CỰC PHẨM GIA ĐINH
Chương 42: Hữu phượng lai nghi
Biểu thiếu gia vội vàng gật đầu như gà mổ thóc nói:
-"Chuyện này tuyệt đối là thật, hôm nay rất nhiều người ở Diệu Ngọc Phường đều nhìn thấy, ta và Lâm Tam được Tần tiểu thư mời vào uống trà, nói chuyện giao lưu một lúc lâu mới trở về."
Ngươi "giao lưu" còn ta nói chuyện, hợp lại thành giao lưu nói chuyện. Lâm Vãn Vinh nhìn vị biểu thiếu gia một cái, hai người đều thở phào một hơi.
Đại tiểu thư gật đầu coi như không tiếp tục truy vấn nữa, trên mặt nàng có vài phần mỏi mệt nên khoát tay nói:
-"Nếu đã như vậy huynh mau cùng ta về phủ thôi."
Chỗ bọn họ đứng cách đại viện của Tiêu gia không xa, nói chuyện vài câu thì đã kinh động đến những người trong phủ nên chưa đi được vài bước thì đã thấy một bóng dáng kiều diễm chạy lên phía trước nghênh đón:
-"Tỷ tỷ, tỷ đã về rồi."
Lâm Vãn Vinh nheo mắt nhìn thì ra chính là Tiêu nhị tiểu thư, thần thái của nàng yểu điệu đáng yêu và đang sà vào lòng tỷ tỷ nũng nịu như một tiểu nha đầu vẫn chưa lớn vậy.
Tiêu Ngọc Nhược quả là vô cùng thương yêu muội muội của mình, nàng khẽ vỗ vào cánh tay em gái nói:
-"Con nha đầu này , ta mới rời khỏi chưa được mấy ngày mà đã trở nên như vậy rồi. Mấy ngày hôm nay muội có ngoan không, có bắt nạt người khác không?"
Đúng là hiểu em thì chỉ có chị. Vị đại tiểu thư này nhất định hiểu rõ tính cách của muội muội mình nên mới hỏi như vậy, Lâm Vãn Vinh thầm cảm thán trong lòng.
-"Làm gì có chứ?"
Tiêu Ngọc Sương xấu hổ uốn éo một hồi nói:
-"Mấy ngày hôm nay muội không bắt nạt ai nhưng suýt nữa lại bị một tên thối tha bắt nạt đó."
Trời ơi! Lâm Vãn Vinh hít một hơi thật sâu, hắn đương nhiên biết người bắt nạt nàng mà Tiêu Ngọc Sương vừa nói đến là ai rồi. Nghĩ đến thái độ thiết diện vô tư lúc nãy của đại tiểu thư, hắn nghĩ nếu như nàng biết Lâm Vãn Vinh đã trêu chọc em gái mình thì lão tử hôm nay chỉ còn cách bò về nhà thôi. Cô nương ngươi đừng có nói linh tinh đấy nhé, nếu không thì cái mạng nhỏ nhoi của lão tử này phải chôn cất ở đây rồi.
-"Muội ư, không đi bắt nạt người khác là đã tốt lắm rồi, còn có ai dám bắt nạt muội nữa đây?"
Tiêu đại tiểu thư xoa xoa mái tóc của muội muội mình, trìu mến nói. Nàng vẫn cho rằng em gái đang nũng nịu trước mặt mình thôi chứ nào có biết người bắt nạt nhị tiểu thư đang đứng trước mặt đây.
-"Ý, Lâm Tam, sao ngươi cũng ở đây? Quách biểu ca huynh bị làm sao vậy? Đi hát kịch sao mà lại bị dính nhiều vết son như vậy?"
Tiêu nhị tiểu thư vô tư nói.
Quách Vô Thường ngượng ngịu cười không dám nói gì cả. Lâm Vãn Vinh nói:
-"Nhị tiểu thư, nô tài và biểu thiếu gia có chút chuyện, ngẫu nhiên gặp đại tiểu thư trên đường về phủ cho nên cùng về một lúc."
Tiêu Ngọc Sương nhìn Lâm Vãn Vinh cười thần bí nói:
-"Lâm Tam, tối nay các người đi đâu vậy?"
