-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Thứ Hai, 10 tháng 8, 2015

50 SẮC THÁI Chương 18

50 SẮC THÁI
Chương 18



Chương 18
Tôi cựa mình, mở mắt đón chào buổi sáng tháng Chín tinh khôi. Cảm giác thoải mái và ấm áp giữa chăn nệm sạch sẽ khiến tôi phải mất một lúc mới định hình được mình đang ở đâu. Phải rồi, tôi đang ở khách sạn Heathman.
“Thôi chết! Ba ơi!” Tôi hốt hoảng kêu lên, cảm giác sợ hãi dâng lên đau đớn.
“Em à,” Christian đang ngồi ở mép giường. Anh vuốt má, trấn an tôi. “Anh gọi tới viện sáng nay rồi. Ba Ray có một đêm bình an. Mọi việc ổn cả,” anh vỗ về tôi.
“Ôi, tuyệt quá. Cảm ơn anh,” tôi khẽ đáp rồi, ngồi dậy.
Anh nghiêng xuống hôn lên trán tôi. “Chào buổi sáng, Ana,” anh thì thào.
“Anh à,” tôi lí nhí. Anh đã dậy từ sớm, mặc áo phông đen và quần jean màu xanh.
“Ơi, em,” anh đáp, ánh mắt dịu dàng và âu yếm. “Anh muốn chúc mừng sinh nhật em. Có được không?”
Tôi cười dè dặt rồi vuốt má anh. “Vâng, dĩ nhiên rồi. Cảm ơn anh. Vì mọi thứ.”
Anh nheo mắt. “Mọi thứ ư?”
“Mọi thứ.”
Anh thoáng lúng túng, rồi mắt lại mở to mong đợi. “Đây.” Anh đưa tôi một hộp quà nho nhỏ, được bọc rất khéo, với một tấm thiệp xinh xinh.
Mặc dù còn lo cho tình trạng của dượng, sự thấp thỏm và háo hức của Christian vẫn lan sang tôi. Tôi mở thiệp ra đọc.
Dành trọn vẹn những gì tươi đẹp nhất của đôi ta trong sinh nhật đầu tiên em là vợ yêu của anh.
Anh yêu em.
Ôi trời, đáng yêu thế? “Em cũng yêu anh,” tôi âu yếm cười đáp lại anh.
Anh cười và giục. “Mở đi.”
Cẩn thận bóc lớp giấy bọc để nó không rách, tôi nhìn thấy một chiếc hộp da đỏ đẹp đẽ. Hiệu Cartier.
Trông quen quen, tôi liền nhớ đến đôi hoa tai và chiếc đồng hồ. Tôi rón rén mở hộp và thấy một chiếc lắc tay đẹp mê hồn bằng bạc, platinum hay vàng trắng gì đó – tôi không rõ, nhưng nó đẹp tuyệt diệu. Gắn xung quanh là: Tháp Eiffel; taxi đen London; một chiếc trực thăng – Charlie Tango đây mà; một chiếc thuyền buồm, loại bè gỗ – chắc là The Grace rồi; cái giường, và cây kem ốc quế? Tôi ngước nhìn anh, thắc mắc.
“Kem Va-ni nhé?” Anh nhún vai, tôi không nhịn nổi cười phá lên.
“Christian, đẹp quá. Cảm ơn anh. Nó quá chuẩn.”
Anh cười.
Món tôi thích nhất là hình trái tim. Một tấm mề đay để được ảnh.
“Em có thể để ảnh hoặc gì cũng được bên trong đó.”
“Một bức ảnh của anh.” Tôi ngước nhìn anh. “Luôn trong trái tim em.” Anh cười duyên dáng, đáng yêu, làm xao xuyến.
Tôi vuốt ve hai hình gắn cuối cùng: chữ cái C – ồ phải rồi, tôi là bạn gái đầu tiên được gọi tên anh. Tôi mỉm cười với ý nghĩ ấy. Và cuối cùng, còn một chiếc chìa khóa.
“Để mở cửa trái tim và tâm hồn anh,” anh khẽ giải thích.
Nước mắt dâng lên khóe mắt. Tôi nhào vào lòng anh, ôm lấy cổ anh. “Món quà thật ý nghĩa. Em thích lắm. Cảm ơn anh,” tôi thì thào vào tai anh. Ôi, anh thật thơm, mùi của vải mới, cơ thể mới tắm và mùi của riêng Christian. Mái ấm của tôi. Những giọt nước mắt đang trực sẵn bắt đầu tuôn rơi.
Anh khẽ kêu lên nhẹ nhàng, ôm tôi trong vòng tay âu yếm.
“Em không biết mình sẽ làm được gì nếu thiếu anh.” Tôi nức nở khi cố kìm cơn sóng xúc cảm trào dâng dữ dội.
Anh siết chặt vòng tay quanh tôi. “Đừng khóc em yêu.”
“Em xin lỗi. Em vừa hạnh phúc vừa thấy buồn và lo lắng. Buồn vui lẫn lộn.”
“Ơ kìa,” anh nhẹ nhàng. Ngả đầu tôi ra sau, anh hôn môi tôi. “Anh hiểu mà.”
“Em biết,” tôi lí nhí đáp và nhận được nụ cười duyên dáng của anh.
“Ước gì ta ở thời điểm vui vẻ hơn, trong nhà mình. Nhưng lại đang ở đây,” anh nhún vai vẻ ngại. “Thôi nào, dậy đi em. Ăn sáng xong mình vào thăm ba Ray.”
SAU KHI MẶC QUẦN JEAN và áo phông mới. Tôi thưởng thức bữa sáng rất nhanh và hào hứng vì đã tìm lại cảm giác ngon miệng.
Christian rất hài lòng khi thấy tôi ngồi ăn ngũ cốc và sữa chua Hy Lạp ngon lành.
“Cảm ơn anh đã gọi giúp em bữa sáng khoái khẩu này.”
“Sinh nhật em mà,” Christian dịu dàng đáp. “Đừng luôn miệng nói cảm ơn nữa đi.” Anh trợn mắt tỏ vẻ phật ý, nhưng tôi thấy rất trìu mến.
“Em muốn anh biết em rất cảm kích.”
“Anastasia, đấy là điều đương nhiên anh làm thôi mà.” Anh đanh mặt lại – phải rồi, Christian luôn kiểm soát và ra lệnh. Sao tôi quên được nhỉ… Tôi muốn anh thay đổi sao đây?
Tôi mỉm cười. “Vâng.”
Anh nhìn tôi ngờ vực, rồi lắc lắc đầu. “Ta đi được chưa?”
“Để em đánh răng đã.”
