-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

Tú Sắc Nông Gia Chương 31: Khoe khoang

 Tú Sắc Nông Gia
Chương 31: Khoe khoang

Kim Đản vô tình phát hiện một tổ chim nhỏ trên gốc cây trúc già, nhưng bởi vì còn nhỏ nên không với tới. Trùng hợp Lai Sinh đi ngang qua, trèo lên bò xuống hai ba lần thế nhưng phát hiện trong ổ có hai quả trứng chim. Kim Đản không đồng ý, một đường vừa khóc vừa nháo đuổi theo Lai Sinh đến trong thôn.

Bình thường trứng gà trong nhà đều để dành đến phiên chợ mang đi bán, hai quả trứng chim này lại có thể ăn, huống chi con cái đòi, cho nên mẹ Kim Đản kéo theo con đến ầm ĩ với Lai Sinh.

Khoảng thời gian này, mọi người đều ở nhà ăn trưa, không đầy một lát đã thu hút đầy người túm tụm đến.

“Lai Sinh, ngươi lớn như vậy còn giật đồ của trẻ con, ngươi không biết xấu hổ sao?” Mẹ Kim Đản chống nạnh thở phì phò trừng Lai Sinh. Kẻ đần này thật là dầu muối không ăn, nói bao nhiêu lời dễ nghe vẫn không chịu trả lại trứng.

Lai Sinh nhìn vào mắt nàng, lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Không biết xấu hổ!”

Mẹ Kim Đản lập tức nghẹn họng.

Tất cả mọi người đều cười vang!

Mẹ Kim Đản trừng hắn đến nỗi hai con ngươi như sắp rớt ra ngoài.

Mắt thấy song phương ồn ào một hồi, ai cũng không có ý nhượng bộ, Lý Đại Thạch ở một bên liền khuyên nhủ: “Lai Sinh, ngươi tranh…tranh..anh với trẻ… trẻ..ẻ con cái gì? Không phải chỉ là một cái trứng chim thôi sao?”

Lai Sinh liếc hắn một cái, không nói gì.

“Trứng chim này rõ ràng do Kim Đản nhà ta phát hiện trước?” Mẹ Kim Đản liếc nhìn Lai Sinh, hướng về phía mọi người lớn tiếng nói. Ý muốn mọi người tới hỗ trợ bình luận phân xử!

“Nó phát hiện tổ chim, còn ta mới phát hiện được trứng.” Lai Sinh không nhanh không chậm nói, lúc này hắn giống như không hề đần độn chút nào.

“Nếu không nhờ Kim Đản nhà ta, ngươi biết có tổ chim sao?”

“Tổ chim này nằm ngay trên chạc cây, người nào không biết chứ.”

“Ngươi biết? Sao mấy ngày trước không thấy ngươi đi nhặt?”

“Ta chờ nó đẻ trứng rồi nhặt cả ổ luôn không được hả…”

Mẹ Kim Đản tức đến phồng mang trợn má, nếu nàng là đàn ông, hiện tại đã tới đánh vào cái miệng rộng của hắn rồi, phân rõ phải trái với kẻ ngốc thật tức muốn chết mà.

Mọi người vây xem thấy vậy cười ha hả không ngừng.

Lai Sinh lắc lư hai quả trứng trong tay, đắc ý đạp một cước lên tảng đá, chéo áo trường sam quét qua quét lại trên mặt đất, cái đầu nhỏ cứ lắc a lắc a, trường sam trên người bẩn đến nỗi không nhìn ra màu sắc, hình tượng cả người lộn xộn tuyệt đối không hòa hợp với gương mặt trắng nõn kia, nhìn bộ dáng hắn vô cùng đắc ý.

Kim Đản thấy không đòi lại được trứng chim, lại bắt đầu oa oa khóc lớn lên. Mẹ Kim Đản đau lòng dỗ dành con trai, nhìn về phía Lai Sinh lại biến thành bộ dáng hung dữ: “Lai Sinh, mau trả trứng chim lại cho con trai ta.”

Lai Sinh chẳng thèm nhìn nàng, nói với Kim Đản: “Tự ngươi nói xem, trứng chim này có phải do ta nhặt không?”

“…Nhưng là, là ta phát hiện.” Kim Đản suy nghĩ một chút rồi thút tha thút thít nói.

“Ai nói ngươi phát hiện được trứng chim, ngươi phát hiện là tổ chim, ai thấy thì mặc ai, ngươi thấy là tổ chim, ừm, tổ chim còn mắc trên cây, tự mình tới lấy xuống đi.”

Mọi người lại cười to một trận.

Hình như Kim Đản hiểu hiểu chút nhưng lại chẳng hiểu gì cả, dù vậy, nó biết nó muốn đoạt lại trứng chim, hướng về phía Lai Sinh hét lên: “Trả trứng chim cho ta, trả trứng chim cho ta…”

“Ngươi tới giành đi, ngươi tới giành đi nè.” Lai Sinh cười toe toét miệng rồi cũng hét lại với nó, còn cố ý cầm trứng giơ cao lên trêu chọc nó.

Mẹ Kim Đản thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai khóc đến đỏ bừng, nước mắt ướt đẫm bù lu bù loa, thật đau lòng, tức giận tranh cãi với Lai Sinh, miệng không ngừng mắng to, giọng bén nhọn chói tai có thể đâm rách màng nhĩ. Sau đó Lai Sinh không nhịn được nói: “Nam nhân chúng ta nói chuyện, đám đàn bà con gái các ngươi xen vào làm gì!”

Chung quanh lập tức vang lên một trận cười ha hả nữa.

Khóe miệng Loan Loan co rút không ngừng.

Mặt mẹ Kim Đản hết xanh rồi lại trắng.

Lúc này có người bắt đầu đi lên khuyên bảo. Lý Đại Thạch không nhìn được Lai Sinh như vậy, lần trước lấy trứng gà nhà hắn, hôm nay lại đoạt trứng chim với đứa trẻ. Liền nghiêm mặt nói với Lai Sinh: “Lai Sinh, ngươi lớn như vậy còn tranh với một đứa con nít, ngươi không biết xấu…xấu..u hổ hả?”

Lai Sinh liếc nhìn hắn một cái, nhe răng nhếch miệng nói: “Ngươi có tin lần sau ta hầm cách thủy luôn con gà mái nhà ngươi không?”

Lý Đại Thạch lập tức á khẩu.

Thấy náo nhiệt đã đủ, có người khuyên nhủ: “Lai Sinh à, ngươi chia cho nó một quả đi!”

“Không chia.” Lai Sinh vẫn ương ngạnh.

Người nói chuyện lắc đầu, không lên tiếng nữa.

Mẹ Lan Hoa có quan hệ tốt với mẹ Kim Đản, nói với Lai Sinh: “Lai Sinh ơi, không phải ông nội đã dạy ngươi rất nhiều lần rồi sao, đừng hở ra là đi lấy đồ của người khác.”

Nhắc tới chuyện này càng làm Lai Sinh thêm tức giận bùng nổ, nhìn chằm chằm mẹ Lan Hoa nói: “Có tin ta nhổ toàn bộ mầm rau cải trong vườn nhà ngươi luôn không?”

Mẹ Lan Hoa trừng mắt, há hốc mồm, cuối cùng không nói gì nữa, nàng không thể mỗi ngày đều canh giữ trong vườn, có thể nửa đêm kẻ ngốc này không ngủ được, lỡ như thật sự nổi điên nhổ hết mầm rau cải nhà nàng, chẳng phải nàng lỗ to rồi sao!

Loan Loan không nghĩ tới Lai Sinh khi nổi giận lên liền chẳng nghe khuyên bảo như vậy, người nào khuyên hắn, hắn liền mắng người đó, không phải nói muốn nhổ mầm cải thì chính là muốn trộm gà nhà người ta, bằng không thì uy hiếp sẽ đái trước cổng nhà người ta.

Nàng không khỏi âm thầm cảm khái, thì ra bình thường hắn coi như ngoan ngoãn nghe lời nhà nàng. Không biết tiểu tử này ngày nào đó nổi giận có nhổ hết vườn cải nhà mình không đây?

Lai Sinh đang đứng trong đám người mắng đến vui vẻ, ngước mắt lên liền nhìn thấy Loan Loan và Bách Thủ.

Hắn đẩy đám người ra rồi đuổi tới chỗ hai người. Sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Loan Loan dừng lại, Lai Sinh cười hì hì với nàng, hai hàng răng trắng trẻo ngay ngắn xinh đẹp, trên mặt là nụ cười thành thật nịnh nọt, nào còn bộ dáng mới khóc lóc om sòm vừa rồi.

Thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào giỏ trúc của Bách Thủ, Loan Loan rướn cổ lên, hướng bên này nhìn qua mọi người, rồi giở miếng vải che giỏ trúc, lấy ra một cái bánh nóng hổi đưa cho hắn.

Lai Sinh lập tức mặt mày hớn hở. Sau đó cầm miếng bánh nghênh ngang đi tới trước mặt mọi người, bẻ miếng bánh thành hai nửa, thoáng một cái lướt qua trước mặt mọi người, mùi bánh thơm bay tới.

Ánh mắt mọi người đồng loạt sáng ngời, trên mặt còn lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Chỉ thấy hắn lấy nửa miếng bánh quơ quơ trước mặt Kim Đản nói: “Bánh thơm như vậy chưa từng ăn qua sao? Có muốn ăn không?”

Kim Đản liên tiếp gật đầu. Đứa trẻ nhỏ vừa thấy có ăn ngon, lập tức ném chuyện trứng chim ra sau ót, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào miếng bánh thơm ngào ngạt, đẩy cũng không đi.

Lai Sinh cười há há, đắc ý thu hồi bánh lại, kín đáo đưa trứng chim cho nó, cắn một ngụm lớn hương bánh, chẳng màng Kim Đản ở phía sau vừa kêu gào vừa khóc, dương dương đắc ý nghênh ngang đi.

Mẹ Kim Đản vừa dỗ dành con trai vừa ở phía sau mắng Lai Sinh không có lương tâm.

Hai người về đến nhà, ăn cơm trưa xong, Bách Thủ chân không chạm đất lại lên núi. Loan Loan thu dọn xong, lấy hết quần áo bẩn, bưng chậu tới bờ sông dưới núi. Trời giá rét rồi, tay chạm vào nước sông lạnh như băng liền thấy rét thấu xương, giặt quần áo được một nửa, thì thấy Lai Sinh ủ rũ đi tới. Sau đó không nói tiếng nào liền ngồi bệt xuống tảng đá bên bờ sông, nhặt một nhánh cây rơi trên mặt đất vẽ lung tung, nhìn lại quần áo hắn, cả người vô cùng bẩn, trường sam màu sáng đã biến thành màu xám đen, đặc biệt ở chéo áo còn hiện rõ một vệt nước đen xì. Đầu tóc cũng rối tung, giống như vừa mới đánh nhau một trận với ai, cả người còn bẩn hơn cả lúc trưa.

Loan Loan kinh ngạc, lại nghĩ đến sao hai ngày nay không thấy hắn tới, liền nói: “Lai Sinh, sao người ngươi bẩn như vậy?”

Nghe vậy, Lai Sinh tức giận ném nhánh cây đi, lắc lắc đầu mặt ỉu xìu cúi xuống, miệng vểnh vểnh lên, giống như bị ủy khuất rất nhiều.

“Ơ, Sao vậy Lai Sinh? Ai khi dễ ngươi? Ngươi nhìn xem, quần áo ngươi sao lại bẩn như vậy? Cũng không thèm thay nữa”

Vừa nghe có người quan tâm mình, trong lòng Lai Sinh dễ chịu, đồng thời lại cảm thấy ủy khuất, miệng lại càng vểnh lên cao, thò tay dùng lực vỗ lên quần áo hai cái, kéo ống tay áo lên liền lộ ra một vết roi dài.

Loan Loan khẽ giật mình, vội vã kéo ống tay áo của hắn ra, còn in rõ ràng vết roi mây, không chỉ một vết, trên cánh tay kia cũng có.

Tú Sắc Nông Gia Chương 23: Ăn chực (hai)

 Tú Sắc Nông Gia
Chương 23: Ăn chực (hai)

Chân mày Loan Loan khẽ cong, bưng một bát thức ăn ở trên bàn lên nói với cha Nguyên Bảo: “Dương đại ca, đây là măng chúng ta nấu hôm nay, có muốn nếm thử không? Ta đã luộc qua một nước, không còn đắng lắm đâu, mùi vị rất không tệ.”

Cha Nguyên Bảo liền ngẩn ra.

Măng này nấu ra có thể thơm như vậy sao? Nhưng ngoài miệng nói: “Không cần, người trong nhà không quen ăn đắng…” Dừng một chút lại nói: “Cám ơn.”

