-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2015

EM CỨ CHẠY ĐI ! CHẠY MỆT THÌ VỀ BÊN ANH Chương 4

Chap 4: 1 tên đã đủ rồi giờ thêm 1 thèng nữa sao?

Bây giờ nó và cậu đang đứng trước phòng hiệu trưởng, cậu đẩy cửa bước vào và nó….lết bước theo sau:

_Em chào thầy._Cậu nói và bước về phía một cái bàn, và yên tọa trên đó là một người đàn ông chạc 35 tuổi, đeo một cái mắt kiếng dày cộm trước mắt, trông rất chi thức.

_2 em là Triệu Thiên Minh và Triệu Á Quy?_Ông thầy lấy ngón út đẩy cặp kính lên rồi đứng dậy.

_Vâng ạ._Nó và cậu đồng thanh.

_Àh, 2 em chờ tôi chút nhé. Tôi sẽ chọn lớp cho 2 em._Ông nói và ngồi xuống lật lật lở lở rồi nhắc máy lên gọi 2,3 lần sau đó. Mất cả 15 phút rồi ông thầy Hiệu Trưởng ngước mặt lên, đứng dậy và nói:

_2 em sẽ học lớp 11a2. Bây giờ tôi sẽ dẫn 2 em về lớp._Ông thầy nói rồi bước ra cửa nhưng cũng có phần sợ sệt…Ông thầy đi trước, nó và cậu bước theo sau nhưng bây giờ cậu không khoác tay nó nữa mà đút tay vào túi quần, mặt ngước ngước lên trời nhìn mây nhìn gió.

_Đây là lớp học của 2 em, 2 em vào đi! Thầy có chút chuyện nên đi trước._Ông HT nói

xong thì đánh quân bài “chuồn” rồi phóng nhanh khỏi tầm mắt của cậu. Cậu nghênh ngang đẩy cửa bước vào còn nó thì bẽn lẽn theo sau.

Thấy có người vào lớp bà cô giáo liền quay lại nhìn và bã như bị đóng băng khi nhìn thấy cậu. Lũ con gái “ồ” lên một tiếng rõ to, còn tụi con trai trong lớp thì nằm lăn la liệt trên sàn.

_2 là học sinh mới chuyển đến àh?_Bà cô bừng tỉnh và hỏi chúng nó.

_Chứ cô nghĩ tụi em là ai ạh?_Cậu cau có nhìn bà cô mà làm mấy em phía dưới muốn xĩu. Chẳng là cậu thấy bực mình và hết kiềm chế được rồi, cái trường này như là bị điên không bằng, nhiều chuyện mà còn rắc rối nữa.

_Ờ…ờ, 2 em giới thiệu với lớp đi._BÀ cô hơi run run khi nhìn thấy nét mặt của cậu.

_Tôi tên Triệu Thiên Minh, là học sinh mới chuyển đến. Mong mọi người giúp đỡ._Cậu quay xuống dưới lớp và nói, trên môi còn nở một nụ cười “méo xẹo”. Nhưng mà nụ cười ấy sát thương cao lắm à.

_Còn tôi tên là Triệu Á Quy, rất mong mọi người giúp đỡ._Nó cũng quay xuống và giới thiệu mình nhưng có phần rụt rè. Rồi nó cũng mĩm cười làm lũ con trai chết mê chết mệt.

_Àh, bây giờ 2 em chọn chỗ đi._Bà cô nói mà mắt thì cũng đang dõi theo cậu mà nào có để ý đến nó đâu?

Cậu thì chẳng nói chẳng rằng bước thẳng xuống cái bàn cuối, có 1 cậu tóc đen hơi bạc bạc và ngự trên cái chỗ ngồi ngay canh cậu đó. Còn nó thì đành lầm lũi bước theo và ngồi cạnh cái cậu có mái tóc màu đen đen, trên gương mặt toát lên một cái gì đó rất lạnh lùng….

_Chào cậu, tôi có thể ngồi chỗ này được không?_Nó hỏi cái cậu con trai đó và đưa đôi mắt ngây thơ của mình ra nhìn hắn.. Hắn thì chẳng bảo sao mà chỉ ngước mặt lên nhìn nó từ đầu đến cuối rồi xịch qua 1 bên chừa chổ cho nó.

Nó ngồi xuống chỗ đó và có cảm giác là mình đang bị người ta phóng điện, nó quay sang nhìn hắn và thấy hắn đang chăm chú nhìn vào cái màn hình di động. Mà nhìn kĩ thì trông hắn cũng handsome chứ bộ. Nó nghĩ rồi lôi sách vở ra mà học bài…

EM CỨ CHẠY ĐI ! CHẠY MỆT THÌ VỀ BÊN ANH Chương 3

Chap 3: Tên trời đánh này!

Hiện giờ thì nó và cậu đang đứng trước cổng trường và đang có rất nhiều người “ái mộ” chúng nó, biết được tình thế của mình nên nó đành đứng chờ thằng em cất xe xong thì cùng đi lên phòng hiệu trưởng. (Ngu rì mà đi một mình chứ )

_Đi thôi._Cậu cất xe xong thì bước ra và khoác tay nó kéo đi làm ọi người xung quanh đứng hình. Gì chứ, tụi nó nhìn cứ như là một cặp trời xinh vậy. Nam thanh nữ tú khoác tay nhau đi giữa sân trường thế kia, khiến mọi người đều phải ngước mắt nhìn theo. Những tiếng xì xào bắt đầu nỗi lên, nó thấy lạnh sống lưng. Có lẽ các “fan hâm mộ” của cậu đang phóng tia lửa vào người nó đây mà.

Nó đi mà tai cứ vểnh lên xem cái lũ “khỉ núi” kia đang bàn tán, nói xấu gì về mình.

_Ê, anh đó mới vào trường mình hã mầy. Trông handsome quá à, hihi ước gì mình được làm girlfriend của ảnh ha!_Một con nhõ nhìn cũng khá cute đưa đôi mắt nhìn theo hắn rồi mơ mộng.

_Xí, cái loại như mày thì làm sao mà lọt được vào mắt của ãnh cơ chứ. Vã lại mày không thấy là ảnh có girlfriend rồi hay sao mà còn mơ mộng?_Một con nhỏ khác có gương mặt ưa nhìn, nhưng mà được trang điểm khá là kĩ càng vỗ đầu con trước.

_Ứ, thế mày nghĩ mày ngon hã? Cũng không thua không kém gì tao đâu?_Con nhõ này lấy tay đập vào đầu con kia.

_Xì, 2 đứa bây thì nhằm nhò gì? Xem tao cưa đỗ ãnh này._1 giọng nói vang lên, giọng nói khá là thánh thoát. 2 con nhõ kia quay đầu lại và bắt gặp người đó chính là “hotgirl” của trường và nổi tiếng là chanh chua chãnh chọe.

_Ơ? Nhất Vy! Ư ư…. tụi em chĩ đang nói giỡn thôi chứ nào có dám trèo cao cơ chứ? Tụi em biết chị rất đẹp nên không dám “dành” với chị đâu ạ._2 con nhõ tái mặt khi nhìn thấy cô gái này.

