-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Thứ Năm, 26 tháng 2, 2015

KHÔNG LÀM KẺ BẠC TÌNH Chương 7

KHÔNG LÀM KẺ BẠC TÌNH
Chương 7

Mặc kệ em có muốn hay không, ba ngày sau anh sẽ bảo Kính Nhai tới đón em, đừng khiêu chiến giới hạn của anh một lần nữa.
Cô không biết anh rời đi từ lúc nào, khi cô thức dậy thì phát hiện tờ giấy này đặt ở đầu giường.
Rốt cuộc cô trúng phải độc gì? Mà cô không thể kháng cự được anh?
Cô nhớ tới hôm qua suýt nữa thì bản thân đã đánh mất quyết tâm, Ôn Tưởng Huân chỉ hận không thể lấy búa gõ vào đầu mình, xem đầu óc của cô có bình thường không. Mặc dù tối qua chuyện gì cũng không xảy ra nhưng làm sao cô lại có thể để cho chính mình mặc cho anh ôm cô mà ngủ?
Nếu như cô còn như vậy thì cô chắc chắn sẽ xong đời, sớm muộn gì cô cũng bị sự vô tình của anh khiến thương tích đầy mình. Anh đã nói mọi thứ rất rõ ràng, anh không có khả năng sẽ yêu cô, anh chỉ là muốn cô, chính là anh không muốn buông cô ra.
Ông trời, tại sao cô lại có thể yêu một người đàn ông bá đạo vô tâm như vậy? Khiến cô bây giờ không chiếm được, muốn chạy trốn cũng không trốn thoát được.
Cô tin rằng anh nói được sẽ làm được, tờ giấy này là tối hậu thư anh cho cô.
Rốt cuộc cô nên làm cái gì bây giờ? Cô rất rõ ràng, nếu cô ngoan ngoãn trở về thì anh sẽ không nguyện ý duy trì thân phân ông chủ và nhân viên đơn thuần, chẵng lẽ cô chỉ có thể thuận theo làm bạn giường của anh, cho đến ngày anh chán ghét cô?
Không, cô không muốn cuộc sống như vậy nữa, bị người đàn ông mình yêu thương coi là công cụ tiết dục, cô thật sự không có cách nào tiếp tục như vậy.
Ôn Tưởng Huân dùng chăn trùm lấy cả người, muốn có một ít cảm giác an toàn nhưng chóp mũi của cô vẫn có thể ngửi được phảng phất mùi hương của anh.
Cô yêu phải người đàn ông như vậy đúng là một việc vất vả, cô không muốn yêu anh, thật sự là không muốn tiếp tục yêu, nhưng cô lại không muốn rời xa anh.
Cô tức giận chính mình vô dụng, lại không hết hi vọng với người đàn ông không yêu mình, nếu anh chán ghét cô, tuy rằng cô sẽ đau lòng nhưng tốt hơn là bị hành hạ thường xuyên, nhưng cố tình anh lại nói anh muốn cô, nếu cô có thể không thương anh, có phải cô sẽ không còn thống khổ như vậy phải không?
Không thương anh….. nếu cô có cách không thương anh, trong đầu Ôn Tưởng Huân xẹt qua một suy nghĩ.
Có phải là có phương pháp khác? Cô đứng dậy xuống giường, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bản thân trong gương.
Mắt của cô cho tới bây giờ đều chỉ nhìn thấy anh, mũi của cô chỉ nhớ mùi hương trên người anh, môi của cô cảm nhận độ ấm của anh, nếu đây là nguyên nhân Viêm Ngưỡng Tu vẫn giữ được cô, như vậy cô có nên hạ quyết tâm được ăn cả ngã về không, cho anh biết quyết tâm của cô.
Sau khi ra một quyết định mà cô cũng cảm thấy mạo hiểm, suy nghĩ đang hỗn loạn cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô rửa mặt chải đầu, đi ra khỏi phòng, nhìn thấy “mẹ” đang nở nụ cười hiền từ với cô.