Bất kể bị cự tuyệt vì nguyên nhân gì, mình đã bày tỏ ý tốt, Loan Loan cười thả bát lại trên bàn. Cha Nguyên Bảo đứng phía ngoài nói chuyện với Bách Thủ, Loan Loan đi tới, lại nói: “Xế chiều chúng ta muốn lên núi đào măng, không biết Dương đại ca và Dương đại tẩu có muốn đi hay không, măng này có thể bán được giá cao.”

“Đúng, hôm qua ta đã bán rồi.” Bách Thủ lập tức ở bên cạnh đế thêm.

Trên mặt cha Nguyên Bảo hiện ra vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục như bình thường, suy nghĩ một chút nói: “Cám ơn nhiều, các ngươi đi đi, xế chiều trong nhà còn chút chuyện phải làm.”

Măng ở đó đào về liền thành bạc trắng, nhưng Loan Loan nghĩ đồ hoang dã ở đây sớm muộn gì cũng sẽ có người biết, chẳng bằng tự mình nói ra trước, có lẽ còn có thể giành được chút ấn tượng tốt từ người khác. Mặc dù cha Nguyên Bảo cự tuyệt, nhưng ít nhất hắn đã đứng bên ngoài viện nói chuyện với hai người được một lúc lâu rồi, không phải sao?

Loan Loan trở lại phòng bếp. Chờ cha Nguyên Bảo đi, Bách Thủ đem đồ cất kỹ. Loan Loan lấy nước rửa tay sạch sẽ.

Đối với lời Loan Loan nói, cha Nguyên Bảo vẫn hơi do dự. Ai không muốn kiếm bạc chứ, chỉ là không biết măng này có phải sẽ thật sự bán được giá cao không? Thêm nữa, gia cảnh nhà Bách Thủ mình cũng hiểu. Sâu trong nội tâm, không như những người khác trong thôn, hắn cảm thấy Bách Thủ là một người tài giỏi. Mà tiếp xúc với Loan Loan mấy lần cũng phá vỡ ấn tượng lúc đầu. Hiện tìm được phương pháp kiếm bạc còn chủ động nói cho nhà hắn biết. Tổng kết lại mà nói, hai người này không tệ lắm, nhưng lời đồn một hai chục năm trong thôn… mang theo tâm tình phức tạp, cha Nguyên Bảo xuống núi.

Hắn vừa mới đi tới chân núi thì gặp Lai Sinh hấp tấp chạy lên. Hai người thiếu chút nữa đụng vào nhau, cha Nguyên Bảo đưa một tay bắt hắn lại, giáo huấn: “Lai Sinh, đi đường phải nhìn chứ…” Nhìn thấy trên tay hắn có bát đũa, nghi ngờ nói: “Ngươi làm gì vậy?”

“Ăn cơm.” Lai Sinh tránh thoát khỏi tay hắn.

Sao những người này phiền quá vậy, lúc có đồ ăn ngon, cả đám đều đến tìm hắn phá rối là sao?! Không thèm quan tâm đến cha Nguyên Bảo ở phía sau ồn ào hỏi han, Lai Sinh chạy hai ba bước đã không còn thân ảnh.

Cha Nguyên Bảo ngờ ngợ nhìn chỗ Lai Sinh biến mất, lắc đầu. Lai Sinh này suốt ngày điên điên khùng khùng. Sau đó cha Nguyên Bảo ngớ ra, tên tiểu tử này cầm bát ăn cơm, phía trên kia ngoại trừ nhà Bách Thủ thì không còn nhà nào khác, lập tức cha Nguyên Bảo cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trợn tròn đôi mắt.

Loan Loan dọn thức ăn xong, bảo Lai Sinh đến bên cạnh bàn ngồi, hắn không chịu. Sau, nàng không thể làm gì khác hơn, cầm bát xới cơm vào cho hắn, lại lấy bát gắp thức ăn, đặt ở tảng đá ngoài sân. Lúc này nàng mới trở lại ngồi vào bàn, bắt đầu ăn cơm.

Vốn Bách Thủ đang rất vui vẻ, nhưng có người luôn quấn vợ hắn, tâm tình rầu rĩ không vui. Lát sau Loan Loan không ngừng gắp thức ăn cho hắn, tâm tình Bách Thủ mới dần bay bổng lên.

Lai Sinh bưng bát ngồi chồm hổm trên tảng đá ăn cơm, mặt mày tươi rói. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng được ăn món nào ngon như vậy, cả tóp mỡ này nữa, sao ngươi có thể thơm như vậy a? Ăn liền hai bát cơm, đồng dạng, món ăn cũng gấp đôi. Mặt Bách Thủ xám như tro, mắt thấy chỉ còn nửa bát thức ăn, giờ lại phải chia một nửa cho Lai Sinh, hắn chỉ có thể hung hăng trừng Lai Sinh một cái.

Vợ ta làm đồ ăn, ta còn chưa được ăn hai phần đây này!

Lai Sinh cười hì hì nhận lấy bát ăn, gió cuốn mây tan một phen không còn chút dư thừa nào, hài lòng vuốt vuốt cái bụng tròn vo, sau đó cầm bát nghênh ngang xuống núi.

Loan Loan ở phía sau nhìn, cảm thấy tiểu tử này thật đáng yêu.

Xế chiều, hai người đeo gùi lên núi, Loan Loan đào măng, Bách Thủ săn thú, đào xong măng, lại hái được một chút quả ớt. Về đến nhà, Loan Loan mang ớt ra phơi. Hai người bận bịu một lúc, Lai Sinh lại tới nữa.

Loan Loan ngẩng đầu nhìn trời, có vẻ đã đến giờ ăn cơm. Nhìn lại thấy Lai Sinh cầm bát đũa, tên này quả thật như đồng hồ báo thức sống, đúng lúc đúng giờ mà!

Nhưng việc trên tay còn chưa làm xong, cho nên liền để Lai Sinh chơi một lát, đợi xong việc rồi sẽ chiên cá. Lai Sinh cũng không đi, tò mò ngồi chồm hổm bên ngoài vườn rau nhìn hai người bận rộn, còn cầm quả ớt lên không ngừng soi qua soi lại.

Chờ vườn rau được dọn dẹp sạch sẽ, Loan Loan trở lại phòng bếp rửa tay, lấy chậu múc nước sạch vào, lúc này mới bắt đầu rửa cá, xoay người lại phát hiện Lai Sinh đi theo mình vào phòng bếp.

Hắn đứng ở phía sau tò mò nhìn Loan Loan giết cá.

Loan Loan bỏ nội tạng cá ra ngoài, lại cạo sạch vảy, sau đó rửa qua với nước, chỉ vào chậu nước nói với Lai Sinh đứng ở sau: “Mang nước này đi đổ.” Sợ hắn không hiểu, lại lần nữa cường điệu: “Đổ ra ngoài, hiểu không?”

Lai Sinh ngớ người, lập tức gật đầu, thuần thục bưng chậu ra khỏi phòng bếp, không quá hai giây, Loan Loan đã nghe tiếng Bách Thủ quát to ngoài sân: “A, ngươi làm gì vậy hả?”

Vừa ra khỏi phòng bếp nhìn, khóe miệng Loan Loan không khỏi giật giật.

Lai Sinh bưng chậu đứng bên cạnh vườn rau của nàng đang nơm nớp lo sợ nhìn mặt Bách Thủ đen thui.

May Bách Thủ ở ngoài sân, nếu không những cây non của nàng đã bị chậu nước giội cho chết rồi! Nhưng người ta là nhân sĩ đặc thù, cho nên không thể trách hắn toàn bộ. Loan Loan chỉ có thể trách mình nói không rõ ràng.

“Những cây này mới trồng, ngươi giội một chậu lớn như vậy thì chúng sẽ chết, ừm, đi sang bên kia kìa.” Loan Loan chỉ vào hàng rào nơi có một loạt hoa cỏ dại đang sinh trưởng cực kì tươi tốt nói.

Lai Sinh ngó Bách Thủ, cẩn thận đổ nước vào chỗ hàng rào, sau đó lui về phía sau Loan Loan, cảnh giác nhìn nhìn Bách Thủ.

Loan Loan hết nói nổi.

Trở lại phòng bếp bắt đầu chiên cá.

Nàng không nghĩ tới Lai Sinh cũng biết nội trợ, nhóm lửa lưu loát. Lai Sinh ngồi chồm hổm nhóm lửa bên bếp lò, bảo hắn thêm củi hắn sẽ thêm củi, bảo hắn chỉnh lửa nhỏ, hắn sẽ chỉnh lửa nhỏ, khống chế độ lửa rất chính xác.

“Ở nhà ngươi thường làm việc sao?” Loan Loan cười hỏi.

Lai Sinh liếc nàng, sau đó rất chân thành gật đầu, cầm nhánh cây ném vào bếp, một thân trường sam xám trắng quét tới quét lui trên mặt đất, trên người đã có vài vết bẩn, màu sắc đã sậm hơn khi ở bờ sông, chẳng lẽ ngày đó ở bờ sông làm ướt quần áo hắn cũng không thay?

Liền hỏi: “Mỗi ngày ngươi đều mặc bộ quần áo này?”

Lai Sinh gật đầu.

“Đồ bẩn rồi, tại sao không thay đi?”

“Ta là người trí thức.” Lai Sinh mô phỏng bộ dáng đáp: “Ngươi không thấy người trong thành đều mặc trường bào sao?”

“Mặc trường bào thì là người trí thức?” Loan Loan nói.

“Đúng vậy. Ta còn biết ngâm thơ đấy!” Lai Sinh rất đắc ý nói.

Khóe miệng Loan Loan mở to, trong đầu nhớ tới một giọng đọc: nghĩ về nàng, nhớ đến nàng!

Chiên cá xong rồi, Loan Loan đưa toàn bộ cá cho Lai Sinh, nhưng hắn không lấy, chỉ cầm một con, để hai con còn lại vào trong bát, sau đó nghênh ngang xuống núi.

Mãi cho đến lúc ăn cơm tối, mặt Bách Thủ lại đen như than, tiểu tử thúi này lúc nào cũng lẽo đẽo theo đuôi vợ hắn tựa như bóng ma, vô luận hắn đuổi thế nào cũng không đi.

Loan Loan liền nói: “Lai Sinh thật đáng thương. Không phải chàng cũng nói hắn chỉ có một mình ông nội sao? Một lão nhân gia vừa phải chăm lo chuyện gia đình, vừa phải làm ruộng kiếm sống, còn chăm sóc Lai Sinh. Chúng ta có ăn chia cho hắn một chút cũng không sao cả. Nhìn hắn điên điên thế kia, nhưng rất dễ sai bảo. Bất kể những người khác nghĩ thế nào, ít nhất ta cảm thấy bản tính hắn không xấu, chúng ta không thể học theo những người đó…”

Bách Thủ nghe vậy thì tràn đầy cảm xúc, hắn cũng là người không được người khác tiếp nhận. Sắc mặt từ từ hòa hoãn xuống. Hồi lâu, mới lớn tiếng nói: “Tên đó tới nhà chúng ta ăn cơm thì có thể, nhưng không cho đi theo vợ ta.”

Loan Loan ngơ ngẩn hồi lâu, nhìn Lai Sinh phồng má tức giận, phì cười!

Tú Sắc Nông Gia Chương 15: Bán Thú Săn

 Tú Sắc Nông Gia
Chương 15: Bán Thú Săn

Non xanh nước biếc, hoa cỏ tươi tốt, đường nhỏ uốn khúc gập ghềnh kéo dài. Lúc từ trong thôn đi ra, Loan Loan còn hăng hái bừng bừng, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh, nhưng càng lâu về sau, nàng càng cảm thấy chân mình bủn rủn. Tốc độ hôm nay Bách Thủ đi so với bình thường chậm hơn rất nhiều, vì để chăm sóc Loan Loan nên trên đường nghỉ ngơi đến ba lần.

Dần dần trên đường cũng có tốp năm tốp ba người bắt đầu đi về phía chợ. Để lên thị trấn, Loan Loan phải chịu đựng. Rốt cục sau nửa canh giờ, hai người đã đến được trấn nhỏ. Như mong muốn, nàng đã được tận mắt nhìn thấy phiên chợ ở cổ đại.

Vừa đến chợ đã nghe thấy tiếng í ới chào hàng của những người bán hàng rong nhỏ. Trấn nhỏ mang phong cách cổ xưa đơn giản, đi trên đường lát đá xanh, các loại sạp hàng rực rỡ muôn màu sáng ngời lóa mắt. Tuy đây chỉ là một trấn nhỏ, nhưng chim sẻ nhỏ vẫn có đầy đủ ngũ tạng.

Phố trà, quán rượu, hàng thịt, còn có cửa hàng vải vóc, lăng la tơ lụa, châu báu, hương liệu, giấy tiền vàng bạc, tiệm thuốc… và cả thầy xem tướng đoán mệnh, các loại sạp trang sức của nữ nhân. Mặc dù vẫn kém khu thương mại ở hiện đại, nhưng cũng coi như chấp nhận được.