Lâm Vãn Vinh sững người ra một lát nói:
-"Ồ, thiếu gia dẫn ta đi làm chút chuyện. Ấy, sao nàng biết ta không có trong phủ?"
Tiêu Ngọc Sương cũng không nói gì mà chỉ lấy từ trong lòng ra một cuốn sách để Lâm Vãn Vinh liếc nhanh qua một cái rồi lập tức cất lại vào trong lòng. Lâm Vãn Vinh mắt mũi tinh tường nên vừa nhìn một cái đã thấy rất rõ cái mà Tiêu nhị tiểu thư cầm trong tay chính là nguyên cảo của tam bản tiểu báo đó, những lời vớ vẩn nào là đại sư gì chứ tất cả đều bị phát hiện rồi, Tiêu nhị tiểu thư nhất định biết tiểu báo đó là chủ ý của hắn. Nhưng điều kì lạ là Lâm Vãn Vinh nhớ rõ ràng là đã cất nguyên cảo đó trong phòng hắn rồi kia mà, Tiêu nhị tiểu thư này làm thế nào mà có thể tìm được nó chứ.
-"Rất kì lạ phải không?"
Tiêu Ngọc Sương đắc ý thấp giọng nói.
-"Nàng tìm thấy ở đâu vậy?"
Lâm Vãn Vinh hỏi.
Tiêu Ngọc Sương thấy thần sắc hắn vô cùng nghiêm túc bèn chu cái miệng nhỏ khẽ hừ một tiếng quay đầu đi.
-"Có phải nàng đã đến phòng của ta rồi phải không?"
Lâm Vãn Vinh nghĩ một thoáng là hiểu hết.Tiêu nhị tiểu thư này không gì là không dám làm, vào phòng của hắn thì có là gì đâu cơ chứ.
Tiêu nhị tiểu thư nhìn thấy thần sắc tức giận của Lâm Vãn Vinh thì trong lòng hơi có chút sợ hãi, mắt nàng đỏ hoe nói:
-"Ngươi hung dữ như vậy làm gì chứ?Ta đợi tỷ tỷ không nổi nên muốn tìm ngươi kể chuyện cho ta nghe, ai ngờ ngươi lại không có trong phòng và ta đã nhìn thấy cái này."
Cũng không biết thế nào, Tiêu nhị tiểu thư thấy hắn tức giận như vậy thì trong lòng có chút sợ hãi, thần thái cũng hơi ấm ức một chút.
Là một người hiện đại, Lâm Vãn Vinh vô cùng coi trọng quyền riêng tư, phòng của hắn làm sao có thể để người khác tuỳ tiện đi vào kia chứ. May mà hắn luôn mang theo mình cuốn Xuân Cung Hoạ Sách đó, nếu không rơi vào tay tiểu nha đầu này thì không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa đây.
-"Trả cho ta đi."
Lâm Vãn Vinh đưa tay ra nói.
-"Xí.. không trả."
Tiêu Ngọc Sương nói:
-"Cuốn sách này rõ ràng là chủ ý của ngươi nhưng ngươi lại lừa ta, con người ngươi thật xấu xa quá đi."
Đều đã bị nhìn thấu rồi cũng chẳng còn gì để dữ bí mật nữa, Lâm Vãn Vinh bèn nói:
-"Ta cũng không phải cố ý lừa nàng đâu."
Nhị tiểu thư cắn môi khẽ nói:
-"Vậy bức tranh đó cũng là ngươi vẽ sao?"
-"Là ta vẽ đó."
Việc đã đến nước này Lâm Vãn Vinh chỉ còn cách thừa nhận thôi.
-"Thật sao?"
Nét mặt Tiêu nhị tiểu thư lộ ra một vẻ vui mừng:
-"Ta biết mà, Lâm Tam, ngươi thật là có bản lĩnh."
Tên Lâm Tam này do nhị tiểu thư đánh nhầm va chạm nhầm mà dụ dỗ hắn vào Tiêu phủ, bây giờ thấy hắn có bản lĩnh như vậy nàng đương nhiên mặt mày rạng rỡ rồi.
-"Nhị tiểu thư, việc này xem như một bí mật nhỏ giữa hai chúng ta được không.Hi vọng nàng có thể giữ bí mật cho ta."