“Con đã dậy rồi sao, hôm nay cha con mua bánh nướng bánh quẩy mà con thích nhất đó.” Bà đứng trước bàn ăn.
Hốc mắt Ôn Tưởng Huân nóng lên, suýt không thể khống chế được nỗi buồn ly biệt.
“Mẹ, mẹ cũng ngồi xuống ăn với con đi.” Cô nhìn thật kỹ bà lão hiền lành ngồi bên cạnh, giống như muốn khắc sâu hình ảnh của họ vào trong đầu.
Cái gì cưỡng cầu đều không thể ở lại bên cạnh lâu, đối với những người này cô chỉ cảm thấy xin lỗi và áy náy, bọn họ cho rằng cô thật sự là con gái bọn họ nhưng đây tất cả chỉ là giả tưởng mà cô tạo ra.
Qua hôm nay tất cả sẽ trở về điểm xuất phát, cô sẽ là người cô độc như trước, cô lại là người đáng thương không cha không mẹ không ai yêu. Cô cố gắng nuốt ủy khuất xót xa vào trong họng, làm bộ như không có gì, tiếp tục ăn bữa sáng mà “cha mẹ” chuẩn bị cho cô.
Lại một ngày qua đi, ít nhất hãy để cô có thêm một ngày được yêu thương, một ngày được cha mẹ che chở trong lòng bàn tay.
Bữa sáng qua đi, Ôn Tưởng Huân đề nghị một nhà ba người đi dạo, mỗi tay ôm lấy một người, cô làm nũng với bọn họ, thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, bọn họ vừa mới đến công viên, cửa hàng lớn, nội thành, đi vài bước thì sắc trời đã nhạt dần?
Trong lòng Ôn Tưởng Huân dù không bỏ được, cũng biết không được tham, ôm lấy “cha mẹ” trở về “nhà", vừa mới vào cửa, nước mắt cô không nhịn được rơi xuống.
“Sao thế? Đang êm đẹp sao lại khóc?” Hai người già khẩn trương hỏi “con gái yêu”.
“Đúng rồi, có chuyện gì thì nói với mẹ, đừng giấu trong lòng khó chịu.”
“Bởi vì con….” Ôn Tưởng Huân nắm tay đôi vợ chồng già, cắn răng nhìn bọn họ, “Bởi vì qua đêm nay, con gái của hai người sẽ về Mĩ, còn tôi chỉ là một khách trọ, sáng mai sẽ rời khỏi nơi này rồi.”
Cô phải rời đi, lại không muốn bọn họ buồn, lại càng không muốn hàng xóm tò mò, cho nên cô hạ chỉ lệnh thôi miên khiến cô thấy đau khổ.
Nhìn đôi vợ chồng già nhận chỉ lệnh thôi miên chậm rãi đi về phòng, Ôn Tưởng Huân chỉ có thể nói xin lỗi với bọn họ.
Nếu thật sự có cơ hội, cô nhất định sẽ là cô con gái trở về Đài Loan hiếu thuận với bọn họ, nếu như quả thật có cơ hội. Giơ tay lau nước mắt trên má, cô về căn phòng có duyên phận ngắn ngủi với cô, bắt đầu sửa sang lại hành lý của mình.
Cô nhìn quanh căn phòng nhỏ ấm áp, mặc dù cô không muốn nhưng vẫn cầm điện thoại bấm một dãy số.
Sau khi điện thoại được kết nối, một giọng nam quen thuộc vang lên, “Rốt cuộc em cũng gọi tới, bọn anh sắp bị ông chủ làm phát điên rồi, em…..”
Ôn Tưởng Huân khẽ mở miệng cắt đứt, “Kính Nhai, bây giờ anh có thể xuất phát tới đón em rồi.”
“Bây giờ?” Không phải cách thời gian ông chủ giao hạn còn hai ngày sao? Hơn nữa bây giờ là hai giờ đêm, Y Kính Nhai oán thán bản thân số khổ, “Ngày mai anh đến đón được không?”
“Không được, trời vừa sáng em sẽ ở ngoài cửa đợi anh.”
