Chỉ bất quá Tinh Quyền Thập Tam Thức trong Đồ Thị Tinh Ý Quyền, Vân Thiên Hà không muốn tốn nhiều tinh lực vào bộ quyền thuật này, hắn tu luyện Phá Thiên Tam Tuyệt, Tiệt Quyền Đạo, Vịnh Xuân Quyền, Nhu Đao, Thiếu Lâm Tuyệt Kỹ, Vật Tự Do, Thái Cực và Kiếm Thuật, tất cả những công phu võ học này, vô luận là lấy ra loại nào đều mạnh mẽ, linh hoạt và biến hóa hơn nhiều so với loại quyền thuật cơ bản như Đồ Thị Tinh Ý Quyền này, hắn xem qua Đồ Thị Tinh Ý Quyền chỉ lưu ý vào phần tu luyện ngoại công trong bộ công pháp tu luyện này.
Nhìn nội dung bộ phận cơ sở, hắn rất chờ mong đối với những công pháp tu luyện giai đoạn từ Võ Sư trở lên, bởi vì luyện da, luyện thịt, luyện gân…đường tu luyện võ học này đều có trong võ thuật hiện đại, đều bao hàm bên trong nó, hơn nữa cộng thêm phương pháp rèn luyện hệ thống, hoàn toàn có thể đạt được hiệu quả hoàn thiện, nói không chừng hai bên kết hợp với nhau càng trở nên hoàn mỹ hơn nhiều.
Chỉ có tu luyện trên cảnh giới Võ Sư là luyện cốt, luyện tạng và luyện huyết thủy, loại công pháp như thế này làm cho hắn chờ mong mười phần, bởi vì những loại phương pháp tu luyện đều là những phương pháp mà hắn hoàn toàn chưa từng gặp trước đây.
Nghe được Đồ Chính Minh và Hắc bá đều khích lệ Vân Thiên Hà là kỳ tài luyện võ, ngôn ngữ rất ca ngợi, làm cho những thanh thiếu niên khác đứng gần đó hiện lên cảm giác chua chua ghen tị trong lòng.
Nhất là bốn vị thiếu niên vốn được Đồ Chính Minh dẫn tới đây chuẩn bị tiến hành khảo hạch thành tích, trong đó có hai người không phục rất rõ ràng, một thiếu niên thân hình vạm vỡ tiến lên một bước nói:
– Đại thúc phụ, hắn là ai vậy, các ngươi nói hắn là thiên tài, như vậy ta nghĩ muốn cùng hắn luận bàn một chút!
– A, đây là Thiên Hà, đến từ gia gia phủ nguyên soái của các ngươi!
Đồ Chính Minh đơn giản giới thiệu Vân Thiên Hà, lại hướng về Vân Thiên Hà giới thiệu tình huống đại khái của bốn vị thiếu niên và ba vị thanh niên.
Bốn thiếu niên, ba nam một nữ, phân biệt tên là Đồ Trung Thành, Võ Sĩ cấp sáu, Đồ Thiên Lập, Võ Sĩ cấp năm, Đồ Trung Dương, Võ Sĩ cấp năm, Đồ Thiên Vũ, Võ Sĩ cấp năm.
Mà ba người thanh niên, một người tên là Ngư Liên Sinh, Võ Sư cấp hai, một người là Nguyễn Thần Hùng, Võ Sư cấp hai, người còn lại tên là Đồ Trung Cường, Võ Sư cấp ba.
Bảy người này, nếu có chữ Thiên đệm vào trong tên thì đều là con cháu trực hệ Đồ gia, ngang hàng với Vân Thiên Hà, còn không có thì đó đều là những con cháu chi nhánh khác của Đồ gia. Còn ba vị thanh niên, tất cả đều thuộc về gia tộc có quan hệ với Đồ gia nên được đặc biệt cho phép tiến vào võ đường học tập, trong những người cùng thế hệ coi như thuộc hàng tương đối khá.
Thiếu niên vừa rồi nói không phục, đưa ra lời đề nghị muốn luận bàn với Vân Thiên Hà tên gọi là Đồ Trung Thành, là một Võ Sĩ cấp sáu, khi Đồ Chính Minh giới thiệu hắn, Vân Thiên Hà đã lập tức chú ý tới người này.
Tiểu tử này vừa mới tấn cấp trở thành Võ Sĩ cấp bảy, trong lớp đệ tử ngang hàng coi như thực lực thuộc hàng khá, vì vậy trong lòng tương đối ngạo khí, kết quả hiện tại gặp một người được khen là thiên tài luyện võ mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều, trong lòng tự nhiên có chút không phục, thậm chí là đố kỵ, dù sao thì Hắc bá và Đồ Chính Minh từ trước tới giờ đều rất ít khi khích lệ đệ tử gia tộc.
