Tuy sắc mặt của vị bác sĩ trẻ này rất khó coi, nhưng lại không mang theo uy áp và sát khí, chỉ có tròng trắng mắt là tăng nhiều, dung mạo cũng lũy thừa tỷ lệ nghịch với thời gian trừng mắt. Đối với các trò mắt to trừng mắt nhỏ chơi từ thời ẵm ngửa như ông chủ Kim mà nói, tên nay cực gà.
Cho dù y chỉ là một con cá, thì cũng phải là một con cá voi sát thủ ở vùng biển sâu. Mẹ nó, đừng có mà thấy ông hiền hiền dễ ăn hiếp thì cho rằng ông là thằng nhóc mặc đồ mỏng chứ. Bằng không đợi tới lúc bị cắn rồi thì mới biết là bản thân sai.
Đối với cái nhìn chằm chằm của bác sĩ trẻ kia, Kim Dư trực tiếp lựa chọn không nhìn. Phương pháp đả kích lớn nhất tốt nhất đối với những kẻ tâm cao khí ngạo tự cho là đúng chính là không đếm xỉa tới gã.
“Ngài Long, nói thật a, tôi cảm thấy anh đưa dị thú nhà anh tới đây chữa trị, thật là sai lầm quá. Hơn nữa, bệnh viện này là tư nhân hay là của chính phủ Thủ Đô Tinh vậy? Vào cửa còn phải chứng minh? Chậc chậc, nếu không anh xem, anh cứ để nó ở đây trị đi, tôi đi về trước vậy?”
Lời nói của Kim Dư có thể nói là rất ác độc, đương nhiên, đây là lối suy nghĩ từ phía bác sĩ trẻ Từ Phong. Khi lời nói của Kim Dư lọt vào tai Long Trường Tiêu, lại không phải là ác độc, mà là một cái gợi ý có phép ẩn dụ.
Tuy Long Trường Tiêu đã xác định bệnh viện dị thú Đệ Nhất này là bệnh viện dị thú tốt nhất tại Thủ Đô Tinh, nhưng giờ hắn lại bất giác bắt đầu hoài nghi, có phải dị thú nhà hắn đã bị ăn bớt ăn xén thức ăn và thuốc cho nên mới ngày càng sa sút như vậy không.
Nghĩ một hồi, khí lạnh quanh thân Long Trường Tiêu lập tức tăng mạnh, xoay người liếc Từ Phong một cái, rồi nói với thuộc hạ đang lau mồ hôi: “Đi tìm viện trưởng. Ông chủ Kim, mời đi bên này.”
Long đại thiếu dĩ nhiên là người cực am hiểu dùng lời nói đả kích lòng người. Bác sĩ Từ Phong hiếm khi mở miệng lại hoàn toàn bị xem thường, sau lại nhìn thấy hành động và sắc mặt của Long Trường Tiêu, liền chuyển trạng thái xanh mét thành trắng bệch, vươn tay giữ Long Trường Tiêu lại rồi nói: “Long thiếu gia! Tôi, tôi vừa rồi nhất thời kích động, khiến ngài chậm trễ…. Khách quý, ngài!”
Long Trường Tiêu chậm rãi tránh thoát khỏi tay Từ Phong, đưa mắt nhìn, nhìn lâu đến mức Từ Phong cảm thấy nghi ngờ có phải có con sâu nào đó đang nằm trên mặt gã hay không, lúc này hắn mới nói: “So với việc này, tôi cảm thấy cậu hẳn là nên đi chữa trị dị thú cho tốt đi.”
Nói xong liền dẫn Kim Dư đi lên tầng thứ 100, lúc này tại trước cổng bệnh viện đã tụ tập không ít khán giả vây xem. Liên tiếp cảm thấy bị xem thường vũ nhục, Từ Phong dùng ánh mắt cực kỳ ác độc nhìn bóng lưng Kim Dư, nhưng chưa đầy một khắc lại phải đối mặt với đôi mắt kim sắc.
Nháy mắt, cả người phát lạnh, thẳng tắp ngã ngồi trên mặt đất.
“….Kia, đó là cái gì….” Từ Phong hoảng sợ trực tiếp ngồi bệt xuống đất, không dám nhớ lại cái hình ảnh nháy mắt xuất hiện ở trong đầu mình.