“Vậy thì bây giờ anh đi đây.” Hu hu, tại sao anh lại đáng thương như vậy, nhưng mà cũng chỉ có thể trách anh không trở về đúng thời gian ông chủ định, cũng khó trách ông chủ bắt anh chấp hành nhiệm vụ này, haiz! Đây chính là tự gây nghiệt!
“Làm phiền anh.” Ôn Tưởng Huân cúp điện thoại, không để ý Y Kính Nhai ở đầu kia đang nói gì.
Cô thở dài, đi tới trước gương, bình tĩnh nhìn bản thân.
“Ôn Tưởng Huân, chỉ cho phép thành công, không được thất bại, ngày mai sau khi tỉnh lại, cô sẽ không còn thống khổ như vậy nữa.”
※ ※ ※
Chạy xe một đêm, rốt cuộc Y Kính Nhai cũng đến nơi, anh dừng xe ở một bên đường, nhìn bản đồ nhỏ mà Viêm Ngưỡng Tu đưa cho, đi bộ vào trong một ngõ nhỏ.
Sáng sớm còn mù sương, nhưng thị lực của anh rất tốt, nhìn được bóng dáng của Ôn Tưởng Huân ở đằng xa.
“Nơi này đúng là khó tìm.” Anh tiếp nhận hành lý trên tay cô, tiêu sái bước đi trước.
“Có sao?” Ôn Tưởng Huân cười nhẹ, lẳng lặng đi phía sau anh.
“Em có đói không? Có muốn đi ăn sáng trước không?”
“Cảm ơn, tôi không đói.”
“Cảm ơn?” Y Kính Nhai nghi ngờ dừng lại, sao cô lại khách khí với anh như thế, bọn họ mới chỉ có mấy tháng chưa gặp.
Ôn Tưởng Huân chớp chớp đôi mắt vô tội, cũng dừng lại, “Có việc gì sao?”
“Không, không có gì.” Có lẽ là do anh đa tâm mà thôi.
“Thân thể em…. Đã phục hồi như cũ chưa?” Anh dè dặt cẩn trọng hỏi, muốn quan tâm nhưng sợ cô không thoải mái.
“Phục hồi như cũ? Tôi đâu có bị thương.”
“À…. Không tính là bị thương, chỉ là em đó, hù chết mọi người, có phải em không coi bọn anh là bạn bè không?”
Nếu như là cô em gái lỗ mãng liều lĩnh, suốt ngày ầm ĩ muốn yêu đương của anh thì anh sẽ không kinh ngạc như vậy, nhưng việc này lại xảy ra với Ôn Tưởng Huân luôn thông minh bình tĩnh khiến anh kinh ngạc rơi kính.
“Anh….”
“Em cũng thật là, bị nhiều ủy khuất như vậy mà cũng không cho bọn anh biết, nếu em đồng ý nói cho anh biết tên nào khiến em bị như vậy, anh nhất định sẽ giúp em xử lý tên khốn khiếp đó.” Đối với anh mà nói, Tưởng Huân giống như một cô em gái khác, khi anh biết cô bị khi dễ, anh rất không vui.
“Tôi…..”
“Xin lỗi, anh không nên vừa gặp em đã nói những lời đó.” Y Kính Nhai thầm mắng mình sơ ý, vất vả lắm Tưởng Huân mới đồng ý trở về, vậy mà anh còn rắc muối lên vết thương, nếu như tâm tình đã bình phục của Tưởng Huân lại gợn sóng thì thế nào?
“Thật ra…..”
“Thật ra anh không phải khi không quan tâm đến em, anh không có trở về Đài Loan gia nhập vào đội ngũ tìm kiếm em, thật sự là do anh có chút việc trì hoãn, nhưng sau khi anh biết em gặp chuyện không may, lòng anh cũng như lửa đốt.”
“Cái này….” Tại sao anh ta luôn ngắt lời cô.
