AI MUỐN TÌNH SÂU LẦM VÀO PHÙ HOA
Chương 25
Chỉ trong chốc lát, Thời Chung đã suy nghĩ xong, đã tính trước mà đối với Tầm Tầm, chợt nhíu mày sao: "Vậy con phải toàn lực phối hợp với chú."
Tầm Tầm cực kỳ trịnh trọng, gật đầu một cái: "Không thành vấn đề!"
Hai người một lớn một nhỏ lập tức vỗ tay thành lập hiệp ước.
Chỉ chốc lát sau Tầm Tầm lĩnh mệnh chạy đên gian phòng Tư Đồ vẫn còn ở giúp cậu sắp xếp hành lý, yêu cầu : " Lễ mừng năm mới năm nay chúng ta. . . . . . đừng đi nhà chú Ngôn chơi nữa!"
Nhóc con đột nhiên nói ra yêu cầu như thế, làm cho động tác gấp quần áo của Tư Đồ dừng lại.
Cô thật là không ngờ cậu lại đột nhiên nói tới cái vấn đề này —— nhưng cô rất nhanh đã khôi phục động tác, đem quần áo xếp xong để vào trong tủ quần áo, thuận miệng nói: " Năm nay mẹ vốn không có ý định dẫn con đi nhà chú Ngôn để tham gia lễ mừng năm mới. Chúng ta tự đón năm mới, cùng bà ngoại, còn có Tôn Dao."
Tầm Tầm kinh ngạc há to miệng —— cậu chỉ lo chú ý đến người đột nhiên xuất hiện, lại bỏ rơi bà ngoại và dì Tôn Dao, quên họ đến chín tầng mây. Tầm Tầm suy nghĩ một chút, nhất thời lộ ra bộ dáng đau khổ, bước nhỏ chuyển đến bên cạnh Tư Đồ, kéo vạt áo Tư Đồ: "Bà ngoại thật hung dữ, hơn nữa bà lại không thích con và mẹ, con không muốn đón lễ mừng năm mới với bà."
Tư Đồ liếc nhìn bộ dáng đáng thương củaTầm Tầm, không nhịn được vỗ vỗ đầu cậu.
Lúc trước cô không nên mang theo đứa bé đến đón mẹ ra tù, chỉ trách cô lúc đó suy nghĩ chỉ dừng lại trước lúc mẹ cô vào tù—— mẹ làm hiệu trưởng trường tiểu học nhiếu năm như thế, luôn luôn thích trẻ con, cô mang theo Tầm Tầm, còn chờ mong mẹ của mình sẽ vui vẻ một chút, kết quả lại hoàn toàn ngoài dự liệu của cô, mẹ nhìn cô như nhìn lẻ thù, ngay tiếp theo nhìn Tầm Tầm sắc mặt cũng không tốt. . . . . .
Tầm Tầm thấy Tư Đồ lộ vẻ do dự, thừa dịp rèn sắt lúc còn nóng, nữa níu lấy vạt áo Tư Đồ không thả, lấy lòng khoác cánh tay Tư Đồ, không thả: "Có được hay không? Có được hay không vậy mẹ?"
Tầm Tầm luôn luôn chỉ cần có ăn ngon, có thể hoàn toàn không chú ý những thứ khác, hiện tại đột nhiên cố chấp như thế là muốn mùng năm mới ở đâu? Tư Đồ không nhịn được quan sát nhóc con này thêm mấy cái, thử thăm dò hỏi: "Lễ mừng năm mới con không muốn qua nhà chú Ngôn hơi, lại không muốn đi thăm bà ngoại, vậy con muốn cùng mừng năm mới với người nào?"
Tầm Tầm kia nghe được cô vấn đề đặt ra, nghe cô hỏi như vậy, cặp mắt lập tức sáng choang, chắp tay trước ngực, nhìn Tư Đồ: "Cùng bạn trai của mẹ chứ ai."
"Bạn trai mẹ?" Tư Đồ cẩn thận suy nghĩ cách Tầm Tầm dùng từ một chút, trong nháy mắt liền hiểu rõ.
