TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 20: Trường Đại Học Gia Cát
- Lão gia gia, trước đây ông đã từng tới trường học của chúng cháu sao?
Gia Vệ hỏi, chừng hơn mười phút đồng hồ thời gian, Gia Vệ càng thêm xác định lão đầu này là một cố nhân.
Lão đầu lắc đầu, nói:
- Ta chưa từng tới đây, bất quá ta cũng đã nhìn thấy từng cọng cây ngọn cỏ trong trường cấp ba các cậu.
Gia Vệ nghe vậy, thì là vẻ mặt nghi hoặc.
Chưa có tới qua trường cấp ba Tân Hải, thế nào nhìn thấy được từng cọng cây ngọn cỏ trong trường cấp ba Tân Hải?
Thấy Gia Vệ mặt lộ vẻ nghi hoặc, lão đầu âm thầm cười, nói:
- Chàng trai trẻ này, thế nào lại không bằng được lão đầu như ta? Không phải là giờ đã có máy vi tính sao?
- Nguyên lai lão gia gia nhìn thấy trường học của chúng cháu trên máy vi tính.
Gia Vệ giật mình, bất quá cũng cười khổ, hắn thật đúng là không tin có thể từ trên máy vi tính nhìn thấy được từng cọng cây ngọn cỏ trong trường học của bọn họ.
Đi tới đi lui, hai người liền đi đến bên trong một rừng cây nhỏ, trong rừng cây này có một cái đình nghỉ mát, bất quá cũng không có người nào cả, khí trời như hiện tại không có khả năng có người đến hóng gió.
- Chàng trai, cậu cảm thấy trường học của cậu như thế nào?
Lão đầu ở trong đình ngồi xuống, ý bảo Gia Vệ ngồi ở bên cạnh, hướng Gia Vệ hỏi.
- Tốt a, trường học của chúng cháu chính là trường cấp ba tốt nhất thành phố Tân Hải.
Gia Vệ không cần nghĩ ngợi nói luôn, trường cấp ba Tân Hải, thật sự là trường cấp ba tốt nhất của Tân Hải, bất kể là về cơ sở thiết bị hay là trình độ của đội ngũ giáo viên, các trường học khác đều không thể so sánh.
Lão già cười lắc đầu, nhìn xung quanh rừng cây nhỏ, nói rằng:
Trường cấp ba Tân Hải, đúng là trường cấp ba tốt nhất Tân Hải, nhưng cũng không phải là trường cấp ba tốt nhất toàn quốc, lại càng không phải là trường cấp ba tốt nhất toàn thế giới.
Gia Vệ nghe vậy, sững sờ, sau đó cười khổ nói:
- Ông nói không sai, mặc dù trường cấp ba Tân Hải này tại thành phố Tân Hải đúng là trường cấp ba tốt nhất, nhưng khẳng định không phải là trường cấp ba tốt nhất cả nước.
- Biết trường đại học tốt nhất toàn bộ thế giới, là trường học nào không?
Lão đầu hai mắt nhíu lại, giống như cười mà không phải cười hỏi.
Gia Vệ lại là sửng sốt, lão nhân này có ý gì đây? Gia Vệ cảm giác như mình đã tiến vào cạm bẫy, phảng phất như là có một âm mưu nào đó.
Nhưng mà Gia Vệ vẫn là lắc đầu, hắn xác thực kiến thức không lớn, ngay cả trường cấp ba tốt nhất toàn quốc hắn cũng không biết, nói chi là trường cấp ba tốt nhất toàn thế giới.
Lão già cũng không nói ra đáp án, mà là tiếp tục hỏi:
- Cái kia chắc cậu cũng biết, toàn bộ đại học trên thế giới thì đại học nào là tốt nhất?
Gia Vệ lông mày rốt cục nhăn lại, hắn suy nghĩ một lúc, sau đó liền mở miệng nói:
- Hẳn là đại học Harvard, trường học mà toàn bộ học sinh cấp ba trên thế giới ao ước thi vào, không phải là đại học Harvard sao?
