-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Thứ Ba, 4 tháng 8, 2015

CỰC PHẨM GIA ĐINH

CỰC PHẨM GIA ĐINH
Chương 29: Tham vọng



May mà hắn thường xuyên nhớ tới Đổng xảo xảo đang vất vả tu sửa tửu lầu, tuy cũng chẳng nói ra lời rõ ràng, nhưng tình cảm chân thành mà nàng dành cho Lâm Vãn Vinh sớm đã bộc lộ, còn nghĩ tới các nha đầu với bộ dạng nhu thuận nghe lời như vậy, Lâm Vãn Vinh phải lấy lòng quyết tâm kiên định ra đè nén những ngọn tà hoả đó lại một cách khó khăn
Những ngày Lâm Vãn Vinh tới đây cho dù là tất cả đều thoải mái theo ý mình, nhưng cũng nhớ ba người nhà Đổng gia vô cùng, từ lâu đã muốn ra khỏi phủ đến thăm bọn họ rồi. Thế nhưng bây giờ chàng làm gia đinh, là kẻ hầu người hạ, muốn ra khỏi phủ cũng phải thỉnh giáo quản gia, hơn nữa Tiêu phủ có quy định khống chế nghiêm khắc đối với gia đinh muốn ra khỏi phủ, cộng thêm nữa hắn có chút bất hoà với Vương quản gia, nên hắn muốn ra ngoài một chuyến cũng chẳng dễ dàng gì cho lắm.
Những ngày này Lâm Vãn Vinh bám riết chặt lấy Phúc bá, thật không dễ dàng gì thông qua cửa của ông ta mới xin được nghỉ nửa ngày làm, hắn muốn tới thăm tửu lầu đã tu sửa tới đâu rồi, liền đi thẳng tới Huyền Vũ hồ.
Tới tửu lầu, nhìn tấm biển hiệu cửa hàng đã dỡ xuỗng, hơn chục thợ mộc đang đục khắc sửa sang lại. Phương án tu sửa đều là do Lâm Vãn Vinh đã vạch ra từ trước, hắn muốn kinh doanh tửu lầu theo con đường cách thức riêng của mình đã chọn.
- Lâm đại ca
Đổng Xảo Xảo vừa nhìn thấy hắn đã nước mắt lưng tròng, vội vàng chạy xổ tới.
Lâm Vãn Vinh vào Tiêu phủ đã được khoảng hơn chục ngày, trong thời gian này chẳng hề có tin tức gì về hắn cả, Đổng Xảo Xảo đương nhiên lo lắng vô cùng.
- Xảo xảo, nàng gầy đi đó.
Lâm Vãn Vinh nhìn Đổng Xảo Xảo nói
- Đại ca, hình như chàng cũng gầy đi đó
Đổng Xảo Xảo sống mũi cay cay, nhìn khuôn mặt của Lâm Vãn Vinh nói
Ta gầy ư? Ngày nào cũng ăn canh gà với tổ yến bồi bổ làm sao có thể gầy đi được chứ?
- Xảo xảo, tửu lầu của chúng ta tu sửa tới đâu rồi?
Lâm Vãn Vinh nhìn nha đầu này tình nghĩa sâu đậm, đôi mặt ngấn lệ, liền vội vàng nói tránh sang chủ đề khác
- Mọi chuyện tiến triển vô cùng thuận lợi, tất cả đều được sắp xếp đúng theo kế hoạch mà đại ca đã vạch ra trước kia.
Nàng kéo đôi tay của Lâm Vãn Vinh, nhìn xung quanh quan sát hiện trường:
- Theo cách chàng đã nghĩ ra thì tầng một sẽ xây phòng ăn rộng lớn, tầng hai sẽ xây phòng trà nho nhã, tầng ba sẽ xây phòng cho khách quí, nhưng đại ca còn chưa nói tầng bốn và năm sẽ dùng vào việc gì?
