BONG BÓNG MÙA HÈ
Chương 11 part 2
Từ Tịnh Nghi đã diễn xong.
Trong phòng họp, các lãnh đạo cấp cao lần lượt nhỏ to bàn luận, hầu hết họ đều tỏ ra rất vừa ý với những thể hiện của Từ Tịnh Nghi. Thái độ Âu Thần vẫn điềm tĩnh, lạnh lùng như thể chẳng quan tâm những gì đang diễn ra xung quanh. Cửa phòng họp mở ra, Từ Tịnh Nghi không quay lại phòng trang điểm nghỉ ngơi, cô đi thẳng tới thang máy đầu hành lang, mấy trợ lý chờ ngoài cửa cùng theo cô ra về.
Chỉ có cơ hội này!
Trân Ân xông tới cửa phòng họp chẳng phải giữ ý giữ tứ làm gì, cô vẫy tay với Âu Thần đang ngồi trước ra hiệu muốn anh ra ngoài! Hạ Mạt nhất định đã xảy ra chuyện, khả năng không đến kịp thử vai diễn, dù chuyện xưa giữa Thiếu gia và Hạ Mạt có thế nào, giờ phút này chỉ có Thiếu gia mới có thể giúp được Hạ Mạt. Nhưng chuyện Thiếu gia căng thẳng với Hạ Mạt ngày xưa ở trường, anh ấy sẽ… giờ anh ấy phải giúp Hạ Mạt thì may ra mới được.
Ánh mắt Âu Thần không nhìn tới chỗ Trân Ân.
Anh đang điềm tĩnh đọc giấy tờ trên bàn.
Trân Ân sốt ruột nhảy loạn lên, đứng ngoài cửa khua mạnh tay hơn gọi Âu Thần. Người thử vai diễn tiếp theo là Quan Dĩnh, sau đó sẽ là Doãn Hạ Mạt. Thời gia không còn kịp, bây giờ nhất thiết phải nói chuyện bằng được với Thiếu gia, nếu không Doãn Hạ Mạt sẽ bị gạch tên thì hỏng bét! Lãnh đạo cấp cao trong phòng họp lạ lùng nhìn Trân Ân đang quýnh quáng vẫy tay loạn xạ bên ngoài cửa, không hiểu cô ấy muốn gì. Đám nhân viên quảng cáo sợ cô ấy gây loạn tới buổi biểu diễn, vội vàng bước tới, Trân Ân chen tới định nhờ nhân viên quảng cáo giúp vào mời Thiếu gia ra ngoài, nhưng đúng lúc đụng ngay vào Quan Dĩnh đang bước vào phòng họp để thử vai.
“A!”
Quan Dĩnh giật mình kêu to một tiếng. Trân Ân bổ nhào thiếu chút nữa vào cánh cửa phòng họp.
Rốt cuộc cảnh nhiễu loạn này cũng khiến Âu Thần phải ngẩng đầu lên, cậu hơi chau mày, nhìn Quan Dĩnh trước, sau mới ngó qua nét mặt đầy sốt ruột của Trân Ân.
Trân Ân không chần chừ vẫy tay la lớn.
“Thiếu gia…”
Tất cả các lãnh đạo cấp cao trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau, lẽ nào cô trợ lý này lại quen biết với Thiếu gia? Âu Thần tỏ thái độ khó chịu, anh nói nhỏ mấy câu, Simon cung kính gật đầu rồi đi tới chỗ Trân Ân.
Đầu óc Trân Ân rối tung, song cô vẫn nghĩ ngay ra: Đúng rồi, Thiếu gia sao có thể nhớ được mình là ai, sao lại bị cô ngoắc tay gọi lại, tay thư ký kia nhất định qua đây để đuổi cô đi!
Lúc này, Đào Thục Nhi nghe thấy tiếng gọi của Trân Ân và ồn ào bên ngoài cũng bước ra ngoài cửa phòng trang điểm, thấy chuyện là do Trân Ân gây náo loạn, Đào Thục Nhi ghìm giọng nói: “Trân Ân, cậu làm cái gì thế?”
Trân Ân không thèm để ý tới Đào Thục Nhi, cô nhoài hẳn người ra gọi Âu Thần:
“Thiếu gia! Hạ Mạt, cô ấy…”
Nghe hai tiếng “Hạ Mạt”.