Nhưng mà lão đầu lại lắc đầu, trên mặt lộ ra biểu tình xem thường, nói:
- Harvard mà có thể là trường đại học tốt nhất thế giới sao?
Thấy lão đầu như vậy, Gia Vệ trong lòng càng thêm nghi hoặc, nhíu chặt lông mày không có nửa phần thả lỏng, sau một lát, hắn với vẻ mặt bừng tỉnh, vội vàng nói:
- Đại học tốt nhất toàn bộ thế giới, là Thanh Hoa Bắc Đại.
Ngay vào lúc này, Gia Vệ mới nhớ tới những vị lão đầu cao tuổi đều có một lòng trung tâm ái quốc, họ không muốn hậu bối nói những cái của ngoại quốc là tốt, nếu không bọn họ sẽ trực tiếp trở mặt.
Song, lão đầu cũng lắc đầu cười cười, rất rõ ràng hắn đã nhìn ra suy nghĩ của Gia Vệ.
- Vậy thì trường nào mới là trường tốt nhất thế giới chứ?
Gia Vệ vùng xung quanh lông mày lại là nhăn lại, mở miệng hỏi.
Gia Vệ vậy mà không có phát hiện, chính mình đối với cái trường học ‘tốt nhất' này, lại rất có hứng thú.
Trong hai con mắt lão già hiện lên một vòng tinh mang không dễ dàng phát giác, thế nhưng Gia Vệ cũng nhận biết được, đó là một loại tinh mang căn bản không thể xuất hiện ở mắt người thường được, chỉ có người có sức quan sát cùng giác quan thứ sáu vô cùng nhạy cảm, mới có thể nhận thấy được tinh mang đó.
Phát giác được một vòng tinh mang này, biểu hiện trên mặt Gia Vệ hầu như không có một chút biến hóa nào, thế nhưng Gia Vệ cũng không biết, mặc dù chỉ trong lòng của hắn có biến hóa, cũng chạy không thoát khỏi ánh mắt của lão đầu này.
- Ta lại hỏi cậu, từ xưa đến nay, người thông minh nhất thế giới là ai?
Lão đầu mở miệng nói, vẫn như cũ không có trả lời vấn đề của Gia Vệ.
Vùng xung quanh lông mày Gia Vệ lại nhăn lại tiếp, lão đầu này hỏi một vấn đề, nghe thì đơn giản nhưng phi thường khó nhằn!
Gia Vệ có thể biết toàn bộ các nhà khoa học của thế giới, các nhân vật vĩ đại, những nhà văn học cùng những học giả khác, con số những nhà này không ít, đủ khiến cho Gia Vệ đếm không hết, nhưng nếu muốn tìm một người thông minh nhất, thật đúng là tìm không nổi.
Cho nên, Gia Vệ rất thành thật lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không biết.
Trên mặt lão giả lúc này lại là lộ ra thần sắc kiêu ngạo, mở miệng nói:
- Toàn bộ thế giới, từ xưa đến nay, người thông minh nhất, chính là người có thể thông thiên văn, rành địa lý, am hiểu tính toán, càng là đối với thuật mưu kế, bày binh bố trận thông suốt hơn người.
Thấy Gia Vệ đang là vẻ mặt nghi hoặc, lão giả nói thẳng:
- Toàn bộ thế giới này, từ xưa đến nay, người thông minh nhất, không ai có thể hơn trí thánh Gia Cát Khổng Minh.
- Gia Cát Lượng? Nhà Thục thời Tam Quốc, quân sư Gia Cát Khổng Minh?
Gia Vệ sững sờ, hắn vừa rồi xác thực có nghĩ qua Quân sư Gia Cát Lượng, nhưng mà đem Gia Cát Lượng trở thành người thông minh nhất thế giới từ xưa đến nay, lại có vẻ có chút gượng ép.
Thấy Gia Vệ vẻ mặt kinh ngạc, lão già lại là hai mắt híp lại, nói:
- Ngươi biết về Gia Cát Khổng Minh, có lẽ là trong quyển sách 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》phải không, hay là xem các bộ phim trên truyền hình, cũng có thể là các ngươi biết về Gia Cát Khổng Minh trong văn chương, nhưng ta có thể khẳng định nói cho ngươi biết, ngươi hiểu về Gia Cát Khổng Minh chỉ là mặt phiến diện, thậm chí căn bản không phải Gia Cát Khổng Minh chân thực. Trí tuệ của trí thánh, không phải phàm nhân có thể hiểu được.
