Ở Ám Nhai, phàm là những nơi công cộng do mấy tên ngu xây dựng, thì đều rất có nhân khí.
Cho dù nhóm đại lão, thợ săn, nhà thám hiểm ở Ám Nhai này so với bên ngoài không ai có thể bì nổi, thì bọn họ vẫn cứ vui tươi ăn uống ca hát với nhau như thường.
Cho nên, nếu cậu đặc biệt sùng bái người nào đó, hoặc là đặc biệt kính trọng người anh hùng nào, tốt nhất không nên thân cận quá mức với hắn a— nhiều lúc sẽ phát hiện ra cái người mà cậu thần tượng cũng sẽ ăn uống ca hát thô bỉ, nhiều lúc cũng sẽ phát rắm thúi ngay tại chỗ đông người. Cái loại cảm giác này so với loại cảm giác sấm sét giữa trời quang thì còn muốn sấm sét hơn.
Cái gì gọi là cự li sản sinh mĩ[14], câu thành ngữ này quả thực rất không sai.
Lại nói, bởi vì có rất nhiều người ở Ám Nhai thích tụ tập chè chén, cho nên những nơi công cộng như là quán rượu, tiệm cơm, siêu thị hoặc là nơi tiếp nhận nhiệm vụ giao dịch vân vân, đều rất náo nhiệt. Bất quá, loại náo nhiệt này so với bên ngoài Ám Nhai lại càng náo nhiệt hơn.
Dù sao nơi này cũng là Ám Nhai, đám ngu ngốc này cái gì cũng không có, nếu có chính là tinh lực quá mức thừa thải, thậm chí thực lực cũng thừa nốt, cho nên quần ẩu đánh nhau cắn mông nhau cơ hồ đều là phim phải chiếu mỗi ngày. Đồng dạng, những chỗ này cũng là nơi trọng điểm được ‘Ban an ninh trật tự đường phố’ chú ý. Tốt xấu gì thì Ám Nhai cũng được vinh danh là ‘Con phố văn hóa nhất’ cả trăm năm nay rồi. Cho dù cái loại vinh danh này có được là do có vài quy tắc ngầm, nhưng tốt xấu cũng phải làm ra vẻ một chút, đánh nhau quá trớn không ai quản, hậu quả khẳng định sẽ làm cho nhóm đại lão Ám Nhai đau đầu a—
Mịe, cậu nghĩ hắc đạo muốn tẩy trắng dễ lắm sao?! Cậu thiếu đánh hả!!
Cho nên nói, tiệm cơm Ám Nhai náo nhiệt tới cỡ nào, mọi người đều biết.
Chẳng qua hôm nay lại có chút quỷ dị. Thường ngày, chỉ cần đứng ngoài cửa sổ hay đi dọc đường đi đều có thể thấy tiếng ồn ào trong tiệm cơm, nhưng hôm nay lại không hề có lấy một tiếng động. Hơn nữa, cái sự an tĩnh quỷ dị kia giống như là lúc tiệm cơm chưa mở cửa buôn bán. Nhưng đám ngu ở Ám Nhai đều biết, những nơi công cộng như thế này, tuyệt đối là mở cửa buôn bán cả ngày hai mươi sáu giờ không nghỉ ngơi, bán từ sớm đến tối muộn.
Cho nên, dưới tình huống trăm năm khó gặp, đám người ngu ngốc nhàm chán ở bên ngoài nháy mắt bị khơi dậy lòng hiếu kỳ; vì thế, nguyên bản cả đám ngốc không định đến tiệm cơm ăn cơm, lại kéo cả bè lũ hưng phấn tới mức trừng lớn hai mắt, vội vội vàng vàng vọt vào trong tiệm cơm.
Ngay sau đó, cả tập thể nháy mắt cứng đờ, đáy lòng hung hăng cho bản thân cái tát tai ——
Cho mày chừa cái tật tò mò! Cho mày chừa cái đồ đĩ hèn hạ!! Cho mày chừa có cái đầu không chịu suy nghĩ không có việc gì làm lại chạy đến tiệm cơm!!!
Đám ngu đang đứng đực tại cửa không ngừng bi thúc nhìn một đám dị thú há cái mồm to như cái bồn máu. Đám dị thú kia, từ cấp bậc cao đến cấp bậc thấp không bằng nhau, từ nhỏ đến lớn cũng không giống nhau, nhưng ánh mắt của tụi nó đều giống nhau như đúc, là thị huyết quang mang a!! Có khả năng sẽ bị ăn tươi a!! Tò mò hại chết con mèo, lời cổ nhân bọn họ đều đã học qua, nhưng lại tự mình dâng cái mạng nhỏ tới thử nghiệm độ chân thật. Bọn họ tuyệt đối không muốn đâu a!!
