-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2015

GẶP EM NƠI TẬN CÙNG THẾ GIỚI Chương 18: Thủy Thành

GẶP EM NƠI TẬN CÙNG THẾ GIỚI
Chương 18: Thủy Thành

Kỳ thực có một số việc, bản thân cậu ta cứ khăng khăng đi tìm lời giải đáp, hóa ra cũng chỉ là làm chuyện bao đồng.
Thiên Tường trở về quỷ tộc chẳng bao lâu thì cuộc sống tất bật ở Lam Thành lại quay về như cũ. Nơi đây là trung tâm chính trị của Nhân quốc, hàng ngày phải tiếp nhận rất nhiều công văn từ khắp nơi gửi về khiến của những người trong hoàng tộc gần như không kịp thở. Thế nhưng, những ngày này dường như lại đánh dấu một bước chuyển giao quyền lực bất ngờ ở Lam Thành, khi chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Hoàng đế vừa khỏi bệnh ra lệnh tiếp quản toàn bộ công văn. Cùng với quyết định này, quyền hạn tối cao trong ba năm vừa qua của Hân Vũ xem như đột ngột biến mất. Mà ngạc nhiên hơn nữa là, Hoàng đế lại giao phần việc lẽ ra phải thuộc về cô cho Vân Tình.
Vân Tình cũng không hiểu ý của Hoàng đế, nhưng bất đắc dĩ đành phải nghe theo. Mấy năm nay đôi khi Hân Vũ rời khỏi thành, cô cũng phải đứng ra gồng gánh không ít, thế nhưng đa số cũng đều nhờ Hạ Dương và Kiến Phi ở phía sau hỗ trợ cả. Lần này cùng với quyết định của Hoàng đế, cả quyền hạn của hai người kia cũng bị giảm dần, thậm chí Hạ Dương còn được lệnh mau chóng quay lại trấn thủ Thanh Thành. Loạt sự kiện liên tiếp này càng lúc càng khiến hoàng cung Lam Thành nhấp nhỏm không yên.
Theo lời hướng dẫn của cung nhân, Hân Vũ chậm rãi bước qua hành lang hẹp, thấp thoáng con đường đến thư phòng Hoàng đế. Sau khi dược liệu điều chế xong, sức khỏe Hoàng đế đã khôi phục rất nhiều, tuy vậy do tuổi cao nên vẫn chọn ở những nơi ấm áp một tí. Thư phòng ông nằm sâu dưới tầng hầm hoàng cung, giăng rất nhiều đèn lồng và nến, bên trong còn có một lò sưởi nhỏ âm ỉ cháy khiến Hân Vũ vừa bước vào đã cảm thấy áp lực.
Hoàng đế đang đứng cạnh bàn sách. Toàn bộ công văn đều được chất thành chồng ngắn gọn, xếp ngay ngắn bên dưới chân bàn. Lúc này mặt bàn chỉ trải một mảnh giấy lụa dài khoảng một thước. Thấy Hân Vũ đến, cây bút lông trong tay Hoàng đế cũng không dừng lại, vẫn tiếp tục chuyên chú đặt lên nó những đường nét tinh tế khác.
Hân Vũ cúi người hành lễ, mắt cô hơi lướt qua mảnh giấy trên bàn. Vốn cô thích viết bằng bút lông, cũng cảm thấy việc vẽ chữ thư pháp thế này rất tốn thời gian, chẳng hiểu sao các triều Hoàng đế loài người đều rất thích. Sau khi thầy Tần từ thế giới kia về, ông mang theo rất nhiều trò kỳ dị để thư giãn. Thú vui thanh nhã này cũng là một trong số đó.
Mấy năm qua, phần lớn thời gian Hoàng đế đều nằm trên giường bệnh, giờ đây bỗng dưng nhìn thấy ông khỏe mạnh, đôi mắt sắc sảo chờ đợi mình, cô vừa mừng rỡ, vừa cảm thấy không quen.
“Hân Vũ, cha chuyển giao quyền của con có Vân Tình, con có giận cha không?” –Hoàng đế rốt cuộc cũng vẽ xong chữ trên bàn, ngồi xuống hài hòa nhìn Hân Vũ. Người ở Nhân quốc đều không nuôi râu, thế nên dù đã ngoài tứ tuần, nhưng thoạt trông Hoàng đế vẫn còn rất trẻ, ngũ quan thanh tú được chăm sóc chu đáo lúc này càng ưa nhìn hơn rất nhiều. Hân Vũ đang chăm chú nhìn cuốn giấy, vừa được nhắc đến vội cúi người: “Thưa cha, con không dám.”
“Vậy con đoán thử xem tại sao cha phải làm vậy?”
Hân Vũ nghĩ nghĩ: “Có phải cha e ngại chuyện của Thiên Tường không?”
Những lời Thiên Tường nói trên đại điện thoạt trông có vẻ vô thưởng vô phạt, nhưng rất nhiều triều thần đều tham dự buổi yến tiệc đó, làm sao có thể giấu diếm. Chẳng mấy chốc lời đồn đã lan khắp Lam Thành, thậm chí có người còn hoài nghi Hân Vũ có phải đã trở thành Kẻ biến thể hay không. Tuy cô nắm binh quyền trong tay, tận lực cai trị vương quốc, nhưng hành tung lại rất bí ẩn, lại từng có lời đồn cô e ngại ánh sáng mặt trời. Một đồn trăm, trăm đồn ngàn, tuy e ngại thế lực của Hoàng gia nhưng đây vẫn là câu hỏi âm ĩ trong lòng dân chúng loài người.
Hoàng đế cau mày, nhìn cô một thoáng, đoạn ông phất tay chỉ vào mấy chữ nguệch ngoạc trên bàn, nhẹ giọng: ”Con biết đây là chữ gì không?”
Hân Vũ tuy sống cùng Tần pháp sư mười mấy năm, các dạng ngôn ngữ đều được thầy nói qua nhưng lại không có hứng thú. Vì thế cô chỉ có thể phân biệt được từng loại chứ để hiểu tường tận trong đó thì vẫn chưa thể. Cô ngượng ngùng lắc đầu.
“Đây là một trong rất nhiều loại chữ viết mà trước đây Tần Pháp sư đã trao đổi với cha.” –Hoàng đế cười, thân mật vẫy tay bảo Hân Vũ lại gần –“Đây là chữ ‘Nhẫn’.”