Lâm Vãn Vinh cười một cách thần bí nói rằng:
- Tầng bốn và tầng năm gọi là phú quí tài hoa
- Phú quí tài hoa ư?
Đổng Xảo Xảo nhíu mày nói:
- Như thế là ý gì chứ?
- Tầng bốn và năm này nhất định phải có cảm giác thần bí, phải xây thành một phú lệ đường hoàng, nó phải trở thành nơi hội họp yến tiệc cao cấp sang trọng nhất trong thành Kim Lăng này. Chúng ta phải đặt những cái tên như hoàng kim yến này, ngư sí yến này, tóm lại kiểu cách càng cao càng tốt, còn giá cả ư, tất nhiên là càng cao càng tốt, nhất định phải đưa danh tiếng cửa hàng lên thật cao, phải để tất cả mọi người đều cảm thấy khi bước vào tầng bốn và năm dùng bữa thì đó là việc hãnh diện nhất
Đổng Xảo Xảo cũng đã hiểu ra, đây chính là hiệu ứng quảng cáo đó:
- Vậy thì những người như thế nào mới có thể vào tầng bốn và tầng năm chứ?
- Thì những người phú quí tài hoa, công danh song toàn, không chỉ là phải giàu có mà còn cao quí, hay nói cách khác là không chỉ phải có tiền, mà còn phải có quyền, những người như vậy có thể vào tầng bốn và năm, còn như ai lên tầng bốn ai lên tầng năm thì tất nhiên là càng phú quí tầng lầu càng cao thôi
- Vậy thì hai chữ tài hoa phải hiểu như thế nào đây?
Đổng Xảo Xảo nhăn chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn lại hỏi
- Tài hoa thì càng đơn giản, Giang Nam chúng ta chẳng phải là rất nhiều tài tử ư? Lúc đó ta sẽ treo lên cửa hiệu hai câu đối, chỉ cần tài tử nhà ai có thể ứng lại câu sau, thì chúng ta hãy mời người đó lên lầu miễn phí. Tầng lầu miễn phí càng cao thì chẳng phải là tài hoa của họ càng cao ư? Cứ như vậy, danh tiếng của chúng ta sẽ càng nổi, tất cả những nho sinh có học đều lấy việc có thể lên tầng bốn tầng năm làm niềm vinh hạnh, nhưng bọn họ lại chẳng phải là tất cả đều có thể lên, vậy là vẫn phải chăm chút cho việc làm ăn ở tầng dưới. Như vậy gọi là trên dưới bổ xung cho nhau, không bỏ bê chỗ nào.
- Đại ca, vậy thì người phải ra câu đối khó một chút, để không cho bất kỳ hạng người nào cũng có thể lên lầu được.
Đổng Xảo Xảo vừa cười vừa che cái miệng nhỏ nhắn lại
- Điều đó là đương nhiên rồi, trong bụng ta toàn là mực mà
Lâm Vãn Vinh nói bừa mà mặt không hề đổi sắc.
- Đúng rồi, Xảo Xảo, lần trước ta bảo nàng làm những tờ giấy chiêu khách thế nào rồi?
- Tất cả đều làm theo những gì chàng nói rồi. Trên mỗi một tấm phiếu đều đánh một cái dấu của chúng ta lên đó, như vậy mới có thể có hiệu qủa được. Có điều, đại ca, việc chiêu khách như chàng nói liệu có được tác dụng nhiều không?