“Ông chủ! Lấy năm phần thức ăn của đám dị thú nhà tôi thích lên đi! Đóng gói mười phần gạo trắng mang về a!” Kim Dư ngồi ở cái ghế thứ ba ngay bên cạnh cửa số, lớn tiếng gọi cơm. Về phần đám ngu đột nhiên chạy ào vào tiệm rồi lại đứng đực ngay tại đó trưng ra vẻ mặt hoảng sợ, Kim Dư coi như không nhìn thấy.
Bọn người kia nhất định là muốn ăn cơm nhưng lại phát hiện không mang theo kim tệ đó mà, chậc chậc, thực bi thúc nha.
“Mặt khác! Ông chủ nhớ tính tiền theo giá vốn a!!”
Vì thế, nháy mắt, tiệm cơm vốn đã yên tĩnh nay lại càng tới cấp độ chỉ cần một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Những người trong tiệm cảm thấy mỹ thực trong miệng có chút đắng a.
Đồ đạc bán trong các cửa tiệm Ám Nhai tuyệt đối là đắt đến mức thái quá a! So với cái chuyện ông chủ có thai còn muốn quý hơn gấp hai ba lần, so với thứ xa hoa ở bên ngoài đắt hơn năm sáu lần mới là chuyện bình thường. Cho dù là thế, đại lão và các cường giả trong Ám Nhai vẫn như cũ không hề biết mệt tới nơi này ăn cơm, nói như thế nào đi nữa, thì nơi này so với mấy tiệm bên ngoài vẫn là tín nhiệm hơn an tĩnh hơn nhiều ——
Nơi này đặc biệt an tĩnh bởi vì không có người bám sao, không có sát thủ theo. Dù sao đám người cường giả luôn có rất nhiều người ngưỡng mộ, đặc biệt là người ngưỡng mộ nhóm đại lão, có mặt ở khắp nơi a.
Vì thế, bình thường hàng quán ở đây đều bán đồ mắc gấp năm sáu lần so với bên ngoài. Hiện lại đột nhiên nghe ông chủ chịu bán đồ sát mức giá vốn, giống như so với đồ bán rẻ còn muốn cho không hơn, người so với người muốn chết còn muốn chết hơn thì không ngừng tuôn trào trong lòng, tra tấn đám đại lão lẫn cường giả đến mức muốn bạo lên rồi!!
Nhưng tới lúc bọn họ mang ánh mắt tức giận quay đầu nhìn cái tên trẻ tuổi đầu sỏ gây tội kia, thì pặc pặc pặc… mười con dị thú chiến đấu cũng xoay người đưa mắt nghênh đón bọn họ, sau đó lại nhận được ánh mắt khẽ lướt qua của nam tử mặc y phục đen đang ngồi bên cạnh vị trẻ tuổi kia, nháy mắt toàn quân tan rã ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục ăn thức ăn bọn họ phải mua với cái giá gấp mười lần bên đó. Chỉ có một con dị thú bên mình thì sẽ không thể tránh được tình cảnh thương tổn a!! Ngày mai nhất định phải đi mua thêm một hai con nữa mới được!! Cho dù năng lực tiếp thu không tốt hay sức chiến đấu không ổn cũng được, cho tụi nó canh cửa cũng tốt a!!
Nói người ở nơi đây có năng lực thích ứng cực mạnh cũng có chút đúng. Đám người đang ngồi ăn cơm, đám ngốc đang đứng đực ở trước cửa, sau khi bị chấn kinh tinh thần xong thì cũng dần dần bình tĩnh lại. Hơn nữa đám nhị hóa sống ở Ám Nhai luôn có lá gan lớn, sau khi xác nhận đám dị thú há mồm to như bồn máu kia là đang chờ cơm ăn, cả người vốn cứng ngắc cuối cùng cũng hoạt động trở lại. Một số thì xông ra ngoài, xem việc Kim Dư dẫn theo ba mươi con dị thú là tin tức quan trọng cần phải cấp tốc báo cáo; một số thì có lá gan lớn hơn, đi đến bàn trống ngồi xuống, giả đò gọi món, tiếp tục quan sát địch tình.
Dù sao cái lai lịch của người nam tử tên Kim Dư này thật sự có chút quỷ dị, năng lực lại càng quỷ dị. Tuy nhìn gương mặt ôn hòa của y hẳn sẽ không có gì đáng ngại, nhưng lại có thể dẫn theo tới ba mươi con dị thú thì có thể tùy tiện không nhìn sao! Đứa nào nghĩ như vậy mới đúng là đứa-não-tàn a!
