-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Năm, 7 tháng 5, 2015

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC Chương 22: Trừ Phi Anh Chính Là Lục Bắc Thâm

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC
Chương 22: Trừ Phi Anh Chính Là Lục Bắc Thâm

Cô không thể ngờ rằng mình cũng có ngày phải khúm nụm hạ mình cầu xin người khác phải không?
Khi Lục Bắc Thần từ phòng tập đi ra, cơn mưa ngoài cửa sổ cũng đã ngừng nhưng đâu đó trên tầng mây vẫn còn những đám mây đen. Chúng như những linh hồn cô độc đang chờ đợi những biến cố lớn trong cuộc đời. Cố Sơ nhanh nhạy liếc thấy bóng hình anh, vội vàng rảo bước tới trước.
Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Giọt nước men theo ngọn tóc trượt xuống xương quai xanh, phản chiếu ánh sáng của nước da tráng kiện. Chiếc áo phông anh mới thay cũng hơi ẩm ướt, để lộ những đường nét cơ bắp rắn chắc. Khi Cố Sơ đón đường, anh đang vừa đi vừa dùng khăn mặt lau tóc, thấy vậy bèn dừng tay, chững bước lại.
Cô vẫn mặc quần áo của mình, tóc đã hơi khô rồi nhưng bờ môi vẫn còn nhợt nhạt. Lục Bắc Thần không ngờ cô không đi thay quần áo. Sau khi một tia nhìn hơi kinh ngạc lướt qua đáy mắt, anh lạnh nhạt lên tiếng: “Cô Cố cũng kén chọn quá nhỉ. Bộ quần áo này không vừa mắt cô sao?”
Cố Sơ nghe ra giọng châm biếm ngầm của anh, bèn cắn răng: “Không phải vậy! Cảm ơn anh! Tại em sợ thay quần áo rồi sẽ không tìm được anh nữa.”
Tựa như có một lưỡi dao đang nhẹ nhàng cứa qua lồng ngực anh, chỉ đau nhoi nhói nhưng máu chảy thành sông. Con ngươi của Lục Bắc Thần khẽ co rụt lại. Anh nhìn cô không rời mắt: “Xem ra khi có việc nhờ vả người khác cô Cố có thể hy sinh bất cứ thứ gì.”
Cố Sơ nắm chặt chiếc túi, góc cạnh của nó cứa đau lòng bàn tay cô.
“Tôi đã nói rồi, tôi không giúp được gì cho cô cả.” Lục Bắc Thần để lại câu nói này rồi bỏ đi.
Lồng ngực Cố Sơ phập phồng. Cô quay phắt người lại, đuổi theo phía sau Lục Bắc Thần, giơ tay chặn ngang trước mặt anh. Lục Bắc Thần cau mày, tiếp tục dời bước sang bên cạnh. Cố Sơ cũng lại dịch chuyển theo hướng của anh, một lần nữa giơ tay chặn anh lại. “Tôi đã làm chuyện gì khiến giáo sư Lục bất mãn sao?” Cô ngẩng ặt, ánh mắt dứt khoát.
“Rất xin lỗi. Nếu cô muốn nói tới chuyện của em gái cô, vậy thì tôi có thể trả lời cô một cách đầy trách nhiệm rằng tôi không hơi đâu làm khó bất kỳ ai trong chuyên môn của mình.” Lục Bắc Thần hất tay cô ra, cất bước đi.
“Trừ phi anh chính là Lục Bắc Thâm.” Lần này cô không đuổi theo anh nữa mà bất ngờ buông câu này sau lưng anh.