- Xảo Xảo , nàng đừng có coi thường chuyện chiêu khách này nhé, đây là một thủ đoạn kinh doanh vô cùng thành công đó. Ví dụ như những tấm thiệp chiêu khách mà ta đã bảo nàng làm, một bát mì Dương Xuân là ba đồng bản, một quả trứng lỗ cũng là ba đồng bản, hai thứ cộng lại chính là sáu đồng bản. Nhưng nếu như sử dụng tấm thẻ ưu đãi của chúng ta thì khi đồng thời mua cả hai thứ đó chỉ cần năm đồng bản mà thôi. Nhìn bề ngoài thì chúng ta kiếm dược ít lời. Nhưng kì thực không phải vậy, thật ra thì nếu muốn mua mì Dương Xuân thì chắc chắn họ cũng phải mua trứng lỗ, nếu muốn mua trứng lỗ thì họ bắt buộc phải mua mì Dương Xuân. Hay nói cách khác là thực ra nếu như họ chỉ muốn mua ba đồng, nhưng bây giờ phải bỏ ra năm đồng, như vậy là có vẻ như đơn giá của chúng ta hạ thấp nhưng số lượng hàng bán được lại tăng lên, chúng ta sẽ bán được nhiều hàng hơn trước nhiều. Mỗi người đều cho rằng mình đã mua được hàng rẻ, kì thực người được lợi là là chúng ta
Lâm Vãn Vinh giải thích cặn kẽ loại hình chiêu khách điển hình này cho Đổng Xảo Xảo nghe, sau này nàng sẽ là người quản quầy, nên những điều này cần phải giải thích rõ ràng cho nàng hiểu
- Xảo Xảo hiểu rồi, đại ca, người hiểu biết thật nhiều
Đổng Xảo Xảo gật đầu, ánh mắt sáng ngời, bất giác nắm lấy tay của Lâm Vãn Vinh, khuôn mặt xúc động nói.
- Đây đều là những mẹo làm ăn thường dùng ở quê hương ta, sau này ta sẽ dần dần dạy cho nàng, sau này nàng cũng sẽ dần dần hiểu thôi
Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa nói
- Vâng, đại ca, mấy ngày này người sống ở Tiêu gia có tốt không?
Xảo Xảo hỏi nhẹ nhàng
- Cũng không tệ lắm, được ăn được uống lại được chơi nữa, xuýt nữa thì vui vẻ quên hết trời đất là gì
Lâm Vãn Vinh nói đùa pha trò
- thật vậy ư?
Đổng Xảo Xảo khuôn mặt có chút buồn bã, hàm răng trắng muốt cắn đôi môi mọng đỏ rồi nói nhẹ nhàng rằng:
- Vậy huynh đã gặp đại tiểu thư Tiêu chưa? Nàng ta trông rất xinh phải không?
Lâm Vãn Vinh giật mình một cái, hắn đã ở Tiểu gia hơn chục ngày rồi, chỉ nhìn thấy mỗi Tiêu phu nhân thôi, tuỵêt nhiên không nghĩ ra là Tiêu gia còn có hai vị tiểu thư nữa, thất bại, thất bại quá
- Nếu như ta nói là ta không hề gặp Tiêu đại tiểu thư nào hết thì Xảo Xảo nàng có tin không
Lâm Vãn Vinh cười đau khổ
- Muội tin
Đổng Xảo Xảo nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn, đôi má phớt hồng, trong mắt ánh lên chút buồn rầu nói:
- Cho dù là đại ca có nói gì đi chăng nữa thì muội cũng tin. Đại ca là người có bản lĩnh nhất thiên hạ này, muội sẽ mãi mãi ủng hộ huynh.
Nhìn bộ dạng đáng thương của Xảo Xảo, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu cười nói:
-Ta nói thật đó, ta ở trong phủ hơn chục ngày rồi, nhưng chưa hề nhìn thấy đại tiểu thư. Hơn nữa ta gặp ả để làm gì chứ? Ta chỉ là một kẻ hầu người hạ ở trong phủ Tiêu mà thôi, ả là thiên kim tiểu thư ở trên cao, đừng nói là không gặp, chứ cứ cho là gặp rồi cũng chẳng biết nói gì. Nha đầu này, lại suy nghĩ lung tung gì vậy.
Xảo Xảo nét mặt bỗng sáng sủa vui vẻ lên, nàng nhìn Lâm Vãn Vinh thâm tình nói:
-Đại ca, thật ra, muội, muội rất nhớ huynh.