Lâm Vãn Vinh nói. Hắn không sợ những người khác mà chỉ sợ Tiêu đại tiểu thư tinh minh cường kiền, lại có cái nhìn phiến diện đối với hắn, nếu như để cho nàng biết chuyện Lâm Vãn Vinh đã mang nàng ra để mưu lợi thì không biết sẽ phải chịu bao nhiêu trượng nữa đây.
-"Vậy cứ xem như đây là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta đi."
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Ngọc Sương hơi nóng một chút, nàng nhìn Lâm Vãn Vinh nói:
-"Tuy nhiên ngươi phải đồng ý với ta hai điều kiện."
-"Nói đi, điều kiện gì?"
Đối với Tiêu nhị tiểu thư này Lâm Vãn Vinh không hề có chút sợ hãi nào vì hắn có đủ sự tự tin là có thể chi phối được nhị tiểu thư này.
-"Thứ nhất, mỗi ngày ngươi phải kể cho ta nghe một câu chuyện, không được lười biếng."
Tiêu nhị tiểu thư chớp mắt nói.
-"Có thể rộng rãi hơn một chút được không, ví dụ như một tháng một câu chuyện."
Lâm Vãn Vinh thể hiện nét mặt đau khổ nói.
-"Không được."
Tiêu Ngọc Sương thẳng thắn cự tuyệt.
-"Nửa tháng?"
-"Bảy ngày?"
-"Không được rồi, nhiều nhất là hai ngày một chuyện nếu nhanh hơn nữa thì ta chịu không nổi đâu."
Lâm Vãn Vinh cắn răng nói.
-"Được, vậy cứ hai ngày ngươi phải kể cho ta nghe một câu chuyện. Ngươi đã nói rồi đây, ta sẽ ghi nhớ."
Tiêu Ngọc Sương nói với một tư thái của người giành thắng lợi.
Lâm Vãn Vinh không còn cách nào khác gật đầu nói:
-"Nói đi, điều kiện thứ hai của nàng là gì?"
-"Thứ hai là sau này ngươi cũng phải vẽ cho ta một bức vẽ chân dung như vậy."
Tiêu Ngọc Sương nói.
-"Không thành vấn đề."
Trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm thở một hơi nhẹ nhõm, vấn đề này giải quyết quả thực là đơn giản.Thấy trên nét mặt Tiêu Ngọc Sương lộ ra một nụ cười ngọt ngào khiến Lâm Vãn Vinh nghĩ tới hôm đó khi Đổng Xảo Xảo nhìn thấy bức tranh cũng có một cái nhìn mong đợi như vậy, hắn mang máng nhớ là đã hứa với nàng cũng một yêu cầu như vậy. Chỉ là không biết nha đầu này bây giờ đang làm gì nữa, có phải đang nằm trên giường trăn trở nghĩ đến hắn hay không nhỉ?
-"Uầy..."
Tiêu nhị tiểu thư liên tiếp gọi mấy tiếng bên tai hắn Lâm Vãn Vinh mới tỉnh táo trở lại, vội vàng nói:
-"Nhị tiểu thư, nàng nói gì vậy?"
Tiêu Ngọc Sương bĩu môi nói:
-"Ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta gọi ngươi đến mấy tiếng nhưng ngươi không trả lời."
Lâm Vãn Vinh ồ lên một tiếng nói:
-"Vậy lúc nãy nàng nói gì vậy?"
Tiêu nhị tiểu thư hừ một tiếng nói:
-"Ta nói sau này ngươi chỉ được vẽ chân dung của ta, không được vẽ cho bất cứ một người con gái nào khác."
-"Như vậy làm sao được?"
Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói, cô nương này quá bá đạo rồi, hắn đã từng hứa với Xảo Xảo rồi:
-"Chuyện này tuyệt đối không được. Nhị tiểu thư, ta đã hứa với nàng hai điều kiện, nàng đừng ép ta thêm nữa, nếu không, ha ha..."
Lâm Vãn Vinh giơ tay về phía mông nàng.
Tiêu Ngọc Sương giật mình vì tưởng hắn lại giở hung tính nữa nhưng chỉ thấy hắn làm ra vẻ như vậy thôi thì mới bình tĩnh trở lại, hứ một tiếng với hắn rồi không hề nhắc đến yêu cầu đó.
