BONG BÓNG MÙA HÈ
Chương 17 part 2
Buổi sáng.
“Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn sự quan tâm, giúp đỡ của anh!”
Trân Ân sung sướng không ngớt lời nói cảm ơn qua điện thoại di động, nghe đầu điện thoại bên kia cúp máy, cô vội vàng nhảy một cách đầy kích động, vừa quay được ba vòng, cô đụng ngay Hạ Mạt đang đứng lặng lẽ bên cửa sổ. Trân Ân hét vào tai Hạ Mạt:
“Hạ Mạt…!”
Doãn Hạ Mạt đang mải mê ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Tại sao tất cả lại có thể bình tĩnh đến như vậy? Hôm đó cô cảm nhận rất rõ hận ý trong lời nói của Âu Thần, cô luôn cảm giác sẽ có cái gì đó xảy ra. Thế nhưng, quảng cáo Lỗi Âu vẫn được phát sóng và áp phích quảng cáo vẫn được dán như thường. Album Nàng tiên cá bong bóng vẫn tiếp tục bán chạy, Lạc Hi cũng chẳng có chuyện không hay. Giống hệt như mặt biển không gió, xem ra sự yên tĩnh khác thường này lại như ánh hào quang của mặt trời, những dự cảm không hay trong cô có lẽ sẽ không thành hiện thực.
Nhưng…
Cô chau mày.
Nếu Âu Thần vẫn là Âu Thần của năm đó, vậy thì, với tính cách của anh ta, không có lý nào lại dễ dàng tha thứ cho sự phản bội. Dù cho, chuyện này theo cô thật là hoang đường.
Có nên giải thích với anh ta hay không, sự thực không phải là “phản bội” như Âu Thần đã nghĩ…
Chỉ có điều, nên giải thích như thế nào đây?
Chuyện của quá khứ, đâu có dễ giải thích rõ ràng được?
Đang nghĩ, bất ngờ một tiếng hét lớn dữ dội bên tai, Hạ Mạt sững người, quay đầu qua nhìn Trân Ân, nét mặt Trân Ân đang ngập tràn vui sướng.
“Ờ?” Cô mỉm cười với Trân Ân.
Trân Ân đang vô cùng phấn chấn, hai mắt long lanh sáng rực. “Cậu đoán xem lúc nãy là điện thoại của ai?”
“Điện thoại lúc nãy hả?” Doãn Hạ Mạt không suy nghĩ nói bừa: “Bạn trai mới hả?”
“Cắt! Trong lòng tớ chỉ có Tiểu Trừng thôi, đoán nhanh lên!”
“Trưa nay có món cá hồi mà cậu thích ăn phải không?”
“Doãn Hạ Mạt, tớ van cậu đấy, đoán thật lòng có được không?” Trân Ân lườm Hạ Mạt Mạt một cái. Niềm vui sướng đem đến từ cái tin tốt lành đó khiến tim cô đập phập phồng trong lồng ngực, nụ cười trên khóe môi không dừng lại được. “Là tin vui ngất trời đấy!”
“Tin gì vậy?”
Doãn Hạ Mạt cười, thôi không ghẹo Trân Ân nữa, dù cô biết rằng Trân Ân lúc giận rất dễ thương.
“Bên hãng sản xuất phim Bản tình ca trong sáng vừa gọi điện tới, thông báo mời cậu tham gia thử vai, vai Băng Đồng. Họ còn nói, vai đó là của cậu chắc chắn bảy, tám mươi phần trăm rồi!” Trân Ân vui sướng, nước mắt từ đâu cứ thi nhau trào ra, “Là phim Bản tình ca trong sáng đấy! Phim thần tượng bom tấn nhất của năm nay đó! Là vai nữ chính thứ hai! Hạ Mạt, nhanh nói cho mình biết đây không phải giấc mơ! Không phải mình đang mơ trong lúc ngủ đó chứ!”.
Doãn Hạ Mạt sững sờ.
Cũng hơi khó tin.
