-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2015

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 2: Vật Thí Nghiệm Số 00213

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 2: Vật Thí Nghiệm Số 00213

Ký túc xá cách cổng trường học cũng không xa, mà lúc này Gia Vệ đi trước, Liễu Tình theo sau, cách nhau chừng năm mét, ý để người khác hiểu nàng và Gia Vệ không có một chút quan hệ nào.
Gia Vệ cười khổ một phen, đây là Liễu Tình dưới uy nghiêm của một giáo viên ra một cái mệnh lệnh, Gia Vệ đành phải tiếp nhận.
Hiện tại ngoài trường học chỉ còn một số học sinh lai vãng, học sinh cấp 3 giữa trưa đều không về nhà, ăn cơm ngay trong trường, thuận tiện nghỉ ngơi tại đó, buổi tối mới trở về.
Lúc này giờ ăn trưa đã trôi qua, nên hầu như không ai đi từ trường ra ngoài, chỉ có người đi từ ngoài vào.
Lẽ hiển nhiên, hai người Gia Vệ và Liễu Tình dễ dàng làm người khác chú ý.
Thi thoảng có người chào hỏi Liễu Tình, đó là những học sinh đang theo học nàng, Liễu Tình trên mặt phủ lên bộ dáng tươi cười, gật đầu từng cái.
Chợt Gia Vệ dừng bước.
Bởi phía trước hắn, chính là Gia Cát Uyển Nhi, người đã gieo rắc nỗi sợ hãi trong lòng hắn.
- Ý ý, đây không phải Gia Vệ sao, sao thế này? Cô Liễu không cho bạn ăn cơm à?
Gia Cát Uyển Nhi cười nhạo Gia Vệ không lưu tình chút nào.
Gia Vệ lúc này không biết chuyện gì xảy ra, trong nội tâm dù rất sợ Gia Cát Uyển Nhi, nhưng thân thể cứ không nghe chính mình, giống như thời điểm tại văn phòng sáng nay.
Chân mày Gia Vệ nhếch lên, nhìn chăm chú Gia Cát Uyển Nhi, không hề mở miệng, chỉ là chậc chậc vài tiếng rồi lắc đầu.
Cái hành động chậc chậc rồi lắc đầu này, khiến Gia Cát Uyển Nhi cảm thấy như bị sỉ nhục vô cùng, nàng bặm môi hầm hè với hắn:
- Gia Vệ, bạn nhìn cái gì đấy?
- Mình nhìn bạn???
Vẻ mặt Gia Vệ giả vờ nghi hoặc, bỗng sau đó cười lớn:
- Bạn có gì ngon để mình nhìn à?
Gia Vệ cố ý đưa ánh mắt đảo lên đảo xuống bộ ngực đang thời kì phát dục của Gia Cát Uyển Nhi, ngày hôm nay thời tiết khá nóng bức, y phục trên người bọn họ cũng càng lúc càng mỏng, mà càng như vậy, càng có thể hiển lộ rõ bộ ngực đang trong thời kì phát triển và đổi mới kia.
Thấy Gia Vệ to gan như vậy, Gia Cát Uyển Nhi tức đỏ bừng mặt, nàng lấy đồ uống trong tay làm ám khí trực tiếp phi vào Gia Vệ.
Chai nước này Gia Cát Uyển Nhi vừa rồi đang uống dở, chỉ vừa mở vỏ chai, mà khi nàng ném về phía Gia Vệ, nước uống theo đó trực tiếp bay ra, một tia nước màu cam rơi thẳng lên người Gia Vệ.
Gia Vệ thân cao gần 1m7, dáng người vừa gầy vừa yếu, bản thân lại là một con mọt sách, tốc độ phản ứng không cần phải nói, mọi người gần như đều đang tưởng tượng ra cảnh Gia Vệ bị nước đổ từ đầu đến chân.
Liễu Tình đứng đằng sau cũng có chung ý nghĩ này, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Gia Vệ, cứ như có thù không đội trời chung.
Nhưng ngay một khắc sau, tất cả mọi người sững sờ.
Thời điểm nước sắp sửa bắn lên người, Gia Vệ nhẹ nhàng lắc mình, nhanh vô cùng, lại xảo diệu tránh thoát đạo "ám khí" Gia Cát Uyển Nhi vừa phóng.
Cái thứ đồ uống màu cam kia, một giọt cũng không dính nổi lên người hắn.
- Ngực thì lép, lại không có giáo dục, xem ra bạn tương lai có hy vọng trở thành bà già còn trinh duy nhất tồn tại trên trái đất ha.
Gia Vệ không biết tại sao mình có thể to gan nói ra những từ ngữ này, bất quá sau khi nói xong trong lòng của hắn chợt cảm thấy thoải mái.
Mà mặt Gia Cát Uyển Nhi từ đỏ đã trở nên tím tái, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt, bộ dáng như muốn "động thủ".
Ngay lúc này Liễu Tình tiến lại gần, thấy Liễu Tình, Gia Cát Uyển Nhi chỉ còn cách tạm buông tha ý đồ xâu xé Gia Vệ của mình.