Cô lướt nhìn ký tự trên bàn, gật đầu ra hiệu rằng mình đã hiểu.
“Chuyện Thiên Tường nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Chỉ là hiện giờ đang là thời điểm mọi người tập trung sự chú ý nhiều nhất, nếu tiếp tục để con tiếp quản thì sẽ khiến một số bậc quan viên muốn chỉa mũi dùi vào con. Cha nghĩ, thời gian này con cứ kiên nhẫn chờ đợi. Vài tháng nữa khi lời bàn tán qua rồi, lúc đó con trở lại thì sẽ chẳng ai dám nói nhăng nói cuội nữa.”
“Vâng, con biết rồi.”
Cô biết, loại tin đồn này là tối kỵ đối với hoàng tộc. Thật ra muốn trấn an lòng dân cũng không mấy khó, trước đây cũng có tiền lệ. Lần đó có một vị hoàng tử bị nghi ngờ là Kẻ biến thể, anh ta đã tự nguyện giam mình giữa quảng trường Thời đại ở trung tâm Lam Thành. Mỗi ngày ngoại trừ thức ăn ra thì không nhận thứ gì khác. Cứ thế sau mười ngày, hoàng tử an lành trở ra mà lời đồn cũng không cánh mà bay.
Thật ra cô nghĩ, nếu cha cô muốn cô làm thế, cô cũng chẳng có lý do gì từ chối. Nhưng chuyện này không chỉ liên quan tới an nguy của cô, mà còn là thể diện của cả hoàng tộc. Vả lại tuy Hoàng đế không nói ra, nhưng ông là dạng người nào? Trị vì một vương quốc hơn hai mươi năm, hẳn trong lòng ông cũng ít nhiều nghi ngờ.
Có điều bởi gì ông lại dùng cách thức vòng vo như thế để bảo vệ cô, khiến cô càng cảm thấy cảm động hơn.
Hoàng đế dường như cũng hiểu ý cô, nở một nụ cười hiền hòa: “Con biết không, chữ ‘Nhẫn’ này căn bản là được ghép từ chữ ‘Đao’ và chữ ‘Tâm’. Một con người thật sự muốn nhẫn nại, cho dù đối mặt với bất kỳ việc gì, cho dù là chịu nỗi đau dao khoét vào tim, vì mục đích cuối cùng của mình cũng có thể kiên trì vượt qua được. Đây chỉ là một chút trắc trở trong đoạn đường sau này của con mà thôi.”
Hân Vũ không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười với ông.
Đối với việc tước quyền tạm thời của Hân Vũ, các quan lại tuy rất bất ngờ nhưng cũng không dám có ý kiến gì. Ngược lại Hân Vũ bao năm nay đều dồn toàn lực cho việc triều chính, đột nhiên lại rỗi rãi như thế thật sự khiến cô không quen chút nào.
Vân Tình bỗng bị đẩy ra trước biển lửa, lại sắp phải xa cách Hạ Dương, thế nên cứ cách vài ngày là cô nàng lại chạy đến chỗ Hân Vũ than thở. Hân Vũ không có biểu lộ gì đặc biệt, đôi khi đóng góp vài ý kiến trong việc trị quốc an dân, còn phần lớn thời gian chỉ ngồi yên lắng nghe. Những việc như thế cô cũng dần quen rồi.
Thời gian cứ thế nhàn nhạt trôi, Lam Thành cũng dần bước vào những ngày đầu của tháng mưa rả rích.
Hôm ấy Kiến Phi có việc đến tìm Hân Vũ, anh lang thang hết gần hết cung điện, hầu như hỏi thăm mọi cung nhân mà chẳng ai biết cô ở đâu. Cuối cùng thế nào lại được một tiểu yêu hướng dẫn đi thẳng đến nhà bếp trong cung. Lúc nhìn thấy cô đang ngồi hun lửa trong lò, bên cạnh là vài tiểu yêu khác nhắng nhít xung quanh, chẳng biết sao anh lại toát mồ hôi lạnh.
Kiến Phi ngẫm nghĩ, quyết định bước ra ngoài hành lang, nhắm mắt lại mươi phút rồi mới lấy lại bình tĩnh trở vào bếp. Lúc này lửa đã nhá nhem cháy trong lò. Vài tiểu yêu thấy thế thì vội vỗ tay hoan hô. Hân Vũ vừa dùng tay vén mớ tóc rối trên mặt ra, cũng nở nụ cười nhìn thành quả trước mặt. Chẳng hiểu sao trong giây phút ấy, Kiến Phi lại có một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong lòng.
Vốn anh không mấy ngạc nhiên trước quyết định của Hoàng đế. Anh nghĩ, trong thời điểm hiện tại ngược lại đó cũng là một cách để bảo vệ an toàn cho cô. Thế nhưng thâm tâm anh vẫn lo lắng. Hân Vũ trải qua mấy năm nay thế nào, anh càng hiểu rõ hơn ai hết. Nếu bắt cô đột nhiên rơi vào tình trạng ‘không làm gì cả’, làm sao cô có thể chịu đựng nổi.
Ấy vậy mà, lúc này cô gái trước mắt anh lại đang nở nụ cười thật tươi, đứng trong gian phòng mà một cô công chúa như cô không nên có mặt, xung quanh còn rất nhiều tiểu yêu khác ve vẫy xung quanh. Đột nhiên anh cảm thấy, cô thế này cũng không tệ như anh tưởng.
Hân Vũ rốt cuộc cũng nhận ra sự có mặt của Kiến Phi. Nét cười trong mắt càng rạng rỡ hơn, cô giao lại vá thức ăn ột tiểu yêu rồi bước ra ngoài chào anh. Trên má cô vẫn còn dính một ít tro than. Cô dùng tay cọ cọ, thế nào lại khiến vết lem lan ra nhiều hơn. Anh thấy thế cũng chẳng buồn nhắc.
Bên cạnh bếp tiếp giáp với một cánh rừng ăn thông đến tận lưng chừng núi. Sát đó lại có một dòng thác chảy dài. Càng đến gần, tiếng nước đập vào ghềnh đá lại càng rộn rã hơn. Khoảng trống dưới bờ thác này cũng là nơi trước đây Kiến Phi và Hân Vũ thường ngồi, người ngoài rất hiếm khi lui tới.
