-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015

BONG BÓNG MÙA HÈ Chương 07 part 2

BONG BÓNG MÙA HÈ
Chương 07 part 2



Thiên hạ vui chơi là một talkshow thu hút tỷ lệ người xem khá cao, trong đó chủ yếu người dẫn chương trình đưa ra các câu hỏi phỏng vấn một ngôi sao đang hot hoặc những nhân vật có liên quan đến sự kiện đang ồn ào chấn động trong làng giải trí. Mối quan hệ tình cảm giữa Vi An và Jam, bầu sô nổi tiếng đã có vợ, đương nhiên là một đề mục không thể bỏ qua. Khổ nỗi không có cách nào liên hệ được với hai nhân vật chính trong vụ xì căng đan nóng hổi này, nhà sản xuất chương trình đành phải mời Đào Thục Nhi, nhân vật cùng làm việc trực tiếp thân cận với bầu Jam tham gia lên chương trình. Thêm vào đó trước những lời đồn đại về mối quan hệ bất hòa giữa Vi An và Đào Thục Nhi, nhà sản xuất chương trình cũng hy vọng khai thác thêm được từ Đào Thục Nhi những thông tin đằng sau bức màn bí mật mối quan hệ tình cảm bất chính này.
Hạ Mạt ngồi một góc khuất trong phòng thu hình.
Cô đưa ngón tay đụng nhẹ vào vết thương trên trán, vẫn còn hơi đau, ngón tay dính chút máu. Bộ dạng thảm hại thế này mà lại bị Lạc Hi trông thấy sao, Hạ Mạt cười khổ, tuy nói không cần phải để ý tới anh ta, nhưng, trong lòng vẫn có cái gì đó tràn ngập đau xót.
Cô lắc đầu, cố gắng ép mình không được nghĩ tiếp đến những chuyện vớ vẩn đó nữa, ánh mắt Hạ Mạt nhìn Đào Thục Nhi đang ngồi kia chuẩn bị cho chương trình.
Trong phòng, ánh đèn sáng rực như ngoài trời, bức tranh sơn dầu bối cảnh hoàng cung phương Tây, một chiếc sofa đơn hoa văn da báo rất đẹp được chuẩn bị cho nhân vật chính, hai chiếc ghế dựa chân cao khác dành cho hai người dẫn chương trình. Đào Thục Nhi cùng hai MC đang nói chuyện với đạo diễn những vấn đề sẽ được đề cập trong chương trình. Một vài nhân viên khác đang khẩn trương chuẩn bị các thiết bị đạo cụ, ánh sáng, micro, âm nhạc, vân vân.
Đột nhiên điện thoại của đạo diễn chương trình reo vang.
Hạ Mạt chú ý tới sự vui mừng phấn khích xuất hiện trên gương mặt đạp diễn, anh ta vội đi ra chỗ khác, cách chỗ Đào Thục Nhi và hai MC khá xa. Đạo diễn tiếp tục nói chuyện qua điện thoại, ánh mắt thỉnh thoảng lại sung sướng ngó về phía cửa phòng thu hình.
Cửa phòng thu hình.
Váy hai dây màu đỏ tươi, sơi dây chuyền vàng lấp lánh, như một cô công chúa kiêu ngạo, Vi An ngẩng cao đầu bước vào, khí thế cuồn cuộn, hung hăng hùng hổ, Trân Ân và một vài trợ lý khác đi đằng sau.
Hạ Mạt ngạc nhiên.
Bất giác cô vội vàng đứng dậy chạy qua chỗ Đào Thục Nhi đang hoàn toàn bất động sợ hãi.
Vi An nhanh chân bước tới.
Ánh mắt đầy sát khí hận thù trợn nhìn Đào Thục Nhi, cánh tay đưa lên, mọi người còn chưa kịp phản ứng gì, “bốp”, một cái tát nảy lửa giáng mạnh lên má Đào Thục Nhi.
Đào Thục Nhi đau tràn nước mắt.