_Ừ, biết thế thì tốt. Xem chị này mấy cưng, ráng mà học hỏi nhé._Rồi cô gái có cái tên là Nhất Vy đó bước theo hướng mà nó và cậu đang đi. 2 con nhõ kia chĩ biết đứng nhìn và nuốt nước bọt chứ không dám ho he gì cả.

Nó nghe được đoạn thoại của 3 đứa kia, nhưng mà nó không quan tâm cho lắm. Nó thấy việc mà cậu bị mấy đưa con gái bu xung quanh là bình thường thôi. Lần nào chuyển trường mà chẳng vậy?

Cậu đang đi thì một cô gái không biết từ đâu chui ra lao thẳng vào người cậu, thế là cả 2 ý nhầm 3 người cùng té ềnh ra đấy. Cậu và cô gái ấy té thì là chuyện đương nhiên, nhưng vì lúc mà cậu đi thì đang khoác tay nó, nên cậu té và “lôi” nó theo luôn.

_Ấy, cậu…cậu có sao không?_Cô gái ấy không ai khác, chính là Nhất Vy nhà ta đó. Luýnh quýnh cô ã giả bộ đứng lên rồi tới hỏi han cậu. Nhưng cậu chỉ làm lơ và đỡ nó dậy.

_Tôi không sao?_Nói gỏn lọn có vậy thì cậu lại kéo tay nó và đang định lôi đi thì.

_Ái…_Cô ã kêu lên thật to, và cố ý để cậu nghe thấy.Cậu nghe thấy nhưng mặc kệ, quan tâm gì mấy cái đứa như thế. Rồi cậu lại lôi nó đi xềnh xệch như lôi một con cún vậy.

Cô ã đứng đó thì tức lắm, lần đầu tiên có một thằng con trai mà lại không muốn bắt chuyện với cô. Thậm chí còn không thèm nhìn mặt cô ã lấy một lần. Tức là thế, căm thù là vậy. Cô ã quyết sẽ cưa đỗ cậu bằng mọi giá nào.

_Cưng à, cứ chờ đi. Rồi cưng sẽ thuộc về em mà thôi._Rồi cô ã quay mặt lại và bước thẳng về lớp của mình.

Nhân vật mới nàk:

_Dương Nhất Vy:17t, cô này hiện là Hotgirl của trường Tanky, mang một vẻ mặt rất ư là xinh đẹp và ngây thơ, nhưng mà trong con người cô lại là những thứ ghê rợn, đáng sợ. Được cưng chiều từ nhỏ nên cô muốn gì được nấy, sự tự kiêu, ích kĩ đang chế ngự trong con người cô. Muốn gì thì sẽ lấy cho bằng được.

+Tính cách: bề ngoài thì ngoan, hiền, tốt bụng, (Chĩ với boy thôi, còn girl thì…quên đi nhá) nói chung là một học sinh gương mẫu nhưng con người thật của cô thì…chẹp chẹp có “Tác giả” mới biết .

+Gia thế: là con gái cưng của tổng giám đốc công ty Staky. Thì cái này chỉ là một phần nhõ thôi, không phải là tập đoàn đâu nhá nhưng mà cũng giàu lắm á.

(híc híc, chẳng hiểu làm sao mà không send hình lên được nữa, mọi người thông cảm nhá, nói chung là con này đẹp lắm hơn Phi Phi nhưng mà thua nó)

Còn hiện giờ nó và cậu đang bước đi trên hành lang, nó lay lay tay cậu rồi nói.

_Này, sao lúc nãy em lạnh lùng với cô gái đó quá vậy? Chị thấy cô ấy có làm sao đâu?_Nó đưa con mắt “ếch” ra nhìn cậu rồi nói bằng giọng ngây thơ vô “số” tội.

_Ừ, thì cô ấy không có sao cả! Nhưng mà em không muốn để cái lũ con gái ấy tiếp cận mình, mệt lắm. Cứ yên phận cho xong._Cậu nói mà mắt cứ nhìn lơ đảng về phía trước mà không dám nhìn thẳng vào mặt nó.

_Ừ thì cây muốn đứng mà gió chẳng ngừng. Mình không muốn thế nhưng mà lũ con gái kia nào có biết được đâu? Chị nghĩ tốt nhất là em nên kiếm một cô nào đó rồi quen luôn đi cho rãnh nợ.

_ừm ừm, chị hay quá ha. Nhưng mà chưa tìm được người mình yêu thật sự thì làm sao mà quen được. Vã lại em cũng không muốn người ta bàn tán tùm lum.

_thôi thôi, biết rồi. Cậu không cần nói nữa. Cứ xem như là chị chưa nói gì hén!_Nó thấy cậu có vẻ khó chịu nên đành rút thôi, khiêu chiến kiểu này thì nó bị ăn đòn là cái chắc.

EM CỨ CHẠY ĐI ! CHẠY MỆT THÌ VỀ BÊN ANH Chương 2

Chap 2: Ô! Cái thằng này bị sao vậy trời?

Chiều hôm đó nó lết về nhà, tâm trạng nó không được vui cho lắm chắc cũng chỉ tại vì cái thằng em “khỉ núi” của đó đấy mà. Nó dẵ không còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu thằng em trai của nó bị đuổi học nữa….

Vừa về đến nhà nó mặc xác những người hầu đang gọi ý ới mà “dọc” thẳng lên phòng, gùi để lại mọi người dưới phòng khách. Nó chạy vào phòng gùi khóa cửa lại, đầu óc nó đang rối ren.

_Trời ơi là trời! Lại phải chuyển trường, không biết trong cái trường mới đó mình có được sống yên ổn không nữa! _Nó nói rồi quăng con gấu bông của mình sang một góc mà nằm dài trên cái giường iu quí của mình. Nó cầu mong là ngay mai mọi chuyện sẽ tốt đẹp…. Mong là vậy! Rồi nó ngủ thiếp đi, qua một ngày dài mệt mỏi .

Dưới nhà:

_Minh! Đứng lại đây papa có chuyện muốn nói với con!_Ông Hùng gọi cậu lại khi thấy cậu đang bước lên cầu thang. Cậu quay lại nhìn ông rồi chần chừ một lúc, sau đó cậu cũng bước xuống và ngồi vào ghế sofa.

_Papa có chuyện gì muốn nói với con sao?_Gương mặt cậu vẫn vui vẻ như ngày nào, nhưng mà bề ngoài thì vậy chứ trong lòng đang “sợ” lắm á. Cậu biết là papa rất bực vì cậu luôn luôn gây ra chuyện mà.

_Ừ, là chuyện học hành của con đấy!_Ông nói rồi uống một ngụm trà, sau đó lại nói tiếp_Papa muốn con không được quậy phá nữa, con biết là điều này khiến papa buồn lắm không?papa thực sự rất thất vọng về con đấy!_Papa cậu nói và nhìn thẳng vào mặt cậu, khiến cậu có cái cảm giác như là mình là một kẻ phạm tội và đang được huấn giáo.(Thì sự thật là như thế mà )

_Papa à,…._Cậu không biết nói gì cả. Đúng! Điều mà papa cậu nói là đúng, có lẽ….đã đến lúc cậu nên chuyện tâm vào việc học hành và trở thành một người con hiếu thảo rồi. 17 năm qua, cậu đã ăn chơi đủ. Và giờ đây cậu cần đền đáp những ân tình mà papa và mama của cậu dành cho cậu.