Vài giọt nước bắn vào người bọn họ, khiến những vệt nhọ nhá nhem trên mặt Hân Vũ càng lem luốt. Rốt cuộc Kiến Phi cũng không nhịn được, đành giương tay sang lau cho cô, giọng điệu trách móc: “Sao lại khiến bản thân mình thế này? Em muốn ăn gì thì cứ bảo bọn tiểu yêu làm là được rồi, cần gì phải nghịch như thế?”
Hân Vũ cười cười, lại đưa mắt sang nhìn một bầy tiểu yêu đang bận rộn ở gần gian bếp xa xa. Tiểu yêu vốn là một loại sinh vật có hình dạng khá giống tinh tinh, đầu bờm xờm, muỗi khoằm, mặt và mắt đều tròn xoe. Bọn chúng có râu dưới cằm và nước da thì xám ngoét, tay chân có năm ngón dính màng, trên đỉnh đầu lại có một cái đĩa hình bầu dục đựng nước. Trước đây hầu hết chúng đều sống trong rừng phía sau hoàng cung, sau đó một thời gian lại bị các Hoàng đế thuần hóa. Do chúng rất khéo tay nên còn được nhận vào làm việc trong bếp hoàng cung hoặc các gia tộc quyền quý khác, cũng từ đó mà con người rất ít khi vào bếp. Những việc này phần lớn đều giao cho tiểu yêu làm cả.
“Rảnh rỗi nên muốn học hỏi chút ít. Còn anh sao lại đến đây? Không phải gần đây có nhiều công sự phải giải quyết lắm sao?”
“Tự nhiên nhớ đến em thôi.” –Kiến Phi nằm xuống tảng đá trơn nhẵn trên rìa xuống, lưng lại cọ cọ. Anh vốn thường có những hành động kỳ quái như thế, Hân Vũ cũng chẳng chấp. Cô hơi vén váy lên, lại cởi giày thả hai chân vào nước, để làn sóng dịu dàng vuốt ve da bàn chân nhỏ bé của mình. Đây cũng là cảm giác cô thích nhất mỗi khi đến đây.
“Có thời gian thì đừng làm những chuyện linh tinh nữa, hay là em về đảo Rùa một chuyến đi. Xem như đi du sơn ngoạn thủy cũng được. Lần nào anh đến đấy Tần Pháp sư cũng nhắc em cả.”
“Ừ, em cũng định vài ngày nữa sẽ về. Dù sao cũng phải thông báo với thầy về chuyện của Nam Tinh.” –Hân Vũ khẽ gật đầu, lại đột nhiên ngẩng lên –“Không phải đột nhiên anh nảy sinh lòng tốt thương cảm thầy em thế chứ?”
Kiến Phi không vội đáp, nghiêng người sang nằm đối diện với cô. Trên tảng đá mềm mại trải dài dưới ghềnh đá, bóng dáng một nam một nữ ở cạnh nhau bất giác lại khiến anh cảm thấy ngơ ngẩn. Anh nhìn kỹ cô, thật lâu mới tiếp lời: “Anh vừa nhận được thư của Vĩnh Hi.”
“Anh ấy thế nào rồi?”
“Còn thế nào nữa chứ? Dĩ nhiên là tức điên lên được. Tin đồn về em và Kỳ Phong đã lan truyền khắp vương quốc rồi. Cả mấy đứa nhóc trong ngõ cũng biết công chúa của họ và tên thanh niên ngoại quốc kia thắm thiết thế nào, cùng sống cùng chết ra sao. Dù sao Vĩnh Hi cũng chờ đợi sáu năm, giờ đột nhiên lại nghe được mấy tin đồn như thế, đến thánh thần còn phải giận nói chi đến cậu ta.”
“Ừm, Em cũng đoán được là sẽ xảy ra tình huống này.” –Hân Vũ điềm nhiên đáp.
“Có hối hận không?”
“Tại sao phải hối hận? Nếu quay lại thời điểm đó một lần nữa, em cũng sẽ quyết định như vậy. Còn anh, có hối hận không?”
“Sao anh phải hối hận? Anh có phải em đâu chứ?”
Kiến Phi lại cọ cọ người vào tảng đá, động tác này khiến vạt áo khoác anh rơi xuống nước, ướt cả một mảng, thế mà anh vẫn vờ như không thấy. Hân Vũ thấy thế phì cười, tiện tay kéo lên giúp anh: “Đừng vờ nữa. Em biết anh đã nói tốt cho Kỳ Phong trước mặt cha, việc này còn khiến Vĩnh Hi nổi giận đòi cắt đứt với anh.” –Cô hơi nghiêng đầu, vẻ khó hiểu –“Anh không phải nói mình là anh em tốt của anh ấy sao? Sao lại làm vậy?”
Cuối cùng Kiến Phi cũng thôi không giả vờ khó hiểu nữa, anh ngồi thẳng dậy khoanh tay ôm gối, thở dài đáp: “Vĩnh Hi giận một thời gian lại thôi ấy mà. Còn hạnh phúc của em lại là chuyện cả đời.”
Hân Vũ nhìn nhìn anh, ra hiệu cho anh nói tiếp.
“Anh cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế. Thật ra đặt lên bàn cân mà tính, giữa Kỳ Phong và Vĩnh Hi, anh chắc chắn sẽ giúp đỡ Vĩnh Hi. Nhưng giữa Vĩnh Hi và em, anh sẽ chẳng suy nghĩ gì mà chọn em. Trước đến giờ vẫn luôn là như thế. Anh chỉ mong em có thể vui vẻ, hạnh phúc mà sống. Nói cho cùng thì em cũng chẳng thể vì cái vương quốc này cả đời được. Anh cảm thấy cuộc sống này quá dài, nếu có một người ở bên cạnh em, em sẽ không thấy cô đơn nữa.”
Hân Vũ lẳng lặng nhìn Kiến Phi thật lâu, mãi sau mới lên tiếng: “Đừng nói rằng anh đang nói thật nhé. Em sẽ bị cảm động đấy.”
“Nếu em bị cảm động thì bổng lộc của anh có được tăng không?”
“Bây giờ em đâu có quyền đó.”
“Thôi nào, trước sau gì cũng có ngày em nắm lại quyền thôi. Mà anh đã nói thật với em rồi đấy, rốt cuộc em có chịu nói thật với anh không? Em đang định nấu gì thế?”