Anh tủm tỉm cười. “Được.”
Sao anh cười thế? Tôi cứ thắc mắc mãi trên đường vào phòng tắm. Kỉ niệm hồi nào sống dậy trong tôi. Tôi đã dùng bàn chải của anh sau đêm đầu tiên ở cùng anh. Tôi mỉm cười giữ bàn chải của anh trên tay để biết ơn cái lần đầu tiên ấy. Vừa đánh răng vừa nhìn mình trong gương, tôi thật nhợt nhạt, và xanh xao. Nhưng tôi lúc nào chả thế. Lần trước ở đây tôi còn độc thân, giờ đã có chồng khi mới hai mươi hai! Tôi đang già đi. Tôi súc kĩ miệng.
Tôi giơ cổ tay lên và lắc lắc, những vật xinh xắn trên chiếc lắc tay chạm vào nhau leng keng thật vui tai. Sao anh chàng Lắm Chiêu đáng yêu của tôi luôn biết tôi thích món gì? Tôi hít một hơi thật sâu, cố ngăn cảm giác xúc động đang len lỏi trong cơ thể, và cúi nhìn chiếc lắc lần nữa. Tôi dám cá nó phải đắt cả một gia tài. Ái… chà chà. Anh ấy có điều kiện mà.
Lúc đi bộ ra thang máy, Christian cầm tay tôi lên rồi hôn những khớp ngón tay, ngón tay cái anh cọ cọ lên hình Charlie Tango trên chiếc lắc.
“Em thích không?”
“Hơn cả thích. Em mê lắm. Cực mê luôn. Như mê anh vậy.”
Anh mỉm cười rồi lại hôn tay tôi.
Tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Chắc đang là buổi sáng thế gian như chan chứa hy vọng hơn lúc đêm hôm khuya khoắt. Hoặc nhờ cách đánh thức đáng yêu của chồng tôi. Hay có lẽ vì vừa biết tình trạng dượng Ray không bị xấu đi nữa.
Khi bước vào thang máy, tôi ngước nhìn Christian. Đôi mắt anh thoáng long lanh, rồi anh lại cười tủm tỉm.
“Đừng,” anh khẽ khàng nói khi cánh cửa đóng lại.
“Đừng gì cơ?”
“Nhìn anh kiểu ấy.”
“Mấy trò giấy má quái quỷ,” tôi vừa làu bàu vừa cười mủm mỉm.
Anh cười phá lên, vô tư, hồn nhiên như con trẻ. Anh kéo tôi vào vòng tay anh, rồi ngửa đầu tôi lên. “Có ngày anh sẽ thuê chiếc thang máy này trọn một buổi chiều.”
“Chỉ buổi chiều thôi à?” tôi nhướng mày.
“Ôi bà Grey, em ham hố thế.”
“Cứ liên quan tới anh thì em lại thế.”
“Rất hân hạnh khi được nghe điều đó.” Anh dịu dàng hôn tôi.
Tôi không rõ vì chúng tôi đang ở trong chính chiếc thang máy kỉ niệm này, hay vì đã hơn hai tư tiếng đồng hồ anh chưa đụng chạm thân mật với tôi, hay vì anh có sức hút điên đảo, mà ham muốn trong tôi dâng trào xuống bụng dưới. Tôi luồn tay vào tóc anh, hôn anh thật nồng nhiệt, dồn anh vào tường và áp thân mình sát vào người anh.
Anh rên âm ư trong cổ, tay đỡ đầu tôi, ôm chặt tôi rồi hôn mải miết-nụ hôn tha thiết, lưỡi khuấy đảo khoảng không gian đã quá-thân-thuộc nhưng vẫn vô-cùng-mới-mẻ, cực-kì-mê-li trong miệng nhau. Nữ Thần Ham Muốn trong tôi ngây ngất, lôi nhục cảm từ sau lớp rèm đạo đức ra. Hai tay tôi nâng niu, vuốt ve khuôn mặt đáng yêu, thân thuộc của anh.
“Ana,” anh gọi.
“Em yêu anh, Christian Grey. Đừng quên điều đó,” tôi thầm thì khi đắm đuối nhìn đôi mắt xám đang tối thẫm lại.
Thang máy nhẹ nhàng dừng lại, rồi cửa trượt mở ra.
“Đi thăm ba em thôi, trước khi anh quyết thuê bằng được chốn này chiều nay.” Anh hôn phớt tôi, nắm tay, rồi dẫn tôi ra hành lang.
Khi đi ngang qua quầy tiếp đón, Christian ra hiệu kín đáo với một người đàn ông trung niên đứng phía sau bàn. Ông ấy gật đầu rồi nhấc điện thoại lên. Tôi nhìn Christian dò hỏi, nhưng anh chỉ cười bí hiểm. Tôi chau mày nhìn anh, anh có vẻ bồn chồn.
“Taylor đâu rồi anh?” Tôi hỏi.
“Ta sẽ gặp anh ấy ngay giờ thôi mà.”
Phải rồi, có lẽ anh ta đi lấy xe.
“Sawyer đâu?”
“Chạy đi làm mấy việc vặt.”
Việc vặt gì nhỉ?
Christian tránh lối ra bằng cửa xoay, vì anh không muốn phải buông tay tôi ra. Bên ngoài, tiết trời cuối hạ rất dễ chịu, trong làn gió thoảng đã phảng phất hương thu đang về. Tôi ngó nghiêng tìm chiếc Audi SUV và Taylor. Chẳng thấy tăm hơi đâu. Vòng tay Christian siết chặt quanh người tôi. Anh có vẻ thấp thỏm thế nào ấy.
“Có chuyện gì thế?”
Anh nhún vai. Tiếng động cơ ô tô rền vang làm tôi chú ý. Tiếng máy khàn đục… thật quen thuộc. Tôi quay lại tìm xem tiếng ồn đó từ đâu, thì nó bỗng im bặt. Taylor bước xuống từ chiếc xe thể thao trắng bóng loáng đỗ ngay trước mặt tôi.
Ôi trời! Một chiếc R8. Tôi quay phắt lại nhìn Christian, anh đang nhìn tôi thăm dò. “Anh mua tặng em một chiếc dịp sinh nhật… một chiếc màu trắng, được đấy.”
“Chúc mừng sinh nhật em,” anh dè dặt nói, đón chờ phản ứng của tôi.
Tôi nhìn anh trân trối vì chẳng biết làm gì nữa. Anh giơ chìa khóa xe ra.