_Papa à, con….con sẽ không quậy phá nữa! Từ bây giờ trở đi….con sẽ nghe theo lời của papa và mama._Cậu nhắm mắt lại và hít thở thật sâu để lấy lại can đảm. Cậu nói một cách chắc chắn và khi mở mắt ra thì…cậu thấy papa cậu mĩm cười, nụ cười hạnh phúc.

_Ừ, con trai của ta phải thế chứ! Lần này ta sẽ tin con. Con phải cố gắng nhé, đừng để phụ lòng ta và mama của con._Ông nói và lấy tay xoa đầu thằng con trai yêu quí của mình. Phải! Đã 17 năm rồi ông không cảm thấy được sự tự hào về thằng con của mình. Mama của cậu cũng chứng kiến hết mọi việc, bà nở một nụ cười hạnh phúc và cảm thấy lần này, thằng con trai của bà đã được thuần phục rồi.

_Thôi, con xin phép papa con lên phòng_Cậu cười hiền, bây giờ cậu cũng cảm thấy có cái gì đó vui vui. Có lẽ… có lẽ lựa chọn của cậu là đúng.

_Ừ con lên phòng nghĩ ngơi đi rồi ngày mai còn phải đi học nữa, ngày đầu tiên không nên để lại ấn tượng xấu._Ông cũng cười rồi nhìn theo cậu con trai của mình đang bước lên bậc cầu thang, lòng ông nhẹ hẵn…

_________Sáng hôm sau_____________

_Oaaaaa_Nó ngồi dậy và vươn vai, việc đầu tiên mà nó vẫn thường làm mỗi buổi sáng. Nhìn ra ngoài cửa sổ nó thấy những tia nắng chiếu xuyên qua tấm màn và lọt vào phòng của nó…Nắng thật dịu dàng. Nó nhìn vào đồng hồ.

_6h15’_Nó nói rồi bước chân xuống giường, kéo tấm màn lên rồi nó mở cửa bước ra ban công._Thật thoải mái!_Nó đứng đó, hít thở không khí trong lành. Bây giờ thì còn quá sớm để giờ học của nó bắt đầu. Có lẽ hôm nay là một ngay vui vẻ. Nó mĩm cười.

_Ọt ọt…._Tiếng động vang lên, và nó hơi ngơ ngơ cố nhớ lại chuyện hôm qua. Ầy, chẳng là hôm qua khi nó đi học về thì lao thẳng lên phòng rồi đánh một giấc dài cho tới sáng mà quên rằng mình chữa có ăn tối. Và hậu quả là bây giờ cái bung của nó đang “biểu tình” đó mà.

Nhanh chân bước vào phóng tắm để làm vệ sinh cá nhân. 5′ sau nó bước ra trong một bộ dạng rất ư là “kute” . Mái tóc dài được nó cột 2 bên và những lọn tóc quăn quăn, cái mái thì để tầm ngang lông mày và bát thì hơi dài và ôm gọn lấy gương mặt bầu bĩnh của nó , và còn được cài một chiếc kẹp hình trái tim màu hồng trông cute cực. Bộ đồng phục của nó đang mặc có màu chủ đạo là màu xanh lá cây. Cái áo có cỗ lọ và được cột một cái nơ màu đỏ đỏ xinh xinh, ống tay áo dài đến tận khuỷnh tay và được ôm lại. còn phần trên vai thì phồng ra. Áo màu xanh lá chỉ có ống tay áo là màu trắng nhưng vẫn có vài đường màu xanh. Mặc cùng với chiếc áo đó là cái váy xếp nép màu xanh sọc ca rô, đường sọc màu đen tạo ra nét đặc biệt cho cái váy. Váy chỉ ngắn che ngang đùi nhưng mà rất là “nữ tính” . Mang một đôi vớ màu đen đến đầu gối, trông nó cực kì baby, cứ như là một con búp bê vậy.Tự tin với bộ đồng phục của trường, nó bước nhanh xuống nhà bếp.

_Oaaa, mama và dì hai nấu gì mà thơm thế?_Nó vừa đi đến nữa cầu thang thì đã nghe thấy mùi thơm phưng phức từ nhà bếp vọng ra.

_À, con dậy rồi đó hã? Thôi con lên gọi Minh xuống ăn sáng luôn đi, chắc là nó chưa dậy đâu. _mama nó nói từ trong bếp vọng ra.

_Vâng ạ._Nó nói rồi quay lên định về phòng thằng em trai thì thấy cậu đang đứng thù lù một đống trước mặt làm nó hoảng hốt muốn đứng tim nun. Giật thót người nó xém tí nữa thì té cậu cũng đưa tay ra kéo nó lại, không thôi thì….tự hiểu tự hiểu.

_Ăn sáng thôi._Cậu nói và nở một nụ cười rất thật, không bởn cợt, không kinh rẽ, không giả tạo. Nụ cười rất hiền. Nó ngơ ngác nhìn thằng em của mình.

_”trời ạ? Cái quái gì đang xảy ra thế này? Thằng em mình hôm nay nó bị ấm đầu à?”_Nó nín thở luôn, nó không tin vào mắt mình nữa. Chẵng là mọi ngày thì nếu không có người gọi nó sẽ “nướng tới khi nào cháy lò thì thôi”, không bao giờ biết giúp đở người khác (Amen ) Nếu mà gặp phải tình trạng lúc nãy thì nó chẳng những không đở mà còn đứng đó cười ha hả ha hả nữa á. Còn về việc nó đột nhiên ngoan đột xuất thế này thì…. Bó tay á.

Minh bây giờ đang trong phòng bếp và “phụ” mama nó cùng dì 2 dọn bữa sáng ra ọi người, papa nó thì đang dán mắt vào tờ báo, nó thì ngơ ngác nhìn cả nhà._”Truyện quái gì đang xảy ra thế này?”

Sau khi đánh nhanh rút lẹ, nó đã sẳn sàng để đi học. Nhưng mà nhìn vào đồng hồ thì thấy mới có 6h55 thôi, còn sớm chán nhá! giờ học của tụi nó bắt đầu lúc 7h30 lận cơ mà, việc gì phải vội cơ chứ? Thế đấy, vậy là nó cứ ung dung thong thả ngồi xem tivi, còn thằng em của nó sau khi phụ bưng đĩa vào trong thì đi ra, thoáng thấy nó đang ung dung ngồi đó cậu thấy bực bực.

_Nè, chị có muốn đi học không đó!_Cậu cáu rồi tắt cái tivi đi.

_Ơ? Vẫn còn sớm mà, việc gì phải đi học sớm như thế chứ? _Nó vẫn tỉnh bơ đáp lại.

_Sời, sớm cái gì mà sớm nữa. Mình còn phải nhận lớp này, tham quan trường mới này, rồi còn phải đi làm quen với mọi người nữa chứ!_Cậu cáu lên gùi lôi nó xềnh xệch.