Hai người đi lọt lại mãi phía sau, câu nói cuối cùng này giọng nói hơi to nên Tiêu đại tiểu thư quay đầu lại thì chỉ thấy tên gia đinh đáng ghét kia đang nói gì đó với muội muội của mình, hai người nói chuyện có vẻ rất hào hứng.
Đại tiểu thư rất không có cảm tình với tên gia đinh kia nên thấy muội muội ở cùng hắn trong lòng có chút không thoải mái, bèn nói:
-"Ngọc Sương, muội lại đây, đến bên cạnh ta."
Tiêu Ngọc Sương gật đầu rồi nói với Lâm Vãn Vinh :
-"Lâm Tam, ngươi đừng quên những điều kiện mà ngươi đã hứa với ta đấy nhé."
Đợi đến khi Lâm Vãn Vinh gật đầu Tiêu Ngọc Sương mới chạy lại bên tỷ tỷ, thân mật kéo tỷ tỷ nói:
-"Tỷ tỷ, muội đến rồi đây."
-"Nhị tiểu thư, tại hạ Đào Đông Thành, xin thi lễ với nhị tiểu thư."
Đào công tử lễ độ nói với Tiêu nhị tiểu thư.
-"Thì ra là Đào công tử , ý, sao cũng đi cùng tỷ tỷ của ta vậy?"
Tiêu nhị tiểu thư đáp lễ rồi kì lạ hỏi.
-"Ồ, ta có chút chuyện ở An Huy, vừa khéo gặp được đại tiểu thư nên cùng nhau trở về."
Đào Đông Thành nói.
-"Đúng vậy, nói ra thì ta còn cần cảm tạ Đào công tử đã làm hộ sĩ suốt dọc đường cho ta đó."
Tiêu đại tiểu thư thoải mái cười nói.
Tiêu Ngọc Sương đảo mắt một vòng rồi liếc nhìn Đào Đông Thành một cái bèn hiểu hết mọi chuyện là như thế nào rồi.
Nghe khẩu khí thì đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Ngọc Sương gặp Đào Đông Thành. Nếu nói như vậy thì hắn đã theo đuổi Tiêu đại tiểu thư được một khoảng thời gian rồi, không biết bọn họ đã tiến triển đến mức độ nào rồi đây? Tuy nhiên nhìn thần thái và ngữ khí của Tiêu đại tiểu thư đó thì quan hệ giữa hai người dường như vẫn chưa được thân mật lắm. Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ ngợi linh tinh về chuyện này.
-"Ngọc Nhược, con đã trở về."
Mọi người đều đứng trước cửa Tiêu phủ, Tiêu phu nhân sớm đã đi ra cổng, kéo tay đại tiểu thư cười nói.Hai mẹ con họ giống nhau đến sáu bảy phần, Tiêu phu nhân lại trẻ đẹp như vậy nên đứng cạnh nhau trong giống như hai chị em.
-"Nương thân, Mấy ngày hôm nay trong nhà vẫn bình an chứ?"
Tuy Tiêu đại tiểu thư đã quản lí Tiêu gia nhưng trước mặt nương thân thì giống như được trở về thời kì thơ ấu, ít nhiều cũng có một chút lưu luyến.
Tiêu phu nhân hiền từ xoa xoa mái tóc mượt mà của con gái nói:
-"Trong nhà có thể có chuyện gì được chứ? Còn con thường xuyên hành tẩu bên ngoài càng cần phải chú ý đến sức khoẻ hơn đó."
-"Vãn sinh Đào Đông Thành xin được ra mắt Tiêu phu nhân."
Đào Đông Thành cung kính hành lễ với Tiêu phu nhân.
-"Thì ra là Đào thiếu gia."
Tiêu phu nhân mỉm cười nói:
-"Ta nghe Ngọc Nhược nói thiếu đương gia đích thân di đến An Huy, lần này may mà có sự chiếu cố của thiếu đương gia thì chuyện làm ăn mới có thể tiến hành thuận lợi như vậy được."
-"Phu nhân nói những lời gì vậy, Tiêu gia và Đào gia hai nhà đã sắp trở thành một rồi thì còn phân biên so bì làm gì nữa."