Vừa lúc hôm nay có một nhà mở quán cơm, trên biển hiệu treo tơ lụa đỏ thẫm thể hiện vui mừng và cũng để thu hút cho việc buôn bán. Thời gian này vẫn còn sớm nên không thấy bao nhiêu người đến ăn cơm. Nhưng trên phố vẫn có không ít người đi đường, người bán hàng rong, hoặc thương nhân tò mò nhìn ngó vào trong.

Không riêng gì hiện đại, thì ra người cổ đại cũng thích tham gia náo nhiệt a!

Loan Loan theo Bách Thủ đi qua khỏi quán cơm, đang suy nghĩ tìm chỗ thích hợp bày đồ ra bán thì đột nhiên phía sau vang lên một tiếng hét lớn: “Mau tránh ra, mau tránh ra.”

Nghe vậy, người đi đường rối rít né tránh, Bách Thủ lập tức kéo Loan Loan đến bên cạnh.

Bốn kiệu phu thân thể cường tráng nâng một cỗ kiệu được trang trí dương liễu xen lẫn hoa lá tinh xảo trên đỉnh đi như bay đến, màn kiệu được kéo xuống, chỉ loáng thoáng nhìn thấy một vị phu nhân ngồi bên trong, bên cạnh có một nha hoàn và một nô bộc đi theo. Mà người lên tiếng kêu la chính là vị nô bộc kia.

Bên cạnh có người nhỏ giọng nói: “Ơ, phu nhân viên ngoại đi đâu về vậy?”

Bên cạnh có người đáp: “Chuyện này còn phải hỏi à, nhất định là từ nhà mẹ đẻ trở về rồi.”

*****************

Thì ra là phu nhân viên ngoại, không trách được có thể ngồi kiệu, đoán chừng đây là phương tiện giao thông hoa lệ lúc này rồi! Không đúng, hẳn là còn có xe ngựa bốn bánh mới đúng!

Loan Loan không khỏi cảm thán, xe ngựa bốn bánh cũng không cần, nếu như sau này nàng có một cỗ kiệu như vậy thì tốt rồi!

Nhìn trấn nhỏ này không có gì đặc sắc, nhưng cũng có vài nhân vật như vậy, người có tiền có khoảng vài nhà, còn có cả một viên ngoại. Cho nên dù trong trấn nhỏ này không được cân xứng, nhưng so với vài cái trấn khác cũng không khác biệt lắm.

Đây cũng là điều sau này Loan Loan nghe Bách Thủ nói.

Hai người tìm chỗ thích hợp, Bách Thủ bày từng con thú săn ra mặt đất, sau đó liền ngồi xổm xuống. Loan Loan nhìn chung quanh một chút, thấy không còn chỗ nào khác có thể ngồi, nên cũng ngồi xổm xuống theo.

Cổ đại không có chợ nông sản đầu mối, Loan Loan rất muốn biết rốt cuộc Bách Thủ làm sao để bán được đồ.

Qua một canh giờ rồi cũng không thấy một bóng người đến hỏi giá, tuy có vài người đi đường đi ngang qua hiếu kỳ nhìn về phía bên này, nhưng lại không có một ai tiến đến. Sau đó Loan Loan khe khẽ hỏi Bách Thủ: “Sao không có người nào đến đây hỏi giá vậy?”

“Không vội.” Bách Thủ chậm rãi nói.

Sau đó Loan Loan đành tìm vài chiếc lá quét quét sơ qua một phiến đá, rồi trực tiếp ngồi lên nó. Quả nhiên gần đến trưa, một nam tử trung niên đi tới.

“Ơ, hôm nay đồ còn không ít! Bán thế nào đây?” Nam tử trung niên thấy chồn chó và chồn sóc trên mặt đất thì rất bất ngờ, sảng khoái hỏi.

“Quy tắc cũ, ngài xem rồi cho giá đi.” Bách Thủ thản nhiên nói.

“Như vậy đi, toàn bộ những thứ này cho ngươi một lượng bạc, đồng ý thì khuân những thứ đó lên, thế nào?” Nam tử trung niên suy nghĩ một chút nói.

“Được.” Bách Thủ cũng dứt khoát.

Loan Loan không biết một lượng bạc này rốt cuộc là bao nhiêu tiền ở hiện đại, có điều nàng biết hiện tại có tiền tiêu rồi, vì thế trong lòng vô cùng vui vẻ. Chờ Bách Thủ thu dọn đồ xong, hai người đi theo nam tử trung niên tới bên ngoài một quán rượu. Nam tử trung niên đưa bạc cho Bách Thủ, lại sai tiểu nhị mang thú săn vào, cười nói với Bách Thủ: “Chồn sóc hơi hôi nhưng nó là thứ hiếm thấy, nếu lần sau ngươi lại săn được loại đồ tốt này thì cứ trực tiếp mang đến đây, giá cả ngươi cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không thiếu của ngươi.”

Loan Loan vui vẻ trong lòng, có thương nhân thu hàng cố định như vậy thì dễ dàng hơn nhiều rồi.

Bách Thủ nhìn nam tử trung niên gật đầu nói: “Nếu Dư chưởng quỹ sảng khoái như vậy, sau này ta sẽ trực tiếp mang đồ đến đây cho ngài. Ngài yên tâm, có thứ tốt nhất định để cho ngài trước.”

Dư chưởng quỹ vừa nghe thì ha hả cười lên: “Huynh đệ này quả thật không tệ, vậy chúng ta quyết định như vậy đi.”

Đã có bạc, còn tìm được thương nhân thu hàng dài hạn, tâm tình của Bách Thủ cũng rất phấn khởi, cầm lấy cây gậy dài cười ha ha nói với Loan Loan: “Vợ à, hiện giờ chúng ta có bạc rồi, nàng muốn mua thứ gì không?”

“Bánh bao!” Loan Loan cười tủm tỉm nói.

Bách Thủ khựng lại.

“Mỗi người một cái.”

Lập tức mặt mày Bách Thủ rạng rỡ cười tươi rói.

Mua hai cái bánh bao, tiêu hết sáu văn tiền, nhìn vợ ăn đến mặt mày hớn hở, trong lòng Bách Thủ rốt cục cũng có một tia an ủi. Sau cùng, hắn còn muốn để lại bánh bao cho Loan Loan.

Loan Loan rất cảm động.

Nhìn đi, nam nhân này bình thường đã hiền lành, đối xử với nàng lại tốt hết chỗ chê.

Nghĩ đến lúc bình thường hắn săn thú cũng rất vất vả nên nàng kiên quyết không cầm, bảo Bách Thủ ăn cho hết cái bánh bao.

Trong lòng Bách Thủ ngọt như được quét mật, cảm giác có người quan tâm thật tốt, được thế này, trước đây hắn chưa từng dám nghĩ đến.

Hai vợ chồng rời khỏi cửa hàng bánh bao, sau đó bắt đầu mua sắm đồ cần thiết.

Đầu tiên là đến hàng tạp hóa mua chậu gỗ, chậu đồng thực sự quá đắt, vì đó là đồ nhà người có tiền dùng. Đồ đạc trong phòng bếp ở nhà mặc dù có chút cũ nát, nhưng vẫn còn dùng được, bạc lại không dư dả, cho nên tạm thời chỉ mua những thứ cần thiết thôi.

Thỉnh thoảng Bách Thủ cần phải gánh thú săn lên chợ, cây gậy gỗ tự hắn tìm dùng cũng không được tốt lắm, nên lại mua thêm một cây đòn gánh. Gùi thì Bách Thủ cũng có thể tự đan. Lại mua một con dao làm bếp, sau đó mua bột mì, rồi mua nửa đấu gạo, còn có muối, nước tương, bao gồm cả một vài thứ nhỏ khác trong nhà.

Bách Thủ vốn muốn mua một bộ quần áo cho Loan Loan nhưng lại bị Loan Loan ngăn cản.

Nàng vẫn còn hai bộ quần áo thay đổi, trong nhà không dư dả, thắt chặt chi tiêu vẫn tốt hơn.

Không mua quần áo cho vợ, trong lòng Bách Thủ cứ có cảm giác tội lỗi đeo bám, sau đó Loan Loan đề nghị: “Thật ra thì ta rất muốn ăn quà vặt.”

Bách Thủ vừa nghe xong thì lập tức chạy đến cửa hàng hoa quả khô. Cửa hàng hoa quả khô chỉ có một tiểu nhị ở đó, thấy Bách Thủ ăn mặc không ra hồn thì chỉ chào hỏi qua loa rồi tự đi làm việc của mình.

Bách Thủ nhìn một hồi, không biết mua cái gì, chỉ vào một loại mứt trong đó hỏi: “Cái này bán thế nào vậy?”

Tiểu nhị vừa nghe, biết đây là có ý muốn mua liền cười đi tới, nói: “Thưa khách quan, cái này bốn mươi văn một bao.”

“Lặt vặt mà mắc như vậy à?” Bách Thủ kinh ngạc, bánh bao nhồi thịt mới có ba văn tiền một cái thôi… nhưng mà vợ muốn ăn…

Tiểu nhị cười cười, vừa nhìn người này đã biết là chưa từng mua qua những món ngon thế này rồi, nhưng mà mọi ngày sau khi rất nhiều người nghe mình giới thiệu xong đều sẽ mua, cho nên bắt đầu miệng lưỡi lưu loát giới thiệu: “Vị khách quan này, vừa nhìn cũng biết bình thường ngài không hay mua những món ngon thế này, mứt quả này mới được ông chủ chở về từ phương Bắc đấy. Vùng sát biên giới này của chúng ta có muốn mua cũng không mua được đâu. Hôm trước chỉ bán theo cân thôi, mọi người đều cùng quê, vì để cho tất cả mọi người có thể nếm thử, nên mới có cái giá này. . .”

Nói xong, hắn lấy ra một bao trong quầy hàng, bên trong bọc chút mứt, dưới sự đánh giá âm thầm của Loan Loan, có vẻ đại khái khoảng nửa cân. Hoa quả khô kia có hình dáng dài mảnh, màu đỏ sậm, cũng rất đẹp mắt, là loại trái cây nào đó đã được trải qua phương pháp đặc thù làm thành. Không ngờ người cổ đại cũng biết làm hoa quả khô. Nếu ngửi tiếp còn có thể nghe thấy mùi hồng.

Tú Sắc Nông Gia Chương 8: Tặng đồ

 Tú Sắc Nông Gia
Chương 8: Tặng đồ

Định bụng bắt một con gà rừng một con thỏ cho nhà Dương đại ca, buổi tối sẽ thịt hai con chim, còn con gà rừng và con thỏ còn lại để mai đem đến chợ đổi lấy chút bạc.

Nghĩ là làm, Bách Thủ lập tức đến phòng bếp đun nước, theo phương pháp nương tử nói lần trước cho chim vào chậu dội nước nóng lên, sau đó bắt đầu nhổ lông. Nhổ lông xong đại điểu đã biến thành chim nhỏ. Hắn dùng dao làm sạch nội tạng.

Sau đó lại lên vườn rau phía sau nhà hái chút rau xanh về, mảnh vườn rau này có thể coi là mảnh đất canh tác duy nhất của Bách Thủ, Loan Loan đi quanh nhà nhiều lần nhưng chưa bao giờ đi lên phía trên sườn núi cho nên vẫn chưa phát hiện ra phía bên kia còn có một vườn rau xanh, có điều sau này nàng cũng sẽ biết thôi.

Đến lúc Loan Loan tỉnh dậy thì trong nhà đã tối đen, nhìn ra ngoài song cửa sổ cũng thấy mờ mờ, nàng thầm kêu hỏng bét đi lên phòng trên liền thấy mấy con mồi ở trước cửa.

Nàng khẽ cười, thì ra Bách Thủ đã trở lại.

Trong bếp, Bách thủ đang xào rau, thấy Loan Loan đi vào liền nhếch miệng cười: “Nương tử, dậy rồi à.”

“Chàng trở về khi nào, sao không gọi ta?” – Liếc vào trong nồi một cái.

“Hôm nay nàng làm việc nhiều như vậy, ta thấy nàng có vẻ mệt nên để nàng nghỉ thêm một lát.”

Loan Loan đỏ mặt, kể từ khi tới đây, nàng cơ hồ cái gì cũng không phải làm, ngay cả bát ăn cơm hằng ngày cũng là Bách thủ rửa, hiện tại chỉ làm việc một chút Bách Thủ cũng sợ khiến nàng mệt, đi nơi nào tìm được trượng phu tốt như vậy a!!!

“Hôm nay thế nào?”

Thu hồi ánh mắt nhìn cái nồi, Loan Loan thấy bên cạnh bếp lò là một bát thịt đã nấu xong, từng miếng, từng miếng, nàng tinh tế nhìn thì thấy có hai cái đầu chim nữa, nàng cả kinh kêu lên: “A, đây là chim chàng bắt được?”

