Võ đường Đồ thị nằm đối diện với cửa lớn Đồ phủ, diện tích mặt đất tương đương với nửa Đồ phủ, Vân Thiên Hà không hiểu kiến tạo với diện tích lớn như vậy có ý nghĩ gì, lẽ nào càng lớn tiêu biểu cho lợi hại hay sao chứ?
– Di, Thiên Hà, hiện tại mới sáng sớm, ngươi thế nào sớm như vậy đã đi ra rồi a?
Ngay lúc Vân Thiên Hà đang suy tư bất định, nghe được một thanh âm tương đối ôn hòa hỏi thăm, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, thấy chính mình bất tri bất giác đã đi tới cửa võ đường Đồ thị, ngẩng đầu lên, đỉnh đầu là một tấm biển sơn son thiếp vàng, mặt trên viết bốn chữ lớn màu vàng, nét bút cứng cáp đầy lực lượng: Vũ Đức Vũ Đắc.
Phía dưới tấm biển này là một cửa lớn sơn son, cửa lớn chỉ mở nửa phiến, một vị gia đinh hầu hạ, đầu đội mũ quả dưa chung của gia đinh, mặt hơi chút đen, tướng mạo coi như đoan chính, tuổi chừng mười tám mười chín, tên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, đang hiếu kỳ nhìn hắn.
Dừng lại một chút, Vân Thiên Hà nhớ lại ngươi thanh niên này tên là Sử Trường Đức, hắn nguyên bản là người trông coi cửa sau cho Đồ phủ, bởi vì gần đây thành Lợi Châu có rất nhiều thương gia nhà giàu có thân phận phú quý và người quan gia, đều muốn đưa con cái của mình vào trong võ đường Đồ thị, vì vậy mỗi người đều mang theo rất nhiều lễ vật lớn nhỏ các loại đứng canh chừng cửa sau Đồ gia, hy vọng có thể gặp mặt những nhân vật có địa vị nhất định trong Đồ gia, đi “cửa sau” một chút, có thể làm cho con cái của chính mình tiến vào võ đường Đồ thị, học được một chiêu nửa thức, vậy thì làm rạng rỡ tổ tông rồi.
Mà Sử Trường Đức chính là gia đinh canh giữ cửa sau Đồ gia, bất quá thái độ làm người của tiểu gia hỏa này rất chính trực thiện lực, rất nhiều người muốn dùng tiền quan hệ đều bị hắn chặn bên ngoài cửa, hơn nữa nhãn lực của tiểu tử này rất tốt, nhìn người có ba phần tinh chuẩn, trông cửa thực tế không xảy ra sai lầm gì, càng không đắc tội với bao nhiêu người không nên đắc tội, bởi vậy hắn được quản gia Đồ phủ khen ngợi nhiều lần, nói đám gia đinh khác trong Đồ phủ phải lấy hắn làm tiêu chuẩn, được xưng là nhị ca trong giới trông cửa.
Bất quá năm nay, cụ ông trông cửa nhiều năm của võ đường Đồ thị về hưu, Sử Trưởng Đức đã bị điều tới thay thế vị trí của cụ ông này, trở thành một người trông cửa võ đường Đồ thị tuổi còn non trẻ nhất.
Vân Thiên Hà nhỡ kỹ, vị nhị ca trong giới trông cửa này đối với chính mình tương đối chiếu cố, chưa bao giờ đối đãi hắn giống như hạ nhân, thậm chí còn giống như bằng hữu với nhau, có lúc còn cố ý mở cửa sau qua vài lần cho hắn chuồn ra ngoài làm chút chuyện riêng tư.
Bởi vậy Vân Thiên Hà rất có cảm tình tốt đối với vị nhị ca giới trông cửa này, hiện tại nhìn thấy liền nở nụ cười vui vẻ tiến tới bắt chuyện.
Nói với nhau vài câu đơn giản, Sử Trường Đức liền mở cửa cho hắn, để hắn tiến vào võ đường Đồ thị, cũng chỉ rõ địa phương mà hắn cần phải đi báo danh, hiển nhiên Đồ Chính Minh đã sớm dặn dò vị nhị ca trong giới trông cửa này rồi.