Đào Đông Thành cười nói.
Trở thành một ư? Lâm Vãn Vinh sững người ra một lát, đại tiểu thư và tên Đào Đông Thành này đã đính hôn rồi sao? Trời ơi, tên Đào Đông Thành này thật là có phúc lớn, có được một mĩ nhân như vậy.
Tiêu Ngọc Nhược cười nhạt nói:
-"Đào huynh, chuyện này ta còn phải suy nghĩ kĩ lưỡng đã. Một thời gian nữa mới nhắc đến cũng không muộn mà."
Đào Đông Thành cười một cách cao thâm nói:
-Những chuyện lớn như thế này đương nhiên phải suy nghĩ rõ ràng rồi.Vậy ta sẽ đợi tin tốt lành của hiền muội."
Thấy Tiêu đại tiểu thư đã đến nhà, Đào Đông Thành không còn lí do gì để lưu lại nữa bèn cáo từ Tiêu phu nhân và hai vị tiểu thư, leo lên yên ngựa nắm dây cương quay đầu phóng nước đại, quả thật là có một phong thái anh tuấn hào sảng.
Tiêu đại tiểu thư đứng trước cổng rất lâu dường như có chuyện gì đó khó quyết.Rất lâu sau đó nàng mới thở dài một tiếng nói:
-"Nương thân chúng ta vào trước đi."
Lâm Vãn Vinh lúc đầu còn cho rằng Tiêu Đào hai nhà sẽ liên hôn nhưng qua một lát thì hắn bèn nhận ra chuyện không phải như vậy. Xem ra tên Đào Đông Thành này đang theo đuổi Tiêu đại tiểu thư nhưng nói đến chuyện hôn nhân thì còn xa vời lắm, ít nhất thì thái độ của Tiêu đại tiểu thư không phải thật rõ ràng.Vậy chuyện trở thành một nhà mà Đào Đông Thành đã nói rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Nhìn bộ dạng buồn phiền của ba mẹ con nhà họ Tiêu dường như rất khó quyết định, lẽ nào chuyện này lại liên quan đến sự tồn vong của Tiêu gia hay sao.
Lâm Vãn Vinh nghĩ một lát, đột nhiên hắn nghĩ, hắn nghĩ những chuyện này làm gì vậy, hắn đến đây chỉ là để sống qua ngày thôi, làm song một năm hắn sẽ đi, còn lo lắng những chuyện này làm gì chứ? Lẽ nào giúp Tiêu gia giải quyết vấn đề thì bọn họ sẽ bằng lòng để hắn làm nam chủ nhân hay sao. Chỉ có thể có ý dâm một chút, tưởng tượng một chút thôi.
Trở về căn phòng nhỏ của mình, bỗng nhiên hắn thấy mỏi mệt vô cùng.Tối nay quả thật có quá nhiều chuyện, không chỉ gặp được hoa khôi rất giỏi biến hoá Tần Tiên Nhi, lại gặp phải đại tiểu thư vừa mới trở về, suýt nữa thì phải chịu một trận đòn của nàng nữa chứ. Nghĩ ngợi một lát, hắn đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Lâm Vãn Vinh đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng, vội mở trừng mắt liền thấy một người đang đứng nhìn hắn với ánh mắt lạnh lẽo.
-"Quỷ ....."
Lâm Vãn Vinh hét lớn, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Người đó lạnh lẽ đứng nhìn, không hề động đậy cho dù Lâm Vãn Vinh đã hét ầm lên.
Lâm Vãn Vinh gào thét một trận nhưng không thấy có ai đến. Cái bong đó vẫn không hề động đậy giống như nó hoàn toàn không có sự sống vậy.
Lâm Vãn Vinh trong lòng hơi bình tĩnh trở lại, đang định đưa tay sờ vào cái bóng đó thì nghe thấy một giọng nói:
-"Sao ngươi không gào thét nữa?"
Nghe giống như giọng nói của một thiếu nữ, còn có vài phần quen thuộc nữa, nhưng nửa đêm canh ba thế này đột nhiên có một bóng hình kì dị xuất hiện trong phòng mình, nếu là ngươi ngươi có thể có liên tưởng gì đây? Lâm Vãn Vinh không sợ đến mức tè ra quần là đã to gan lắm rồi.