“Anh chơi ngông quá đi mất,” tôi lẩm bẩm. Anh ấy vừa mua tặng tôi cả một con Audi R8 khủng này! Thiên địa ơi. Đúng như lời tôi bảo! Tôi toét miệng cười thật rộng, và nhảy choi choi tại chỗ trong giây phút quá khích không kiềm chế nổi. Christian cũng cười theo tôi, tôi nhảy vào vòng tay anh đang rộng mở đón chờ. Anh xoay tôi quay vòng vòng.
“Anh tiêu tiền nhiều quá đấy!” Tôi kêu toáng lên. “Em thích lắm! Cảm ơn anh!” Anh dừng phắt lại, ngả người tôi xuống thật thấp, làm tôi phải níu lấy cánh tay anh.
“Cho em gì cũng được mà, bà Grey.” Anh nhoẻn miệng cười, ôi chao. Thể hiện lộ liễu ngay giữa bàn dân thiên hạ thế này à. Anh gập người rồi hôn tôi. “Đi nào. Vào thăm ba em thôi.”
“Vâng. Thế em lái được không?” Anh cứ cười mãi. “Dĩ nhiên rồi. Xe em mà.” Anh để tôi đứng thẳng dậy rồi buông tôi ra, tôi hăm hở đi vòng sang ghế lái.
Taylor mở cửa xe, cười tươi rói.
“Chúc mừng sinh nhật, bà Grey.”
“Cảm ơn anh, Taylor.” Anh ta bất ngờ khi tôi nhoáng nhoàng ôm chầm một cái, rồi ngượng nghịu ôm đáp lại.
“Lái cẩn thận, bà Grey,” anh ta dặn cộc lốc. Tôi cười hớn hở, không sao kìm nén nổi phấn khích trong lòng.
“Chắc chắn rồi,” tôi hứa, rồi tra chìa vào ổ khi Christian đã ngồi thoải mái bên cạnh tôi.
“Thong thả thôi. Không có ai đuổi bám mình đâu,” anh nhắc nhở. Khi tôi xoay chìa, tiếng động cơ rền vang. Tôi kiểm tra gương chiếu hậu và gương bên, thấy đường khá vắng vẻ, tôi bèn quành xe thành một vòng cung chữ U thật lớn, rồi lao vút về hướng bệnh viện OSHU.
“Oa!” Christian kêu lên, hốt hoảng.
“Sao thế?”
“Anh không muốn em nằm trong phòng giám sát đặc biệt cạnh ba đâu. Chậm lại đi.” Anh gầm gừ. Tôi giảm tốc độ rồi toét miệng cười với anh.
“Tốt hơn chưa?”
“Được rồi”, anh làu bàu, cố giữ vẻ nghiêm nghị – nhưng đã thất bại thảm hại.
TÌNH TRẠNG CỦA DƯỢNG RAY VẪN THẾ. Vừa nhìn thấy dượng lòng tôi lại chùng xuống sau chuyến lái xe hung hăng. Mình nên lái xe thật cẩn thận mới được. Không thể áp dụng luật cho những kẻ lái xe say sỉn trên đời này đâu. Tôi phải hỏi Christian xem tội danh nào thích đáng cho thằng cha khốn nạn đã đâm dượng Ray – chắc anh biết rõ. Dù có mấy chiếc ống, nhìn dượng vẫn thật thoải mái, và dường như hai má dượng đã thêm chút khí sắc. Tôi kể cho dượng nghe về buổi sáng của mình, còn Christian thì ra phòng chờ để gọi điện thoại.
Y tá Kellie lảng vảng bên cạnh, kiểm tra các đường dẫn và ghi chú vào biểu đồ. “Mọi chỉ số đều tốt cả, bà Grey.” Cô ta mỉm cười thân thiện với tôi.
“Tin thật tốt.”
Một lát sau bác sĩ Crowe cùng hai y tá đi vào và vui vẻ thông báo. “Bà Grey, đến giờ đưa ba cô đi chụp X- quang rồi. Chúng tôi sẽ đưa ông đi chụp CT. Để kiểm tra não đang hoạt động ra sao.”
“Có lâu không ạ?”
“Mất gần một tiếng.”
“Tôi sẽ chờ. Tôi muốn biết kết quả.”
“Tất nhiên rồi, bà Grey.”
Tôi bước vào phòng chờ, may không có ai khác. Christian đang đi đi lại lại nói chuyện điện thoại. Vừa nói, anh vừa nhìn ra cửa sổ mở rộng nhìn bao quát Portland. Anh quay lại khi tôi đóng cửa, trông anh khá giận dữ.
“Hạn định tới đâu?… Tôi hiểu rồi… Mọi cáo buộc, mọi thứ. Ba của Ana vẫn ở phòng giám sát đặc biệt – tôi muốn anh áp hết những luật định ấy vào hắn cho tôi, ba… Tốt. Nhớ báo cho tôi biết.” Anh tắt máy.
“Chuyện gã lái xe đó ạ?”
Anh gật đầu. “Một gã lái xe kéo rác rưởi nào đó say rượu ở đông nam Portland.” Anh hằn học trả lời, tôi bị choáng vì cách dùng từ và giọng điệu miệt thị của anh. Anh lại gần tôi, giọng dịu dàng hơn.
“Thăm ba Ray xong rồi à? Em muốn đi chưa?”
“Ưm… chưa.” Tôi tròn mắt nhìn anh, vẫn chưa hết sốc vì thái độ khinh miệt vừa rồi của anh.
“Có chuyện gì à?”
“Không. Ba Ray được đưa đi chụp cắt lớp để kiểm tra não. Em muốn đợi đến lúc có kết quả.”
“Được. Mình chờ nhé.” Anh ngồi xuống, vòng tay rộng mở. Vì chỉ có chúng tôi với nhau, nên tôi nhào vào lòng anh.
“Anh không lường trước được hôm nay phải trải qua chuyện này,” Christian dụi vào tóc tôi thầm thì.
“Em cũng thế, nhưng giờ em thấy lạc quan hơn rồi. Mẹ anh làm em rất yên tâm. Đêm qua mẹ tới đây thật là quý.”
Christian xoa lưng tôi và tì cằm lên đầu tôi. “Mẹ anh là người rất đáng mến.”
“Vâng. Anh thật may mắn khi có người mẹ như bà.”
Christian gật đầu.
“Có khi em nên gọi ẹ em. Báo ẹ biết tin ba Ray,” tôi thủ thỉ, Christian cứng đờ người. “Em thấy lạ là mẹ chưa gọi cho em.” Tôi hơi nhăn mặt khi nhận ra điều này. Đau nhói mới đúng. Dù gì thì hôm nay cũng là sinh nhật tôi, chính mẹ mang nặng đẻ đau tôi cơ mà. Sao chẳng thấy mẹ gọi điện nhỉ?