Hình như sống lưng Âu Thần cứng lại.
Cậu từ từ ngẩng đầu lên.
Trên gương mặt anh tú thoáng hiện tình cảm khác thường, cậu nhìn cô gái đang ra sức khua tay vẫy anh, miệng thì la tên Hạ Mạt, đôi mắt Âu Thần trở nên u uất. Trong lúc các vị lãnh đạo cấp cao còn đang kinh hãi nghi hoặc, Âu Thần đứng dậy, Quan Dĩnh đang chuẩn bị diễn trên sân khấu ngây người đứng như trời trồng. Âu Thần bước vội về phía Trân Ân, bấy giờ Trân Ân vui ra mặt, Đào Thục Nhi kinh ngạc ngơ ngác đứng đờ người.
Ngoài cửa phòng họp công ty Lỗi Âu.
Âu Thần dáng người cao lớn anh tuấn như đang dồn nén tình cảm.
Cậu cúi đầu hỏi Trân Ân:
“Có chuyện gì?”
Giọng nói gần như không chút cảm xúc.
Trân Ân hơi đờ người căng thẳng, cổ họng khô khốc đằng hắng. Trước đây ở trường Thánh Huy, Thiếu gia là ngôi sao lạnh buốt tít tắp trên cao, loại nữ sinh như cô làm gì có cơ hội tiếp cận, làm gì có cơ hội đứng gần mà nói chuyện thế này, lại càng đâu dám có chuyện gì với anh.
Âu Thần chau mày.
Trân Ân sợ mình có điều gì thất thố, má ửng đỏ, vội vàng nói: “Thiếu gia, Hạ Mạt khả năng đã xảy ra chuyện, nếu không cô ấy sẽ không tới thử vai diễn muộn như thế này!”
“Cô ấy chưa tới à?”
Âu Thần nghiêm mặt.
“Đúng thế, Thiếu gia, cậu cũng biết Hạ Mạt xưa nay là người không bao giờ tới muộn”. Trân Ân nói một tràng dài, “Tôi sợ cô ấy đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới không tới thử vai diễn đúng giờ. Thiếu gia, cậu nhất định phải giúp cô ấy…”
Âu Thần rút điện thoại, thái độ vẫn điềm tĩnh như không, chỉ có ngón tay lướt rất nhanh trên bàn phím bấm số. E Hạ Mạt sẽ cự tuyệt không tới thử vai diễn vì những cử chỉ thất thố đường đột của mình hôm trước, Âu Thần đã đích thân phái tài xế A Thường đến đón Hạ Mạt, bây giờ nghĩ ra, A Thường vẫn chưa quay về. Chẳng lẽ, đúng là đã có chuyện?
Âu Thần nhíu chặt lông mày.
Điện thoại A Thường có tín hiệu, đầu dây bên kia có tiếng nói gấp gáp, sắc mặt Âu Thần càng lúc càng trầm trọng. Đột nhiên, anh gấp điện thoại lại,chạy tới thang máy đầu hành lang.
“Thiếu gia!”
“Thiếu gia!!!”
Trân Ân gào lên, mù tịt không biết nên phải làm gì, nghĩ mãi không hiểu rốt cuộc là chuyện gì mà Thiếu gia tự dưng lại vội vàng chạy biến đi như vậy. Cô đứng đần mặt hồi lâu mới quay người lại, phát hiện ra Đào Thục Nhi, Quan Dĩnh, tất cả lãnh đạo cấp cao trong phòng họp, đám trợ lý đều đang kinh ngạc há hốc mồm.
***
Trong nhà kho phế thải bụi bẩn.
Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn cửa sổ sắt phía trên cao có bốn, năm chấn song, nắng nhạt chiếu qua, hướng cửa sổ ngược hướng cửa ra vào, nếu uốn đứt hai song sắt là có thể thoát ra ngoài được. Cô đưa mắt lục soát trong nhà kho, trên mặt đấy là thanh sắt dài hoen gỉ dính máu của cô.