Đoàn làm phim Bản tình ca trong sáng rất hùng hậu, mới tháng trước, tin này vừa lọt ra ngoài đã thu hút sự quan tâm của đông đảo công chúng và báo chí. Vốn để thực hiện phim hiện giờ là năm mươi triệu đô la Mỹ, đây là con số thuộc hàng khủng của phim truyền hình. Đạo diễn là Từ Bỉ Đắc, một trong những nhà sản xuất phim thần tượng xuất sắc nhất châu Á. Những bộ phim thần tượng do anh chỉ đạo không những giành được nhiều giải thưởng mà tần số phát sóng cũng luôn đứng hàng đầu. Biên kịch Chung Nhã được tôn vinh là nữ biên kịch thiên tài. Tình tiết trong phim đi theo hướng duy mỹ thuần khiết, lời thoại lôi cuốn, súc tích, ít hành động, nghe nói kịch bản này là tác phẩm kinh điển mà Chung Nhã đã dồn cả tâm huyết trong suốt hai năm trời để sáng tác.
Thì ra mấy hôm trước, Trân Ân đã đi khắp nơi để liên hệ, gọi hàng tá cuộc điện thoại chính là vì chuyện này sao? Mấy ngày đó, mặc dù lúc Trân Ân gọi điện, cô đã đi rất xa, nhưng Hạ Mạt vẫn cảm nhận được Trân Ân đã ra sức năn nỉ, vậy mà phía bên kia vẫn từ chối thắng thừng. Cô cũng đã hỏi qua Trân Ân: “Có chuyện gì thế?”, nhưng Trân Ân chỉ luôn ậm ừ cho qua chuyện.
“Là thật đấy!”
Nước mắt Trân Ân ngân ngấn. Rốt cuộc cô đã có thể làm được một điều gì đó cho Hạ Mạt, cô thực sự đã có thể giúp được Hạ Mạt, không còn trong vai trò người quản lý trên danh nghĩa, thực tế chỉ làm công việc của một trợ lý.
“Hạ Mạt, mình đã xem qua tóm tắt kịch bản phim rồi. Vai mà cậu phải diễn là nhân vật nữ chính thứ hai, Băng Đồng. Gia cảnh cô ta vô cùng nghèo khổ, tuy lúc đầu vì muốn có được thành công và tình yêu mà cô ta đã tỏ ra lạnh lùng, nhưng bản chất bên trong lại là một cô gái rất hiền lành, cuối cùng cô ta bỏ lại tất cả mà chết trong đau đớn… Mình nghĩ là sẽ rất tuyệt đấy, tuy chỉ là vai nữ chính thứ hai thôi nhưng là vai diễn hấp dẫn sẽ thu hút sự chú ý!” Mà cũng thật may mắn, hiện giờ Trân Ân và Doãn Hạ Mạt đã là sinh viên năm thứ tư, đang trong thời gian thực tập nên không phải lên lớp, lúc này rất thuận tiện để nhận vai diễn mà không sợ ảnh hưởng tới việc học hành.
Doãn Hạ Mạt không nói gì, cô nhìn Trân Ân chăm chú, đôi mắt màu hổ phách trong như pha lê. Trân Ân tự dưng thấy bối rối, cô ngập ngừng một lúc rồi lắp bắp nói:
“Xin lỗi… mình không bàn với cậu trước… nhưng… mình sợ sẽ làm cậu thất vọng. Mình biết cậu là ca sĩ… nhưng… mình nghĩ nếu có cơ hội xuất hiện trong một bộ phim truyền hình chất lượng cao thì sẽ càng có nhiều người biết đến cậu hơn…”
“Trân Ân ”
Doãn Hạ Mạt cắt ngang lời Trân Ân.
“Xin lỗi…” Nước mắt của Trân Ân long lanh như sắp khóc. “… Không phải là cậu muốn từ chối đấy chứ… thực sự đó là một cơ hội rất khó có được…”, hơn nữa Trân Ân đã tổn hao không biết bao nhiêu thời gian và công sức mới có thể giành được cơ hội này.
Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng nắm lấy tay Trân Ân.
Cô chăm chú nhìn bạn.
“Trân Ân, nếu chuyện này lặp lại nữa, thì xin cậu hãy nói với mình, được chứ?” Doãn Hạ Mạt mỉm cười, “Như vậy chúng mình sẽ cùng nhau nỗ lực phấn đấu”.
“Hạ Mạt...”
“Đừng có ngớ ngẩn tự gánh vác một mình như thế, không có ai nghe cậu than vãn đâu”, Doãn Hạ Mạt nắm chặt tay Trân Ân, “nhớ chưa?”.
“Ngốc ạ! Nói những lời này làm gì? Không thấy mình không kiếm chế nổi cảm xúc rồi đấy sao, còn khích mình nữa hả?!” Nước mắt Trân Ân thi nhau rớt xuống. Cô vừa khóc vừa cười, vừa ngượng ngùng, giậm chân huơ tay nói: “Được rồi, được rồi, không nói với cậu nữa, ngứa muốn chết đi được!”.
Doãn Hạ Mạt cười, rồi lấy khăn giấy ra đặt vào tay Trân Ân.
Trân Ân rối rít lau nước mắt, đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó, “Nhưng nghe Giám đốc sản xuất nói, nam diễn viên chính Bản tình ca trong sáng là Lăng Hạo… Cậu còn nhớ hắn không?”.
“Nhớ.”
Doãn Hạ Mạt gượng cười, làm sao có thể quên được chứ, anh ta đã từ chối hợp tác với cô trong vụ quảng cáo Lỗi Âu, làm cô thiếu chút nữa mất cơ hội làm gương mặt đại diện.
“Đồ Lăng Hạo đáng ghét! Thử xem, rốt cuộc hắn ta có tài cán gì! Dám khinh thường người mới”, Trân Ân nghĩ mà hận.
***
Việc thử diễn vai được tiến hành hết sức thuận lợi.
Doãn Hạ Mạt thậm chí còn cảm thấy cái gọi là quay thử đó chẳng qua chỉ là hình thức lấy lệ, chuyên gia tạo hình và hóa trang cho cô xong, chụp vài tấm ảnh, qua ngày hôm sau họ đã thông báo chính thức, nhân vật Băng Đồng sẽ do cô đảm nhận. Tên của cô bắt đầu xuất hiện trong danh sách đoàn làm phim, xếp cùng với hai ngôi sao thần tượng nổi tiếng thế giới, Lăng Hạo và An Bân Ni. Tin tức này được các cơ quan báo chí đưa tin rất nhiều lần.
Trân Ân vui đến nỗi mấy ngày liền không ngủ được, ngày nào cũng hỏi tới hỏi lui Hạ Mạt đó có phải là sự thật không, tại sao tự dưng lại suôn sẻ đến thế? Doãn Hạ Mạt chỉ mỉm cười rồi nói: “Có thể là dạo này số tớ hên đấy!”.
Số phận có lẽ cũng có lúc may rủi, điều mà họ có thể làm là phải tóm được cơ hội khi vận may đến để cố gắng tiến lên. Khi gặp những lúc không may trong cuộc đời thì hãy nên cắn chặt răng, ra sức đẩy nó đi. Tuy nhiên, rốt cuộc vận may hay vận xui luôn luôn thay đổi, biến ảo khôn cùng.
Trong cuộc họp báo công bố thực hiện phim Bản tình ca trong sáng một tuần sau đó, một lần nữa Doãn Hạ Mạt lại được ngửi thấy cái mùi phúc họa khó hiểu này.
Ngày hôm đó, hầu hết phóng viên của tất cả các cơ quan báo đài đều có mặt, tại trường quay, đèn flash chớp lia lịa đến chói mắt. Giám đốc sản xuất phim Bản tình ca trong sáng, đạo diễn Từ Bỉ Đắc đương nhiên là tiêu điểm cho cánh phóng viên đặt câu hỏi phỏng vấn. Dàn diễn viên chính tham gia diễn xuất cũng xuất hiện trong những bộ trang phục tạo hình nhân vật trong phim, đang tạo dáng trước tấm áp phích tuyên truyền phim cực lớn để các nhà báo mặc sức chụp ảnh.