Bệnh viện dị thú Đệ Nhất tốt nhất Thủ Đô Tinh cao tới cả trăm tầng. Việc này khiến ông chủ Kim không ngừng hung hăng khó chịu oán thầm ở trong lòng. Nhưng thấy các thiết bị máy móc và thái độ của các bác sĩ dị thú, y tá điều dưỡng, Kim Dư vẫn phải thừa nhận một điều, nơi này có tiêu chuẩn rất cao. Cho dù những thứ tiêu chuẩn này đều là vì chủ nhân của dị thú, còn bản thân dị thú chỉ là được hưởng sái mà thôi.
Tại tầng thứ một trăm, Kim Dư và Kỳ Thanh Lân đi theo Long Trường Tiêu và viện trưởng vui vẻ cười ha ha không dứt đến phòng chữ thiên số 2.
Đừng có hỏi y vì sao bệnh viện dị thú tiên tiến tiện nghi như vậy lại dùng dãy số phòng cổ điển a, lúc ông chủ Kim nghe thấy số phòng, khóe miệng cũng phải co rút tới vài lần mới hết. Dựa theo những gì Long Trường Tiêu giải thích và viện trưởng tự giới thiệu, nguyên lai có số phòng như thế là do viện trưởng chán ghét ‘số Ả Rập” (truyền bá quá dài, lại không có số ba)!
Vì thế nháy mắt ông chủ Kim nhìn ông lão tuyệt không để khí lạnh của Long Trường Tiêu vào mắt bằng một cặp mắt khác xưa. Trước không nói, chỉ với cảnh tượng một mình ông cụ thanh thản kêu gào vui vẻ tra tấn tâm trí người khác thôi, cho dù Kim Dư có thúc ngựa tới cũng cản không nổi.
Mà so với cái việc Kim Dư đánh giá lẫn bội phục đủ loại ở trong lòng, thì ông lão viện trưởng lại khá trực tiếp, thậm chí còn có chút quá mức trực tiếp ——
“Ông nói Tiểu Long a! Không phải con rất ít khi dẫn người đến thăm Bạch Uy nhà con sao? Thằng nhóc con lăn lộn nhiều năm như vậy rốt cục cũng tìm được người thích rồi hả? Chậc chậc, thật không dễ dàng gì a, mấy ngày nữa ông phải tìm lão Long uống rượu mừng mới được!”
Long Trường Tiêu nghe xong trong lòng máy động, trước khi cái tên boss nào đó nổi bão liền nhanh chóng giải thích: “Kim lão! Ngài đừng nói lung tung. Vị này là ông chủ Kim con mời tới chữa trị cho Đại Bạch. Hôm nay là lần đầu tiên tụi con gặp nhau.”
Long Trường Tiêu vừa nói vừa thầm hận bản thân như thế nào lại quên mất cái vị chủ nhân đích thực của bệnh viện Đệ Nhất này a?! Kỳ thật, ý của hắn chính là đi tìm cái vị đại diện viện trưởng kia kìa. Nhưng hôm nay cái vị luôn thích chạy tới Hoang Tinh làm bác sĩ thú y đại thần đột nhiên lại ngồi ngốc ở bệnh viện. Mà càng đáng sợ hơn chính là, thuộc hạ của hắn vừa vặn đụng trúng người này.
Long Trường Tiêu khẽ liếc qua Kim Dư, tự an ủi bản thân, nhất định là do vàng gặp vàng nên mới hút nhau, nên lão Kim cũng âm hiểm phúc giảo hoạt lừa bịp như người kia mới vô tình ở chỗ này, sau đó gặp phải Tiểu Kim bên cạnh.
… Đợi hắn trở về sẽ suy xét tổ huấn một chút, bộ tộc của bọn họ, sau này tốt nhất đừng có dây dưa gì với người họ Kim!
Long Trường Tiêu mặt lạnh não bổ oán thầm. Boss Kỳ Thanh Lân bên cạnh thì thiếu chút nữa đã trưng cái mặt lạnh ra giết người. Nếu Kim Dư không tùy thời giữ chặt hắn, lão già cười đến chướng mắt này tuyệt đối là đầu thân tách lìa rồi. Hung hăng nghĩ một hồi, Kỳ boss vẫn cảm thấy tránh để đêm dài lắm mộng, vẫn nên đánh đòn phủ đầu trước thì mới tốt.
