BONG BÓNG MÙA HÈ
Chương 05 part 1
Chương 5
Năm năm sau.
Lại là mùa hè, trên trần lớp học, cả bốn chiếc quạt đều quay vù vù, giấy vở trên bàn bị gió thổi lật qua lật lại. Trên ngọn cây bạch dương bên ngoài lớp học, tiếng ve sầu râm ran kêy rát cổ bỏng họng: “Nóng quá! Nóng quá!”. Thời tiết nóng nực, kiến không khí thêm bức bối, buồn bực, đám sinh viên đứa nào đứa nấy mệt mỏi mắt díu lại muốn ngủ thiếp đi nhưng phải cố gắng giữ vững tinh thần để chờ đợi những giây phút kết thúc tiếp học lưu thông tiền tệ ngân hàng.
Giang Trân Ân lén nhìn thời gian trên máy điện thoại di động, kinh hãi.
“Hỏng rồi! Có khi thầy lại kéo dài thời gian đó! Làm sao bây giờ? Hôm qua cửa hàng trưởng đã dặn đi dặn lại chúng mình đến sớm một chút giúp họ phát quà cho khách hàng. Chúng mình mà đến muộn, ôi giời, tiền thưởng tháng này coi như đi tong!”
Bàn bên cạnh lặng yên.
Ân Trân quay đầu qua chút nữa thì ngã hộc máu, Hạ Mạt vẫn đang mải mê chăm chú lắng nghe bài giảng, chiếc bút trong tay múa như bay trên quyển vở, hình như cô ấy chẳng nghe thấy những lời than vãn vừa rồi của Trân Ân.
“Hạ Mạt! Chúng mình sắp trễ giờ rồi!”
Giang Trân Ân nghiến răng rít lên bên tai Hạ Mạt. Sao vậy, tại sao chỉ có một mình mình sốt ruột, đáng lẽ cả hai đứa đều phải nôn nóng, vội vàng như đàn kiến nhỏ trước cơn mưa mới phải.
“Không đâu”, Hạ Mạt không ngẩng đầu, vừa ghi chép vừa nói, “Thầy giảng xong vấn đề này là cho nghỉ, cùng lắm là hai phút nữa thôi”.
“Hả, sao cậu biết được?”
“Vì nội dung vấn đề sau rất nhiều, phải mất hai tiết nữa mới giảng hết được, nhất định thầy sẽ để sang hôm sau”.
Giang Trân Ân há to mồm, “Lại nữa! Sao cậu biết?!”
“Vì mình chuẩn bị bài trước”. Hạ Mạt nháy mắt với Trân Ân, cất bút đi, vừa nói, cô vừa xoay vòng cổ bàn tay chép bài đang mỏi nhừ.
“Thôi, bài học hôm nay dừng lại ở đây. Hẹn gặp lại các bạn”.
“Chúng em chào thầy!”
Toàn thể sinh viên lớp hai năm ba khoa Kinh tế Quốc tế Học Viện Bắc Xuyên đứng dậy, mắt tiễn theo thầy giáo môn lưu thông tiền tệ ngân hàng rời lớp học. Sau những giây phút yên lặng, lớp học rào rào những âm thanh thu dọn sách vở, tiếng ngáp ngắn ngáp dài, tiếng cười vui vẻ buôn chuyện này nọ.
“Cậu chuẩn bị bài trước thật đấy à!”
Giang Trân Ân không thể không la lên. Trời đất ạ, thời buổi này vẫn có sinh viên chuẩn bị bài trước ư, bọn họ đâu còn là những học sinh phổ thông hay trung học nữa mà đang là sinh viên hệ chính quy khoa Kinh tế Quốc tế đó. Nghe giảng bài trên lớp, thậm chí chỉ cần ôn bài trước kỳ thi là được rồi, việc gì mà…
“Kỳ cục phải không?”, Hạ Mạt mỉm cười.
“Quái đản! Loại bài này nhất thiết phải tốn công vậy sao?”, Giang Trân Ân nhanh nhảu, “Trước tiết học đã chuẩn bị bài, trong giờ lại ghi chép, cậu đúng là siêu quái thai!”
“Học phí cao lắm đó”.
“Sao hả?”
“Học phí cao như thế bắt buộc phải học tất cả tri thức mới đáng đồng tiền bát gạo”.
“Ờ… có lý đấy. Nhưng ngày nào cậu cũng làm thêm tới khuya, thời gian đâu để đọc sách chứ?”