Kiến trúc của võ đường Đồ thị và Đồ phủ không giống nhau, bên trong chia làm rất nhiều diễn võ trường và sân luyện công nhỏ hơn, có địa phương dày đặc cự thạch, có địa phương bố trí giả sơn thác nước, có địa phương có hồ nước nhỏ…Rất nhiều sân luyện công hình dạng muôn màu muôn vẻ, hơn nữa bên trong còn có một ít kiến trúc, giống như có người ở lại, hèn chi diện tích của toàn bộ võ đường Đồ thị lại rộng lớn tới như vậy.
Một đường lướt qua, Vân Thiên Hà nhìn thấy rất nhiều dụng cụ dành riêng cho luyện võ, đao thương côn bảng…cái gì cần đều có, thậm chí còn có người sớm ở bên trong tiến hành luyện công cơ bản hàng ngày vô cùng khắc khổ.
Vân Thiên Hà đi tới gian nhà mà Sử Trường Đức đã chỉ cho hắn trước đó, đẩy cửa ra, bên trong có một vị đại thúc trung niên nhân mặt đen, nhìn qua ước chừng hơn bốn mươi tuổi, hắn đang quơ quơ một cây thiết côn chí ít hơn một trăm cân, huy vũ khí thế bàng bạc, cử trọng nhược khinh, thực giống như cầm một cọng lông gà huy vũ vậy, nhìn cơ thể của hắn vô cùng rắn chắc, đã bắt đầu nội liễm, điều này nói rõ người này đã đạt tới cảnh giới Võ Sư rồi.
Có thể là đại thúc mặt đen kia luyện công quá mức chuyên chú, không hề chú ý tới Vân Thiên Hà đang đứng một bên quan sát hắn luyện công, chờ khi hắn diễn luyện xong bộ côn pháp giống như người điên, đến khi dừng lại, sau đó ném thanh thiết côn tới bãi để rất nhiều cự thạch, chỉ thấy rìa ngoài của những tảng cự thạch này bị ma sát bốc ra rất nhiều bụi bặm.
– Chuyện của ngươi ta đã biết rồi, sau này cứ gọi ta là Hắc bá!
Đại thúc mặt đen kia đi tới, quét mắt liếc nhìn Vân Thiên Hà nói.
– Hắc bá!
Vân Thiên Hà kêu một tiếng, hắn đoán vị đại thúc mặt đen này hẳn cũng họ Đồ, chỉ là không biết hắn thuộc về bàng chi nào, khẳng định không phải là chi hệ của Đồ Nguyên Tán.
Hắc bá nói:
– Cơ sở thân thể của ngươi được thông qua, tuy rằng học võ quá muộn, thế nhưng chỉ cần chăm chỉ vẫn có cơ hội thành công, vì vậy từ hôm nay trở đi, ngươi bắt đầu luyện từ cơ bản nhất, đi theo ta!
Vân Thiên Hà đi theo Hắc bá tới phòng trong, Hắc bá bước tới cạnh một chiếc bàn, kéo nhẹ cái bình hoa đặt trên bàn, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cơ quan đóng mở khởi động, một mặt tường bỗng nhiên chuyển động, bên trong hiện ra một gian mật thất.
Hắc bá quay sang trừng mắt liếc nhìn Vân Thiên Hà nhàn nhạt nói:
– Đi vào, chọn một quyển bí tịch cơ bản, khi nào tới thời gian ăn trưa ta sẽ tới hỏi ngươi, đừng nói với ta là ngươi không biết chữ!
Tính tình của vị Hắc bá này rất hợp khẩu vị của Vân Thiên Hà, người này làm cho hắn nhớ tới vị huấn luyện viên kiếp trước khi hắn còn ở trong quân đội đặc chủng, cũng là dạng người đơn giản như vậy, mọi thứ đều trực tiếp.
Vì vậy hắn không nói nhiều, chỉ đáp một câu rồi trực tiếp tiến vào trong mật thất, sau đó Hắc bá đóng lại cửa mật thất.
Đây là một gian mật thất xây bằng đá, bên trong khá sáng sủa, ngoài trừ bên tay trái có một gian phòng khá lớn thì chỉ còn lại một đài cao bằng đá đủ cho vài người ngồi mà thôi.