Hân Vũ nghiêng đầu, xem như không nghe lời anh vừa lải nhải. Kiến Phi lại chẳng chịu thua, một mực đòi kéo áo Hân Vũ bắt cô nói cho bằng được mới thôi. Cả hai cứ kỳ kèo mãi như thế, rốt cuộc Hân Vũ cũng đành chịu, phải lôi anh trở về nhà bếp. Bấy giờ chiếc nồi đất trên bếp đã sôi sùng sục, Kiến Phi không còn cách nào khác ngoài việc tiêu tốn thời gian ngồi ngoài đợi cho cô thực hiện xong phần công việc trong lúc rỗi rãi của mình.
Đến chiều thì mọi thứ cũng đã xong. Hân Vũ cho tất cả vào một túi nhiệt, xách theo ấm mặc kệ Kiến Phi lẽo đẽo theo sau đi một mạch ra bên ngoài cung. Giữa đường lại gặp phải Đình Nguyên và Vân Tình đang bước đến, biết được là Hân Vũ lần đầu nấu ăn cũng háo hức đi cùng. Vẻ mặt Hân Vũ lúc ấy phải nói rằng còn tối hơn cả bầu trời đêm ba mươi nữa.
Điểm đến của họ là một quán thức ăn vặt trong thành. Quán có cái tên với những ký tự rất lạ: ‘Hello’. Có lần Hân Vũ hỏi Kỳ Phong tại sao lại đặt cái tên lạ lùng như thế. Hắn giải thích rằng đây là một ngôn ngữ thông dụng ở thế giới của hắn. Nếu là người từ thế giới đó đến thì hẳn là sẽ nhận ra được. Thế nhưng Khải Kiệt đợi ở đây cũng rất lâu rồi mà vẫn chưa tìm được manh mối nào.
Lúc bước vào quán thì khách khứa khá thưa thớt, chỉ có Ngôn Chi đang tính sổ ở quầy tính, còn Kỳ Phong, Khải Kiệt và Tâm Du lại ngồi trong góc, mỗi người cầm trên tay những mảnh da khô cứng được cắt tỉa gọn gàng, chơi trò chơi rất kỳ lạ mà Hân Vũ chưa nhìn thấy bao giờ. Hân Vũ mím môi, rốt cuộc cũng phải gọi lên thành tiếng. Vốn cô muốn chia sẻ riêng với mỗi mình Kỳ Phong, nhưng dựa vào tình huống này thì bọn Kiến Phi cũng chẳng để cô yên. Nếu trước sau gì cũng bị định tội thôi thì cứ giơ đầu chịu báng vậy.
Hầu như khi biết đây là Hân Vũ xuống bếp, mắt tất cả mọi người đều sáng như sao trời, nhanh chóng tìm mỗi người một chén đặt dài bước bàn háo hức nhìn cô. Thế nhưng chẳng mấy chốc, sau thìa đầu tiên thì ánh mắt tò mò ấy cũng bay biến đi đâu mất, nhường chỗ vẻ mặt ngượng ngập.
Hân Vũ dĩ nhiên nhận ra ngay sự biến đổi đó, cô quan sát ánh mắt mọi người, sau cùng quyết định thẳng thừng nhìn Ngôn Chi, người có vẻ là ăn ngay nói thật nhất trong cả bọn: “Khó ăn lắm sao?”
Bị hỏi trực tiếp, vẻ mặt Chi miễn cưỡng há ra rồi lại khép lại, vô ý liếc sang nhìn Vân Tình đối diện. Dù cô cũng chẳng thân thiết gì với Vân Tình, nhưng thấy cô nàng liên tục lắc đầu ra ám hiệu như thế cũng hiểu được chút chút, bèn cắn răng dối lòng: “Không đâu. Ngon lắm, chỉ vì hôm nay thức ăn trong quán còn thừa khá nhiều, lúc nãy vừa ăn xong, bây giờ vẫn còn rất no.”
Lý do này suýt chút khiến Tâm Du vỗ tay khen hay, thiếu chút nữa là đã bỏ ngay thìa xuống, sau lại thấy Kỳ Phong đang đăm đăm nhìn mình mới chột dạ, vội cắm cúi nhét mấy phần còn lại vào miệng.
“Thôi được rồi, mọi người không cần phải giả vờ nữa.” –Hân Vũ đương nhiên là nhận ra ngay vấn đề, vội lên tiếng –“Tôi biết mình nấu không ngon. Nếu không ăn được thì không cần phải ăn.”
Không khí trên bàn ăn thoáng trầm mặc. Tuy rằng Hân Vũ nói thế, nhưng mọi người lại chẳng thấy thở phào chút nào, chỉ thiếu chút nữa là cắm mặt vào bàn ăn. Giữa tình thế đó, đột nhiên Kỳ Phong lại ngồi thẳng dậy, chìa chiếc chén trống rỗng về phía Hân Vũ, giọng thản nhiên nói: “Ai bảo là không ngon chứ? Chẳng qua họ ở thế giới của anh, không hợp khẩu vị thôi. Ngược lại từ nhỏ anh đã thích ăn nhạt. Chén súp này anh ăn rất vừa miệng. Còn nữa không, anh muốn ăn nữa.”
Tuy Hân Vũ vẫn không mấy tin, nhưng ánh mắt lại thấp thoáng nét cười: “Anh nói thật sao?”
“Thật, anh dối em làm gì?”
“Trong bếp còn một ít, để tôi đi lấy cho anh.”
Thấy bóng dáng Hân Vũ biến mất sau bếp, những người còn lại mới mừng rỡ buông chén xuống, nhìn Kỳ Phong đầy cảm kích. Ải khó khăn này xem như họ vượt qua được rồi.
Vốn nồi súp sữa dê này là nấu cho Phong, chỉ cần hắn khen ngon thì ý kiến của họ đều không có giá trị gì nữa.
Tâm Du cười cười, chẳng ngại ngần gì mà sớt toàn bộ phần súp trong chén mình sang cho Kỳ Phong. Khải Kiệt cau mày, nhìn vào nước trong chén một lúc rồi lại liếc nhìn vẻ thản nhiên của cậu bạn, khóe mi cau lại càng thêm chặt. Trong khi đó, phía góc cuối cùng của bàn, Đình Nguyên vẫn lẳng lặng nuốt thìa súp xuống, chua chát dâng lên đầy trong lòng.
