốc như giấc mơ của ông không?

Ông Minh ra khỏi phòng An, đi xuống thư phòng. Nét mặt ông giờ đây như một tảng băng, cô độc và lạnh lùng. Ông bỗng chốc hóa thành con người hoàn toàn khác.

*****

An bật dậy, hơi thở gấp gáp, mồ hôi rịn đầy trên trán. Ánh nắng yêu ớt của buổi sáng đầu thu làm cho những giọt mồ hôi ấy thêm phần lấp lánh. Lại nữa! Những giấc mơ không buông tha cô. Dường như nó muốn nhắc nhở cô về cái chết của họ. Thật sự thì không cần thiết bởi vì cho đến chết cô cũng sẽ không quên.

An xuống nhà ăn sáng, thấy bố đang ngồi đọc báo, trên bàn là cộc café. Ngạc nhiên nhưng cô vẫn hỏi bằng giọng lạnh lùng:

– Bố không đi làm sao?

– Lát bố đi! – Nghe giọng An, mặt ông Minh giãn ra, nét mặt dịu dàng nhìn cô – Bố để giấy báo trên bàn học con đấy!

An gật đầu:

– Con đọc rồi. Không có gì đặc biệt cả. – Cô nhún vai.

Ông Minh cười hiền:

– Ừ! Mai đi nhận lớp đấy. Con kết thêm bạn đi.

– Không phải con từng nói rồi sao? Chỉ cần biết thân phận con, cả trường sẽ tự đông kết bạn.

Ông Minh biết mình không thể thuyết phục cô con gái yêu cứng đầu này.

An biết bố cô muốn cô cởi mở hơn, bớt lạnh lùng hơn, trở về con người của bốn năm trước. Nhưng từ “bạn” đối với cô nó rất xa vời.

*****

Một năm học mới chuẩn bị bắt đầu. Hôm nay An dậy từ rất sớm. Ngồi trên bậu cửa sổ, đầu tựa vào tường không chút sức lực. An ghét dậy sớm, ghét luôn cả bình minh. Hôm nay ngắm thử, cô thấy nó đẹp đấy chứ. Lí do An dậy sớm vì cô lại gặp ác mộng, không ngủ nổi từ lúc bốn giờ.

“Ring……ring……..ring……”

Tiếng chuông bao thức vang dài. Sáu giờ, mặt trời tỏa ra tia nắng ấm áp nhưng vẫn còn chút lạnh của sương đêm. An đứng dậy soi gương. Mắt cô xuất hiện vết thâm mờ. An xoa xoa hốc mắt rồi mở tủ lấy quần áo.

An mặc quần jean ôm, áo sơ mi ca-rô đen trắng ống tay dài ngang khuỷu. Tóc buộc cao đuôi ngựa. Mái được tẽ ra thành mái bằng chéo. Cổ tay đeo một chiếc đồng hồ đen có hình tròn phổ thông, những con số chỉ là nét gạch màu vàng kim, kim giây và kim phút có hình dáng rất đặc biệt.

Xuống nhà, An chào bố rồi đi ra cửa:

– An ăn sáng đã! – Ông Minh gọi lại.

– Con ăn ngoài được rồi!

– Không được! Lại đây ăn sáng! – Câu nói ra lệnh nhưng giọng điệu lại vô cùng dịu dàng. An đành lê chân vào bếp.

*****

An đi bộ đến trường mất khoảng 30 phút. Lúc đầu, ông Minh bắt cô đi ô tô nhưng cô kiên quyết không chịu nên ông đành thở dài.

An đứng trước cổng trường cao to sừng sững. Dù đã nhìn A.Q rồi nhưng cô vẫn không khỏi bỡ ngỡ trước vẻ tráng lệ của nó. An đến chỗ bảng tin để tìm lớp nhưng khác với lần cô tìm phòng thi. Rất nhiều người chen chúc nhau, vài người đứng gần đấy tụm lại buôn chuyện đợi bớt người. An ghét nhất bon chen, chật chội, cô lại gần sơ đồ trường học. Ồ! Có thư viện, có bể bơi và có một vùng màu xanh lá nhưng đánh dấu X rất to. An quyết định tìm thư viện đợi bớt người rồi tìm lớp sau.

