-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

Tú Sắc Nông Gia Chương 15: Bán Thú Săn

 Tú Sắc Nông Gia
Chương 15: Bán Thú Săn

Non xanh nước biếc, hoa cỏ tươi tốt, đường nhỏ uốn khúc gập ghềnh kéo dài. Lúc từ trong thôn đi ra, Loan Loan còn hăng hái bừng bừng, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh, nhưng càng lâu về sau, nàng càng cảm thấy chân mình bủn rủn. Tốc độ hôm nay Bách Thủ đi so với bình thường chậm hơn rất nhiều, vì để chăm sóc Loan Loan nên trên đường nghỉ ngơi đến ba lần.

Dần dần trên đường cũng có tốp năm tốp ba người bắt đầu đi về phía chợ. Để lên thị trấn, Loan Loan phải chịu đựng. Rốt cục sau nửa canh giờ, hai người đã đến được trấn nhỏ. Như mong muốn, nàng đã được tận mắt nhìn thấy phiên chợ ở cổ đại.

Vừa đến chợ đã nghe thấy tiếng í ới chào hàng của những người bán hàng rong nhỏ. Trấn nhỏ mang phong cách cổ xưa đơn giản, đi trên đường lát đá xanh, các loại sạp hàng rực rỡ muôn màu sáng ngời lóa mắt. Tuy đây chỉ là một trấn nhỏ, nhưng chim sẻ nhỏ vẫn có đầy đủ ngũ tạng.

Phố trà, quán rượu, hàng thịt, còn có cửa hàng vải vóc, lăng la tơ lụa, châu báu, hương liệu, giấy tiền vàng bạc, tiệm thuốc… và cả thầy xem tướng đoán mệnh, các loại sạp trang sức của nữ nhân. Mặc dù vẫn kém khu thương mại ở hiện đại, nhưng cũng coi như chấp nhận được.

Vừa lúc hôm nay có một nhà mở quán cơm, trên biển hiệu treo tơ lụa đỏ thẫm thể hiện vui mừng và cũng để thu hút cho việc buôn bán. Thời gian này vẫn còn sớm nên không thấy bao nhiêu người đến ăn cơm. Nhưng trên phố vẫn có không ít người đi đường, người bán hàng rong, hoặc thương nhân tò mò nhìn ngó vào trong.

Không riêng gì hiện đại, thì ra người cổ đại cũng thích tham gia náo nhiệt a!

Loan Loan theo Bách Thủ đi qua khỏi quán cơm, đang suy nghĩ tìm chỗ thích hợp bày đồ ra bán thì đột nhiên phía sau vang lên một tiếng hét lớn: “Mau tránh ra, mau tránh ra.”

Nghe vậy, người đi đường rối rít né tránh, Bách Thủ lập tức kéo Loan Loan đến bên cạnh.

Bốn kiệu phu thân thể cường tráng nâng một cỗ kiệu được trang trí dương liễu xen lẫn hoa lá tinh xảo trên đỉnh đi như bay đến, màn kiệu được kéo xuống, chỉ loáng thoáng nhìn thấy một vị phu nhân ngồi bên trong, bên cạnh có một nha hoàn và một nô bộc đi theo. Mà người lên tiếng kêu la chính là vị nô bộc kia.

Bên cạnh có người nhỏ giọng nói: “Ơ, phu nhân viên ngoại đi đâu về vậy?”

Bên cạnh có người đáp: “Chuyện này còn phải hỏi à, nhất định là từ nhà mẹ đẻ trở về rồi.”

*****************

Thì ra là phu nhân viên ngoại, không trách được có thể ngồi kiệu, đoán chừng đây là phương tiện giao thông hoa lệ lúc này rồi! Không đúng, hẳn là còn có xe ngựa bốn bánh mới đúng!

Loan Loan không khỏi cảm thán, xe ngựa bốn bánh cũng không cần, nếu như sau này nàng có một cỗ kiệu như vậy thì tốt rồi!

Nhìn trấn nhỏ này không có gì đặc sắc, nhưng cũng có vài nhân vật như vậy, người có tiền có khoảng vài nhà, còn có cả một viên ngoại. Cho nên dù trong trấn nhỏ này không được cân xứng, nhưng so với vài cái trấn khác cũng không khác biệt lắm.

