Kim Dư sau khi vô sỉ uy hiếp đám dị thú vô cùng thiện lương hồn nhiên (?), liền đi theo Long Trường Tiêu, đương nhiên cùng đi còn có Kỳ đại boss. Dù sao chuyện này có liên quan tới bà xã của hắn, hắn tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.
Dị thú mã xa của Long Trường Tiêu không phải là do thú một sừng kéo, nhưng bảy con tuấn mã có cánh kia cũng không hề kém cạnh. Lúc Kim Dư đến gần, đầu lĩnh bạch vũ rất là thân thiết dùng đầu cọ cọ Kim Dư. Y cũng cười mị mị vuốt lưng bạch vũ, cúi đầu tựa hồ nói nhỏ cái gì đó.
“… Nếu không ai biết cái xe này là của tôi, người ta sẽ tưởng ông chủ Kim mới là chủ nhân của cái xe này ấy chứ.” Đợi Kim Dư lên xe xong, Long Trường Tiêu có chút cảm thán mở miệng. “Cậu được các dị thú rất hoan nghênh…. Cậu rất thích dị thú sao?”
Kim Dư nghe thấy câu hỏi quen thuộc, nhịn không được cười lên một tiếng, đang muốn mở miệng trả lời, đã bị Kỳ Thanh Lân kéo sang một bên, sau đó mặt không đổi sắc nói: “Y dĩ nhiên được các dị thú yêu thích, nếu không thì làm gì mở cửa hàng thú cưng?”
Long Trường Tiêu nhướng mày có chút không vui nhìn nam tử trước mắt, nhịn nhịn cuối cùng vẫn là nhịn không được nói: “Vị tiên sinh này? Tôi vừa rồi không có hỏi ngài, hơn nữa, ngài và ông chủ Kim là dạng quan hệ gì, có thể thay y trả lời được sao?”
Câu hỏi này rất âm hiểm, ít nhất Kỳ Thanh Lân cảm thấy như vậy, những lời này vừa ẩn ẩn đả kích hắn, lại vừa châm ngòi quan hệ giữa hắn và Kim Dư ——
Ngài và ông chủ Kim là loại quan hệ như thế nào? Tại sao ngài có thể thay y nói chuyện? Ngài cho ngài là ai? Hơn nữa, tôi không hỏi ngài ngài lại mở miệng nói, ngài rất không tôn trọng Kim Dư.
Kỳ boss đối với những ẩn ý giấu trong câu hỏi đó tuyệt đối quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Lúc mẹ kế của hắn nhìn thấy hắn, cơ hồ mỗi lần đều diễn một đoạn y chang như thế, nếu không nói ra một lần, cả người giống như dị thú có bọ chét ngứa ngáy không chịu nổi.
Nhưng lúc này, Kỳ boss ngược lại cảm thấy sự tồn tại của mẹ kế cuối cùng coi như cũng có chút tác dụng, nói cách khác nếu hắn chưa bao giờ được nghe thấy mấy lời này, hẳn sẽ không thể nhận ra cái hố của tên huyết long tạp chủng âm hiểm này. Cho nên, lúc nghe Long Trường Tiêu nói xong, Kỳ đại boss rất bình tĩnh, đầu tên là nhanh chóng buông cái tay nắm chặt con cá vàng đang nhướn mày kia ra, sau đó mới nói: “Quan hệ của chúng ta, có như thế nào ngươi cũng không thể nào chen lọt, cho nên trực tiếp đi chết tâm đi. Về phần đáp lời….”
“Ta lo cho sức khỏe của y, không muốn để y mất một chút nước miếng không được sao? Câu hỏi của ngươi không có nói không phải y trả lời thì không được.”
Long Trường Tiêu sắc mặt không đổi, nhưng trong ánh mắt lại có vài phần nghiêm túc. Ngay cả lời nói của hắn cũng có thể đánh bật trở lại, quả nhiên không phải là một tên nhu nhược. Bất quá, Long Trường Tiêu cảm thấy người trước mắt này hình như đang hiểu lầm cái gì rồi thì phải? Luôn dùng thái độ và ánh mắt nhìn… tình địch là thế nào?