An đi một lúc. Cô cũng chả biết mình đi đâu. Ngôi trường này rộng hơn những gì cô nghĩ. Thế là cô cứ đi không biết phương hướng. Bỗng An khựng lại. Cô đang đứng ở khoảng sân trống khá rộng và trước mặt cô là một rừng cây. An đến gần. Cô không nghĩ trong trường lại có cả một rừng cây. Lẽ nào là khoảng xanh lá trên sơ đồ? Nhưng sao lại có dấu X?

Trước vùng đất nâu sậm ấy là một đường biên trắng kẻ dài. An không hiểu. Cô đi vào rừng mới biết nơi đây thật trong lành, thoải mái và có phần thần bí. Cây cao to, lá um tùm. Vài tia nắng khó khăn luồn lách qua những tán lá chiếu xuống mặt đất. An tham lam hít thật sâu cái luồng khí mát lành ấy cho căn tràn lồng ngực. Cô chọn gốc cây to nhất gần đấy, ngồi xuống tựa người vào thân cây. Cố gắng nhớ lại thật rõ đường tới đây. Trong cái rủi lại có cái may. Tuy cô không tìm được thư viện nhưng lại tìm được nơi trên cả tuyệt vời này. An nhắm mắt lại, dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

*****

An mơ màng. Có gì đó khẽ lướt qua mặt cô. Thật nhẹ nhàng và có cảm giác buồn buồn. Mơ hồ tỉnh lại. An đảo mắt xung quanh một cách nặng nề. Khi não cô đã “cập nhật” đầy đủ “thông tin” thì cô tỉnh hẳn. Nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay – quá 10 phút. Vội vàng đứng dậy, An mới để ý có khá nhiều chiếc lá xanh mơn mởn rơi trên người mình. Khó hiểu nhưng An không còn tâm trí nghĩ vì sao nữa. An chạy ra khỏi khu rừng với vận tốc ánh sáng.

Khi bóng lưng An nhỏ dần rồi khuất dạng, một người trên cây nhảy xuống, tiếp đất thật nhẹ nhàng.

Một chàng trai với đôi mắt nâu lạnh lẽo. Mái tóc đen mượt bồng bềnh làm người ta rất muốn chạm vào. Bên tai phải là khuyên tai hình chim ưng khẽ phát ra ánh sáng bạc. Nhìn đống lá xanh mượt mà cậu vừa dùng để đánh thức An rồi lại nhìn về nơi bóng lưng cô vừa khuất dạng. Bất giác trên đôi môi quyến rũ xuất hiện đường cong nhẹ. Tâm trạng không hiểu sao lại cực kì thoải mái. Cậu đút tay vào túi quần, thong thả ra khỏi khu rừng. Vừa đi cậu vừa ngâm nga một bài hát.

*****

An tức tốc chạy đến bảng tin. May tên cô rất dễ tìm. Ngay trên cùng – lớp 10a1.

Trước cửa lớp 10a1, có một cô gái rất xinh đẹp nhưng lại đạng trong tình trạng cúi gập người thở không ra hơi. Cả lớp ngạc nhiên nhìn về phía cô, còn cô giáo thì sững sờ, đôi mắt mở to. Khoảng một phút sau, cô lấy lại được nhịp thở, dáng người đứng thẳng lên có phần kiêu ngạo, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt bạc quét vào trong lớp một lượt, cất giọng nói trong trẻo:

– Thưa cô, em vào lớp!

Cô Lan (tên cô giáo) vẫn chưa hết sững sờ, giọng nói thật khẽ nhưng đủ để nửa lớp nghe được:

– Em…em là…….

An lập tức nhíu mày, đôi mắt trở nên lạnh lẽo nhìn thẳng vào như muốn xuyên thủng cả người cô Lan. Cô Lan lúng túng, tránh ánh nhìn đó:

– Hoàng Linh An! – An nói.

– À ừ! Em…em vào lớp đi!

An vào lớp đi về phía tổ trong cùng đối diện với bàn giáo viên. Khi đi qua cô Lan, An nói giọng thật nhỏ đủ để hai người nghe thấy:

– Phòng hội đồng, sau bài thi toán buổi chiều.

Từng ấy thôi cũng làm cô Lan nổi da gà, lạnh toát cả sống lưng.

Trường A.Q – sau khi thi toán.

Sân trường A.Q được bao phủ bởi màu vàng rực rỡ của ánh mặt trời.

