-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015

CỬA HÀNG DỊ THÚ SỐ 138 Chương 46

Kim Dư và Kỳ Thanh Lân cùng nhau ngồi ở ban công nhìn ra bên ngoài mưa như trút nước, sấm sét giật đùng đùng suốt mấy tiếng đồng hồ.

Khí hậu ở Thủ Đô Tinh này mỗi khi bùng nổ sẽ rất kinh người, nhưng khi dương quang bắt đầu lấp ló đỏ rực ở đằng chân trời, cơn mưa cũng dần biến nhỏ lại. Việc khiến Kim Dư có chút kinh hô chính là, cho dù mặt trời đã muốn ló dạng, nhưng mưa vẫn không ngừng lại, những giọt mưa nhỏ tí tách rơi xuống được ánh mặt trời chiết xạ, tạo thành ánh sáng chói mắt xinh đẹp.

“Thế nhưng lại còn có cảnh sắc này sao? Thật sự là…..” Kim Dư nhìn cơn mưa bảo thạch đủ màu kia, không thể dời mắt nổi.

“Mưa bảo thạch.” Kỳ Thanh Lân nằm bên cạnh Kim Dư, nhìn những giọt mưa lấp lánh đó, lại nhìn vẻ mặt yêu thích của bà xã, đột nhiên cảm thấy cơn mưa vốn khiến người ta cảm thấy vướng bận trở nên thư thái không thể tả. “Giờ đã bắt đầu nhập đông, qua một tháng nữa, loại mưa này sẽ xuất hiện rất nhiều lần.”

Kim Dư cười gật đầu, một khắc sau vang lên tiếng chim kêu, thân ảnh màu trắng vọt ra từ tầng một bay thẳng trên trời. Bất quá, lúc Tiểu Tuyết bay đi, Kim Dư nhìn thấy trên lưng và cánh của nó có một tảng lớn loang loáng, âm thầm nghi hoặc. Tiểu Bạch nhảy tới ban công lầu hai, miêu ngao một tiếng.

“A? Mày nói tiểu sơn lang kia tỉnh rồi sao? Ừ, tao và Thanh Lân xuống xem một chút.” Kim Dư gật đầu với Tiểu Bạch, xoay người xuống lầu, sau đó lại nghe thấy tiếng rống của Bánh Bao và Nhị Hắc, chân trợt một cái, may mà có Kỳ Thanh Lân ở bên cạnh đỡ lại.

“Tiểu Tuyết thật sự mặc áo mưa bay đi tìm bác sĩ hả? Chuyện này không phải là không tốt, nhưng có phải hơi tốt quá không?!” Cho tớigiờ y chưa từng nghĩ đến chuyện dị thú có thể thông minh tới mức này a! Lại còn biết dùng đồ hợp lý hợp thời điểm sao?

Kỳ boss nhíu mày, không cho là đúng: “Năng lực khống chế và khả năng dự đoán đánh giá chuẩn xác tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của cậu. Đối với những dị thú đã kinh qua chiến trường, năng lực sử dụng và khống chế có thể nói là khủng bố. Đương nhiên, đây là đối với loài người yếu đuối mà nói.”

Khóe miệng Kim Dư rút một cái, hung hăng cho Kỳ boss một cái xem thường. Thì ra ngài không phải là người a? A, dù sao cũng có thể biến thành kỳ lân, chẳng lẽ là bán thú nhân? Ma thú?

Lắc đầu vứt mấy cái từ quỷ dị ra khỏi đầu, Kim Dư đến bên cạnh sô pha, liếc mắt nhìn con sơn lang vị thành niên kia.

Ừm, tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm. Nhưng vết thương thì không tốt, máu đã tẩm ướt hết băng vải rồi.

“Cảm thấy thế nào? Mày ngã trước cửa tiệm của tụi tao, là Tiểu K và Nhị Hắc đem mày vào. Tiểu Tuyết đã đi tìm bác sĩ rồi, đợi lát nữa mày sẽ được chữa trị.” Kim Dư nhìn con sơn lang đang ngẩng đầu có chút nghi hoặc lại có chút đề phòng nhìn mình, trên mặt lộ ra biểu tình cực lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại rất ấm áp. Nó và Bánh Bao Đại Bạch không giống nhau, là đã có chủ, mặc kệ là đề phòng do theo bản năng hay là do khế ước tinh thần lực, thái độ với Kim Dư không được nhiệt tình cho lắm. Kim Dư dự tính, cứ đối đãi ngang hàng là được rồi. “Mày muốn ăn sáng không? Tiểu Vị chắc là đang làm bữa sáng đi? Chờ chút là ăn được rồi.”