Sau một hồi huyên náo.
Diễn viên của đoàn làm phim tản dần đi, phía trước tấm áp phích giờ chỉ còn Lăng Hạo và An Bân Ni. Phóng viên báo chí vây quanh hai người. Họ đáp ứng yêu cầu của các nhà báo, trình diễn đủ mọi tư thế kéo tay, khoác vai, hôn nhẹ, nhìn nhau say đắm...
“Họ yêu nhau đã hai năm rồi.”
Trân Ân nói nhỏ.
Doãn Hạ Mạt vừa đi làm quen với lần lượt từng diễn viên trong đoàn. Bản thân cô tự biết mình là người mới, lại xuất thân từ một ca sĩ nên lần đầu đóng phim này, việc thiếu kinh nghiệm diễn xuất là điều không thể tránh khỏi, cô cần những người đi trước trong đoàn thông cảm và giúp đỡ chỉ bảo thêm. Các diễn viên thấy thái độ của cô khiêm tốn, lễ phép, họ đều khách sáo nói, ai cũng từ người mà nên cả, chỉ cần biết học hỏi và cố gắng là được thôi.
“Ừm.”
Doãn Hạ Mạt nhìn về phía Lăng Hạo và An Bân Ni. Người cùng trong làng giải yêu nhau không thiếu gì, Lăng Hạo và An Bân Ni là một cặp nổi tiếng trong số đó. Năm đó, Lăng Hạo là người mới bước ra từ giới người mẫu được hợp tác đóng phim với An Bân Ni, một ngôi sao thần tượng rất hot thời đó. Tình yêu của An Bân Ni với Lăng Hạo là tình yêu sét đánh. Để không quá chênh lệch về địa vị, tên tuổi giữa hai người, An Bân Ni đã nâng đỡ và dìu dắt Lăng Hạo khiến anh ta nhanh chóng nổi tiếng. Từ khi hai người quen nhau tới nay cũng không có một điều thị phi nào, tình cảm họ bền vững, thân mật không có gì phải bàn cãi.
“Thật là hiếm có đấy, bây giờ Lăng Hạo còn hot hơn An Bân Ni nhiều, nhưng anh ta vẫn không thay lòng.”
Trân Ân hiếu kì nhìn Lăng Hạo, anh ta đẹp trai lồng lộng, cao một mét tám sáu, dáng dấp của “gà nhà thành công”. An Bân Ni giống như con chim nhỏ cứ quấn lấy chân, tựa sát đầu vào người Lăng Hạo. An Bân Ni có mái tóc dài mượt mà, đôi mắt to tròn long lanh, một mẫu diễn viên nữ cực chuẩn trong phim thần tượng.
Bây giờ,các phóng viên mời Doãn Hạ Mạt lại chụp ảnh chung.
Bản tình ca trong sáng là phim hình tượng theo kiểu tình yêu tay ba, cảnh diễn chung của ba người rất nhiều. Mặc dù Doãn Hạ Mạt là nhân vật mới trong làng điện ảnh, nhưng suy cho cùng cô cũng mới giành được giải thưởng Bài hát vàng của năm dành cho Gương mặt mới xuất sắc nhất, cũng coi như là đã có chút tiếng tăm.
Khi Doãn Hạ Mạt bước tới, hai người họ vẫn đứng đó, tay trong tay thân mật. Lăng Hạo nhìn Hạ Mạt với nụ cười pha chút giễu cợt.
“Anh Hạo, ôm chặt vai của hai cô gái đi!”
“Ôm chặt thêm chút nữa!”
“Thân mật chút đi!”
Các phóng viên hô lớn, đưa máy ảnh lên chụp lách tách lia lịa.