“Lúc cậu xem ti vi trong cửa hàng thì mình đọc sách”, Hạ Mạt cười.
Giang Trân Ân tròn xoe mắt. Nhớ ra rồi! Trong cửa hàng bán bánh mỳ hễ không có khách là Trân Ân nhảy ngay đến trước ti vi xem trộm, còn Hạ Mạt hình như cầm sách ngồi đọc. Giờ nói ra, Trân Ân trước nay vẫn cứ nghĩ là Hạ Mạt xem tiểu thuyết gì đó giết thời gian.
“Còn hai mươi phút nữa”.
Hạ Mạt thu dọn sách vở xong, đứng lên đi về phía cửa lớp học.
“Cái gì?”
“Bằng không sẽ muộn thật đấy”.
“Á…”
Trân Ân giọng the thé nháo nhào thu dọn bút, sách vở quăng đại vào trong cặp sách, hốt hoảng đẩy bàn học sang bên rồi chạy xộc ra ngoài. Trong lúc vội chạy, váy bị mắc vào chiếc đinh nhỏ ở chân bàn, cô loạng choạng dúi về phía trước vài bước nào ngờ va trúng ngay người một bạn gái đang đi ngang qua!
Huỵch…
Cô bạn bị Trân Ân va vào ngã xuống đất.
Bàn ghế xung quanh đổ theo.
Trân Ân cũng thê thảm không kém ngã phịch theo, hình như đầu bị đập xuống đất.
“Ái…”
“Đau quá!!”
Các bạn trong lớp sợ hãi nhìn.
Trời đất ơi, Giang Trân Ân tự nhiên va vào làm ngã cô bạn Đào Thục Nhi!
Không có ai trong Học Viện Bắc Xuyên không biết Đào Thục Nhi.
Từ ngày đi học trung học, Đào Thục Nhi đã bước chân vào làng showbiz và trở thành một nhân vật rất nổi tiếng. Năm đó cô thi vào Học viện Bắc Xuyên, ngày khai trường, chưa bao giờ nhà trường có đến mấy chục ký giả tới chụp hình đưa tin rầm rộ như vậy.
Sinh viên Học viện Bắc Xuyên đối với Đào Thục Nhi rất hiếu kỳ, vồn dĩ đã là sao thì quanh người họ luôn có vầng hào quang chói sáng, huống hồ đằng này, hai năm về trước, Đào Thục Nhi còn từng được nhận giả thưởng trong top ten Ca khúc được yêu thích của năm. Rất nhiều sinh viên trong trường hâm mộ cô tới xin chữ ký, cũng có số đông khác nhìn cô bằng ánh mắt coi khinh, thường những lúc Đào Thục Nhi đi ngang qua, họ bĩu môi dè bỉu: “Minh tinh thì đã làm sao, chẳng qua hình thức bên ngoài cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Ở trường, thái độ của Đào Thục Nhi rất dè dặt, cư xử ôn hòa.
Đi lúc nào cũng cúi đầu, trên lớp luôn chọn ngồi dãy bàn cuối, chưa bao giờ cô nói to, chưa bao giờ phát biểu trả lời các câu hỏi của bài học, chưa bao giờ buôn chuyện tán phét với các bạn trong lớp. Vừa hết giờ, cô đã bốc hơi luôn chả còn thấy mặt mũi đâu nữa. Đào Thục Nhi hoạt bát đáng yêu trên màn hình ti vi với Đào Thục Nhi âm trầm kiệm lời trong lớp học như hai con người khác biệt. Sau một thời gian dài, sinh viên trong trường Bắc Xuyên đều coi cô như người tàng hình.
Chiếc bàn đổ xuống đè lên bụng Giang Trân Ân, mặt cô tái xanh, không ngừng rên rỉ kêu đau. Hạ Mạt vội vàng chạy quay lại dựng hết bàn ghế về chỗ cũ rồi đỡ Trân Ân dậy, hỏi luôn: “Sao rồi? Có nặng lắm không?”
“Ui ya… không sao…”, Giang Trân Ân rên rỉ, có lẽ chỉ bị đâu phần cơ, nghỉ một chút là ổn.
Hạ Mạt ấn nhẹ tay vào quanh bụng Trân Ân, “Đụng vào thế này có đau không? Bên trong liệu có bị thương không? Hay đi bệnh viện kiểm tra xem?”
“Không sao thật mà!”
Giang Trân Ân la lớn, người nóng rực, thoáng cái, cô đứng bật dậy, bĩu môi chê bai Hạ Mạt việc gì mà cứ ra vẻ như gà mái vậy.
