-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Thứ Hai, 2 tháng 3, 2015

BỨC XƯỚNG VI LƯƠNG Chương 1: Số Kiếp Của Lão Tử* Lúc Nào Cũng Khó Khăn

BỨC XƯỚNG VI LƯƠNG
Chương 1: Số Kiếp Của Lão Tử* Lúc Nào Cũng Khó Khăn

edit: diepanhquan
beta: Phong Tuyết
*lão tử: bố mày (tự xưng khi tức giận hoặc khi vui đùa)
Nam nhân xinh đẹp khẽ mỉm cười nói: “Cô nương, ngươi nắm nhược điểm của tại hạ”.
Tôi đang mải suy nghĩ một vấn đề triết học, đột nhiên hắn lại lên tiếng khiến tôi sợ hết hồn, vội vàng khống chế sự hoảng sợ, cắn cắn đầu lưỡi hỏi hắn: “Tiên sinh tại sao nói như vậy? Không phải là ngài đang bắt mạch cho ta sao?”.
Nam nhân xinh đẹp nhìn xuống phía giữa hai chân mình, ánh mắt chậm rãi di động, liên tục nhìn đến khuỷu tay của tôi, nhẹ nhàng than thở: “Cô nương, cái này tại hạ cũng chỉ có một mà thôi, không có đồ dự trữ, cho nên không thể cho ngươi, phiền ngươi buông tay đi”.
Lúc này tôi mới phát hiện, không biết từ lúc nào tôi đã nắm chặt được mệnh căn* của hắn.
*mệnh căn: căn nguyên của tính mạng, điểm chí mạng, ở đây là gì thì cả nhà tự hiểu nhé ^^
Thảo nào, còn tưởng rằng cột giường cũng lớn như vậy.
Tôi vội vàng buông tay, phất cánh tay cười ngượng ngùng: “Ta… Ta nói ta là theo bản năng, ngài có tin hay không?”.
Nam nhân xinh đẹp lại thở dài: “Vậy lại càng không hay rồi, cô nương là vì đói mà ngất, tại hạ chỉ là linh y, không phải rau hẹ”.
Cắt đi rồi là không dài ra được nữa phải không? Khóe miệng tôi co quắp, nhắc lại: “Xin lỗi, ta không phải cố ý, đại khái… Tay của ta có ý thức riêng của nó”.
Nam nhân xinh đẹp nhìn ta từ trên xuống dưới: “Cô nương thiên phú dị bẩm, tại hạ bội phục”.
Rõ ràng là không tin tôi a, thực thương tâm.
Cũng không trách hắn, ngay cả tôi cũng không tin, lão nương đã xuyên không rồi.
Nếu như nói một đời của người bình thường giống như lời nói trong bộ biên niên sử Trung Quy Trung Cự, kinh nghiệm nhân sinh hai mươi tám năm ngắn ngủi của tôi chính là một đoạn lịch sử tiêu chuẩn, có ly biệt, có vay mượn, có khổ nhục.
Bản thân tôi cho rằng, khổ nhục chiếm phần chủ yếu.
Khi tôi ba tuổi, cha tôi vốn là giáo viên trung học bỗng nhiên mê đánh bài, đem hai vạn đồng trong nhà đi ra ngoài đánh bạc, toàn bộ thua sạch tôi không nói, nhưng cũng bởi vì đánh bạc mù quáng mất trắng nên tức giận mà đánh người khác, bị phán cố ý đả thương người, phạt ba năm tù.
Mẹ tôi cảm thấy tương lai mù mịt, trong một đêm không gió không trăng đã vứt bỏ tôi mà chạy vội.
Ba năm trôi qua rất nhanh, cha tôi ra tù, sợ chủ nợ đuổi giết, từ đó mai danh ẩn tích, không xuất hiện nữa.
Khi chủ nợ cầm giấy vay nợ đứng trước cửa nhà tôi, bà nội phải vỗ ngực đảm bảo, nhất định sẽ trả tiền lại, mặc kệ là bao lâu, nhất định sẽ trả tiền lại.