Cánh tay Lăng Hạo đặt hờ hững lên vai Doãn Hạ Mạt, anh không nhìn về phía Hạ Mạt mà quay sang cười tình, nói nhỏ với An Bân Ni. Doãn Hạ Mạt cảm thấy toàn thân cứng đờ, từ khi cô bước vào làng giải trí tới nay, đây là lần đầu tiên có một người con trai xa lạ chạm vào da thịt cô. Dù biết rằng đây chẳng qua chỉ là vì công việc, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, chỉ muốn hất cánh tay đó ra.
“Làm ơn đi! Diễn thế này làm sao mà chụp hình được chứ?” Đám phóng viên mất kiên nhẫn hét lên. “Doãn Hạ Mạt, cô có thể cười lên một chút không? Trong phim, cô yêu anh Hạo điên cuồng thế cơ mà, diễn tình tứ một chút đi được không?”
Doãn Hạ Mạt vẫn đứng ngây ra đó.
Giống như bị ai đó cho một bạt tai, má cô nóng bừng lên như lửa đốt. Và dù trong tình thế quẫn bách đó, cô vẫn nghe thấy bên tai mình tiếng cười giễu cợt của Lăng Hạo.
“Không cần ép buộc như vậy đâu.” An Bân Ni cười. Từ bên kia người Lăng Hạo, An Bân Ni nghiêng đầu khẽ liếc nhìn Hạ Mạt rồi nói với các phóng viên: “Người ta là ca sĩ tài năng mới, chỉ có giọng nói, không biết biểu lộ cảm xúc đâu”.
Đám phóng viên cười ồ lên.
Tiếng cười rất lớn.
Những người đang có mặt tại đó đều ngoái đầu lại nhìn. Giám đốc sản xuất và đạo diễn cùng hỏi nhỏ xem xảy ra chuyện gì. Trân Ân ở xa, cô xót xa giậm chân tại chỗ, hận không thể xông lên đuổi tất cả đám người đang làm khó Hạ Mạt kia đi nơi khác.
Doãn Hạ Mạt trầm ngâm nhìn xuống đất.
Giữa lúc các phóng viên cho rằng cô chỉ biết im lặng chấp nhận bị giễu cợt. Hạ Mạt giá như không hiểu những gì An Bân Ni vừa nói, cô ngẩng đầu lên thản nhiên nhìn An Bân Ni.
“Ngay cả tiếng nói cũng không có.”
An Bân Ni ngớ người.
“Hả?”
“Trong đoạn mở đầu của Bản tình ca trong sáng, Băng Đồng đã đem lòng thầm yêu Luật Tư, không dám nhìn anh ta, không dám nói chuyện cùng anh ta, không dám lại gần anh ta.” Hạ Mạt điềm tĩnh nói.
Đám phóng viên ồ lên.
Lăng Hạo đưa mắt nhìn Doãn Hạ Mạt.
An Bân Ni liếc Lăng Hạo rồi quay sang nhìn đám phóng viên đang ngoảnh mặt nhìn nhau, An Bân Ni nở nụ cười trong trẻo: “Rất chăm chỉ cố gắng rồi đó, sau này còn phải nỗ lực hơn nữa nghe!”.
“Được.”
Doãn Hạ Mạt trả lời một cách khiêm tốn và lễ phép.
Một đều.
Chiến thắng!
Trân Âu giấu nụ cười thầm. Hừm, giờ đến lượt họ tự tô son trát phấn cho mà coi. Hạ Mạt của cô thật là cừ.
Buổi tối.
Doãn Trừng đang vẽ trong phòng, ánh sáng lọt qua khe hở cửa gỗ. Trong phòng khách, Doãn Hạ Mạt đang chăm chú xem kịch bản, dùng bút màu đánh dấu lên từng lời thoại cô cần phải nhớ. Lạc Hi đang ngồi bên cạnh, ti vi để chế độ im lặng, hai chân gác lên bàn trà, anh đang hưởng thụ tâm trạng thư thái sau một ngày bận rộn.
Vậy mà không biết từ lúc nào.
