-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

Tú Sắc Nông Gia Chương 31: Khoe khoang

 Tú Sắc Nông Gia
Chương 31: Khoe khoang

Kim Đản vô tình phát hiện một tổ chim nhỏ trên gốc cây trúc già, nhưng bởi vì còn nhỏ nên không với tới. Trùng hợp Lai Sinh đi ngang qua, trèo lên bò xuống hai ba lần thế nhưng phát hiện trong ổ có hai quả trứng chim. Kim Đản không đồng ý, một đường vừa khóc vừa nháo đuổi theo Lai Sinh đến trong thôn.

Bình thường trứng gà trong nhà đều để dành đến phiên chợ mang đi bán, hai quả trứng chim này lại có thể ăn, huống chi con cái đòi, cho nên mẹ Kim Đản kéo theo con đến ầm ĩ với Lai Sinh.

Khoảng thời gian này, mọi người đều ở nhà ăn trưa, không đầy một lát đã thu hút đầy người túm tụm đến.

“Lai Sinh, ngươi lớn như vậy còn giật đồ của trẻ con, ngươi không biết xấu hổ sao?” Mẹ Kim Đản chống nạnh thở phì phò trừng Lai Sinh. Kẻ đần này thật là dầu muối không ăn, nói bao nhiêu lời dễ nghe vẫn không chịu trả lại trứng.

Lai Sinh nhìn vào mắt nàng, lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Không biết xấu hổ!”

Mẹ Kim Đản lập tức nghẹn họng.

Tất cả mọi người đều cười vang!

Mẹ Kim Đản trừng hắn đến nỗi hai con ngươi như sắp rớt ra ngoài.

Mắt thấy song phương ồn ào một hồi, ai cũng không có ý nhượng bộ, Lý Đại Thạch ở một bên liền khuyên nhủ: “Lai Sinh, ngươi tranh…tranh..anh với trẻ… trẻ..ẻ con cái gì? Không phải chỉ là một cái trứng chim thôi sao?”

Lai Sinh liếc hắn một cái, không nói gì.

“Trứng chim này rõ ràng do Kim Đản nhà ta phát hiện trước?” Mẹ Kim Đản liếc nhìn Lai Sinh, hướng về phía mọi người lớn tiếng nói. Ý muốn mọi người tới hỗ trợ bình luận phân xử!

“Nó phát hiện tổ chim, còn ta mới phát hiện được trứng.” Lai Sinh không nhanh không chậm nói, lúc này hắn giống như không hề đần độn chút nào.

“Nếu không nhờ Kim Đản nhà ta, ngươi biết có tổ chim sao?”

“Tổ chim này nằm ngay trên chạc cây, người nào không biết chứ.”

“Ngươi biết? Sao mấy ngày trước không thấy ngươi đi nhặt?”

“Ta chờ nó đẻ trứng rồi nhặt cả ổ luôn không được hả…”

Mẹ Kim Đản tức đến phồng mang trợn má, nếu nàng là đàn ông, hiện tại đã tới đánh vào cái miệng rộng của hắn rồi, phân rõ phải trái với kẻ ngốc thật tức muốn chết mà.

Mọi người vây xem thấy vậy cười ha hả không ngừng.

Lai Sinh lắc lư hai quả trứng trong tay, đắc ý đạp một cước lên tảng đá, chéo áo trường sam quét qua quét lại trên mặt đất, cái đầu nhỏ cứ lắc a lắc a, trường sam trên người bẩn đến nỗi không nhìn ra màu sắc, hình tượng cả người lộn xộn tuyệt đối không hòa hợp với gương mặt trắng nõn kia, nhìn bộ dáng hắn vô cùng đắc ý.

Kim Đản thấy không đòi lại được trứng chim, lại bắt đầu oa oa khóc lớn lên. Mẹ Kim Đản đau lòng dỗ dành con trai, nhìn về phía Lai Sinh lại biến thành bộ dáng hung dữ: “Lai Sinh, mau trả trứng chim lại cho con trai ta.”

Lai Sinh chẳng thèm nhìn nàng, nói với Kim Đản: “Tự ngươi nói xem, trứng chim này có phải do ta nhặt không?”