Vân Thiên Hà đi tới trước đài cao, tiện tay cầm lấy một quyển sách ngoài cùng, trên quyển sách không có nhiều chữ cho lắm, mặt trên chỉ ghi Đồ Thị Tinh Ý Quyền, rất rõ ràng đây chính là bản sao chép đơn độc từ Đồ Thị Võ Kinh.
Không nóng lòng lật xem, lại nhìn vào quyển tiếp theo, Ngư Thị Luyện Phu Thuật, còn có Ngưu Cân Luyện Thể Thuật, Hổ Bì Luyện Thể Quyền, Cân Nhục Yếu Giải, Đại Binh Quyết, Võ Sĩ nhập Môn…
Vân Thiên Hà liên tục cầm xem qua mấy quyển, phát hiện ra tất cả những quyền này đều một nội dung nhằm luyện cơ, trong đó số lần lật xem nhiều nhất hiển nhiên chính là Đồ Thị Tinh Ý Quyền rồi, thoạt nhìn rất cũ, còn những quyển còn lại bị phủ bụi tương đối dày, nói rõ căn bản không có bao nhiêu người lật xem qua.
Tùy tiện cầm một quyển mở ra xem, nội dung bên trong đều quay quanh phương pháp rèn đúc cơ như thế nào, khai phá mỗi một khối cơ nhục nhỏ nhất của cơ thể, cùng với phương pháp tập luyện như thế nào để sinh ra kinh lực, nhưng tất cả đều là những phương pháp tu luyện tương đối công kềnh, không trách không có bao nhiêu người xem.
Vân Thiên Hà liên tục cấp mấy quyển sách mở ra, thất vọng phát hiện ra trong những bí tịch cơ sở này, đại đa số đều giảng giải phương pháp trui rèn như thế nào, ví dụ như nâng tạ đá, cũng tương đương với cử tạ, ví dụ như đạn chân, tương đương với tăng tính dai của gân chân, căn bản không có bộ sách nào nói đến chiêu thức võ thuật, cùng loại với một số hạng mục rèn luyện thể thuật cơ bản kiếp trước của hắn, thậm chí còn không hữu hiệu khoa học như những phương pháp hắn thường xuyên rèn luyện, loại bí tịch như thế này, căn bản không thể hơn sáu trăm khối cơ thể của con người, còn có rất nhiều sợi gân khác nhau luyện tập trui rèn hết toàn bộ.
Nói trắng ra là, những bí tịch này đều là giảng giải giai đoạn đầu tiên, đều với mục đích luyện ra kình lực, chỉ cần khai phá rèn luyện thân thể là được, khí lực không lớn mới là lạ, cũng không có tính giảng giải về kỹ xảo công phòng cụ thể trong thực chiến, tất cả đều là những chiêu thức đánh quyền đơn giản.
Tối cùng Vân Thiên Hà cầm lấy quyển Đồ Thị Tinh Ý Quyền lật ra xem, quyển bí tịch này đã có đề cập tới một ít ứng dụng chiêu thức võ công đối địch, đạt được một ít phương pháp tu luyện, kỳ thực cũng chính là một bộ quyền pháp cơ sở nhất, tối đa luyện hơn năm trăm khối cơ nhục, mà cũng không hoàn toàn luyện hết toàn bộ, bất quá có vài chỗ rất tinh diệu có thể dùng để tham khảo rất tốt.
Hơn nữa bên trong còn có ghi chép lại nhiều phương thức rèn luyện khí lực, so với những hạng mục rèn luyện kiếp trước của hắn tương đối giống nhau, thuần túy là phương pháp bên ngoài mục đích rèn luyện sinh ra “kình lực”, nếu nói lên chiêu thức công kích thì thực sự không bằng với bộ quyền pháp tương đối cơ sở “Phá Thiên Quyền” hắn từng luyện, đây là một bộ quyền pháp đi theo con đường lực lượng, chí ít bộ quyền pháp võ thuật ghi trong quyển bí tịch này có vài phần thực dụng.
Dùng thời gian không quá dài Vân Thiên Hà đã hoàn toàn nhớ kỹ được nội dung bên trong Đồ Thị Tinh Ý Quyền, mà hiện tại Vân Thiên Hà đối với phương pháp luyện cơ của thế giới này đã có nhận thức tương đối sâu sắc.