Ánh mắt của Lạc Hi dừng lại rất lâu trên người Doãn Hạ Mạt. Cô đang cúi đầu chăm chú xem kịch bản, không hề để ý tới ánh mắt của anh, vậy là anh có thể mặc sức ngắm nhìn cô, khỏi cần lo bị cô ấy phát giác những cảm xúc trong ánh mắt.
Dưới ánh đèn mập mờ.
Một mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng tỏa ra từ người cô.
Như hơi thở của biển cả, thản nhiên, dịu dàng, từ từ thấm vào lòng người không để lại dấu vết.
Mái tóc của cô được quấn kẹp lên cao.
Một sợi tóc hơi quăn rủ xuống nổi bật trên làn da trắng mịn như ngà của cô, hàng lông mi vừa dài vừa cong, đôi mắt màu hổ phách trong suốt, tuy xa xăm nhưng lại khiến con người ta muốn nhìn gần mãi. Đôi môi căng mọng nhưng màu son môi lại nhàn nhạt, mờ mờ.
Chiếc bút từ từ đánh dấu lên từng lời thoại.
Đột nhiên cô chau mày, nhẹ nhàng xoay vai phải, hình như chỗ nào đó đang bị mỏi.
Những ngón tay thon dài nhấn mạnh xuống vai cô, cảm giác nhức mỏi được thay bằng cảm giác thoải mái. Doãn Hạ Mạt thấy hơi ngạc nhiên, từ từ ngoảnh đầu lại, dưới ánh sáng dìu dịu, ánh mắt Lạc Hi chứa chan tình cảm khiến cô run sợ.
“Xem xong chưa?”
Lạc Hi giật mình ngượng ngùng tránh ánh mắt Hạ Mạt. Không hiểu sao, có lúc anh có thể cuồng nhiệt thể hiện tình cảm trước mặt cô, nhưng nhiều lúc lại sợ tình cảm của mình bị cô phát hiện, không thể che giấu được.
“Chưa.”
Doãn Hạ Mạt thở một hơi dài dễ chịu. Những ngón tay của anh như có ma lực xua hết đi những nhức mỏi trên đôi vai cô.
“Đóng phim và ca hát là hai việc không giống nhau.”
Lạc Hi liếc nhìn tờ kịch bản đặt trên đùi cô, vừa xoa bóp đôi vai cho cô, vừa khẽ nói: “Là bài hát, em có thể tự mình hoàn thành, biểu diễn theo cách của mình, gửi gắm vào đó là cuộc đời và cá tính của mình. Nhưng đóng phim buộc phải có sự hợp tác với những diên viên khác. Lời thoại không phải chỉ cần đọc thuộc lòng từng chữ từng câu là xong, nó còn đòi hỏi cần phải gửi gắm được linh hồn vào trong đó trong quá trình thực hiện những đoạn đối thoại cùng với các nhân vật khác.”
“Em...”
Cô ngay người, không nói được gì nữa, cô chợt nhớ tới màn kịch khó xử trong cuộc họp báo công bố bấm máy hôm trước.
“Lúc mới đầu, chắc chắn em sẽ phải nếm mùi cơ cực nhục nhã, nói không chừng sẽ bị đạo diễn chửi măng, sẽ phải nghe những lời trách móc nguyền rủa của những diễn viên khác.” Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Từ đằng sau, anh hôn nhẹ lên mái tóc cô. “Nhưng em sẽ nhanh chóng học được cách như thế nào là đóng phim, vì em là cô gái thông minh và cần cù chịu khó nhất.”
“Lạc Hi...”
“Hãy tin vào nhãn quan của anh, em sẽ trở thành diễn viên tài năng luôn rực rỡ hào quang.” Lời nói này đâu phải để an ủi cô, cho cô lòng tin, thực ra thiên chất diễn xuất của cô đã từng được thể hiện khi quay quảng cáo Lỗi Âu. Tất cả những thứ cô cần chỉ là thời gian tôi luyện mà thôi.
“… Cảm ơn anh.”