Đồ Chính Minh còn đang do dự có nên để cho hai người tiến hành tỷ thí luận bàn một chút hay không, lúc này Hắc bá tiến tới bên người Đồ Chính Minh, ghé gần tai nhỏ giọng nói mấy cau, Đồ Chính Minh cổ quái liếc mắt nhìn Đồ Thiên Hà nói:
– Thiên Hà, Trung Thành, vậy thì các ngươi thử thí luyện công phu quyền cước với nhau một chút, chú ý điểm đến là dừng, không được phép đả thương đối phương!
– Tốt!
Đồ Trung Thành rất sảng khoái kêu lên một tiếng, chạy chậm vài bước tới giữa sân, sau đó ngoắc ngón tay về phía Vân Thiên Hà khiêu khích nói:
– Đến đây đi, Thiên Hà đường đệ, ngươi nhỏ hơn so với ta, ta sẽ nhường ngươi!
Vân Thiên Hà nghĩ buồn cười, nhìn tiểu tử kia tỏ bộ dáng kiêu ngạo khiêu khích, trực tiếp bước tới giữa sân, không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt nhìn vào Đồ Trung Thành nói:
– Đến đây đi!
– Cái gì?
Đồ Trung Thành vừa nghe lời này, thiếu chút nữa cái cằm rớt xuống mặt đất, hắn nghĩ người này hình như không để hắn trong mắt, xem ra, so với hắn còn kiêu ngạo hơn nhiều, lúc này nắm chặt tay lại, vận kình lực rồi phóng lên.
Vân Thiên Hà quan sát bộ pháp của Đồ Trung Thành, phát hiện không có quy luật gì, nhìn vô cùng hỗn độn, hơn nữa khi đánh ra đường quyền, toàn thân trăm ngàn chỗ hở, tốc độ cũng không hề nhanh…Nói chung kẽ hở tầng tầng lớp lớp, điều duy nhất làm cho Vân Thiên Hà thưởng thức chính là kình lực của hắn coi như rất thuần hậu.
Chỉ hơi nghiêng người vặn lưng, lui lại nửa bước, lập tức tránh được một quyền của Đồ Trung Thành, mà khi Đồ Trung Thành thu quyền lại, lập tức chuyển sang quét ngang.
Chung quy chỉ là một Võ Sĩ gà mờ không có chút kinh nghiệm thực chiến nào, Vân Thiên Hà hơi khom người một cái đã đủ làm cho đường quyền quét qua không khí, đối với trình độ võ kỹ của Đồ Trung Thành, Vân Thiên Hà chỉ có một chữ để hình dung: rác rưởi.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Vân Thiên Hà đối với một thân tu vi võ đạo của Đồ Trung Thành coi như đã hiểu rõ toàn bộ, trừ bỏ hắn tu luyện được kình lực đạt tới trình vô cùng thuần hậu ra, một quyền có thể đánh nát tảng đá lớn, thế nhưng đối với chiêu thức biến hóa ứng dụng, đi làm binh sĩ trên chiến trường thuần túy dùng đao chém ngang giết người còn có thể, nếu như làm võ giả thì…Vân Thiên Hà chỉ cần tùy tiện dùng bất cứ chiêu thức kiếp trước nào đều có thể đơn giản giải quyết trận đấu.
Đồ Trung Hà trái câu quyền, phải bãi quyền, còn có quét ngang…Tuy rằng trông rất khí thế, đủ để tạo thành uy hiếp, thế nhưng mỗi chiêu đều không hề đánh tới mục tiêu, đều dễ dàng bị né tránh được, tuy rằng đối phương chưa hề xuất thủ, nhưng dưới chân mới chỉ lui lại hai bước nhỏ.
Thấy bộ dáng bình tĩnh tự nhiên của Vân Thiên Hà, Đồ Trung Thành dùng hết chiêu thức học được cũng không thể đẩy lui, hắn bắt đầu có điểm hoảng hốt, vì vậy lập tức phát động chiêu thức lợi hại nhất mà bình thường luôn đắc ý…
Khi Vân Thiên Hà nhìn thấy chiêu thức của Đồ Trung Thành coi như cũng không tệ lắm, dùng song quyền nghiêng người kích đấu đánh về phía trước, coi như có chút động tác tinh chuẩn đẹp mắt, nhưng Vân Thiên Hà đã lười tiếp tục chơi đùa thêm, tại thời điểm song quyền đánh tới, cấp tốc giơ tay lên, hóa quyền thành chưởng, trước tiên đánh một chưởng vào chỗ cổ tay của Đồ Trung Thành khai mở quyền thế của hắn, đánh vỡ trọng tâm, sau đó trực tiếp đá lên một cước, nhắm thẳng vào mông, một cước này không nặng lắm, Đồ Trung Thành giống như con ếch nhảy bật lên, sau đó ngã xuống đất, cái mông đau tới nhe răng há miệng, ánh mắt nhìn về phía Vân Thiên Hà đã nhiều hơn một phần kính nể.