-"Ngươi, ngươi là Trinh Tử?"
Nghĩ đến một bộ phim kinh dị đã từng xem, Lâm Vãn Vinh nổi hết da gà, khe khẽ hỏi.
-"Trinh Tử là ai?"
Lần này giọng nói của "nữ quỷ" lớn hơn một chút, nghe thấy giọng nói của nàng vô cùng tuyệt diệu, trong lòng Lâm Vãn Vinh đã có vài phần vững dạ hơn, bất kể nàng là người hay là quỷ chỉ cần là đàn bà thì không có ai lão tử không nắm được cả. Lâm Vãn Vinh tự an ủi bản thân.
-"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Lâm Vãn Vinh bò từ đầu giường lại nói.
-"Thế nào? Không nhận ra ta sao? 'Noãn phong huân đắc du nhân túy, trực bả Hàng châu tố Biện châu' .Hôm đó ngươi rất uy phong kia mà."
Cái bong lạnh lùng cười nói.
Nghĩ đến bài thơ đó, cộng thêm giọng nói có vài phần quen thuộc ấy, đầu óc Lâm Vãn Vinh chợt bừng tỉnh, hắn kinh ngạc nói:
-"Nàng là Tiếu Thanh Tuyền?"
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trong căn phòng nhỏ, chiếu vào khuôn mặt diễm lệ vô song của tuyệt sắc công tử, nàng nhìn Lâm Vãn Vinh nói:
-"Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ đến ta cơ đấy."
-"Nàng đến giết ta đó sao?"
Đã xác định được cái bóng đó là người, hơn nữa lại là phụ nữ, trong lòng Lâm Vãn Vinh đã bớt đi vài phần sợ hãi, chỉ cần là phụ nữ thì lão tử sẽ có cách đối phó. Chỉ là hắn đã từng thấy thủ đoạn độc ác của Tiếu Thanh Tuyền rồi nên không dám khinh thường manh động.
-"Ngươi nghĩ sao?"
Trong lời nói của Tiếu Thanh Tuyền dường như không có chút tình cảm nào, lạnh lùng như một cục nước đá.
-"Cái này, Tiếu tiểu thư.."
Lâm Vãn Vinh ngượng ngùng cười nói:
-"Chuyện ngày hôm đó, thuần tuý chỉ là hiểu lầm.Hơn nữa lúc đó ta đã bị nàng đả thương rồi, suýt nữa thì ngay cả mạng cũng không còn. Chúng ta cũng xem như là hoà đi. Chà, nếu không ta xin lỗi nàng được không?"
Nghĩ lại chuyện hôm đó, trong lòng Lâm Vãn Vinh có chút phẫn nộ bất bình nhưng lúc này cái mạng nhỏ nhoi của hắn đang nằm trong tay nàng ấy nên hắn không dám biểu hiện ra, đành phải nén lại trong đáy lòng.
Tiếu Thanh Tuyền lạnh lùng cười nói:
-"Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần đến bổ khoái làm gì chứ?"
Chết rồi, cô nương này còn biết chiêu này nữa sao, Lâm Vãn Vinh thầm mắng trong lòng. Thấy cô nương này không chịu mềm nên hắn vốn muốn cứng với nàng xem sao nhưng nghĩ đến bản lĩnh của nàng thì thôi đi, muốn cứng cũng chẳng cứng nổi. Mẹ nó, làm đàn ông thật là uất ức.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Vãn Vinh chợt cứng rắn và cũng không nói gì nữa, muốn chém muốn giết tuỳ ý nàng ấy đi. Hai người đều không nói gì, chỉ giằng có ở đây, trong bóng tối u ám, Lâm Vãn Vinh dường như có thể nghe thấy hơi thở của mình.
Cô nương này ngay cả hơi thở cũng không có nữa, chẳng trách lại máu lạnh như thế. Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ.
Lâm Vãn Vinh chưa từng thử qua tình huống như thế này. Trong một đêm trời tối mịt mù, một mĩ nhân tuyệt đỉnh ngồi trước đầu giường của hắn, nhìn hắn ngủ, nếu như mĩ nhân này không mặc y phục thì đây đương nhiên là một chuyện vô cùng hay ho rồi. Vậy nhưng bây giờ mỹ nhân đó không chỉ mặc y phục mà nếu hắn đoán không nhầm thì trên người nàng còn mang một thanh bảo kiếm sắc nhọn nữa. Cái này thì không hay nữa rồi.