- Gia Cát Lượng chân chính, là như thế nào?
Gia Vệ liền vội vàng hỏi, đối với chuyện như vậy, càng khiến cho Gia Vệ cảm thấy hứng thú.
- Muốn biết thế nào là Gia Cát Khổng Minh chân chính không?
Lão đầu lúc này lại là không nhanh không chậm vuốt vuốt râu mép, trên mặt lộ ra một bộ dạng tươi cười khiến cho Gia Vệ nhìn có chút quái dị, hướng Gia Vệ hỏi.
Gia Vệ gật đầu, nói:
- Muốn.
- Cậu rất nhanh có thể hiểu được Gia Cát Khổng Minh chân chính là như thế nào.
Lão đầu cười nói.
Gia Vệ vẻ mặt nghi hoặc, đây là có ý gì, lão nhân này sẽ không thực sự mắc bệnh si ngốc của người già đó chứ?
Sau một lát, lão đầu lại mở miệng nói lần nữa:
- Chỉ cần đi vào trường học tốt nhất thế giới, là có thể hiểu được con người Gia Cát Khổng Minh chân chính, hiểu được trí thánh 'Trí' rốt cuộc đạt tới trình độ nào.
- Ông cũng đừng đùa giỡn cháu thế,cháu làm sao có thể đi vào trường học tốt nhất thế giới chứ, lấy điều kiện nhà của cháu làm sao lấy ra nhiều tiền đóng học phí đây.
Gia Vệ cười khổ nói, hắn lúc này tuy rằng cảm thấy hứng thú vô cùng, thế nhưng càng lúc hắn càng phát hiện ra lão đầu này là một người mắc chứng bệnh của người già - si ngốc.
Lão đầu nghe vậy, cũng âm thầm cười, nói:
- Không chỉ không phải đóng học phí, mà hàng năm còn miễn phí sinh hoạt cho cậu, thế nào, có hứng thú hay không?
Lão nhân này dường như trong nháy mắt biến thành một người đang làm công việc tiếp thị, khiến cho Gia Vệ hơi kinh ngạc đồng thời trong lòng cũng tăng thêm một lòng cảnh giác.
Tuy rằng Gia Vệ còn chưa có bước chân vào xã hội, nhưng mà hắn biết rõ những người tiếp thị đối với xã hội gây nhiều tổn hại như thế nào, lúc này đây hắn đối với lão đầu này có một tia phản cảm, lão đầu này nhìn qua giống như là tiên nhân trong truyền thuyết “tiên phong đạo cốt, hạc phát đồng nhan” nhưng không nghĩ tới vậy mà là một lão già chuyên đi gạt người, lừa đảo.
Mà lúc này, biểu hiện trên mặt lão đầu này, cũng xuất hiện một vòng ngu ngơ hiếm thấy.
Hắn tự nhiên là nhìn ra suy nghĩ của Gia Vệ, mà sau khi nhìn ra ý nghĩ này chính hắn mới biết được chuyển biến của chính mình vừa rồi, quả thực là có chút nóng vội.
Âm thầm cười, lão đầu lại là nói thẳng:
- Cậu nhất định cho rằng ta là một người đang đi tiếp thị hoặc lão già lừa đảo đúng không?
- Đương nhiên không phải.
Gia Vệ cười khổ, vội vàng nói, nhưng trong lòng lại càng thêm cảnh giác, đây chính là kế vờ tha để bắt, Gia Vệ vẫn là hiểu rõ.