Đây cũng là điều sau này Loan Loan nghe Bách Thủ nói.

Hai người tìm chỗ thích hợp, Bách Thủ bày từng con thú săn ra mặt đất, sau đó liền ngồi xổm xuống. Loan Loan nhìn chung quanh một chút, thấy không còn chỗ nào khác có thể ngồi, nên cũng ngồi xổm xuống theo.

Cổ đại không có chợ nông sản đầu mối, Loan Loan rất muốn biết rốt cuộc Bách Thủ làm sao để bán được đồ.

Qua một canh giờ rồi cũng không thấy một bóng người đến hỏi giá, tuy có vài người đi đường đi ngang qua hiếu kỳ nhìn về phía bên này, nhưng lại không có một ai tiến đến. Sau đó Loan Loan khe khẽ hỏi Bách Thủ: “Sao không có người nào đến đây hỏi giá vậy?”

“Không vội.” Bách Thủ chậm rãi nói.

Sau đó Loan Loan đành tìm vài chiếc lá quét quét sơ qua một phiến đá, rồi trực tiếp ngồi lên nó. Quả nhiên gần đến trưa, một nam tử trung niên đi tới.

“Ơ, hôm nay đồ còn không ít! Bán thế nào đây?” Nam tử trung niên thấy chồn chó và chồn sóc trên mặt đất thì rất bất ngờ, sảng khoái hỏi.

“Quy tắc cũ, ngài xem rồi cho giá đi.” Bách Thủ thản nhiên nói.

“Như vậy đi, toàn bộ những thứ này cho ngươi một lượng bạc, đồng ý thì khuân những thứ đó lên, thế nào?” Nam tử trung niên suy nghĩ một chút nói.

“Được.” Bách Thủ cũng dứt khoát.

Loan Loan không biết một lượng bạc này rốt cuộc là bao nhiêu tiền ở hiện đại, có điều nàng biết hiện tại có tiền tiêu rồi, vì thế trong lòng vô cùng vui vẻ. Chờ Bách Thủ thu dọn đồ xong, hai người đi theo nam tử trung niên tới bên ngoài một quán rượu. Nam tử trung niên đưa bạc cho Bách Thủ, lại sai tiểu nhị mang thú săn vào, cười nói với Bách Thủ: “Chồn sóc hơi hôi nhưng nó là thứ hiếm thấy, nếu lần sau ngươi lại săn được loại đồ tốt này thì cứ trực tiếp mang đến đây, giá cả ngươi cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không thiếu của ngươi.”

Loan Loan vui vẻ trong lòng, có thương nhân thu hàng cố định như vậy thì dễ dàng hơn nhiều rồi.

Bách Thủ nhìn nam tử trung niên gật đầu nói: “Nếu Dư chưởng quỹ sảng khoái như vậy, sau này ta sẽ trực tiếp mang đồ đến đây cho ngài. Ngài yên tâm, có thứ tốt nhất định để cho ngài trước.”

Dư chưởng quỹ vừa nghe thì ha hả cười lên: “Huynh đệ này quả thật không tệ, vậy chúng ta quyết định như vậy đi.”

Đã có bạc, còn tìm được thương nhân thu hàng dài hạn, tâm tình của Bách Thủ cũng rất phấn khởi, cầm lấy cây gậy dài cười ha ha nói với Loan Loan: “Vợ à, hiện giờ chúng ta có bạc rồi, nàng muốn mua thứ gì không?”

“Bánh bao!” Loan Loan cười tủm tỉm nói.

Bách Thủ khựng lại.

“Mỗi người một cái.”

Lập tức mặt mày Bách Thủ rạng rỡ cười tươi rói.

Mua hai cái bánh bao, tiêu hết sáu văn tiền, nhìn vợ ăn đến mặt mày hớn hở, trong lòng Bách Thủ rốt cục cũng có một tia an ủi. Sau cùng, hắn còn muốn để lại bánh bao cho Loan Loan.

Loan Loan rất cảm động.