“Ừ.”

Đáng tiếc, nếu nêm thêm chút ớt, tương vào xào thì sẽ có món ăn thơm ngon a.

Nhìn bộ dáng tiếc nuối của nàng, Bách Thủ không nhịn được hỏi: “Sao thế, nàng không thích ăn?”

“A, không phải. Trừ chim ra chàng còn săn được cái gì?

“Hai con thỏ và hai con gà rừng, để lần sau ta vào sâu trong núi giúp nàng săn mấy con thú khác về ăn.”

“Núi này bên trong có rất nhiều động vật sao?” – Loan Loan hỏi.

“Ngọn núi chúng ta sống không có con vật gì, mấy con mồi ngày hôm nay là ta săn trên ngọn núi khác, nếu như muốn săn những con mồi lớn thì phải vượt qua mấy ngọn núi nữa, đi sâu vào trong núi.” – Lần đầu tiên nương tử hỏi những thứ này nên Bách Thủ rất kiên nhẫn giải thích.

Loan Loan gật đầu, vào sâu trong núi động vật cũng to hơn, nguy hiểm hơn, nàng liền dặn dò hắn: “Đừng đi vào quá sâu, sẽ nguy hiểm.”

Được nương tử quan tâm, trong lòng Bách Thủ lâng lâng hưng phấn.

“Vậy chàng đã đem sang cho Dương đại ca chưa?”

“Chưa, hôm qua không phải nàng muốn ta chờ nàng sao?”

“Vậy chờ xào rau xong chúng ta liền đem đồ đưa qua, lát nữa là đến lúc người ta làm cơm tối rồi.”

Bách Thủ rầu rĩ đáp ứng, nhanh chóng cho đồ ăn vào bát, hai người đem một con gà rừng và một con thỏ xuống núi, hướng thôn xóm đi tới, sắc trời đã dần tối, những người đi làm cũng đã về đến nhà, trên con đường ở trong thôn chỉ còn mấy hài tử đang chơi đùa.

Loan Loan vừa đi vừa đánh giá xung quanh, thôn này dựa núi nên không giống những gì nàng thấy trên ti vi trước kia, đường xá thuận tiện, thỉnh thoảng còn có cái gì mà thương nhân hay người bên ngoài ghé qua a. Nhìn địa hình nơi này căn bản xem như là vùng núi.

Đất đai đều trồng bắp cải, củ cải. Thôn này cũng không lớn, có chừng mấy chục hộ gia đình, thôn gần nhất cách đây cũng không xa. Thôn Vĩ dưới chân núi có một có một con sông, bình thường mọi người hay tụ tập ở đó giặt quần áo.

Hoàn cảnh thiên nhiên nguyên thủy, tinh khiết, có thể xây nhà ở đây thật rất tốt. Trong nhà không có tiền vốn, cũng không có cách nào làm ăn chỉ dựa vào việc săn thú mỗi ngày của Bách Thủ thì không đổi được bao nhiêu bạc, bọn họ phải nghĩ cách kiếm sống khác, không biết tại sao Bách Thủ lại phải ở trên núi, nhưng nếu như hắn không muốn, vợ chồng nàng tu sửa lại căn nhà ở trên núi cũng được.

Nhà nàng chỉ sợ là nhà nghèo nhất thôn, đợi có tiền, nàng phải sửa sang trong nhà lại thật đẹp. Loan Loan cứ tự lập kế hoạch như vậy

Bách Thủ xách theo con mồi đi ngay phía sau, không nói câu nào.

Đi vào thôn, Loan Loan dừng lại hỏi: “Là nhà ai?”

Bách Thủ cau mày nói: “Còn phải đi tiếp lên phía trước.”

Hai người tiếp tục đi, càng đi lông mày Bách Thủ càng nhăn chặt lại, quẹo qua đoạn đường cong có mấy đứa bé đang chơi trên đường chính, mấy hài tử tò mò nhìn Loan Loan nhưng khi thấy Bách Thủ ở phía sau, bọn chúng đột nhiên giải tán ngay lập tức.

Lúc này Bách Thủ gọi Loan Loan lại, đưa gà và thỏ trong tay cho Loan Loan: “Phía trước, nhà thứ tư, nàng đi đi, ta ở đây chờ nàng.”

“Hả?” – Loan Loan liếc hắn một cái rồi nhận lấy đồ.

Đi qua nhà một hộ nông dân, đứa trẻ trong đó tò mò nhìn theo Loan Loan qua khe cửa, đến nhà thứ tư, cửa viện khép kín, tường bao được xây bằng đá, nàng khẽ gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói của một người phụ nữ.

Một người phụ nữ đi ra mở cửa, ngang hông còn quấn một tấm vải, nhìn có vẻ như đang nấu cơm, Loan Loan mơ hồ nhớ lại, đúng là mẹ Nguyên Bảo, nên cười kêu một tiếng: “Tẩu tử, xin chào.”

Thấy Loan Loan, mẹ Nguyên Bảo cực kì kinh ngạc, sau đó phục hồi lại tinh thần, nét mặt vẫn còn chút mất tự nhiên.

“Đây là Bách Thủ hôm nay săn trên núi, muội mang đến cảm ơn Dương đại ca và đại tẩu đã cứu giúp bọn muội bên bờ sông, hi vọng hai người không ghét bỏ.” Loan Loan cười đem đồ đưa tới.

Mẹ Nguyên Bảo không đưa tay tiếp lấy, bàn tay vô thức rụt lại phía sau, trên mặt có chút lúng túng. Lúc này cha Nguyên Bảo từ trong nhà đi ra: “Mẹ bọn nhỏ, là ai vậy?”

Mẹ Nguyên Bảo nghiêng người sang bên cạnh, cha Nguyên bảo thấy là Loan Loan cũng bị ngơ ngẩn.

“Dương đại ca, xin chào, đây là con mồi Bách Thủ săn được trên núi, cám ơn hai người lần trước ở bờ sông đã cứu vợ chồng muội” Loan Loan cười nói rồi đặt gà, thỏ ở trước cửa.

Nàng nhìn ra toàn bộ người trong thôn này đều không muốn có bất kì tiếp xúc nào với vợ chồng hai người.

Đáng tiếc nàng không có kí ức của thân thể này, nếu người khác không muốn nhìn hai vợ chồng mình thì cần gì phải làm họ khó chịu, tặng đồ là tâm ý của vợ chồng nàng, nhận hay không đó là việc của người khác.

Mãi đến khi bóng lưng của Loan Loan dần biến mất ở ngã rẽ, mẹ Nguyên Bảo mới thu hồi ánh mắt, ánh mắt phức tạp nhìn đồ trên mặt đất có chút khó xử, nàng xoay người nhìn về phía cha Nguyên Bảo trong sân, chỉ vào hai con mồi nói: “Cha bọn nhỏ, cái này phải làm sao?”

Cha Nguyên Bảo liếc mắt nhìn hai con mồi ở cửa, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Đem vào đi.”

“Nhưng là ăn những thứ này vào chúng ta không bị xui xẻo theo chứ?” Mẹ Nguyên Bảo do dự nói.

Lén thở dài, cha Nguyên Bảo bỏ tay xuống, đi ra phía cửa nhặt hai con mồi lên nói: “Chúng ta không có quan hệ máu mủ gì với hắn, lại không sống cùng chỗ, chỉ đưa tặng vài thứ đồ thì sợ cái gì?”

“Nhưng người trong thôn cho đến bây giờ…”

Mẹ Nguyên Bảo còn chưa nói xong đã bị cha Nguyên Bảo cắt đứt: “Những lời phụ nhân nói ra nói vào vậy mà nàng cũng tin sao?”

Mẹ Nguyên Bảo còn chút do dự: “Dù sao bao năm nay hắn đều không có tiếp xúc gì với người trong thôn.”

“Ta thấy, mấy người các nàng cả ngày chỉ toàn nói lung tung.”

Lúc này bà nội Nguyên Bảo đem cây đậu từ trong nhà đi ra, bà đem cái ghế đẩu để dưới mái hiên ngồi xuống, bắt đầu chọn cây đậu: “Mệnh của một người có được hay không cùng mệnh cung của hắn có quan hệ, trong mệnh có thì có, trong mệnh không thì cũng không thể cưỡng cầu. Chúng ta đời này chính là mệnh lão bá tánh bình thường. Tại sao có người sinh ra là được hưởng cẩm y ngọc thực, không phải người có tiền thì cũng là quan lại quyền quý, đó là mệnh của người ta… Cha mẹ Bách Thủ ra đi sớm, đó cũng là mệnh. Ta nói, ông trời quản mệnh của mọi người, định ra ngày sinh tháng đẻ chứ, ông ấy cũng đâu quản được ngươi ăn cái gì.”

Tú Sắc Nông Gia Chương 7: Nhàn ngôn toái ngữ (Lời nói linh tinh không căn cứ)

 Tú Sắc Nông Gia
Chương 7: Nhàn ngôn toái ngữ (Lời nói linh tinh không căn cứ)

Ngày hôm sau, khi phía chân trời xa xuất hiện những tia sáng của ngày mới, Loan Loan đã nghe tiếng động ở phòng chính, tiếng bản gỗ va chạm, sau đó là tiếng mở cửa, một lát sau lại nghe tiếng đóng cửa, rồi tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Chắc hẳn là Bách Thủ thức dậy đi săn rồi.

Loan Loan nằm trên giường một lát cũng không còn thấy buồn ngủ nữa liền dứt khoát sửa soạn lại giường rồi ra gian ngoài, nàng quan sát tấm ván gỗ một lúc, rồi suy nghĩ miên man, mình đã là vợ Bách Thủ, đây là sự thật không thể cải biến được. Loan Loan dùng hết sức mới đem được tấm ván gỗ xuống, sau đó bê hai cái ghế đặt cạnh bàn.

Tiết trời lạnh dần nhưng Loan Loan không muốn dùng nước nóng trong nồi do thấy nồi dính rất nhiều dầu mỡ, liền dùng nước lạnh rửa mặt, rửa xong rồi các ngón tay cũng chưa đến mức bị đông lạnh, sau đó Loan Loan bắt đầu cho gà ăn rồi nấu cơm.

Ăn sáng xong, nàng quét sân rồi sắp xếp lại đồ đạc trong nhà một lượt, như vậy thoạt nhìn sân nhà gọn gàng, sạch sẽ hơn rất nhiều. Suy nghĩ một lát Loan Loan liền khép cửa phòng chính, lại đem theo cây đao Bách Thủ dùng ngày hôm qua, đeo gùi trên lưng rồi đi quanh đó.

Nàng muốn quan sát xem xung quanh có hoa cỏ gì không để đem về trồng cạnh hàng rào quanh sân, như vậy vừa đẹp lại bảo vệ môi trường.

Đi quanh một vòng cũng không thấy hoa cỏ dại gì, ở đây ngoại trừ cây xanh thì chính là tre trúc. Sườn núi này cách chân núi không cao không thấp, các loại cỏ dại ven đường có lẽ xuất hiện ở dưới chân núi.

Nghĩ vậy, Loan Loan liền đeo gùi, xuôi theo con đường núi đi xuống, dưới chân núi là từng khoảnh ruộng hình vuông rất đẹp. Trên một đoạn sườn núi nàng thấy cây hoa đuôi chó, trước kia ở quê nhà nàng từng thấy cây hoa đuôi chó nhưng loại hoa này không thích hợp trồng trong sân nhà. Đi thêm vài mét nàng lại thấy một loại hoa cúc hồng, loại cúc này trước kia nàng đã từng thấy người ta trồng trong bồn cây ở công viên.

Ở trường học vào những lúc rãnh rỗi, nàng thích lên thư viện xem một ít tạp chí, trong đó có tạp chí trung y viết về những loại thực vật có thể làm thuốc. Sau lại phát hiện có rất nhiều hoa cỏ có thể thấy trong cuộc sống hàng ngày, cũng có thể làm thuốc trị bệnh. Vốn dĩ nàng còn muốn đi học trung y nhưng nàng đã học để trở thành y tá, nhà lại không cho thêm tiền để nàng học trung y, nên nàng chỉ có thể nghiên cứu một chút khi rảnh rỗi.

Vì vậy nàng có biết một chút về đám thảo dược thường dùng. Hoa cúc pha trà có thể thanh nhiệt giải độc, thanh can minh mục. Nhưng hoa cúc cũng chia thành nhiều loại.

Cúc vàng có thể tiêu sưng trừ độc, cúc hồng có thể bình can lương huyết, cúc trắng có thể thanh nhiệt sáng mắt, cúc tím có thể lợi phế thanh suyễn. Mỗi loại cúc dùng làm thuốc đều nhiều bông, đóa hoa tương đối nhỏ.

