THIÊN TÀI KHÍ PHI
Chương 5: Hoa Viên Giao Phong
Rời khỏi thiện thính một khoảng, khi đi vào hoa viên, Lí Như lập tức thả tay Vân Mộng Vũ ra, vẻ mặt thâm trầm nhìn chằm chằm Vân Mộng Vũ. Mà Vân Mộng Vũ cũng bày ra vẻ mặt cười yếu ớt nhìn Lí Như. Nhìn bộ dáng cười nhạt của Vân Mộng Vũ như vậy, Lí Như bị kích thích, tay phải nâng lên, một cái tát hướng mặt Vân Mộng Vũ giáng xuống, nhưng khi đến gần mặt đã bị bàn tay Vân Mộng Vũ ngăn lại. Vân Mộng Vũ nắm cổ tay phải Lí Như, đầu nhẹ nhàng tới gần bên tai Lí Như, nhẹ giọng đối với Lí Như nói: “Lí Như, con người làm, trời đang nhìn. Làm ác, sẽ có báo ứng. Không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa tới.”
Nói xong, Vân Mộng Vũ quay đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn Lí Như. Bị ánh mắt lạnh lúng của Vân Mộng Vũ chằm chằm như vậy, Lí Như cảm giác như chính mình bị rơi vào hầm băng, lãnh không có một tia độ ấm. Không biết vì sao, đối mặt Vân Mộng Vũ như vậy, Lí Như bắt đầu sinh ý sợ hãi. Sẽ không, nàng làm sao có thể biết được, chuyện ta làm trước kia vô cùng bí mật, ngay cả lão gia cũng không có hoài nghi ta, nàng làm sao có thể biết được. Nàng có lẽ ghi hận ta mười mấy năm qua ngược đãi cùng khi dễ nàng.
Sau đó, Vân Mộng Vũ thả tay Lí Như ra, vì lực buông quá lớn, Lí Như bị xô lảo đảo vài bước, may mắn bên cạnh có nha hoàn giúp đỡ, mới không bị ngã sấp xuống. Lí Như ngẩng đầu, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Vân Mộng Vũ, xú nha đầu kia cũng dám cô ta, điều này sao có thể, luôn luôn yếu đuối, phế vật Vân Mộng Vũ khi nào thì trở nên lớn mật như vậy, cùng người trước kia, nếu không biết còn tưởng rằng là hai người khác nhau.
Nhìn Vân Mộng Vũ, chỉ thấy Vân Mộng Vũ lúc này đang đứng đối diện cười thản nhiên với ả nói, “Di nương, Tâm Mộng cư của ta bởi vì được di nương nhiều năm chiếu cố, hiện nay khẳng định là càng ngày càng náo nhiệt, nơi nơi phồn thịnh đi. Di nương, cần ta thỉnh phụ thân lại đây xem xét không?” Tâm mộng cư quả thật thực náo nhiệt, nhất là hiện tại, giữa hè mùa, bởi vì không có quản lý, có khi trong phòng hiện giờ đều là chuột với gián. Mà trong hoa viên cỏ mọc rậm rạp, hoang vắng một mảnh. Nghe được lời Vân Mộng Vũ nói, Lí Như tức giận đến cái mũi cũng lệch sang một bên, nhưng cũng không có biện pháp, cũng không thể làm gì nàng. Trước kia vì lão gia không quan tâm nàng, chính mình có thể đem Vân Mộng Vũ tùy ý chèn ép như thế nào cũng được, cho dù bị lão gia phát hiện, chính mình cũng có thể nói cho qua chuyện, mà Vân Mộng Vũ trước kia cũng không có can đảm đi cáo trạng, nhưng hiện tại bất đồng. Lão gia vừa rồi đã hoài nghi mình, chính mình cũng không thể tái phạm sai lầm gì. Mà nay Vân Mộng Vũ miện lưỡi rất lợi hại, làm không tốt sẽ nàng bị cắn ngược lại, đến lúc đó cũng không có gì tốt .