“Chắc mẹ gọi rồi,” Christian nói. Tôi lôi điện thoại BlackBerry ra. Chẳng có cuộc gọi nhỡ nào, nhưng có nhiều lời nhắn chúc mừng sinh nhật của Kate, José, Mia và Ethan. Chẳng có tin nào từ mẹ cả. Tôi lắc đầu ngao ngán.
“Gọi luôn ẹ đi,” anh nhẹ nhàng nhắc. Tôi bấm số, nhưng không có ai nghe máy, chỉ có tiếng trả lời tự động. Tôi không để lại lời nhắn. Sao mẹ lại quên sinh nhật của tôi?
“Mẹ không có nhà. Em sẽ gọi lại sau khi biết kết quả chụp não.”
Christian ôm tôi thật chặt, dụi dụi vào mái tóc tôi lần nữa, giữ im lặng không nhắc gì đến việc mẹ quên bẵng tình mẫu tử với tôi. Chiếc BlackBerry của anh bỗng rung lên bần bật. Anh hì hụi lôi điện thoại từ túi quần ra.
“Andrea à,” anh hỏi xẵng, lại giọng điệu công việc. Tôi định cựa mình đứng dậy, nhưng anh giữ tôi lại, nhíu mày và giữ chặt tay hơn. Tôi ngả người dựa vào ngực anh và lắng nghe cuộc đối thoại một chiều.
“Tốt… Dự kiến là mấy giờ?… Thế số còn lại, ừm… đóng gói cả chứ?” Christian liếc nhìn đồng hồ. “Chi nhánh ở Heathman nắm được mọi chi tiết không?… Tốt… ừ. Có thể chờ đến sáng thứ hai, nhưng cứ viết email phòng xa đi – tôi sẽ in ra và kí, rồi scan lại cho cô… Họ chờ được.
Về nhà đi, Andrea… Không sao, chúng tôi ổn, cảm ơn cô.” Anh tắt máy.
“Mọi việc ổn chứ anh?”
“Ừ.”
“Có phải việc liên quan đến Đài Loan không?”
“Ừ.” Anh cựa quậy phía dưới tôi. “Em nặng quá à?”
Anh khịt mũi. “Không đâu, em yêu.”
“Anh có lo lắng về vụ làm ăn với Đài Loan này không?”
“Không.”
“Em tưởng nó quan trọng lắm?”
“Đúng thế. Xưởng đóng tàu ở đây phụ thuộc vào chỗ này. Rất nhiều lao động đang bị đe dọa.”
Ôi!
“Ta chỉ phải nhượng lại cho hiệp hội. Công việc của Sam và Ros chẳng hạn. Nhưng với chiều hướng kinh tế như hiện nay, không ai trong chúng ta có nhiều lựa chọn cả.”
Tôi ngáp ngủ.
“Anh làm em chán rồi hả, bà Grey?” Anh lại rúc vào tóc tôi, phì cười.
“Không! Không bao giờ… Em thấy dễ chịu khi ở trong lòng anh. Em thích nghe về công việc của anh.”
“Thật à?” Anh có vẻ ngạc nhiên.
“Tất nhiên rồi.” Tôi ngả người ra sau để nhìn thẳng vào anh. “Em thích nghe mọi câu mọi chữ anh chia sẻ với em.” Tôi cười tươi, anh nhìn tôi thích thú rồi lắc đầu.
“Lúc nào cũng đói tin hả, bà Grey?”
“Kể em nghe đi,” tôi năn nỉ rồi lại rúc vào ngực anh.
“Kể chuyện gì?”
“Sao anh làm thế?”
“Làm gì nhỉ?”
“Công việc của anh.”
“Đàn ông phải biết kiếm sống chứ.” Anh phì cười.
“Christian, anh kiếm tiền thừa để sống rồi.” Giọng tôi châm chọc. Anh chau mày rồi im lặng một lát. Tôi đoán anh sắp bộc bạch bí mật nào đó, nhưng muốn làm tôi bất ngờ.
“Anh không muốn nghèo đói,” giọng anh thật trầm. “Anh từng thế rồi. Anh sẽ không để chuyện đó lặp lại nữa. Và… như một trò chơi thôi mà,” anh lẩm bẩm. “Có chơi thì có thắng. Trò chơi này anh luôn thấy dễ dàng.”
“Không giống cuộc sống đâu,” tôi lẩm bẩm một mình. Rồi ngớ ra khi thấy mình vừa thốt ra thành lời.
“Ừ, anh cũng nghĩ thế.” Anh cau mày. “Mặc dù với em thì dễ dàng hơn.”
Với em thì dễ dàng hơn hả? Tôi ôm anh thật chặt. “Không phải cái gì cũng là trò chơi đâu. Anh giàu lòng bác ái quá đấy.”
Anh nhún vai, hình như không được thoải mái lắm. “Với một vài thứ thì thế,” anh khẽ đáp.
“Em yêu Christian giàu lòng nhân ái,” tôi thỏ thẻ.
“Chỉ anh ta thôi à?”
“Ơ, em yêu cả Christian độc tài nữa, cả Christian cỗ máy kiểm soát, Christian chuyên gia tình ái, Christian lắm chiêu, Christian lãng mạn, Christian e thẹn nữa… danh sách dài vô tận.”
“Có đến cả một lô Christian thế nhỉ?”
“Em còn kể ra được hằng hà sa số nữa cơ.”
Anh cười ha hả. “Đến Năm Mươi Christian ấy nhỉ?” Anh thì thào trong tóc tôi.
“Năm Mươi đáng yêu của em.”
Anh cựa quậy, ngả đầu tôi ra sau rồi hôn tôi. “Được rồi, bà Năm Mươi, đi xem tình hình ba em thế nào nào.”
“Vâng.”
“CHÚNG TA ĐI DẠO một vòng không anh?”
Christian và tôi đang ngồi trên xe R8, lòng tôi phấn khởi hết sức. Tình trạng não bộ của dượng Ray đã trở lại bình thường – dấu hiệu phù đã biến mất. Bác sĩ Sluder quyết định ngày mai sẽ để dượng tỉnh dậy sau hôn mê. Bà ấy nói tiến triển của dượng là rất đáng mừng.
“Được chứ.” Christian cười hớn hở. “Sinh nhật em mà – cứ làm bất kì việc gì em muốn.”
Ồ! Giọng điệu của anh khiến tôi quay ngoắt sang, ngó anh đăm đăm. “Việc gì cũng được à?”
“Ừ, gì cũng được.”
Câu trả lời hứa hẹn nhiều thế nhỉ? “Ờ, thế thì em muốn lái xe.”