Mà lúc này Thời Chung, đang mặt lạnh ngồi đối diện với Thịnh Gia Ngôn, một xem ti vi, một nhìn điện thoại di động, Tôn Dao ở giữa xem hai người đàn ông này một chút, liếc một cái, cũng không biết nên làm sao để đánh vỡ không khí trầm mặc này, định cái gì cũng không quản, đem âm thanh TV chỉnh lớn, áp đảo tất cả lúng túng.
May mà cũng không lâu lắm, điện thoại của một người trong đó liền vang lên —— Thời Chung rất nhanh nhận điện thoại, đại khái nghe vài câu, con mắt liền trầm xuống. Thời Chung đứng dậy đi tới ban công phòng khách để nghe điện thoại, Thịnh Gia Ngôn liếc mắt nhìn dáng vẻ Thời Chung đứng ngoài ban công nghe điện thoại, mi tâm không khỏi nhíu lại. Đang lúc này, Tư Đồ từ trong phòng đi ra, chuẩn bị tìm người khởi binh vấn tội ——
Tư Đồ đi tới phòng khách, thoáng nhìn xung quanh một chút liền thấy bóng dáng người nào đó ở ban công, cô cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi tới, đang chuẩn bị kéo cửa sổ sát đất đang khép hờ, động tác Tư Đồ chợt dừng lại, chỉ vì cô đột nhiên nghe giọng nói lãnh khốc Thời Chung nói với người bên kia điện thoại: "Mua lại cái video đó cho tôi. Không bán? Vậy thì bức đến khi hắn bán mới thôi."
Mắt thấy anh cúp điện thoại, sắp đi vào, Tư Đồ theo bản năng buông cửa sổ sát đất ra, lui về phía sau nửa bước. Tiếp theo trong chớp mắt Thời Chung chuẩn bị trở về phòng khách, lại gặp mặt Tư Đồ.
Nhìn thấy Tư Đồ, anh thoáng sững sờ, sau đó khuôn mặt vốn nghiêm túc và lãnh khốc lại hiện ra một nụ cười ấm áp, anh kéo cửa sổ sát đất đi vào, thấy Tư Đồ vẫn chau mày theo dõi anh, nụ cười của anh lại sâu hơn một phần: "Thế nào?"
Tư Đồ không hề nói gì, chỉ yên lặng lắc lắc đầu.
Người đàn ông trước mặt này rõ ràng nhìn thấy sự khác thường của cô, nhưng cô không hỏi, hắn liền không nói. Tư Đồ đột nhiên phát hiện mình không biết gì về anh, càng không nhìn ra giờ phút này tuy ngoài mặt anh rất bình tĩnh nhưng trong lòng đầy gợn sóng. Sau khi nghe Tầm Tầm nói, cô vốn muốn khởi binh vấn tội anh, muốn hỏi anh cùng Tầm Tầm rốt cuộc đã có thành thỏa thuận gì , nhưng bây giờ. . . . . .
Tư Đồ đột nhiên nghĩ đến lúc đưa cô về nhà người đàn ông này có nói buổi tối anh còn có việc, cô khách khí hỏi anh: "Không phải anh nói tối nay còn có việc sao? Có chuyện thì đi trước đi, đừng chậm trễ thời gian."
Thời Chung bất đắc dĩ cười một tiếng: "Em là đang hạ lệnh đuổi khách sao?"
Cô không có trả lời. Thời Chung cũng không buồn bực, chỉ gật đầu một cái: "Vậy anh đi trước."
Tư Đồ đi đến cửa trước, thay anh kéo cửa ra. Thật sự là "Đuổi khách", đưa mắt nhìn Thời Chung thay giày xong, đi ra cửa nhà trọ, Tư Đồ chỉ nhàn nhạt nói một tiếng "Gặp lại" , rồi chuẩn bị đóng cửa lại, cũng lúc này anh đột nhiên lấy tay chặn cuẩ lại.
" Tư Đồ."
Người đàn ông này rất ít khi gọi thẳng họ tên cô như vậy, cộng thêm giọng nói mát lạnh của anh, Tư Đồ bị anh kêu như vậy, cánh tay nắm của ngưng lại động tác.
"Anh không phải là Đại Ác Nhân, nhưng cũng không là người tốt lành gì, thậm chí tất cả những thứ tốt đẹp anh chỉ dành cho một người." Anh nhìn Tư Đồ, cảm xúc cất giấu trong mắt làm cho Tư Đồ không hiểu, "Như vậy, em có nguyện ý hay không?"