Chẳng ngờ, lúc Hân Vũ quay lại, trước cửa quán đã xuất hiện thêm một người nữa. Hân Vũ thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục đặt chén súp nóng xuống trước mặt Kỳ Phong. Cô xoay sang, nhìn Điệp Y đầy khó hiểu: “Không phải em đến núi Tiên Tri sao? Sao lại quay về?”
Cô gái vừa đến quả nhiên là Điệp Y thật. Cô công chúa này vẫn có phong thái hệt như lần đầu tiên Kỳ Phong nhìn thấy, nhưng trên trang phục xanh lục vốn mềm mượt bấy giờ lại mang theo dấu vết bụi bặm, giống như vừa vượt một quãng đường xa trở về. Cô chẳng để ý đến Hân Vũ, chỉ đi một mạch đến trước mặt Đình Nguyên: “Anh về Lam Thành sao lại không báo cho em biết?”
Sự có mặt của cô gái lạ này khiến không khí trong gian nhà bất giác trầm xuống. Tâm Du luôn là người nhanh trí nhất, vội giả vờ thu dọn chén rồi kéo tay Ngôn Chi đi một mạch ra sau bếp. Ít phút sau đó cả Khải Kiệt cũng lẳng lặng đi theo. Nói cho cùng nếu đây là việc của hoàng tộc, bọn họ cũng không tiện góp phần vào.
Kỳ Phong thì ngược lại, vẫn thản nhiên nhâm nhi thìa thức ăn trong chén. Tay hắn đã tháo băng được mấy ngày, vết thương ở cổ tay cũng lành lặn hẳn, nếu lúc này bảo hắn chiến đấu cũng chẳng thành vấn đề. Hắn không muốn xen vào quá nhiều thứ, thế nhưng những chuyện liên quan đến Hân Vũ thì lại rất hứng thú muốn biết.
Mà ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà lúc này đều dán vào chàng trai đang ngồi trong góc kia.
Đình Nguyên đặt chiếc chén trắng trên bàn, nhìn đăm đăm vào Điệp Y: “Anh làm gì cũng phải có nghĩa vụ báo cho em sao? Công chúa?”
Tiếng gọi công chúa này dường như khiến Điệp Y rất khó chịu. Cô loay hoay muốn nắm chặt tay Đình Nguyên, anh lại vẫy ra: “Có gì thì nói ở đây đi. Chúng ta cũng chẳng có chuyện riêng gì cả.”
“Được, vậy chuyện xảy ra ở Yên Thành, không lẽ anh cũng muốn em nói ở đây?” –Điệp Y nghiến răng, thốt lên từng từ, ánh mắt lại nhìn đăm đăm về phía Hân Vũ –“Trước mặt chị ấy?”
Sắc mặt Đình Nguyên rốt cuộc cũng thay đổi. Anh không nhìn mọi người xung quanh, vội cúi đầu lẩm bẩm một câu: “Chúng tôi ra ngoài trước” rồi kéo theo Điệp Y biến mất.
Hai người họ đi rồi mà không khí căng thẳng vẫn còn đọng lại đâu đó trong phòng. Kỳ Phong vẫn thản nhiên ăn hết thìa cuối cùng, hắn ngước mắt lên, nhìn thấy Hân Vũ vẫn đăm đăm nhìn mình, tựa như chuyện Điệp Y chẳng hề xảy ra. Nếu không phải nhận thấy thái độ của Kiến Phi và Vân Tình khá kỳ quái, ắt hẳn hắn sẽ nghĩ cảnh tượng nãy giờ là do bản thân mình tưởng tượng ra rồi.
Mà sau khi Đình Nguyên bỏ đi, Kiến Phi và Vân Tình cũng vội vã đuổi theo. Hân Vũ bấy giờ cũng chẳng để ý, chỉ nghiêng đầu, vẻ mặt căng thẳng hỏi hắn: “Anh thích thật sao?”
Mất một lúc hắn mới nhận ra rằng cô đang hỏi gì.
“Dĩ nhiên là thích. Nhưng đây cũng không phải món anh thích nhất. Anh thích pizza hải sản nướng. Hay là lần sau em làm cho anh nhé.” –Hắn cười cười lên tiếng. Chuyện Đình Nguyên và Điệp Y đúng là có vẻ quái dị thật, nhưng nếu không quan trọng với Hân Vũ thì việc gì hắn phải để tâm?
Mặt Hân Vũ đờ đẫn: “Pizza là gì?”
“Là bánh bột nướng ấy. Mà Hân Vũ này, không phải em rất bận rộn sao? Sao gần đây lại có thời gian đến tìm anh thế?” -Lại còn bỏ thời gian học nấu ăn cho hắn thế này.
“Gần đây… tương đối rỗi rãi.” –Cô ngập ngừng đáp –“Mấy ngày nữa tôi dự định trở về đảo Rùa. Nếu bọn anh muốn gặp thầy, hay là cùng đi đi. Biết đâu thầy sẽ tìm được cách giúp mọi người trở về.”
“Đi cùng với em sao?”
“Ừm.”
“Thế thì được rồi. Chỉ cần là đi cùng em, em dẫn anh xuống địa ngục anh cũng cam tâm tình nguyện.” –Kỳ Phong cười cười đáp lời. Hắn xích đến gần, lại thấy Hân Vũ không phản đối, Tâm trí giãy giụa một lúc rồi vẫn quyết định tựa đầu vào vai cô.
Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng lấp ló từ đằng xa, chỉ một góc trăng mà tựa như soi sáng cả nửa tòa thành rực rỡ. Ánh sáng lướt qua màn cửa mong manh, rọi vào hai người đang ngồi sát nhau kia một màu xanh huyền ảo. Chiếc bóng họ trải dài phía xa xa, vượt qua khoảng cách không gian thời gian, vượt qua ranh giới luân thường, xộc thẳng vào tim người đứng phía sau.
Khải Kiệt nép mình bên rèm cửa. Ngôn Chi bên cạnh vẫn lo lắng nắm chặt lấy tay cậu, nhưng cậu chỉ xoa xoa lòng bàn tay cô trấn an. Kỳ thực có một số việc, bản thân cậu ta cứ khăng khăng đi tìm lời giải đáp, hóa ra cũng chỉ là làm chuyện bao đồng.