“Đúng rồi, lát nữa chúng ta thay phiên nhau lái xe được không?” Anh vừa trở lại Đài Loan, còn chưa điều chỉnh được sự chênh lệch múi giờ, lại một đêm không ngủ, anh lo lắng khi lái xe sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Nhưng mà tôi…..”
“Xin em đấy, không thì vài ngày nữa anh mời em ăn tiệc lớn.” Y Kính Nhai đi tới chỗ dừng xe, tự nhiên mở cửa ghế phụ lái ngồi vào, còn Ôn Tưởng Huân thì đứng do dự ở ghế lái, ngẩn người.
“Tôi không biết lái xe mà.”
“Em không biết lái xe?” Cô còn biết lái cả du thuyền? Không muốn lái xe cũng không cần lấy lý do như vậy chứ?
“Hình như vậy.” Cô không nhớ mình đã học lái xe hoặc thi lấy bằng lái xe.
Y Kính Nhai bất đắc dĩ thở dài, dù sao bây giờ cô là lớn nhất, nếu cô ấy không vui rồi mất tích thì mọi người lại thảm rồi.
Anh nhận mệnh ngồi vào ghế lái, nói cô cũng lên xe.
“Xin lỗi vì không thể giúp anh, tôi…. Xin hỏi anh xưng hô như thế nào?” Cô vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.
Y Kính Nhai đang muốn khởi động xe, cứng tại chỗ.
“Em…. Loại đùa giỡn này không hề buồn cười.”
“Tôi không nói đùa.” Người này có chuyện gì vậy, rõ ràng bọn họ không biết nhau nhưng mà vừa gặp anh ta đã nói một loạt những câu mà cô không hiểu, đúng là kỳ quái!
“Anh…. Em, em có phải Ôn Tưởng Huân không?” Thái độ của cô không giống giả ngu, Y Kính Nhai run lên.
“Không thì là ai?” Cô nói đương nhiên.
“Nhưng mà em không biết anh là ai?” Giọng nói của anh nâng cao lên, trong lòng có dự cảm bất thường.
“Anh không phải là người của cô nhi viện phái tới đón tôi sao?”
“Cô nhi viện?” Hình như anh đón được một Ôn Tưởng Huân đầu óc chập mạch….. Thảm rồi! Anh thật sự thảm rồi!
※ ※ ※
“Em nói lại một lần nữa, em là ai?” Trong đôi mắt Viêm Ngưỡng Tu lộ ra sự lạnh lẽo.
Ôn Tưởng Huân yếu ớt nhìn cả nam lẫn nữ trong căn phòng này.
Rõ ràng vấn đề này cô đã trả lời họ rất nhiều lần, vì sao bọn họ còn muốn hỏi lại?
“Tôi tên là Ôn Tưởng Huân, năm nay 24 tuổi, lớn lên ở cô nhi viện Từ Thánh, từ năm 18 tuổi tôi rời khỏi cô nhi viện, vừa học vừa làm. Lần này người ở cô nhi viện không đủ nên tôi mới xin nghỉ việc ở nơi công tác, định về đó hỗ trợ.” Không biết vì sao cô có một cảm giác rất phức tạp khi nhìn người đàn ông này, cô cảm thấy sợ hãi theo bản năng, ngoan ngoãn trả lời.
Câu trả lời của cô làm cả phòng yên lặng, mọi người nhìn nhau, còn lửa giận của Viêm Ngưỡng Tu càng tăng lên.
“Y Kính Nhai, tốt nhất là cậu nên giải thích rõ ràng cho tôi.”
“Chuyện không liên quan đến tôi, lúc tôi vừa gặp cô ấy thì cô ấy đã như thế này rồi.” Y Kinh Nhai lắc đầu, làm dấu thề để đảm bảo sự vô tội.
“Xin lỗi, nếu như mọi người không phải là người của cô nhi viện, vậy thì có thể là tôi đã nhận nhầm người tới đón tôi.” Ôn Tưởng Huân đứng dậy, cầm hành lý lên chuẩn bị rời đi.
“Em ngồi xuống cho anh.” Viêm Ngưỡng Tu vừa nói xong, Duật Đông Minh và Y Vịnh Tình đứng một bên liền đứng ở hai bên cạnh Ôn Tưởng Huân, không cho cô đi.