Trong phòng hội đồng có một khối băng lạnh lẽo. Ánh nắng rục rỡ ngoài kia dường như không tài nào làm tan chảy được khối băng đó. Khi An vừa bước vào, toàn thể giáo viên đều đứng dậy, kể cả hiệu trưởng. An tỏ ra không hài lòng, giọng nói trong trẻo nhưng đầy “chất sát thủ”:

– Là giáo viên sao lại cung kính với học sinh của mình như thế?

Thật sự giọng nói của cô có sức sát thương rất cao. Mấy cô giáo yếu tim đều đang run rẩy. Lần trước thư kí của chủ tịch đã đến đưa ảnh An cho họ và cũng nói qua về tích cách của cô “tiểu thư bí ẩn” này. Nhưng ngoài sức tưởng tượng của họ, An đẹp hơn trong ảnh rất nhiều. Đôi mắt bạc và nét mặt lạnh lùng hơn. Tính cách thì đáng sợ hơn rất rất nhiều. Đúng là “trăm nghe không bằng một thấy”. Dù anh chàng thư kí đó có diễn tả chân thật thế nào thì họ cũng không nghĩ là An lại đáng sợ như thế.

– Hiệu trường là…….?

– Thầy! – Một người đàn ông trung niên lên tiếng. Người này có khuôn mặt hiền hậu nhưng nghiêm nghị, trên người toát lên sự trung trực, thẳng thắn. An không ngờ người tự xưng là hiệu trưởng này cũng tỏ ra cung kính với người đáng tuổi con mình như cô.

– Em đến là có chuyện muốn nói. – Các thầy cô đồng loạt gật đầu. – Nhưng mọi người ngồi xuống trước đã.

Các thầy cô ngồi xuống, An vẫn đứng, đứng trước sự chăm chú của tất cả mọi người:

– Tiểu thư, cô nói đi! – Hiệu trưởng lên tiếng.

An nhíu mày:

– Đầu tiên, không được gọi em là tiểu thư này, tiểu thư nọ. – An nhìn thẳng vào hiệu trưởng

– Được thôi! – Hiệu trưởng đan hai tay vào nhau, chống xuống bàn.

Rồi An quét đôi mặt bạc lạnh giá qua khuôn mặt từng người một. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, các thầy cô cùng gật đầu.

– Thầy cô hiểu điều đó nghĩa là gì chứ?

– Là không tỏ ra cung kính với cô…à không với em và đối xử giống như tất cả các học sinh khác. – Một cô giáo rụt rè nói.

Nét mặt hài lòng, An mỉm cười:

– Quả không hổ danh là giáo viên A.Q. Hiểu vấn đề rất nhanh!

Ồ! Không ngờ chỉ mỉm cười nhẹ như có như không mà An lại trông hiền lành đến thế.

– Và điều quan trọng nhất là không được để lộ thân phận của em cho bất kỳ ai. – An chống tay xuống bàn, giọng lạnh băng.

– Dễ thôi! Nhưng tất cả những yêu cầu trên, chúng tôi vẫn phải thông qua ngài chủ tịch.

– Được! Không còn gì nữa! Em xin phép! – An thu lại ánh mắt, quay người đi.

Nhưng ra đến cửa, An chợt khựng lại. Trên người bỗng tỏa ra hàn khí lạnh đến bức người. Quay người về phía thầy cô, ánh mắt lạnh lẽo đến nỗi dường như trong đó có một lớp băng bao phủ. Dây thần kinh của giáo viên mới lỏng lỏng ra một chút thì giờ lại căng hơn cả lúc đầu. Còn may chứ ngày nào cũng thế này, họ hưởng thọ khi chưa đến tuổi 30 quá (trừ hiệu trưởng)! Chỉ còn mỗi hiệu trưởng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, điềm đạm hỏi:

– An, Em còn điều gì sao?

– Em quên mất hai điều chưa nói. – Giọng nói cũng lạnh lùng hơn lúc nãy.

– 1 là?

– Lúc em ngủ đừng có đánh thức em dạy bằng tiếng người. Hãy để em tự nhiên dậy, không thì dùng hành động. Miễn là đừng dùng đến tiếng nói.

– Sao lại thế? – Một thầy giáo tò mò hỏi.

– Thầy không cần biết.

– Còn điều 2? – Thầy hiệu trưởng nói giọng trầm ấm có gì đó giông giống bố cô.

– Lần sau hãy gọi em là Linh An.