Kỳ thật thì bà đã già, lấy đâu ra hai vạn đồng để trả nợ chứ. Hơn hai mươi năm trước, hai vạn đồng giá trị hơn hiện tại rất nhiều.
Huống chi trong nhà lúc đó còn có tôi ăn không ngồi rồi chưa kiếm được tiền.
Nhưng bà vẫn có năng lực chống đỡ tiếp. Ban ngày bà dán hộp giấy, buổi tối dạy chữ cho tôi, khi đó tôi còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, bà đã nói hàng trăm ngàn lần với tôi rằng, ba mẹ tuy rằng yêu tôi, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân không thể nói, bọn họ sẽ không trở về nữa.
Yêu tôi? Tôi khinh!
Cái tôi mặc chính là quần áo của người khác, ăn cơm của người khác, đi trên đường gặp ai đánh rơi giấy vụn liền vội vàng nhặt để đổi tiền; vừa lên trường chuyên trung học đã phải giấu tuổi tới tiệm cơm rửa chén đĩa; sau khi miễn cưỡng tốt nghiệp trường chuyên trung học, tôi chính thức bắt đầu việc làm lụng vất vả, ban ngày làm một việc, buổi tối làm một việc, rạng sáng lại đi đưa báo, tạp chí. Cũng hết cách, tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn bà nội một mình gánh vác khoản nợ được? Bà chỉ dán hộp giấy mà có thể nuôi tôi lớn như vậy đã coi như là được ông trời thương xót rồi.
Mỗi lần phải trả tiền nợ là những lúc tôi hận đến sợ, bản thân mình không được nghỉ ngơi phút giây nào, vội vàng hấp tấp kiếm chút tiền lại đưa hết cho hắn. Cho nên chỉ có thể không ngừng an ủi mình, tôi làm việc là vì bà nội, không phải vì món nợ khốn kiếp kia, a di đà Phật!
Nhưng khi bà nội qua đời, tôi vẫn chưa trả xong nợ, đây là tiếc nuối lớn nhất của đời tôi.
Câu cuối cùng bà nói với tôi là lời nói đầy nước mắt. Bà nói, người mà bà có lỗi nhất chính là tôi. Nói tôi kiếp sau đừng đầu thai lại vào nhà bà mà hãy đi tìm một nhà khá giả, bà sẽ tới tìm tôi, bảo vệ tôi trong vòng tay thương yêu.
Tôi cười nói, bà nội bà nói gì vậy, có thể làm cháu gái của bà, là phúc đức tu luyện từ kiếp trước của con.
Một khắc cuối cùng bà nội liên tục nhìn tôi, trong mắt hình như có tiếc nuối. Tôi nói bà nội cứ yên tâm, con yêu bà, cho nên con không hận ba mẹ con. Sau đó bà liền yên tĩnh ra đi, giống như đang ngủ một giấc bình thản vậy. Tôi lau khô nước mắt, vì bà xử lý hết hậu sự, tiếp tục làm công việc khi trước. Bởi vì chịu liều mạng và có năng lực, tôi từ nhân viên thu ngân trong siêu thị lên tới chức quản lí. Ba năm sau, năm ấy khi đã hai mươi ba tuổi, rốt cục tôi cũng hoàn trả hết số tiền nợ.
Ngày đó bầu trời vẫn xanh thẳm, không khí vẫn tươi mát, tôi đem tất cả số tiền lẻ đều đổi thành một loại tiền xu, sắp xếp tại trong túi ni lông giao cho con gái của chủ nợ, giống như đem gánh nặng trên vai vứt ra ngoài.
Bóng dáng của cô ta lúc gian nan kéo tiền xu rời đi, đến nay tôi vẫn cất kỹ trong tim, lúc nào cũng nhớ lại.