Những người khác trong phòng thu đều ngơ ngác kinh hãi, Trân Ân thất kinh há hốc mồm. Hình như Vi An vẫn chưa cảm thấy hả cơn giận, tức tối đưa tay định tát nốt má bên kia. Lúc này Hạ Mạt đã chạy tới, kịp thời tóm được cổ tay Vi An, Vi An giật ra, nhưng không được, Hạ Mạt giữ tay Vi An quá chặt.
“Buông tôi ra! Tôi phải đánh chết con tiện nhân này!”
Vi An tức tối gào lên, ánh mắt hận thù nhìn Hạ Mạt rồi lại hận thù nhìn qua hăm dọa Đào Thục Nhi, đám nhân viên đài truyền hình vội vàng giữ chặt Vi An, kéo cô ta ra xa Đào Thục Nhi. Lúc đó Hạ Mạt mới buông tay Vi An ra, chăm chú nhìn dấu tay trên má Đào Thục Nhi. Hạ Mạt nhíu mày, Vi An ra tay quá mạnh, má Đào Thục Nhi sưng đỏ, có lẽ phải đánh phấn dày lên mới giấu được. Buổi thu hình tối nay chắc có lẽ sẽ rất khó khăn.
Đào Thục Nhi gạt dòng nước mắt dâng trào ra không ngừng, nước mắt của kẻ vô tội đáng thương, Thái Ni dựa vào người Hạ Mạt, “Vi An… cô đối với tôi như vậy…”.
Đạo điễn chương trình, hai MC và những nhân viên đài truyền hình đang ở đó nhìn Vi An bằng ánh mắt kỳ lạ khinh thường, họ lần lượt kéo qua an ủi Đào Thục Nhi. Một vài người giữ Vi An không cho cô ta nhào tới gần Đào Thục Nhi.
Vi An hít thở mạnh, bộ ngực phập phồng tức giận rốt cuộc cũng hạ nhiệt, động tác cũng không còn kịch liệt như lúc nãy nữa. Đám nhân viên cũng cẩn thận từ từ buông Vi An ra nhưng vẫn cảnh giác mọi tình huống, ngộ nhỡ Vi An lại xông qua chỗ Đào Thục Nhi.
Vi An lỳ lợm trợn mắt nhìn Đào Thục Nhi, “Đào Thục Nhi, mày gian xảo quá, trước đây tao đã không nhìn ra. Nhưng thôi, báo cho mày hay, muốn hủy hoại tao không dễ thế đâu! Những việc mày làm đối với tao ngày hôm nay, sau này tao sẽ ném trả gấp bội!”.
Mọi người trong phòng kinh hãi nhìn nhau.
Hạ Mạt có cảm giác Đào Thục Nhi đang đứng sau lưng dột nhiên cứng đờ người, nhưng chỉ thoáng giây, Thục Nhi lại rớt nước mắt như con chim non vừa trúng thương.
“Lẽ nào… cô lại nghĩ là tôi…”
Vi An cười lạnh lùng.
Không thèm đếm xỉa đến nước mắt Đào Thục Nhi, Vi An quay qua nói với đạo diễn: “Chương trình lần này để tôi lên hình”.
Vị đạo diễn vừa kinh hãi vừa thích thú: “Thế thì quá hay, chị Vi An đồng ý xuất hiện trong chương trình của chúng ta…”.
“Nhưng tôi có một điều kiện.” Vi An ngắt lời anh ta.
“Xin mời.”
“Chuyện của tôi, tự tôi có thể nói rõ, không cần người ngoài chọc ngoáy thêm dầu vào lửa. Vì thế mong anh hãy để Đào Thục Nhi biến ngay chỗ khác cho!”
Vị đạo diễn ngượng ngùng lúng túng khó xử, “Ờ… trước hết không biết chị Vi An có chấp hận không, chúng tôi đã đưa tin thông báo sự xuất hiện của chị Thục Nhi… nếu như hai chị cùng đồng thời tham gia, chị Thục Nhi sẽ…”.