Rồi An đi hẳn, dần mất dạng trong biển nắng. Lúc đó, toàn bộ giáo viên mới ôm ngực thở phào. An đi, cái luồng khí xấp xỉ 0 độ cũng biến mất, trả lại oxi tiêu chuẩn ọi người.

Cô Lan bất giác rùng mình khi nghĩ về chiều hôm đó. Quả thực, An rất giống một ác ma mang khuôn mặt thiên thần.

An ngồi bàn cuối, cô luôn quay mặt nhìn ra cửa sổ.

Cô Lan bắt đầu điểm danh và khi cô dừng lại ở cái tên Trần Nhật Huy thì lập tức:

– Có ạ! – Cả lớp hướng mặt về phía tiếng nói vang lên. Ở cửa lớp, một cậu con trai mặc chiếc áo pull, quần hộp, đi giày nike, mái tóc nâu hạt dẻ hơi xoăn và làm xù một cách cố ý, trên môi nở nụ cười lãng tử.

– Huy! Em lại muộn.

– Đâu có! Em vừa kịp mà, chưa muộn. – Huy lại cười khì.

– Còn nữa. Sao em lại đến trường với bộ dạng này?

– Ý cô là quần áo? Hôm nay chỉ là nhận lớp mà cô, không cần phải quy tắc như thế chứ?

– Dù sao đây cũng là trường học. – Cô Lan bắt đầu mất kiên nhẫn, khóe môi khẽ giật.

– Rồi rồi. Em sẽ không tái phạm nữa. Giờ em có thể vào lớp chứ? – Huy nói chán nản.

Cô Lan cố nén cơn giận “mời” cậu học sinh khó bảo này vào. Huy lia mắt tìm chỗ ngồi. Còn đúng một chỗ trống – cạnh An.

Huy ngồi xuống mà cô gái bên cạnh như không có sự tồn tại của mình luôn hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Các cô nàng khác thì nhìn cậu như muốn lồi cả con mắt trừ cô gái này. Huy thật sự tò mò về cô gái này.

Huy gõ nhẹ tai xuống bàn.

An không phản ứng.

Cậu gõ lần nữa.

Không trả lời. Huy mất kiên nhẫn, cố kìm giọng xuống mức nhẹ nhàng nhất:

– Bạn gì ơi?

– Nói! – An lạnh lùng đáp.

– Hơ? – Huy sửng sốt, lần đầu có người nói chuyện với cậu với thái độ như vậy. – Bạn tên gì vậy?

– Linh An!

– An này,…..

Huy chưa nói hết đã bị An chặn họng:

– Gọi tôi là Linh An!

– Gọi là An có sao đâu! Gọi Linh An cứ sao sao ý! – Huy nhăn mặt.

An nhíu mày. Sao lại có người lắm chuyện thế không biết:

– Tôi nói tên đệm của mình không thừa đâu.

– Được rồi! Linh An, cậu nhìn mặt tớ mà nói được không thế? – Quả thực nói chuyện mà không nhìn mặt đối phương thế này cứ kiểu khinh người mà Huy cực ghét những kẻ dám khinh thường cậu.

– Không, cậu đang làm phiền tôi đấy! – Rất dứt khoát, không một giây suy nghĩ.

Huy không thể đè nổi cơn giận xuống nữa. Lần đầu cậu gặp một người như thế này:

– Cậu…….! – Huy gắt lên, đủ để cả lớp bên nghe thấy nhưng An vẫn thờ ơ, mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.

– Huy, có gì sao? – Cô Lan lên tiếng.

– Dạ không có gì! – Huy nói nhưng mặt vẫn nhăn lại, mắt ánh lên tia giận dữ.

– Em đứng lên nhắc lại những gì tôi vừa nói.

– Dạ? – Huy ngớ người, cậu có nghe cái gì đâu mà nhắc.

– Tôi bảo em nhắc lại những gì tôi vừa nói. – Cô Lan kiên nhẫn nói lại.

– Dạ thưa cô………em không nghe! – Câu tuyên bố xanh rờn cộng với bộ dạng lè lưỡi gãi đầu của Huy làm cả lớp đặc biệt là nữ sinh…..chết ngất.

– Em…. – Cô Lan tức đến mức “nghẹn ngào”

– Cô giới thiệu về A.Q, nội quy trường và nội quy lớp. Nội quy tổng cộng gồm có 20 điều.