_Ê cái thằng này, mi bị sao thế hã? Đột nhiên thay đổi tích cách 180 độ luôn à!_Nó không chịu nổi nữa thì hét lên thẳng vào mặt cậu và quát quát mắng mắng.

_Ờ, thế thì chị không muốn em thay đổi à? Hay là chị muốn ăn bắt nạt chi như trước kia nữa? _Cậu nói mà mặt nhìn gian hết sức.

_Ơ, ơ… việc đó thì không muốn. Nhưng mà tự nhiên em thay đổi 180 độ luôn à, làm chị không có thích nghi kịp._Nó nói mà mặt gượng cười.

_Ừm, thế thì tốt! Đi học thôi._Nói xong cậu kéo tay nó ra ngoài cửa và định đến xe hơi đang đậu trước nhà thì tiếng papa nó vọng ra nói.

_Minh à, con lấy xe máy đi cho tiện, đừng làm mọi người chú ý._Papa nó nói rồi nhìn cậu cười hiền mới chết chứ. Chưa bao giờ papa cho cậu đi xe máy đi học cả.

_Vâng thưa pa, thui papa con đi học luôn!_Cậu cười hiền rồi leo tót lên chiếc xe SH của mình và rồ máy, nó từ từ leo lên cái xe mà hồn thì vẫn còn để trên “thiên đình”.

_Thưa papa con đi học!_Nó vừa dứt câu thì chiếc xe đã phóng vèo vèo trên con đường rồi, nó đang tự nhủ không phải papa ăn nhầm thuốc gì không mà tại sao lại cho cậu đi xe máy đi học cơ chứ! Chĩ khổ cho nó.

EM CỨ CHẠY ĐI ! CHẠY MỆT THÌ VỀ BÊN ANH Chương 1

Chap 1: Tai mi mà ta bị vạ lây nè!

_Renggggg rengggggggg_Tiếng chuông vào học đấy, nó thì đang chăm chú nhìn vào cái quyển sách trên bàn mà không quan tâm đến thằng em trai song sinh của mình đang làm cái gì nữa. Cậu ta đang làm gì đó cùng với mấy cậu học sinh khác, chắc là lại bày trò đây mà… Nó chẳng thèm quan tâm nữa.

_Nghiêm!_Tiếng cô bạn lớp trưởng vang lên, nó vội vàng đứng dậy chào “bà cô Văn” cô giáo mới của lớp nó đây mà, chẳng là mấy thầy cô trước bị thằng em trai nó chọc cho sợ quá đánh quân bài “chuồn” hết gùi, nó ngạc nhiên khi thấy mọi người cứ khúc khích cười cười gì đó, gùi bà cô bước vào cửa và.

_Ầm ầm binh bốp lẽng xẽng….._ Đó là tất cả những gì nó nghe được lúc này, và trước mắt nó bậy giờ là bà cô đang chổng mông lên trời ( hận đời vô đối) rất ư là đẹp. Cả lớp ùa ra cười, có đứa còn bò ra sàn, và đứa cười nhiều nhất trong đám đó là Minh, thằng em trai của nó đây mà… Việc là như thế này…

Bà cô vừa bước vào lớp thì có nguyện một cái xô bột ụp xuống đầu, sau đó bã loạng quạng bước tới và bị một sợi dây đã được cột sẵn phía dưới gạt cho té, tiêp đó là một cái cây từ đâu đó đập xuống giữa đầu làm cho bã choáng voáng và cuối cùng là một cái lò xò ngay trước mặt và bà cô té xuống đó, kết thúc màn “xiếc” đó đích đến là bức tường…

Thế là chúng ta được kết quá như nó đang thấy đây, nó cũng không nín được mà phá ra cười, bà cô sau một trận hú hồn mất vìa thì loạng quạng đứng dậy gùi chạy thẳng ra cữa và vừa chạy vừa hét cứ như là một con “điên” trốn viện vậy. Gùi cái lớp của chúng nó lại cười to hơn khi thấy cảnh tượng đó.

_Em Triệu Thiên Minh! về văn phòng gấp cho tôi! Tôi xin nhắc lại, em Triệu Thiên Minh học sinh lớp 11a1 về văn phòng gấp cho tôi!_Tiếng ông thầy hiệu trưởng nghe rõ mồn một ngay sau đó, ôi thôi! Thằng em iu quí của nó đã nhận được “lệnh triệu tập” nói sao nhĩ? Đây là lần thứ 1402 cậu phải lên văn phòng rồi đó chứ! Cậu nhếch mép cười mãn nguyện gùi bước lên văn phòng, nó thì đưa đôi mắt lo lắng về phía cậu…

20 phút……..

50 phút……..

1 giờ………..

2 giờ……….

Thế là sau 2 tiếng đồng hồ ngồi trên văn phòng cậu hớn hở chạy về lớp, vừa thấy bóng cậu thì nó thở phào nhẹ nhỏm. Vừa vào lớp cậu đã phóng thẳng về phía nó gồy la lớn gùi còn lay người nó như một thằng hâm vậy.

_Ôh yeah!!!!!!! Chị ơi mình “được” nghĩ học ở cái trường này rùi, haha em sẽ vào trường Tanky và học ở đó! haha_ Cậu vừa nói vừa cười vẻ vui sướng lắm, nó vẫn chưa hiểu được ý cậu nên cũng cười hùa theo.

_Ừm, em không sao là tốt gùi……_Nó cười dịu nhìn thằng em trai của mình.

1 phút sau……

_Hữh? em nói cái gì cơ? Nói lại nghe xem nào? Cái gì mà “được” nghĩ học ở đây là sao?_Sắc mặt của nó đổi liền ngay sau đó chỉ có 1 phút, trông nhìn cute cực.

_Ừ, ngày mai chúng ta sẽ học ở trường Tanky! Papa nói thế mà._Cậu nghiêm mặt lại nhìn nó vô “số” tội.

_Hã????????? Nghĩa…nghĩa…. là em bị đuổi học sao?_Nó ngạc nhiên hét lên làm mọi người đều nhìn nó dò xét_hì hì, không có gì mọi người đừng nhìn tôi như thế chứ!_ Nó nói xong ngồi xuống gùi nhìn thằng em mình đang cười nham nhỡ mà khóc thầm…

Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 40

Khoa đi ra khỏi căn nhà, từ đó về thành phố cũng mất khoảng 30 phút đi bộ. Suốt quãng đường đó, trời nắng như thiếu đốt nhưng Khoa lại không cảm thấy mệt mỏi. Có lẽ dây thần kinh của cậu đã không sức để cảm thấy mệt mỏi nữa. Khi vào nội thành, hòa trong dòng người đông đúc. Nhiều người đã giật mình quay lại nhìn Khoa. Người thiếu niên này đã gặp phải chuyện gì mà dáng vẻ như cái xác không hồn??

Khoa chỉ đi như một xác sống. Đôi mắt vô hồn hướng ra khoảng không vô định. Qua ánh mắt ấy không ai có thể biết cậu đang nghĩ gì. Chỉ có thể nói cậu đã gặp phải chuyện kinh khủng.