Nghĩ tới đây, Long đại thiếu đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó nghiêm túc nhìn Kim Dư và Kỳ Thanh Lân, cuối cùng thành thật một câu cũng không nói.
Hắn sao bây giờ mới chú ý tới, quan hệ của hai người luôn có chút quá thân mật. Nhưng, quan hệ của bọn họ thực sự giống như hắn nghĩ sao? Kim Dư thoạt nhìn không có biểu hiện gì rõ ràng, chẳng lẽ nam tử kỳ lân hư hư thực thực này yêu đơn phương sao? Hay là cưỡng bức[29]?! Cho dù thực lực có cường đại như thế nào, chuyện cưỡng bức vẫn không thể chấp nhận được. Ừm, hắn phải tìm thời gian thích hợp nói chuyện cùng ông chủ Kim mới được. Nếu là cái dạng như hắn nghĩ, vậy hắn có thể nhờ ông nội hoặc mấy dị thú thích sĩ diện giúp y thoát ly ma chưởng….
Trên cơ bản, Long Trường Tiêu đã tự mình lâm vào suy nghĩ, không hề chú ý đến việc Kim Dư đang trừng mắt liếc Kỳ Thanh Lân, tên này không những không sợ còn nhướng mày vô sỉ túm lấy tay y. Có lẽ từ một kía cạnh nào đó mà nói, diện mạo của Long đại thiếu coi như cũng khá thuận mắt, năng lực cũng cao hơn ông chủ Kim nhiều, thế cho nên, hắn đương nhiên phải canh chừng vợ cho kỹ.
Dưới tình huống khá quỷ dị, ba người Kim Dư rốt cục cũng đã tới được bệnh viện dị thú xa hoa nhất, đầy đủ máy móc chữa bệnh nhất, có trị liệu sư dị thú quyền uy nhất Thủ Đô Tinh.
Leo xuống xe ngựa, nhìn thấy bệnh viện dị thú đệ nhất, Kim Dư vừa lộ ra thần sắc rung động kinh thán, trong lòng vừa có đủ loại hâm mộ ghen tị mắng không ngừng:
Cái đồ tham ô hủ bại lang băm chỉ chăm chăm phát triển dự án không chịu trị liệu dị thú cho tốt! Y tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân đã bị cái bệnh viện dị thú cao trăm tầng này trấn trụ, sinh ra tâm lý hắc ám.
“Ông chủ Kim, đi thôi. Dị của của tôi nằm ở tầng 100.” Long Trường Tiêu xuống xe gật gật đầu nói với Kim Dư, sau đó bước về phía đám thuộc hạ và bác sĩ trị liệu đang đứng chờ sẵn trước cửa. So với những ý tưởng kỳ quái khác, Long đại thiếu vẫn để ý đến tình huống dị thú nhà mình hơn.
“Bạch Uy thế nào?” Vừa mới thấy mặt, Long Trường Tiêu liền lập tức hỏi.
Đối diện với anh là một nam tử trẻ tuổi xinh đẹp. Nếu Kim Dư không thấy hầu kết của người kia, có lẽ y sẽ cho rằng tên đó là một mỹ nữ. Nhìn bảng tên gắn trên áo khoác trắng dài của mỹ nam tử kia, hẳn là bác sĩ trị liệu cho dị thú.
Bác sĩ trẻ tuổi này đối với sự xuất hiện của Long Trường Tiêu dĩ nhiên là rất cao hứng. Vốn gã há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng nghe thấy Long Trường Tiêu hỏi, gương mặt tươi cười nháy mắt cứng đờ, sau vài giây ngắn ngủi liền đổi thành một bộ bi thương đau lòng nói:
“… Long tổng tài, ngài đừng quá thương tâm, cho dù là dị thú cấp cao vẫn sẽ có ngày này.”
Long Trường Tiêu nháy mắt sắc mặt cực kỳ khó coi: “Cậu đừng nói cho tôi biết Bạch Uy đã chết!!”
Đùa cái gì chứ! Hắn vừa đem được người có khả năng cứu được Bạch Uy về đây, kết quả Bạch Uy lại không thể chống đỡ được tới bây giờ sao?!