Hạ Mạt nhìn sắc mặt Trân Ân dần hồng hào trở lại, giọng nói phần nào đã hồi phục cũng yên tâm hơn. Lúc này, Hạ Mạt mới quay đầu nhìn Đào Thục Nhi bị Trân Ânh đụng ngã, cô không khỏi thầm kinh hãi. Đào Thục Nhi đã miễn cưỡng gượng ngồi dậy được, chiếc váy trắng bằng vải sợi dệt lấm lem rách một mảng, đầu gối quệt xuống đất bị thương một vết to bằng nắm tay trẻ sơ sinh đang nhỏ máu.
“Xin lỗi!”
Hạ Mạt vội vàng nói với Đào Thục Nhi, cô đưa tay toan đỡ Đào Thục Nhi ngồi lên ghế. Hạ Mạt biết Đào Thục Nhi là ca sĩ, nếu đầu gối bị thương thì rất tai hại.
Nhưng Đào Thục Nhi lại lắc đầu cười ngượng, “Không sao, tại mình sơ ý không nhìn thấy bạn Trân Ân”. Vừa nói Đào Thục Nhi vừa tránh tay Hạ Mạt, cắn răng chịu đau từ từ đứng lên, đi hơi khập khiễng, máu từ đầu gối càng lúc càng chảy nhiều, từng giọt từng giọt rớt trên mặt đất.
“Phải xuống phòng y tế”.
Hạ Mạt chau mày nhìn vết thương của Thục Nhi nói.
Trân Ân cũng nhìn thấy vết thương trên đầu gối Đào Thục Nhi, cô sợ há hốc mồm, mặt lại trắng bệch, chân tay lúng túng, vụng về nói: “Xin lỗi! Xin lỗi! Mình sẽ bồi thường tiền thuốc men cho bạn! Tất cả do lỗi mình không cẩn thận đụng vào bạn! Váy của bạn mình cũng sẽ giặt sạch! Xin lỗi…”
Đào Thục Nhi ngượng ngùng xấu hổ, “Không cần đâu, chúng mình là bạn học”.
“Nhưng…”
“Thật không tiện, cho mình gọi điện thoạt trước đã”, Đào Thục Nhi khiêm nhường nói, rút điện thoại bấm số nói nhỏ gì đó.
Tủ đựng đồ trong lớp thường để thuốc men cấp cứu, Hạ Mạt lấy I-ốt, cồn và bông gạc trong đó ra. Hạ Mạt quay lại, quỳ xuống trước Đào Thục Nhi nhìn vết thương trên đầu gối cô, hỏi: “Cậu cần phải rửa vết thương, nếu không có thể sẽ bị nhiễm trùng mưng mủ. Hôm nay cậu có phải biểu diễn không? I-ốt diệt trùng mạnh hơn nhưng màu đậm nhìn thấy ngay, cồn sát trùng không bằng nhưng lại không có màu”.
“Không cần đâu…”
“Cồn hay I-ốt?”
Hạ Mạt vẫn cứ nhìn Thục Nhi không thèm để ý cô bạn đang cự tuyệt, nói giọng kiên quyết khiến Đào Thục Nhi tự dưng đớ người.
“… Cồn”.
“Được”.
Miếng gạc thấm đẫm cồn nhẹ nhàng áp vào vết thương, Hạ Mạt cần thận từng ly từng tí lau rửa vết thương trên đầu gối, máu cũng cầm dần. Hạ Mạt lấy miếng gạc ra, đứng dậy cười với Đào Thục Nhi, “Ổn rồi đó. Nhưng nếu bị mưng mủ nhất định phải đi bệnh viện đấy nhé”.
“Cảm ơn”.
Đào Thục Nhi gật đầu cảm kích.
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước cửa lớp, anh ta vội vàng nhanh chân bước vào, thẳng tới trước mặt Đào Thục Nhi, gương mặt thất sắc nhìn vết thương trên đầu gối cô, “Sao lại bị thế này?! Sắp đến bản tin của đài truyền hình, sao em lại bất cẩn đến thế! Tôi đã bảo em bao nhiêu lần, phải cẩn thận giữ gìn thân thể mình, vẻ đẹp ngoại hình chính là vốn liếng cơ bản của em!”
“Xin lỗi…”, Đào Thục Nhi lí nhí, “sau này sẽ không lặp lại nữa…”
“Thực ra là do em…”, Trân Ân muốn giải thích.