Chiến đấu kết thúc!
Chỉ một lần luận bàn tỷ thí, Vân Thiên Hà đã hiểu rõ đối với trình độ bình thường của Võ Sĩ thế giới này.
Thế nhưng những điều này trong mắt của người khác thì hoàn toàn khác nhau rồi, Vân Thiên Hà nhìn thấy rất nhiều kẽ hở, trong con mắt của người khác thì lại không tính là kẽ hở gì.
Bọn họ hiện tại chỉ có thể dùng hai chữ khiếp sợ để hình dung hắn: Quát vật!
Kỳ thực Vân Thiên Hà xác thực đánh giá oan uổng cho Đồ Trung Thành, bởi vì hắn tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh, đối với những biến hóa phát sinh trên người chính mình không hề làm thí nghiệm kiểm tra nào, thần kinh thị giác, thần kinh thính giác của hắn…đều trở nên cường hóa rất nhiều, nói ví dụ như người khác nhìn thấy con chim bay rất nhanh, thế nhưng vào trong mắt của hắn thì lại cảm thấy vô cùng chậm rãi.
Nói cách khác, Đồ Trung Thành so với hắn trên con đường tu hành ngoại công tương đương, thế nhưng đối với tu hành nội công thì lại cách xa một trời một vực, vì vậy Đồ Trung Thành giao đấu với hắn, trong mắt hắn chính là trăm nghìn chỗ hở, nhưng trong mắt của người khác thì chỉ nhìn thấy những chiêu thức vô cùng tinh diệu, thủ pháp nhanh như thiểm điện, chỉ dùng một cước đá vào mông Đồ Trung Thành để kết thúc trận đấu hoa lệ, nếu như là tác chiến binh khí, một trăm Đồ Trung Thành cũng chỉ nắm chắc cái chết.
– Còn có chiêu thức chế địch đơn giản mà hữu hiệu như vậy?
Nhãn thần Đồ Chính Minh có chút phức tạp nhìn Vân Thiên Hà, hắn sử dụng chiêu thức võ công hóa quyền thành chưởng đơn giản vừa rồi, thực sự không nghĩ ra được đây là do hắn lĩnh ngộ ra hay là có cao nhân từng chỉ điểm.
Thế nhưng thủ đoạn tinh diệu của Vân Thiên Hà hắn đã nhìn thấy rõ ràng, nếu như đổi lại là hắn coi như có thể làm được, thế nhưng không thể bằng được loại cơ trí và nhanh chóng như Vân Thiên Hà, còn có lực khống chế vô cùng tinh chuẩn, làm cho sâu trong lòng hắn kinh ngạc không thôi, sợ rằng trong toàn bộ cấp bậc Võ Sĩ, không một người nào hơn được Vân Thiên Hà về mặt chiêu thức tinh diệu.
Đồ Trung Thành bị thua, một thiêu niên vừa mới định tiến lên một bước tiếp tục luận bàn với Vân Thiên Hà, lúc này phẫn nộ lui trở lại, Đồ Trung Thành so với hắn còn mạnh hơn một cấp, thuộc về Võ Sĩ cấp bảy, vậy mà vẫn bị đá trúng mông nhẹ nhàng như vậy, hắn lên chỉ có mất mặt hơn mà thôi!
Vân Thiên Hà mới vào võ đường, cũng không muốn quá mức rêu rao, chỉ là muốn lộ một chút phong mang, khiến cho Đồ gia coi trọng, thay đổi cách đối xử với mẫu thân của hắn, như vậy sau này Vân Nương sẽ không còn bị người khác khi dễ nữa.
Thông qua lần tỉ thí đơn giản này, Vân Thiên Hà đã hiểu rõ được cấp bậc Võ Sĩ của thế giới này, đồng thời xác nhận ưu thế và khuyết điểm của bản thân mình, cũng làm cho hắn phát hiện ra, về mặt cơ sở, hắn của kiếp trước và hắn kiếp này không cùng một điểm, hoàn toàn không cùng một chỗ.
Võ thuật kiếp trước của hắn sẽ không bỏ phí, bằng không thì quá xin lỗi với giáo huấn của gia gia rồi, hắn nghĩ võ thuật này phối hợp với công pháp tu luyện võ đạo của thế giới này sẽ làm cho hắn càng thêm mạnh mẽ hơn, càng đi xa hơn trên con đường võ đạo.
Thứ Hai, 7 tháng 12, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.