Cô tần ngần nhìn chiếc váy của mình, tính toán nên hay không xé ra một miếng cuốn thanh sắt lại ngộ nhỡ thanh sắt làm đứt tay, gỉ sắt dính vào sẽ rất nguy hiểm. Cô mím môi suy nghĩ. Không nghĩ, chiếc váy đã ngắn, nếu xé bỏ đi sẽ rất hở hang. Tuy không biết lúc này chính xác là mấy giờ, nhưng nhất định đã gần tới giờ thử vai diễn, cô không còn thời gian để quay về thay quần áo, lại càng không thể xuất hiện trước mặt mọi người với bộ dạng quá thảm hại được!
Hạ Mạt cắn môi, cô trấy trật vất vả kéo máy móc tức mọi ngóc ngách trong nhà kho chất đống cao trước cửa sổ, xếp cho thật vững rồi một tay cầm thanh sắt, tay kia tóm lấy song sắt cửa sổ trèo lên, đứng trên đống máy cũ đó. Cô nhìn qua cửa sổ, phía sau, bên ngoài nhà kho là một nhà máy bỏ hoang, không bóng người, cô có gọi rã họng chắc chắn cũng chẳng có ai xuất hiện. Cũng may là không thấy tăm hơi bọn bắt cóc cô đâu, có lẽ bọn chúng đã bỏ đi hoặc đang canh đằng trước, phía bên kia cánh cửa.
Cô bắt đầu dùng thanh sắt để uốn song sắt cửa sổ, tất cả sức lực trong cơ thể đều dồn vào cánh tay, dồn lên thanh sắt. Thanh sắt ép chặt bàn tay cô, “rẹt rẹt”, song sắt cửa sổ bắt đầu vặn khúc, thanh sắt bắt đầu cứa đứt tay cô, máu bật ra, từ từ trào xuống cổ tay nhỏ giọt, cô đau toát mồ hôi.
Thanh sắt càng uốn càng cứng.
Song sắt càng lúc càng cong lại.
Bên cửa sổ sắt trên cao, cánh tay trắng của Hạ Mạt dính đầy máu, lưng mồ hôi ướt đẫm, mặt tái mét như người chết, nhưng đôi mắt lại rực lửa sáng kinh người. Nhất định cô phải ra khỏi đây, tuyệt đối không thể đứng im nhìn cơ hội thuộc về cô tuột đi như vậy được.
Cô không muốn mãi mãi là kẻ thấp hèn nhỏ bé, cả đời này phải sống trong cảnh bần cùng!
Không ai có thể chặn được bước đường thành công của cô.
Xa xa, một chiếc xe đua đang chạy hướng về phía nhà máy bỏ hoang, chiếc xe càng lúc càng gần, vụt cái đã tới chỗ nhà kho. Doãn Hạ Mạt trong lòng thất kinh, hai tay càng ra sức kéo, bàn tay càng lúc càng buốt đau, cô cũng chẳng thèm để tâm nữa, tất cả sức trong người dồn lại, song sắt bị uống kêu “rẹt, rẹt”, cũng sắp đứt rồi.
Chiếc xe đua mất dạng theo hướng đường cửa trước nhà kho.
Có tiếng cửa sắt kêu.
Hình như có tiếng đập bên ngoài.
Lại một chiếc xe vội vàng phóng tới cửa nhà kho.
Hai tay Hạ Mạt nắm chặt thanh sắt, “binh” một tiếng, rốt cuộc song sắt cũng bị uốn gãy, nhưng có lẽ Hạ Mạt đã dùng sức quá mạnh, song sắt bật gãy khiến cô hụt vào khoảng không, không đề phòng, từ trên cao cô ngã ngửa xuống đất!
Đau quá, lưng cô tê tái, mặt mày xanh lét, môi run run, ánh mắt tuyệt vọng nhìn lên song sắt vừa bị bẻ gãy trên cửa sổ, ý chí mách bảo cô phải nhanh chóng chuồn qua cửa sổ. Nhưng, người cô đau kinh khủng, vậy mà bên tai đã có tiếng cánh cửa sắt đang bị người nào đó mở.
“Kèn kẹt…”
Cửa nhà kho bật mở!
Bụi tích tụ bao năm trong nhà kho bị hất tung, cuồn cuộn xoay vòng trong không khí, mặt trời chiều bên ngoài cửa sắt rọi vào chói mắt, những hạt bị bay tứ tung, hình như chúng bị ánh mặt trời nhuốm vào, chói lòa.