Ôn Tưởng Huân thấy thế thì an phận ngồi trên ghế sofa, chỉ là trong đôi mắt to tròn lộ ra sự bất an và sợ hãi.
“Anh, rốt cuộc mấy người muốn thế nào?” Ánh mắt cô nhìn bọn họ hoàn toàn xa lạ, thậm chí là sợ hãi, Viêm Ngưỡng Tu nhìn về phía người tự nhận là thần y Duật Đông Minh.
“Rốt cuộc cô ấy bị làm sao?”
“Theo tôi thấy thì em ấy không bị bệnh gì cả, chỉ bị thôi miên thôi.”
“Bị thôi miên?” Hai anh em Y gia trăm miệng một lời.
“Trí nhớ của cô ấy cắt đi giữ lại có chọn lọc, bệnh tình không giống như mất trí nhớ thông thường, dường như thân phận và trí nhớ của cô ấy được đặt ra sẵn, có lẽ trí nhớ của cô ấy đã được thay thế bằng các trí nhớ mới.” Đây không phải là lĩnh vực của anh cho nên anh cũng chỉ đoán được một chút mà thôi.
“Vậy thì ai có khả năng thôi miên được Tưởng Huân, mục đích của người đó là gì?” Y Vịnh Tình vỗ nhẹ vào bàn tay muốn cầm lấy hành lý của Ôn Tưởng Huân.
“Người có thể thôi miên Tưởng Huân... có phải chính là em ấy không?” Y Kính Nhai đoán.
“Cậu nói là, cô gái chết tiệt này tự thôi miên bản thân, quên đi những gì có liên quan tới chúng ta?” Viêm Ngưỡng Tu trong cơn giận dữ chỉ hận không thể lột da cô gái ngu ngốc này.
“Gì? Vậy mục đích của cậu ấy làm thế để làm gì?” Y Vịnh Tình nhăn mặt nhìn Ôn Tưởng Huân bộ mặt vô tội, cô thật sự không rõ, từ khi nào Tưởng Huân lại muốn làm sự việc trở nên phức tạp như vậy.
Ôn Tưởng Huân cúi đầu càng thấp, cách nói chuyện của những người trong phòng khiến cô cảm thấy tim gan run sợ, cái gì mà thôi miên với không thôi miên, đầu óc bọn họ có phải có vấn đề gì không?
Nhất là cái người ngồi trên vị trí chủ tọa, cả người anh ta toát ra khí thế khiến cô không dám nhìn thẳng, càng khiến cô có một cảm giác áp lực không thể kháng cự.
Hôm nay có phải là ngày cá tháng Tư không, cho nên viện trưởng mới vui đùa với cô như vậy, nếu không tại sao mấy người này dường như đều quen biết cô, nhưng cô lại không hề biết bọn họ?
Ôn Tưởng Huân vụng trộm nhìn bốn phía xung quanh, muốn nhìn xem có người đang đứng ở góc nào cười trộm không, chẳng biết từ lúc nào Viêm Ngưỡng Tu đi tới bên cạnh cô, ánh mắt sâu không lường được nhìn chằm chằm cô.
“Em đang làm cái gì?” Anh tin rằng chỉ số thông minh của cô gái này tuy rằng thấp xuống nhưng sẽ không nhàm chán đến mức đùa giỡn kiểu này, nếu đúng như những gì Y Kính Nhai vừa đoán, như vậy anh cũng biết mục đích khi cô thôi miên bản thân để quên đi tất cả, chỉ là anh không ngờ cách làm của cô lại mạnh mẽ như vậy.
Anh đột nhiên tới gần khiến Ôn Tưởng Huân giật mình, lui về phía sau sofa theo bản năng.
“Không, không có.”
Viêm Ngưỡng Tu vây cô giữa anh và sofa, “Nhìn anh, anh muốn em nói với anh, em thật sự không biết anh là ai?”