Bỗng cậu đâm sầm vào ai đó. Cậu ngã xuống và người đó cũng ngã theo. Ngồi trên nền đất bỏng rát, Khoa không hé ra một chút đau đớn hay bất mãn nào. Chỉ ngồi đó như một con búp bê vô tri. Ngươi kia cũng không kêu đau hay gì hết. Trên mặt chỉ là cái nhíu mày. Phủi tay đứng dậy, người đó nhìn Khoa thật lâu, sau đó cất tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:

– Đứng dậy đi! Tôi sẽ không đỡ cậu.

Lúc này, Khoa mới từ từ ngẩng đầu lên. Thật đẹp! Có lẽ từ “đẹp” chỉ dành cho những người trưởng thành nhưng vẻ đẹp của cô bé này hoàn toàn vượt qua giới hạn của “xinh xắn”. Dưới cái nắng gay gắt của bang California, làn da cô bé lại trắng như bạch ngọc lại có vẻ mỏng manh như thể chạm nhẹ thôi cũng sẽ rách. Đôi môi anh đào nhỏ nhắn phơn phớt hồng. Mái tóc đen buộc lệch làm cô bé có vẻ nghịch ngợm. Nhưng đôi mắt lại tương phản với kiểu tóc. Đôi mắt bạc lạnh lẽo xoáy sâu vào tâm can cậu làm cậu có chút bối rối. Không hiểu tại sao cậu lại ngoan ngoãn đứng dậy, đối mặt với cô bé.

Thấy Khoa đã đứng dậy, An không nói không rằng thản nhiên đi qua cậu. Bỗng nhiên Khoa nắm tay kéo An lại. Cậu không biết tại sao cậu lại làm như thế. Chỉ là cậu muốn có chút dây dưa với cô bé này. An không quay người lại, chỉ lãnh đạm nói:

– Tôi chỉ không muốn người ta đi qua lại tưởng tôi bắt nạn cậu. Giờ thì cậu đã đứng lên rồi. Bỏ tay tôi ra!

Khoa vẫn không chịu buông tay. Nếu người ngoài không hiểu chuyện lại nghĩ đôi bạn trẻ này sắp sửa chia tay. An khó chịu nhíu mày:

– Cậu không hiểu tiếng anh??

– Tên em là gì? Tôi là Mike.

– Chỉ là người qua đường không cần thiết phải để lại tên tuổi. Nếu tôi và cậu gặp lại lần 2 thì tôi sẽ tự nói. Còn bây giờ buông tay tôi ra!

Khoa buông tay. An một thân ảnh le lỏi bước đi trên con phố dát nắng vàng gay gắt. Khi An đã khuất dạng trong dòng người tấp nập, trên môi Khoa hé lên một nụ cười. Dường như cái cảm giác hoang mang khi đã giết người kia tan biến hư không. Giờ đây trong đầu cậu chỉ còn duy nhất suy nghĩ đó là muốn tiếp cận cô bé này.

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 39

Đây là người mới, cô ta sẽ hầu hạ Hoàng Linh An. Cô ta có đặc quyền ra vào tự do phòng này. Còn nữa, cô ta bị câm lại không biết chữ nên sẽ khó khăn trong giao tiếp, mấy người đừng bắt nạt cô ta.

Một tên đàn em nghe Khoa nói xong xem xét Hòa vài lần rồi trưng ra bộ mặt tiếc nuối:

– Ai….Thực đáng tiếc, người xinh đẹp như vậy mà câm.

Từ đầu đến cuối, Hòa vẫn làm theo lời ông Minh dặn “vứt bỏ thái độ cùng tính cách của vệ sĩ, giả vờ yếu đuối, nhu nhược”. Nghe những lời nói của tên đó, Hòa lẳng lặng cúi đầu tỏ vẻ sợ hãi. Khoa thấy vậy, lãnh đạm nói:

– Cô không cần phải sợ. Chúng không dám làm gì cô đâu. Cô ở đây, chỉ cần hầu hạ cô gái trong phòng cho thật tốt là được.

Hòa gật đầu trong khi vẫn cúi. Khoa mở cửa cùng Hòa bước vào.

Nằm trên giường, một cô gái có vẻ đẹp nhu hòa tựa trăng. Làn da bạch ngọc có vẻ mong manh như thể chạm nhẹ thôi cũng sẽ rách. Mái tóc đen mượt xõa tùy tiện trên gối. Nắng ngày đông không ấm áp nhưng màu vàng nhàn nhạt của nó chiếu qua cửa kính làm cô giống như ảo ảnh. Rèm mắt cô dần nâng lên để lộ đôi đồng tử màu bạc lạnh lẽo. Đẹp! Quả thực rất đẹp! Hòa thầm cảm thán. Vẻ đẹp lạnh lẽo như ánh trăng trắng đục ngày Rằm, vẻ đẹp mềm mại tựa dòng nước êm đềm trôi. Dù không muốn thừa nhận nhưng Hòa cũng là con gái. Phàm là con gái ai cũng sẽ ghen tị với vẻ đẹp như vậy.

An đảo mắt qua cửa, là Khoa và một cô gái. Cô gái đó có vẻ đẹp thanh thuần tự nhiên làm người ta sinh ra cảm giác thân thiện dễ gần. An có chút khó nhọc ngồi dậy. Khoa thấy vậy lập tức vươn tay ra toan tới đỡ lấy cô. Nhưng chưa đến 5s sau, theo sức cản của lý trí, cánh tay lạc lõng giữa không trung liền thu về, bàn tay nắm lại thành quyền. Hành động đó, hoàn toàn được thu vào mắt Hòa. Điều đầu tiên cô nghĩ đó là “Người này có thể lợi dụng được!”

An dựa lưng vào giường, lãnh đạm hỏi:

– Có việc gì?

Không vội trả lời An, Quân đảo mắt qua chỗ bát cháo:

– Còn chưa ăn??

– Không muốn ăn! – Nhìn sắc mặt Khoa trầm xuống, An tiếp tục – Làm sao tôi biết được các người có cho gì vào cháo hay không! Cho tôi uống thuốc, tống cho tôi bát cháo đơn giản vì tôi vẫn còn giá trị lợi dụng. Các người chẳng phải muốn hành hạ tôi hay sao? Biết đâu các người cho vào cháo loại thuốc làm tôi câm dở mù dở kia thì sao?

Càng nghe An nói sắc mặt Khoa càng khó coi. Thì ra thành ý của cậu trong mắt An lại biến thành thứ bẩn thủi, nhơ nhuốc đến thế. Không kìm được cậu nở một nụ cười có cả đau khổ, tự giễu cùng sầu bi. An nào biết lời nói của cô như con dao hung hăng găm phập vào tim Khoa. Cô lãnh đạm hỏi:

– Ai kia?

– Đây sẽ là người hầu của cô. Cô ta bị câm lại không biết chữ sẽ gây chút khó khăn trong giao tiếp.

Một bên khóe môi An nhếch lên đầy khinh miệt:

– Câm? Không biết chữ? Quả nhiên muốn hầu hạ tôi ở cái nơi này sẽ chỉ có những kẻ như vậy! Không sao hết! Tôi biết ngôn ngữ ký hiệu.