Vươn tay kéo Kim Dư vào trong ngực, sau đó nói với ông cụ đối diện: “Ta là bạn đời của y.”
Khác với tình nhân, ái nhân hay vợ hờ, hai chữ ‘bạn đời’ ở trên thế giới này rất thần thánh rất kiên định. Cho nên, có lẽ hai người trong cuộc không để ý, nhưng thông qua cách xưng hô này, lại quang minh chính đại nói cho người ta biết ‘Mi dám đoạt bạn đời của ta, ta liền giết cả nhà trâu lẳng lơ nhà mi.’
Nghe nói, hai chữ ‘bạn đời’ có thể một bước lên mây như thế cũng đều là do tổ tiên của Kỳ đại boss mà ra. Bởi vì vị bạn đời của tổ tiên hắn bị người ta đánh ngất xỉu lừa bán vào một bộ tộc đầy tên háo sắc phong tao, cho nên tổ tiên hắn vì tức giận đã giết toàn bộ người trong bộ tộc nọ.
Cho nên, Kỳ boss mới vừa nói ra hai chữ bạn đời thì ông lão Kim liền lộ ra vẻ mặt đáng tiếc bịp bợm. Nhưng, vừa cảm thán xong thì ông lão họ lại mở to mắt nhìn có chút quỷ dị đánh giá Kỳ Thanh Lân, làm hắn nhịn không được mà có chút đề phòng. Long Trường Tiêu đang đứng bên cạnh nghe thấy Kỳ Thanh Lân nói, trong nháy mắt, sắc mặt có chút trắng bợt, nhíu mày.
“Nhóc con, đừng có luôn trừng ta như vậy. Mi là người của Kỳ Lân gia? Kỳ Lân gia không lưu con cháu khắp nơi giống Long gia, mỗi một đời chỉ có một hoặc hai người thừa kế, mà thằng con lớn kia… A! Mi là thằng con lớn của tên lão bại gia não tàn Kỳ Cảnh sao? Năm đó ta và lão Long vốn định xông vào cấm địa của bộ tộc Kỳ lân đem mi đi, kết quả thằng cha bất công kia lại nói với chúng ta rằng mi đã chết! Chậc chậc! Không ngờ mi còn sống a, hơn nữa còn lớn như vậy, mi sống cũng không tệ lắm nha, còn có bà xã luôn rồi a?”
Kỳ Thanh Lân vốn cảm thấy không vừa mắt ông cụ chút nào vì vô duyên tách CP của hắn, nhưng ông cụ tuôn ra một tràng về thân phận của hắn, còn nói đã từng muốn xông vào cứu hắn, dù hắn không biết ông cụ này nói có bao nhiêu phần thật, nhưng cũng không phải là chuyện gì xấu. Huống hồ, ông cụ này còn nói một câu khiến hắn cảm thấy phi thường hợp ý, sắc mặt Kỳ boss rốt cục cũng dịu xuống.
“Kim lão khỏe, ta là Kỳ Thanh Lân.”
“Chậc chậc, ha hả, ta rất tốt rất tốt, mi cũng rất tốt…. Ha ha, biết mi sống không tồi, lão già ta liền đặc biệt cao hứng a! Đặc biệt a, thằng nhóc mi mà sống tốt thì đã đại biểu cho cái tên bại gia tử của Kỳ Cảnh sống không được tốt rồi! Lão Kỳ cho tới giờ vẫn còn mất tích, nhưng cuối cùng lão cũng đã an tâm tiếp tục mất tích rồi. Cho dù có chết, nhìn bộ dáng thằng nhóc mi thôi cũng đủ chỉnh lý toàn bộ từ trên xuống dưới bộ tộc Kỳ Lân lại cho tốt rồi! Được rồi, hôm nay ông đây muốn ăn hai chén cơm!”
Kim lão vô cùng tự nhiên vỗ vỗ bả vai Kỳ Thanh Lân, động tác kia cùng lời nói này khiến vài người đứng bên cạnh không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt. Kỳ Thanh Lân nghe xong coi như cũng đã rõ vị này và ông của mình phỏng chừng là người quen, vì thế Kỳ boss liền cho Long đại thiếu một cái 囧 —— cho dù có trâu bò cỡ nào, nhưng vị này đã đứng trước mặt thì muốn trâu cũng trâu không nổi. Hơn nữa, dù bọn hắn có muốn xúc động muốn đánh nhau, cũng phải hung hăng tự nói với bản thân không thể động thủ, nhất định không thể động thủ!
