-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Thứ Tư, 11 tháng 2, 2015

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 140: Quá Không Tự Tin

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 140: Quá Không Tự Tin

"Đồng Thiên Ái!" Lửa giận trong lòng tức thiêu đốt, hướng cô rống to! Quên mất vốn là muốn việc làm, quên mất muốn nóng lòng nhìn thấy tâm tình cô mong đợi, chỉ còn lại lửa giận! Đúng vậy! Nhìn thấy chiếc nhẫn này, đã làm cho hắn hắn không cách nào bình tĩnh nữa!
". . . . . ." Tiếng hô của hắn, khiến Đồng Thiên Ái lập tức tỉnh táo lại.
Mở mắt ra nháy mắt, nhìn thấy gương mặt khí thế hung hăng của hắn. Mặc dù vẫn anh như cũ, nhưng tuấn đẹp trai mắt của hắn, lông mày hắn, ánh mắt của hắn, lại rất rõ ràng tự nói với mình —— Đồng Thiên Ái, ngươi lại không cẩn thận chọc tới hắn nữa rồi!
Vội vàng từ trên ghế salon đứng lên, cúi đầu, đưa tay giấu đến sau lưng, "Tần tổng tài! Xin lỗi! Tôi không phải cố ý ngủ ở chỗ này ! Ngài có thể trừ tiền lương của tối đi ạ!"
Trong lòng lại nói thầm : Tốt nhất đuổi việc tôi luôn cho rồi!
". . . . . ." Tần Tấn Dương nghe được cô lời nói này, tức giận ở đáy lòng xông thẳng lên ót.
Cánh tay dài duỗi một cái, trực tiếp nắm tay phải của cô lên, bất kể là cô có đau hay không, chỉ biết trong lòng mình hừng hực lửa giận, tức giận vô cùng.
Hai mắt thật chặt khóa lại cô, cắn răng nghiện lợi hỏi, "Nói! Chiếc nhẫn này ở đâu ra!"
"Buông tôi ra! Buông tay! Anh làm đau tôi! Gã biến thái chết tiệt này thái!" Đồng Thiên Ái đưa ra một cái tay khác, dùng sức vỗ mạnh vào tay hắn đang siết chặt tay mình.
Sao mỗi lần nói chuyện với hắn, cũng đều phí sức như vậy! Quả thực là đàn gảy tai trâu mà!
Tần Tấn Dương nhìn chằm chằm cô, không cách nào nhịn được, đưa tay muốn lấy chiếc nhẫn trên ngón giữa của cô, "Không cho em mang thứ này! Muốn nhẫn, anh sẽ mua cho em! Không cho em mang nhẫn của người đàn ông khác!"
Cái gì, cái gì thế này? Giọng điệu thật lớn a! Cô thật nên cảm thấy vinh hạnh hả? May mắn hả? Tần Đại tổng tài mua nhẫn cho cô! Rõ là. . . . . . Đừng làm cô buồn nôn chứ. . . . . .
"Anh buông tay! Đừng nữa để cho tôi chán ghét anh!" Đồng Thiên Ái bám dính vào cửa, lấn át giọng hắn.
Tần Tấn Dương sửng sốt, động tác ngừng lại, ngơ ngác nhìn cô.
". . . . . ." Đồng Thiên Ái hít một hơi thật sâu, tận lực bình tĩnh nói, "Chuyện lúc trước, coi như xong đi! Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ ngoan ngoãn đi làm ở Tần thị! Cho đến ngày hết hạn hợp đồng!"
"Tôi không từng muốn ghét bất cứ người nào! Bao gồm cả anh! Nếu như anh không muốn tôi chán ghét anh, xin dừng lại những hành động ngây thơ này đi!"
"Chiếc nhẫn này, là nhẫn đính hôn anh Bạch Minh đưa cho tôi! Anh nghe và hiểu rõ chưa?"
"Tôi và anh Bạch Minh đính hôn! Tương lai không lâu, tôi sẽ là ‘ Tiêu phu nhân ’, không phải là‘ Tần phu nhân ’ anh mong muốn đâu! Mỗi người ai cũng nên nhận rõ ràng thân phận của mình, nên làm những gì, không nên làm những gì!"
"Anh cũng không phải người ngu ngốc, thủ lĩnh tổng tài có thể quản lí Tần thị nên rõ ràng hơn mới phải!"
Rõ ràng mình, cùng với hắn hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau! Dù như thế nào, cũng không thể có khả năng giao nhau!
Đứng nhìn thẳng vào mắt của hắn, trấn định đem suy nghĩ trong nội tâm mà nói xong.