“…Nhưng là, là ta phát hiện.” Kim Đản suy nghĩ một chút rồi thút tha thút thít nói.

“Ai nói ngươi phát hiện được trứng chim, ngươi phát hiện là tổ chim, ai thấy thì mặc ai, ngươi thấy là tổ chim, ừm, tổ chim còn mắc trên cây, tự mình tới lấy xuống đi.”

Mọi người lại cười to một trận.

Hình như Kim Đản hiểu hiểu chút nhưng lại chẳng hiểu gì cả, dù vậy, nó biết nó muốn đoạt lại trứng chim, hướng về phía Lai Sinh hét lên: “Trả trứng chim cho ta, trả trứng chim cho ta…”

“Ngươi tới giành đi, ngươi tới giành đi nè.” Lai Sinh cười toe toét miệng rồi cũng hét lại với nó, còn cố ý cầm trứng giơ cao lên trêu chọc nó.

Mẹ Kim Đản thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai khóc đến đỏ bừng, nước mắt ướt đẫm bù lu bù loa, thật đau lòng, tức giận tranh cãi với Lai Sinh, miệng không ngừng mắng to, giọng bén nhọn chói tai có thể đâm rách màng nhĩ. Sau đó Lai Sinh không nhịn được nói: “Nam nhân chúng ta nói chuyện, đám đàn bà con gái các ngươi xen vào làm gì!”

Chung quanh lập tức vang lên một trận cười ha hả nữa.

Khóe miệng Loan Loan co rút không ngừng.

Mặt mẹ Kim Đản hết xanh rồi lại trắng.

Lúc này có người bắt đầu đi lên khuyên bảo. Lý Đại Thạch không nhìn được Lai Sinh như vậy, lần trước lấy trứng gà nhà hắn, hôm nay lại đoạt trứng chim với đứa trẻ. Liền nghiêm mặt nói với Lai Sinh: “Lai Sinh, ngươi lớn như vậy còn tranh với một đứa con nít, ngươi không biết xấu…xấu..u hổ hả?”

Lai Sinh liếc nhìn hắn một cái, nhe răng nhếch miệng nói: “Ngươi có tin lần sau ta hầm cách thủy luôn con gà mái nhà ngươi không?”

Lý Đại Thạch lập tức á khẩu.

Thấy náo nhiệt đã đủ, có người khuyên nhủ: “Lai Sinh à, ngươi chia cho nó một quả đi!”

“Không chia.” Lai Sinh vẫn ương ngạnh.

Người nói chuyện lắc đầu, không lên tiếng nữa.

Mẹ Lan Hoa có quan hệ tốt với mẹ Kim Đản, nói với Lai Sinh: “Lai Sinh ơi, không phải ông nội đã dạy ngươi rất nhiều lần rồi sao, đừng hở ra là đi lấy đồ của người khác.”

Nhắc tới chuyện này càng làm Lai Sinh thêm tức giận bùng nổ, nhìn chằm chằm mẹ Lan Hoa nói: “Có tin ta nhổ toàn bộ mầm rau cải trong vườn nhà ngươi luôn không?”

Mẹ Lan Hoa trừng mắt, há hốc mồm, cuối cùng không nói gì nữa, nàng không thể mỗi ngày đều canh giữ trong vườn, có thể nửa đêm kẻ ngốc này không ngủ được, lỡ như thật sự nổi điên nhổ hết mầm rau cải nhà nàng, chẳng phải nàng lỗ to rồi sao!

Loan Loan không nghĩ tới Lai Sinh khi nổi giận lên liền chẳng nghe khuyên bảo như vậy, người nào khuyên hắn, hắn liền mắng người đó, không phải nói muốn nhổ mầm cải thì chính là muốn trộm gà nhà người ta, bằng không thì uy hiếp sẽ đái trước cổng nhà người ta.

Nàng không khỏi âm thầm cảm khái, thì ra bình thường hắn coi như ngoan ngoãn nghe lời nhà nàng. Không biết tiểu tử này ngày nào đó nổi giận có nhổ hết vườn cải nhà mình không đây?

