-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2015

VÕ ĐỘNG THIÊN HÀ Chương 24: Võ thị.

Vân Thiên Hà đã hình thành thói quen trời còn chưa hoàn toàn sáng, mỗi ngày vào buổi tối không hề gián đoạn tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh, trạng thái tinh thần hiện tại càng lúc càng tràn đầy, cho dù cả đêm không ngủ cũng không có cảm giác mệt mỏi vào ngày hôm sau.

Chỉ là không ngủ trong thời gian dài thì sẽ không được tốt cho cơ thể, vì vậy mỗi ngày sau khi tu luyện đến khi trời gần sáng, tinh lực bắt đầu yếu bớt thì Vân Thiên Hà sẽ chợp mắt ngủ một lúc, đại khái khoảng trên dưới hai ba canh giờ.

Cứ như vậy, có thể đảm bảo cho tinh thần mỗi ngày tràn đầy, thể lực dư thừa.

Hắn hiện tại chuyển sang ở trong gian phòng bên sườn Đông Viện, mà cho tới hôm nay hắn vẫn chưa nhìn thấy mấy hàng xóm mới, bất quá tối hôm qua nghe được lão gia tử thông báo, hắn cũng không dự định đi tiếp xúc với những người này.

Ra cửa, chỉ thấy cửa lớn chủ trạch có hai thị vệ uy phong nghiêm nghị canh gác, trông giống như hai vị môn thần, nhìn trạng thái tinh thần còn tốt, hai người này vừa mới đổi tốp không lâu, chính là lúc Vân Thiên Hà tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh thu công lại đi ngủ, vì vậy hắn có lưu ý tới.

Chỉ là trong lòng của hắn đang suy nghĩ, vị siêu cấp cao thủ kia có thể nửa đêm không ngủ được hay không, giống như chính mình đang tu luyện nội công, mà bản thân lại tu luyện Vô Lượng Tinh Kinh thu nạp tinh thần lực, có thể bị cao thủ đó cảm ứng được?

Tinh thần lực kia hồ hình vô tướng, càng không có dấu hiệu õ ràng, khi chính mình tu luyện, ngay cả nha hoàn Lục Châu ngủ gian ngoài cũng không thể cảm ứng được một chút, mà khoảng cách tới vị cao thủ kia tương đối xa, phỏng chừng chính mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Lắc đầu vứt bỏ những ý niệm này trong đầu, hít sâu vài hơi không khí mát lành buổi sáng sớm, luyện qua một bài quyền nhẹ nhàng làm nóng cơ thể, sau đó dọc theo hàng lanh đi tới ngoại viện.

Mỗi ngày, vào lúc mặt trời còn chưa ló đầu ra, An bá sẽ quét rác ở chỗ này, đối với vị lão nhân không nói nhiều lời này, Vân Thiên Hà luôn luôn cảm giác khó có thể giao lưu với hắn, càng làm hình tượng của hắn trong lòng Vân Thiên Hà thêm thần bí.

– An bá, chào buổi sáng!

Vân Thiên Hà bắt chuyện với An bá, mà An bá chỉ đơn giản gật đầu, tiếp tục quét rác, cũng không nói lời nào.

Vân Thiên Hà đã có thói quen, chào hỏi một câu rồi đi ra khỏi cửa.

Cửa võ dường ngày hôm nay mở ra tương đối sớm, khi Vân Thiên Hà đi tới võ đường, đã thấy Sử Trường Đức đứng trước cửa, cái cổ dài hơn bình thường ngóng nhìn xung quanh, trên mặt mang theo biểu tình kích động khó có thể che giấu được.

Nhìn thấy Vân Thiên Hà xuất hiện cách cửa võ đường không xa, Sử Trường Đức lập tức vui mừng, chạy tới chào đón, vẻ kích động khó có thể miêu tả thành lời, môi run run nửa ngày, cuối cùng bật được hai chữ.

– Thiếu gia!

Vân Thiên Hà đoán rằng có thể tối hôm qua quản gia đã thông báo cho Sử Trường Đức chính mình dự định thu hắn làm võ thị, lúc này nhìn con mắt đỏ bừng của Sử Trường Đức, hẳn là kích động tới mức cả đêm hôm qua không ngủ được, dù sao thì làm một gia đinh trông cửa so với làm võ thị cho thiếu gia, sự khác biệt trong đó cực kỳ to lớn.