Lục Bắc Thần đã đi tới trước thang máy, dừng bước, giơ tay ấn nút. Khi hạ cánh tay xuống, anh rõ ràng hơi đờ người, sống lưng cũng thẳng tắp đến lạnh lẽo. Trong chốc lát, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu đến đáng sợ. Cố Sơ hít sâu một hơi, đi mấy bước tới trước mặt anh: “Em không biết vì sao anh không thừa nhận tên của mình. Nhưng anh chính là Bắc Thâm, thế nên khi gặp em anh mới mỉa mai giễu cợt, thế nên anh biết rõ Cố Tư vô tội nhưng vẫn ký tên. Anh làm tất cả những việc này chẳng qua chỉ muốn xem em đau khổ cỡ nào thôi, không phải sao? Nếu anh đã muốn xem trò cười của em vậy thì sao không thẳng thắn thừa nhận anh chính là Bắc Thâm. Anh có thể đường hoàng đi tới nói với em rằng anh muốn trả thù em, phải nhìn thấy em khóc, nhìn thấy em sụp đổ anh mới cam lòng!”
Sống lưng của cô chống lên cạnh cửa thang máy. Một người bé nhỏ như cô lúc này lại bộc phát một loạt những chất vấn kiên quyết đến thế. Có tia nắng nhạt ló dạng khỏi tầng mây, xuyên qua cửa kính thủy tinh, ùa vào đại sảnh, rơi xuống gương mặt cô khiến anh nhìn rõ vô vàn cảm xúc dưới đôi đồng tử màu nâu đậm của cô.
Cửa thang máy bật mở. Một giây sau cô bị anh theo đà đẩy vào trong.
Cố Sơ kinh hoàng thở dốc. Cô không đứng vững, cả sống lưng bèn đập lên tấm gương giá lạnh trong thang máy. Cô còn chưa kịp phản ứng lại, một cánh tay của anh đã sượt qua gò má cô rồi chống lên gương. Cô sững người, ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh. Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại sau lưng cô. Cô liếc nhìn thấy sự hoảng hốt của mình đang phản chiếu trong con ngươi của anh.
“Nếu tôi thật sự là Bắc Thâm, vì sao tôi phải trả thù cô?” Lục Bắc Thần hơi áp mặt xuống. Hơi thở thanh mát phả vào vầng trán sáng bóng của cô: “Hm?”
Môi dưới của Cố Sơ run lên. Câu hỏi của anh cực kỳ nhẹ nhàng nhưng lại khiến cô nhất thời á khẩu. Ánh mắt Lục Bắc Thần khi trượt từ đôi mắt xuống bờ môi cô chợt tối đi. Khi nhìn lại vào mắt cô, anh bất chợt nhếch môi cười, khẽ hừ một tiếng: “Vẫn là cô Cố tỏ ra quá tự tin rồi, tự tin cho rằng mình xứng đáng để đàn ông trả thù?”
Cố Sơ không nói được câu nào, thái dương giật lên đau đớn. Cô nhìn thẳng vào mặt anh. Ánh mắt cười mà lại như không cười của anh đả kích cô sâu sắc. Nhưng giương mắt nhìn khuôn mặt anh càng lúc càng áp sát, trái tim cô lại đập thình thịch loạn nhịp. Cô đứng thẳng lưng, môi anh liền tiếp cận tai cô. Anh hạ thấp giọng để lại một câu: “Cô không thể ngờ rằng mình cũng có ngày phải khúm nụm hạ mình cầu xin người khác phải không?”
Bả vai cô chợt run lên.
Cửa thang máy bị ai đó mở ra, bên ngoài có khách đứng đợi nhưng Lục Bắc Thần không nhúc nhích, chỉ hơi nghiêng đầu. Đôi mắt anh gần trong gang tấc, hơi thở hơi lạnh lẽo: “Đây chẳng phải là điều cô thích nhất sao? Cho người ta hy vọng để rồi cướp mất không chút nể tình. Mấy hành vi lừa dối người khác này, cô Cố đây chỉ có giỏi hơn chứ không khi nào kém cạnh đâu.”
Dứt lời, anh đứng thẳng người dậy. Khóe môi từ đầu tới cuối vẫn lơ lửng một nụ cười mập mờ khó đoán.
Trái tim Cố Sơ nhảy vọt lên đau đớn. Cô đẩy anh ra rồi chạy ra khỏi thang máy. Đám khách đứng ngoài đi vào trong, nhìn Lục Bắc Thần với vẻ hoài nghi. Lục Bắc Thần nhặt túi quần áo rơi dưới đất lên. Khi quay người lại, ánh mắt anh đã lạnh như băng…

