-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Thứ Ba, 19 tháng 5, 2015

SẾP, DÈ DẶT MỘT CHÚT Q.1 - Chương 2: Giội rượu

SẾP, DÈ DẶT MỘT CHÚT
Q.1 - Chương 2: Giội rượu

"Phịch" mặc dù kịp thời điều chỉnh thân hình, nhưng chân bị váy dài quấn lại, giày cao gót ười tấc dưới chân khiến cô mất trọng tâm, ngã mạnh xuống đất.
"Thật xin lỗi, tiểu thư, cô không sao chứ." Người đàn ông cao lớn lập tức cúi người, áy náy hỏi.
"Không sao." Không có nắm lấy cánh tay của người đàn ông chìa tới, Thẩm Tòng Thiện vịn tường vừa muốn đứng lên, đột nhiên cảm thấy mắt cá chân đau nhói.
"Ối." Đau nhức khiến cô thiếu chút nữa lại ngã xuống, người đàn ông thấy thế, kịp thời giữ cô lại.
"Tôi thấy là sái chân rồi." Tề Danh Dương vội vàng đỡ lấy cô, ánh mắt rơi ở trên mắt cá chân và động tác vô cùng mất tự nhiên của cô.
"Không sao." Thẩm Tòng Thiện âm thầm kéo ra khoảng cách với anh ta, chút đau nhức này cô còn có thể chịu được.
"Tiểu Thư, cô thật sự không sao chứ?" Tề Danh Dương không xác định mà dò hỏi.
"Thật sự." Thẩm Tòng Thiện ngẩng đầu cười cười với anh ta, cô cũng không muốn phức tạp thêm.
"Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi." Thấy cô kiên trì, Tề Danh Dương cũng không tiện nói thêm cái gì.
"Tôi thật sự không sao, tiên sinh, anh đi trước đi, tôi còn đi được." Thẩm Tòng Thiện lễ phép từ chối, đối với anh chàng đẹp trai nói dông dài này đã không còn kiên nhẫn, cô phải nhanh chóng tìm được Thẩm Tòng Như, nếu như cô ấy thật sự đã xảy ra chuyện gì đó, cô làm sao trở về ăn nói với cậu.
"Danh Dương, sao nhận điện thoại lâu vậy." Lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, một người đàn ông cao lớn đẹp trai khác đi ra.
"Thì ra là có người đẹp đi cùng, khó trách không muốn đi vào." Ánh mắt của Đường Tuấn di chuyển ở giữa hai người, cười mập mờ trêu chọc nói.
"Tôi không cẩn thận đụng phải vị tiểu thư này." Tề Danh Dương mở miệng giải thích.
Sắc mặt Thẩm Tòng Thiện đột nhiên thay đổi, cô đẩy Tề Danh Dương bên cạnh ra, xông về phía Đường Tuấn.
Hai người đều sửng sốt, không đợi bọn họ phản ứng, Thẩm Tòng Thiện xông vào căn phòng như một cơn gió lốc, xông thẳng tới vị trí trung tâm nhất.
Tất cả trai lẫn gái bên trong phòng đồng loạt nhìn về phía cửa, không đợi mọi người hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Tòng Thiện đã vọt tới giữa phòng, không nói hai lời kéo cô gái đang nâng ly kính rượu Hàn Dập Hạo, khẽ quát nói: "Đi!"
"Buông tôi ra." Cô gái bị kéo có mái tóc dài gợn sóng xinh đẹp, dáng người có lồi có lõm, mặc chiếc váy màu đỏ tía càng làm tôn lên sự tinh tế của cô, cổ chữ V cực thấp làm cho hai bầu ngực kiêu ngạo của cô thêm sinh động, cộng với gương mặt trang điểm tươi sáng này, thật có thể nói là tuyệt đẹp. Cô hất tay Thẩm Tòng Thiện ra, vẻ mặt cũng là tức giận.
"Hôm nay mày là tự mình đi theo chị, hay là để chị trói mày về gặp cậu." Đứng trên giày cao gót, khiến mắt cá chân của Thẩm Tòng Thiện đau hơn, cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Tòng Như, lạnh lùng ném cho cô ấy hai sự lựa chọn.
Đúng vậy, người cô muốn tìm chính là cô em gái trước mắt này, nếu không phải là hôm nay cậu gọi điện thoại cho cô, cô còn không biết Thẩm Tòng Như lại ở chỗ này làm "Công chúa", cô đã hứa với cậu là phải mang Thẩm Tòng Như hoàn toàn không bị tổn hại gì trở về, cho nên mới nghĩ cách tìm cách lẻn vào.
"Buồn cười, tôi làm cái gì thì mắc mớ gì tới chị, tôi khuyên chị nhanh rời khỏi, để tránh cho bị người ta ném ra ngoài." Bị Thẩm Tòng Thiện ầm ĩ thế này, Thẩm Tòng Như chỉ cảm thấy mất hết thể diện, vốn là không có thiện cảm với người chị bà con này, bây giờ lại càng vô cùng chán ghét.
Nhìn xem màn kịch hay hồi lâu, người hơi có chút đầu óc cũng hiểu được là xảy ra chuyện gì, Đường Tuấn quan sát Thẩm Tòng Thiện, mặc dù hiếu kỳ cô là làm thế nào lẻn vào, nhưng ở đây là địa bàn của anh, anh chắc chắn là sẽ không mặc cho cô gây chuyện.
"Tiểu Thư, tôi không biết là cô vào bằng cách nào, nhưng rõ ràng cô không phải là thành viên ở đây, mời cô đi cho." Đường Tuấn lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
Thẩm Tòng Thiện không thèm để ý tới anh ta, lại hỏi Thẩm Tòng Như lần nữa: "Đi hay là không đi?"
