ÔNG XÃ NGỐC NGHẾCH RẤT ĐIÊN CUỒNG
Chương 47: Mất trí nhớ ngắn hạn
"Hả --" Mọi người đều nhìn về phía Lâm Trí. Quan Vũ Hạm kiễng chân lên, hai tay cầm lấy mặt Lâm Trí, nhìn trái nhìn phải.
"Ông xã, cậu biết mọi người đúng không?" Trong đôi mắt Vũ Hạm ngân ngấn nước mắt nhìn Lâm Trí.
Lỗ mũi Lâm Trí chua xót, tại sao hôm nay cô lại động lòng người như thế. Nhưng mà bây giờ còn chưa lộ được, vì cái nhà này, nhất định cậu không thể để lộ.
"Xin hỏi? Cô là ai vậy?" Quan Vũ Hạm lui về phía sau, cậu không biết cô sao? Nước mắt lại rơi xuống lần nữa.
"Con trai, con là Lâm Trí của chúng ta. Con không nhớ sao?" Hoắc Giai dịu dàng nói.
"Lâm Trí, vừa rồi cảnh sát cũng gọi Lâm Trí, ai là Lâm Trí vậy?" Cậu lại vẫn giả bộ, khiến tất cả mọi người đều bị gạt.
"Cậu tên là Lâm Trí." Cảnh sát nói.
"Không, tôi không phải Lâm Trí, tôi là tên ngốc." Lâm Trí tiếp tục diễn. Quan Vũ Hạm nghe được lời này, bỗng nhiên ngẩng đầu.
"Cậu không quên, cậu còn nhớ rõ." Lời của Quan Vũ Hạm khiến cho tất cả mọi người đều phải choáng váng.
"Vũ Hạm, con có ý gì vậy?" Lâm Đông hỏi.
"Cha, bình thường chúng con toàn đùa giỡn mà gọi vậy." Quan Vũ Hạm cảm thấy hi vọng. Mọi người cũng nghĩ giống nhau, có lẽ đây là mất trí nhớ ngắn hạn.
"Chúng ta về nhà thôi con, cha sẽ tìm bệnh viện tốt nhất, nhất định sẽ chữa khỏi cho con." Ký xong thủ tục, cả nhà cùng nhau lên đường trở về.
Từ sở cảnh sát ra ngoài, Quan Vũ Hạm vẫn nắm chặt tay Lâm Trí không buông, sợ cậu lại đi lạc, lên xe vẫn còn nắm, hi vọng cho cậu sự ấm áp, có thể giúp cậu khôi phục trí nhớ.
Lâm Trí giả bộ hết sức, vì thỉnh thoảng Quan Vũ Hạm lại mang ấm áp cho cậu, khiến cậu cảm thấy trăm mối cảm xúc xen kẽ!
Bang Côn Luân.
"Đại ca, bây giờ phải làm sao? Không ngờ thằng nhóc đó mạng lớn vậy, lại không có chết, nhưng đã dò hỏi được rằng đầu óc nó bị nhúng nước, đã thành thằng ngốc rồi." Một tên côn đồ nói.
"!@#$%$@, không ngờ khiến ông đây rỗi hơi một hồi. Thả nó đi, nếu đại ca biết, chúng ta sẽ thảm, dù sao cũng thành thằng ngốc rồi, vậy còn có thể làm gì. Mẹ nó, thằng ngốc lại có một cô vợ tốt như vậy, nếu tao được chơi đùa với nó, thì chắc chắn sẽ rất thích thú. Ánh mắt đại ca cũng không tệ, nhưng không thể ăn gì?" Bang chủ Mục Hung Hi thô lỗ nói. Thật sự là người thô thiển nói chuyện!
Cứ như vậy, nhóm người Lâm Đông đã về đến nhà bình an.
Ngày thứ hai, bọn họ đi tới bệnh viện kiểm tra cho Lâm Trí, kết quả kiểm tra đều bình thường, bác sĩ nói có lẽ là mất trí nhớ ngắn hạn, không có gì đáng lo, chỉ cần định kỳ đến kiểm tra là được, khiến cả nhà đều vui mừng.
Quan Vũ Hạm và Lâm Trí về đến nhà, sau đó gọi điện thoại cho Hàn Vinh Hi.
"Chúng ta gặp mặt đi! Tại quán bar Thanh Xuân." Trong lòng Quan Vũ Hạm cảm thấy nghi ngờ cho nên tự mình đi giải quyết.
"Được." Sau khi Hàn Vinh Hi cúp điện thoại, lại thấy có một dự cảm xấu.
Bởi vì Lâm Trí mất trí nhớ, Quan Vũ Hạm gọi điện thoại cũng không có tránh né cậu. Lâm Trí Tâm thầm nghĩ: gọi cho ai vậy, lại thần bí như thế? Cũng may đã biết địa điểm
"Lâm Trí: tôi đi ra ngoài một lát, cậu ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi." Quan Vũ Hạm dịu dàng nói.
"Em đi đâu vậy?" Lâm Trí làm bộ ngây thơ nói.
"Đi gặp một người bạn." Quan Vũ Hạm nói xong liền đi ngay. Lâm Trí vội vàng chuẩn bị đi theo. Mới vừa xuống lầu.
"Con trai, sao con không ở trên lầu nghỉ ngơi, xuống đây làm gì? Có phải đói bụng rồi không, mẹ sẽ đi nấu cơm cho con ăn." Mẹ Lâm lôi kéo cậu tới phòng khách. Nhìn mẹ hiền lành, cậu không thể cứ đi như vậy, vì vậy ngoan ngoãn ngồi lại một chỗ. Nhưng trong lòng cảm thấy tò mò không biết Vũ Hạm đi gặp ai, chờ một lát sẽ rời đi, cũng may đã biết ở đâu.
Thứ Năm, 11 tháng 6, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.