Loan Loan rất hưng phấn, lập tức bỏ gùi xuống , cẩn thận đào vài gốc cúc hồng lên, rễ cây còn mang theo chút bùn đất. Nàng hái một cái lá trên cây xuống bọc bùn lại, sau đó tìm mấy cây cỏ quấn quanh lá, như vậy chỉ cần lá cây không bị rách thì bùn đất cũng không bị rơi ra.

Nơi này đất đai phì nhiêu, đã có cúc hồng không chừng ở đây còn có các loại thảo dược khác, cho nên nàng để gùi ở bên đường, tìm kiếm trên sườn dốc, quả nhiên phát hiện một ít hoa cúc dại. Cúc dại cùng hoa cúc na ná như nhau. Tuy bề ngoài khác nhau nhưng đều có thể sơ phong thanh nhiệt, bình can minh mục, trước đun lên rồi lấy ra giã nát, có thể thoa ngoài da.

Có thể xem xét trồng loại cúc dại này trong sân. Sau khi phơi khô sẽ pha nước uống, đúng là đồ uống thanh mát, một công đôi việc.

Loan Loan đem toàn bộ cúc dại xung quanh đào lên, rồi làm giống như trước, dùng lá cây bao lấy rễ và bùn đất, buộc lại cẩn thận rồi bỏ vào trong gùi. Những loại hoa cỏ dại này có khả năng sinh trưởng rất mạnh, không biết cứ vậy đem về trồng có sống được không.

Thuận tiện đào mười mấy gốc xa luân thái (Việt Nam là cây mã đề) xung quanh lên.

Xa luân thái hay còn gọi là tiền xa, ở nông thôn thường gọi là xa tiền tử. Nó ngoại trừ có thể loại trừ đờm, giảm ho, bình suyễn còn có thể phơi khô sắc cùng hoa cúc để uống.

Mấy loại hoa này không chỉ để ngắm mà còn có thể làm thuốc. Dù sao ở đây cũng không thể tìm ra người chân chính biết thưởng hoa.

Loan Loan đang đào xa luân thái trên sườn núi liền nghe thấy tiếng nói chuyện càng lúc càng gần. Trong đó có một giọng nói hơi quen.

“Đại tẩu tử, nghe nói Vương Phúc Quý cùng Vương quả phụ …. Phải không?”

“Muội nghe ai nói?”

“Rất nhiều người trong thôn đều nói như vậy.”

“Người ta một người không có vợ, một người không có chồng, …thì sao, bản thân ta hi vọng họ có thể …”

“Ha ha đến lúc đó bà mai như đại tẩu tử người lại bận rộn một phen… Ồ, đây là gùi của người nào?”

Hai người đứng trên sườn núi nhìn một vòng cũng chẳng thấy ai, mẹ của Lan Hoa liền kêu lên:”Gùi này là của ai?”

Loan Loan biết nhất định phải lộ mặt rồi, nàng đứng lên bước ra ngoài hai bước nhìn hai người trên sườn núi.

Hai người nhìn thấy là Loan Loan, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền tập tức lùi về phía sau một bước.

Trong đó một người chính là bà mai lần trước nói chuyện với Loan Loan ở chân núi, bà mối Vương giật nhẹ khóe miệng, nhìn Loan Loan nói: “Thì ra là nhị muội tử a, đang làm gì thế?”

Loan Loan cầm cái cây trên tay giơ lên: “Đào cây.”

Hai người sửng sốt, cổ quái nhìn đồ trên tay nàng. Loan Loan không muốn để ý đến vẻ mặt cổ quái của hai người, nhặt xa luân thái trên mặt đất lên, cầm đao đi đến chỗ đặt gùi. Lúc đi qua hai người kia, cả hai nhảy sang một bên như giẫm phải cứt chó, mẹ của Lan Hoa còn dùng tay không ngừng phẩy phẩy trước mặt, sau đó chạy nhanh xuống dưới chân núi như tránh ôn dịch.

Đi được một quãng liền nghe tiếng của mẹ Lan Hoa: “Nàng sao lại đi ra ngoài làm việc? Nghe nói lần trước nàng nhảy sông tự vẫn mà?”

Tay cầm đao của Loan Loan dừng lại.

“Nhỏ giọng một chút. Hình như được vợ chồng Dương huynh đệ đi ngang qua cứu.”

“Thật xui.”

Âm thanh càng lúc càng xa.

Loan Loan bực mình, ném thanh đao vào trong gùi, những người này nói chuyện sao không có khẩu đức vậy, đồng thời trong lòng cũng tràn đầy nghi ngờ.

Đeo gùi lên, nàng dọc theo con đường vừa đi vừa đào cây, về đến nhà thì gùi đã đầy, chừng này cũng khiến nàng mệt muốn chết. Trên mấy cây hoa đó còn có bùn đất nữa.

Thả gùi vào trong sân, Loan Loan vào bếp múc một bát nước lớn uống vào mới thấy khá hơn chút. Từ lúc mình ra ngoài, giờ xem chừng cũng đã giữa trưa, nàng đã có chút đói bụng, nên đem ít cải xanh tối qua Bách Thủ để lại chưa xào hết ra rửa sạch, lá có phần rụng nhưng vẫn có thể làm chút đồ ăn chay, thêm vào đó là chút cháo sáng nay còn thừa nàng đã hâm lại xem như giải quyết bữa trưa.

Cơm nước xong, nàng mới cẩn thận lấy toàn bộ đám hoa cỏ trong gùi ra, vì không đào bao nhiêu nên chỉ có thể trồng trước một ít. Phân loại chúng theo giống cây xong, Loan Loan bắt đầu trồng những cây hoa đó rồi tưới nước.

Hàng rào chỉ mới trồng được một phần ba, quá ít. Cho dù vậy, sân nhà bây giờ cũng đẹp hơn rất nhiều, lát nữa Bách Thủ về khẳng định sẽ rất vui mừng. Nàng muốn đem cái nhà này biến thành một ngôi nhà đẹp đẽ, dùng đôi bàn tay mình dựng lên một gia đình thuộc về riêng mình, đây là chuyện hết sức hạnh phúc.

Đem bùn đất bị vương trên sân quét sạch sẽ cũng tốn không ít thời gian, Loan Loan thấy hơi mệt, xem ra cái thân thể này vẫn chưa hồi phục được như trước. Suy nghĩ một chút, nàng liền khép cửa lại, vào trong phòng nằm xuống, không bao lâu thì ngủ thiếp đi.

Hôm nay Bách Thủ thu hoạch không tệ, ngoài việc săn được hai con thỏ, hai con gà rừng, hắn còn bắt được hai con chim lớn. Không vào trong núi có thể bắt được những con mồi này đã rất tốt rồi, vào sâu trong núi thì có thể săn được một ít động vật lớn.

Cả ngày không ở nhà, Bách Thủ thấy lo lắng cho Loan Loan, cảm giác con mồi bao nhiêu đó cũng đủ nên hắn vội vã chạy về. Về đến nhà, liền nhìn thấy một hàng hoa xinh đẹp cạnh hàng rào, biết là nương tử đi đào chút hoa cỏ dại này về, Bách Thủ vừa vui mừng lại có chút đau lòng. Mở cửa đi vào nhà thì thấy Loan Loan đang nhủ say trên giường.

Hắn nhếch miệng cười ngây ngô, chắc là nương tử mệt muốn chết rồi, nên rón rén nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.

Tú Sắc Nông Gia Chương 2: Trượng phu

 Tú Sắc Nông Gia
Chương 2: Trượng phu

Ngủ ba ngày trên chiếc giường gỗ, Loan Loan dường như đã quen, đến ngày thứ tư bệnh mới thuyên giảm, thể lực khôi phục chút ít, đã có thể tự mình xuống giường đi lại. Hơn nữa nàng còn phát hiện ra một chuyện đó là trượng phu của nàng không thích nói chuyện với nàng, hơn nữa, trừ lúc đưa cơm, đưa thuốc thì căn bản hắn không muốn ở cùng phòng với nàng. Buổi tối hai người cũng không ngủ cùng giường, hai ngày đầu nàng còn tưởng rằng do mình bị bệnh nên hắn mới ngủ ở bên ngoài nhưng hai ngày nay hắn vẫn ngủ ở ngoài.

Nhà chỉ có bốn bức tường, so với thế kỉ hai mốt thì chênh lệch không ít, thậm chí còn nghèo hơn vùng miền núi. Ít nhất ở thế kỉ hai mốt, vùng núi cũng có đầy đủ đồ dùng sinh hoạt. Trong căn nhà này, ngoài một cái giường, một cái bàn hỏng, một cái tủ nát ra thì chẳng có gì.

Đây cũng nghèo quá rồi?

Đến ngày thứ năm Loan Loan mới được sự đồng ý của Bách Thủ cho ra cửa ngồi một chút. Sau khi ăn điểm tâm xong, Bách Thủ đi ra ngoài. Loan Loan xuống giường, nàng phát hiện ra mình đang mặc bộ quần áo vải thô giống mẹ Nguyên Bảo – người phụ nữ hôm trước đã cứu nàng, dưới chân đi đôi giày vải.

Ngoài phòng ngủ còn có một gian phòng, cũng giống những ngôi nhà ở nông thôn hiện đại, giữa phòng có một chiếc bàn gỗ, cạnh góc tường là hai băng ghế dài, bên trên có đặt hai tấm gỗ chẳng biết để làm gì. Bên tường còn có hai cây dao hỏng, hai chiếc rương hỏng. Bách Thủ là nông dân, trong nhà xem ra chẳng có thứ gì.

Loan Loan có phần câm nín, nàng đã xuyên đến chỗ quỷ quái gì thế này?

Đi ra ngoài cửa Loan Loan triệt để ngốc trệ.

Ngoài cửa là một khoảnh đất trống, trước mắt hiện ra toàn một màu xanh, xung quanh chỉ có cây với trúc, ngoài rừng cây ra thì chính là rừng trúc, nàng mới biết hóa ra nhà mình ở trong rừng rậm nguyên thủy.

Đi chung quanh một vòng nhỏ, cẩn thận điều tra, nàng thấy nhà mình ở trên một dốc núi nhỏ, xung quanh không có một hộ gia đình nào, có điều đi về phía trước hai mươi mét có thể thấy dưới sườn núi, cách đó không xa có một dãy thôn trang cùng với đồng ruộng.

Nàng lâm vào nghi hoặc, đã có thôn trang thì sao nhà nàng lại ở trên núi?

Có hai loại người ở trên núi mà không ở trong thôn. Một là thợ săn, hai là người không được người dân trong thôn chấp nhận.

Bách Thủ thoạt nhìn cũng không phải thợ săn chân chính, còn nếu cả nhà nàng không được người trong thôn chấp nhận thì sao bên bờ sông nhỏ kia lại có người cứu vợ chồng nàng?

Bách Thủ về liền thấy Loan Loan đang ngồi trên tảng đá trước cửa ngẩn người, hắn ném con gà rừng trên tay xuống đất, đi đến trước mặt Loan Loan thô lỗ nói: “Sao nàng lại ra ngoài? Bên ngoài gió lớn, cẩn thận kẻo bệnh trở lại.”

Loan Loan liếc mắt nhìn hắn một cái, đúng vậy a, nàng bệnh hắn còn phải hầu hạ cơm nước, thuốc thang cho nàng mỗi ngày.

Tới đây mấy ngày, từ những gì quan sát, nghe ngóng được, Loan Loan đã tiếp nhận sự thật rằng khi nàng ngã lầu thì hồn phách xuyên đến cổ đại, có điều nàng vẫn không biết đây là triều đại gì.

Từng đọc vô số tiểu thuyết xuyên không, nữ chính sau khi xuyên đều có thể gặp vương tôn công tử, mà nàng hiện tại lại là một thôn phụ, cũng không biết ở thôn sơn vắng vẻ nào, cho dù nàng có hào quang của nữ chính xuyên qua thì những vương gia đại ca kia cũng chẳng có nửa xu quan hệ với nàng, nàng là phụ nữ đã có chồng!

Hơn nữa ở cùng mấy ngày nàng phát hiện, Bách Thủ mặc dù ngày thường nói năng thô lỗ, bộ dáng không thích nói chuyện nhưng chỉ cần những chuyện liên quan đến thân thể nàng, hắn đều quan tâm chăm sóc chu đáo, chỉ có điều đôi khi lại không biết chiếu cố nàng thế nào mà thôi.

Ở hiện đại, cha mẹ nàng ly hôn từ lúc nàng còn nhỏ, mẹ nàng ra nước ngoài tái giá. Cha vẫn một bộ tầm thường, không có chí tiến thủ, sau đó cũng lấy một người phụ nữ, hai người có một cậu con trai. Dần dần cha nàng cũng không quan tâm đến nàng, mẹ kế thì luôn miệng càm ràm ở nước ngoài mười tám tuổi đã được coi là người lớn, cha mẹ làm đến đây cũng đã hết trách nhiệm, nếu muốn sống tốt thì phải tự mình cố gắng.