Nói xong, Kim Dư im lặng, đặt mông ngồi xuống ghế, sau đó nhìn một đám dị thú vây xung quanh, bỗng nhiên híp mắt cười: “Mấy đứa rảnh lắm sao?”

Nháy mắt, tóc gáy cả đám dựng thẳng hết lên trời, chim bay thú tán, ngay cả Nhị Hắc hiếm khi không ngốc cũng nhanh chóng chạy tới mái hiên tiếp tục công cuộc trông cửa nhà. Đám dị thú phụ trợ sinh hoạt, đứa thì đi chỉnh lý lại đám lông vũ bày bán ở quầy hàng, đứa thì đi nhổ cà rốt. Đám dị thú chiến đấu thì chạy ra bãi đất trống bắt đầu luyện tập chiến đấu.

Những dị thú vị thành niên không có kinh nghiệm, sinh ra không bao lâu đã bị vứt bỏ cũng theo mấy đứa trong tộc có kinh nghiệm đi làm việc. Trong cửa tiệm còn có một lão diều hâu già, là do Kim Dư cứu về, nhưng đã không thể chiến đấu được nữa, lúc này đang đứng dưới mái hiên, quơ cánh dạy cho ấu thú chiến đấu cách vồ, cắn, trốn, và mấy động tác nhe răng trợn mắt. Kim Dư có chút khó hiểu hỏi con diều hâu vì sao lại phải dạy tụi nó mấy loại nhe răng trợn mắt quỷ dị như vậy, nhưng sau khi nhận được câu trả lời của diều hâu, con cá voi nháy mắt bị miểu sát chết ngắt[39].

【 Đây là kinh nghiệm. Nếu đánh thắng thì có thể khoe khoang kích thích đối thủ. Mà nếu đánh không lại…. làm nó tức tới đau dạ dày cũng coi như đủ bù lỗ. 】

Vì thế Kim Dư âm âm u u cảm thấy, quả nhiên gừng càng già càng cay, kinh nghiệm của mấy người già, thật là đáng sợ. Thậm chí Kim Dư còn đang suy nghĩ, vị này có phải bởi vì đã lớn tuổi cho nên có chút mất tự nhiên hay không, nói cách khác chỉ cần làm trái lời vị này một chút sẽ bị mắng cho cẩu huyết lâm đầu a……

Sơn lang vị thành niên nhìn Kim Dư chỉ cần dùng năm chữ đã khiến cho cả trăm con dị thú lực lượng tổng thể đạt tới mức khủng bố nháy mắt liền thành thật đi làm chuyện của mình, nhất thời cả kinh trừng lớn hai mắt. Sau đó càng thêm nghi hoặc nhìn Kim Dư, bất quá hiện tại, sự đề phòng của nó với Kim Dư đã nhỏ không ít.

Lúc tri vị thú đẩy ra một cái xe hàng chở cả mấy chục cái chén chồng cao hơn hai thước đặt ở hàng hiên, rồi chia thức ăn cho đám dị thú, hai mắt của sơn lang đã trừng đến mức muốn lọt tròng luôn rồi.

Dị thú còn chưa làm xong nhiệm vụ cũng được chạy đi ăn cơm?

Có lẽ là bởi vì quá mức khiếp sợ, sơn lang bất giác kêu ngao ô một tiếng, sau đó liền cảm nhận được cái người ngồi bên cạnh ông chủ ôn hòa kia phóng ra lãnh khí. Có chút bất an rụt người lại, sơn lang nhìn tri vị thú cuối cùng cũng đẩy xe tới bên cạnh sô pha, đem bốn cái mâm lớn đặt lên bàn trà.

Nhịn không được nhìn qua bốn mâm thức ăn, sơn lang vị thành nhiên nháy mắt muốn đui luôn rồi. Trong bốn cái mâm kia, có một mâm là thịt dê muối! Tiểu sơn lang nhịn không được cúi đầu nuốt ực một cái, cố không suy nghĩ tới cái mâm thịt kia. Nó được chủ nhân nuôi từ nhỏ, chỉ những khi nó hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc mới được ăn những miếng thịt dê muối mà chủ nhân ăn còn sót lại kia. Nhưng bởi vì nó vô dụng… lại còn chưa thành niên, nên cơ bản mỗi ngày nó chỉ được ăn một chút bánh mì, thịt thà gì đó thật không dám mơ tới…. Hiện tại nó được người ta cứu, có thể sống sót là đã tốt lắm rồi, nó không nên đòi hỏi thịt dê gì nữa.