Với tính cách nhút nhát thẹn thùng như Đổng Xảo Xảo, có thể nói ra những câu như thế này cũng thật sự là làm khó nàng rồi, nếu như không phải là nhiều ngày không gặp, tương tư bức người, thì cho dù nàng có mượn thêm chục lá gan nữa cũng chưa chắc dám nói ra những lời như vậy.
Xảo Xảo nói xong mặt mày đỏ ửng hết lên, không cả dám nhìn Lâm Vãn Vinh nữa, quay người chạy đi như bay
Lâm Vãn Vinh sửng sốt lặng cả người, sau khi định thần lại nhìn cái bóng dáng của Xảo Xảo liền ha hả cười lớn nói:
-Xảo Xảo, ta cũng nhớ nàng
Hèm, hèm, từ phía sau vang lên hai tiếng ho giả, quay lại nhìn thì thấy lão Đổng đang đứng nghiêm mặt ở phía sau
Đùa giỡn với con gái diệu của người ta bị bắt quả tang, Lâm Vãn Vinh vô cùng lo sợ, đành nở một nụ cười sượng sùng nói:
- Đổng đại thúc, hoá ra là người cũng đang ở đây ạ, mấy ngày này quả là làm mọi người vất vả nhiều quá
Đổng nhân đức lắc đầu nói:
- Lâm công tử, ta thì không có gì, chỉ là con nha đầu Xảo Xảo kia thôi, ngày nào đêm nào cũng ở lại đây, chuyện gì cũng lo lắng không yên, chỉ sợ phụ lòng tín nhiệm của ngươi, chà, ta thật sự lo lắng thay cho nó
Lời lão Đổng nói có hàm ý cả, Lâm Vãn Vinh đương nhiên nghe hiểu, nghĩ tới khuôn mặt tiều tuỵ của Xảo Xảo, mà trong lòng hắn không kìm được đau xót, còn bản thân mình thì ở trong phủ Tiêu sống vui vẻ phong lưu, Xảo Xảo thì một mình bên ngoài chịu đắng chịu khổ, ngẫm lại thật là xấu hổ
-Đại thúc, người yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho Xảo Xảo phải chịu thiệt thòi đâu
Lâm Vãn Vinh nói
Đổng Thanh Sơn và Lí Bắc Đẩu đã mang nguyên vật liệu tới rồi, nhìn thấy Lâm Vãn Vinh mặc một bộ áo gia đinh màu xanh đội mũ đứng ở phía trước, lập tức chạy lại nói vui vẻ:
-Lão đại, người trở lại đấy à. Sao rồi, mùi vị gia đinh ở Tiêu gia thế nào?
Lâm Vãn Vinh cười đau khổ lắc đầu nói:
-Một lời khó mà diễn tả hết được, nếu như ngươi thích thì hãy thử vào đó xem
Lí Bắc Đấu ngại ngùng nói:
-Ta cũng muốn đi chứ, nhưng Tiêu gia căn bản là không chọn ta, yêu cầu của họ cao như thế, cũng chỉ có nhân tài như lão đại mới có thể lọt được vào mắt xanh của bọn họ mà thôi
Lâm Vãn Vinh cười nói:
-Tên tiểu tử nhà ngươi đừng có nịnh hót nữa
Đổng Thanh Sơn nhìn xung quanh với ánh mắt thần bí nói:
-Lão đại, đã nhìn thấy tiểu thư Tiêu gia chưa, hãy nói cho ta biết có thật là trông rất xinh đẹp không?
Ngất mất, đại tiểu thư Tiêu gia thật sự có sức hấp dẫn tới mức đó ư, không chỉ tên tiểu tử thối Thanh Sơn quan tâm, mà ngay cả tiểu ni tử Xảo Xảo cũng không nhịn được hỏi chuyện
Thấy bộ dạng đáng ngờ của Lâm Vãn Vinh , Lí Bắc Đấu hét lớn:
-Không phải chứ, lão đại, người vẫn chưa cưa được đại tiểu thư Tiêu gia ư?