Giọng điệu của anh có thể nói là bình tĩnh, lại làm cho Tư Đồ không khỏi kinh hãi.
Đúng lúc này cửa chính khép lại, đem tất cả kinh hồn bạt vía hoặc khoái chí kết thúc ở một tiếng "Lạch cạch" đóng cửa.
***
Một tuần sau chính là đêm 30, trong nội thành đã ban hành cấm khói lửa, ngũ vị cũng trở nên nhạt nhẽo rồi.
Tầm Tầm bởi vì không thể cùng chú chân dài cùng nhau ăn tết, buồn bực một hồi lâu, Tư Đồ mau cho cậu cái PAD, lại mua thêm cái PS4 cho cậu, cậu mới cho Tư Đồ khuôn mặt tươi cười. (PAD, PS4 tớ không biết là gì, nên để nguyên văn.)
Tư Đồ lại cảm thấy không có gì, nếu mẹ không muốn thấy cô, cô lại không có dũng khí cùng Thời Chung đón lễ mừng năm mới, lại không có lập trường đi ăn chực ở nhà Thịnh Gia Ngôn, cô tỉnh táo coi như đã tốt lắm rồi.
Sau khi Tôn Dao quay xong mấy tiết mục cho đêm 30, liền nương nhờ nhà Tư Đồ, ở nơi này làm sâu gạo. Hôm nay đồ ăn mua ngoài kinh doanh phát đạt, Tư Đồ không phí sức đã chuẩn bị tốt một bàn thức ăn ngon cho đêm 30, mặc dù Tầm Tầm có lời oán thán, nhưng khi nhìn thấy quà mừng năm mới, ăn cũng vui vẻ.
TV phát tiết mục cuối năm, trình diễn đến tiết mục ma thuật thì Tầm Tầm đã mò thấy cách choi trò chơi trong PS4 rồi, Tôn Dao cũng đã uống đến tám phần, điện thoại di động của cô đang yên lặng bỗng nhiên vang lên, Tôn Dao lại làm như không nghe thấy, lại tiếp tục mở thêm một chai cho mình.
Tư Đồ cùng Tôn Dao ngồi trước bàn đầy thức ăn, âm thanh chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo—— bạn bè của Tư Đồ cũng không nhiều, năm nay ăn tết điện thoại di động lại vang lên nhiều hơn so với năm trước, dù sao trước đây không lâu đã họp mặt bạn bè, bạn học cũ mất liên nhiều năm cũng giữ phương thức liên lạc, đêm giao thừa liền nhắn tin chúc phúc nhau, cũng làm cho tình cảm càng thêm khắng khít.
Tư Đồ cùng Tôn Dao ngồi trước bàn đầy thức ăn, âm thanh chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo—— bạn bè của Tư Đồ cũng không nhiều, năm nay ăn tết điện thoại di động lại vang lên nhiều hơn so với năm trước, dù sao trước đây không lâu đã họp mặt bạn bè, bạn học cũ mất liên nhiều năm cũng giữ phương thức liên lạc, đêm giao thừa liền nhắn tin chúc phúc nhau, cũng làm cho tình cảm càng thêm khắng khít.
Điện thoại Tư Đồ bị mất ngay ngày họp mặt bạn bè rồi, cái này là lúc mua quà cho Tầm Tầm mới thuận tiện mua cho mình một cái, thật may là có thể phục hồi số cũ, nếu không bạn học cũ không thể liên lạc được với cô, tối nay cô sẽ nhàm chán đến chết rồi.
Chỉ là Tư Đồ không ngờ, cô lại nhận được một cuộc gọi ——
Là một số lạ, thậm chí là số điện thoại nhà cô không biết, Tư Đồ nghe đôi câu, sắc mặt dần dần liền trầm xuống.
Tôn Dao ngồi yên ở bên cạnh cô, phối hợp uống rượu, Tư Đồ do dự thật lâu, vỗ vỗ Tôn Dao: "Là cậu của cậu gọi điện thoại tới. . . . . ."
Tôn Dao ngẩng đầu nhìn cô một cái, không lên tiếng. Tôn Dao luôn luôn biểu hiện không có tim không có phổi, trong mắt đột nhiên mờ mịch, Tư Đồ có chút không đành lòng đem điện thoại giao cho Tôn Dao.