Mẹ nó, vai vế người quen gì gì đó, dễ hại chết người a!
Đương nhiên Kỳ boss và Long đại thiếu bi thúc không có nghĩa là Kim Dư cũng phải bi thúc theo. Tên này kỳ thực không hề bị Kim lão quấy rầy tới. Lúc Kỳ Thanh Lân và Long Trường Tiêu âm thầm câm nín đã chạy tới trước cửa phòng chữ thiên số 2, đẩy cửa bước vào.
Kỳ Thanh Lân và Long Trường Tiêu sửng sốt nhìn hành động trôi chảy lưu loát kia, một giây sau mới kịp phản ứng, sau đó nhanh bước theo, để lại Kim lão đứng tại chỗ tủm tỉm cười nhìn cửa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Hắc hắc, thằng nhóc có ý tứ a… có ý tứ. Lão già này nóng nảy lắm…. Bất quá, chỉ là bề ngoài lão đây không có tình nhân thôi nha…. Sao lại không có chứ?”
Mặc kệ Kim lão ở bên ngoài nghĩ cái gì, lúc này Kim Dư đã đứng ở trong phòng, sắc mặt rất khó nhìn, rất khó coi ——
Trước mặt y chính là một con gấu trắng bự. Nhưng nếu ngoại hình của con gấu trắng bự này dễ phân biệt thì y không cần phải nghĩ nhiều như vậy rồi. Loại này đã từng xưng vương xưng bá ở các vùng địa cực tại quê hương y, hung hãn, uy mãnh, lại rất manh ngốc. So với cái con chỉ còn xương bọc da, hấp hối, toàn thân chẳng có tí huyết khí gì này thì đẹp hơn nhiều. Loại gấu này kích thước phải gấp đôi con gấu ngựa bình thường, nhưng nhìn bộ dáng hiện giờ của nó, ngay cả bản thân Kim Dư cũng có thể nhấc nó lên không chút nghi ngờ, hoặc dễ dàng giết chết nó.
Cái từ xương bọc da này, coi như đã tìm được một cái hình minh hoạt rõ nhất rồi đi.
Mà ngoại trừ bộ dáng gần chết ra, càng làm cho Kim Dư cảm thấy phẫn nộ chính là trên người nó cắm tới mấy trăm cây kim truyền dịch. Rõ ràng con gấu này đã không thể tiếp nhận được dịch truyền nữa, nhưng cái gọi là thức ăn ‘dinh dưỡng’ này lại vẫn giống như là độc dược cực kỳ tàn khốc không ngừng siêng năng chạy tới chạy lui trong cơ thể con gấu, kéo nó khỏi con đường sống mỏng manh.
“Cái đồ lang băm!!”
Nghiến răng nghiến lợi chửi ra một câu, Kim Dư oán hận tiến lên trước rút toàn bộ ống truyền dịch mang theo tơ máu đỏ ra khỏi người nó, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ khó hiểu của Long Trường Tiêu, y bước tới bên đầu con gấu, thở một hơi thống khổ thật dài.
“…. Không cần lo lắng. Mày sẽ không có việc gì.” Nhẹ nhàng đặt tay lên đầu gấu trắng, Kim Dư cúi đầu nhìn hai mắt sưng húp đến mức không thể mở ra được của gấu trắng. “Sẽ không có việc gì đâu, tin tao đi… Hơn nữa, chủ nhân mày còn đang chờ mày cùng nhau tiếp tục chiến đấu.”
Câu nói của Kim Dư vừa ra khỏi miệng, thân thể gấu trắng vốn bất động lại đột ngột run rẩy kịch liệt. Long Trường Tiêu dùng vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn con dị thú kể từ khi nằm viện liền không phát ra một tiếng kêu nào, lại suy yếu rống lên một tiếng.
Rống…
“Mày yên tâm. Chủ nhân của mày nói, mày chính là dị thú chiến đấu duy nhất của hắn. Chỉ cần mày còn sống.”
Rống… Rống ——! ! !
Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.