Lí Như chỉ có thể cắn răng nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cho người đem Tâm mộng cư dọn dẹp sạch sẽ.” Nghe Lí Như nghiến răng nghiến lợi trả lời, Vân Mộng Vũ nở nụ cười nhạt, sau đó tao nhã xoay người rời đi, hướng đến Tâm Mộng cư đi. Nhìn bóng dáng Vân Mộng Vũ đi xa, Lí Như trong lòng sớm đem Vân Mộng Vũ nguyền rủa vô số lần, tiện nhân chết tiệt, sớm hay muộn sẽ có một ngày ta cho ngươi giống như nương ngươi, ngay cả chính mình chết như thế nào cũng không biết. Lúc này, trong mắt Lí Như tràn đầy âm ngoan, hoàn toàn tìm không ra bóng dáng ôn nhu thiện lương ở trước mặt Vân Mộ ngày thường. Mà hai tỷ muội Vân Dung cùng Vân Ngọc theo sau tới nhìn thấy biểu tình mẫu thân lúc này, đều chấn động, Vân Dung vội vàng tiến lên quan tâm nói,“Mẫu thân làm sao vậy, Vân Mộng Vũ đâu?”
“Cái tiện nhân kia hồi Tâm Mộng cư rồi, sớm biết lúc ấy ta sẽ không nhân từ mà nương tay, khi ở tướng phủ sẽ nghĩ biện pháp giết chết nàng, không phải khiến cho nàng ta hiện tại ở trước mặt ta diễu võ dương oai. Đúng rồi, hai tỷ muội các ngươi gần đây không cần đi chọc nàng. Dung nhi, yên tâm. Ngọc nhi, ngươi hiện tại nên an phận một chút, không cần chọc phiền toái.”
Nhớ tới ánh mắt lạnh lùng không có một tia độ ấm của Vân Mộng Vũ vừa rồi, Lí Như không khỏi lo lắng dặn dò hai tỷ muội Vân Dung cùng Vân Ngọc vài câu.
“Vâng mẫu thân, con đã biết.”
Lí Như hiện tại mới yên tâm, cùng nha hoàn trở về. Vừa đi phân phó người làm chỉnh chu Tâm Mông cư vừa dặn dò kẻ dưới hiện tại đừng đi trêu chọc Vân Mộng Vũ.
Lí Như không có phát hiện, lúc này, Vân Ngọc phía sau hai mắt hiện lên tia độc ác. Vân Ngọc trong lòng tức giận bất bình nghĩ, phế vật chết tiệt, xem ta như thế nào thu thập ngươi. Mà Vân Dung bên cạnh Vân Ngọc tuy rằng nhận ra ý đồ Vân Ngọc, nhưng nàng không có ngăn cản. Trong lòng Vân Dung có mưu tính của mình, nàng muốn biết Vân Mộng Vũ giờ rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
Vân Mộng Vũ biết Tâm Mộng cư của mình khẳng định là thực hoang vắng , mà sau khi nàng tới Tâm Mộng cư, Vân Mộng Vũ mới biết được sự thật luôn tàn khốc , Tâm Mộng cư hoang vắng hơn nhiều so với nàng tưởng tượng......
Lí Như thật đúng là mẹ kế điển hình a, đường đường là đích nữ tướng phủ (con của chính thê), thế mà nơi nàng ở không khác mấy cái sóm nghèo......