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC Chương 21: Sự Ấm Áp Trong Tầm Tay Với

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC
Chương 21: Sự Ấm Áp Trong Tầm Tay Với

Cô biết anh còn ở trong đó, thế nên cho dù quần áo có ướt cô cũng sẽ không rời đi, vì cô sợ, sợ rằng chỉ trong chớp mắt sẽ một lần nữa đánh mất bóng hình anh…
Lục Bắc Thần đợi cô lên tiếng, cực kỳ nhẫn nại.
Con số phía trên thang máy đang thay đổi từng nét một nhưng không gian giữa anh và cô lại như đang ngừng lặng. Anh đứng đó, như một cây tùng bất động, dường như giữa trời đất này chỉ còn một chuyện đáng để anh đợi chờ, chính là câu nói của cô. Nhưng càng thấy anh bình tĩnh chờ đợi, cô lại càng bối rối.
Cửa thang máy mở ra.
Lục Bắc Thần vẫn đứng nguyên chỗ cũ nhìn cô mà không định ra ngoài. Cố Sơ sốt sắng, há miệng rồi lại ngậm miệng, những lời muốn nói như quả hạch cắm vào cổ họng, không sao nuốt xuống được. Đèn hiển thị phía trên thang máy sáng lên, cánh cửa sắp đóng lại. Cuối cùng anh không thể đợi được câu nói tiếp theo của cô. Trước khi ra khỏi thang máy, anh buông một câu: “Nghĩ kỹ muốn nói gì đi đã rồi hãy tìm tôi. Còn nữa, tôi là pháp y, không biết chữa cảm sốt.”
Cố Sơ hơi ù tai. Đã có người từng nói với cô những lời như thế. Người đó nói: Với người có tần suất một năm bốn mùa thì bị cảm tới ba mùa như em, chắc chắn là định rèn giũa anh thành bác sỹ toàn năng rồi. Câu nói này cứ văng vẳng trong đầu, va đập với câu nói của Lục Bắc Thần. Trong không khí, mùi hương của anh nhạt nhòa đến mức gần như tan biến. Cô bất giác tỉnh lại: “Này…” rồi đuổi theo.
Kết quả, Cố Sơ bị chặn lại ngoài cửa phòng tập thể hình VIP, chỉ có thể giương mắt nhìn các anh chàng đẹp trai và các cô nàng xinh tươi lần lượt được vào trong bằng thẻ đặc biệt. Phòng tập thể hình phục vụ khách hàng VIP tổng cộng có hai tầng, diện tích vừa vặn, không lớn cũng không nhỏ, vừa đảm bảo được sự riêng tư vừa đủ không gian để tập luyện. Có mấy lần cô định xông vào, cuối cùng đều bị bảo vệ “mời” ra ngoài một cách vô cùng lịch sự.
Không có kết quả nhưng lại không cam tâm rời đi, Cố Sơ tìm một góc sofa ngồi đợi.