Doãn Hạ Mạt dịu dàng nói, cô vỗ vỗ lên đôi bàn tay anh đang đan chéo để trên eo mình. Từ sau khi cuộc họp báo kết thúc, trong lòng cô lúc nào cũng trào dâng một cảm giác lo sợ rất khó tả, nhưng với một người mạnh mẽ đã quen giả vờ như cô sao có thể để lộ ra trước mặt người khác được.
Chỉ có Lạc Hi...
Hình như anh luôn hiểu thấu lòng cô.
“Cố gắng lên!”
Lạc Hi nắm chặt tay cô, đong đưa.
“Em sẽ cố gắng.”
Cô đưa mắt khẽ cười, nụ cười trong sáng kiên định.
***
“Cắt!”
“Cắt!!”
“Cắt!!!”
Tại trường quay, đạo diễn Từ đang nhìn những hình ảnh trong máy theo dõi, bỗng mất bình tĩnh vung tay thét lên “cắt” liên tục. Nhân viên quay phim, nhân viên ánh sáng đều phải dừng ngay công việc của mình, tất cả đổ dồn ánh mắt về phía dáng người cứng đơ của Doãn Hạ Mạt.
Cảnh này đã phải quay đi quay lại đến lần thứ tám rồi.
“Doãn Hạ Mạt, cô là người gỗ à?” Đạo diễn Từ quát lớn, “Thịt da trên mặt cô đông cứng rồi hả? Tự nhiên chút đi nào! Ánh mắt cô phải biểu cảm, nét mặt cô phải thoải mái tự nhiên, lời thoại nói to hơn một chút! Cô là diễn viên! Không phải xác chết!”.
Mọi người không nhịn được cười.
“Ngậm mồm lại! Im lặng đi!”
Đạo diễn Từ gào lên giận dữ, trường quay lập tức im lặng.
Doãn Hạ Mạt mím chặt môi.
Cô không không hiểu mình làm sao nữa. Đối mặt với Lăng Hạo, cô không thể nhìn anh ta với ánh mắt thương yêu, cùng lúc lại càng không thể nói ra được những lời thương yêu, cơ mặt thì cứ trơ trơ, trong lòng thì như gỗ đá. Phim quảng cáo của Lỗi Âu được hoàn thành rất nhẹ nhàng, nên cô cho rằng đóng phim đâu có khó khăn gì cho lắm, nhưng lúc này đây cô mới hiểu ra, đứng trước Lạc Hi đứng trước Lăng Hạo không thể giống nhau được.
“Xin cô đấy, tối nay tôi còn có hẹn.” Lăng Hạo bồn chồn nhìn thời gian. “Nếu không phải vì cô lúc nào cũng bị “cắt” thì tôi đã có thể kết thúc công việc từ hai tiếng trước rồi”.
“Xin lỗi.”
Doãn Hạ Mạt khẽ nói.
Đây là cảnh cuối cùng của ngày hôm nay. Ngoài Trân Ân vì phải đi liên hệ lịch phát sóng với đài truyền hình nên đã về trước, tất cả những con người còn lại đều đang phải đợi quay xong mới được về. Hôm nay là ngày đầu tiên Hạ Mạt chính thức đóng phim, tất cả những cảnh quay của cô đều bị “cắt”, phải có tới hơn hai mươi lần mới qua được. Cô cũng cảm thấy rất áy náy trong lòng, nhưng càng sốt ruột căng thẳng, người cô càng cứng đờ.
“Cô Doãn ơi, có phải cô đang trả thù tôi lúc trước đã từ chối đóng quảng cáo với cô nên giờ cố ý hành hạ tôi không?” Lăng Hạo giận dữ nói.
“Không phải.”
“Vậy thì xin cô nhanh lên có được không! Tôi đã đặt chỗ ăn tối rồi, không đi là bị hủy luôn đó!” Lăng Hạo gào bên tai cô.
Doãn Hạ Mạt nhắm nghiền mắt, trong lòng tràn đầy tức giận với chính bản thân mình. Tại sao trong lúc đóng phim, cái thói quen lạnh nhạt của cô không biến đi được cơ chứ?!