An lên tiếng, tay chống cằm, mắt vẫn hướng ra cửa sổ. Ngừng một chút cô nói tiếp:

– Nội quy trường có 15 điều là

1 – Tôn trọng thầy cô giáo, không gây gổ đánh nhau.

2 – Ăn mặc đúng quy định về đồng phục vào buổi sáng, buổi chiều có thể mặc áo không cổ nhưng nhất định phải mặc quần bò và không mặc những bộ quần áo mang phong cách bụi bặm, lèo loẹt hay ngổ ngáo.

…………………..

14 – Không trang điểm đậm khi đến trường.

15 – Không được đại chiến trong canteen.

Còn nội quy lớp về cơ bản có 5 điều là

1 – Không nói chuyện và làm việc riêng.

2 – Không dùng điện thoại trong giờ học.

………..

5 – Không nói leo hay chặn lời giáo viên.

Các lớp có thể thêm nội quy lớp theo giáo viên chủ nhiệm.

Cả lớp kể cả cô Lan và Huy đều có cảm giác cằm rơi xuống đất. Nhìn chằm chằm vào An. Những cái này, cô Lan chỉ nhắc qua thôi, đến Huy học ở đây một năm rồi mà không nhớ nổi mà một cô gái chỉ nghe qua đã nhớ sao? Quái vật gì thế này?

– Em…….. – Cô Lan như không tin những gì đang diễn ra

An từ từ quay mặt vào trong nhìn cô Lan, tay vẫn chống cằm

– Dạ?

– Cô thấy từ đầu đến giờ em đều quay đầu ra ngoài? – Âm cuối của cô Lan bỗng lên cao tạo thành câu hỏi.

– Không sai! Nhưng nó không có nghĩa là em không nghe cô nói.

– Và em nhớ hết?

– Như cô đã biết. – An nhún vai.

Cô Lan mỉm cười, nhìn xuống cả lớp, nói với vẻ tự hào:

– Giới thiệu với cả lớp Linh An là người đã đỗ thủ khoa năm nay.

Thế là cả lớp chịu cú shock đợt hai. Nhưng nhân vật chính là An lại có vẻ thờ ơ như không phải chuyện của mình, quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Huy chỉ nhìn thấy nửa mặt An nhưng chắc chắn đây là mỹ nhân. Làn da trắng hồng mịn như da em bé. Đôi môi phơn phớt màu hoa anh đào. Đôi mắt thật khác lạ – màu bạc. Hàng mi dài cong vút. Không biết cô có trang điểm không nhỉ? Chỉ với nửa khuôn mặt thôi Huy cũng thấy được An băng giá, vô cảm như thế nào.

Ngày đầu tiên đi học mà An lại gây ra chuyện cô không hề muốn một chút nào.

An đến lớp, thả chiếc ba lô da bóng màu đen đan xen với trắng một cách phũ phàng, lấy head-phone đeo vào tai, ôm cặp và ngủ. Huy đến bắt gặp một gương mặt thiên sứ đang ngủ. Lúc An ngủ, gương mặt thanh thản, bình yên khác hẳn với vẻ lạnh lùng đến đáng sợ khi thức. Huy ngồi xuống bỏ cặp ra động tác hết sức nhẹ nhàng như sợ An sẽ tỉnh dậy. Vô thức cậu nằm xuống và……ngắm An ngủ. Bỗng trống trường vang lên, Huy giật mình ngồi bật dậy, quay ra chỗ khác. Mặt mũi cậu giờ đang đỏ tía tai. Huy tự gõ đầu mình một cái đau điếng. Chính cậu cũng không hiểu mình đang làm gì nữa. Cái hành động đáng yêu của cậu làm cho cô bạn ngồi bàn bên không khỏi xốn xang. Sau tiếng trống, học sinh lũ lượt kéo nhau vào lớp. Huy tính gọi An dậy nhưng lại nghĩ còn 15 phút đầu giờ nên thôi.

Một cô giáo người tây bước vào. Làn da trắng nõn, mái tóc nâu màu hạt dẻ búi cao, đôi mắt xanh trong như nước biển không ai khác đó là cô Samatha. Cô là giáo viên Tiếng Anh mới chuyển đến nhưng đã nổi tiếng là khắc nghiệt khi còn ở trường Lâm Khánh. Cả lớp mới đầu cũng hơi sợ vì dù học a1 nhưng họ cũng không phải mọt sách không biết đùa cợt. Nhưng sao cô Sam khác với tưởng tượng của họ quá! Cả lớp đứng lên chào cô, cô Sam mỉm cười dịu dàng, đôi mắt xanh dương như biết nói nhìn cả lớp một lượt rồi bảo mọi người ngồi xuống.