Trong phòng tập, Lục Bắc Thần không lên bể bơi trên tầng mà chọn máy chạy bộ. Anh đặt thời gian. Từ góc này, thông qua sự phản chiếu của chiếc gương, anh có thể dễ dàng nhìn thấy cái bóng đang ngồi trong khu nghỉ ngơi. Nhỏ bé, cả người co ro ngồi đó, có lẽ là nhiễm lạnh rồi. Cho dù cách nhau một khoảng, anh vẫn có thể nhìn rõ gương mặt đã tái nhợt nhưng vẫn có chút bướng bỉnh của cô.
Nhịp bước chạy có phần hỗn loạn. Anh thu ánh mắt lại, hít sâu một hơi để điều chỉnh nhịp thở. Có cô gái xinh đẹp kiều diễm bước tới bắt chuyện, Lục Bắc Thần ngoảnh mặt làm ngơ. Cô gái đó cảm thấy nhạt nhẽo cũng bỏ đi. Anh vẫn giữ tốc độ như trước nhưng con số không ngừng nhảy nhót trước mắt cũng không thu hút được sự chú ý của anh. Khóe mắt anh liếc nhìn chiếc gương. Cái bóng nhỏ hình như vừa hắt xì hơi, Lục Bắc Thần bất chợt nhíu mày.
Chẳng biết Cố Sơ đã đợi bao lâu, tóm lại cô có một niềm tin là phải đợi anh ra. Nhiệt độ cơ thể làm quần áo bắt đầu trở nên ẩm sì. Cô cảm thấy hơi lạnh, đầu cũng hơi nặng, vô thức ra sức dựa vào một góc sofa, cố gắng hút lấy cái ấm áp. Không biết lại qua bao lâu nữa, mí mắt cô sắp díp cả lại, bỗng có một giọng nói lịch sự vang lên trên đỉnh đầu: “Thưa chị! Chị vẫn ổn chứ ạ?”
Cố Sơ bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn, là nhân viên phục vụ của khách sạn. Anh ta đặt một cốc nước nóng ở một vị trí cô có thể với tới rồi đưa cho cô một chiếc túi có biểu tượng của Versace: “Gửi chị những thứ này.”
Cô ngạc nhiên, đón lấy rồi mở ra xem. Đó là một chiếc áo sơ mi trắng được cắt may vô cùng đơn giản cộng thêm một chiếc quần bò loại giặt tay mềm mại. Cô nhận ra, là kiểu quần bò kinh điển.
“Đây là?”
“À, đây là mấy thứ anh Lục ở trong phòng tập bảo chúng tôi chuẩn bị cho chị, quần áo và nước nóng.” Người phục vụ cười rạng rỡ: “Tôi thấy chị nên đi thay quần áo đi đã, quần áo của chị ướt thế này dễ bị cảm lắm.”
Cố Sơ ngỡ ngàng, ôm túi quần áo đứng lên nhìn về phía phòng tập nhưng không thấy bóng Lục Bắc Thần. Cô chạy tới trước cửa, không ngững kiễng chân ngó vào trong dưới cái “quắc mắt” của nhân viên bảo vệ. Cuối cùng cô đã nhìn thấy người đàn ông trên chiếc máy chạy bộ trong góc, con tim lại một lần nữa đập loạn một cách vô dụng. Cô không ngừng cảnh cáo bản thân: Bình tĩnh, không được lộn xộn, không được náo loạn!
Cô biết anh còn ở trong đó, thế nên cho dù quần áo có ướt cô cũng sẽ không rời đi, vì cô sợ, sợ rằng chỉ trong chớp mắt sẽ một lần nữa đánh mất bóng hình anh…

