-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Thứ Tư, 11 tháng 2, 2015

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI Chương 60

CHỌC TỚI CHỦ TỊCH TỔNG TÀI
Chương 60

Thế nào? Anh hỏi cô thế nào? Hỏi cô coi như xong! Tại sao còn phải thêm một chữ "Lại"? Chẳng lẽ chuyện của cô rất nhiều sao? Rõ ràng là anh cứng rắn kéo cô tới ăn a!
Đồng Thiên Ái thở phì phò ngẩng đầu lên, đôi mắt toát ra tia lửa , "Tôi không sao hết! Tốt lắm!"
Hai tay đặt ở dưới bàn cơm, níu chặt khăn trải bàn màu hồng đào, hận không thể đem nó xé nát bấy.
Tần Tấn Dương nhìn cô, trong lòng khó xử, hoang mang, cô rốt cuộc đang giận cái gì? Quả thật không giải thích được! Luôn luôn ứng phó tự nhiên đối với phụ nữ, anh giờ phút này cũng cảm thấy nhức đầu cùng với ảo não chưa bao giờ có.
Khuôn mặt ẩn nhẫn của cô, có vẻ cực kỳ uất ức, làm cho không ai có thể nổi giận được với cô
Than thở một tiếng, lặp lại lời nói của Quan Nghị, nhẹ giọng hỏi, "Có phải không thích ăn thịt bò bít tết hay không? Hay mùi vị không tốt? Như vậy đi, tất cả thức ăn trong nhà hàng này đều mang hết lên đây, để cho em chọn."
Ngẩng đầu nhìn thẳng vào nhân viên phục vụ, "Theo lời tôi mới vừa nói, tất cả thức ăn đều. . . . . ."
Nên vui vẻ a! Nhưng Đồng Thiên Ái không có một chút xíu cảm giác vui vẻ! Ngược lại, cô ngược lại cảm thấy càng ngày càng phiền não! Anh thực sự rất . . . . . Tốt. . . . . .
"Lãng phí!" Rốt cuộc vẫn phải đem hai chữ này nói ra.
Quan Nghị tò mò nhìn cô, ánh mắt như đang cười giao động giữa hai người bọn họ. Giơ tay lên hướng về phía nhân viên phục vụ phất phất tay, sau đó vòng ở trước ngực, một bộ dạng xem kịch vui.
"Lãng. . . . . . Phí. . . . . . ?" Tần Tấn Dương có chút tức cười, anh tốt bụng, cô lại còn nói"Lãng phí" ?
Cô gái này thật là không biết điều mà! Tất cả những tình nhân của anh trước kia đều hiền thục nghe lời cùng mềm mại, nào có ai giống cô như vậy chứ! Là anh đối với cô quá dễ dãi với cô hay sao?
Đồng Thiên Ái chấp nhất gật đầu, nghiêm túc nói, "Tần Đại. . . . . ."
Hai chữ "Tổng giám đốc" còn chưa nói ra khỏi miệng, liền gặp phải ánh mắt lạnh lẽo của người nào đó. Dĩ nhiên, không cần phải nói, người nào đó chính là Tần Tấn Dương đang cùng cô giằng co.
Cắn cắn môi, trực tiếp nhảy qua xưng hô, ra dáng như cô giáo đang dạy trẻ tiểu học
"Anh biết Đài Loan có bao nhiêu nhân khẩu không? Anh có biết có bao nhiêu cô nhi Đài Loan không? Tôi nghĩ sao anh lại có Đài Loan này có bao nhiêu cô gái xinh đẹp anh sẽ tương đối rõ ràng hơn!"
"Mỗi ngày anh đều ngồi ở trong phòng làm việc, cầm bút ký tên, OK! Đã có người thay anh làm việc! Có bản lãnh anh thử hòa nhập với sự khốn khổ của họ thử xem!"
"Tôi cho anh biết, ký cái tên ai cũng biết! Tôi cũng biết vậy!"
"Tôi chán ghét anh tự cho là đúng, chán ghét anh cho là có tiền thì có tất cả, chán ghét nụ cười ba hoa giả tạo của anh, tất cả những gì của anh tôi đều ghét!"
"Còn có chút, thịt bò bít tết ăn thật ngon, nhưng mà tôi lại không từng ăn thức ăn ở nhà hàng Tây, cho nên tôi không biết dùng dao nĩa, xin lỗi!"
Yên lặng như tờ.
Quan Nghị nghe xong diễn giảng lần này, thiếu chút nữa nhảy dựng lên vỗ tay rồi ! Ha ha! Cô bé này, thật lợi hại! Thật sự khác hẳn người khác!
Nhìn thử đi! Vẻ mặt của Tần Tấn Dương như thế! Biết anh ta nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua a!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.