Trong quầng sáng ngược có bóng một người.
Người đó đứng giữa muôn vàn tia sáng.
Ánh sáng chói lòa, Hạ Mạt không mở mắt nổi.
“Cô có ổn không?”
Giọng nói trầm đầy căng thẳng bên tai Hạ Mạt đang đau đớn khổ sở, cô thất thần nhìn những hạt bụi bay vòng vèo trong trùm sáng mặt trời, giật mình hoảng hốt. Hình như lại quay về cảnh thượng bao nhiêu năm về trước, xa xưa rồi, cô và Tiểu Trừng sống trong ngôi nhà ấm áp của bố mẹ Doãn, bố Doãn độ lượng vị tha, mẹ Doãn hiền thục đảm đang, trong vườn nhà có cây hoa anh đào rất đẹp, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, mọi người ngày ngày ngồi cùng bàn ăn, một gia đình thân thương như máu mủ ruột thịt.
Đó là quãng đời hạnh phúc nhất của cô.
“Bị thương à?”
Hai cánh tay nâng cô từ dưới đất lên, ôm cô vào trước ngực, ngực một người đàn ông, hơi thở người đó dồn dập căng thẳng, hình như muốn ôm chặt cô trong lòng nhưng lại sợ cô đau.
Cô nhìn người đó mờ mịt không hiểu gì.
Đôi mắt xanh thẫm nồng nhiệt, sống mũi cao thẳng ngạo mạn, môi trắng bệch, trên mặt có dấu vết hình như vừa mới đánh nhau, trong sắc mặt thản nhiên lạnh lùng có cái gì đó xa lánh khó gần, nhưng giọng nói tràn đầy quan tâm, gấp gáp, đau thương.
Là Âu Thần.
Cô đờ đẫn kinh ngạc, một dòng nước mát lạnh từ từ chảy qua trái tim, giống như ngày xưa trong vườn, những cánh hoa anh đào nho nhỏ rụng trải thành con đường đêm. Trong phút giây hoảng hốt, hình như lại trở lại cảnh tượng bao nhiêu năm về trước, xa xưa rồi, giữa tiết hè nóng nực, ngày bé, cô nằm yên lặng trên con đường đầy bóng mát, ánh mặt trời qua khe hở giữa những tán lá cây chiếu xuống loang lổ dưới mặt đất, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy anh, Âu Thần thời niên thiếu cũng ôm cô chặt trong lòng như thế này, cũng mặt mày tái mét, cũng hỏi cô có bị thương không.
Hồi đó cô mới mười một tuổi.
Anh chỉ có mười bốn tuổi.
“Đau lắm à?”
Trong ánh mặt trời sắc vàng, giọng Âu Thần tắc nghẽn, anh nhìn máu chảy từ vết thương trên bắp chân và vết thương trong lòng bàn tay cô, trái tim anh quặn thắt đau đớn. Hai cánh tay ôm cô trước ngực, anh bước ra ngoài cửa nhà kho.
“Tôi đưa cô đi bệnh viện”.
Anh ôm chặt cô như thể cô có thể bớt đi đau đớn.
Bệnh viện…
Giờ phút này, hiện thực đang từ từ trở lại trong đầu óc cô. Cô lạnh lùng cười chua xót, giọt sương chỉ thuộc về những đêm đẹp mộng mơ, và khi mặt trời thức giấc, giọt sương chỉ thuộc về những đêm đẹp mộng mơ, và khi mặt trời thức giấc, giọt sương sẽ tan ra, bốc hơi và biến mất.
Hạ Mạt yếu ớt trong vòng tay Âu Thần, cô nhìn thấy hai kẻ bắt cóc cô mặt mũi sưng húp đang bỏ chạy, một người đàn ông ăn mặc kiểu tài xế cũng bị thương đang đuổi theo sau, nhìn thấy Âu Thần, ông ta dừng bước lại. Lúc này mấy chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi từ phía cổng nhà máy bỏ hoang cũng đang chạy tới.
“Thiếu gia, cậu bị thương rồi”.
A Thường lo lắng nhìn vết thương trên mặt Âu Thần.