Bình thường, gia đinh trong phủ thuộc về tầng lớp thấp nhất, không có bất cứ địa vị gì, ngoại trừ là quản sự cấp một, còn lại hầu như tất cả không bằng cả nha hoàn trong các viện.

Mà làm võ thị, vậy tương đương với việc thân phận tăng liền ba cấp, tiền được phát mỗi tháng được tăng lên gấp ba lần, cũng có một phần tự do nhất định, hơn nữa chỗ tốt lớn nhất chính là có thể theo chủ nhân tu luyện võ học, nếu như có thể giành được sự thưởng thức của chủ nhân hoặc người nào đó, vậy thì càng có cơ hội lớn hơn tiếp xúc với những công pháp tu luyện cao cấp, đây chính là kỳ ngộ cực lớn mà bất luận một hộ vệ bình dân hay là đệ tử bình dân ngoại đường võ đường tha thiết ước mơ.

Huống chi Sử Trường Đức còn có thân phận nô tịch trong người, được chọn làm võ thị đối với hắn mà nói, tương đương với một cơ hội xoay người cực lớn, làm sao không để hắn kích động như điên được cơ chứ?

Tại Đại Đường Quốc, nô tịch là tầng lớp người không có bất cứ địa vị xã hội gì, ngay cả bình dân cũng không bằng được, hơn nữa càng không có tư cách tham gia khoa cử, hoặc là tu luyện võ học, cả đời bọn họ chỉ có thể làm nô lệ cho chủ nhân, một số rất ít gặp được chủ nhân tốt bụng, nói không chừng sẽ giải trừ thân phận nô tịch cho hắn, làm cho hắn biến thành thân phận bình dân.

Vân Thiên Hà thấy tâm tình của Sử Trường Đức vô cùng kích động, toàn thân run run, liền đưa tay vỗ vỗ vai của hắn nói:

– Sau này không cần phải lén lút luyện võ sợ người phát hiện, ngươi có thể tu luyện quang minh chính đại rồi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là võ thị của ta.

Bộp…

Sử Trường Đức nghe xong lời này, đột nhiên thẳng tắp quỳ gối xuống đất, nước mắt chảy ra nói:

– Thiếu gia, ơn tái tạo của người, Trường Đức suốt đời không quên, xin nhận ba lạy của Trường Đức.

Nói xong, Sử Trường Đức lập tức dập đầu ba cái rất mạnh xuống mặt đất, thậm chí cái trán còn chảy máu tươi.

Vân Thiên Hà hơi giật mình, lập tức đưa tay kéo hắn lên, nghiêm nghị nói:

– Từ nay về sau, ta không muốn nhìn thấy những hành vi như thế này, ta không muốn một võ thị uốn khúc quỳ gối, mà là một võ giả không sợ chết, những lời nói cảm kích ta cũng không muốn nghe một câu!

– Dạ, thiếu gia, Trường Đức vĩnh viễn ghi tạc lời này trong lòng.

Sử Trường Đức nặng nề gật đầu, tự động bật dậy đứng bên cạnh Vân Thiên Hà.

Vân Thiên Hà nhìn thấy thần sắc kiên nghị của Sử Trường Đức, gật đầu, khi tiến vào trong võ đường, đột nhiên xoay người lại nói:

– Sử đại ca…

Vân Thiên Hà còn chưa nói hết câu, Sử Trường Đức đã ngăt lời.

– Thiếu gia, sau này đừng gọi tiểu nhân như vậy, lễ tiết không hợp, nếu như bị lão thái gia hoặc Dương quản gia nghe được, tiểu nhân sẽ bị loạn côn đánh chết, xin thiếu gia cứ tùy tiện gọi tên của tiểu nhân, hoặc là gọi nhũ danh A Lai của tiểu nhân là được rồi.

Vân Thiên Hà sửng sốt, suy nghĩ một chút liền thoải mái, trước đây hắn gọi như vậy thì cũng không có chuyện gì, thế nhưng hiện tại thân phận của hắn đã hoàn toàn biến đổi, nếu như tiếp tục gọi như vậy thì sẽ bị người khác lên án, ngược lại hại Sử Trường Đức, cũng đành bất đắc dĩ tiếp thu.