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC Chương 20: Quá Khoe Khoang Sự Thấu Hiểu

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC
Chương 20: Quá Khoe Khoang Sự Thấu Hiểu

Rõ ràng Lục Bắc Thần đang định ra ngoài. Áo phông cùng chiếc quần thoải mái, xem ra anh sắp tới phòng tập thể hình. Giờ đây, chỉ cách một cánh cửa mà như đã cách cả mấy đời. Một tiếng “giáo sư Lục” khiến ánh mắt Lục Bắc Thần có thêm đôi chút cảm xúc, nhưng nhìn tới tận cùng thì vẫn hoàn toàn kín đáo.
“Hình như lần nào gặp, cô Cô cũng rất nhếch nhác.” Anh quan sát cô từ trên xuống dưới, thản nhiên nói.
Cố Sơ biết dáng vẻ của mình bây giờ rất tệ hại. Đầu óc thì bê bết, váy áo trên người cũng ướt sũng, nói trắng ra không khác gì một kẻ lánh nạn. Thật ra anh nói không sai. Cô đúng là rất thảm hại. Từ sau khi gặp anh, lần đầu thì điên cuồng như thế, còn lần này bản thân cô cũng cảm thấy cả người mình tồi tệ hết mức.
“Tìm tôi có việc gì sao?” Anh lại cất lời hỏi trên đỉnh đầu.
Cố Sơ thầm lẩm bẩm trong lòng: Anh nói mấy lời đó với Thịnh Thiên Vỹ chẳng phải rõ ràng muốn tôi tới tìm anh sao? Dĩ nhiên, mấy lời này cô không thể nói ra, lỡ như cô hiểu nhầm ý người ta thì sao? Cô ngước mắt lên đối diện gương mặt anh. Khuôn mặt trước mắt rõ ràng là của Bắc Thâm, nhưng cô chỉ có thể khép nép nói: “Tôi muốn biết tình hình của Cố Tư, con bé…”
“Thụ lý vụ án có trình tự của nó, chuyện này tôi không thể giúp cô được.” Nói rồi, Lục Bắc Thần bước ra, đóng cửa, đi thẳng về phía cầu thang máy.
Cố Sơ như bị ai đánh một gậy phía sau, có một khoảnh khắc không sao thở nổi. Cô ngây ngốc quay đầu nhìn anh, cái bóng cao lớn ấy trông luôn xa cách như vậy. Cô cuộn chặt tay lại, bước chân đã không còn nghe theo sự điều khiển của bản thân nữa. Cô rảo mấy bước lên trước, lập tức chặn đường anh.
Lục Bắc Thần dừng bước, không hề giận dữ mà chỉ bình tĩnh nhìn cô.
“Nhưng báo cáo khám nghiệm tử thi do anh làm.” Cố Sơ nhìn thẳng vào mắt anh, hơi thở có phần gấp gáp.
Lục Bắc Thần đút hai tay vào túi, ngữ khí chậm rãi: “Đây là công việc của tôi. Cô Cố cần tôi báo cáo tiến trình công việc sao?”
“Cố Tư là em gái tôi. Tôi có quyền được biết đầu đuôi câu chuyện.” Cố Sơ nói thẳng: “Còn nữa, tôi rất chắc chắn về đạo đức của em gái mình. Nó tuyệt đối không liên quan tới cái chết của Tiêu Tuyết.”
Nghe xong câu ấy, Lục Bắc Thần cười, nhưng nụ cười không ngấm vào tận sâu đáy mắt mà chỉ mơn man khẽ khàng nơi bờ môi: “Cô Cố học được cách suy nghĩ cho người khác như vậy từ khi nào thế?”
Cố Sơ ngẩn người.
“Nếu là vì chuyện của em gái cô thì xin lỗi, tôi không giúp gì được.” Lục Bắc Thần thu lại nụ cười, gương mặt lại như ánh nắng mùa đông, không lạnh lẽo mà cũng chẳng ấm áp: “Nhân tiện nhắc nhở cô một câu, quá khoe khoang về sự thấu hiểu của mình cuối cùng đổi lại sẽ chỉ có tổn thương mà thôi.” Khi nói những lời này, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi gương mặt cô, từng câu từng chữ được đặt xuống một cách sâu sắc. Dứt lời, anh vòng qua người cô, tới ấn thang máy.
Cố Sơ đứng nguyên tại chỗ, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, không biết vì lời nói của Lục Bắc Thần hay đơn thuần chỉ vì áo quần còn chưa khô.
Khi thang máy “ding” một tiếng rồi bật mở, giống như nó bỗng dưng khai thông huyết mạch của cô. Cô không suy nghĩ gì hết, lập tức quay người xông vào trong thang máy. Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại sau lưng cô. Cô và anh một lần nữa gặp nhau trong một không gian nhỏ hẹp. Lục Bắc Thần hình như không mấy kinh ngạc về hành vi của cô. Ánh mắt anh rời rạc nơi gương mặt cô, có chút cao ngạo, có phần chiếm ưu thế.
Phủ kín cả không gian là mùi thuốc khử trùng cực nhạt nhòa trên cơ thể người đàn ông và mùi hương dịu nhẹ của người con gái. Có mùi thuốc khử trùng làm nền, hương thơm đó cũng trở nên hơi lạnh lẽo, nhưng lại khiến người ta nhung nhớ. Lục Bắc Thần thầm hít sâu một hơi, mùi hương ấy bèn thấm sâu vào lá phổi, sau đó túm chặt lấy trái tim khiến anh đau đớn tới cùng cực.
Cố Sơ biết Lục Bắc Thần đang nhìn mình, trái tim lại bắt đầu đập loạn nhịp. Cô cảm thấy hành vi của mình quả thực hơi đường đột, chí ít thì khi bị nhốt với anh trong cùng một không gian thế này, cô bỗng không biết câu tiếp theo sẽ phải nói thế nào.
“Thật ra… tôi còn có chuyện khác.” Cô thốt lên câu này một cách khó khăn…