Lúc cả lớp ngồi xuống cũng là lúc mắt cô Sam tia thấy một học sinh đang ôm cặp ngủ ngon lành. Cô Sam nổi giận, đặt cặp xuống bàn thật mạnh, giọng nói dõng dạc:

– Em kia dậy cho tôi!

Huy lay An dậy. Thực ra cậu đã làm như thế từ trước nhưng vô ích. Lúc cậu chuẩn bị dùng giọng nói “cua gái” của mình gọi An dậy thì cô Sam lại vào. Còn bây giờ cậu không thể nói to để gọi con người “nghìn năm thiếu ngủ” này được. Cô Sam đi xuống. Thế là công sức lay nẫy giờ của Huy công cốc.

Nhìn gương mặt thiên sứ đang ngủ, đôi môi phơn phớt màu hoa anh đào khẽ mím, cô Sam không dịu đi mà còn tá hỏa. Cô cố kìm giọng xuống, nhẹ nhàng nói:

– Em kia dậy cho tôi!

Không có động tĩnh. Không chịu nổi nữa, cô Sam đập mạnh tay xuống bàn, hét lên:

– CÔ KIA CÓ DẬY KHÔNG THÌ BẢO?! – Giờ cảm lớp mới thấy tin đồn quả không sai, ai nấy mặt mày tái mét.

An giật bắn mình, ngồi phắt dậy. Bỗng mồ hôi túa ra đầy trên trán. Môi mấp máy gì đó không rõ tiếng. An nhìn về phía cô Sam lúc này còn chưa hết giận. An đứng dậy. Cả người cô giờ tỏa ra hàn khí, Huy nhìn An mà rùng mình. Đôi mắt bạc trở nên lạnh lẽo đến ớn sống lưng đang nhìn thẳng vào mắt xanh trong như nước biển của cô Sam. Nhìn vào đôi mắt ấy, cô Sam có cảm giác bị bao trùm bởi một màu đen không có lối thoát. Lửa trong cô đã bị băng của An dập tắt tự lúc nào. Cố giữ vẻ bình tĩnh trước ánh mắt của An, cô Sam nói giọng mất hẳn uy lực ban đầu:

– Em đừng nhìn tôi. Giờ đã vào lớp rồi. Vào bài đi! Hôm nay buổi đầu nên tôi sẽ không phạt.

– Trả đây! – An nói câu không vào chủ đề làm cô Sam ngơ ngác không hiểu nhưng cô Sam lại thấy sợ. Giọng nói của An lạnh như băng tuyết ngàn năm trên đỉnh núi Côn Lôn làm cô nổi da gà.

– What?

– Mẹ tôi đâu? Cả Dũng nữa? – An ra khỏi bàn, đứng đối mặt vs cô Sam

– Tôi không biết em đang nói cái gì cả.

– Tôi cho cô 3 giây, nếu cô không nói chỗ dấu họ đừng trách tôi.

– Linh An! – Huy không hiểu chuyện gì nhưng cũng hiểu được chuyện bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

Cô Sam bực mình:

– Không nghe sao? Tôi đã nói với em là tôi không biết gì hết. Còn nữa ai cho em xưng tôi với tôi hả?

An tiến lại gần cô Sam, túm lại cổ áo cô xách lên. Mắt cô vẫn thế, không hề trợn lên dọa nạt nhưng lại rất đáng sợ.

– HOÀNG LINH AN! Cậu đang làm gì thế? – Huy đứng lên gằn giọng. Hi vọng có thể giúp gì đó.

Nghe có người gọi tên mình. An như bừng tỉnh. Ánh mắt lạnh lẽo không còn nữa thay vào đó là ánh mắt hoảng hốt. Cô giật mình đẩy cô Sam ra. Cô Sam mặt mày tái xanh, chân tay bủn rủn đứng không vững. Trong trường này, trừ người đó ra đây là người đầu tiên khiến cô Sam sợ hãi như thế và trừ người đó ra, An là người duy nhất trong trường này có hàn khí lạnh lẽo đến bức người như thế.