“Đâu có, là do mình không cẩn thận”, Đào Thục Nhi cắt ngang rồi quay qua nói với người đàn ông trung niên, “Jam, ta đi thôi”.
Jam đỡ Đào Thục Nhi bước đi tập tễnh ra ngoài cửa lớp.
Bỗng Trân Ân phát hiện có vậy gì đó màu vàng lấp lánh trên mặt đất, cẩn thận nhìn lại, thì ra là cái lắc tay, cô vội vàng nhặt lên gọi: “Thục Nhi, là lắc của bạn phải không?”
Nhưng Đào Thục Nhi không nghe thấy, một chiếc ô tô đậu bên ngoài cửa lớp, Jam đỡ cô ấy ngồi vào trong, chiếc xem chạy đi. Có lẽ nhà trường đã đặc cách cho phép, bằng không làm sao chiếc xe có thể chạy vào tận cửa lớp.
Trân Ân đứng đó ngây người.
Hạ Mạt kê lại gọn gàng bàn ghế bị đổ hồi nãy, cầm cặp sách của Trân Ân nói: “Nếu không muốn đến muộn, chúng mình phải nhanh nhanh lên”.
A, đúng rồi!
Trân Ân lại quên khuấy mất chuyện đó!
Cô vội vàng chạy nhanh theo Hạ Mạt, lần này không còn dám gây lộn xộn nữa.Ra đến ngoài cửa lớp, khí nóng hầm hập bốc lên mặt, ánh nắng chói chang chiếu vào mắt, hai người chợt nhắm nghiềm mắt lại không mở ra nổi. Lá trên cây lấp lóa phản chiếu ánh nắng mặt trời, không một làn gió, cái nóng oi bức ngột ngạt, Trân Ân chỉ muốn quay trở vào trong lớp.
“Chị…”
Tiếng gọi trong veo, một cậu thiếu niên dáng cao cao ngồi trên chiếc xe đạp đang vẫy tay với họ.
Cậu ta chừng mười sáu tuổi mặc bộ đồng phục trường trung học Kiến Hoa, đôi chân rất dài, dáng người tuấn tú, giống như làn gió mát mùa hè dừng lại trước mặt hai cô gái. Nụ cười của cậu bé trong sáng đáng yêu, hàng lông mi vừa dài vừa đen, đôi mắt sáng mở to trong vắt, giống như cốc cam vắt có đá lập tức xua tan cái nóng ngày hè.
“Tiểu Trừng! Cậu đến gặp bọn mình à…”
Từng chuỗi từng chuỗi bong bóng màu hồng phấn dập dờn trong ánh mắt Trân Ân, trái tim cô đập dồn dập, đôi mắy cô trông hệt như hai hạt đào lớn.
“Chào chị Trân Ân”, Tiểu Trừng gật đầu lẽ phép chào Trân Ân, rồi nói với Hạ Mạt giọng quan tâm thân thiết, “Chị, em đến cửa hàng bánh chờ mãi chẳng thấy hai chị. Không có chuyện gì chứ, thầy giảng thêm bài à?”
Trân Ân ngượng nghịu gãi đầu.
“Trong lớp bất ngờ xảy ra sự cố nho nhỏ”, Hạ Mạt giải thích, rồi hỏi, “Cửa hàng trưởng có nổi cáu không?”
“Không”, Tiểu Trừng lắc đầu cười, “Đúng lúc em ở đó, chị cửa hàng trưởng nhờ em giúp phát quà cho khách hàng. Quà đã phát xong, em nói muốn đi xem sao hai chị lại chưa tới. Chị cửa hàng trưởng còn dặn em không được sốt ruột mà vội vàng hấp tấp”.
“Cái gì, cửa hàng trưởng lại có lòng tốt đến thế sao?! Trước đây chỉ cần mình đến muộn một phút là mặt bà ấy đằng đằng sát khí đến sợ”, Trân Ân bàng hoàng nói, “Tiểu Trừng, bà ấy đúng là có tà ý với cậu nên mới tử tế đến vậy”.
Hạ Mạt lườm Trân Ân.
Trân Ân vội vàng đưa tay bị miệng, vờ như câu nói đó không phải của mình. Ôi trời, thiếu chút nữa thì quên Hạ Mạt chúa ghét người nào trêu ghẹo Tiểu Trừng.
“Chỉ có một mình cửa hàng trưởng ở đó, nhất định là bận quýnh lên thôi, chúng mình nhanh lên nào”, Hạ Mạt nói.
“Đúng rồi! Đúng rồi”, Trân Ân liền phụ họa theo.
