-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Thứ Năm, 11 tháng 6, 2015

ÔNG XÃ NGỐC NGHẾCH RẤT ĐIÊN CUỒNG Chương 38: Duỗi ra sờ --- thấy máu

ÔNG XÃ NGỐC NGHẾCH RẤT ĐIÊN CUỒNG
Chương 38: Duỗi ra sờ --- thấy máu



Lâm Trí cúp điện thoại, nghĩ thầm: rốt cuộc là ai đã hạ thuốc với Vũ Hạm? Là ai mang cô tới khách sạn? Và ai đã đánh ngất người kia? Chẳng lẽ là. . . . . . . . .
"Vợ à, em nằm xuống nghỉ một lát đi, tôi ra ngoài một chút, nhớ là không được ra ngoài." Lâm Trí cầm một cái chăn lông mỏng đắp lên cho Vũ Hạm, mang theo một bụng nghi ngờ ra cửa.
Sau khi Lâm Trí đi, Quan Vũ Hạm mở mắt. Cô không ngủ được, mà gần đây làm sao vậy? Một lần lại một lần bị đánh bất ngờ, rốt cuộc là mình đã đắc tội với ai? Lại còn nhiều lần xuống tay với cô như vậy, mà cái bóng đen hôm nay đã làm gì cô? Vì sao bụng lại đau?. Hai lần trước cũng không có nói cho Lâm Trí biết, lần này lại trùng hợp hay là mưu tính? Giống như đối phương không làm được việc thì sẽ không chịu bỏ qua, như vậy còn có lần sau hay không, thật là đáng sợ, là ai? Chẳng lẽ là -- cô ta?
Bệnh viện.
Lâm Trí đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường bệnh. Cậu đi tới. Người đàn ông nghe thấy có tiếng bước chân, liền mở mắt, vừa thấy người đến là người lạ, thì cho là cảnh sát, cho nên lại nhắm nghiền mắt.
"Anh là ai?" Lâm Trí lạnh lùng nói. Người đàn ông nghe thấy một loại âm thanh sâu thẳm, giống như truyền lên từ vực sâu, thì khẽ mở mắt, chỉ là không thèm để ý. Người đàn ông vốn không thèm để Lâm Trí trong mắt, nhìn cậu còn trẻ, khẳng định không có chức quyền gì.
"Không cần khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi." Lâm Trí lại mở miệng nói. Người đàn ông trên giường bị âm thanh lạnh lùng này làm trấn động, không ngờ thằng nhóc trước mắt này, lại có vẻ mặt lạnh lùng như vậy, trong ánh mắt hung ác toàn là tia sát khí, nhưng những những điều này hoàn toàn không phù hợp với bề ngoài. Nhưng lại không giống cảnh sát. Người đàn ông mở miện nói, là muốn thăm dò cái người giống như đỉnh núi kia.
"Chúng ta quen biết sao?"
"Anh chỉ cần trả lời vấn đề của tôi, anh là ai? Vì sao lại xuất hiện trong hang động?" Lâm Trí cúi người xuống nhìn chằm chằm người đàn ông hỏi.
"Cậu là cảnh sát sao? Tôi muốn tìm luật sư.", người đần ông cảm thấy lành lạnh ở sống lưng, xem ra đã toát mồ hôi lạnh!
Lâm Trí không nhịn được, đưa tay hướng xuống đáy quần người đàn ông, nhanh chóng nắm lấy của quý của người đàn ông, dùng sức bóp nghiến.
"A -- , buông tay, buông tay." người đàn ông bị đau mà mở miệng trách móc.
"Không cần vòng vo với tôi, cẩn thận tôi không vui, thì đời này anh cũng đừng nghĩ tới chuyện gặp phụ nữ."
"Được được, tôi nói, tôi nói, tôi tên là Lý Hi Du, hôm nay định tới hang động tìm thú vui, không ngờ còn chưa được việc đã bị người ta đánh ngất. Tôi cũng không biết sau đó thế nào, nhưng khi tôi tỉnh dậy thì đã nằm ở trong bệnh viện rồi." Người đàn ông nói từng cậu từng chữ. Thỉnh thoảng còn liếc trộm Lâm Trí, trong lòng lộ ra điều không thành thật.
"Tìm thú vui? Vậy anh biết cô gái trong hang đó? Anh xem tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Đi tìm phụ nữ? Bên ngoài còn nhiều? Tôi đây cũng không có thời gian nghe anh nói bậy, mẹ kiếp." Lâm Trí dùng thêm sức, ngươi đàn ông thiếu chút nữa thì ngất đi.
"Được -- tôi nói, hôm nay tôi không biết người phụ nữ kia, là có người nhắn tin cho tôi, nói tôi đi kiếm cô ấy, sau đó chụp được hình. Nếu hoàn thành thì sẽ nhận được một số tiền lớn." người đàn ông bị đau đến run lập cập.
"Là ai đã sai anh?" Lâm Trí lại hỏi.
"Đại ca, cái này tôi thật sự không biết, chúng tôi làm việc đều thường liên lạc qua điện thoại." Người đàn ông bị dọa sợ tới mức không còn cách nào, đành phải đem hết những điều biết được nói ra.
"Đưa điện thoại cho tôi?"
"Được được" người đàn ông đưa điện thoại cho Lâm Lrí. Lâm Trí nhấn gọi, đối phương không có tiếp máy. Manh mối đã mất, nhất định số này là số rác. Lâm Trí rời khỏi bệnh viện, đi tới một quán ăn, mua cho Vũ Hạm mấy thứ mà cô thích ăn, mang về khách sạn.
"Vợ à, nhìn xem tôi mua đồ em thích ăn nhất này." Không có phản ứng, Lâm Trí để thức ăn xuống, cho là Vũ Hạm đang ngủ. Thì đi tới bên giường, phát hiện sắc mặt Vũ Hạm trắng bệch.
"Vợ à, em đừng làm tôi sợ, em không thoải mái sao?" Lâm Trí nhẹ nhàng lung lay Vũ Hạm. Nhìn đôi môi cô tái nhợt, nhất định phải tới bệnh viện, đưa tay ôm lấy Vũ Hạm, cảm thấy bên dưới dinh dính, vừa nhìn thì ra đầy máu, vén lên tấm chăn lại càng là một mảng.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.