TƯỚNG PHỦ ĐÍCH NỮ
Chương 1: Dục Hỏa Trùng Sinh
"Vì sao?" Nạp Lan Tĩnh một thân cung trang đỏ thẫm,cổ tay áo viền chỉ vàng lại dính đầy tro bụi,ba ngàn sợi tóc xõa tung,sắc mặt tái nhợt,bị người áp đảo nằm trên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo.
Nàng ngẩng đầu lên thấy Nạp Lan Khuynh đầu đội mũ phượng,mười ngón tay sơn đỏ,một đôi mắt hoa đào kiều mỵ vô cùng.
"Tỷ tỷ tốt của ta,thân hồng y này của ngươi thật là chướng mắt!" Nạp Lan Khuynh ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ thượng,đùa nghịch móng tay sơn đỏ lơ đãng, nhẹ nhàng nói, còn giống như tỷ muội đang nói chuyện.
"Không có nghe thấy hoàng hậu nương nương nói sao?quần áo này chướng mắt! còn không đem cởi ra!" Quế mẹ đứng bên cạnh nghe được lời Nạp Lan Khuynh nói,vẻ mặt khiêu khích,hai tay sát thắt lưng,sắc mặt của kẻ tiểu nhân đắc chí.
"Hoàng hậu nương nương,hoàng hậu nương nương sao ?ha ha....." Nạp Lan Tĩnh thì thào,hắn nhưng lại khẩn cấp thế sao? ngay cả quần áo chỉ còn lại áo lót che đậy thân thể cũng không phát hiện.
Hắn nói " Tĩnh nhi,nàng là nữ tử đẹp nhất thế gian"
Hắn nói "Tĩnh nhi,nếu ta không phải hoàng tử,liền chỉ cưới một mình ngươi"
Hắn nói "Tĩnh nhi,trẫm hôm nay lập nàng làm hậu,từ nay về sau nàng không chỉ có duy nhất là thê tử của trẫm,mà giang sơn này một nửa cũng thuộc về nàng!"
Hắn ôn nhu,hắn đa tình,giống như trước mắt,nay hiện tại đều là chê cười,ngừơi chưa đi trà đã lạnh.
"Kiếm Thiểu Phong!Kiếm thiểu Phong!" Nạp Lan Tĩnh cắn răng không biết nói gì,chỉ lặp đi lập lại ba chữ.
"Tỷ tỷ, hô thẳng tục danh hoàng thượng là tội đại bất kinh,là tội xử trảm cửu tộc! Ai u, xem trí nhớ ta này,ngươi hiện tại đã không còn cửu tộc,hôm qua Trấn Nam tướng quân phủ bởi vì thông đồng với địch toàn bộ đã bị hành quyết trảm lập tức !" Nạp Lan Khuynh như đột nhiên nhớ tới,môi mang ý cười.
"Kiếm Thiểu Phong! ngươi thật nham hiểm!" Nạp Lan Tĩnh nhất thời ôm ngực ói ra một ngụm máu tươi trên mặt đất.Mười năm vợ chồng,bất quá là một âm mưu "Nạp Lan Khuynh cho dù là diệt cửu tộc,ngươi trốn cũng không thoát,Nạp Lan gia trốn cũng không thoát" Nạp Lan tĩnh đột nhiên đứng lên,nàng hận! hận bản thân có mắt không tròng,hận mình yếu đuối vô năng.
"Haha ______" Nạp Lan Khuynh nghe được buồn cười,ngửa mặt lên trời cười lớn,thậm chí cười ra nước mắt.
"Nạp Lan Tĩnh! ngươi thật sự là ngốc! tên của ngươi ở trên gia phả Nạp Lan gia đã bị xóa bỏ,hiện tại nương ta mới là Nạp Lan gia vợ cả mà ta mới là đích nữ tiểu thư Nạp Lan gia! ngươi cái gì cũng không phải " Nạp Lan Khuynh đứng lên rũ mắt xuống nhìn một thân chật vật của Nạp Lan Tĩnh,tâm tư giờ khắc này thật sự rất thỏa mãn.
"Ngươi là độc phụ! là ngươi,là các ngươi! ngoại công ta sẽ không thông đồng với địch! là các ngươi thiết kế hãm hại!" NLT thông suốt rất nhiều viềc,ngoại công mình vẫn trung thành và tận tâm,làm sao có thể thông đồng với địch phản quốc.
"Thì như thế nào? tiếc chỉ đồ thừa hắn cây to đón gió!" NLK ngồi xổm xuống bên cạnh NLT ,chậc chậc thở dài,giống như có bao nhiêu không tha,có bao nhiêu đồng tình.
"Tỷ tỷ,đưa ngươi cái này!" trong nháy mắt NLK trở về ngày thường khuôn mặt như đón ánh nắng mặt trời, loan loan khóe miệng.Bên cạnh, Quế mẹ đưa tới một cái hộp,NLK cừơi đến sáng lạn,mười ngón tay tự mình đem cái hộp đến trước mặt NLT.
"KHÔN_________GGGG" NLT phun một ngụm máu tươi lên trên người NLK.
"Tiện tỳ" Quế mẹ một cước dẫm lên mặt NLT,bụi đất bay lên cũng không ngăn được tầm mắt nàng,hòm kia thế nhưng chứa thủ cấp hoàng nhi con nàng,hoàng nhi còn nhỏ như vây,nhỏ như vậy a! NLT khóc không ra tiếng,lòng đau như dao cắt.
Hổ độc còn không ăn thịt con,Kiếm Thiểu Phong ngươi rốt cuộc là loại người gì?
"Đây là hoàng thượng để lại cho ngươi!" NLK khoát tay áo,ý bảo Quế mẹ buông NLT ra, rồi đem thánh chỉ ném trước mặt NLT.
"Hoàng hậu Nạp Lan Tĩnh không tài không đức,không tuân thủ phụ đức.Thái tử Kiếm Hồng cũng không phải con trẫm,ban tử! phế hậu vị Nạp Lan Tĩnh sau ban thưởng tử!" ngắn gọn vài câu, NLT mắt đỏ lên,một đám má khí như áp chướng nàng không thở nổi,cuối cùng mắt chảy ra máu đỏ tươi.
"Ban thưởng tử" NLk lạnh lùng nhổ ra,giây phút này giống như đã đợi cả đời.
"Kiếm Thiểu Phong! Kiếm Thiể Phong! ta thề, ta có thành quỷ cũng khiến các ngươi nợ máu phải trả bằng máu....!" thanh âm vang vọng toàn bộ vùng trời lãnh cung,đầy oán khí không chỗ phát tiết.
Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.