Lâm Vãn Vinh cảm thấy hơi thở của mình hơi lạnh, cái không khí này thật đáng sợ nhưng trong bầu không khí này Lâm Vãn Vinh lại cảm thấy buồn ngủ, hắn muốn đi ngủ.
-"Mấy giờ rồi?"
Lâm Vãn Vinh thực sự thấy mệt mỏi nên không nén nổi hỏi.
-"Canh ba rồi."
Tiếu Thanh Tuyền trả lời.
-"Ồ, nếu nàng không có chuyện gì thì ta ngủ tiếp đây."
Lâm Vãn Vinh nói rồi ngáp một cái. Nghe hai người đối đáp giống như một đôi phu thê đầu gối tay ấp vậy.
Tiếu Thanh Tuyền thấy hắn thực sự muốn ngủ tiếp thì nét mặt rốt cuộc cũng có chút biến động, nàng khẽ hừ một tiếng nói:
-"Ngươi thật sự muốn ngủ sao? Như vậy cũng tốt, trong giấc ngử cho ngươi một đao thì cũng không có gì đau đớn cả."
-"Đại tiểu thư ơi, nàng muốn giết thì giết đi, đừng doạ nạt người khác được không, doạ người khác vui lắm sao? Doạ người ta trăm ngàn lần không bằng cho người ta một đao luôn đâu."
Lâm Vãn Vinh làm ra vẻ đau khổ nói.
-"Ngươi cũng biết sợ sao? Vậy sao hôm đó lúc ức hiếp ta ngươi không sợ chứ?"
Tiếu Thanh Tuyền tức giận nói.
-"Hôm đó là ta ức hiếp nàng sao? Là nàng ức hiếp ta thì có. Không phải ta chỉ nói một câu nàng là con gái đó sao, đây vốn là sự thật thì cần phải hạ độc thủ như vậy sao? Nếu vậy thật ứng với câu nói của cổ nhân: xà hạt phong nhân khẩu, tối độc phụ nhân tâm."(rắn, bọ cạp, nọc ong, miệng lưỡi thế gian nhưng độc nhất chính là lòng dạ đàn bà.)
Lâm Vãn Vinh cảm thấy bản thân thật sự oan uổng, nói một câu mà muốn giết người, mẹ kiếp, cái thế giới này có còn vương pháp nữa không đây.
Tiếu Thanh Tuyền sững người ra một lát, dường như hắn nói cũng hơi có lí, tuy hắn có mạo phạm một chút nhưng tội cũng không đáng chết, lúc đó tron lúc tinh thần rối loạn nàng đã ra tay hơi nặng. Quả thật cũng có chỗ không đúng nhưng sự lỗ mãng dưới nước của hắn thì suốt đời này nàng không thể quên được:
-"Vậy lúc ở dưới nước ngươi khinh bạc với ta, món nợ này phải tính thế nào đây?"
-"Đó là phản ứng quá khích của ta, nàng thử nghĩ xem mạng của ta không còn nữa thì ta làm sao biết bản thân đang làm gì cơ chứ?"
Lâm Vãn Vinh nói.
-"Phản ứng quá khích? Vậy hôm nay ta giết ngươi đi cũng coi như là phản ứng quá khích của ta nhé."
Tinh thần của Tiếu Thanh Tuyền dường như có một chút kích động.
-"Tiểu thư không nên cứ hễ động một cái là chém chém giết giết thế chứ, không tốt đâu. Nàng là con gái sau này còn phải lấy chồng nữa, nàng cứ động một cái là lại rút kiếm ra như vậy thì còn ai dám lấy nàng nữa chứ?"
Lâm Vãn Vinh dần dần không sợ hãi gì nữa. Cô nương này nếu thật sự muốn giết hắn thì khi hắn đang ngủ cứ thẳng tay hạ một nhát đao, như vậy sạch sẽ hơn nhiều, bây giờ lại nói nhiều lời như vậy, rõ ràng là sẽ không giết hắn đâu.