Hồi sáng, Thiếu gia đã dặn ông rất kỹ đón tiểu thư Doãn tới công ty Lỗi Âu thử vai diễn. A Thường tới gần nhà Doãn Hạ Mạt đúng lúc nhìn thấy cô bị kéo lên một chiếc xe. Khi ý thức ra Hạ Mạ khả năng bị bắt cóc, chiếc xe kia đã vọt đi mất hút. A Thường vội vàng đuổi theo, đồng thời gọi điện báo tin cho cảnh sát. Nhưng chiếc xe đó lao nhanh như đang trên đường đua, A Thường đuổi không kịp. Khi Thiếu gia gọi điện tới, A Thường vừa mới được cảnh sát báo manh mối bọn bắt cóc có khả năng đang ở hướng nhà máy XX bỏ hoang. Không ngờ Thiếu gia đuổi tới còn nhanh hơn mình dù công ty Lỗi Âu cách nhà máy bỏ hoang này rất xa, chắc chắn Thiếu gia đã phải cho xe bay tới. Đây cũng là lần đầu tiên A Thường được chứng kiến Thiếu gia đấm đá cũng rất đỉnh.
“Cảm ơn anh”.
Giọng cô mang chút tình cảm dịu dàng. Âu Thần ngạc nhiên cúi đầu nhìn cô gái đang ôm trong lòng, đôi mắt cô như đong đầy nước mắt, làn môi trắng tựa như hoa bách hợp, gương mặt với nụ cười dịu dàng.
Trái tim Âu Thần đột nhiên tĩnh lặng.
Tự dưng anh muốn đưa ngón tay đụng lên má cô, thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đụng lên làn da cô, tại sao lúc nào cô ấy cũng dễ dãi đến vậy, dễ dãi tới mức khiến anh đau lòng.
“Nhưng…”
Cô mỉm cười với anh.
“… Xin anh đưa tôi đến công ty Lỗi Âu để thử vai diễn được không?”
“Không được! Cô phải tới bệnh viện”.
Sắc mặt Âu Thần trầm ngâm, anh ôm cô đi nhanh tới chiếc xe đua, bàn tay và bắp chân cô đều bị thương, máu vẫn chảy, anh cũng đã nhìn thấy thanh sắt gỉ dính máu. Nếu đúng là bị thanh sắt đó làm bị thương, khả năng gỉ sắt sẽ làm cô nhiễm uốn ván.
“Tôi phải tới thử vai diễn”.
Giọng cô vẫn nhẹ nhàng như thế nhưng rất kiên quyết.
Âu Thần đặt cô vào trong xe, cài dây an toàn cho cô, anh không trả lời cô, im lặng cho xe chạy. Âu Thần đã tự quyết định sẽ đích thân lái xe đưa cô tới bệnh viện.
Hạ Mạt quay đầu nhìn Âu Thần chăm chú.
Gương mặt anh vẫn lạnh lùng đẹp như ngày nào, tính cách vẫn chẳng khác xưa, dù Thẩm quản gia cho cô hay Âu Thần đã bị mất ký ức.
“Nếu như anh không đưa tôi đến chỗ thử vai diễn, xin hãy để tôi tự đi”.
Nói rồi, cô tháo dây an toàn.
“Thử vai diễn quan trọng hơn bản thân sao?”
Âu Thần hạ giọng, hai tay nắm chặt vô lăng.
“Tôi biết rõ sức của mình”, Hạ Mạt điềm tĩnh, “chỉ chảy máu thôi, đâu có gì cản trở. So với vết thương nhỏ này, thử vai diễn quan trọng hơn nhiều”.
Chiếc xe đua chạy tốc độ chớp giật.
Ngón tay cô đặt trên khóa cửa, cô nhìn Âu Thần, “Anh muốn tự tôi tới công ty Lỗi Âu?”
Quai hàm Âu Thần bạnh ra, nghiến chặt, ánh mắt xanh sẫm tức tối vụt qua, mặt anh lạnh lùng như đóng băng, rốt cuộc, anh nhắm mắt lại, hai tay đánh mạnh vô lăng, chiếc xe đua quay ngoắt chuyển hưởng chạy như bay về phía công ty Lỗi Âu!
Hạ Mạt yên lặng nhìn ra ngoài cửa xe.
Tuy đã mất ký ức.
Nhưng.
Anh ấy vẫn là anh ấy.
Cô cười nhạt.