—oo0oo—
Thời tiết Lam Thành những ngày này cực kỳ không tốt. Nếu không phải mưa rả rích nguyên ngày thì cũng là tuyết rơi dày đặc, lại gây khó khăn cho các phương tiện đi lại. Suốt mấy ngày Vân Tình cứ ngắm trăng nhìn mây như thế, càng lúc càng không yên lòng. Các quan văn trong triều không biết từ đâu lại nghe tin tức đồn rằng đợt thời tiết khắc nghiệt này là do Hân Vũ gọi tuyết rơi trên đấu trường Định Mệnh, đã thay đổi quy tắc khí hậu thông thường. Hoàng đế vì việc này mà nổi giận, chuyển biến trên triều càng lúc càng phức tạp.
Thế nhưng, những việc này đều được Hoàng đế và Vân Tình bưng bít, chẳng thể nào đến được tai Hân Vũ, bấy giờ đang ngồi xe ngựa di chuyển đến đảo Rùa. Vốn chuyến đi này có cả bọn Tâm Du, Khải Kiệt đi theo, lại có Hạ Dương khăng khăng đòi hộ tống nên Hân Vũ chẳng cách nào dùng tới Bé Cưng được, đành ngồi xe ngựa theo ý Hạ Dương.
Tính ra, ngoại trừ rừng Địa Đàng- lãnh thổ của tiên tộc và Lam Thành – kinh thành của loài người thì đến nay nhóm Kỳ Phong chưa từng đến các vùng khác bao giờ. Lần này được di chuyển như thế khiến họ đều không khỏi phấn khích. Riêng Hân Vũ đã xác định đây là dịp để thư giãn. Thế nên họ cứ di chuyển đông tây như thế, đến mười ngày sau lại dừng chân ở Thủy Thành.
Thủy Thành nằm ở cực Đông của Nhân quốc, khắp cả thành đều có kênh hào bao bọc, dân cư đông đúc chẳng kém gì Lam Thành. Thành phố này cũng được xem là trung tâm kinh tế của các chủng tộc, vì thế tuy nằm trên lãnh thổ Nhân quốc, nhưng thực tế các thương nhân trong thành lại đến từ tứ xứ. Có những Ám tiên vẫn lén lút qua lại với loài người, nhóm người lùn ở phía nam vực Tinh Linh, những tiểu yêu tự do, thậm chí là cả người của quỷ tộc.
Thế nhưng cũng không bị kiểm soát gắt gao như Lam Thành, Thủy Thành cho phép các chủng tộc tự do mua bán, hầu như cũng không xen vào giao ước của các vương quốc, dưới quyền cai trị của Minh Viễn- vị tướng quân cuối cùng của Ngũ hộ quốc, mấy năm nay Thủy Thành phát triển ngày một lớn mạnh.
Sự quy mô náo nhiệt này hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của nhóm người Tâm Du. Ngồi trên thuyền chèo qua các dòng kênh tầng tầng lớp lớp đan xen như một tấm lưới khổng lồ, họ vẫn không nén được sự kinh ngạc. Khắp các dãy nhà nổi là những biển hiệu lấp ló trên rìa cổng được phù chú bằng những sợi đèn ngũ sắc. Đây đó, trên những chiếc cầu bắc ngang qua từng ụ nhà lại có những gánh hàng reo lên ồn ã, nhịp sống cứ rộn ràng không ngừng như thế.
Thỉnh thoảng, họ bắt gặp những bóng người kỳ lạ, với mũ trùm kín cả đầu, lom khom lủi nhanh vào trong ngõ vắng, Hạ Dương cũng chỉ giải thích đây là điều bình thường. Bởi thương nhân ở Thủy Thành bao gồm quá nhiều chủng tộc, một số bị cấm giao du với con người, thế nên họ đến đây phần nhiều đều là lén lút cả.
Thế nhưng nói vậy cũng không có nghĩ Thủy Thành thả nổi dân nhập cư. Mỗi người muốn bước vào thành đều phải trình diện mật thẻ thương nhân, nhật trình những vụ làm ăn trước đây cũng như mặt hàng mua bán, thế nên trừ những thương nhân tiếng tăm ra, không phải ai cũng có thể bước vào Thủy Thành được.
Lúc này bọn Hân Vũ, Tâm Du đều ngồi trên một chiếc thuyền độc mộc, thả neo theo dòng sông về phủ chính của thành phố. Phủ này nằm ngay tâm điểm của thành, hầu như nối liền với tất cả các dòng chảy xuôi dòng khác. Càng vào sâu bên trong thì lính canh gác càng dày đặc hơn, đâu có còn có thể nhìn thấy cả các tầng pháp chú được giăng khắp nơi để đề phòng người bên ngoài xâm nhập.
Hân Vũ vốn không muốn cho người ngoài biết việc mình đến Thủy Thành, thế nên cô đề nghị Hạ Dương sắp xếp ình và nhóm Kỳ Phong một gian nhà ở ngoài phủ chính, như thế có thể tránh được tai mắt của các tộc khác, vừa khiến họ có thể thoải mái du hành nhiều nơi hơn. Thế nhưng Hạ Dương cũng không dám sơ suất, đành phải chọn một dãy phòng cao cấp rồi dặn dò Minh Viễn đến gặp.
Ngũ hộ quốc thì Kỳ Phong đã gặp đến bốn người rồi, nhưng đến lúc đứng trước mặt Minh Viễn hắn vẫn ngạc nhiên không ít. Vóc dáng Minh Viễn không quá cao, cơ thể rắn chắc, đôi mắt lại lộ vẻ cương nghị. Không như Kiến Phi hay Vĩnh Hi có vẻ thanh tao, Hạ Dương lại thư sinh quá mức, nhìn vào Minh Viễn, người ta có thể nhận ra anh là một võ tướng thực thụ. Nước da hơi đen cùng vẻ trầm tĩnh ít nói dường như lại khiến bọn Kỳ Phong có cảm tình hơn với anh.
Cũng như Hạ Dương, Minh Viễn hầu như thần phục tuyệt đối trước mặt Hân Vũ. Cô đang trong thời gian nghỉ ngơi nhưng cũng không quên hỏi anh ít chuyện ở Thủy Thành. Việc giao thương trong thành vô cùng tốt, Thủy Thành lại nằm quá xa biên giới Ám Tiên hay quỷ tộc nên cũng không thể có xung đột. Chẳng mấy chốc việc chính đã xong, Hạ Dương lại thăm dò về đường về việc bắt thuyền ra đảo Rùa.