Sau đó tôi xin nghỉ dài hạn, mua một đống lớn sách đĩa lậu, cả ngày làm tổ ở nhà nhìn TV, trong lòng trống rỗng. Cái loại cảm giác này rất kỳ quái, có điểm giống như là người đã biết bơi lần đầu tiên xuống nước, cảm giác áp lực trên người giảm đi rất nhiều, nhưng tay chân ngược lại không biết nên tới nơi nào mới được. Lại giống như là… cả đời này đều đã hoàn thành hết rồi, bỗng nhiên tôi biến thành người vô dụng.
Thiết nghĩ, nếu như có một Tiểu Long Nữ xinh đẹp ở bên cạnh cũng có chút thú vị.
Trong nửa tháng, tôi đem tất cả những mất mát của thời thơ ấu cùng thiếu niên bù đắp trở lại, bao gồm tìm hiểu những diễn viên đẹp trai được yêu chuộng lúc ấy, cả Hoàn Châu Cách Cách và Thiếu niên Bao Thanh Thiên.
Cũng là cơ duyên trùng hợp, tôi ngẫu nhiên nghe được một tin tức về một người tên Âu Hán Thanh. Nên nói như thế nào nhỉ, là đồng cảnh, đứa trẻ đáng thương này cũng không dựa vào sự giúp đỡ để trả hoàn trả món nợ của cha, nhưng sau khi trả hết khoản nợ, cậu ta lại mang một tinh thần rất thoải mái, tiếp tục đi lái xe, bởi vì bạn của cậu ta nói với cậu ta rằng, cả đời này của cậu ta không phải chỉ sống vì cha cậu ta, thế nên cậu ta phải tự tìm một mục tiêu sống ình.
Nhìn nụ cười bình tĩnh không mang theo một tia lo lắng của cậu ta, tôi bỗng nhiên muốn gào khóc, không thể ngừng được, dường như muốn khóc hết cả nước mắt của cuộc đời này vậy. Ngay chính bản thân tôi cũng không biết rốt cuộc vì sao mình khóc.
Nói khóc liền khóc một ngày. Khóc mệt rồi, tôi chợt nghĩ rằng, lão tử chẳng phải là Giáng Châu tiên tử chuyển thế sao? Chẳng lẽ chỉ có một mình Âu Hán Thanh mới là bảo vật? Chậc, kiếp trước của tôi chắc chắn chính là như vậy.
Làm sao, kỳ thị trình độ của học sinh chuyên văn hóa sao? Bà nội tôi nhất định là một nữ sinh tiến bộ học tập làm cách mạng, làm sao tôi có thể thấp kém? Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng ít nhất đã từng nhìn thấy heo chạy rồi đúng không?
Sau khi khóc xong, tôi xin thôi việc ở siêu thị, gấp rút tham gia một lớp tự ôn thi đại học trong một tháng, tôi thuận lợi trúng tuyển đại học 211, vừa học vừa làm cần cù đến năm thứ tứ, năm ấy tốt nghiệp, tôi tự thưởng ình một chiếc QQ nhỏ.
Thật sự là buồn cười, tôi vì trả món nợ hai vạn đồng mà mất tới hai mươi năm, nhưng khi góp đủ năm vạn đồng để mua xe lại chỉ mất có năm năm.
Lại qua một năm, tôi góp được số tiền đủ để mua một ngôi nhà dành cho người nghèo, mặc dù ở giữa thành thị và nông thôn, chỉ có sáu mươi mét vuông, nhưng một người ở cũng coi như rộng. Ngày nhận phòng ấy, trong tay nắm chặt cái chìa khóa, tâm tình của tôi tràn đầy niềm hy vọng.
Sau đó khi còn cách nhà mới không đến năm trăm mét, chợt cộc một tiếng, tôi… xuyên không.