Vì vậy chỉ có thể thử thăm dò một câu: "Cậu cậu nói mẹ cậu năm nay đón năm mới, nói. . . . . . Mẹ cậu rất nhớ cậu, hỏi cậu có thời gian nói vài lời với bọn họ hay không?"
"Không! Vô ích!" Tôn Dao vung tay lên, thiếu chút nữa đem thức ăn trên bàn quét toàn bộ xuống trên mặt đất.
Tư Đồ vịn cái mâm sắp đỗ, lại không thể nắm lại Tôn Dao, chỉ thấy Tôn Dao vung tay lên, quay đầu, liền tựa vào bàn ăn.
"Bọn họ không phải là muốn hỏi tớ tại sao chưa gửi tiền cho bọn họ?" Tôn Dao đã uống đến mồm miệng không rõ, gục xuống bàn, cầm ly rượu lên một hơi uống cạn, ý vị cười lạnh, "Gửi tiền? Tớ gửi cái rắm! Năm đó tớ bị kiện cáo, cuối cùng còn không phải là bị mấy người được gọi là người nhà nhà này kiện sao! Bây giờ còn muốn cho tớ gửi tiền, tớ là cây rụng tiền sao? Phi! Mơ đi!"
Cho dù bình thường Tôn Dao uống rượu say cũng không giống hôm nay, Tư Đồ suýt chút nữa thì che miệng của cô, thật may là Tầm Tầm ở trong phòng khách chuyên chú chơi máy chơi game, nếu không Tư Đồ không biết làm thế nào vì Tôn Dao lần này lời say xong việc.
Thấy cô như vậy, Tư Đồ chỉ có thể mượn cớ cúp điện thoại của cậu cô. Tôn Dao còn nằm ở đó cắm đầu cắm cổ nói xong, chỉ là âm thanh càng ngày càng nhỏ, cho đến lúc cuối cùng hoàn toàn không nghe được cô đang giảng cái gì.
Tôn Dao không thường đón năm mới cùng với Tư Đồ, tự mình ra nước ngoài chơi một vòng, hoặc là trải qua năm mới cùng với công việc, tóm lại là không trở về nhà ăn năm mới. Dù vậy, hàng năm cô vẫn gửi tiền cho nhà người. . . . . . Có lẽ năm nay, Tôn Dao đã hoàn toàn chán ghét loại phương thức duy trì thân tình bằng tiền bạc này. Vốn là bị mọi người vứt bỏ, liền không dựa vào bất kỳ một ai, chỉ tự lo mình do, phiêu phiêu bạc bạc khắp nơi.
Tiếng chuông 0 giờ vang lên, Tư Đồ đã đỡ Tôn Dao vào trong phòng, đoán chừng Tôn Dao đã ngủ như chết rồi. Tầm Tầm lúc trước vẫn còn ở tâm tâm niệm niệm muốn tìm chú chân dài để cùng đi bắn pháo hoa thì nay cũng ôm máy chơi game nằm trên ghế sa lon ngủ thiếp đi, Tư Đồ đem tên nhóc con này ôm vào phòng của cậu, điều chỉnh tư thế ngủ.
Tư Đồ dọn dẹp xong bàn ăn, cũng dọn dẹp xong các món đồ chơi toán loạn khắp nơi của Tầm Tầm, rồi ngồi ở trên ghế sa lon xem tiết mục cuối năm.
Tiếng chuông mừng năm mới gõ vang, người dẫn chương trình tươi cười rạng rỡ cung chúc người dân cả nước gia đình vui mừng xum họp, Tư Đồ cười nhẹ một tiếng, nhìn vòng quanh bốn phía một cái, cô chỉ có an tĩnh, vì vậy nữa một nhai lại câu "Gia đình vui xum họp", nụ cười liền mất tự nhiên rồi biến mất.
Người có lẽ cũng sẽ có một lúc, đột nhiên cảm thấy mình sắp nuốt hết vô hạn toàn bộ cô độc, điện thoại Tư Đồ đặt trên ghế sa lon, vào thời điểm này, cô phản xạ có điều kiện muốn nghe âm thanh Thịnh Gia Ngôn, nhưng vừa mở khóa điện thoại, Tư Đồ liền bình tĩnh lại.