An chạy vụt ra ngoài. Huy nhìn bên khóe mắt An, giọt nước trong suốt như pha lê sắp hình thành. Cô Sam thì không thể chịu nổi, rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Cả lớp nhốn nháo đỡ cô Sam xuống phòng y tế còn Huy cứ đứng như trời trồng nghĩ về An.

An chạy đi trong vô thức, cắm đầu cắm cổ chạy như muốn trốn tránh cái gì đó. An chạy khi trên mặt đã đầm đìa nước mắt. Cô không biết mình chạy đi đâu, giờ trong đầu cô là một đống hỗn độn. An khựng lại. Nơi này rất quen. Vạch kẻ trắng trên nền gạch trước vùng đất nâu sậm, cây lá um tùm – Khu rừng hôm nọ. An quệt nước mắt, đi thẳng vào rừng, chọn cái cây hôm trước. An ngồi bó gối, đôi vai nhỏ run lên. Tiếng khóc mà cô cố kìm nén ban nãy đã thoát ra khỏi khuôn miệng xinh xắn đan xen với tiếng nấc. An gục xuống đầu gối, miệng luôn lẩm bẩm như người mê sảng:

– Mẹ ơi, Dũng ơi! Đừng đi mà! Con nhớ hai người lắm! Ở lại với con đi! CON NHỚ HAI NGƯỜI! – Bỗng nhiên cô nói to gần như gào thét. Cô muốn làm gì đó để giải tỏa bức bối trong lòng.

Tiếng khóc nhỏ dần. An dần đi vào giấc ngủ. Có lẽ giấc ngủ hiện giờ là giải pháp duy nhất với cô.

Lại một lần nữa, chàng trai ngồi trên cành cây chứng kiến toàn bộ mà An lại không hề hay biết. Thấy An đã ngủ. Chàng trai tụt xuống thật nhẹ nhàng. Cậu ngồi xuống, ngắm nhìn khuôn mặt loang lỗ nước mắt của An. Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hàng mi cong dài còn vương lệ. Ánh mắt nâu ẩn chứa nét buồn bã. Cậu nhìn xuống bảng tên sáng loáng phía dưới huy hiêu Đoàn in dập nổi dòng chữ màu đen “Hoàng Linh An”. Trên môi cậu chợt nở một cười lộ ra hàm răng trắng sáng, thẳng đều:

– Tôi sẽ nhớ kĩ cái tên này, Hoàng Linh An! – Rồi cậu đứng dậy, đút tay vào túi quần, thong thả ra khỏi khu rừng. Trên môi còn phảng phất nụ cười.

*****

An tỉnh dậy. Cô nhanh chóng nhớ ra cuộc cãi vã với cô giáo trong lớp. Cô gõ vào đầu, thầm rủa bản thân. Rồi An nhớ lại hôm ở phòng hội đồng tuyệt nhiên không có người tây nào cả. Có lẽ là cô giáo mới. An thở dài, đứng dậy phủi quần áo, lau sạch nước mắt rồi ra khỏi khu rừng đi lên lớp.

Trống vào tiết vang lên, An ngồi gặm nhấm tiết Văn nhàm chán được 15 phút thì không chịu nổi, lấy head-phone gắn một bên tai rồi nằm gục xuống. Huy khẽ mỉm cười, cũng nằm xuống ngắm An. Cậu thật sự rất tò mò về cô gái này. Ngay từ lần đầu gặp, cậu đã thấy cô gái này thật lạ lùng và hôm nay càng lạ hơn:

– Cậu ngắm đủ chưa? – Tiếng nói của An lạnh lùng nhưng trong trẻo làm Huy giật mình.

– Cậu….cậu chưa ngủ sao? – Huy bối rối ngồi dậy.

– Hỏi thừa!

– Linh An! Tớ hỏi cậu cái này được không?

– Nói!

– Ừm….! Sao trong tiết vừa nãy cậu lại như thế với cô Samatha?

– Samatha? Tên cô giáo đó à? Ừm…! Cái đó cậu không cần biết. Tôi nhắc cậu , khi tôi ngủ đừng đánh thức tôi bằng tiếng người nếu không tôi không chắc hành động của tôi được như vừa rồi đâu.

– Sao lại thế?

– Đã nói cậu không cần biết mà!

An vẫn nhắm măt nên không nhìn thấy cái mặt ngẩn tò te của Huy. Cậu hiểu những gì An nói chỉ là không hiểu sao lại như vậy. Bệnh tâm lý sao? Nếu thế lần đầu cậu thấy có trường hợp như vậy.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.