Không có sợ hãi, không có khiếp đảm, có chăng chỉ là một chút cảm giác là lạ nào đó, không thế nói thành lời. Rốt cuộc là cái gì. . . . . . Ngay cả mình cũng không biết. . . . . .
"Anh cũng có thể! Đồng Thiên Ái. . . . . ." Tần Tấn Dương chợt cúi đầu, lần này không hề nhìn thẳng vào mắt của cô, nhẹ nhàng nói.
Đồng Thiên Ái trầm mặc không nói, lỗ tai của mình lại rõ rang đang mong đợi lời kế tiếp hắn.của
"An cũng có thể. . . . . . Hắn có thể làm. . . . . . Anh đều có thể làm được. . . . . . Thân phận. . . . . . Cũng không phải con người có khả năng nắm giữ . . . . . . Chẳng lẽ nói nhất định phải trở nên bình thường. . . . . . Mới có thể có được em sao. . . . . ."
"Đồng Thiên Ái. . . . . . Là em quá không tự tin rồi. . . . . . Biết không. . . . . ." Tần Tấn Dương rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô.
Sắc bén , nhấn mạnh. Nói, "Em đang sợ! cảm giác mình bình thường, mà anh lại quá xuất sắc! Em sợ tình yêu của anh đối với em chỉ là một lúc, phải không?"
"Cho nên em không dám đối mặt! Cái gì gọi là thích một người, cái gì gọi là yêu một người?"
Tần Tấn Dương đưa tay, nắm tay của cô, dán vào lồng ngực của mình. Đó là vị trí trái tim, tim của hắn, bởi vì cô, nhảy thật nhanh, thật kịch liệt như vậy. . . . . .
Cảm thấy nhịp tim đập của hắn, đột nhiên phát hiện, phần rung động kia, xuyên thấu qua lòng bàn tay của cô, một đường nhắn nhủ đến bên trong lòng của cô. Ngay tiếp theo, trái tim của cô, cũng nhảy lên kịch liệt như thế.
Tại sao lạicó loại cảm giác này. . . . . . Loại rung động như thế này. . . . . .
Tại sao lúc ở cùng anh Bạch Minh. . . . . Cho tới bây giờ cũng sẽ không hề có loại cảm giác này. . . . . .
Dù ngay cả lúc anh Bạch Minh nắm tay của cô, và ngay cả nụ hôn bất chợt kia, hoặc là buổi sáng khi cô ôm Bạch Minh, hoặc lúc trong đầu buồn bực khóc thút thít, đều chỉ không hề cho cô cảm giác. . . . . .
An tâm.
Đúng vậy, chính là an tâm. Giống như lúc nhỏ, loại cảm giác, được ở bên cạnh cha và mẹ. Để cho cô cảm thấy yên tâm, sẽ không cảm thấy sợ hãi !
Đợi đã nào...! Chờ một chút! Thật chẳng lẽ giống như hắn nói, tình cảm mà cô đối với anh Bạch Minh, đơn thuần chỉ là thích thôi sao?
Như vậy, nhịp tim của cô bây giờ sao lại đập loạn lợi hại như thế?
Chẳng lẽ là bởi vì —— cô thích gã đàn ông biến thái này?
Ý tưởng đột nhiên này nổ tung ở trong đầu. Thậm chí ngay cả mình cũng không thể tin được, lại có thể có loại ý nghĩ này!
"A ——" Hét to một tiếng, vội vàng bỏ tay hắn ra.
Giống như là gặp quỷ vội vã chạy nhanh về hướng cửa lớn, nói chính xác hơn là chạy trối chết, "Tôi không thèm nghe anh nói nữa! Tôi muốn đi ăn cơm!"
Tần Tấn Dương nhìn bóng lưng cô thoát đi, không hề đuổi theo.
Giữa ngón tay, tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ của cô. Cơn tức giận ở trong lòng từ từ đã trở lại bình thường, trong mắt lại tràn đầy thương yêu.
"Đồng Thiên Ái! Anh sẽ để em đối diện với anh, đối diện với chính trái tim của mình!" Cơ hồ là tự lẩm bẩm, Nhưng mà lại giống như một lời thề.
Ngón tay áp út của cô, sẽ đeo lên chiếc nhẫn hắn tặng!
Tiêu Bạch Minh sao? Hắn nghĩ ngược lại xem Tiêu Bạch Minh rốt cuộc có chỗ nào tốt! Chỉ là, ánh mắt của hắn xem nhe cũng tạm được, vì đã nhìn trúng con nhím nhỏ của mình! Nhưng, mình sẽ không bao giờ để cho hắn thực hiện được!
Đồng Thiên Ái, chỉ có thể trở thành"Tần phu nhân" !

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.