Lâm Vãn Vinh còn chưa nghĩ hết thì nghe thấy xoẹt một tiếng đã thấy một thanh bảo kiếm sắc nhọn mang ánh sáng lạnh lẽo đã kề trên cổ rồi.Lưỡi kiếm lạnh buốt đó khiến trong lòng hắn cảm thấy thật sự lo lắng.
Trời ơi, cô nương này định chơi thật sao? Đây là cổ của lão tử đó. ngộ nhỡ cô nương nàng không để ý một lát là xong thật đấy. Trái tim Lâm Vãn Vinh đập thình thịch trong lồng ngực, sợ đến không dám nói gì, ngay cả thở mạnh cũng không dám và chỉ sợ hít sâu một cái thì cổ sẽ chạm kiếm lìa khỏi thân xác mất.
-"Sao ngươi không nói tiếp đi? Không phải ngươi rất có khả năng đó sao?"
Giọng nói của Tiếu Thanh Tuyền vang lên bên tai hắn:
-"Có phải ngươi cho rằng bổn cô nương không dám giết ngươi phải không."
Bảo kiếm Thu Thuỷ liền kề sát cổ Lâm Vãn Vinh hơn một chút, bức Lâm Vãn Vinh không thể nào thở được.
Chuyện hôm nay không xong rồi, cô nương này nhất định muốn giết ta rồi.Mẹ kiếp, đã không còn hi vọng gì nữa, chết chắc rồi,nếu lão tử sợ cô nương nàng thì hãy phạt ta chui vào quần lót của nàng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Vãn Vinh chợt tức giận, bướng bỉnh không thèm nhìn nàng mà nhắm chặt mắt không nói gì.
Tiếu Thanh Tuyền đó thấy hắn không có động tĩnh gì thì chăm chú nhìn, thấy hắn nhắm chặt mắt, không hề động đậy như đã ngủ mất rồi.
Con người hắn bình thường thích cười hi hi ha ha, không ngờ cũng có chút khí phách.Trong lòng Tiếu Thanh Tuyền thầm khen ngợi, đưa tay ra thu thanh bảo kiếm lạnh lẽo vút qua cổ Lâm Vãn Vinh như một cơn gió thoảng.
Luồng kiếm quang này cực nhanh, Lâm Vãn Vinh còn chưa chớp mắt thì đã không thấy kiếm đâu nữa rồi. Chỉ còn Tiếu Thanh Tuyền lặng lẽ đứng đó, cũng không biết thanh bảo kiếm đã được cất ở đâu.
Khi thanh liếm sắc lạnh đó lướt qua cổ hắn, Lâm Vãn Vinh đã cảm thấy một cảm giác sợ hãi tột độ, chỉ cần Tiếu Thanh Tuyền hơi phân tâm một chút thì Lâm Vãn Vinh đã vĩnh viễn biến mất khỏi cái thế giới này rồi.
Tấm lưng Lâm Vãn Vinh đã ướt đẫm rồi, tuy nhiên hắn giống như một người đã chết rồi, đối với Tiếu Thanh Tuyền không còn gì sợ hãi nữa bèn lạnh lùng nói:
-"Sao thế? Không giết ta sao?"
Tiếu Thanh Tuyền hừ một tiếng nói:
-"Hôm nay tạm thời không giết ngươi, hôm khác nhất định ta sẽ lấy tính mạng của ngươi."
Nói những lời này, Lâm Vãn Vinh đã dần dần biết được tính cách của Tiếu Thanh Tuyền nên giả bộ không nghe thấy lời nàng nói, điềm nhiên hỏi:
-"Sao nàng lại biết ta ở đây? Nàng làm thế nào có thể tìm được ta chứ?"
-"Tìm ngươi rất khó sao? Chỉ là một gia đinh nhỏ nhoi của Tiêu gia mà thôi, cứ cho là có mười như ngươi ta cũng dễ dàng tìm thấy."
Khẩu khí của Tiếu Thanh Tuyền mang vài phần kiêu ngạo.
Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
-"Ta lại hy vọng có mười mạng để nàng có thể giết mười lần và ta cũng có thể sống thêm mấy ngày rồi."
Thứ Ba, 4 tháng 8, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.