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC Chương 19: Đẹp Quá Mức Sẽ Trở Nên Không Chân Thực

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC
Chương 19: Đẹp Quá Mức Sẽ Trở Nên Không Chân Thực

Cái lạnh lẽo của nước mưa ngập đầy lồng ngực ít nhiều đè nén nhịp đập điên cuồng của con tim…
Ánh nắng sáng đến chói mắt, mặc sức tung hoành trong ngày xuân. Những cây ngọc lan trong vườn trường đều đã nở hoa, từ xa nhìn lại dịu dàng như đầu cành đọng tuyết trắng. Anh đang ngồi trên chiếc ghế màu gỗ thô dưới gốc cây, dựa nghiêng vào thân cây một cách rất thoải mái. Mặt trời rải nắng xuống những cánh hoa mềm mạ,i đọng lại trên những lọn tóc vụn vặt trước trán anh, khúc xạ thứ ánh sáng như lông động vật. Từ xa đã có thể nhìn thấy bóng dáng cao gầy thẳng tắp của anh, chiếc áo phông cổ chữ V rộng rãi cùng chiếc quần bò cũ. Màu trắng như bông ấy dường như đã hội tụ ánh sáng, tập trung xung quanh anh, cực kỳ giản dị mà trong trẻo. Anh ngậm một cọng cỏ trong miệng, lười biếng nhìn về phía sân bóng rổ gần đó, từ cái bóng nghiêng nghiêng của xương sống mũi cao thẳng phản chiếu một vẻ bướng bỉnh.
Anh thu hút ánh mắt của quá nhiều bạn nữ, nhưng không ai dám bước tới quấy rầy sự nhàn nhã của anh, chỉ đứng từ xa như đang ngắm nhìn một thiên thần. Nhưng chẳng mấy chốc anh nhìn thấy cô trong mái tóc dài khẽ bay bay khi có cơn gió nhẹ thổi qua. Cô đứng im ở một vị trí cách anh khoảng mười bước chân, khẽ mỉm cười nhìn anh.
Anh cũng cười, khi khóe môi cong lên trông có hơi nghịch ngợm. Anh không động đậy, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, bờ môi hoàn hảo vẽ ra hai chữ: Lại đây!