***
Khi cánh cửa thang máy màu tím nhạt mở ra, Âu Thần ôm Hạ Mạt đi về phía phòng họp. Quan Dĩnh, Đào Thục Nhi và đám trợ lý của họ đang đứng trong hành lang mắt tròn mắt dẹt kinh ngạc, tất thảy nhân viên công ty Lỗi Âu cũng đều ngỡ ngàng.
“Hạ Mạt!”
Trân Ân sung sướng xông tới, sự xúc động làm cô rơi nước mắt, Trân Ân vừa muốn hỏi Hạ Mạt sao tới trễ vậy, vừa muốn giục Hạ Mạt nhanh đi trang điểm để vào thử vai. Đột nhiên Trân Ân nhận ra Hạ Mạt trong vòng tay Thiếu gia mặt mày tái mét, trên người lại có nhiều vết máu.
“Cậu bị thương à?”
Trân Ân thất kinh gào to.
“Mình không sao đâu”. Hạ Mạt mỉm cười dịu dàng với Trân Ân.
Tuy là trên bắp đùi có vết thương nhưng thực ra cô vẫn có thể tự đi được, nhưng từ lúc đến công ty Lỗi Âu, Âu Thần mặc kệ cô phản đối vùng vẫy, không nói gì cứ thế ôm cô lên thang máy.
Hạ Mạt ngẩng đầu nhìn Âu Thần đang ôm mình nói nhỏ: “Có thể buông tôi ra được không?”
Bấy giờ anh mới nhẹ nhàng buông cô ra, nhìn vào đôi mắt cô, trước mặt mọi người đang ngạc nhiên đứng như trời trồng, anh đi thẳng vào trong phòng họp.
“Chương trình thử vai diễn kết thúc rồi à?” Ánh mắt Hạ Mạt trong không trung đụng phải ánh mắt Quan Dĩnh và Đào Thục Nhi, ánh mắt Quan Dĩnh tỏ ra hiếu kỳ, còn ánh mắt Đào Thục Nhi thì lại có chút gì đó u uất.
“Vẫn chưa!”
Trân Ân không để ý vết thương trên tay Doãn Hạ Mạt, cô đưa tay kéo Hạ Mạt chạy nhanh vào phòng trang điểm, Hạ Mạt đau quá có rúm người.
Sau khi Thiếu gia đột ngột bỏ ra ngoài, các vị lãnh đạo cấp cao của công ty Lỗi Âu đưa mắt nhìn nhau không biết có nên tiếp tục tiến hành buổi thử vai diễn hay là chờ Thiếu gia quay lại rồi mới tiếp tục. Sau đó, thư ký Simon của Thiếu gia đề nghị chờ Thiếu gia một tiếng đồng hồ, nếu như Thiếu gia chưa quay về, khi ấy sẽ cho tiếp tục buổi biểu diễn. Tạ ơn trời, tạ ơn đất, rốt cuộc Thiếu gia cũng đã ôm được Doãn Hạ Mạt về tới nơi, vẫn còn chưa muộn!
Trân Ân ấn Hạ Mạt ngồi xuống ghế, vừa gọi chuyên viên trang điểm mau mau tới làm mặt cho Hạ Mạt, vừa vội vàng lấy hai chiếc váy công chúa xinh đẹp mang tới. Vì Thẩm Tường không đến nên còn lại hai cái váy để lựa chọn, một cái ngắn màu xanh biển, một cái dài màu trắng.
“Hạ Mạt, cậu thích cái nào?”
Trân Ân phải nhanh chóng giúp Hạ Mạt thay đồ.
“Chờ chút”.
Hạ Mạt mỉm cười khiếm lỗi với Trân Ân và chuyên viên trang điểm, sau đó đi về phía phòng vệ sinh, cô mở vòi, dòng nước chảy ào ào, cô đưa tay vào, cơn đau ập tới, máu đỏ lẫn trong dòng nước.
Hạ Mạt đau nhăn mặt.
Cô không thể để máu dính trên người khi đứng diễn trước mắt mọi người.
Rửa sạch những vết máu trên cánh tay và lòng bàn tay xong.
Cô bắt đầu rửa xuống vết máu dưới chân, vết thương trên bắp chân đã không còn chảy máu, chỉ còn vết máu khô.
Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.