Vi An rút điện thoại nói một lèo: “Chương trình Bát quái tôi lớn nhất của đài RBS cũng mời tôi, nếu nhớ không lầm thì chương trình của họ cùng giờ phát sóng chương trình này?”. Nói đoạn, Vi An lạnh lùng quay người, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại: “A lô, phải chương trình Bát quái tôi lớn nhất đó không? Tôi là Vi An…”.
“Chị Vi An! Chị Vi An!”
Đạo diễn vội vàng giữ Vi An lại, cố nở nụ cười tràn đầy trên khuôn mặt, anh ta quay lại phía Đào Thục Nhi nãy giờ vẫn đứng trong góc, liên tục gập người xin lỗi.
Trời đã tối.
Hạ Mạt và Đào Thục Nhi rời tòa nhà Đài Truyền hình HBS.
Vài ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Làn gió mát dịu thổi vào mặt.
Tòa nhà Đài Truyền hình HBS đèn sáng choang, đường phố tấp nập, xe qua lại như mắc cửi. Đào Thục Nhi tự dưng trẹo chân, thiếu chút ngã xuống đất, Hạ Mạt vội vàng đỡ lấy cô. Hạ Mạt cảm thấy toàn thân Đào Thục Nhi lạnh ngắt, vội vàng ôm chặt lấy vai Thục Nhi, đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt.
Đào Thục Nhi nghẹn ngào khóc.
“Chuyện của Vi An đâu phải do mình… Tuy là mình hận cô ta… nhưng …”
Hạ Mạt thủ thỉ an ủi: “Về nhà nghỉ cái đã, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Lẽ nào người nghệ sĩ trong tưởng tượng tươi sáng đến thế, cũng có lúc phải gặp uẩn khúc tủi thân, khi đó cảm nhận nhục nhã tăng lên gấp bội, mai này làm thế nào xuất hiện trước công chúng đây.
Trong lúc Đào Thục Nhi và Hạ Mạt chờ bác tài đánh xe công ty ra, một chiếc Bentley lạ từ từ chạy tới dừng trước mặt hai người. Cửa xe mở, một cô gái bước ra, Hạ Mạt nhận ra đó là Khiết Ni, trợ lý của Lạc Hi.
“Chị Doãn.”
Khiết Ni nở nụ cười với Hạ Mạt.
“Xin chào.”
Tuy cảm thấy là lạ trước sự xuất hiện của Khiết Ni nhưng Hạ Mạt vẫn mỉm cười đáp lại. Lần trước gặp Khiết Ni ở phòng luyện tập, lời ăn tiếng nói và gương mặt của cô ấy khiến Hạ Mạt có cảm giác họ đã quen nhau từ trước. Nhưng nghĩ mãi mà không nhớ ra.
“Anh Lạc Hi bảo em đón chị đưa đi bệnh viện.” Khiết Ni giải thích: “Anh ấy bảo lẽ ra đích thân anh ấy phải đưa đi, nhưng có một show diễn không thể bỏ được, đành phải nhờ tới em”.
Đào Thục Nhi nghi ngờ nhìn Hạ Mạt.
Hạ Mạt cũng nghe như sét đánh ngang tai, “Bệnh viện? Sao tôi phải tới bệnh viện?”.
“Anh Lạc Hi bảo chị bị thương.” Khiết Ni quan tâm bước tới gần nhìn vết thương trên trán Hạ Mạt, máu đã khô, “Trên trán phải không? Chà, còn chảy máu không? Bây giờ còn đau không?”.
Hạ Mạt ngẩn người ngạc nhiên.
Trong lòng cô bình lặng. Vết thương ngoài da bé tí tẹo bằng cái móng tay trên trán lẽ nào cũng bị anh ấy nhìn thấy ư. Cúi đầu, Hạ Mạt không muốn bị người ta phát hiện ánh mắt mình đang sợ sệt. Đến lúc ngẩng đầu, nụ cười nhẹ nhàng lại xuất hiện trên khuôn mặt cô. “Không đau. Vết thương nhỏ không cần phải đi viện. Cảm ơn bạn. Cảm ơn anh Lạc Hi hộ tôi nhé”.