“Để em đèo hai chị đi”, Tiểu Trừng nói rồi đẩy chiếc xe đi. Từ đây đến bến xe bus còn một đoạn khá xa, đi bộ rất mất thời gian.
“Thế thì tốt rồi!”, Trân Ân sướng rơn nhảy lên, “Mình ngồi đằng trước!”. Ngồi trên gióng xe phía trước chả khác nào ngồi trong vòng tay Tiểu Trừng, hai cánh tay cậu ấy vòng quanh người thật lãng mạn.
Tiểu Trừng hơi ngượng nhìn Trân Ân: “Chị Trân Ân…”
Ánh mắt Tiểu Trừng trong veo nhìn Trân Ân, cô đành ủ rũ nói: “Thôi… được rồi…”
Hạ Mạt cười. Thích thú nhìn Trân Ân đứng bên Tiểu Trừng, Trân Ân giống như người chị thứ hai của Tiểu Trừng.
Khuôn viên Học viện Bắc Xuyên ngày hè.
Sinh viên đang đi trên con đường rợp bóng cây ngạc nhiên nhìn chiếc xe đạp đang phi nhanh như bay.
Trên xe có ba người!
Cậu thiếu niên dáng chừng đang là học sinh trung học, đôi chân dài dũng mãnh đạp chiếc xe vụt qua như cơn gió mắt. Ba ga phía sau một nữ sinh, gióng xe phía trước một nữ sinh.
Cậu thiếu niên khôi ngô tuấn tú.
Tóc phía trước bị gió thổi tung, hàng mi đen dài, đôi mắt trong veo đầy nét ngây thơ con trẻ như đôi mắt chú nai con hiền lành, đáng yêu khiến người ta không thể không đến bên chơi đùa.
Cô nữ sinh tóc dài ngồi trên gióng xe phía trước giống như ngồi trong vòng tay cậu con trai, cậu ra vừa đạp xe vừa cúi đầu cười nói với cô, tiếng nói nhẹ nhàng bay theo gió vào không trung. Nụ cười cậu bé dịu dàng biết bao. Cô nữ sinh ngồi đằng sau đành buồn chán ngọ nguậy những ngón tay của mình.
Tại sao mình không có em trai!
Trong cửa hàng bánh mì Cartoom, Trân Ân vừa dùng giẻ lau kính tủ quầy đều theo nhịp vừa nghiến răng cất tiếng khe khẽ trách móc oán hận. Có đứa em trai giống Tiểu Trừng thật là có phước lớp trời cho, ngày ngày ở nhà cơm nước cho Hạ Mạt, thi thoảng thay Hạ Mạt làm thêm giờ, vẽ rất đẹp, học hành cũng giỏi giang, liên tục nhảy cóc lớp để tiết kiệm học phí, mới mười sáu tuổi đã chuẩn bị thi đại học, đúng là người siêu cấp. Hôm nay cũng may có Tiểu Trừng cùng đi với họ nên cửa hàng trưởng “đại nhân” chỉ “hòa nhã” nhắc nhở vài câu rồi bỏ qua cho hai đứa. Chà, sắc đẹp cũng có phần hữu dụng đấy chứ.
Vào lúc này.
Tiểu Trừng ngồi một góc yên tĩnh trong cửa hàng đang cầm bút chì vẽ phác thảo, thi thoảng lại ngẩng đầu, ánh mắt cậu đuổi theo sau lưng Hạ Mạt, cô đang mang đĩa bánh ngọt ra bàn cho khách hàng, cô mỉm cười tiễn khách hàng, rồi lại bưng bánh điểm tâm nước nóng mới ra lò.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết được Tiểu Trừng đang vẽ Hạ Mạt!
Trân Ân lòng chua xót, bĩu môi ghen tỵ. Cứ cho hai người là chị em ruột đi, cứ cho là dựa vào nhau mà sống thì tình cảm cũng đâu đến nỗi tốt đẹp đến vậy. Nhưng, Trân Ân thở dài, quả thực nghĩ đi nghĩ lại, cuộc sống của Hạ Mạt và Tiểu Trừng cũng đâu có sung sướng gì. Năm năm trước, gia đình họ Doãn đột nhiên gặp đại họa, xe chở cả gia đình gặp tai nạn, ông bà Doãn mất ngay tại chỗ, Tiểu Trừng bị thương, chỉ còn Doãn Hạ Mạt nghe nói lúc đó vì tiễn Lạc Hi đi nước ngoài mà thoát nạn.
Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.