Cô ném di động lên trên ghế, đem âm lượng TV chỉnh lớn, kích động muốn nghe giọng nói của Thịnh Gia Ngồn dần dần phai nhạt.
Cũng không lâu sau, điện thoại di động lại vang lên, Tư Đồ cúi đầu xem xét màn ảnh. Do dự rất lâu, nhận hay không.
Cô còn chưa lên tiếng, âm thanh trong TV đã truyền vào ống nghe, vì vậy câu đầu tiên Thời Chung mở miệng cười hỏi: "Em lại nhàm chán đến mức xem tiết mục cuối năm?"
Giống như cô độc đâm xuyên qua người của mình, giọng nói Tư Đồ khó tránh khỏi có chút cứng rắn: "Sao lại kinh ngạc như vậy sao?"
Bên kia lại truyền đến một tiếng cười: "Không ngờ đến nhà luật sư Thịnh cũng nhàm chán như vậy? Còn tưởng rằng chỗ em sẽ rất náo nhiệt, kết quả lại xem TV?"
Đoán chừng là Tầm Tầm đã có nói với vị chú chân dài này rồi, mình sẽ ăn tết ở Thịnh gia—— Tư Đồ có chút bất đắc dĩ, thân thể nghiêng một cái, liền ngửa mặt nằm trên ghế sa lon: "Vậy lúc này tiên sinh ra sao? Chê chúng tôi xem tiết mục cuối năm nhàm chán, anh lại đang làm những gì, có hoạt động giải trí gì sao?"
"Anh?" Trong lời nói của anh cất giấu ý cười nhợt nhạt, "Anh lại nhàm chán hơn em, ở nhà không có một ai nên đi ra ngoài tản bộ, đi đến trước nhà em."
Tư Đồ trố mắt, đột nhiên có hành động điên rồ như vậy, trực tiếp đứng lên, không chút suy nghĩ chạy đến phía cửa chính.’’
Cửa chính "Két" kéo ra, cô thật sự nhìn thấy người đàn ông này đang ở hành lang ngoài cửa nhà cô tản bộ.
Mơ hồ khoảng nửa giây, Tư Đồ cảm giác mình giống như thiếu niên mười mấy tuổi, lúc mới biết yêu lần đầu, trái tim cô gái đập thình thịch, vẫn như từ bỏ ý định cũ chưa, cầm điện thoại di động, cúi đầu, nhìn bóng của mình trên mặt đất, đi qua đi lại, bâng quơ chờ đợi, chẳng biết lúc nào mới chết tâm được. . . . . .
Anh ngẩng đầu lên, trên mặt vốn là cô đơn nhưng khi thấy cô liền biến mất. Anh cười với cô, mừng rỡ nói: "Em đang. . . . . ."
***
Trùng hợp cũng tản bộ ven đường nên mới gặp nhau?
Hình như. . . . . . so với việc ở nhà xem TV.... Tư Đồ nhìn bóng dáng hai người rơi trên đất, có chút chán nản nghĩ.
Tối nay anh ăn mặc rất tùy ý, áo sơ mi cùng áo len màu xanh đen, quần dài màu đen, giày màu đen, áo khoác ngoài cũng không mặc. Thật may là hôm nay trời cũng không lạnh. . . . . . Đâu chỉ không lạnh? Tư Đồ cảm giác lòng bàn tay mình cũng toát mồ hôi, cũng không biết là nóng, hay là bởi vì cùng anh tản bộ, làm cô có chút khẩn trương.
Thạch cao trên tay anh cũng đã gỡ ra rồi, trang sức duy nhất bình thường hay đeo—— đồng hồ đeo tay, cũng không đeo, hình như họ cũng đi khá lâu, khá xa rồi. . . . . .
Nhưng Tư Đồ không nhịn được, lại làm sát phong cảnh —— nhìn thời gian một chút, bọn họ đã đi một giờ đồng hồ, hiện tại thời gian này, những người khác không phải ngủ chính là người nhà đoàn tụ, mà anh cùng với cô. . . . . . Tư Đồ không nhịn được hỏi: "Anh không ở nhà bồi Tần lão tiên sinh sao?"
"Ông ta đang cùng người phụ nữ khác mừng năm mới." Hình như ý thức được giọng nói mình không tốt, Thời Chung rất nhanh lại bổ sung một câu, "Anh là nói, cùng mẹ ghẻ anh."