Không có đâm xe rơi xuống núi, trời đất cũng không ầm ầm biến sắc. Không có, không có bất kỳ dị tượng nào phát sinh, tôi thậm chí cũng không thể xác định chính mình chết hay chưa, giống như là trong giấc ngủ trưa khi gió mát thổi qua mặt, linh hồn trong nháy mắt bay đi, sau đó tỉnh lại phát hiện mình đang thản nhiên nằm trên một chiếc giường.
… Mẹ ơi, tôi còn chưa được thấy được nhà mới của tôi! Cho dù có bỏ mạng cũng sẽ bởi vì oán niệm mà nắm chặt cái chìa khóa rồi biến thành yêu nữ chứ!
Nếu như xuyên tới một thể xác có cuộc sống xa hoa thì tốt rồi, nhưng gian phòng như động tuyết này, trong phòng ngoại trừ chiếc giường lớn xa hoa tôi đang ngồi lên, cũng chỉ có thêm một cái bàn bát tiên, hai cái ghế tròn. Mọi đồ vật đều đã cũ, làm sao có thể là nhà giàu có.
Sờ sờ bụng, đói, xem xét ngực, bằng phẳng, gãi gãi đầu, choáng váng, soi gương, xấu.
… Thấy phương diện nào cũng rất tốt a! Thượng đế đang chơi tôi sao?!
Được rồi, tôi thừa nhận số kiếp tôi khổ, đại khái ông trời cảm giác tôi chịu khổ như vậy còn chưa đủ, thấy tôi nhanh nhanh qua kiếp như vậy thì có chút khó chịu nên đổi một thế giới khác tiếp tục hành hạ tôi phải không?
Hai mươi tám tuổi trước, tên tôi là Lăng Đang.
Sau hai mươi tám tuổi, tên tôi là gì, bao nhiêu tuổi, không hề hay biết.
Tôi vừa đói vừa mệt, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại, liền phát hiện bên giường lúc này có một nam nhân xinh đẹp đang ngồi cạnh.
Một nam nhân xinh đẹp bình tĩnh và khó ngửi.
Nam nhân xinh đẹp nhẹ nhàng ho khan một tiếng, kéo tôi ra khỏi ký ức của mình: “Cô nương, cảm thấy như thế nào? Tại hạ bôn ba khắp nơi, trên người vẫn còn có chút thịt”.
Tôi hoàn hồn, phát hiện tay mình đang đặt trên ngực của hắn, còn đáng khinh mà nhẹ nhàng vân vê.
Tôi như bị điện giật vội vàng thu tay lại, lúng túng ngay cả cười trừ cũng không nổi, vội vàng giơ hai tay lên cao bày tỏ mình trong sạch: “Ta ta ta ta thật không cố ý!”.
Linh hồn vừa mới xuyên qua, sẽ ăn nhập với thân thể cũ này đúng không? Vị tiên sinh này, ngươi bày ra ánh mắt tỏ vẻ hiểu rõ mọi chuyện như vậy là muốn làm gì!
Hai tay tôi gắt gao đan chéo, ánh mắt thành khẩn nhìn hắn: “Khiến tiên sinh chê cười, ta không chú ý nên có chút không khống chế được. Cái kia… Ta không có bệnh gì, đúng không?”. Không phải tôi sợ bệnh giấu thầy, mà vì tôi vừa xuyên đến đây, còn chưa biết nơi để tiền, cũng không biết mình có tiền hay không.
Nam nhân xinh đẹp chậm rãi thu dọn hòm thuốc: “Ngoại trừ bị đói, hết thảy đều rất bình thường, ăn một chút cháo thì tốt rồi. Cô nương không bệnh, cho nên tại hạ cũng không thu tiền chẩn bệnh, chỉ có thể mong đợi cô nương lần sau khi có bệnh còn có thể nhớ mà tìm tại hạ”. Nói xong nhún nhún vai như tiếc nuối.
Đây là nguyền rủa tôi sinh bệnh sao? Tôi nháy mắt mấy cái, cười: “Xin lỗi tiên sinh, chiếm tiện nghi của ngươi cả buổi, cũng không có gật đầu khen thưởng, chỉ có thể mong đợi lần tới lại được tiên sinh chiếu cố”.