Khoa gật đầu, toan đi ra thì An nói:

– Chờ chút! Trước khi anh đi thì đổ bát cháo kia giùm.

Khoa cười. Cười thật chua xót. Cậu lại gần nhìn bát cháo cậu cất công nấu giờ đây nguội ngắt thậm chí thìa vẫn còn nguyên trên khay.

Dưới bếp, Khoa nhìn bát cháo thật lâu. Hai giọt nước từ đâu rơi xuống làm bề mặt cháo có chút trũng xuống. Hai giọt nước đó dần hòa tan cùng cháo chỉ để lại vết trũng nông. Khoa đau khổ ôm đầu. Em vẫn nhẫn tâm như vậy, trước giờ vẫn nhẫn tâm như vậy.

Từng dòng ký ức ùa về làm tim Khoa thắt lại.

Trước đây, cuộc sống của Khoa của thực như một đường hầm dơ bẩn không lối thoát. Đường hầm đó nhơ nhuốc đến nỗi nếu bất kỳ ai biết được thì chắc chắn sẽ ruồng bỏ cậu. Đó là lần đầu tiên cậu giết người. Năm 14 tuổi cậu đã giết người. Cậu vẫn nhớ khuôn mặt của người đàn ông đó. Khuôn mặt trung niên đẫm máu cầu xin cậu tha mạng. Ông ta nói ông ta còn con gái ở nhà, còn gái ông ta cũng tầm tuổi cậu không thể không có bố. Cậu đã sớm mủi lòng nhưng cậu thương ông ta ai thương cậu? Cậu tha cho ông ta vậy ai tha cho cậu? Cái ý nghĩ sẽ bị roi quật đến chảy máu, sẽ bị dao rạch lưng, sẽ bị búa đập vào tay, tứ chi sẽ bị kéo căng đến sắp đứt lìa, v.v….làm cậu không dám không ra tay. Cái ý nghĩ đó làm vết thương trên người cậu cả mới lẫn cũ đều đau nhức. Trong một cái nhà gỗ hoang rách nát cũ kỹ, một tiếng đoàng vang lên, một dòng máu tươi tràn ra làm không khí nhiễm mùi tanh tưởi, một mạng sống vừa bị mất đi, trong tay cậu. Căn nhà đó không bị cắt nước, cậu vội vàng chạy vào nhà tắm bốc mùi hôi thối mà kỳ thật sạch cả bàn tay dính đầy máu. Nhưng sao rửa mãi không đi, trong mắt cậu vẫn là sắc đỏ kinh dị ấy. Cậu bất lực ngồi thụp xuống sàn rồi khóc. Khoa biết cậu có mặt ở đất Mỹ này là để giết người, là để học cách giết người. Nhiều năm cậu được huấn luyện khắc khổ vì một mục đích giết người. Nhưng giờ thì người cũng đã giết, con đường cậu đang đi nhất định sẽ có nhiều người nữa chết dưới tay cậu. Cho đến sau này, Khoa mới ngộ ra rằng khuôn mặt người đàn ông đó là khuôn mặt duy nhất cậu có thể nhớ được trong số những kẻ cậu đã giết.

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 38

Thành phố sầm uất nay càng nhộn nhịp, hào hứng hơn để chuẩn bị Giáng sinh. Các nhà thờ lớn nhỏ trong thành phố đều chật cứng toàn người là người. Mọi người tràn ngập trong không khí vui tươi mà đâu biết rằng hai thế lực một chính một tà, một lớn một nhỏ đang đấu đá không ngừng nghỉ. Không phải về chính trị, không phải kinh doanh, càng không phải về địa vị xã hội. Cái họ muốn là một cô gái.

Bên tà muốn cô thống khổ.

Bên chính muốn cô bình an.

Ông Minh và ông Nam đã đến The Best vài lần, dùng lối ăn nói giả tạo của doanh nhân, khéo léo dụ đối phương nói ra những thông tin mình cần. Nhưng Ngô Thái Đăng dù không phải bậc tiền bối hay lão luyện nhưng cũng có chỗ đứng trong giới kinh doanh, tuyệt không dễ mắc bẫy. Vả lại, ông Minh và ông Nam không hề có bằng chứng Đăng liên quan đến việc này. Quân làm sao có thể buộc tội Đăng với trí nhớ mơ hồ của người bị chụp thuốc. Dung đã định điều động người bên Anh sang Việt Nam tìm An nhưng bị ông Minh ngăn lại. Dung đành vận dụng hết khả năng tin học cùng trí thông minh mà tìm An. Tình hình hai bên vẫn căng như thế. Mỗi hành động của đối phương cũng phải cảnh giác cho dù đó chỉ là một cái phẩy tay.

An không biết những điều đó nhưng cô biết, bố cô và Quân đang tìm kiếm cô. Cô có thể tưởng tượng được gương mặt lãnh khốc của ông Minh. Có thể tưởng tượng được dáng vẻ lạnh lùng của Quân.

An bị bắt cóc cũng đã 2 ngày. Những ngày này, An luôn quanh quẩn với bốn bức tường. Điều đó đối với cô không có gì to lớn nhưng cô thực rất nhớ Quân, nhớ cả bố cả Dung nữa. An không theo đạo, cô vốn không tin vào Chúa và tất nhiên Giáng sinh đối với cô nó không có ý nghĩa gì hết. Nhưng năm nay, cô lại rất muốn đón Giáng sinh cùng ai đó.

An cũng thật phục mình. Trong lúc này vẫn nghĩ được những cái đó. Bây giờ xung quanh cô là một mảng u tối. Trong người lại nóng ran. Cô cảm nhận được thân nhiệt mình tăng cao. Hơi thở vô cùng nặng nhọc. An muốn đi tìm thuốc. Nhưng trong phòng này có thể có thuốc sao? An tự giễu cái suy nghĩ của chính mình. Gọi bọn người đang canh gác ngoài kia đưa thuốc cho cô? Chúng không đưa cô thuốc chuột đã là phúc rồi. An cứ trong tình trạng sống dở chết dở, mê man ấy cho đến khi không còn ý thức.

*****

– Cháu không thể chịu được nữa! Phải mau tìm ra An thôi! – Dung giận dữ khi nghĩ đến An đang bị nhốt ở nơi nào đó mà cô bất lực tìm không ra.

– Ở đây ai cũng muốn như chị nhưng có tiến triển gì đâu. – Quân lãnh đạm nói.

Ông Nam nhìn hai người chuẩn bị nổ chiến tranh thì lập tức cắt ngang:

– Tôi đã cho người theo dõi hắn nhưng hắn quả là xã hội đen mà. Cảnh giác rất cao, hành động cũng mau lẹ nữa.

– Tôi có ý này…..

Dung vừa reo lên thì lập tức bị ông Minh chặn lại:

– Từ đã!

Ông đứng dậy, tiến đến góc bàn uống nước, luồn tay xuống gầm bàn, chậm rãi gỡ ra một thiết bị nghe lén mini.

Ba người kia tròn mắt nhìn ông Minh. Khóe môi ông kéo lên một chút:

– Dung nói tiếp đi.

– Nhưng mà…..

– Cứ nói đi.