Lão đầu khoát khoát tay, cười nói:
- Theo như hiểu biết của ta về trường học tốt nhất toàn thế giới này, chính là trường đại học Gia Cát do trí thánh Gia Cát Khổng Minh lão tổ đã sáng lập ra, trường đại học Gia Cát thu nhận học sinh, không giới hạn tuổi tác, cho dù là trẻ con ba tuổi, chỉ cần tài năng và trí tuệ của hắn biểu hiện ra ngoài phi thường, là có thể được thu nhận vào trong trường đại học Gia Cát. Mà trường đại học Gia Cát, cũng không thiếu tiền, hàng năm ỗi một học sinh phí sinh hoạt trên trăm vạn, xem như rất nhẹ nhàng.
Nói đến đây, lão đầu dừng lại một chút, sau một lát nói tiếp:
- Nếu như cậu bằng lòng thi vào trường đại học Gia Cát, trở thành học sinh của đại học Gia Cát, lão đầu ta có thể làm quyết định hàng năm cho cậu phí sinh hoạt 1000 vạn, thế nào?
- 1000 vạn phí sinh hoạt?
Gia Vệ lộ ra một loại biểu tình khiếp sợ, nhưng trong lòng lại là cười lạnh liên tục, già mà không ở nhà dưỡng già đi mà còn đi lừa đảo, muốn lừa gạt ta hả, ông còn kém xa lắm.
- Không sai, mỗi năm 1000 vạn, đây vẫn chỉ là phí sinh hoạt, cậu nếu như biểu hiện tốt nà nói, một lần tiền thưởng có thể hơn trăm triệu, còn phải lo lắng sao?
Lão đầu cười gật đầu, nói.
- Thế nhưng, cháu đang đi học ở trường cấp ba tót nhất tại Tân Hải rồi, lại sắp thi vào trường đại học, không có khả năng chuyển trường. Hơn nữa như ông nói, nếu như cháu thực sự được 1000 vạn, cháu cũng không dám tưởng tượng chính mình có thể biến thành cái dạng gì, có đúng hay không sau khi có tiền, thì chỉ biết ăn uống vui đùa hưởng thụ mà sa đọa, như vậy ngược lại không tốt, cho nên ông hay là giữ lại số tiền kia cho chính mình hưởng đi.
Gia Vệ trên mặt là bộ dáng tươi cười chân thành, lời nói cũng chân thành từ trong nội tâm nói ra, nhưng sắc mặt lão đầu càng lúc càng khó nhìn.
- Chàng trai, không phải tất cả mọi người đều là lừa đảo, cậu hẳn là nên học cách tin tưởng xã hội này.
Lão đầu còn nói thêm, không nhanh không chậm, bất quá trên mặt bộ dáng tươi cười, lại có vẻ có chút mất tự nhiên.
- Ông nói không sai, chúng ta hẳn là nên tin tưởng xã hội này, không phải tất cả mọi người đều là lừa đảo, thế nhưng nên có tâm lý phòng bị người khác, trong xã hội không thiếu người lừa đảo phải không?
Nói xong, Gia Vệ liền đứng dậy, nhìn lão đầu nói:
- Lão gia gia, chúng ta đi dạo cũng được khá lâu rồi, giờ cháu phải đi học, có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại.
Nói xong, không đợi lão đầu nói gì, Gia Vệ liền trực tiếp xoay người rời đi, bước đi liên tục, đồng thời trong miệng vẫn còn nói thầm:
- Lão già lừa đảo, vậy mà đến trường học để gạt người, không biết lão ta hỏi thăm Khâu hiệu trưởng để làm gì, xã hội bây giờ thật là cái loại lừa đảo gì cũng có.
Chỉ là, Gia Vệ không có thấy, hắn mới vừa xoay người hướng về dãy phòng học, ở một phương hướng khác, một đội người dưới sự dẫn dắt của một người người đàn ông năm mươi tuổi, vội vội vàng vàng hướng về lão đầu kia đi đến.
Lão đầu lúc này vẫn còn đang nhìn bóng lưng Gia Vệ, trên mặt vẫn còn lộ ra nụ cười mỉm, lắc lắc đầu nói:
- Già rồi a, chỉ là một thằng nhóc con giống cô nhỏ trong nhà kia thôi, vậy mà cũng không làm được, chẳng qua, thằng nhóc này cũng thực sự cũng có chút cáo già, lại cho rằng lão là một kẻ lừa đảo.
Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.