“Cứ lái đi, em yêu.” Anh vẫn cười, tôi cũng phì cười theo.
Lái chiếc xe này thật dễ dàng, thế là khi đi ra Đường Liên bang số 5, tôi nhấn chân ga vọt tăng tốc, khiến cả hai đều bật mạnh vào lưng ghế.
“Bình tĩnh đã, cưng,” Christian cảnh cáo.
TRÊN ĐƯỜNG QUAY VỀ Portland, tôi bỗng lóe lên một ý nghĩ.
“Anh định ăn trưa ở đâu?” tôi ướm hỏi Christian.
“Chưa. Em đói rồi à?” Giọng anh khá phấn khởi.
“Vâng.”
“Em muốn ăn ở đâu? Hôm nay là ngày của em mà, Ana.”
“Em biết chỗ này.”
Tôi táp xe gần triển lãm mà José đã từng trưng bày ảnh rồi đỗ bên ngoài nhà hàng Le Picotin, nơi này chúng tôi đã tới sau buổi triển lãm của José.
Christian cười phá lên. “Anh những tưởng em định dẫn anh tới quán bar đáng sợ mà em đã uống say rồi bấm số gọi anh cơ đấy.”
“Sao anh lại nghĩ thế?”
“Để kiểm tra khóm đỗ quyên còn sống hay không.” Anh nhướng mày trêu ghẹo.
Tôi đỏ bừng mặt. “Đừng nhắc lại nữa! Với cả… anh đã rủ em tới khách sạn chỗ anh nghỉ còn gì.” Tôi cười khì.
“Quyết định đúng đắn nhất của anh đấy,” anh đáp, ánh mắt dịu dàng và ấm áp.
“Vâng. Đúng thế thật.” Tôi nhoài người rồi hôn anh.
“Không biết thằng cha khinh khỉnh ấy còn làm bồi bàn không nhỉ?”
Christian hỏi.
“Khinh khỉnh ư? Em thấy anh ta cũng được mà.”
“Thằng cha đó cứ cố gây ấn tượng với em.”
“Thế à, anh ta thành công rồi đấy.”
Miệng Christian chu lên khinh bỉ.
“Ta đi vào xem sao?” Tôi rủ.
“Dẫn đường đi, bà Grey.”
SAU BỮA TRƯA và tạt qua khách sạn lấy laptop của Christian, chúng tôi quay lại bệnh viện. Tôi dành trọn buổi chiều ngồi với dượng Ray, đọc to một bản thảo tôi vừa nhận được. Âm thanh đệm theo chỉ là tiếng máy móc đang duy trì cho sự sống của ông, giữ ông ở thêm bên tôi. Giờ khi biết rằng tiến triển của ông đã khá hơn, tôi có thể thở phào nhẹ nhõm hơn, thoải mái hơn. Tràn trề hy vọng. Chỉ cần thời gian để ông hồi phục nữa. Thời gian thì tôi có – tôi luôn sẵn có để dành tặng ông. Tôi vu vơ nghĩ mình có nên gọi lại ẹ không, nhưng quyết định để sau. Tôi nắm hờ bàn tay dượng Ray khi ngồi đọc cho ông nghe, thỉnh thoảng lại siết chặt tay, cầu chúc cho ông chóng khỏe. Những ngón tay chạm vào tôi thật mềm mại và ấm áp. Ngón tay chỗ đeo nhẫn cưới của ông vẫn còn vết hằn – mặc dù đã khá lâu rồi.
Một hay hai tiếng sau, chẳng biết là bao lâu, tôi ngước lên và thấy Christian đang cầm laptop trên tay đứng ở cuối giường cạnh ý tá Kellie.
“Đến giờ về rồi, Ana.”
Ôi. Tôi giữ chặt tay dượng Ray.
Chẳng muốn rời xa ông tẹo nào.
“Anh muốn cho em ăn rồi. Đi nào. Muộn rồi.” Christian có vẻ dứt khoát.
“Tôi định lau rửa cho ông Steele bây giờ,” y tá Kellie giải thích.
“Thôi được.” Tôi đành chấp nhận. “Ngày mai chúng tôi lại đến.”
Tôi thơm lên má dượng Ray, cảm thấy đám râu xồm xoàm lạ lẫm chạm vào môi. Chẳng hay ho tẹo nào. Chóng khỏe nhé, ba ơi. Con yêu ba.
“ANH ĐỊNH LÀ CHÚNG TA ĂN TỐI ở tầng dưới, trong phòng riêng,” Christian nói, ánh mắt long lanh khi anh mở cửa vào phòng khách sạn.
“Thật ạ? Làm nốt công việc còn dang dở mấy tháng trước à?”
Anh tủm tỉm cười. “Nếu em gặp may, bà Grey ạ.”
Tôi cười phá lên. “Christian, em chẳng có váy áo gì tươm tất để mặc đâu.”
Anh mỉm cười, chìa tay ra, rồi dẫn tôi vào phòng ngủ. Anh mở tủ quần áo và để hé ra một chiếc túi đựng váy màu trắng treo bên trong.
“Lại Taylor mua giúp à?” Tôi hỏi.
“Christian đấy,” anh đáp vừa dứt khoát vừa pha chút tự ái. Giọng điệu ấy khiến tôi bật cười. Kéo khóa chiếc túi bọc, tôi thấy một chiếc váy sa- tanh màu xanh dương và lấy ra xem. Tuyệt đẹp – bó sát và quai đeo mảnh. Trông khá gọn gàng đây.
“Đáng yêu quá. Cảm ơn anh. Em hy vọng sẽ vừa.”
“Vừa thôi mà,” anh đáp đầy tự tin. “Và đây nữa” – anh nhấc một hộp đựng giày lên – “giày cùng bộ luôn.” Anh nở nụ cười ma mãnh như loài sói.
“Anh chu đáo thế. Cảm ơn anh.” Tôi vươn người hôn anh.
“Anh là thế mà.” Anh đưa tôi một chiếc túi nữa.
Tôi nhìn anh thắc mắc. Bên trong là một bộ quần áo lót liền thân bó sát không dây, ở giữa là một dọc đăng- ten. Anh vuốt ve má tôi, ngửa cằm tôi lên, rồi đặt nụ hôn.
“Anh mong chờ lát nữa sẽ được cởi món đồ này ra khỏi em.”
SAU KHI ĐÃ TẮM TÁP, tia tót chỉn chu và cảm thấy mình được nuông chiều quá, tôi ngồi ở mép giường và bắt đầu sấy tóc. Christian bước vào phòng ngủ. Chắc anh vừa làm việc xong.