Tư Đồ đã tiếp xúc với Tần lão gia tử, ngược lại chưa từng nghe ông có cưới vợ khác. Tư Đồ: "Tần lão tiên sinh cũng nên có gia đình riêng rồi, đây cũng là chuyện bình thường, anh cũng đừng quá chú ý."
Nghe cô ý vị sâu xa khuyên mình như vậy, Thời Chung nhịn cười không được, trên đường phố trừ bọn họ ra hai, không thấy bất kỳ bóng dáng của người nào khác, cũng vì vậy, tiếng cười của anh cơ hồ mơ vang hơn một chút, quấn quanh bên tai Tư Đồ: "Đừng hiểu lầm, anh rất hi vọng mình có mẹ ghẻ . Nhiều mẹ ghẻ, tiết kiệm nhiều việc, theo lời ba anh nói, ông ấy ở cùng với anh, không phải ông bị anh lạnh lẽo làm giận chết, chính là ông không nhịn sẽ trực tiếp đánh anh một trận."
Chương 25.3:
Nghe cô ý vị sâu xa khuyên mình như vậy, Thời Chung nhịn cười không được, trên đường phố trừ bọn họ ra hai, không thấy bất kỳ bóng dáng của người nào khác, cũng vì vậy, tiếng cười của anh cơ hồ mơ vang hơn một chút, quấn quanh bên tai Tư Đồ: "Đừng hiểu lầm, anh rất hi vọng mình có mẹ ghẻ . Nhiều mẹ ghẻ, tiết kiệm nhiều việc, theo lời ba anh nói, ông ấy ở cùng với anh, không phải ông bị anh lạnh lẽo làm giận chết, chính là ông không nhịn sẽ trực tiếp đánh anh một trận."๖ۣۜDiendanlequydon.com
Tư Đồ nhịn không được cười lên một tiếng, nhưng rất nhanh lại không nhịn được thu hồi nụ cười. Bối cảnh Tần lão tiên sinh, theo kinh nghiệm hành nghề của cô, cô rất rõ ràng, dù sao Tần lão tiên sinh cũng không keo kiệt phần chia sẻ " sự tích chói lọi " của mình, cho tới thời khắc này, đứng ở bên cạnh cô, vị này. . . . . .
Thấy cô mang ánh mắt nghiên cứu nhìn mình, Thời Chung cũng dừng lại bước chân: "Em muốn hỏi cái gì?"
Tư Đồ suy nghĩ một chút, còn chưa nhẫn tâm phá hư không khí coi như không tệ giờ phút này, "Thôi, không có gì."
Tư Đồ nói xong, cắm đầu cắm cổ đi về phía trước, lại đột nhiên bị anh kéo trở lại.
Đèn đường chiếu xuống, hắt lên ánh mắt của anh, đem ánh mắt anh phản chiếu, rất mông lung, anh rất xác định nói với cô: " Hiện tại anh làm buôn bán tuyệt đối không phạm pháp, nhưng có lúc bởi vì đối thủ quá phận, anh chỉ có thể dùng phương pháp của họ mà đối phó bọn họ, những phương pháp này quả thật không đủ Quang Minh Lỗi Lạc, nhưng những đối thủ cũng không phải là cái chính nhân quân tử gì, anh cũng không cảm thấy có gì không ổn."
Có lẽ bởi vì bản thân Tư Đồ rất thích đem lời giấu ở trong lòng, thật ra thì cô rất thích anh có lời nói thẳng.
Cô đã thật lâu chưa từng tin tưởng lời cam kết của người khác, cũng không biết vì sao, cô muốn tin tưởng anh.
Vì vậy suy tư chốc lát, lại hỏi: "Được, vậy em hỏi một vấn đề nữa."
Thời Chung rửa tai lắng nghe.
"Có phải anh và Tầm Tầm đã đạt thành thỏa thuận gì hay không?"
Thời Chung bất đắc dĩ, thành thật trả lời : "Nó để cho anh trong vòng 180 ngày cưới em về nhà, anh cũng đồng ý với nhóc rồi."
180 ngày? Tư Đồ sửng sốt chừng năm giây ——"Anh tại sao lại đồng ý? Anh liền. . . . . . Cứ như vậy có nắm chắc sẽ giải quyết em một cách nhanh chóng được không?"