“Chuyện này…” –Nhắc đến đảo Rùa, sắc mặt Minh Viễn lại sa sầm xuống –“Công chúa, không phải em đùa chứ? Xưa nay có ai đi thuyền ra đảo Rùa bao giờ?”
“Sao lại không?” –Hân Vũ ngẩn người, ngạc nhiên lặp lại –“Không phải lần trước mọi người đưa em ra đảo cũng là dùng thuyền còn gì?”
“Cô nương à, lúc mọi người đưa em ra đảo thì em chỉ mới ba bốn tuổi thôi, Tần pháp sư lại chỉ đích danh muốn nhận em làm học trò, dĩ nhiên người phải thư thả cho em một chút. Thử nhớ lại xem mấy năm sau này em đi về bằng gì? Đường ra đảo vốn đã bị pháp chú rồi, không cách nào đi thuyền ra đấy đâu.”
Hân Vũ ngẫm nghĩ: “Vậy để em gửi một bức thư cho thầy, bảo thầy dở bỏ pháp chú. Trong thời gian chờ thầy anh cứ giúp em chuẩn bị một con thuyền trước. Xem như bọn em đi tham quan Thủy Thành một chuyến vậy.”
Minh Viễn nhướng mày, cười hiền: “Chuyện đó thì dễ thôi. À, đúng lúc tối nay trong thành có lễ hội hoa đăng, anh sẽ tham gia chủ trì. Hay mọi người cũng tham gia đi. Khó khăn lắm mới có dịp đến đây một chuyến.”
Hân Vũ chưa kịp đáp lời đã nhận thấy vẻ mặt Kỳ Phong sáng bừng lên, đành cười cười, miễn cưỡng đành nói đồng ý.

Trong số Ngũ hộ quốc, Minh Viễn có thể xem như người may mắn nhất khi được phân chia trấn giữ Thủy Thành. Khác với Hỏa Thành của Vĩnh Hi lúc nào cũng nằm trong tình thế ngấp nghé chiến tranh, Thanh Thành của Hạ Dương kinh tế ổn định, nhưng phần lớn là duy trì phát triển nông nghiệp để cung cấp cho cả vương quốc. Yên Thành của Đình Nguyên ở phương Bắc thì càng không nên nói tới, địa hình núi cao và sương mù dày đặc khiến nơi đây chỉ có thể là nơi khó công dễ thủ, đơn giản là một thành trì quân sự.
Thế nhưng Thủy Thành lại hầu như hội tụ đầy đủ các yếu tố để phát triển thuận lợi, Minh Viễn hầu như không lo đối mặt với chiến tranh, chỉ chuyên tâm vào kinh tế. Thi thoảng anh cũng thường tổ chức những lễ hội để thu hút các thương nhân giàu có trên thế giới, nhờ đó kiếm được rất nhiều lợi nhuận từ các dịch vụ ăn theo khác. Lễ hội hoa đăng đêm nay là một minh chứng điển hình.
Minh Viễn tìm được cho Hân Vũ một lâu đài cổ kính ở rìa thành phố, thế nhưng bọn Kỳ Phong sau khi nghe về lễ hội hoa đăng thì lại nhất quyết muốn thuê phòng trong vùng trung tâm. Bấy giờ là thời điểm các phòng ốc đều được thuê hết, Minh Viễn khó khăn nhất mới tìm được một nhà trọ cao cấp quen biết. Anh thẳng tay đuổi hết số người trong nhà trọ ra, bồi thường tiền cho họ. Nói nào ngay thì an nguy của công chúa anh sao có thể đem ra đùa được?
Lúc đứng trước chủ quầy để chọn phòng, Tâm Du suýt chút nữa khiến mặt mày cả bọn đều tái xanh cả.
“Cho hai phòng đôi, hai phòng đơn.” –Cô nàng rất dõng dạc nói.
Khải Kiệt và Kỳ Phong vừa nghe thấy liền biết không ổn, vội vã lôi lôi kéo kéo cô nàng ra ngoài. Kiệt đổ mồ hôi hột, nhẹ giọng trách mắng: “Chị, chị đang nói gì thế? Ở đâu ra mà hai đôi hai đơn?”
Tâm Du ngơ ngác: “Không phải sao? Em và Ngôn Chi một phòng, Phong và Hân Vũ một phòng.”
Dù đứng khá xa, song những lời Tâm Du vẫn cứ oang oang thế khiến những người đứng ngoài hầu như há hốc. Minh Viễn tinh ý liếc Hân Vũ một cái, thấy vẻ mặt cô vẫn bình thản, nhưng màu sắc thì đã trắng bệch ra cả.
“Chị nghĩ sao vậy? Em và Hân Vũ sao mà ngủ chung được chứ?” –Phong bực mình mắng.
“Không phải chứ? Hai đứa quen nhau lâu thế mà vẫn…. chưa có gì à?”
“… Chị đã thấy bọn em có gì bao giờ?”
“Không phải lúc nó còn lấy tên là Eden, em và nó đã ở chung cả tháng sao?”
Tâm Du vốn chưa từng gặp Eden trước đây, qua lời kể đại khái của Ngôn Chi cũng chỉ biết Hân Vũ là Eden mà thôi. Thời gian này tuy ai cũng có suy tư riêng, nhưng lại ăn ý không nói cho nhau biết, thế nên trong lòng Tâm Du vẫn cho rằng cô công chúa trước mặt này và cô bạn gái trước kia của Phong là một. Lúc này lại nói lớn thế đều khiến Phong và Kiệt ngơ ngác không biết làm thế nào.
Kỳ Phong giận đến tím cả mặt. Sao hắn có thể đứng trước thanh thiên bạch nhật thế này mà nói oang oang chuyện của hắn và Hân Vũ được chứ? Đó là chưa kể… thật sự hắn và Eden cũng chưa có gì mà.
Hân Vũ đứng khá xa chỗ bọn họ, nhưng giọng Tâm Du lại khá lớn. Cô cũng mơ hồ nghe thấy gì đó, bèn cau mày, nghi ngờ đứng nhìn.