“Để anh làm cho,” anh nói và chỉ tay về chiếc ghế phía trước bàn trang điểm.
“Sấy tóc cho em ư?”
Anh gật đầu. Tôi chớp chớp mắt.
“Ngồi đi,” anh nhắc, nhìn tôi chằm chằm. Tôi đã quen với vẻ mặt này, và hiểu tốt hơn hết là biết nghe lời. Thật chậm rãi và cẩn thận, anh sấy khô tóc tôi, từng lọn từng lọn tóc bằng đôi tay khéo léo như thường lệ.
“Anh không lạ lẫm với việc này nhỉ,” tôi lẩm bẩm. Tấm gương phản chiếu nụ cười của anh, nhưng anh không đáp lời mà cứ tiếp tục chải tóc cho tôi. Chà… thật dễ chịu quá.
KHI BƯỚC VÀO thang máy để đi ăn tối, chúng tôi bắt gặp những người khác ở đó. Christian trông thật ngon lành trong trang phục áo sơ mi lanh trắng, quần jean và áo vest đen. Không đeo cà vạt. Hai phụ nữ đứng trong thang máy liếc nhìn anh đầy ngưỡng mộ, còn ném sang tôi ánh mắt kém phần bao dung hơn. Tôi cố nhịn cười. Vâng, thưa các quý cô, anh ấy là của tôi. Christian nắm tay tôi và kéo tôi sát vào anh trong khi chúng tôi lặng lẽ đi xuống tầng gác lửng.
Thật náo nhiệt, toàn những người ăn mặc xúng xính cho bữa tối, ngồi chuyện trò và ăn uống, khởi động cho buổi tối thứ bảy của mình. Tôi thật cảm kích là mình cũng được ăn mặc chỉnh tề. Chiếc váy bó sát, ôm trọn các đường cong, giữ mọi chi tiết vào đúng nơi đúng chỗ. Tôi phải thừa nhận rằng mình… quyến rũ khi mặc thế này. Tôi biết Christian cũng tán thành.
Thoạt đầu, tôi tưởng chúng tôi đi về phía phòng ăn riêng tư, nơi mà lần đầu tiên chúng tôi tranh luận về bản hợp đồng, nhưng anh lại dẫn tôi đi ngang qua đó, tiến về phía cuối cùng, rồi mở cánh cửa dẫn vào một căn phòng tường gỗ khác.
“Ngạc nhiên nè!” Ôi trời. Kate và Elliot, Mia và Ethan, bố Carrick và mẹ Grace, bác Rodriguez và José, cả mẹ tôi và dượng Bob đều ở đây, giơ cao ly rượu. Tôi đứng sững người nhìn mọi người, không thốt lên lời. Bằng cách nào? Từ khi nào? Tôi sững sờ quay sang Christian, anh siết chặt tay tôi.
Mẹ tôi bước lên phía trước rồi choàng hai tay ôm lấy tôi. Ôi, mẹ!
“Con yêu, trông con đẹp tuyệt vời. Chúc mừng sinh nhật con.”
“Mẹ!” Tôi nức nở, ôm chầm lấy bà. Ôi, mẹ yêu. Nước mắt tuôn trào trên má tôi mặc dù xung quanh có bao nhiêu người, tôi vùi mặt vào cổ mẹ.
“Con yêu, bé con à. Đừng khóc. Ray sẽ ổn thôi, ông ấy là người mạnh mẽ lắm. Đừng khóc. Không khóc vào sinh nhật thế nhé.” Giọng bà cũng thổn thức, nhưng mẹ vẫn giữ được bình tĩnh. Hai tay mẹ đỡ khuôn mặt tôi và đưa ngón cái lau nước mắt cho tôi.
“Con tưởng mẹ quên mất rồi.”
“Ơ kìa, Ana! Sao mẹ quên được? Mười bảy tiếng lâm bồn không dễ quên được đâu.”
Tôi bật cười khúc khích qua làn nước mắt, khiến mẹ cũng cười theo.
“Lau khô mắt đi, con yêu. Mọi người tới đây để mừng ngày đặc biệt này của con đấy.”
Tôi khụt khịt mũi, chưa muốn nhìn thấy ai khác trong phòng vội, ngượng nghịu và xúc động vì mọi người đã cố gắng thu xếp để tới đây với tôi.
“Sao mẹ tới đây được? Mẹ đến lúc nào thế?”
“Chồng con điều hẳn máy bay đi đón đấy, con yêu.” Bà gật gù, chắc bị ấn tượng lắm.
Tôi bật cười. “Cảm ơn mẹ đã tới.” Bà lấy giấy ăn lau mũi cho tôi theo đúng cách đúng kiểu của một bà mẹ. “Kìa mẹ!” tôi lằn nhằn, giờ đã bình tĩnh lại rồi.
“Thế có phải tốt hơn không. Chúc mừng sinh nhật con yêu.” Mẹ bước sang một bên, trong khi mọi người sắp thành hàng tới ôm và chúc mừng sinh nhật tôi.
“Ông ấy đang khỏe lên rồi, Ana. Bác sĩ Sluder là một trong những người tài ba nhất nước đấy. Chúc mừng sinh nhật, thiên thần đáng yêu.” Mẹ Grace ghì chặt tôi.
“Cứ khóc nếu cậu muốn nhé, Ana – bữa tiệc dành cho cậu mà.” José chúc mừng.
“Chúc mừng sinh nhật, cô bé yêu quý.” Carrick mỉm cười, hai tay nựng hai bên má tôi.
“Vui lên chưa cưng? Ba sẽ chóng khỏe thôi.” Elliot siết chặt tôi trong vòng tay anh ta. “Chúc mừng sinh nhật”
“Được rồi.” Christian nắm tay, kéo tôi ra khỏi cái ôm ghì của Elliot. “Thể hiện tình cảm với vợ em thế là đủ rồi. Đi mà mơn trớn vợ sắp cưới của anh đi.”
Elliot cười ranh mãnh đáp lại rồi nháy mắt với Kate.
Một người nhân viên phục vụ tôi chưa từng gặp trước đây mời Christian và tôi rượu sâm-panh màu hồng.
Christian đằng hắng giọng. “Hôm nay sẽ còn hoàn hảo nữa nếu Ray ở đây với chúng ta, nhưng ông ở gần đây thôi. Ông đang khỏe lên rồi, và anh biết ông sẽ rất vui nếu em thực sự vui vẻ đấy, Ana. Xin gửi lời cảm ơn tới tất cả mọi người đã tới đây chung vui cùng vợ của con, sinh nhật đầu tiên mở đầu cho những năm tiếp sau nữa. Chúc mừng sinh nhật em yêu.” Christian nâng ly về phía tôi rồi cất tiếng bắt nhịp điệp khúc “Chúc mừng sinh nhật”, thế là tôi phải tự kìm lòng để không trào nước mắt lần nữa.