Lúc này xe của công ty cũng đã tới.
Vẫn để máy nổ, bác tài mở cửa xe cho Đào Thục Nhi. Thục Nhi nghi hoặc nhìn Khiết Ni không biết phải làm gì, cô lại quay nhìn Hạ Mạt hỏi:
“Hạ Mạt, cậu có đưa mình về không?”
“Ừ, mình có…”
“Vết thương trên trán không mau tới bệnh viện xử lý, ngộ nhỡ để lại sẹo thì sao?” Khiết Ni tiếp tục nói với Hạ Mạt, “Chị không phải đang muốn trở thành ca sĩ sao? Trên mặt ca sĩ không thể để có sẹo được”.
“Không sao đâu.” Hạ Mạt mỉm cười dịu dàng. Nếu như sẹo có thì vết thương trên mặt cô năm đó đã để lại dấu dài tới ba centimét rồi, vết thương nhỏ nhoi này thấm vào đâu, “Cảm ơn các bạn và anh Lạc Hi đã quan tâm, nhưng mình còn nhiều việc khác cần phải đi ngay. Xin lỗi nhé”.
Đào Thục Nhi có vẻ không còn kiên nhẫn, ngồi trong xe gọi:
“Hạ Mạt!”
“Chờ chút!” Khiết Ni ngăn Hạ Mạt đang chuẩn bị bỏ đi, cô đưa cho Hạ Mạt một tuýp thuốc mỡ rồi nói: “Anh Lạc Hi đoán chừng có thể chị sẽ không đồng ý đi bệnh viện, trên đường đi có ghé qua hiệu thuốc mua cho chị tuýp thuốc này. Về nhà chị nhớ bôi thuốc nhé, được không?”.
“…Ừ.”
Hạ Mạt cầm tuýp thuốc trong tay, cảm ơn Khiết Ni rồi nhanh chóng lên xe với Đào Thục Nhi. Cửa xe đóng lại, rồi lao vào màn đêm từ từ mất hút.
Liệu chị ấy có nhớ ra mình không?
Ánh sao lấp lánh.
Khiết Ni ngơ ngác đứng giữa trời đêm.
Cô nghĩ ngợi, lắc đầu cười khổ. Chị Hạ Mạt học cùng trường ngày xưa chắc không nhớ được mình đâu, hồi nãy chả thấy biểu hiện gì trong ánh mắt chị ấy.

Hai giờ đêm.
Rốt cuộc cũng đã kết thúc một ngày với những show diễn.
Bộ vest hàng hiệu tiện tay vứt trên ghế sofa màu tím đậm, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua cửa sổ bức tường kính, Lạc Hi mệt mỏi nằm nhắm mắt như đứa trẻ, đôi chân dài đặt lên tràng kỷ, hình như anh ấy đã ngủ. Gió đêm thổi, rèm cửa lay động, phòng khách yên tĩnh không tiếng động.
Khiết Ni bưng sữa nóng từ dưới bếp lên, thấy Lạc Hi đang ngủ, cô quay người tính mang sữa cất đi. Lạc Hi quá mệt, ngày nào cũng bận rộn với các show diễn, ngày nào cũng phải đối diện với hàng đống phóng viên, với anh mà nói việc không làm phiền đến giấc ngủ là cực kỳ đáng quý.
Nhưng bất chợt có tiếng Lạc Hi sau lưng.
“Vết thương còn chảy máu không?”
Giọng nói khá mệt mỏi.
Trong mệt mỏi vẫn mang theo một mối bận tâm lo lắng.
Khiết Ni ngơ ngác một lúc mới nhận ra Lạc Hi đang hỏi về vết thương của Hạ Mạt, “Không còn chảy máu nữa, không có vấn đề gì lớn. Chị Doãn từ chối không đi bệnh viện, em đã đưa tuýp thuốc anh mua cho chị ấy”.