Vân Mộng Vũ nhấc chân đi vào Tâm Mộng cư, chỉ thấy trong đình viện Tâm Mộng cư cỏ dại vươn cao, cực kỳ hoang vắng. Đang định đi vào trong phòng xem xét. Đột nhiên thấy sau lưng có người. Vân Mộng Vũ mạnh mẽ xoay người lại. Đập vào mắt là một cặp nha hoàn song sinh. Hai tỷ muội này cũng trạt tuổi Vân Mông Vũ, chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Một hồng y, một lục y. Quần áo hai người nhìn quả thực cũ nát, sắc mặt cũng không tốt, nhìn là biết suy dinh dưỡng nặng, chắc cũng thời gian bệnh cũng tương đối dài. Giờ phút này, hai người các nàng vẻ mặt vui sướng nhìn Vân Mộng Vũ, trong mắt còn có nước khẽ chớp động, làm như không thể tin. Nhìn hai người, trong đầu Vân Mộng Vũ hiện lên thông tin của hai người trước mắt. Các nàng là người khi Vân Mộng Vũ sáu tuổi trên đường cứu giúp. Lúc ấy các nàng đang hành khất trên đường, đói độ ngất đi. Tiểu Mộng Vũ thấy các nàng đáng thương liền đem các nàng mua về. Từ đó về sau, các nàng liền bồi ở bên người Vân Mộng Vũ, sau Vân Mộng Vũ vào Dạ vương phủ. Bởi vì Tuyết sườn phi hãm hại, bị Vân Mộng Vũ đưa về tướng phủ, không nghĩ tới có thể gặp lại ở chỗ này.
Hồng y nhìn rất trầm ổn chính là tỷ tỷ_Hồng Mai, lục y nhìn hoạt bát hơn chính là muội muội_Lục Bình. Hai người đi theo bên người Vân Mộng Vũ nhiều năm, ăn rất nhiều đau khổ. Nhưng các nàng chưa từng một câu oán hận, luôn trung thành và tận tâm. Nhìn bộ dáng các nàng, mắt Vân Mộng Vũ có chút ướt át. Vân Mộng Vũ, nha đầu tốt a, ngươi như thế nào không biết quý trọng đây. Lục Bình chạy chậm đến bên người Vân Mộng Vũ, kích động lôi kéo tay Vân Mộng Vũ. Cao hứng nói: “Tiểu thư, người đã trở lại, Lục Bình rất vui vẻ, Lục Bình về sau có thể hay không được ở lại hầu hạ bên cạnh người.” Nói xong, cẩn thận nhìn Vân Mộng Vũ. Mà lúc này, Hồng Mai cũng đã đi tới, đồng dạng cũng cẩn thận nhìn Vân Mộng Vũ. Nhìn bộ dáng các nàng cẩn thận như vậy, Vân Mộng Vũ không khỏi nở nụ cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má Lục Bình. Ôn nhu nói: “Đương nhiên là có thể, về sau sẽ không bao giờ khiến các ngươi ly khai nữa.”
Nghe Vân Mộng Vũ nói như vậy, Lục Bình vui vẻ xoay người sang chỗ khác ôm lấy Hồng Mai, “Tỷ tỷ, tiểu thư nói muốn chúng ta, tiểu thư muốn chúng ta .......” Hồng Mai tuy rằng chưa cái gì, nhưng trong mắt khó nén kích động. Nhìn các nàng như vậy, Vân Mộng Vũ trong lòng âm thầm thề, về sau nhất định phải hảo hảo bảo hộ các nàng, tuyệt không cho bất luận kẻ nào thương tổn các nàng.
Đêm đó, Hồng Mai cùng Lục Bình không rời đi, mà ở lại đem Tâm Mộng cư quét tước một phen.
Lúc này đã là nửa đêm, Vân Mộng Vũ nằm trên giường thật lâu không thể nào ngủ được, trong đầu không ngừng quanh quẩn lời nói của Hồng Mai cùng Lục Bình, hai mắt lạnh lẽo, trên người không ngừng tản mát ra hơi thở lãnh liệt. Vương Tuyết Nhi, ta muốn cho ngươi trả giá đại giới thật thảm với từng chuyện mà ngươi đã làm, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết......
Thứ Tư, 25 tháng 3, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.