Lí Bắc Đấu vốn là người giọng to, cái giọng này mà hét lên thì ngay cả Đổng Xảo Xảo đang tập trung đếm tiền cũng nghe thấy
Nàng nhìn Lâm Vãn Vinh một cá,i ánh mắt ảm đạm rồi lại cúi đầu xuống không nói cũng chẳng rằng
-Tên tiểu tử nhà ngươi muốn lấy mạng của ta ư
Lâm Vãn Vinh liếc nhìn Xảo Xảo một cái, thấy nàng vẫn đang tập trung tinh thần viết sổ nợ, dường như không hề nghe thấy gì cả, lúc này mới yên tâm, thuận tay bạt vào đầu Lí Bắc Đấu một cái bạt tai
-Khì khì, ngại quá, ngại quá, quên mất là Xảo Xảo tỷ cũng đang ở đây
Lí Bắc Đấu cười rất hàm hồ
Sợ tên tiểu tử Lí Bắc Đấu luyên thuyên này lại nói ra những lời bịa đặt gì nữa, Lâm Vãn Vinh vội vàng nói:
-Thanh Sơn, Hồng Hưng gần đây làm tới đâu rồi?
Lâm Vãn Vinh bây giờ quan tâm tới hai chuyện, thứ nhất là tửu lầu, chuyện còn lại là Xã đoàn mà hắn đích thân tổ chức nên. Bây giờ thể xác hắn là ở Tiêu phủ, ra vào không thuận tiện, hai chuyện này đành chỉ có thể ở xa chỉ dẫn mà thôi.
-Đại ca, theo như ý của huynh thì chúng ta bây giờ hãy tổ chức sơ bộ ba đường khẩu trước, Bắc Đẩu là một trong những đường chủ, ta kiêm nhận một chức, còn một đường chủ nữa là do các huynh đệ bầu phiếu tự chọn ra
Đổng Thanh Sơn nói
Bầu cử dân chủ sao? Lâm Vãn Vinh cười, tên tiểu tử Thanh Sơn này thật là ngày càng khá đó, ngay cả chuyện bầu cử dân chủ này cũng nghĩ ra được
Lí Bắc Đấu là người mà Đổng Thanh Sơn tín nhiệm nhất, đương nhiên là yên tâm vô cùng, đường chủ được bỏ phiếu bình chọn cũng là do Đổng Thanh Sơn tự đề bạt, tính tin cậy thì khỏi phải bàn
-Bên dưới mỗi một đường khẩu còn có ba bốn chục người nữa, những cái đinh trước kia đã được chúng ta xử lý hết. Bây giờ những người này đều là cây cổ thụ cả, đều là lấy những người đã chiến đấu với Lý Nhị Cẩu tổ chức nên, vì vậy có thể tin tưởng được
Đổng Thanh Sơn tiếp tục nói
Những cốt cán đầu tiên của Hồng Hưng tham gia trong vụ tiêu diệt Lý Nhị Cẩu lần lượt phân vào ba đường khẩu, lấy bọn họ làm chủ chốt, theo nguyên tắc thà ít chứ không nát, mở rộng ba đường khẩu lớn thêm lên. Vì vậy, Hồng hưng bây giờ tuy chỉ có một trăm người, nhưng sức chiến đấu vẫn rất mạnh
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, những việc này Đổng Thanh Sơn làm rất tốt, hắn ta cũng dã trưởng thành lên rất nhiều
-Một vài lão đại trong thành khác có phản ứng gì với những hành động của bọn ta không?