Dung ngập ngừng một chút, cô không hiểu ông Minh sao lại làm vậy nhưng cô biết ông Minh làm việc luôn có lý do. Một người đứng trước máy nghe lén nói ra kế hoạch của mình, nếu là người khác cô nhất định sẽ cười nhạo và chê anh ta ngu dốt nhưng nếu là ông Minh thì đó nhất định là hướng đi hiệu quả nhất của kế hoạch:

– Cháu thấy chúng ta nên cài người vào The Best, còn nữa phải là chức vụ thường xuyên tiếp xúc với Ngô Thái Đăng. Sau đó cài máy nghe lén cùng máy định vị trên người hắn. Hắn nhất định sẽ đến nơi An bị nhốt. Lúc đó chúng ta chỉ cần đến chỗ đó cứu An thôi.

– Tốt lắm, cứ vậy mà làm đi. Mai chúng ta sẽ để Luci nộp hồ sơ vào phòng kế hoạch rồi từng bước lên làm trưởng phòng kế hoạch. Với khả năng của cô ấy thì sẽ mất khoảng 1 – 2 tuần. Nhưng nếu có thể làm thư ký giám đốc thì thật tốt.

Nói xong những lời đó, ông Minh dùng ngón cái và ngón trỏ bóp nát máy nghe lén. Ông Nam cười cười:

– Minh, cậu thật cao tay!

Quân cũng nhếch một khóe môi nhìn ra cửa kính, nơi có thể nhìn bao quát thành phố. Dung vẫn chưa hiểu dụng ý của ông Minh:

– Mọi người giải thích chút đi. Cháu đâu làm kinh doanh như mấy người đâu!

– Chú Minh làm thế là cố tình muốn Đăng nghe được. Ngày mai chắc chắn The Best sẽ thông báo tuyển thư ký giám đốc. Hắn không muốn đợi lâu cho việc dắt mũi chúng ta theo mấy trò tiêu khiển của hắn.

– Hẳn là hắn bây giờ đang rất tự đắc vì nghe được kế hoạch của chúng ta. – Ông Nam cười cười.

– À…cháu đã hiểu! Chú đúng là cao thủ mà.

Ông Minh khẽ nhếch môi, lại gần bàn làm việc, bấm điện thoại bàn gọi thư ký Trường:

– Gọi Hòa đến đây!

Mười phút sau, một cô gái trẻ khoảng 22 – 23 bước vào, gương mặt không đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng thanh thuần, tự nhiên. Trên người cô là bộ đồ vệ sĩ màu đen. Hòa kính cẩn cúi chào ông Minh:

– Chủ tịch cho gọi tôi có việc gì?

– Cô biết ngôn ngữ ký hiệu (ngôn ngữ của người câm) phải không?

– Vâng!

– Được, tối mai cô đến trước cửa Ngô gia, ăn mặc rách rưới một chút, làm sao để kinh động đến Ngô Thái Đăng. Cô phải giả câm và không biết chữ. Cô phải vứt bỏ thái độ cùng tính cách của vệ sĩ. Phải giả vờ yếu đuối, nhu nhược. Chỉ có thế Ngô Thái Đăng mới không nghi ngờ cô. Nơi nhốt An nhất định là nơi ít người sống vì không muốn đàm tiếu, như thế ở đó sẽ chỉ có vệ sĩ. Khi nghĩ một người câm lại không có học thì không thể làm hỏng chuyện, Đăng sẽ không do dự mà đưa cô đến chỗ An làm giúp việc. Cô hiểu chứ?

– Tôi đã hiểu!

– Không còn gì nữa. Cô về chuẩn bị đi.

Hòa cúi chào rồi đi ra. Dung mắt long lanh nhìn ông Minh:

– Lợi hại! Quả là lợi hại! Nhưng sao lại là buổi tối?

– Ban ngày Ngô Thái Đăng không có nhà, một người câm lại là ăn mày thì nhất định sẽ bị quản gia đuổi đi như vậy thì hỏng bét. Được rồi, mọi về nghỉ ngơi đi. Hôm nay cũng khá mệt rồi!

*****

An nặng nề mở mắt, đầu đau như búa bổ. Cô khó nhọc ngồi dậy thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:

– Cứ nằm đi! Cô vừa mới hạ sốt thôi!

Là Khoa!

– Anh chăm sóc tôi sao? – An lãnh đạm hỏi lại

– Không phải chăm sóc, chỉ cho cô uống thuốc thôi. Tôi để cháo ở đây, cô ăn đi!

Nói rồi Khoa đứng dậy đi ra cửa:

– Rốt cục các người nhốt tôi ở đây vì cái gì?

– Làm cho cô khổ sở!

– Làm cho tôi khổ sở? – An nhếch môi – Nếu bị nhốt với bốn bức tường là khổ sở thì tôi quả thực chưa bao giờ sung sướng.

– Chỉ là chưa có lệnh của Đăng thôi.

Khoa đóng cửa, An thở hắt ra một tiếng rồi lại nằm xuống. Hôm nay là Giáng sinh, cô thực muốn chúc mọi người vui vẻ nhưng Giáng sinh năm nay của mọi người bị cô tước đi mất rồi.

Khoa vừa đóng cửa, cậu thở dài một tiếng. Tại sao cô ấy luôn làm cậu phải lo lắng cơ chứ? Trước cũng vậy giờ cũng chẳng khác gì. Một tên đàn em lại gần hỏi:

– Cậu Khoa, cậu đi nghỉ chút đi! Cậu đã thức cả đêm chăm sóc cô ta rồi, lại còn tự tay nấu cháo cho cô ta nữa!

– Tôi không cần cậu nói. Đừng để cô ấy biết. Tôi đi nghỉ có gì cứ gọi tôi!

Khoa nằm trên giường, vắt tay lên trán “Em thật sự đã quên tôi rồi! Những việc tôi làm vì em đương nhiên em không biết, những đau khổ tôi chịu vì em tất nhiên em cũng không rõ. Nhưng so với nỗi đau em quên mất tôi thì những việc ấy chỉ như đầu kim mũi chỉ thôi!”

*****

Quả đúng như ông Minh dự đoán, hôm sau The Best phát thông báo tuyển thư ký giám đốc và một người phụ nữ xinh đẹp, tài năng tên Luci trúng tuyển.

Buổi tối, trước cổng Ngô gia có một cô gái câm lấy giấy báo làm chăn nằm co ro. Dù thương cô nhưng quản gia không muốn bị trách mắng nên đã đuổi cô đi. Cô nàng lại bù lu bù loa khóc xin ở lại nhưng ngôn ngữ ký hiệu quản gia không hiểu đâm ra tức giận. Chuyện này làm kinh động đến đại thiếu gia Ngô Thái Đăng ở lầu hai. Nghe người hầu thông báo sự việc, hắn đích thân ra xem xét cô gái câm. Sau đó cho cô ăn uống, tắm rửa, thay quần áo và cả chỗ ngủ. Việc làm này làm đám gia nhân ngạc nhiên, thiếu gia của họ sao lại nhân ái đến vậy?

Sáng hôm sau, hắn đưa cô câm đó đến biệt thư ven biển để cô ta làm người hầu.

Kế hoạch của ông Minh đã thành công một nửa.