TÔI DÕI THEO NHỮNG CUỘC CHUYỆN TRÒ sôi nổi quanh bàn ăn. Cảm giác là lạ khi được bao bọc trong sự quan tâm của cả gia đình, trong lòng thì nghĩ tới người mà tôi coi như ba đẻ của mình đang phải dùng máy hỗ trợ trong phòng bệnh lạnh lẽo ở khu giám sát đặc biệt. Tôi cứ bị điều này chi phối, nhưng thâm tâm rất cảm kích mọi người đều tới được đây. Tôi cứ lặng lẽ quan sát cuộc đấu khẩu vui vẻ giữa Elliot và Christian, vẻ hóm hỉnh sôi nổi vốn có ở José, sự nhiệt tình và hăng hái của Mia trước các món ăn, Ethan thì kín đáo liếc nhìn cô. Tôi đoán cậu ta có thích cô bé… nhưng cũng khó mà biết được. Bác Rodriguez đang ngồi tựa lưng trên ghế, và cũng giống tôi, ông đang dõi theo những cuộc chuyện trò. Trông ông đã khá hơn, sau khi được nghỉ ngơi đủ. José rất chu đáo với ba mình, hết cắt đồ ăn cho ông lại đến rót đầy ly rượu. Tôi nghĩ, sau khi chứng kiến ba mình thoát chết trong tích tắc, José đã trân trọng bác Rodriguez hơn chăng.
Tôi ngắm nhìn mẹ. Mẹ đang đích thực là bà, duyên dáng, dí dỏm và sôi nổi. Tôi yêu bà biết bao. Tôi phải nhớ để nói với bà điều này mới được. Cuộc sống thật đáng quý, giờ tôi đã hiểu ra rồi.
“Cậu ổn không đấy?” Kate cất giọng hỏi nhẹ nhàng chẳng giống Kate tẹo nào.
Tôi gật đầu và nắm lấy tay cô bạn. “Ừ. Cảm ơn cậu đã tới.”
“Cậu nghĩ Quý ông Đại gia của cậu có thể để mình vắng mặt trong sinh nhật cậu ư? Bọn mình phải ngồi máy bay trực thăng đấy!” Cô cười toe toét.
“Thế à?”
“Ừ. Tất cả mọi người. Và dẫu sao thì Christian lái cũng tài.”
Tôi gật đầu.
“Khá quyến rũ đấy chứ.”
“Ừ, mình cũng nghĩ thế.”
Chúng tôi cười phá lên.
“Cậu có ở lại đây đêm nay không?” Tôi hỏi.
“Có chứ. Tất cả mọi người nữa, chắc thế. Cậu không hề biết gì về chuyện này à?”
Tôi lắc đầu.
“Anh ấy dịu dàng chứ hả?”
Tôi gật đầu.
“Anh ấy tặng cậu quà sinh nhật gì thế?”
“Đây này.” Tôi giơ chiếc lắc tay ra. “Ồ, đẹp đấy.”
“Ừ.”
“London à, hay Paris… còn kem là sao?”
“Cậu biết để làm gì đâu.”
“Mình đoán được đấy.”
Chúng tôi lại cười ồ, tôi đỏ cả mặt vì nhớ lại Ben & Jerry’s & Ana.
“À… còn một chiếc R8 nữa.”
Kate làm sánh cả rượu xuống cằm trông chẳng duyên tẹo nào, khiến cả hai lại cười sặc sụa.
“Anh chàng chịu chi ghê đi được, nhỉ?” Cô bạn khúc khích.
Tới phần tráng miệng, trước mặt tôi là chiếc bánh chocolate hoành tráng thắp hai mươi hai ngọn nến và mọi người đồng ca cất tiếng hát “Chúc mừng sinh nhật” nồng nhiệt. Grace ngắm Christian cất tiếng hát cùng cả gia đình và bạn bè tôi mà ánh mắt bà chan chứa yêu thương. Bắt gặp cái nhìn của tôi, bà gửi nụ hôn gió.
“Hãy ước đi em,” Christian thì thầm với tôi. Bằng một hơi thật mạnh, tôi thổi tắt hết nến, lòng thầm cầu chúc cho ba mình chóng khỏe lại. Ba ơi, sớm bình phục nhé. Xin ba hãy khỏe lại đi. Con yêu ba lắm.
TỚI NỬA ĐÊM, BÁC RODRIGUEZ và José đi về trước.
“Cảm ơn bác và cậu đã tới.” Tôi ôm José thật chặt.
“Làm sao bỏ lỡ dịp vui này được. Phải ăn mừng cho tiến triển tích cực của bác Ray chứ.”
“Ừ. Cậu, bác Rodriguez và ba Ray phải đi câu cá với Christian ở Aspen nữa đấy.”
“Thế à? Nghe hay tuyệt.” José cười tươi rói rồi đi lấy áo khoác cho ba mình, tôi cúi xuống chào tạm biệt bác Rodriguez.
“Cháu biết không, Ana, đã có lúc… ờ thì, bác từng tưởng cháu và José…” Giọng ông lặng dần, rồi ông nhìn tôi, đôi mắt đen đau đáu nhưng chan chứa yêu thương.
Ôi không.
“Cháu rất quý con trai bác, bác Rodriguez ạ, nhưng cậu ấy chỉ như anh em trai của cháu thôi.”
“Cháu hẳn là cô con dâu tốt. Và quả là thế. Chúc mừng gia đình Grey.” ông mỉm cười tiếc nuối khiến tôi đỏ mặt.
“Hy vọng mọi người sẽ đều là bạn bè tốt của nhau.”
“Dĩ nhiên rồi. Chồng cháu là chàng trai rất tốt đấy. Cháu khéo chọn lắm, Ana.”
“Cháu cũng nghĩ thế,” tôi khẽ đáp.
“Cháu rất yêu anh ấy.” Tôi ôm tạm biệt bác Rodriguez.
“Cư xử tốt với anh ấy nhé, Ana.”
“Nhất định rồi ạ,” tôi hứa. CHRISTIAN ĐÓNG CỬA phòng khách sạn của chúng tôi vào.
“Cuối cùng cũng được riêng tư rồi,” anh thì thào, đứng tựa lưng vào cánh cửa ngắm nhìn tôi.