Hơn nữa, nếu chủ nhân biết nó chạy trốn…….

Nghĩ đến đây, tiểu sơn lang có chút đau thương liếm liếm vết thương trên đùi. Nó không phải cố ý chạy trốn đâu, chỉ là do chủ nhân nhốt nó chung với hai con hủ thực sài cẩu kia, nếu nó không trốn, khẳng định sẽ không sống nổi.

Ngao ······ ô ······

Cúi đầu gầm nhẹ hai tiếng, tiểu sơn lang nhắm mắt lại, thân mình có chút run rẩy. Ngay lúc nó cố buộc mình ngủ, cố gắng quên đi món thịt dê muối kia, chóp mũi lại chạm phải thứ gì đó mềm mềm, còn mang theo hương vị nồng đậm mê người!

“Nhìn không ra thằng nhóc mày rất bướng bỉnh a~” Giọng nói mang theo tiếng cười khẽ của Kim Dư vang lên: “Món này vốn là làm ày, tao không thích ăn, nếu mày không ăn, tao bảo Tiểu Vị đổ đi nha!”

Nghe vậy, tiểu sơn lang hoang mang rối loạn mở to mắt, đập vào mắt chính là một miếng thịt dê muối được cuộn tròn đặt ngay mõm, lập tức liều lĩnh gặm lấy gặm để, có lẽ bởi vì ăn quá nhanh quá kích động, thiếu chút nữa sặc chết.

Bộ dáng như quỷ chết đói đầu thai kia khiến trong mắt Kim Dư lại ánh lên tia tức giận nồng đậm. Tập thể dị thú rình xem tiểu sơn lang ở ngoài cửa, đầu tiên là nhịn không được cười trộm, sau lại nghĩ đến lần đầu tiên Kim Dư dẫn tụi nó đi ăn tiệm, bản thân cũng là bộ dáng đó, cảm thấy xót xa vô cùng —— thằng nhóc này còn chưa bị vứt bỏ, đã bị đói y như tụi nó, có thể thấy trước kia đã ăn bao nhiêu khổ.

Có một con hỏa bái[40] vị thành niên đang đứng bên cạnh chó cứu hộ nhìn thấy cảnh này, khẽ gầm.

【Chú K, để tên này ở lại trong tiệm không được sao? Chủ nhân của nó khẳng định không tốt.】

Tiểu K nghe vậy lắc đầu 【 Không thể. Nó có khế ước tinh thần lực. Ông chủ không thể tùy tiện thu nhận nó. Cho dù ông chủ có đồng ý, chỉ cần chủ nhân đến tìm nó, nó sẽ phải quay trở về. Đây là quy định không thể thay đổi mấy vạn năm nay rồi.】

Vì thế, mấy đứa nhỏ vị thành niên có chút rầu rĩ không vui cúi đầu ăn cơm. Lúc này, Kim Dư nhẹ nhàng vuốt ve lưng tiểu sơn lang, trong khi tay kia thì gắt gao bấu lấy cánh tay của Kỳ boss.

Đãi ngộ khác nhau như thế khiến Kỳ Thanh Lân co rút khóe miệng, nhưng hắn cũng biết rõ hiện tại Kim Dư đang tức giận. Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao bà xã mình nhéo cũng không đau, vậy thôi, cứ để cho y nhéo tiếp đi, lát nữa còn moi được phúc lợi.

Tiểu sơn lang vị thành niên vừa ăn đồ ăn vừa hưởng thụ cái vỗ về ấm áp nhẹ nhàng trên lưng mình, đôi mắt màu nâu nhạt dần trở nên ấm áp. Từ lúc nó được chủ nhân mua về, nó vẫn luôn chờ đợi chủ nhân vuốt ve nó như vậy, nhưng…. Nó vẫn luôn không đạt được yêu cầu của chủ nhân…. Nếu như nó có thể lớn hơn một chút mạnh hơn một tẹo, thì tốt rồi.

Thu ngang ————! !

Một tiếng huýt gió rõ to vang lên trên nóc nhà, Kim Dư ngẩng đầu, nhưng lại không thấy bóng dáng của Tiểu Tuyết ở trước cửa, ngược lại có một người thanh niên khoảng ba mươi tuổi, mặc áo blouse, đeo kính gọng vàng, ngoài miệng ngậm một thanh khoai tây chiên (?) nghiêng người dựa cửa, như có như không cười cười nhìn y.

·······

Bản thân y hình như gần đây không có thiếu người ta kim tệ đi? Kim Dư nhìn nam tử kia, nhướng mày.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.