“Ừ.”
Lạc Hi cười, ngồi dậy dựa lưng vào sofa. Năm năm qua quả nhiên cô ấy chẳng có gì thay đổi, tính cách quật cường và khó thân thiện chẳng khác gì ngày xưa, có điều hình như sống rất thu mình.
Khiết Ni nghĩ một chút rồi quyết định nói: “Tối nay em có nói chuyện điện thoại với Thái Ni. Thái Ni nói Chủ nhật sau sẽ tiến hành đánh giá kết quả đào tạo huấn luyện những gương mặt mới, họ sẽ được đưa tới trung tâm mua bán Cầu Vồng, chia ra hai nhóm biểu diễn trên hai sân khấu, xem xem trên sân khấu họ thể hiện như thế nào và mức độ công chúng đón nhận ra sao”.
“Là cuộc thi sát hạch cuối cùng sao?” Lạc Hi ngồi thẳng dậy.
“Có lẽ thế. Xem bảng kế hoạch của Thái Ni đã tới thời điểm cuối cùng để xác định gương mặt mới phát hành đĩa nhạc.”
“Cô ta sẽ cùng nhóm với ai?”
Cô ta?
Khiết Ni không biết Lạc Hi ám chỉ cô ta là Phan Nam hay Hạ Mạt, cô lên tiếng thăm dò: “Vẫn chưa xác định… nhưng chị Phan…”
“A Nam không thành vấn đề.” Lạc Hi cười, “Không có gì đáng lo, A Nam bao nhiêu năm biểu diễn trong các phòng trà quán bar rồi vũ trường, có gì mà chưa trải qua”.
“Anh lo cho chọ Hạ Mạt à?”
Lời vừa buông ra, Khiết Ni biết ngay mình đã lỡ mồm, lúng túng ngượng ngập hai má ửng đỏ. Hai năm nay làm trợ lý cho Lạc Hi, cô hiểu rất rõ Lạc Hi ghét nhất là bị người ta hỏi đến chuyện riêng tư.
Nhưng, lần này Lạc Hi lại không để ý, anh nhìn màn đêm ngoài cửa sổ,
“Hủy tất cả các show diễn vào Chủ nhật sau nhé”.
Khiết Ni kinh ngạc, “Nhưng, hôm đó có buổi thu hình tai Đài Truyền hình HBS, mọi người đã được thông báo, nếu anh…”.
Lạc Hi cười lạnh lùng, “Bảo họ, để bù lại, tôi sẽ tham gia chương trình Đối thoại và phỏng vấn”.
Khiết Ni lúc này mới thở phào.
Đêm càng khuya.
Ánh trăng sáng trong, trên chiếc sofa màu tím, Lạc Hi ngồi một mình yên lặng, nét trầm tư trên gương mặt, nửa như cười nửa như chau mày.
***
Quảng trường Cầu Vồng ngày chủ nhật.
Nắng vàng rực rỡ.
Vô số cửa hàng, hàng ngàn trái bóng bay, hàng trăm băng rôn muôn màu, người người đi lại ồn ào náo nhiệt, trẻ con nô đùa chạy tung tăng, quán cà phê ngoài trời, tiếng nhạc rộn ràng vui nhộn từ các hàng quán phát ra, xe cộ qua lại tấp nập, người đông như thể cả thế giới này đang tập trung hết về đây.
Chính giữa quảng trường là chiếc cầu vồng bằng thủy tinh rất đẹp.
Óng ánh trong suốt, cong cong ưu mỹ, bảy sắc cầu vồng tươi đẹp phản chiếu ánh mặt trời hoa lệ, mộng ảo khiến người ta phải ngạc nhiên thán phục. Quảng trường Cầu Vồng cũng nhờ đó mà nổi tiếng.