"Cô Liễu, Gia Vệ bắt nạt em." Gia Cát Uyển Nhi hình tượng ác nữ lập tức biến chuyển thành gái nhà lành, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu tràn ngập ủy khuất trình bày với Liễu Tình.
Liễu Tình tuy nãy giờ đứng ngoài nhưng không hề bỏ qua động tĩnh vừa rồi, do Gia Cát Uyển Nhi không để ý mà thôi, nàng chứng kiến Gia Cát Uyển Nhi biến hóa 180 độ, mặt bỗng thộn ra.
Chợt Gia Vệ nở nụ cười đắc ý hừ một tiếng:
- Bạn hay là về nhà tập làm con ngoan đi.
Dứt lời, dưới ánh mắt khiếp đảm của Gia Cát Uyển Nhi, Gia Vệ trực tiếp nắm lấy tay Liễu Tình, li khai trường học.
Giờ đây mặt mũi Liễu Tình đỏ muốn nhỏ ra máu, muốn rút tay ra, nhưng Gia Vệ nắm rất chặt, nàng căn bản rút không được, còn nếu như nàng ở chỗ này cùng Gia Vệ tranh cãi, chuyện này đồn ra thì toi.
Vì vậy, mãi đến đi vào nhà hàng "Mỹ Thực Hiên" cách đó không xa, Liễu Tình mới hừ lạnh một tiếng, dùng sức rút tay ra khỏi bàn tay Gia Vệ.
- Tình tỷ, chúng ăn chỗ này có được hay không?
Gia Vệ hỏi Liễu Tình, biểu lộ phi thường tự nhiên, tựa như việc nắm tay Liễu Tình vừa rồi là sự tình vô cùng bình thường.
Liễu Tình không thèm trả lời, trực tiếp đi vào trong "Mỹ Thực Hiên".
Gia Vệ cười hắc hắc bám theo.
Gia Vệ lên trước hai bước, đặt mông ngồi xuống bàn ăn dành cho tình nhân, rồi sau đó chỉ vào ghế đối diện, nói với Liễu Tình:
- Tình tỷ, ngồi xuống đây.
Liễu Tình lạnh lùng liếc Gia Vệ, chọn một chỗ ngồi bình thường ngồi xuống.
Bất đắc dĩ Gia Vệ đành chuyển bàn theo, sau đó Gia Vệ chọn năm sáu món ăn thêm đồ uống, làm Liễu Tình mắt trợn trắng.
Tiền lương nàng làm giáo viên một tháng hơn 6000 đồng (cỡ 20 củ D) đã không ít, nhưng muốn ăn sang thế này, tiền lương chỉ sợ không đủ.
Thế nhưng Liễu Tình không nói câu nào, Gia Vệ nhiều lần chủ động bắt chuyện, nhưng nàng tỏ ra hờ hững lạnh lẽo, bất quá trong nội tâm vô cùng nghi hoặc, Gia Vệ trước kia hay ngại ngùng sống khép kín sao hiện tại biến thành như vậy.
Thật lòng mà nói Gia Vệ hiện giờ, muốn cao to không có cao to, muốn tiền cũng không có tiền, mặt cũng không đẹp trai, nói chung rất là non nớt, căn bản không tạo ra thiện cảm cho con gái.
Chỉ vì Liễu Tình bị khả năng Anh văn của Gia Vệ làm chấn kinh, cho nên ở trong mắt Liễu Tình, trên người Gia Vệ như phủ một lớp khăn che mặt thần bí.
Ăn bữa cơm ước chừng mất một giờ đồng hồ, thời điểm bọn họ rời khỏi Mỹ thực hiên, đã sắp đến tiết học chiều.
- Cô phải về trường chuẩn bị bài soạn một chút, buổi chiều đi học, cô sẽ xin lỗi em trước lớp.
Liễu Tình bộ dáng lạnh băng như cũ.
Vẻ mặt Gia Vệ như không sao cả, nói:
- Nói hay không cũng không quan trọng, Tình tỷ đi về trước đi, chiều em có chút việc, có thể sẽ không lên lớp.
- Em định cúp à?
Liễu Tình trừng mắt chất vấn.
Gia Vệ nhướng mày:
- Em thấy mệt, muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút, em sẽ xin phép giáo viên chủ nhiệm.
- Mệt?!
Liễu Tình vẻ mặt không tin, ban nãy cả bàn thức ăn bị càn quét không sót lại chút gì, đều bị Gia Vệ ăn vào trong bụng, ăn như con lợn, còn thấy mệt?
Gia Vệ cau mày, hao tổn tâm trí nghĩ ngợi, cuối cùng cười hắc hắc nói:
- Bệnh này là bệnh thầm kín, không nói chị nghe được, dù sao em sẽ xin nghỉ phép, Tình tỷ nếu lo lắng có thể xin phép nghỉ đi với em nha, ba mẹ em thường xuyên đi làm, em ở nhà cô đơn lắm.