“Cô ơi?”
Giọng nói bất ngờ phá vỡ những hình ảnh trong đầu Cố Sơ. Cô chợt tỉnh lại, nhưng trong tim chảy tràn một nỗi đau.
“Tới nơi rồi.” Người tài xế taxi thấy cô cứ ngồi im mãi bèn tốt bụng nhắc nhở một câu.
Cố Sơ nhìn ra ngoài cửa xe. Màn mưa giăng mờ tầm mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy hai chữ “Danh Môn”. Cô nhất thời có phần hoảng loạn. Hình ảnh trong suy nghĩ đẹp vô cùng. Ánh nắng rực rỡ, ngọc lan trắng như tuyết, chàng trai khẽ mỉm cười với cô… Đẹp quá mức sẽ trở thành không chân thực. Thế nên cô có phần quên mất là cảnh ấy đã từng thật sự xảy ra hay chỉ xuất hiện trong tranh vẽ của mình.
Cô xuống xe. Trên những bậc thềm dài dằng dặc là khách sạn có giá cao nhất thành phố khiến người ta phải líu lưỡi. Không còn bị ngăn cách bởi cửa xe, hai chữ “Danh Môn” được phản chiếu rõ ràng vào mắt cô, khoe ra thân phận cao quý dưới ánh đèn đường mờ mịt trong mưa.
Nghe nói đây là nơi Lục Bắc Thần nghỉ lại, được coi là vị khách quý cực kỳ quan trọng, sắp xếp vào khách sạn này. Có thể lấy được địa chỉ chính xác cũng phải cảm ơn Thịnh Thiên Vỹ.
Một chiếc ô nhanh chóng được che lên đỉnh đầu, bên tai cô là tiếng hỏi han lịch sự của người bảo vệ cửa ra vào: “Thưa chị! Chị muốn vào khách sạn ạ?”
Lúc này Cố Sơ mới ý thức được mình đang đứng ngây người, bị ướt mưa một lúc lâu mà chẳng hề hay biết. Nắm chặt chiếc ô trong tay, cô khẽ gật đầu. Người bảo vệ giơ tay về phía trước: “Mời chị!”
Cô nhìn cánh cửa lộng lẫy vàng son trước mắt, hít sâu một hơi. Cái lạnh lẽo của nước mưa ngập đầy lồng ngực ít nhiều đè nén nhịp đập điên cuồng của con tim. Cô cắn răng đi vào trong khách sạn.
Lục Bắc Thần.
Cô có nên tin anh không phải Bắc Thâm không?
Đứng trước cửa, Cố Sơ bỗng thấy hơi hồi hộp, rất lâu không dám ấn chiếc chuông cửa gần trong gang tấc. Cô không biết vì sao mình khăng khăng muốn tới tìm anh, giống như cô một mực tin tưởng rằng câu nói “muốn tháo chuông cần có người buộc chuông” ấy là nói ột mình cô nghe. Vậy nên, cô đã tới, nhưng lại không biết câu đầu tiên nên nói gì.
Đúng lúc này, cánh cửa dày và nặng trước mặt vang lên tiếng “cạch” rồi được mở ra.
Cứ như thế, cô và anh một lần nữa gặp mặt nhau.
Chẳng ai ngờ tới.
Cô đứng ngoài cửa, có chút lúng túng.
Anh đứng trong phòng, có phần sửng sốt.
Đờ ra khoảng hai giây, Lục Bắc Thần đã thu lại nét mặt của mình. Gương mặt tuấn tú lại điềm đạm như nước. Anh nhìn cô, đáy mắt bình thản, không bộc lộ dù đôi chút cảm xúc vui buồn mừng giận. Biểu cảm của Cố Sơ không khôi phục lại nhanh như anh, cô vô thức buột miệng: “Bắc…” Chữ đầu tiên vừa lăn từ khóe môi ra, cô chợt hoàn hồn lại, sửa chữa: “Chào anh, giáo sư Lục!”
Nếu như anh chỉ thừa nhận mình là Lục Bắc Thần…

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC Chương 18: Hai Câu Nói Của Anh

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC
Chương 18: Hai Câu Nói Của Anh