Dưới chiếc cầu vồng lớn là hai sân khấu ngoài trời cách nhau chừng mười mét mới được dựng lên. Từ những áp phích băng rôn treo trên đó có thể nhận ra một bên sân khấu được dựng để quảng cáo cho một loại sản phẩm kem dưỡng da, còn sân khấu kia dùng để quảng cáo cho loại dầu gội dưỡng tóc.
Hai sân khấu này nằm cách biệt hai đầu chiếc cầu vồng, sừng sững đối xứng nhau.
Đằng sau sân khấu.
Khả Hân hơi căng thẳng, cô nuốt nước bọt liên tục, cảm giác cổ họng khô như bốc khói. Từ hôm qua được phân nhóm, cô luôn trong tình trạng buồn bã khó coi. Chuyện phân nhóm, cô đinh ninh mình sẽ cùng Ngụy Nhân Đới Tây một nhóm, Phan Nam và Doãn Hạ Mạt một nhóm. Nào ngờ Đới Tây cứ nhất quyết đời cùng nhóm với Phan Nam khiến cô và Ngụy Nhân ngỡ ngàng. Rồi sau đó lại tới lượt Ngụy Nhân đòi được cùng nhóm với Phan Nam và Đới Tây.
Cô bị bỏ rơi.
Gượng cười, thực ra cô biết thừa Đới Tây tại sao lại muốn cùng nhóm với Phan Nam. Bởi vì thực lực của Phan Nam cực mạnh, cùng nhóm với cô ấy tự nhiên có thể thu hút được nhiều người xem hơn. Nhưng, nếu như không cùng nhóm với Phan Nam, dựa vào thực lực của ba người họ, tất nhiên cũng có thể giành giật chút ít. Nhưng chị em đối tốt với nhau như vậy, sao lại dễ dàng bỏ rơi cô…
Nghĩ đi nghĩ lại…
Đôi mắt Khả Hân lại đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa rơi ra ngoài.
“Uống chút nước đi.”
Một giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp cạnh Khả Hân. Cô giật mình ngẩng đầu nhìn, là gương mặt đầy thiện ý của Hạ Mạt. Một cốc nước ấm được đặt vào lòng bàn tay, trái tim Khả Hân từ từ ấm lại, trong thoáng giây cô cảm thấy rất xấu hổ vì trước đây thường a dua theo bọn Đới Tây cố ý cô lập Hạ Mạt.
“Đừng căng thẳng quá thế.” Hạ Mạt khẽ nói.
“Cậu… không căng thẳng sao…” Khả Hân chần chừ do dự hỏi. Kết quả biểu diễn lần này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc tuyển chọn ai sẽ là gương mặt mới được thu âm phát hành đĩa. Thái Ni đã nói rất rõ, ai có khả năng thu hút được nhiều khán giả hơn, ai được nhiều người hoan nghênh hơn, người đó sẽ chiến thắng. Trở thành một ngôi sao không những chỉ dựa vào sắc đẹp bản thân hay giọng hát hoàn mỹ là có thể được, “khẩu vị” của quần chúng là rất khó đoán, vì thế cần phải trải qua một cuộc khảo nghiệm thực tế.
“Mình cũng căng thẳng,” Hạ Mạt mỉm cười, lắc đầu, “Nhưng, nếu mình vừa nhìn thấy mọi người trên sân khấu đã căng thẳng, vừa mới nghĩ tới việc đứng trước đám đông hát là đã căng thẳng, điều đó chứng tỏ mình không thích hợp làm nghệ sĩ. Mà không làm được nghệ sĩ, cũng còn có rất nhiều con đường khác có thể đi. Nghĩ như thế, cũng chẳng còn gì để mà căng thẳng”.