Nam nhân xinh đẹp mỉm cười, dường như trong nháy mắt cả vườn hoa xuân đã nở rộ: “Cô nương thật là một người lanh lợi”. Vừa nói vừa lấy giấy bút, viết lên một tờ giấy giao cho tôi, “Đây là tên của tại hạ, cô nương lần tới nhất định phải nhớ rõ”.
Trên tờ giấy là hai chữ phồn thể Diệp Tô*.
*Tô: từ này có nghĩa là chết đi rồi lại có thể sống lại
Tô? Bĩu môi, mặc dù mọi người đều có nguyện vọng này, nhưng lão nhân gia ngươi tự đặt ình cái danh tiểu nhi tử của Thượng đế có phải là đã có điểm quá đáng rồi không? – Được rồi, vị nhân huynh này dĩ nhiên không biết có một cái tên ngoại lai đọc giống với tên hắn mang nghĩa là thần linh, nhưng người này quả thực có thể chết đi sống lại quá. Tôi thấy hắn ỷ vào chính mình nhìn đẹp mắt, có lẽ nên gắn lên trán một dòng chữ vạn người mê, trên đỉnh đầu treo một cái khung ghi dòng chữ: “Mặc dù ta rất đẹp nhưng đây không phải là tội của ta, các ngươi mê luyến ta như vậy ta cũng không muốn, nhưng nếu như các ngươi muốn đuổi theo ta không buông tha, ta cũng không thể làm gì hơn là là miễn cưỡng đón nhận, mặc dù như vậy áp lực rất lớn nha!”.
Đúng rồi, ở cuối câu đó không thể thiếu những âm thanh níu kéo như vũ bão được.
Loại tâm tình của người vạn người mê này tôi cũng không rõ vì trước giờ chưa từng xinh đẹp, cho dù sau khi xuyên không rồi cũng chỉ mang một bộ mặt tiểu hài tử ngây thơ.
Ôi chao, tại sao tôi lại dùng nhiều ngôn ngữ trên Internet thế này? Khụ khụ, kiềm chế, kiềm chế.
Tôi cười cười: “Đã làm chậm trễ việc làm ăn của Diệp tiên sinh, tiên sinh nếu không có gì dặn dò, ta không dám quấy rầy tiên sinh nữa”.
Khóe miệng Diệp Tô hơi nhếch lên, tay ôm hộp thuốc, hướng về phía tôi chắp tay: “Cô nương khách khí, tại hạ cáo từ!”.
Đi đi, đi luôn đi, tôi đang ở trong tâm trạng khó kiềm chế, không chừng lại làm ra chuyện gì không tốt nữa. Nói đi cũng phải nói lại, cô nương này rốt cuộc làm nghề gì, vì sao lại có khát khao nam nhân như vậy?
Ni cô? Chẳng lẽ tóc dài như vậy là tóc giả sao?
Diệp Tô vừa đi ra tới cửa đã xoay người lại, thật tâm đề nghị với tôi: “Cô nương sau này nếu như còn muốn thử tự sát thêm lần nữa thì đừng ngại mà cắt mạch máu tay nhé”, hắn giơ cổ tay mình lên, khoa tay múa chân: “Dùng dao hay những đồ vật sắc cũng được, chỉ một hồi sau sẽ chết. Nếu sợ thì có thể treo cổ, cũng chỉ dãy dụa mấy cái là xong. Loại chết theo kiểu tuyệt thực này, rất khổ sở, tại hạ tin tưởng cô nương đã nếm trải rồi, hẳn sẽ hiểu rõ”.
… Tôi tuyệt thực? Không phải chứ?
Tôi nói vị cô nương này, ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm nên tuyệt thực chơi sao? Lão nương còn chưa kịp xem nhà mới đã bị phá hỏng cũng chỉ vì ngươi ăn thiếu một bữa cơm a a a!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.