Cho nên từ lúc nàng mười chín tuổi, tốt nghiệp trường trung cấp y tế, trở thành một y tá thì cha lại càng không quan tâm đến nàng, cho dù nàng có ngã lầu chết thì dám chắc ông cũng không thương tâm. Còn mẹ nàng đã mười mấy năm biệt vô âm tín, cũng sẽ không vì nàng mà khổ sở, hơn nữa trượng phu trên danh nghĩa hiện tại của nàng lại là người rất thành thực.

Vì vậy xuyên đến đây Loan Loan cũng không quá thương tâm, thành thật mà nói phần lớn là mờ mịt. Suy nghĩ cẩn thận, Loan Loan đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng đứng lên đi vào trong nhà.

Bách Thủ chờ Loan Loan vào nhà liền quay trở lại nhặt con gà rừng trên mặt đất lên, đi tới bên hông nhà múc nước vào chậu rồi ném con gà vào. Khi Loan Loan đi ra ngoài thì thấy hắn đang ngồi xổm trên mặt đất, tay túm chặt con gà đầy lông.

Loan Loan đi tới, nhìn đám lông xộn trong chậu nói: “Sao không dùng nước sôi trụng qua?”

Bách Thủ ngẩn người.

“Đun chút nước nóng rồi bỏ gà vào một lúc, như vậy sẽ dễ nhổ lông hơn.” Loan Loan giải thích.

Bách Thủ nhìn nàng với vẻ khó hiểu một cái rồi đi vào bếp.

Thì ra phòng bếp là một lều tranh nhỏ, đây là trước khi thành thân Bách Thủ mới dựng lên. Hắn múc một chút nước từ trong vạc đổ vào nồi, sau đó nhóm lửa. Loan Loan đi tới cho tay vào nồi, thấy vậy Bách Thủ vội vàng kéo nàng lại: “Cẩn thận bỏng đấy.”

Loan Loan mỉm cười với hắn, người đàn ông này nhìn thì cứng nhắc nhưng kì thực rất tốt, nàng nhẹ giọng giải thích: “Ta chỉ kiểm tra độ ấm của nước thôi.”

Bách Thủ sững sờ nhìn nàng, hắn thật không ngờ có ngày nương tử lại cười với hắn.

Loan Loan kiểm tra một chút, thấy cũng gần được liền nói: “Thanh củi này cháy hết thì không cần bỏ thêm vào nữa, trực tiếp cho gà rừng vào nồi là được.”

Quay đầu thấy Bách Thủ đang ngây ra nhìn nàng, dù sao nàng đã từng nhìn thấy hành động rất kì quái của người đàn ông này, nên nàng xoay người ra khỏi phòng bếp, đến ngồi lên một tảng đá.

Từ lúc ở bờ sông về nương tử dường như không giống trước đây, mấy ngày nay nàng không chỉ chủ động nói chuyện mà vừa rồi còn cười với hắn nữa.

Bách Thủ xoay người thấy Loan Loan ngồi trên tảng đá, lập tức đi ra, từ bên cạnh túm lấy một ít cỏ vo thành hình tròn, đỡ Loan Loan đứng dậy, buồn bực, hờn dỗi nói: ”Không nên ngồi trực tiếp lên đá, phải lót cỏ bên dưới chứ.”

Hơn nữa hiện tại nàng cũng không kháng cự hắn tới gần.

Loan Loan đứng lên, chờ Bách Thủ trải cỏ xong lại nặng nề ngồi xuống, nhếch miệng cười nói với Bách Thủ: “Cảm ơn!!”

Gương mặt nghiêm túc của Bách Thủ nặn ra một nụ cười.

Đột nhiên Loan Loan phát hiện, mấy ngày nay Bách Thủ lãnh đạm với mình là làm bộ, nàng lại mỉm cười thân thiện với hắn một cái nữa.

Dù sao đây cũng là nam nhân của nàng mà? Nịnh nọt hắn là được! Nơi này là thời đại nam tôn nữ ti, đàn ông cổ đại là trời, ly hôn thì không thể sống tự tại như ở hiện đại được.

Mặt Bách Thủ hơi đỏ lên, hắn thấy ánh mắt nương tử như ngôi sao tỏa sáng lấp lánh, hắn thấy ngượng ngùng nha. Bách Thủ xoay người nhặt con gà đã được nhặt lông hết một nửa, đem vào trong bếp.

Sau khi hắn vào bếp Loan Loan chợt nhớ ra một điều vội vàng vào, vừa nhìn thì quả nhiên thấy Bách Thủ đem con gà rừng vẫn còn bám bùn cho vào nồi.

“Gà bẩn như vậy làm sao chàng có thể trực tiếp ném vào nồi chứ? Phải rửa sạch trước rồi mới cho vào nồi nước nóng a!” Loan Loan nhìn vào trong nồi bất đắc dĩ nói.

Này, lát nữa không phải còn rửa nữa sao!

Bách Thủ có chút bối rối, không biết phải làm sao, lắp bắp nói: “Lát ta rửa.”

Loan Loan thở dài, vấn đề không phải người nào rửa a. E rằng hắn sẽ lại sai tiếp, nàng kiên nhẫn nói: “Múc nước nóng vào trong chậu, sau đó cho gà vào rồi nhổ lông, chàng trước đem con gà này đi rửa sạch đã.”

Bách Thủ nhận lấy con gà ra khỏi bếp.

Loan Loan đứng bên bếp lò dùng muôi múc nước từ nồi ra chậu, đợi lúc Bách Thủ đi vào nước đã được múc hết sang chậu, Bách Thủ vội vàng chạy tới đoạt lấy cái muôi: “Nàng còn bệnh mà, để ta làm.”

“Vậy chàng thả gà vào trong chậu trước rồi bưng ra, ta sẽ dạy chàng.”

Bách Thủ thả gà vào chậu nước xong liền bưng ra ngoài. Loan Loan dạy hắn cách làm nóng gà rồi nhổ lông gà, sau khi nhổ xong lại bảo hắn tìm một ít cỏ khô đốt lên để nướng gà, làm như vậy một chút lông cũng không còn.

Bách Thủ nhìn con gà rừng đã được nhổ lông sạch sẽ, sau khi nướng trên lửa còn tỏa hương thơm.

Thì ra nương tử của hắn lợi hại như vậy, biết nhiều như vậy!!

Thứ Tư, 8 tháng 4, 2015

Gả Cho Lão Nam Nhân Chương 33

 Gả Cho Lão Nam Nhân
Chương 33

Theo một cú nhấn sâu, Nhị gia chìm vào trong cơ thể Dương Nghi, sau khi phóng thích, vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, đưa tay xoa nắn khắp người nàng.

Mặt Dương Nghi ửng hồng như hoa đào, môi đỏ mọng khẽ nhếch, thở dốc đẩy đẩy nam nhân trên người: "Được rồi, đừng làm loạn nữa, nhanh bảo người vào giúp rửa mặt chải đầu đi, lát nữa còn phải về nhà nương thiếp đấy."

Tối hôm qua bị hắn quấy phá đến hơn nửa đêm, buổi sáng lại làm thêm một lần, hiện giờ chân của nàng còn đang run đây. Chẳng biết có phải hắn định đem tinh lực đã tích góp vài chục năm phát tiết hết lên người nàng hay không, mà mỗi khi làm đều không chỉ một lần. Có lẽ là do mấy năm nhập ngũ, nên Nhị gia mạnh hơn nhiều so với Đồng Văn Nóc. Không riêng gì chiều dài cùng độ to, cả thể lực cũng bền bỉ đến đáng sợ. Nói thật, trong lòng Dương Nghi có chút sợ rồi.

Đồng Nhị gia thở hổn hển, xoay người xuống, "Nàng nghỉ một lát đi, để ta gọi người vào."

Không bao lâu sau, Xuân Tuyết đến báo nước nóng đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Hai người Xuân Tuyết, Đông Mai liền nhanh chóng hầu hạ Dương Nghi rửa mặt, chải đầu.

Ăn sang xong, phu thê Dương Nghi lên xe ngựa, chậm rãi đi về hướng Lưu gia trang.

Xe ngựa lung lay, tối hôm qua ngủ không đủ giấc nên Dương Nghi hơi mệt, Nhị gia vòng tay qua, ôm nàng vào ngực, vỗ nhẹ lưng nàng, dỗ dành: "Ngủ đi, khi nào đến nơi ta sẽ gọi nàng."

Dương Nghi không kháng cự được, "ừ" một tiếng cọ xát ở trong lòng hắn, ôm hông hắn ngủ.

Nhị gia bảo xa phu đánh xe chậm lại một chút.

Về đến nhà, Dương Nghi bị đánh thức khi hai mắt còn đang mơ màng.

Dương gia biết hôm nay Dương Nghi về lại mặt, đã chuẩn bị xong từ sớm. Thấy ngoài ngõ có động tĩnh, liền mở cửa chính ra, phu thê Dương thị tự mình đón bọn họ vào.

Nhà mẹ đẻ Dương Nghi đã xây xong, nhà ngói năm gian rộng lớn, thoáng mát, sáng sủa. Không dám nói tốt nhất ở đây, nhưng cũng là số một số hai. Trong thôn có không ít nhà hâm mộ, nói Dương Đại Dũng sinh được nữ nhi tốt, nhà mẹ đẻ được nhờ. Nhưng cũng có không ít người âm thầm nói xấu sau lưng.

Lúc này, nhà đại bá phụ, đại bá mẫu ở cách vách nghe tin, cũng chạy tới. Mấy ngày nay, Đại bá mẫu Niên Thị luôn rất "chịu khó" đến đây, cả nhà Dương Đại Dũng đã sớm quen nên không trách.

Từ lúc Dương Nghi đính hôn với Đồng Nhị gia, Dương Đại Dũng lại nhanh chóng sửa nhà, Niên Thị hơn một lần hối hận, không thể dựa vào quan hệ với Dương Đại Dũng để hưởng chút "ánh sáng" của tiền bạc, nhớ tới ba xe sính lễ lớn của Đồng gia, đến bây giờ, vẫn khiến bà ta đỏ mắt không thôi. Ai có thể ngờ tới, Dương Nghi lại tốt số như thế.

"Đại nữ nhi đã về rồi à? Đây là cô gia sao?" Niên Thị tươi cười hỏi.

"Vâng, đại bá phụ, đại bá mẫu, đây là tướng công của con." Dương Nghi khẽ gật đầu, sau đó quay sang Nhị gia: "Gia, đây là đại bá phụ, đại bá mẫu của thiếp."

Nhị gia thấy Dương Nghi không nhiệt tình lắm, cũng chỉ gật đầu một cái.

"Tướng công không giỏi ăn nói, đại bá phụ, đại bá mẫu đừng trách."

"Không trách, không trách." Niên Thị lắc đầu thật mạnh, làm sao có thể trách tội được? Đây là kim chủ đó, Đồng Nhị gia chỉ cần tùy tiện vung tay lên một cái, cũng đủ cho bọn họ ăn cả đời rồi, nào dám trách tội đây?

Ánh mắt của Niên Thị làm Đồng Nhị gia có chút không thoải mái.

Thấy vẻ mặt nịnh hót của Niên Thị, Dương Nghi khẽ lắc đầu. Niên Thị này chính là người như vậy, kiến thức hạn hẹp, miệng lưỡi không buông tha người, lại còn keo kiệt, mấy chuyện này nàng đã biết từ lâu. Nàng không đến nỗi vì một chút chuyện khi còn bé mà ghi hận đến bây giờ, dù nói thế nào đi nữa, đại bá và phụ thân cũng là huynh đệ ruột. Hôm nay, nàng là nữ nhân đã gả ra ngoài, nếu việc gì ở nhà mẹ đẻ cũng muốn xen vào thì thật không hay. Trong nhà còn có cha mẹ quản, đại ca lại là người hiểu lí lẽ, bọn họ cảm thấy được là tốt rồi, ắt hẳn chẳng để người khác chiếm được tiện nghi. Hơn nữa, ai mà chẳng có khuyết điểm? Nhưng không so đo, không có nghĩa là nàng nguyện ý kết thân với bà ta.

"Con và tướng công đi dạo một chút, mọi người cứ tự nhiên đi." Cách lúc ăn cơm còn một khoảng thời gian, phụ thân cùng nương đều đang bận rộn, bọn họ vẫn nên đi ra ngoài một lát đã.

"Các con đi đi, không cần để ý đến chúng ta. Chúng ta tới đây xem thử có giúp được gì không thôi, ta đến phòng bếp phụ nương con một tay đây."

Dương Đại Dũng ở một bên nghe vậy, vội chen miệng, "Đại nữ nhi, mấy năm nay Lưu gia trang thay đổi rất nhiều, sợ rằng con không quen đường đâu, để ta bảo đại ca dẫn các con đi."