- Hừ, kiểm tra nhanh đi rồi lên trường học.
Liễu Tình lườm Gia Vệ xong, không để ý tới hắn nữa mà đi về trường.
Đợi Liễu Tình vào trường xong, Gia Vệ mới lén lút vào một con hẻm nhỏ, không bao lâu sau hắn bước vào tiệm Internet, kêu quản lý mở máy ra.
- Đến cùng chuyện gì đã xảy ra? Sao hôm nay mọi thứ lại lạ lùng như vậy?
Gia Vệ thấp giọng tự hỏi, sau đó chuyển sự chú ý lên màn hình máy tính, đọc các tư liệu hắn vừa tìm ra.
- Có vẻ như không phải là bị bệnh.
Gia Vệ lướt qua các tư liệu, không có cái nào có biểu hiện giống như bệnh trạng của hắn.
- Dường như mình bỗng trở nên hiểu rõ thế giới này, sự tình gì trước mặt mình đều thông suốt, trước kia do mình không biết bắt chuyện, lại tỏ ra hướng nội, nhưng hiện tại mọi chuyện trong mắt của mình đều trở nên rõ ràng, nói chuyện với người ta rất dễ dàng, sao không giống như ta lúc trước nhỉ?
Gia Vệ nhăn mày, chuyện trong văn phòng cũng không phải chuyện tình quái dị duy nhất mấy ngày nay, từ vài ngày trước hắn đã cảm thấy biến hóa khác lạ của bản thân.
Chỉ có điều sự thay đổi một cách chóng mặt của bản thân từ sáng nay khiến Gia Vệ không tài nào giải thích được.
- Hồi trước ăn một chén cơm đã no gần chết, hiện tại bốn chén lại không thấm vào đâu, trước kia do áp lực học tập mà thường xuyên ngủ không ngon, cho nên bị rối loạn, hiện tại một ngày một đêm không ngủ, hôm nay tinh thần vẫn mười phần thoải mái.
Gia Vệ thấp giọng tự nói, biến hóa kiểu này không chỉ về mặt khách quan, thậm chí tư tưởng chủ quan của bản thân đều thay đổi theo.
Như là lúc đối mặt với các bạn nữ, Gia Vệ của trước kia nhiều nhất chỉ nói về chuyện học tập, chứ tán ngẫu hay cưa cẩm linh tinh hắn căn bản không rành, nhưng hiện tại đối mặt Gia Cát Uyển Nhi ngôn từ tuôn ra không hết, nội tâm sợ hãi trốn tránh nàng cũng không biết biến mất từ bao giờ.
Biến hóa đến mức độ này, cho dù bệnh cũng không có khả năng.
- Thậm chí mới một tuần thôi ta đã cao thêm gần 2cm, thật con mẹ nó quái thai!
Nội tâm Gia Vệ rối rắm vô cùng, mặc dù quái dị nhưng trong lòng của hắn không cảm thấy sợ hãi, hơn nữa hắn vì biến hóa này mà cảm thấy hưng phấn.
- Không biết gần đây có bị nhện hay con gì cắn không, nếu giống như Spiderman cũng không phải, người mình đâu có xuất hiện đặc điểm gì của côn trùng đâu.
- Chẳng lẽ......
Nghĩ tới đây, Gia Vệ đột nhiên cả kinh, hắn bỏ mắt kính cận 800 độ ra, trước mắt vốn là một mảnh mơ hồ, sau một lát lại trở nên rõ ràng vô cùng.
- Mắt ta trở nên như vậy là do côn trùng cắn?
Gia Vệ nghĩ chính mình gần đây biến hóa quá mức quái dị, hôm nay hắn cũng dám đùa giỡn giáo viên Anh Ngữ, đánh trả Gia Cát Uyển Nhi, trong trí nhớ Gia Vệ, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào.
- Cũng không đúng, bị côn trùng cắn, vì sao trình Anh văn của mình lại đột nhiên trở nên tốt như vậy, lẽ nào cắn mình là côn trùng đến từ Mỹ?
Gia Vệ nhíu mày, nếu con mắt biến hóa như Spider Man trong phim ảnh, còn biến hóa về ý thức của hắn, là chuyện gì xảy ra?
Trong khi Gia Vệ suy nghĩ về biến hóa của bản thân muốn bể cả óc, không biết ở địa phương nào, trong một phòng thí nghiệm bí mật, một số người mặc đồng phục đang nhìn số liệu biến hóa trên màn hình mà lộ ra vẻ ngưng trọng.
- Vật thí nghiệm số 00213 đột nhiên kích hoạt, hiện tại đang trong giai đoạn vỡ lòng.
Thanh âm cứng nhắc vang lên, phát ra từ một chiếc Computer.
- Chú ý quan sát trạng thái vật thí nghiệm số 00213, cho hồng nhan của số 00213 vào chuẩn bị.
Một thanh âm già nua vang lên, phát ra mệnh lệnh này, là một lão giả mặc đồng phục, nhưng tinh quang lóe ra trong mắt hắn, nhìn không giống của người già chút nào.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.