– A Lai, ngươi hiện tại tu luyện võ công đến cấp độ nào rồi?

Vân Thiên Hà xưng hô như vậy, vẫn có chút mới lạ, Sử Trường Đức rõ ràng lớn hơn hắn ba tuổi, đã coi như một người trưởng thành rồi, bất quá nếu cộng thêm hai kiếp của hắn thì xưng hô như vậy ngược lại là hiển nhiên.

Trước đây Sử Trường Đức vẫn lén lút luyện võ, giống hệt như Đồ Thiên Hà trước khi chết đi, hôm nay đã là võ thị, có thể quang minh chính đại tu luyện võ công rồi, nghe được câu hỏi của Vân Thiên Hà, liền trả lời nói:

– Thiếu gia, tiểu nhân hiện tại đã có thực lực Võ Sĩ cấp bốn rồi!

– A, vậy ngươi đã luyện bao lâu?

Vân Thiên Hà nghe xong có chút giật mình.

Sử Trường Đức đáp:

– Trước khi được trông cửa võ đường, cũng giống như thiếu gia, lén luyện công gián đoạn một năm, sau đó phái đi trông cửa võ đường, đến nay đã hơn nửa năm rồi!

Nói cách khác, Sử Trường Đức có công phu một năm rưỡi, nhưng mà đều phải tu luyện một cách lén lút, hiện tại thực lực đạt tới Võ Sĩ cấp bốn, quả nhiên giống như lời nói của Đồ lão gia tử, người này xác thực có năng khiếu học võ rất cao, hình như bản thân đã nhặt được bảo bối rồi.

Sau khi Vân Thiên Hà đi tới thác nước nho nhỏ trong võ đường, bắt đầu cởi quần áo ra, Sử Trường Đức lập tức chạy tới tiếp nhận quần áo xếp lại đặt sang bên cạnh rất cẩn thận.

Vân Thiên Hà cởi trần thân trên, khi bắt đầu cởi quần, đột nhiên hỏi:

– Vậy trước đây ngươi tu luyện công pháp nào?

– Thiếu gia, trước đây tiểu nhân vẫn tu luyện một bộ phận trong Ngưu Cân Luyện Thể Thuật và Hổ Bì Đoán Thể Quyền, sau đó lại học được một bộ phận của Ngư Thị Luyện Phu Thuật, đến nay vẫn một mực tu luyện những công phu này!

Sử Trường Đức đang muốn tiếp nhận chiếc quần Vân Thiên Hà cởi ra, mà Vân Thiên Hà lại đột nhiên mặc vào, dặn Sử Trường Đức đứng tại chỗ này chờ, chính mình thì bước tới chỗ Hắc bá tu luyện thường ngày.

Chỉ chốc lát sau, Vân Thiên Hà quay trở về, trong tay cầm hai bản bí tịch tu luyện, giao cho Sử Trường Đức nói:

– Đây là bí tịch tu luyện Đồ Thị Tinh Ý Quyền và Ngư Thị Luyện Phu Thuật, từ hôm nay trở đi, ngươi tu luyện hai loại công pháp này đi, tận lực ghi nhớ hết toàn bộ, Hắc bá chỉ cho ta mượn trong thời gian từ giờ tới chính ngọ mà thôi!

Nói xong, hắn cũng không nhìn tới biểu tình kinh hỉ của Sử Trường Đức khi tiếp nhận hai bản bí tịch, cởi quần ném một bên, tòm một tiếng đã nhảy vào trong hồ, rất nhanh liền biến mất không còn thấy bóng dáng.

Sử Trường Đức cầm hai bản công pháp bí tịch trong tay, toàn thân không tự chủ được run run, đây chính là công pháp hắn từng thiết tha mơ ước, mà hôm nay…

Nhìn về phía hồ nước thật lâu, Sử Trường Đức chậm rãi dẹp bỏ tâm tình kích động hỗn loạn của chính mình, nhưng cánh tay vẫn không ngừng run, mở trang đầu tiên của công pháp bí tịch Đồ Thị Tinh Ý Quyền, nhìn vào lập tức như si như say.

Loai cơ hội khó có được như thế này, hắn phải quý trọng gấp trăm lần.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.