“Lại một lần nữa! Tất cả chuẩn bị!”
Đạo diễn Từ búng tay một cái.
“Diễn!”
Trời tối dần.
Lăng Hạo đứng trước bức tường kính, dường như đang suy tư điều gì.
Doãn Hạ Mạt bước tới gần sau lưng anh ta, dùng ánh mắt ưu tư nhìn anh ta và nói: “Ngài có gì sai bảo không ạ?”
Lăng Hạo không quay đầu, “Sau này cô chăm sóc Thái Na, bảo vệ cô ấy”.
Doãn Hạ Mạt đứng ngay người ra.
“...”
“Cắt! Cắt!! Cắt!!!”
Đạo diễn Từ vung tay rối rít, la hét om sòm như có sấm sét trong trường quay.
“Doãn Hạ Mạt! Ánh mắt của cô có thể biểu cảm hơn được không? Anh ta là người đàn ông mà cô đã yêu thầm mười mấy năm trời đó! Tình cảm mãnh liệt bị kìm nén trong lòng đã bấy lâu nay, cô yêu anh ta tới mức có thể chết đi nhưng không thẻ nói ra được! Hiểu không vậy?!”
Tất cả đoàn làm phim đều sa sầm mặt mày.
Đầu Doãn Hạ Mạt trống rỗng, bên tai như có tiếng sấm nổ ầm ầm, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng cười chế giễu của cái diễn viên quần chúng đứng ở hai bên. “Làm sao cô tai lại chui được vào đây...”, “Tôi diễn còn hay hơn cô ta nhiều...”.
Mặt Lăng Hạo xám lại:
“Hôm nay cô cố tình muốn hại chết tôi đúng không?”
“Làm lại!!!”
...
“Lại lần nữa! Diễn!”
...
“Cắt!!”
...
***
Trời đã về khuya.
Diễn viên và các nhân viên trong đoàn đều đã ra về hết. Chiếc đèn lớn trong phòng đã tắt, chỉ còn lại chiếc đèn treo tường ánh sáng mờ mờ, trong khoảng trống trải ấy, một cô tạp vụ đang dọn dẹp vệ sinh.
Doãn Hạ Mạt đứng trước cửa lặng lẽ một mình.
Cô âm thầm nhìn bầu trời đêm, ánh mắt ủ rũ mệt mỏi. Nửa tiếng trước, đạo diễn Từ đã nổi trận lôi đình, trước mặt mọi người, ông ta hét vào mặt cô, ông ta bảo không hiểu sao Giám đốc sản xuất cứ khăng khăng chọn một người không có chút kinh nghiệm nào như cô vào vai nữ chính thứ hai. Sau rồi, trong trạng thái bực tức, ông ta đã cho kết thúc một ngày quay đầy mệt mỏi.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã là người rất thông minh và chăm chỉ.
Dù không phải là thiên tài, nhưng trước nay cô vẫn luôn tin rằng, dựa vào sự cố gắng và bản chất thông minh của mình, cô có thể hoàn thành tốt bất cứ việc gì cô muốn. Và sự thực là cô đã làm được, kể cả việc lấy thân phận ca sĩ để bước chân vào làng điện ảnh.
Nhưng trải qua một ngày quay phim mệt mỏi, niềm tim của cô không ngừng bị tổn thương, lay động. Ban đầu chỉ là sự thử nghiệm, khích lệ lòng dũng cảm, nhưng rồi là hoang mang, sợ hãi không còn biết gì nữa. Cô cảm thấy thật nhục nhã với sự bất tài của chính mình. Cô không oán giận những lời la hét, chửi bới, quát mắng của đạo diễn Từ và những lời mỉa mai, cạnh khóe của những diễn viên khác.
Là cô đã làm không tốt.
Doãn Hạ Mạt từ từ nhắm mắt lại.
Trong lòng giá lạnh.
Màn đêm lạnh lẽo bao phủ lên người cô. Bầu trời vắng ánh sao. Bóng cô trải dài trên mặt đất.
Thứ Hai, 24 tháng 8, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.