"A Uy, A Uy! Tới đây, dẫn muội muội con ra ngoài đi dạo đi."

"Vâng."

"Tỷ, muội cũng đi ——" nhị nha đầu nói xong, sợ hãi nhìn Đồng Nhị gia một cái. Tỷ phu nhìn thật hung dữ, nếu tỷ tỷ không nghe lời chẳng biết có bị huynh ấy đánh một trận hay không?

"Đệ cũng muốn ——" Tiểu Tứ vội vàng nhét bánh trong tay vào miệng, sau đó cuống quít ôm lấy một cái bắp đùi gần đấy. Sợ bọn họ đi mất, chân của hắn ngắn, theo không kịp.

Đồng Nhị gia cố gắng nặn ra nụ cười thân thiện nhất, đáng tiếc rất không thành công, nhưng vẫn khiến bọn người Dương Uy cảm nhận được ý tốt của hắn. Đột nhiên, nụ cười hắn cứng lại —— cúi đầu nhìn xuống, đúng lúc Tiểu Tứ ngước mặt lên, mắt to trừng mắt nhỏ.

Đoàn người đưa mắt theo ánh nhìn của hắn, vừa thấy tư thế của hai người, Dương Nghi là người đầu tiên nhịn không được bật cười, tiếp đó là nhị nha đầu, khóe miệng Dương Uy co giật, dở khóc dở cười.

Thì ra là, Tiểu Tứ không nhìn người, tùy tiện ôm một cái, thế nhưng lại ôm phải thứ thô to trong bắp đùi kia.

"Tỷ tỷ ôm đệ, chúng ta cùng đi." Dương Nghi tiến đến, định bế hạt đậu nhỏ này lên.

"Để ta ôm." Nhị gia cúi người xuống, xách Tiểu Tứ lên, ôm vào trong ngực.

Tiểu Tứ không sợ, chỉ phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ, trong một thoáng, mắt liền mở to: "Thật là cao, đại ca, nhị nha đầu, đệ cao hơn hai người rồi."

"Tiểu Tứ thối tha, gọi Nhị tỷ, không được gọi nhị nha đầu!" Nhị nha đầu làm bộ muốn đánh hắn.

Từ lúc Tiểu Tứ biết nói, chẳng biết đứa bé này học từ ai, mà luôn không chịu gọi Dương Du là Nhị tỷ, cứ mở miệng ra là nhị nha đầu, nhị nha đầu.

"Nương, nhị nha đầu đánh người kìa!"

Dương Du hậm hực bỏ tay xuống: "Tiểu quỷ, tối nay đừng nhờ ta tắm rửa giúp đệ nữa, tự tắm lấy đi!"

Tiểu Tứ làm mặt quỷ với nàng: "Không giúp thì không giúp, đệ sẽ nhờ nương."

Dương Nghi đứng ở một bên nhìn hai tỷ đệ tranh cãi, kiếp trước cùng đời này nàng đều rời khỏi nhà từ sớm, nên không biết thì ra là huynh đệ tỷ muội trong nhà chung sống với nhau như vậy.

"Được rồi, đừng tranh cãi nữa, chúng ta đi thôi." Dương Uy lên tiếng.

Ra cửa, nhị nha đầu kéo tay Dương Nghi, nhỏ giọng nói: "Tỷ, gần đây, đại bá mẫu thay đổi rất nhiều."

"Vậy sao?" Dương Nghi hờ hững đáp.

Nhị nha đầu khẳng định: "Nhiệt tình với nhà chúng ta hơn trước rất nhiều."

"Như vậy không tốt sao?"

"Tốt thì tốt, nhưng lại rất kì quái."

Thật ra thì chuyện này cũng đơn giản thôi, bà ấy thấy nàng gả vào gia đình quyền quý, nên cũng muốn uống nhờ chút canh.

"A, ở kia xảy ra chuyện gì vậy?" Dương Uy dẫn bọn họ đi một vòng trong thôn, phát hiện cũng không có gì để ngắm, chuẩn bị về nhà. Dương Nghi thấy trước cửa một gia đình cách chỗ họ đứng khoảng mười trượng có một nhóm người đang tụ tập, chỉ chỉ chõ chõ vào phía đó. Còn có thể nghe được vài từ mơ hồ như "nương ác độc" gì gì đó....

Dương Uy khẽ liếc mắt sang, khinh thường nói: "Muội muội, đi thôi, về nhà rồi hãy nói."

Mặc dù Dương Nghi có chút tò mò không biết ở đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng bản thân chen vào xem cũng không phải là điều hay, huống chi hình như đại ca nàng biết được nội tình, nàng cũng không cần phải đến đó góp thêm náo nhiệt nữa.

Thì ra, ngôi nhà bọn họ vừa nhìn thấy chính là Lưu gia, nam nhân tên là Lưu Nhị Cẩu, mấy năm trước có cưới thê tử Kiều thị, một nữ nhân sống trong thung lũng. Kiều thị này cũng rất có "năng lực", cả bốn lần sinh đều là nam. Trong Lưu gia trang có vài hộ đã sinh con mấy lần nhưng chỉ là toàn là nữ, không ít người âm thầm hỏi thăm Kiều thị bí quyết sinh nhi tử. Nhưng Kiều thị lại luôn nói không biết, điều này khiến bọn họ phật lòng. Bốn lần sinh đều là nam, còn nói không có bí truyền, ai tin được chứ? Có là trùng hợp thì cũng không đến mức ấy.

Vì vậy, có mấy nhà nhân lúc làm ruộng liền âm thầm giở trò, khi thiếu nước thì cắt, lúc nhiều nước lại thả ra, cho nên hoa mầu nhà Lưu gia chẳng thu hoạch được mấy. Vài năm như vậy, cuộc sống càng lúc càng khổ sở, trong lòng Lưu Nhị Cẩu cũng cảm thấy buồn bực. Đúng lúc này, có không ít thanh niên trong thôn vào thành làm công, ít nhiều cũng cải thiện được tình hình trong nhà. Lưu Nhị Cẩu nhìn thấy cuộc sống của họ càng lúc càng khấm khá hơn, cắn răng, cũng quyết định vào thành làm công.

Đi lần này chính là mấy năm, lúc mới đầu, Lưu Nhị Cẩu làm công ở trong thành phụ cận nên cũng thường xuyên mang bạc về nhà. Dần dần, hắn đi làm ở chỗ xa hơn, số lần về nhà cũng ít đi, nhưng vẫn gửi tiền về đều đặn.

Nhưng Kiều thị này, là một mẫu thân nhẫn tâm, thấy tiền gửi về ít liền cắt giảm thức ăn của con trai. Nếu mọi người đều ăn như nhau, sẽ không có gì nói, nhưng nàng ta và đứa con nhỏ nhất ăn thịt, ăn canh, ba đứa con lớn lại chỉ có thể "ăn trấu nuốt cải", có lúc còn phải nhịn đói, điều này đúng thật là quá đáng. Hơn nữa, cứ cách một khoảng thời gian, nàng ta lại nhờ người đi thúc giục Lưu Nhị Cẩu gửi tiền về. Lưu Nhị Cẩu căn bản không biết nương tử của mình ở nhà lại là người như thế.

Đối với tình huống này, trong thôn có người nhìn không được, nói nàng ta mấy câu. Kiều thị kia cũng là người đanh đá, căn bản chẳng sợ hàng xóm nói, nếu ai dám nhiều lời, sẽ bị nàng ta cầm chổi đuổi đánh.

Lần ầm ĩ này, nguyên nhân là do con trai thứ ba của nàng ta bị đói, ngất xỉu ở bên dòng suối nhỏ, được người trong thôn cõng về.

Dương Nghi nghe xong cũng thấy thương cảm: "Tại sao lại có mẫu thân nhẫn tâm đến vậy chứ? Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, mấy đứa bé đều là do nàng ta sinh ra, chẳng lẽ nàng ta chẳng đau lòng chút nào ư?" Có thiên vị thì cũng không đến mức đó chứ.

""Một loại gạo nuôi trăm loại người", nàng đừng buồn." Nhị gia vỗ vỗ vai nàng, an ủi.

"Thiếp chỉ thấy thương cho những đứa bé kia mà thôi, nghe đại ca nói, bé lớn nhất cũng chỉ mới tám tuổi." Bị nương ruột đối đãi như vậy, không biết đứa bé kia sẽ thất vọng, đau khổ đến thế nào.

"Uy ca nhi, sao con lại nói mấy chuyện này với muội muội?" Lâm thị trách cứ nhìn Dương Uy một cái, sau đó quay sang Dương Nghi, "Con cũng đừng suy nghĩ nhiều, mỗi người đều có duyên phận của mình, ở cùng một thôn, nên ngày thường chúng ta cũng hay giúp đỡ mấy đứa bé ít nhiều, sẽ không để bọn chúng chết đói. Hơn nữa đoán chừng cuối năm Lưu Nhị Cẩu sẽ về."

"Như vậy là tốt rồi." Dương Nghi nghe được mấy đứa bé sẽ không bị đói chết, lúc này mới yên tâm. Nàng định lát nữa sẽ đưa cho nương chút bạc, để bà dùng giúp đỡ ba đứa trẻ Lưu gia. Hi vọng bọn họ có thể bình an chờ phụ thân về.

"Cơm đã nấu xong rồi, vào trong dùng thôi."

"Nhị đệ muội, ta và đại ca ngươi đi về trước, có chuyện gì thì gọi ta." Niên Thị xoa xoa tay nói.

"Ngồi xuống cùng ăn một bữa cơm đi, cũng không phải là người ngoài." Lâm thị khuyên nhủ.

"Đúng vậy, Đại bá mẫu."

Nhớ tới mấy món ăn vừa rồi, Niên Thị rất muốn lưu lại, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt không chút thay đổi của tân lang, bà ta liền thức thời từ chối: "Không được, Phúc ca nhi còn đang chờ ta về ăn cơm."

"Nương, người đi lấy mấy món quà biếu Đại bá mẫu giúp con, chọn phần lớn ấy."

"Ừ." Lâm thị xoa xoa tay nói: "Đại tẩu, tẩu đợi một chút."

"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy?" Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng chân Niên Thị lại không hề nhúc nhích.

"Không có gì, ngài là đại bá mẫu mà."

Không bao lâu sau, Lâm thị cầm một phần lễ lớn ra, nhận được quà, Niên Thị cười đến không khép miệng.

Sau khi phu thê Niên Thị cáo từ, một nhà Dương Nghi ngồi xuống ăn cơm, nàng nói chuyện không lâu nữa sẽ lên đường đi Khâm Châu cho phụ mẫu biết. Mặc dù Dương Đại Dũng cùng Lâm thị không muốn, nhưng cũng hiểu nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hất đi, tất nhiên phải "xuất giá tòng phu".

Ăn cơm xong, Dương Nghi bị Lâm thị gọi vào trong nhà, còn Nhị gia, Dương Đại Dũng và Dương Uy ngồi ở ngoài uống trà, nói chuyện phiếm.

"Đại nữ nhi, trong của hồi môn của con không có nha hoàn hồi môn, lão phu nhân có nói với con hay không? Ta cũng là nhờ người khác nói mới nhớ đến, chỉ trách ta không nghĩ chu toàn." Hôn sự quá vội vàng, bọn thọ hoàn toàn không nghĩ đến nữ nhi sẽ gả vào môn hộ cao như vậy, thật sự là bất ngờ đến choáng váng, chẳng biết nên chuẩn bị những cái gì, phần lớn đồ cưới là do hiền tế đặt mua. Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là áy náy với nữ nhi.

"Nương, lão phu nhân chưa nói với con, người cứ yên tâm đi."

"Vậy có nên bổ sung không?" Lâm thị lo lắng hỏi.

"Không cần đâu."

Lâm thị vẫn cảm thấy không yên lòng, Dương Nghi vội kéo tay bà, nói sang chuyện khác.

Gia đình không yên là ngọn nguồn tất cả tai ương. Nàng đã từng bước chân trên con đường thông phòng nên tất nhiên hiểu rõ, nữ nhân có đứa bé rồi, tâm cũng lớn lên. Mặc dù nàng có tự tin, một hai thông phòng vẫn có thể đối phó được, nhưng nàng cũng biết, phòng trộm chẳng thể phòng ngàn ngày, đó là cách làm khi vạn bất đắc dĩ mà thôi.

Mặc dù nàng có thừa bản lãnh đối phó với đám thiếp thất, thông phòng, cũng chẳng bằng nắm chặt lấy Nhị gia. Huống chi, Nhị gia cũng đã đồng ý rồi, chuyện cưới thiếp, toàn bộ do nàng làm chủ. Để cho nàng làm chủ, đó chính là không nạp! Đến lúc thật sự không thể không nạp, nàng cũng tuyệt đối sẽ không để lại tai họa ngầm cho nhi tử mình.