Phong đành phải rỉ tai Tâm Du vài câu, để cô chị này trấn định tâm lý đâu vào đó rồi mới lôi nàng ta trở lại quầy tính. Hắn cười cười với ông chủ quán râu tóc bạc phơ sau quầy: “Chị tôi đùa thôi. Một phòng đôi, bốn phòng đơn nhé.”
Hạ Dương và Minh Viễn nhất thời thở hắt ra, quay lại gọi người dẫn họ lên phòng. Nhà trọ này có quy mô khá lớn, hai bên tường đều khảm ngọc, bậc cầu thang thì được đúc bằng đá thạch anh tím. Dưới ánh đèn lồng, sắc tím của đá như được phản quang, lóng lánh rọi lên tường những vệt màu mờ ảo.
Đang rảo bước, bỗng nhiên Hân Vũ đứng sững lại. Trong nháy mắt bàn tay lập tức lóe ra năm tia sáng, nhanh như chớp bắn về phía ông lão chủ quầy kia.
Mọi người xung quanh đều chưa kịp nhận thấy gì, quay người lại đã thấy lão chủ quầy vung tay, mấy tia sáng của Hân Vũ bắn tới trong thoáng chốc đều hòa tan vào không khí. Song lão chưa kịp đắc ý đã nhận thấy một làn sóng ánh sáng kia phóng tới, có cái thẳng băng, cái lại cong cong khúc khủy, quỹ đạo khó lường. Tuy thế, lão cũng chỉ mất vài giây là đã có thể hóa giải được hết thảy bùa chú trên.
Lão mở miệng, chưa kịp giả vờ hỏi đã nhận thấy cô bé áo lam trước mặt giờ đã biến đâu mất. Định thần lại, chiếc mũ chóp nhọn phía trên đầu đã bị tháo ra, để lộ một chấm nhỏ màu vàng giữa hai hàng mày.
“Đúng thật là người?” –Hân Vũ đã đứng phía sau ông lão tự lúc nào, trên tay cô vẫn còn cầm chiếc nón chóp nhọn –“Sao người lại ở đây?”
“Haizz… sao cuối cùng vẫn bị phát hiện? Chẳng vui gì cả.”
Ông lão làu bàu. Rồi trước cái nhìn ngạc nhiên của tất cả mọi người, ông lấy tay xoa xoa lên mặt vài cái. Gương mặt nhăn nheo già cả trong thoáng chốc biến mất, thay vào đó là một thanh niên có nước da vô cùng trắng, gương mặt trong trẻo mà đẹp đến nao lòng. Khoảng khắc anh ta xuất hiện, tựa như xung quanh tỏa ra một vầng sáng dập dờn lan rộng, khiến người đối diện như bị hút hồn. Trang phục anh ta đang mặc cũng thoáng chốc trở về màu trắng tinh khôi, kiểu dáng tương tự như loại áo Hân Vũ thường mặc, tựa như một bức tượng thần Hy Lạp hoàn mỹ.
Sau thoáng ngỡ ngàng, Kỳ Phong vẫn là người đầu tiên lấy lại tinh thần, lập tức lướt đến đứng cạnh Hân Vũ, vẻ mặt đầy cảnh giác: “Người này là ai vậy?”
Hân Vũ mím môi: “Cụ tổ của tôi.”
Hạ Dương và Minh Viễn lúc này cũng đang bước tới, vừa nghe đến đấy lại kinh ngạc nhìn nhau. Ai chẳng biết, Hân Vũ là học trò của Tần Pháp sư nổi tiếng nhất Nhân quốc. Mà vị pháp sư này không phải là học trò của bất kỳ người phàm nào khác. Dân gian vẫn đồn, thầy dạy của ông là một Tiên Nhân đã rất nhiều năm không xuất hiện. Chẳng lẽ lại là người thanh niên trước mắt này?
Chỉ là, vẻ ngoài của người thanh niên này chỉ trên dưới đôi mươi tuổi, thật sự khó mà tin được y lại là thầy dạy của Tần Pháp sư.
Người thanh niên nghe Hân Vũ nói thế bèn đanh giọng: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi là Hải Kỳ.”
“Vâng, thưa cụ tổ Hải Kỳ.”
“Con bé này…” –Dường như cũng cảm thấy việc chọc Hân Vũ chẳng hề vui, Hải Kỳ lại xoay sang Kỳ Phong, tận dụng tay sờ sờ nắn nắn bả vai hắn –“Nhóc con à, lụm đâu ra cậu nhóc này thế? Trông cũng được đấy.”
Không như Hạ Dương hay Minh Viễn, Kỳ Phong chẳng có chút hiểu biết nào về người thanh niên trước mắt này. Hắn chỉ thấy y tuy hành xử quái dị, giọng nói lại có phần cường điệu quá mức, nhưng dù sao cũng là người quen biết của Hân Vũ, đành chọn giải pháp im lặng.
Mà Hân Vũ dường như cũng chẳng nhịn nổi nữa, đành thở dài nêu ra thắc mắc trong lòng: “Sao anh lại ở đây?”
“Sao lại không thể ở đây?” –Hải Kỳ nhướng mày, cánh tay vừa giương lên thì không khí đã xuất hiện một chiếc quạt mo. Mặc kệ cái sự thật to tướng rằng chiếc quạt trông vô cùng lạc quẻ với bộ quần áo trên người, y vẫn đi thong thả xuống chiếc ghế bành ở gần đó, tao nhã ngồi xuống –“Nghe nói Thủy Thành có lễ hội hoa đăng nên tôi ghé thôi. Cứ nghe thiên hạ đồn thổi hoàng cung Nhân quốc đang rắc rối lắm, nào ngờ chỉ đi một chuyến, lại gặp cả hai cô con gái nhà Hoàng đế đi lang thang thế này.”
Hân Vũ nắm ngay trọng tâm của vấn đề: “Anh bảo hai người, là tôi và ai?”
Hải Kỳ ngẩng người, tay cầm quạt cũng dừng lại: “Hân Vũ này, Điệp Y này. Tôi còn biết ai nữa à?”
Quả thật là trong hoàng cung bấy giờ, chỉ có Hân Vũ và Điệp Y đủ tố chất trở thành pháp sư. Từ nhỏ Điệp Y cũng được gửi đến núi Tiên Tri, thế nên việc Hải Kỳ biết con bé cũng chẳng lạ gì. Nhưng điều mọi người đều kinh ngạc là: Nói vậy Điệp Y cũng đang ở Thủy Thành sao?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.