“Nhưng… khi cậu hát…”
Hạ Mạt gật đầu, “Mình biết. Vì thế lần này nếu vẫn giống như những lúc tập thì mãi mãi mình sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện trở thành một nghệ sĩ nữa”. Trong năm cô gái, Hạ Mạt thừa biết mình là người yếu nhất. Không phải do cô không chăm chỉ luyện tập, không phải do giọng hát của cô không hay, mà là cô không sao buông lỏng, thoải mái được. Chà chà, rõ ràng là thất bại. Hạ Mạt vẫn luôn cho rằng dựa vào sức mạnh ý chí của bản thân có thể khắc chế được, có gì để đáng sợ đâu, những chuyện đó đều đã là dĩ vãng rồi. Nhưng cứ mỗi lần đứng trên sân khấu, bóng đen ác mộng vẫn luôn khống chế chẹn lấy cổ họng cô. Để trở thành ca sĩ, muốn hát trước mặt mọi người, một trong những nguyên nhân thất bại là như vậy. Không chiến thắng nỗi ám ảnh xưa kia, tự cô cảm thấy thất vọng với chính bản thân mình.
“Xin lỗi, mình không có ý đó, mình…” Khả Hân vội vàng giải thích, trong lòng cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, Hạ Mạt đâu có bắt lỗi lời nói của cô, tự dưng lại đi nói những lời như chọc thương cô ấy.
“Không sao!” Hạ Mạt không để Khả Hân tiếp tục nói hết câu, “Chúng mình qua chỗ ban nhạc kiểm tra chút đi, xem thứ tự các bản nhạc có gì khác không”.
“Ừ.”
Hai người khoác tay nhau đi tới chỗ ban nhạc.
Nửa tiếng sau.
Trung tâm quảng trường Cầu Vồng phát ra những tiếng nhạc ầm ĩ chói tai, trên hai sân khấu, hai MC đồng thời cùng xuất hiện bắt đầu giới thiệu từng sản phẩm phải quảng cáo. Hai MC đầy phong cách, ăn nói hoạt bát khéo léo thể hiện tài hoạt náo không khí náo nhiệt vui nhộn. Mọi người trên quảng trường dần dần bị cuốn hút tới xem, lượng người đứng xem dưới hai sân khấu gần như tương đương.
Đằng xa có chiếc Porsche.
Thái Ni, Nhã Luân và Jam trong xe, họ có thể nghe thấy rõ âm thanh và nhìn rất rõ mọi biểu hiện trên sân khấu.
“Mạnh yếu có quá chênh lệch không?”
Nhã Luân nghi ngờ hỏi. Để cả Phan Nam, Ngụy Nhân, Đới Tây có thực lực tương đối xếp vào một nhóm, còn Doãn Hạ Mạt và Khả Hân thực lực kém hơn rất nhiều vào một nhóm, rất có thể sẽ xuất hiên tình huống chênh lệch khác xa.
Thái Ni mỉm cười không nói.
Anh ta xoa cằm, chiếc nhẫn hồng ngọc hình hoa hồng trên tay lấp lánh, cạnh người là kẹp tài liệu đang mở, bên trong ghi chép những thông tin về năm cô gái.
Đã nhiều năm làm việc với Thái Ni, Jam hiểu rõ Thái Ni làm việc lúc nào cũng rất chặt chẽ và có lý do của anh. Nhận thấy Thái Ni không muốn giải thích, Jam đổi ngay đề tài: “Hai MC được mời hôm nay thể hiện tốt đấy chứ, mọi người nhanh chóng đã bị họ thu hút, các cô gái có thể giảm được chút áp lực”.
“Đó là vì…” Thái Ni nói, “hai công ty lúc đầu nhận được lời giới thiệu sử dụng người mới của chúng ta biểu diễn trên hai sân khấu đối diện, họ đã không có nhã ý lắm. Do đó chúng ta đương nhiên phải mời những MC tốt nhất để cổ động”.
“…?”
“Hai MC này chỉ phụ trách phần giới thiệu sản phẩm của hai công ty thôi, phần các cô gái của chúng ta biểu diễn trên sân khấu hoàn toàn dựa vào bản thân các cô ấy…”
Nhã Luân ngạc nhiên, “Ngộ nhỡ sân khấu không người xem…”.
“Chính là để xem xem tài nghệ của các cô ấy ra sao.” Giọng Thái Ni có vẻ tinh quái.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.