Nhìn đi, nam nhân này bình thường đã hiền lành, đối xử với nàng lại tốt hết chỗ chê.

Nghĩ đến lúc bình thường hắn săn thú cũng rất vất vả nên nàng kiên quyết không cầm, bảo Bách Thủ ăn cho hết cái bánh bao.

Trong lòng Bách Thủ ngọt như được quét mật, cảm giác có người quan tâm thật tốt, được thế này, trước đây hắn chưa từng dám nghĩ đến.

Hai vợ chồng rời khỏi cửa hàng bánh bao, sau đó bắt đầu mua sắm đồ cần thiết.

Đầu tiên là đến hàng tạp hóa mua chậu gỗ, chậu đồng thực sự quá đắt, vì đó là đồ nhà người có tiền dùng. Đồ đạc trong phòng bếp ở nhà mặc dù có chút cũ nát, nhưng vẫn còn dùng được, bạc lại không dư dả, cho nên tạm thời chỉ mua những thứ cần thiết thôi.

Thỉnh thoảng Bách Thủ cần phải gánh thú săn lên chợ, cây gậy gỗ tự hắn tìm dùng cũng không được tốt lắm, nên lại mua thêm một cây đòn gánh. Gùi thì Bách Thủ cũng có thể tự đan. Lại mua một con dao làm bếp, sau đó mua bột mì, rồi mua nửa đấu gạo, còn có muối, nước tương, bao gồm cả một vài thứ nhỏ khác trong nhà.

Bách Thủ vốn muốn mua một bộ quần áo cho Loan Loan nhưng lại bị Loan Loan ngăn cản.

Nàng vẫn còn hai bộ quần áo thay đổi, trong nhà không dư dả, thắt chặt chi tiêu vẫn tốt hơn.

Không mua quần áo cho vợ, trong lòng Bách Thủ cứ có cảm giác tội lỗi đeo bám, sau đó Loan Loan đề nghị: “Thật ra thì ta rất muốn ăn quà vặt.”

Bách Thủ vừa nghe xong thì lập tức chạy đến cửa hàng hoa quả khô. Cửa hàng hoa quả khô chỉ có một tiểu nhị ở đó, thấy Bách Thủ ăn mặc không ra hồn thì chỉ chào hỏi qua loa rồi tự đi làm việc của mình.

Bách Thủ nhìn một hồi, không biết mua cái gì, chỉ vào một loại mứt trong đó hỏi: “Cái này bán thế nào vậy?”

Tiểu nhị vừa nghe, biết đây là có ý muốn mua liền cười đi tới, nói: “Thưa khách quan, cái này bốn mươi văn một bao.”

“Lặt vặt mà mắc như vậy à?” Bách Thủ kinh ngạc, bánh bao nhồi thịt mới có ba văn tiền một cái thôi… nhưng mà vợ muốn ăn…

Tiểu nhị cười cười, vừa nhìn người này đã biết là chưa từng mua qua những món ngon thế này rồi, nhưng mà mọi ngày sau khi rất nhiều người nghe mình giới thiệu xong đều sẽ mua, cho nên bắt đầu miệng lưỡi lưu loát giới thiệu: “Vị khách quan này, vừa nhìn cũng biết bình thường ngài không hay mua những món ngon thế này, mứt quả này mới được ông chủ chở về từ phương Bắc đấy. Vùng sát biên giới này của chúng ta có muốn mua cũng không mua được đâu. Hôm trước chỉ bán theo cân thôi, mọi người đều cùng quê, vì để cho tất cả mọi người có thể nếm thử, nên mới có cái giá này. . .”

Nói xong, hắn lấy ra một bao trong quầy hàng, bên trong bọc chút mứt, dưới sự đánh giá âm thầm của Loan Loan, có vẻ đại khái khoảng nửa cân. Hoa quả khô kia có hình dáng dài mảnh, màu đỏ sậm, cũng rất đẹp mắt, là loại trái cây nào đó đã được trải qua phương pháp đặc thù làm thành. Không ngờ người cổ đại cũng biết làm hoa quả khô. Nếu ngửi tiếp còn có thể nghe thấy mùi hồng.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.