Kim Dư giúp đám dị thú gọi món xong mới phát giác bản thân đã quên mất đại boss đang ngồi ngay kế bên y rồi. Lại khiến Kim Dư có chút kinh dị chính là, tên này không nổi bão, nhưng ánh mắt thì lại có chút rét.
“Ặc…”
“Thật không biết phép tắc.” Kỳ Thanh Lân cau mày nói: “Dựa theo nguyên tắc kẻ mạnh ăn kẻ yếu ở thế giới này, phải để tôi gọi món trước.”
Nháy mắt, tập thể dị thú còn đang hạnh phúc chờ đợi mỹ thực khẽ run rẩy.
“Hơn nữa, cậu làm bà xã của tôi, thì phải gọi món cho tôi trước!” Câu sau so với câu trước càng lạnh hơn. Kỳ Thanh Lân nói ra câu cuối cùng xong, ngoài đám dị thú và Kim Dư ra, đám ngốc đang nghiêm túc nghe trộm cũng đồng dạng run bắn cả người.
“Nếu sau này vẫn vậy, tôi không ngại cắn xé tụi nó đâu. Hay là, cậu cảm thấy máu tươi tung đầy trời mới là mỹ cảm?”
Sắc mặt và ngữ khí của Kỳ Thanh Lân đều tỏ rõ cho Kim Dư biết, hắn tuyệt đối vô cùng nghiêm túc. Chính bởi vì ngữ khí cực kỳ nghiêm túc đó, khiến vài đứa dị thú sợ đến mức tè dầm tại chỗ.
“…Ặc, cái này anh biết mà ha, kỳ thật tôi chỉ là quên mà thôi, hơn nữa, lần đầu tiên tới chỗ này, đối với ông chủ này a, đầu bếp này a cái gì cũng không biết, vạn nhất bị bọn họ hạ độc vào thức ăn thì làm sao đây? Cho nên, nhóm tụi tôi quyết định thử độc trước đó mà. Thật đó.”
Kim Dư nói xong, Bánh Bao liền nhịn không được rên một tiếng, thanh âm thê thảm vô cùng. Bất quá, đến khi tên boss nào đó nghe lọt được vào tai thì cảm thấy thực dễ nghe a.
Khẽ gật đầu, Kỳ Thanh Lân nhìn vẻ mặt Kim Dư có điểm lấy lòng, ánh mắt lại tối sầm, “Tôi chấp nhận lời giải thích của cậu.”
Hô… Kim Dư, đám dị thú cùng những người khác âm thầm thở phào một hơi.
“Nhưng lần sau, tốt nhất là đừng có dùng cái lý do ngu như vậy nói với tôi.”
! Kim Dư thiếu chút nữa mặt đầy máu té sấp xuống đất. Anh mới ngu! Cả nhà anh đều ngu!!
“Ông chủ!! Lấy cho tôi năm mươi phần thức ăn ngon nhất nổi tiếng nhất của ông ra đây!! Phải là thịt kỳ lân!!”
Kim Dư dùng hành động gọi cơm giải tỏa bi phẫn, số lượng món ăn tăng lên gấp mười lần. Về phần thịt kỳ lân, ông thích ăn đấy!!
Kỳ Thanh Lân nhìn bộ dạng gọi món của Kim Dư thì khẽ nhếch miệng, bà xã nhà hắn quả nhiên thẹn thùng, tự mình tự kỷ đến mức độ này rồi a. Bất quá, thịt kỳ lân, có sao?
Lúc này, tại nhà bếp trong quán, đầu bếp, ông chủ cùng đám bồi bàn, tập thể hóa bi phẫn thành sức mạnh, một tên điên cuồng băm thịt đến mức thớt gỗ cũng muốn bị băm nát, một tên thì nghiến răng nghiến lợi cầm cái dép lê của mình:
“Đem toàn bộ thực đơn của mấy người khác đưa hết cho ông coi! Ông phải nâng giá tiền đồ ăn theo giá cả thịt dị thú cấp SSS hết!! Đám dị thú này muốn ăn cho ông lỗ sạch, ông phải lấy lại vốn!!”
“Ông chủ, thịt kỳ lân thì sao đây?”
“Em gái cậu! Cậu không biết dùng thịt kỳ lân lộc thay thế hả! Sau đó viết lên ba chữ thịt kỳ lân lên là xong rồi! Đồ ngu!!”
Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.