“Không phải không phải, ông chủ ngài suy nghĩ nhiều rồi! Bạch Uy chưa có chết, chẳng qua bây giờ nó đã không thể tiếp nhận được dịch truyền nữa…. Nếu không có cách chữa tốt hơn, phỏng chừng nó sẽ không thể chống đỡ nổi nữa.” Thuộc hạ của Long Trường Tiêu nhìn thấy ông chủ nhà mình nổi giận, liền nhanh chóng tiến lên giải thích. Bác sĩ có cần phải ở thời điểm nhạy cảm này mà nói ra lời dễ gây hiểu lầm vậy a?
Nghe lời giải thích của thuộc hạ xong, sắc mặt của Long Trường Tiêu mới dần bình ổn chút, hắn nhanh chóng xoay người nhìn Kim Dư nãy giờ vẫn không nói một lời:
“Ông chủ Kim, chúng ta cũng mau vào chứ?” Dị thú của hắn đã chờ không muốn nổi nữa rồi.
Kim Dư đưa mắt nhìn vị bác sĩ mỹ nam trẻ tuổi kia, lưu loát gật đầu: “Được. Ngoài ra, đến lúc đó, tôi muốn ở trong phòng một mình, đồng thời không cho phép bất luận kẻ nào hoặc máy móc gì quấy rầy.”
Nãy giờ y vẫn chú ý đến vị nam bác sĩ kia. Dựa theo kinh nghiệm từ mạt thế để lại của ông chủ Kim, người có thể trong vòng một giây từ vui sướng biến ra bi thương sau lại thanh thản, lớn lên cho dù có đẹp tới cỡ nào, cũng phải cẩn trọng đề phòng. Hơn nữa trừ lần đó ra, Kim Dư đối với loại người thích dùng nhan sắc hoàn toàn không có lấy một tia hảo cảm, đừng nói tới cái việc người kia đang dùng cái gương mặt sa sầm nguy hiểm nhìn y, giống như y vừa mới cướp cả vạn tử kim tệ của tên đó không bằng!
Mẹ nó! Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa ông tới cướp tử kim tệ của mi thật đó! Nửa đêm tới nhà mi cướp đến táng gia bại sản luôn!!
Kim Dư rất không khách khí cho tên bác sĩ trẻ tuổi một cái trừng mắt xem thường, sau đó nhấc chân chuẩn bị chạy lấy người. Nhưng ngay lúc y vừa định bước vào cửa bệnh viện, trong mắt tên bác sĩ kia hiện lên một tia âm ngoan, sau đó lại mỉm cười vươn tay ngăn trở Kim Dư tiến vào.
“Chào ngài, tuy tôi không biết ngài và Long tổng tài có quan hệ như thế nào, nhưng trong bệnh viện dị thú Đệ Nhất của chúng tôi có rất nhiều dị thú cấp A và B quan trọng. Dị thú của Long tổng tài cũng là đối tượng chữa trị chúng tôi quan tâm nhất. Nếu mục đích của ngài là tới thăm, vậy không nên tùy tiện tiến vào như vậy.”
Cột đánh giá của Kim Dư dành cho bác sĩ này nháy mắt rớt xuống giá trị âm, lập tức quyết định nhất định phải tìm tới nhà tên này thăm hỏi một phen! Không dẫn đám dị thú tới trộm sạch, cướp sạch, ăn sạch nhà tên này thề sẽ không quay về!!
Nghĩ xong, Kim Dư một bước cũng không lui, khoanh tay lại, cong khóe miệng mà cười lạnh: “Đối tượng trị liệu trọng điểm? Các anh chữa cho đối tượng trọng điểm kiểu gì mà càng lúc càng suy yếu là sao? Nếu còn quan trọng thêm chút nữa, các anh sẽ sử dụng dịch vụ chữa trị ‘trọng điểm’ cho nó chết sớm nhất có thể luôn sao? Đã vô trách nhiệm còn dám mở miệng!! Để tôi đoán thử xem, đám dị thú do anh chữa trị, một nửa là ‘nén bi thương’, nửa còn lại vừa xuất viện liền lập tức chạy tới khoa tâm thần?”
Nháy mắt, bác sĩ xanh mét mặt mày, hận không thể xé xác Kim Dư ra làm trăm mảnh.
Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.