Nhìn thời gian vẫn còn rất sớm, Vân Thiên Hà liền dựa theo các phương pháp luyện tập ghi trong Đồ Thị Tinh Ý Quyền làm vài động tác khởi động rồi chuyển sang đánh quyền, khi luyện tập cụ thể phát hiện ra quả thực có vài phần tinh tế, lại khá đối lập với Phá Thiên Quyền của chính mình, ngoài trừ một số phương pháp cá biệt không thực dụng lắm ra thì Đồ Thị Tinh Ý Quyền này không hổ là công pháp gia truyền chí bảo của Đồ thị, nếu như kết hợp với chiêu thức võ thuật ứng dụng thực tế của chính mình kiếp trước, vậy thì giống như cá gặp nước rồi.
Phá Thiên Quyền có tổng cộng ba mươi hai chiêu, là do gia gia kiếp trước của hắn tự sáng tạo ra rồi truyền dạy cho hắn, trong đó bao gồm tinh hoa trăm nhà, thậm chí bao gồm cả khá nhiều quyền thức tinh diệu, hơn nữa công phòng nhiều mặt, linh mẫn mà không mất đi cảm giác lực lượng, ảo diệu vô cùng, rất chú trọng vào rèn luyện tính dai và kình lực của cơ thể, hơn nữa cộng thêm phương pháp tu luyện ngoại công thuần túy của thế giới này, hai bên kết hợp với nhau, hoàn toàn có thể rèn luyện được toàn bộ cơ nhục gân cốt của thân thể hắn.
Vân Thiên Hà rèn luyện Phá Thiên Quyền đã hơn nửa năm trời, từ lâu thuần thục, không giống như với thời điểm vừa mới bắt đầu rèn luyện, cơ thể đau nhức không gì sánh được, bất quá ý chí của Vân Thiên Hà rất kiên định, mỗi ngày bị nhốt trong phòng kín, mặc kệ thân thể có đau nhức như thế nào đi nữa thì hắn đều cắn răn kiên trì chịu đựng, bởi vì lúc đó thời tiết rất lạnh giá, không ngừng luyện quyền có thể làm cho thân thể ấm hơn một chút.
Hiện tại luyện Phá Thiên Quyền đã thuần thục hơn rất nhiều, hơn nữa còn phối hợp với những phương pháp rèn luyện khoa học, tuy rằng rất nhiều địa phương trên cơ thể hắn không phải cảm thấy rất rõ ràng, thế nhưng coi như rắn chắc mười phần, thuần thục toàn bộ ba mươi hai chiêu, cơ thể chỉ có cảm giác hơi tê tê, nói rõ sau khi lực lượng của hắn tăng mạnh, kình lực của hắn đang tiếp tục tăng cao.
Ngay trong mật thất, tu luyện quyền pháp đến lúc ăn trưa, thân thể Vân Thiên Hà đã hoàn thành biến hóa thứ tư, cả người ướt đẫm mồ hôi, thế nhưng loại cảm giác rung động tê tê này làm cho hắn thấy vô cùng thoải mái.
Lúc này, cánh cửa mật thất mở ra, Vân Thiên Hà đi tới hành lang bên ngoài mật thất, Hắc bá thấy hắn ướt đẫm người, mồ hôi nhễ nhại, tại tiếp tục quan sát tình trạng thân thể của hắn, đôi mắt nhất thời hiện lên tinh quang, lại hỏi:
– Nhìn hiểu bao nhiêu?
– Đại khái có thể hiểu toàn bộ!
– Toàn bộ?
Hắc bá có chút kinh ngạc, lần thứ hai hỏi lại.
– Đúng!
Vân Thiên Hà đối với phương thức hỏi của Hắc bá có chút không quá hiểu rõ, nhưng vẫn khẳng định trả lời.
Trong mắt Hắc bá hiện lên một tia cổ quái, thế nhưng hiện rõ sự xung động hưng phấn muốn thử nghiệm ngay lập tức, cầm lấy cánh tay Vân Thiên Hà, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Thứ Hai, 7 tháng 12, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.