CẶP ĐÔI BĂNG TUYẾT Chương 37

Aaaaaa…..nghe các nàng nói làm ta thấy phiêu

*****

Trong khi đó, hai trong ba căn biệt thự lớn nhất thành phố đang loạn lên tìm cô chủ. Khỏi cần nói cũng biết ông Minh và ông Nam đang lo lắng thế nào. Đặc biệt, ông Minh lại trở về với con người lãnh khốc trước kia. Xung quanh ông tỏa ra một loại hàn khí làm các vệ sĩ cảm thấy vô cùng áp lực. Một người nữa chẳng khá hơn ông Minh là bao. Quân lo lắng đến mức điên cuồng. Cậu ra lệnh vệ sĩ phải lục tung các nhà máy, nhà kho bỏ hoang trong thành phố lẫn ngoại ô. Cậu phóng xe moto với tốc độ cao đến suýt gây ra tai nạn, còn bị người đi đường chửi bới. Nhưng giờ đây trong đầu cậu còn chứa được cái gì nữa. Cậu cố gắng nhớ lại hình như trong cơn mê man đêm hôm đó Đăng có nói địa điểm nhưng bộ não không nghe lời vẫn mịt mờ vô phương. Càng nghĩ Quân càng thêm lo lắng, tay ga được vặn hết cỡ. Trên đường có một bóng đen lướt qua rất nhanh. Nhanh đến mức người ta sẽ tưởng đó là một cơn gió nếu không có dư âm tiếng động cơ và lớp bụi mù mịt.

Ông Minh vẫn giữ thái độ bình tĩnh đó từ khi biết An xảy ra chuyện. Ông ngồi trên ghế sofa đơn ở trong phòng khách, hai chân vắt chéo, trước mặt là cốc trà Tuyết. Ông Nam ngồi nhìn chăm chăm vào cốc trà tuyết. Ông biết một khi ông Minh uống trà Tuyết là lúc đó tâm trạng ông đang vô cùng rối bời. Ông Nam cũng nhấp một ngụm trà Ô Long, nhẹ giọng nói:

– Tôi nghĩ lần này là tư thù.

– Đúng vậy! Đã một ngày mà không có động tĩnh từ bọn bắt cóc. Tôi nghĩ là bọn lần trước.

– Để tôi gọi Long cùng bàn bạc.

Ông Nam rút điện thoại, còn chưa kịp động đậy gì thì ông Minh ngăn lại:

– Đừng! Cậu đừng gọi Long. Khi nào bắt buộc hãy gọi cậu ta. Cậu ta là trùm mafia thế giới không cần dính vào mấy vụ nhỏ nhặt này. Cậu ta đi về không nói một câu, không chừng đang ở nước ngoài xử lý bang phái nào đó rồi.

Ông Nam gật gù:

– Cũng đúng! Vậy giờ phải tìm An ở đâu giờ??

Ông Minh lắc đầu:

– Đang cho người tìm, mong có tiến triển.

Cả hai rơi vào im lặng, cố vận dụng trí thông minh trời ban của mình nghĩ hết cách này đến cách khác. Một lúc sau, ông Nam chợt nhớ ra một điều:

– À đúng rồi! Cậu có nhớ nhà kho lần trước nhốt An không?

Ông Minh nhấp một ngụm trà, gật đầu:

– Sao thế?

– Bãi đất mà tôi mua gần đó, tình cờ biết được nhà kho đó là của nhà họ Ngô, tập đoàn The Best.

– Chủ tịch Ngô Thái Bảo?

– Đúng là lão. Lão già đó, già rồi mà vẫn quỷ kế đa đoan, vài lần suýt chút là làm hỏng việc của tôi rồi. – Ông Nam nói về Ngô Thái Bảo trong giọng điệu có vài phần giận dữ, vài phần mỉa mai.

– Chẳng phải nhà kho đó bỏ hoang sao?

Ông Nam lắc đầu:

– Chúng dùng nhà kho đó để đồ, mặc dù ít khi đến đó nhưng vẫn khóa cửa nẻo kỹ càng.

– Nhưng mà một lão già thì có thể có thù oán gì với An?

– Vấn đề không phải lão già đó mà là thằng cháu đích tôn của lão ấy – Ngô Thái Đăng. Vì nghi ngờ nhà kho, tôi cho người theo dõi Ngô Thái Đăng. Hắn thuộc dân chơi, hay đi các bar và quan hệ với nhiều cô gái. Nhưng hắn trong công việc cũng là bộ óc nhân tài. Những vụ lớn nhỏ của The Best đều do hắn giải quyết. Chỉ có điều tính cách của hắn di truyền từ ông hắn khá nhiều.

– Vậy thì có liên quan gì đến An?

– Hắn rất hay gặp Mai Anh.

– Mai Anh? Ai thế?

– Là đại tiểu thư tập đoàn Phillas. Con bé là bạn của Quân từ nhỏ. Con bé thích Quân từ lâu rồi nhưng Quân lại chỉ coi nó là bạn thôi. Quân từ nhỏ chưa giành tình cảm cho ai cả. An là mối tình đầu của nó nên nó hết sức trân trọng. Mai Anh đi gặp Đăng, nhà kho An bị nhốt của nhà Đăng. Quả thật, không muốn nghi ngờ cũng khó.

– Đại tiểu thư Phillas không phải nổi tiếng xinh đẹp, tài giỏi lại dịu dàng sao?

– Cũng không thể biết trước được điều gì. Còn nữa, The Best có một tổ chức ngầm do Đăng đứng đầu. Bấy nhiêu thôi cũng đủ để chúng ta đến tìm hắn rồi.

– Phillas chỉ cao hơn The Best một bậc, lợi lộc cũng không nhiều.

– Chú Minh, chúng ta phải đi tìm tên Đăng đó. – Bỗng Quân từ đâu xuất hiện, tay cầm mũ bảo hiểm đem đưa cho vệ sĩ.

– Tại sao cháu khẳng định là hắn?

– Vì hắn đã xưng tên. Còn nữa, đúng là lần trước Mai Anh có nhúm tay vào. Chú còn nhớ tập đoàn Mine chứ?

Ông Minh gật đầu:

– Chú là cổ đông lớn nhất mà!

– Bà Đỗ Hoa Giang là dì Mai Anh, con bà ta là Hà Mai Linh và Hà Bảo Yến vô cùng yêu quý chị họ. Trước khi bị bắt cóc, An đã bị đánh ngất, người ra tay là Hà Bảo Yến. Khi cháu đến hỏi hai chị em họ, Hà Mai Linh nhất quyết không nói, còn Hà Bảo Yến vì sợ mà thú nhận là do Mai Anh sai khiến. Cháu đã từng cảnh cáo Mai Anh nhưng có vẻ cô ấy càng ghét An hơn.

– Đi thôi! – Khi nghe Quân nói xong, trong lòng ông Minh vốn đã như lửa đốt nay bùng cháy thành hỏa hoạn.

Ông lấy áo vest vắt ở thành ghế mặc vào, cùng ông Nam đi ra xe. Quân lấy mũ, chạy về phía chiếc moto đang đỗ ngoài cửa.