Anh đến gần bức bách cô khiến cô cảm thấy sợ hãi, khó thở, ánh mắt cô có chút mê loạn, ngay sau đó cô đau khổ nhắm chặt hai mắt lại, khi cô mở mắt ra một lần nữa thì trong mắt hoàn toàn là lạnh lùng.
“Anh là ai? Tại sao tôi lại ở chỗ này?”
Viêm Ngưỡng Tu không thể tin được nhìn cô, anh có thể lý giải được cô đã quên anh là ai, nhưng câu thứ hai của cô nghĩa là sao?
Không chỉ Viêm Ngưỡng Tu mà tất cả mọi người đều cảm thấy Ôn Tưởng Huân có chỗ không đúng.
“Tốt nhất em đừng giả ngu với anh, em biết sự nhẫn nại của anh có giới hạn.” Anh nắm chặt cằm cô, trong đầu xuất hiện sự hoảng loạn trước giờ chưa có.
Ôn Tưởng Huân bị đau, rơi nước mắt, “Anh là ai? Tôi thật sự không hiểu anh đang nói cái gì?”
“Ông chủ, anh bình tĩnh một chút, anh còn như vậy sẽ dọa em ấy.” Duật Đông Minh định tiến lên ngăn lại, nhưng dưới ánh nhìn của Viêm Ngưỡng Tu lại lui về chỗ cũ.
Hành động tiếp theo của Viêm Ngưỡng Tu khiến tất cả mọi người há hốc mồm, chỉ thiếu nước cằm rơi xuống.
Trước mặt mọi người, Viêm Ngưỡng Tu hôn lên môi Ôn Tưởng Huân, thừa lúc cô đang kinh ngạc, đầu lưỡi lủi vào trong miệng cô thăm dò khiêu khích, đến khi hai người không thở được, anh mới buông cô ra.
Đây luôn là cách khiến cô không thể chống đỡ được, anh nghĩ rằng lần này có thể khiến cô có biểu cảm khác, không ngờ anh làm thế lại phản hiệu quả.
Nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, Viêm Ngưỡng Tu nhịn không được mắng lớn. Đến khi cảm xúc của anh hòa hoãn lại thì mới phát hiện sự xúc động của mình đã dọa một đám người trong phòng.
“Nhìn cái gì? Cô ấy vốn là người của tôi! Thật lâu trước kia đã là như vậy!” Anh rống lên che giấu vẻ không tự nhiên.
Anh vừa rồi bị làm sao, tại sao lại có thể xúc động như vậy được?
“Xin hỏi.... thật lâu trước kia là bao lâu?” Y Kính Nhai hồi phục tinh thần lại trước tiên, chỉ là khóe mắt hơi co rúm cũng biểu hiện ra anh rất khiếp sợ.
“Từ khi nào chuyện của tôi cần xin phép mọi người vậy?” Viêm Ngưỡng Tu thẹn quá thành giận, trừng mắt nhìn anh ta.
“Vậy.... đứa nhỏ trong bụng Tưởng Huân.....” Duật Đông Minh nhìn Viêm Ngưỡng Tu rồi lại nhìn Ôn Tưởng Huân, biểu cảm trên mặt cũng như bị quỷ đánh, tròng mắt mọi người cũng sắp rơi xuống, nín thở chờ đợi câu trả lời của Viêm Ngưỡng Tu.
Viêm Ngưỡng Tu nhìn mọi người trong phòng, e là anh cũng không thể giấu được nữa rồi.
“Thật xấu hổ, rất không khéo, tôi vừa vặn chính là người đàn ông không chịu trách nhiệm trong miệng cậu.”
Cái gì mà người phụ nữ của anh? Cái gì mà người đàn ông không chịu trách nhiệm? Cái gì mà đứa nhỏ trong bụng? Ôn Tưởng Huân kinh ngạc xoa xoa đôi môi hơi sưng đỏ. Đột nhiên cô cảm thấy đau đầu khi ánh mắt của cô nhìn vào đôi mắt khí phách tà nịnh của người đàn ông kia, cô cứ như vậy té xỉu.............

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.