"Không đi." Thẩm Tòng Như cứng cổ đáp, cô biết bản lĩnh của Thẩm Tòng Thiện, cũng nhìn ra được sự tức giận trong mắt của cô ấy, nhưng có chỗ dựa là Đường Tuấn, giọng nói của cô cũng táo bạo hơn.
Thẩm Tòng Thiện cũng không nói nhảm, ra tay nhanh chóng chế trụ lấy cổ tay của Thẩm Tòng Như, kéo cô ấy ra ngoài.
"Thả tôi ra! Thẩm Tòng Thiện!" Không chịu được sự lôi kéo như thế, Thẩm Tòng Như tức giận đến giậm chân, tuy nhiên, cánh tay kia của cô đột nhiên lại bị người khác kéo lại.
"Bổn thiếu nói có thể đi sao?" Giọng nói trầm thấp từ tình từ từ vang lên, khiến cho trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh hơn.
Lúc này, Thẩm Tòng Thiện mới chú ý tới người đàn ông bên cạnh Thẩm Tòng Như, đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi nheo lại.
Lông mày tà phi nhập tấn[1], sống mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ hồng hơi mím, hình dáng đường cong hoàn mỹ, hệt như tác phẩm tay kiệt xuất nhất của thiên thần, đôi mắt sâu giống như hồ cổ ngàn năm, lạnh lùng, nguy hiểm, khiến người ta chìm đắm.
[1] Chỉ lông mày hơi xếch vào trong tóc mai.
Diện mạo của anh lập thể thâm thúy hơn so với người phương Đông, cũng đẹp đẽ tinh tế hơn so với người bình thường, nhưng toát lên sự áp bức và khí phách giống như sư tử vậy.
Lúc này đứng ở giữa ánh sáng bên trong phòng, làm cả người anh càng thêm lóa mắt đến không thể nhìn thẳng.
Thẩm Tòng Thiện cũng không phải kinh ngạc với sự đẹp đẽ của người đàn ông, cô nhìn chằm chằm chính là anh giữ chặt bàn tay của Thẩm Tòng Như.
"Buông tay." Cô nhíu mày, lạnh lùng mở miệng.
"Tiểu thư, cô gây sự nữa, tôi đành phải gọi bảo vệ tới đây dẫn cô ra ngoài." Đường Tuấn uy hiếp nói, anh cũng không thích làm khó phụ nữ, nhưng nếu là cô quá phận, anh tuyệt đối sẽ khiến cô không chịu nổi mà chạy.
"Tùy." Thẩm Tòng Thiện rút lấy thẻ cảnh sát trên người ra, mở miệng nói: "Bây giờ tôi nghi ngờ ở đây đang có hành vi giao dịch bất chính, căn cứ vào《Điều lệ xử phạt quản lý trị an của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa》, tôi có quyền dẫn đương sự về cục cảnh sát xử lý, tiên sinh, anh không hợp tác, tôi có thể kiện anh gây cản trở công vụ."
"Cảnh sát?" Hàn Dập Hạo hừ mũi phát một tiếng cười nhạo, sở dĩ anh ra tay ngăn cản, cũng không phải ngắm trúng Thẩm Tòng Thiện, chỉ là không coi anh ra gì mà muốn dẫn người đi, anh không đồng ý ai cũng đừng nghĩ lỗ mãng, "Cô đã nghi ngờ ở đây đang có giao dịch bất chính, đại khái có thể dẫn tất cả mọi người đi, tiểu cảnh sát, cô có lá gan này sao?"
"Đường nhị công tử, 'Cửu Cung' của cậu không phải là có 'Quyền được miễn' sao, sao hôm nay còn bị đồng chí nữ cảnh sát xinh đẹp lục soát vặn hỏi vậy?" Câu Tử Minh ôm lấy người đẹp bên cạnh, cười nhạo nói.
Sắc mặt của Đường Tuấn cũng đã thay đổi, anh đang muốn đi tới phía Thẩm Tòng Thiện không thức thời, lại bị Tề Danh Dương ngăn lại.
"Cô đã nghĩ rằng tôi làm khách làng chơi, vậy tôi sẽ thành toàn cho cô." Bị Hàn Dập Hạo khiêu khích chọc giận, Thẩm Tòng Thiện bưng lấy ly rượu trên bàn, đột nhiên giội vào anh.
Thẩm Tòng Thiện ra tay mau lẹ, lại không hề báo trước, cho dù với tốc độ phản ứng của Hàn Dập Hạo, cũng không kịp né tránh, đã bị giội ột đầu một mặt.
"A!" Mọi người cùng hít một hơi khí lạnh, trong tích tắc, trong phòng yên tĩnh đến không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Chất lỏng màu đỏ tươi từ trên tóc nhỏ giọt xuống, giống như chảy xuống mấy khe rãnh khúc khuỷu trên tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ bằng đá cẩm thạch, rơi vào trên áo sơ mi đen hiệu GUCCI anh đang mặc, để lại một vệt vết bẩn lớn nhìn thấy mà giật mình.
"Rầm!" Hàn Dập Hạo đột nhiên đứng lên, vóc người cao lớn ngang tàng khiến không gian bên trong phòng trong nháy mắt trở nên nhỏ hẹp, anh khom người nhìn vào Thẩm Tòng Thiện, tuy chưa giận tím mặt, nhưng bầu không khí được tỏa ra lại hoàn toàn thay đổi.
Có một giây, ánh sáng bên trong phòng ảm đạm xuống, đan xen với ánh sáng mờ tỏa chiếu ở phía sau anh, tạo thành một đôi cánh màu đen rất lớn như một sự biến hóa huyền ảo, làm cho Hàn Dập Hạo như là hóa thân của Satan, nguy hiểm và đáng sợ.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.