Lai Sinh đang đứng trong đám người mắng đến vui vẻ, ngước mắt lên liền nhìn thấy Loan Loan và Bách Thủ.

Hắn đẩy đám người ra rồi đuổi tới chỗ hai người. Sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Loan Loan dừng lại, Lai Sinh cười hì hì với nàng, hai hàng răng trắng trẻo ngay ngắn xinh đẹp, trên mặt là nụ cười thành thật nịnh nọt, nào còn bộ dáng mới khóc lóc om sòm vừa rồi.

Thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào giỏ trúc của Bách Thủ, Loan Loan rướn cổ lên, hướng bên này nhìn qua mọi người, rồi giở miếng vải che giỏ trúc, lấy ra một cái bánh nóng hổi đưa cho hắn.

Lai Sinh lập tức mặt mày hớn hở. Sau đó cầm miếng bánh nghênh ngang đi tới trước mặt mọi người, bẻ miếng bánh thành hai nửa, thoáng một cái lướt qua trước mặt mọi người, mùi bánh thơm bay tới.

Ánh mắt mọi người đồng loạt sáng ngời, trên mặt còn lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Chỉ thấy hắn lấy nửa miếng bánh quơ quơ trước mặt Kim Đản nói: “Bánh thơm như vậy chưa từng ăn qua sao? Có muốn ăn không?”

Kim Đản liên tiếp gật đầu. Đứa trẻ nhỏ vừa thấy có ăn ngon, lập tức ném chuyện trứng chim ra sau ót, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào miếng bánh thơm ngào ngạt, đẩy cũng không đi.

Lai Sinh cười há há, đắc ý thu hồi bánh lại, kín đáo đưa trứng chim cho nó, cắn một ngụm lớn hương bánh, chẳng màng Kim Đản ở phía sau vừa kêu gào vừa khóc, dương dương đắc ý nghênh ngang đi.

Mẹ Kim Đản vừa dỗ dành con trai vừa ở phía sau mắng Lai Sinh không có lương tâm.

Hai người về đến nhà, ăn cơm trưa xong, Bách Thủ chân không chạm đất lại lên núi. Loan Loan thu dọn xong, lấy hết quần áo bẩn, bưng chậu tới bờ sông dưới núi. Trời giá rét rồi, tay chạm vào nước sông lạnh như băng liền thấy rét thấu xương, giặt quần áo được một nửa, thì thấy Lai Sinh ủ rũ đi tới. Sau đó không nói tiếng nào liền ngồi bệt xuống tảng đá bên bờ sông, nhặt một nhánh cây rơi trên mặt đất vẽ lung tung, nhìn lại quần áo hắn, cả người vô cùng bẩn, trường sam màu sáng đã biến thành màu xám đen, đặc biệt ở chéo áo còn hiện rõ một vệt nước đen xì. Đầu tóc cũng rối tung, giống như vừa mới đánh nhau một trận với ai, cả người còn bẩn hơn cả lúc trưa.

Loan Loan kinh ngạc, lại nghĩ đến sao hai ngày nay không thấy hắn tới, liền nói: “Lai Sinh, sao người ngươi bẩn như vậy?”

Nghe vậy, Lai Sinh tức giận ném nhánh cây đi, lắc lắc đầu mặt ỉu xìu cúi xuống, miệng vểnh vểnh lên, giống như bị ủy khuất rất nhiều.

“Ơ, Sao vậy Lai Sinh? Ai khi dễ ngươi? Ngươi nhìn xem, quần áo ngươi sao lại bẩn như vậy? Cũng không thèm thay nữa”

Vừa nghe có người quan tâm mình, trong lòng Lai Sinh dễ chịu, đồng thời lại cảm thấy ủy khuất, miệng lại càng vểnh lên cao, thò tay dùng lực vỗ lên quần áo hai cái, kéo ống tay áo lên liền lộ ra một vết roi dài.

Loan Loan khẽ giật mình, vội vã kéo ống tay áo của hắn ra, còn in rõ ràng vết roi mây, không chỉ một vết, trên cánh tay kia cũng có.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.