Đây là lời nói hoang đường nhất Tư Đồ nghe được từ trước tới nay.
Thời Chung thản nhiên đáp: "Không lấy được, chỉ là. . . . . . anh cũng có đồng minh, phần thắng sẽ lớn một chút. Cớ sao không làm?"
Tư Đồ không nhịn được lắc đầu liên tục: "Liền đứa bé cũng lừa gạt, khó trách bọn hắn đều nói anh không phải là người tốt. . . . . ."
Con mắt Thời Chung trầm xuống, giữ cằm của cô, không để cho cô lại lắc đầu từ chối, yên lặng nhìn cô, giọng nói đặc biệt trịnh trọng: "Hoan nghênh đi vào thế giới người xấu. . . . . ."
***
Sáng sớm tia sáng mặt trời đầu tiên trong năm làm Tư Đồ tỉnh lại.
Cô nhíu nhíu mày, mở mắt, cặp mắt còn mang theo tràn ngập buồn ngủ, tùy ý nhìn một chút, liền thấy một cái tay gác trên vai mình.
Không sai, một cánh tay của đàn ông.
Gian phòng nhà trọ này, lúc trước cô đã tới một lần; cái giường này, cô đã ngủ qua một lần; người đàn ông này. . . . . . cô ngủ qua không chỉ một lần.
Tư Đồ ngây người chừng một phút, mới chậm rãi mà đem cái tay người đàn ông này từ trên vai mình dời đi, lặng lẽ quây lấy chăn ngồi dậy.
Cô nhìn Thời Chung vẫn còn ngủ say bên cạnh một cái, lại nhìn đông hồ treo trên tường —— sáu giờ rưỡi sáng.
Tối hôm qua bọn họ tản bộ trên đường, câu được câu không hàn huyên đến hai giờ, lại từ nhà cô đi tới. . . . . . Nhà anh. Sau đó anh hỏi: "Ở lại?"
Sau đó nữa. . . . . . Liền đã xảy ra chuyện không thể ngăn cản rồi.
Sau đó nữa. . . . . . Hơn bốn giờ sau, vào giờ phút này, Tư Đồ nhìn áp lót bị xé hư ở cuối giường, trong lòng nghĩ, mình nhất định là điên rồi. . . . . .
Tác giả có lời muốn nói: màu mỡ 5000+ ra lò, các ngươi nên không cần liền ta lại xem vừa vặn đi qua đêm 30 chi thuyền chứ? Một sắc mặt CJ hỏi mọi người. . . . . .
—— tiểu kịch trường tuyến phân cách —-
Tiểu kịch trường chi lần đầu tiên
Ngày nào đó, lúc phu nhân một lần nữa bị người khác hành hạ hết sức mỏi mệt, rốt cuộc không nhịn được hỏi: cái người này, động tác giày vò người khác như thế học được ở đâu?
Người khác không đáp, chỉ chống huyệt Thái Dương, một tay còn lại vòng quanh tóc của cô chơi đùa.
Lúc phu nhân rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lật người đè người khác: nói hay không?
Người khác luôn luôn thành thực: nữ nhân.
Nữ nhân? Ý tứ của hắn, những thứ này hắn. . . . . . Giày vò, tất cả đều học được từ chỗ nữ nhân?
Vì vậy, người khác bị phạt ngủ nửa tháng ở thư phòng, rốt cuộc ý thức được nên vì mình nói lời công đạo, vì vậy. . . . . . Liền biến thành đại hội hỏi tội chồng.
Hỏi: bạn gái đầu tiên?
Đáp: . . . . . . tiểu học.
Hỏi: thứ hai?
Đáp: Sơ Tam.
Hỏi: người thứ ba lớp mười?
Đáp: thông minh.
Hỏi: đừng cho là em đang đùa giỡn. Thứ tư đây?
Đáp: năm ngoái.
Lúc phu nhân suy nghĩ một chút —— năm ngoái?
Tiếp tục tra hỏi: người nào?
Đáp: trừ em ra còn có ai?
Lúc phu nhân lại suy nghĩ một chút —— từ lớp mười một, đến năm ngoái?
Ngày thứ hai, người khác thành công quay lại phòng ngủ. . . . . .
Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.