Tôi bước lại gần anh, vuốt ngón tay dọc theo ve áo vest anh mặc. “Cảm ơn anh vì bữa tiệc sinh nhật thật tuyệt vời. Anh đích thực là người chồng chu đáo, ân cần và sâu sắc.”
“Niềm vui của anh mà.”
“Vâng, niềm vui của anh. Hãy làm gì đó để thể hiện nó đi,” tôi thì thào. Hai tay tôi giữa chặt ve áo anh, kéo môi anh kề lên môi tôi.
SAU KHI ĂN SÁNG, tôi mở các món quà, rồi gửi một tràng lời tạm biệt vui vẻ tới gia đình Grey và Kavanagh vì họ sắp về Seattle bằng Charlie Tango. Mẹ cùng Christian và tôi tới bệnh viện và nhờ Taylor lái xe vì cả ba người không ngồi vừa chiếc R8 của tôi. Dượng Bob từ chối đi thăm khiến tôi thầm an lòng. Vì nếu không thì chắc kì lắm, và tôi chắc dượng Ray không thấy cảm kích nếu gặp dượng Bob trong tình trạng không phải khỏe khoắn nhất của mình.
Dượng Ray trông vẫn thế. Râu tóc có dài hơn. Mẹ bị sốc khi thấy ông, và hai chúng tôi bật khóc cùng lúc.
“Ôi, Ray.” Bà siết chặt tay và dịu dàng vuốt má ông, tôi xúc động ứa nước mắt khi thấy sự âu yếm của mẹ dành cho chồng cũ. May mà tôi để khăn giấy trong túi xách. Chúng tôi ngồi xuống cạnh ông, tôi nắm tay mẹ, còn mẹ nắm tay ông.
“Ana à, đã có thời ông ấy là trung tâm vũ trụ của mẹ. Mặt trời mọc và lặn cùng với ông. Mẹ sẽ mãi yêu thương ông ấy. Ông đã chăm sóc con thật tận tình.”
“Mẹ à…” Giọng tôi nghẹn lại, bà vuốt má tôi rồi vén một lọn tóc ra phía sau tai tôi.
“Con biết mẹ sẽ luôn yêu ba Ray mà. Hai người chỉ là bị dạt ra khỏi nhau thôi.” Bà thở dài. “Và mẹ không thể sống cùng ông ấy nữa.” Mẹ cúi xuống nhìn bàn tay mình, và tôi tự hỏi không biết có phải mẹ đang nghĩ đến Steve, Ông Chồng Thứ Ba không, chúng tôi chẳng bao giờ nhắc đến ông ấy.
“Con biết mẹ yêu ba Ray,” tôi khẽ nói, nước mắt đã khô lại. “Họ sẽ để ba hết hôn mê hôm nay.”
“Tốt lắm. Mẹ chắc ông sẽ ổn thôi. Ông ấy rắn rỏi lắm. Mẹ nghĩ con học được điểm đó ở ông đấy.”
Tôi phì cười. “Mẹ có kể thế với Christian không?”
“Cậu ấy có nghĩ con cũng cứng cỏi lắm không?”
“Con tin là có.”
“Mẹ sẽ bảo cậu áy đấy là đặc tính gia đình nhé. Hai con trông rất xứng đôi vừa lứa bên nhau đấy, Ana. Rất hạnh phúc.”
“Chắc thế đấy ạ. Dù sao thì cũng tiến xa thế rồi còn gì. Con yêu anh ấy. Anh ấy là trung tâm vũ trụ của con.”
“Cậu ấy rõ ràng yêu con tha thiết lắm, cưng ạ.”
“Và con cũng yêu anh ấy thiết tha.”
“Hãy nhớ nói cho anh ấy nghe thế nhé. Đàn ông cũng thích nghe mấy cái điều đó y như phụ nữ mình muốn được nghe vậy.”
TÔI NÀI NỈ ĐI ra sân bay tiễn mẹ và dượng Bob. Taylor lái R8 đi theo, còn Christian đi chiếc SUV. Tôi rất tiếc họ không thể ở lại lâu hơn, nhưng họ phải về Savannah[50].
[50] Savannah là thành phố lớn nhất nằm ở bang Giorgia, đông nam nước Mỹ.
Cuộc chia tay thấm đẫm nước mắt.
“Dượng chăm sóc mẹ con chu đáo nhé, Bob,” tôi khẽ dặn dò khi ông ôm tôi.
“Chắc chắn rồi, Ana. Và con cũng bảo trọng nhé.”
“Con nhớ rồi ạ.” Tôi quay sang mẹ. “Tạm biệt, mẹ yêu. Cảm ơn mẹ đã tới,” tôi khẽ chào, giọng khàn đi. “Con yêu mẹ lắm.”
“Ôi, con yêu, mẹ cũng yêu con lắm. Dượng Ray sẽ khỏe thôi, ông ấy chưa chịu từ bỏ cuộc sống trần ai dài lê thê này đâu. Biết đâu ông đang mải chơi trò lính thủy mà chưa chịu dậy.”
Tôi bật cười. Mẹ nói đúng. Tôi quyết chí sẽ đọc hết các trang thể thao của số báo ra ngày chủ nhật vào tối nay cho Ray nghe mới được. Tôi nhìn mẹ và dượng Bob leo lên bậc thang của chiếc máy bay hãng Grey. Bà ngoảnh lại vẫy tay tạm biệt mà mắt đẫm lệ, rồi quay đi. Christian quàng tay quanh vai tôi.
“Quay lại thôi, em yêu,” anh khẽ gọi.
“Anh sẽ lái xe chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.”
BUỔI TỐI HÔM ẤY khi quay lại bệnh viện, dượng Ray trông khác hẳn. Mất một lúc tôi mới nhận ra ống thở đã được rút ra. Dượng Ray đang tự thở một mình. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi vuốt ve má dượng rồi lấy giấy ăn ra chấm bên khóe miệng ông.
Christian đi tìm bác sĩ Sluder hoặc bác sĩ Crowe để hỏi thăm tình hình, còn tôi ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc bên cạnh giường ông.
Tôi mở tờ chủ nhật Oregonian phần thể thao rồi bắt đầu đọc to mục tin về trận bóng giữa đội Sounders đấu với Real Salt Lake. Theo tường thuật ở đây thì trận đấu thật khốc liệt, nhưng đội Sounders bị thua vì cú phản lưới nhà do lỗi của Kasey Keller. Tôi vẫn giữ chặt tay Ray trong khi đọc hết bài báo.
“Và kết quả cuối cùng, Sounders một, Real Salt Lake hai.”
“Này, Annie, ta lại thua à? Không thể nào!” Dượng Ray khẽ kêu lên, và siết chặt tay tôi.
Ba ơi!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.