BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC
Chương 21: Sự Ấm Áp Trong Tầm Tay Với
Cô biết anh còn ở trong đó, thế nên cho dù quần áo có ướt cô cũng sẽ không rời đi, vì cô sợ, sợ rằng chỉ trong chớp mắt sẽ một lần nữa đánh mất bóng hình anh…
Lục Bắc Thần đợi cô lên tiếng, cực kỳ nhẫn nại.
Con số phía trên thang máy đang thay đổi từng nét một nhưng không gian giữa anh và cô lại như đang ngừng lặng. Anh đứng đó, như một cây tùng bất động, dường như giữa trời đất này chỉ còn một chuyện đáng để anh đợi chờ, chính là câu nói của cô. Nhưng càng thấy anh bình tĩnh chờ đợi, cô lại càng bối rối.
Cửa thang máy mở ra.
Lục Bắc Thần vẫn đứng nguyên chỗ cũ nhìn cô mà không định ra ngoài. Cố Sơ sốt sắng, há miệng rồi lại ngậm miệng, những lời muốn nói như quả hạch cắm vào cổ họng, không sao nuốt xuống được. Đèn hiển thị phía trên thang máy sáng lên, cánh cửa sắp đóng lại. Cuối cùng anh không thể đợi được câu nói tiếp theo của cô. Trước khi ra khỏi thang máy, anh buông một câu: “Nghĩ kỹ muốn nói gì đi đã rồi hãy tìm tôi. Còn nữa, tôi là pháp y, không biết chữa cảm sốt.”
Cố Sơ hơi ù tai. Đã có người từng nói với cô những lời như thế. Người đó nói: Với người có tần suất một năm bốn mùa thì bị cảm tới ba mùa như em, chắc chắn là định rèn giũa anh thành bác sỹ toàn năng rồi. Câu nói này cứ văng vẳng trong đầu, va đập với câu nói của Lục Bắc Thần. Trong không khí, mùi hương của anh nhạt nhòa đến mức gần như tan biến. Cô bất giác tỉnh lại: “Này…” rồi đuổi theo.
Kết quả, Cố Sơ bị chặn lại ngoài cửa phòng tập thể hình VIP, chỉ có thể giương mắt nhìn các anh chàng đẹp trai và các cô nàng xinh tươi lần lượt được vào trong bằng thẻ đặc biệt. Phòng tập thể hình phục vụ khách hàng VIP tổng cộng có hai tầng, diện tích vừa vặn, không lớn cũng không nhỏ, vừa đảm bảo được sự riêng tư vừa đủ không gian để tập luyện. Có mấy lần cô định xông vào, cuối cùng đều bị bảo vệ “mời” ra ngoài một cách vô cùng lịch sự.
Không có kết quả nhưng lại không cam tâm rời đi, Cố Sơ tìm một góc sofa ngồi đợi.
Trong phòng tập, Lục Bắc Thần không lên bể bơi trên tầng mà chọn máy chạy bộ. Anh đặt thời gian. Từ góc này, thông qua sự phản chiếu của chiếc gương, anh có thể dễ dàng nhìn thấy cái bóng đang ngồi trong khu nghỉ ngơi. Nhỏ bé, cả người co ro ngồi đó, có lẽ là nhiễm lạnh rồi. Cho dù cách nhau một khoảng, anh vẫn có thể nhìn rõ gương mặt đã tái nhợt nhưng vẫn có chút bướng bỉnh của cô.
Nhịp bước chạy có phần hỗn loạn. Anh thu ánh mắt lại, hít sâu một hơi để điều chỉnh nhịp thở. Có cô gái xinh đẹp kiều diễm bước tới bắt chuyện, Lục Bắc Thần ngoảnh mặt làm ngơ. Cô gái đó cảm thấy nhạt nhẽo cũng bỏ đi. Anh vẫn giữ tốc độ như trước nhưng con số không ngừng nhảy nhót trước mắt cũng không thu hút được sự chú ý của anh. Khóe mắt anh liếc nhìn chiếc gương. Cái bóng nhỏ hình như vừa hắt xì hơi, Lục Bắc Thần bất chợt nhíu mày.
Chẳng biết Cố Sơ đã đợi bao lâu, tóm lại cô có một niềm tin là phải đợi anh ra. Nhiệt độ cơ thể làm quần áo bắt đầu trở nên ẩm sì. Cô cảm thấy hơi lạnh, đầu cũng hơi nặng, vô thức ra sức dựa vào một góc sofa, cố gắng hút lấy cái ấm áp. Không biết lại qua bao lâu nữa, mí mắt cô sắp díp cả lại, bỗng có một giọng nói lịch sự vang lên trên đỉnh đầu: “Thưa chị! Chị vẫn ổn chứ ạ?”
Cố Sơ bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn, là nhân viên phục vụ của khách sạn. Anh ta đặt một cốc nước nóng ở một vị trí cô có thể với tới rồi đưa cho cô một chiếc túi có biểu tượng của Versace: “Gửi chị những thứ này.”
Cô ngạc nhiên, đón lấy rồi mở ra xem. Đó là một chiếc áo sơ mi trắng được cắt may vô cùng đơn giản cộng thêm một chiếc quần bò loại giặt tay mềm mại. Cô nhận ra, là kiểu quần bò kinh điển.
“Đây là?”
“À, đây là mấy thứ anh Lục ở trong phòng tập bảo chúng tôi chuẩn bị cho chị, quần áo và nước nóng.” Người phục vụ cười rạng rỡ: “Tôi thấy chị nên đi thay quần áo đi đã, quần áo của chị ướt thế này dễ bị cảm lắm.”
Cố Sơ ngỡ ngàng, ôm túi quần áo đứng lên nhìn về phía phòng tập nhưng không thấy bóng Lục Bắc Thần. Cô chạy tới trước cửa, không ngững kiễng chân ngó vào trong dưới cái “quắc mắt” của nhân viên bảo vệ. Cuối cùng cô đã nhìn thấy người đàn ông trên chiếc máy chạy bộ trong góc, con tim lại một lần nữa đập loạn một cách vô dụng. Cô không ngừng cảnh cáo bản thân: Bình tĩnh, không được lộn xộn, không được náo loạn!
Cô biết anh còn ở trong đó, thế nên cho dù quần áo có ướt cô cũng sẽ không rời đi, vì cô sợ, sợ rằng chỉ trong chớp mắt sẽ một lần nữa đánh mất bóng hình anh…
Thứ Năm, 7 tháng 5, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.