Lâm Vãn Vinh nói
Hơn một trăm người này trong cả một miền thành nam này làm gì có ai dám động chạm tới, nhưng trong thành Kim Lăng thì cũng chưa biết thế nào
-Bọn họ đương nhiên là đề phòng bọn ta rồi, còn cho vài người xâm nhập vào đường khẩu của chúng ta làm gián điệp nữa, trong bọn ta dã có tính toán trước, tạm thời hãy nuôi bọn chúng đã. Bây giờ lực lượng của chúng ta còn mỏng, nên giai đoạn này rất thật thà, không hề gây sự khi ở trên địa bàn của người khác, chỉ làm chút dầu ở thành nam, nuôi sống các huynh đệ
Đổng Thanh Sơn lại nói
Đổng Thanh Sơn gần đây đã làm được không ít việc, gây sự chú ý cho người khác là điều đương nhiên, cũng chẳng có gì dáng ngạc nhiên cả. Vùng thành nam này thuộc miền đất tương đối là xa xôi hẻo lánh trong thành Kim Lăng, dầu rất ít, nên những phái khác mới có thể để ý tới Đổng Thanh Sơn và Hồng Hưng.
-Lão đại, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?
Đổng Thanh Sơn nhìn Lâm Vãn Vinh hỏi. Thời gian gần đây, vấn đề phát triển Hồng Hưng thật sự đã làm cho hắn phải đau đầu, lão đại lại không ở đây, hắn lại càng không dám tự mình làm chủ
-Đợi đã!
Lâm Vãn Vinh đi đi lại lại vài bước, mới quay phắt đầu lại nói
-Đợi ư?
Đổng Thanh Sơn và Lí Bắc Đấu cùng nhìn Lâm Vãn Vinh , không hiểu ý của hắn
-Thanh Sơn, thành nam là nơi không có dầu, nên những lão đại khác mới dễ dàng để cho chúng ta tuỳ ý làm gì thì làm ở đây thế này, lợi ích của bọn họ là không bị tổn hại. Nhưng nếu chúng ta muốn triển khai quân trong thành thì sẽ động chạm tới lợi ích của bọn họ, như vậy sẽ khó tránh khỏi khai chiến. Với thực lực của chúng ta thì còn kém xa so với bọn họ, nên chúng ta phải đợi
Lâm Vãn Vinh giọng trầm lắng nói
-Vậy chúng ta phải dợi tới lúc nào đây?
Lí Bắc Đấu tính tình nóng vội, liền hỏi dồn
-Chúng ta chỉ là đợi cơ hội tới, một cơ hội khiến chúng ta bay cao lên trời xanh
Lâm Vãn Vinh cười nói
-Thanh Sơn, ngươi có quen với người trong quan phủ?
Lâm Vãn Vinh bỗng nhiên thay đổi chủ đề nói chuyện
Đổng Thanh Sơn lắc đầu nói:
-Đại ca, người cũng biết đó, chúng ta đều là quân chém giết, quan phủ không tới tìm chúng ta thì chúng ta đã hạnh phúc lắm rồi
Lâm Vãn Vinh cười lắc đầu nói:
-Suy nghĩ này của nhà ngươi là không được. Chúng ta mở Xã đoàn, sau này còn phải đi lại với quan phủ nhiều nhiều. Hơn nữa, chúng ta muốn bay lên, không chừng cũng phải nhờ sức mạnh của bọn chúng đó. Chà, cơ hội, cơ hội à, cơ hội ơi mày đang ở đâu chứ?
Đổng Thanh Sơn và Lí Bắc Đấu ai nấy đều mặt nghệt ra, mượn quan phủ làm xã hội đen ư, lão đại chẳng phải điên rồi ư
Lâm Vãn Vinh thản nhiên lắc đầu, Đổng Thanh Sơn và Lí Bắc Đấu dù sao thì cũng còn trẻ, lại không có nhiều kinh nghiệm, nói những lời này với bọn họ thì khẳng định là họ sẽ không hiểu được. Từ xưa tới nay, quan phủ chính là bạn quan trọng của xã hội đen đó thôi.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.