Gả Cho Lão Nam Nhân Chương 24

 Gả Cho Lão Nam Nhân
Chương 24

Edit: Fuly.

"Triệu thúc, phiền thúc mở cửa giúp, con muốn đi ra ngoài một chút." Dương Nghi hơi rụt rụt cổ, vừa hà hơi vừa nói, thời tiết quỷ quái này, sao lại lạnh đến vậy chứ?

"Tiểu Nghi Nhi, sớm như vậy đã ra ngoài sao?"

"Vâng, con đi mua chút đồ." Sắp tới sinh nhật của Vưu đại nương rồi, chiếc áo bông nàng làm cho bà cũng sắp xong. Đáng tiếc thiếu một loại chỉ màu, lát đi mua về, tối nay đẩy nhanh tốc độ làm là được.

"Thứ gì, sao phải vội vàng như vậy?" Triệu thúc vừa mở cửa vừa hỏi.

"Cũng không phải cái gì quan trọng, chỉ là thừa dịp tuyết đang ngừng, mua vài thứ cần thiết về thôi. Con sợ lát nữa trời càng tối, tuyết rơi sẽ càng nhiều"

"Nói cũng phải."

"Triệu thúc, con đi trước, thúc nhanh đóng cửa lại đi, ngoài này gió lạnh lắm."

"Được rồi, con nhớ đi nhanh về nhanh."

"Dương nha đầu?"

Sau lưng Dương Nghi vang lên thanh âm quen thuộc, nàng xoay người, thử dò xét hỏi: "Nhị gia?"

Dã nhân trước mắt này là Nhị gia sao? Trừ vóc người có chút giống, trên mặt bị râu ria phủ kín, hoàn toàn không thấy rõ dung mạo. Nhưng theo lẽ thường suy đoán, chắc hẳn là Nhị gia rồi? Tối hôm qua truyền đến tin chiến thắng nói: quân ta đánh bại Đột Quyết, nàng và đại nương còn đang thắc mắc, sao hai ngày nay Nhị gia còn chưa trở lại. Chỉ là, Nhị gia rời phủ nửa năm đi đánh giặc, sao lúc trở về lại thành bộ dạng này? Dương Nghi nhìn mái đầu tổ quạ kia của Nhị gia, trong lòng rối rắm, phải bao nhiêu ngày không rửa mặt chải đầu mới thành ra như vậy chứ?

"Ừ."

Được rồi, hôm nay không ra ngoài nữa. Nàng quả quyết xoay người đi đập cửa: "Triệu thúc, mở cửa ——"

"Quên gì à? Vị này là ——" theo lời của Triệu thúc, cửa chính chậm rãi mở ra.

"Nhị gia ——" Dương Nghi dùng khẩu hình miệng trả lời Triệu thúc. Triệu thúc, ngài đừng nhìn chằm chằm vào Nhị gia thế nữa, không thấy sắc mặt ngài ấy đang rất không tốt sao? Chỉ là với bộ dạng tổ quạ kia của Nhị gia, người khác có thể nhận ra được mới là lạ. Nhưng Dương Nghi vẫn mẫn cảm nhận thấy hình như Nhị gia có chút khó chịu.

Triệu thúc vội vàng tránh người ra: "Nhị gia về rồi? Mau vào thôi, bên ngoài gió lớn lắm."

Dương Nghi dẫn Đồng Nhị gia đi tới nội viện: "Nhị gia, lò sưởi trong phòng ngài chưa kịp đốt, ngài chịu khó ngồi ở phòng khách một lát. Ta đến phòng bếp chuẩn bị thức ăn, rồi bảo người pha nước tắm cho ngài."

Đồng Khoát Nhiên thấy nàng an bài chu đáo, cũng không phản đối. Vừa đúng lúc Vưu đại nương nghe tin tức chạy đến đại sảnh, Dương Nghi lui ra ngoài, thu xếp mọi việc.

Trong khi chờ thức ăn mang lên, Đồng Khoát Nhiên cũng hiểu sơ lược được mọi chuyện xảy ra trong phủ nửa năm nay.

Vưu đại nương thấy hắn ngồi nghe không yên lòng, mắt còn thỉnh thoảng quét ra bên ngoài, khẽ mỉm cười, ngừng chủ đề đang nói lại, chuyển hướng khác: "Nhiên Ca nhi, nếu thật thích nàng, thì nên bày tỏ đi, đừng do dự nữa."

Một năm qua, nhìn đứa bé này khổ sở giãy giụa, bà cực kỳ đau lòng.

"Nhũ mẫu?" Đồng Khoát Nhiên ngạc nhiên, chuyện này hắn chưa từng nói qua với bất kì ai mà?

"Đứa nhỏ ngốc ——" bà luôn thương yêu hắn như nhi tử của mình, sao lại không biết trong lòng hắn nghĩ gì chứ: "Đi nói với nàng đi, nói rồi, ít nhất còn có một nửa cơ hội."

"Nàng ấy chỉ có tình cảm chủ tớ với con thôi, hơn nữa nàng còn nhỏ, trong chuyện này, còn chưa hiểu được gì đâu." Đồng Khoát Nhiên khó nén khổ sở. Lâu nay, nàng đối xử với hắn chỉ như trưởng bối, không chứa một tia tình cảm nam nữ nào.

"Đứa nhỏ ngốc, nha đầu kia rất giảo hoạt đấy. Con nói nàng không hiểu sao? Ta lại cảm thấy nàng còn hiểu rõ hơn con."

"Bọn họ đều nói con khắc thê."

"Tính tình của Dương nha đầu ta rất rõ, nếu nàng thật sự thích con, nàng sẽ không ngại."

"Nhưng con sợ ——"

"Bát tự mơ hồ, tin thì có, không tin thì không. Nếu mệnh định ta sống thế nào thì sẽ sống thế ấy, ăn bao nhiêu dùng bao nhiêu đều đã được định sẵn, như vậy kiếp nạn cùng sống chết cũng đã được an bài cả rồi, chẳng liên quan gì đến người ngoài. Nếu không phải như vậy, vấn đề bát tự này, chính là nói hưu nói vượn."

Thật ra thì những chuyện này, hắn đều hiểu, đáng tiếc người ngoài lại không nghĩ như vậy. Mỗi khi xảy ra tai hoạ thì mọi người đều có thói quen đổ thừa cho người khác, dùng cái này để thoát khỏi áy náy cho bản thân.

"Đi đi, thử một chút cũng tốt, mặc kệ kết quả như thế nào, ít nhất con cũng đã từng cố gắng qua, không đúng sao? Còn hơn là phải tiếc nuối cả đời."

"Ai, ta đi nằm đây, thật là, mới đứng một lát đã cảm thấy mệt mỏi. Người đã già, quả nhiên không còn dùng được." Những gì nên nói bà đều nói rồi, có nghe hay không phải dựa vào chính hắn thôi. Vừa ra đến trước cửa, bà lại bổ sung thêm một câu: " Trong thành Vân Châu, có không ít người hỏi thăm Dương nha đầu đấy, con mà không nhanh tay lên, phỏng chừng sẽ bị người ta cướp mất thôi."

Sau khi Vưu đại nương rời đi không lâu, Dương Nghi liền dẫn gia nhân bày thức ăn lên: "Nhị gia, xin dùng cơm."

Trong lòng Đồng Khoát Nhiên có tâm sự, ăn cũng không nhiều, tùy tiện dùng qua một chút, tắm rửa, cạo sạch râu trên mặt, Đồng Nhị gia cuối cùng cũng có mấy phần giống người bình thường. Nhưng thân hình gầy đi rất nhiều, phỏng chừng là do đánh giặc rất khổ cực đi, Dương Nghi nghĩ.

"Ta đi ngủ một lát, giờ Mùi nhớ kêu ta. Đúng rồi, tối mai sẽ có mấy người khách tới dùng cơm, Dương nha đầu, ngươi và nhũ mẫu thu xếp đi."

Dương Nghi đáp khẽ.

Hôm nay, khó được lúc tuyết ngừng rơi, trời cũng không còn rét căm như ngày thường nữa. Dương Nghi ngồi đan len, thỉnh thoảng để ý để đến chiếc đồng hồ nước trên bàn, cách giờ Mùi ước chừng hai khắc, nàng ngừng tay lại, đẩy cửa sổ ra, nhìn những nụ mai đang chớm nở trong sân. Sau đó nghiêng người, cầm một cây trâm hoa mai lên thưởng thức. Đây là do An Trí Viễn tặng. Bởi vì chất liệu là Đàn Mộc, nên tản ra một mùi thơm thoang thoảng, phía trên khắc một đóa mai tinh xảo, nhìn ổn trọng lại không phô trương khiến nàng thích vô cùng.

Mỹ nhân thưởng tuyết, chẳng hề biết nàng cũng thành cảnh sắc tao nhã trong mắt người khác. Đồng Khoát Nhiên lẳng lặng nhìn nàng đẩy cửa sổ ra, ngắm những cây Tuyết Mai, cho đến khi nàng nghiêng người, lấy ra một cây trâm. Nhãn lực của hắn cực tốt, nếu không cũng chẳng thể luyện được kỹ năng bách phát bách trúng trên chiến trường. Nhưng khi thấy rõ rồi, Nhị gia có chút buồn bực, đây là do ai tặng chứ, Dương nha đầu quý trọng như vậy, vẫn cứ vuốt ve mãi. Hắn có chút chán ghét nhãn lực của mình, nhìn rõ ràng như vậy làm cái gì.

"Dương tỷ tỷ, lại đang nhìn cây trâm đại ca muội tặng à?" An Tiểu Nhu vừa vào cửa, phát hiện Dương Nghi lại đang nhìn cây trâm hoa mai, liền trêu ghẹo nói.

Dương Nghi cười cười, cũng không để ý đến lời của nàng, tiện tay thu cây trâm lại "Sao lại tới đây?"

"Không có gì, chỉ là do chỗ này của tỷ ấm áp, nên cố ý muốn tới đây hưởng nhờ chút lửa."

"Lại nói càn."

"Thật mà, Dương tỷ tỷ, cả nhà muội đều rất thích tỷ, tỷ làm đại tẩu của muội được không?"

"Hôn sự của đại ca muội, còn chưa tới phiên muội làm chủ đâu!" Nàng cùng An Trí Viễn không có gì, vì An Tiểu Nhu mới có phần thân thiết, nhưng cũng chỉ là có giao tình tốt hơn người bình thường chút ít thôi. Nhất định là nha đầu này thấy nàng thích cây trâm hoa mai, nên mới hiểu lầm nàng có ý với An Trí Viễn.

"Ai nói, nương muội cũng đồng ý mà." Nhất thời nhanh miệng, sau khi nói xong, An Tiểu Nhu mới phát hiện ra mình lỡ lời.

Dương Nghi khẽ nhíu mày, nếu là An đại nương cũng có suy nghĩ này thì phiền toái rồi, một khi xử lý không tốt, giao tình của nàng với An gia liền không còn sót lại chút gì. Người, thường là như vậy, một khi đề xuất yêu cầu gì đó, người khác đồng ý thì không sao, nhưng nếu không đồng ý thì trong lòng họ liền có chút lúng túng cùng khó chịu.

"Ta chỉ xem An đại ca như ca ca, không có bất kỳ ý tưởng nào khác." Nàng tỏ rõ thái độ.

"Vậy sao." Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tiểu Nhu xệ xuống, khó nén thất vọng.

"Tiểu Nhu, đừng buồn, dù ta không thể trở thành đại tẩu của muội, chúng ta vẫn là tỷ muội không phải sao? Chẳng lẽ muội không xem ta là tỷ tỷ?"

"Nào có? Chúng ta vĩnh viễn là tỷ muội tốt."

Ngày kế, trời tối, Dương Nghi mặc một bộ xiêm y bích la, khiến người vừa nhìn liền biết là người có chút địa vị trong Đồng phủ, nhưng lại không quá mức phô trương. Một năm trước, Dương Nghi đã được chính thức thăng lên thành đại nha hoàn, quản lý mọi việc lớn nhỏ trong nhà, tiền lương cũng tăng lên hai lượng bạc một tháng. Cộng thêm những bao lì xì vào ngày lễ, tết, tính sơ qua, một năm cũng có khoảng ba mươi lượng bạc. Số tiền này, nàng chỉ lưu lại một ít, phần lớn đều cầm đi đầu tư vào da lông. Bốn năm nay, trừ phần bạc hàng năm mang về nhà, tài sản của nàng cũng có được khoảng hai ba trăm lượng. Đối với việc năm lượng bạc là có thể để ột nhà bốn người vượt qua những ngày tháng tốt lành mà nói, con số này cũng không phải là nhỏ. Nàng nghĩ, về sau, dù xuất giá ở Thông Châu hay là Vân Châu, cũng xem như là một khoản hồi môn không ít.