Thịnh Thiên Vỹ, chủ tịch tập đoàn Viễn Thăng nổi tiếng trong nước, mấy năm nay làm ăn rất mạnh mẽ, hưng thịnh, không những đẩy mạnh ngành sản xuất lông cừu của Ordos ra toàn thế giới mà còn hợp tác mua bán nguồn năng lượng với nước ngoài, có vị thế không thể xem thường. Cố Sơ không thể ngờ Hứa Đồng lại tìm một nhân vật tầm cỡ như vậy tới giải quyết chuyện của Cố Tư, trong lòng vừa cảm động lại vừa hoài nghi. Chị họ và người đàn ông trước mặt này có quan hệ gì?
Sau màn chào hỏi ngắn ngủi, Thịnh Thiên Vỹ bèn đi vào chuyện chính.
“Lần trước ở đồn công an, Cố Tư đã nói dối.” Anh kể lại tường tận những việc mình nghe ngóng được: “Một tháng trước, trong buổi tiệc, Cố Tư đúng là có nảy sinh mâu thuẫn với Tiêu Tuyết, mọi người đều chứng kiến. Nhưng sau khi bữa tiệc kết thúc, hai người họ lại một lần nữa cãi vã. Cố Tư và Tiêu Tuyết đã đánh nhau. Cố Tư ra tay không hề nhẹ, Tiêu Tuyết đã bị thương. Vì sự việc xảy ra sau bữa tiệc, khi mọi người đều đã ra về nên không ai nhìn thấy.”
Hứa Đồng sững người, Cố Sơ cũng chết đứng. Rất lâu sau, cô mới hoàn hồn trở lại, nói: “… Không thể nào! Từ nhỏ tới giờ, Cố Tư chưa bao giờ đánh nhau với ai.”
“Phía cảnh sát đã nắm được chứng cứ, chứng thực Cố Tư đúng là đã làm Tiêu Tuyết bị thương.” Thịnh Thiên Vỹ hạ giọng xuống rất thấp.
Cố Sơ cảm thấy như trong đầu chứa hàng vạn con ong mật, vo vo như sắp nổ tung. Cô cảm thấy có một khoảnh khắc trước mặt bỗng trắng xóa, gần như sắp ngất xỉu. Cô cố gắng nắm chặt tay lại, chỉ có nỗi đau khi đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay mới kéo được hồn vía đang du đãng của cô quay trở lại: “Cứ coi như… Cứ coi như đã từng xô xát thì cũng có thể chứng minh được điều gì? Lẽ nào chỉ vì nó từng ra tay đánh người mà nghi ngờ nó có động cơ giết người?”
“Vấn đề bây giờ là Cố Tư không hợp tác với việc điều tra của cảnh sát. Con bé chỉ thừa nhận đã từng đánh Tiêu Tuyết nhưng mục đích ra tay và những hiềm khích đối với Tiêu Tuyết thì một mực không nói.”
“Cố Tư chỉ không ưa Tiêu Tuyết một chút thôi. Nó từng nói với tôi, lúc ở bữa tiệc Tiêu Tuyết đã rất huênh hoang.” Cố Sơ hết lời thanh minh cho Cố Tư.
Thịnh Thiên Vỹ trầm ngâm, không nói gì.
“Phải chăng chuyện này không đơn giản như vậy?” Hứa Đồng để ý tới nét mặt của Thịnh Thiên Vỹ, nhạy bén hỏi một câu.
Sau khi nghe Hứa Đồng nói, Cố Sơ cũng phát hiện ra nét mặt nặng nề của Thịnh Thiên Vỹ. Một trái tim vốn đã điêu tàn trong mưa gió giờ lại bị kéo lên tận cổ họng, chất đầy hoang mang lo lắng: “Tổng giám đốc Thịnh! Có chuyện gì anh cứ nói thẳng.”
Thịnh Thiên Vỹ thở dài, ngước mắt lên nhìn Cố Sơ: “Tôi nghĩ cô đã biết pháp y phụ trách thi thể của Tiêu Tuyết là Lục Bắc Thần rồi phải không?”
Cố Sơ nghe thấy tiếng trái tim mình đập thịch một cái. Thứ nhất, câu nói này của Thịnh Thiên Vỹ đã khẳng định với cô rằng Tiêu Tuyết đích thực đã chết, hơn nữa cảnh sát cũng đã tìm thấy thi thể. Thứ hai, vị tiến sỹ nhân chủng học khét tiếng đó, người đàn ông giống Bắc Thâm y như đúc ấy quả nhiên là nhằm vào Tiêu Tuyết mới tới đây. Cô khẽ gật đầu, nhất thời cảm thấy khó mà chịu đựng nổi.
“Những chứng cứ liên quan tới việc Cố Tư đả thương người đều tới từ việc khám nghiệm thi thể. Lục Bắc Thần là người có quyền phát ngôn nhất.” Thịnh Thiên Vỹ nói rõ sự thật cho cô biết. Sau khi uống một ngụm cafe, anh đặt chiếc cốc xuống, rồi lại tiết lộ thêm: “Nghe nói, chính Lục Bắc Thần là người đặt bút ký tên.”
Cố Sơ siết chặt tách cafe, cảm giác lạnh lẽo lúc trước lại quay về. Bất thình lình, một tia chớp rạch ngang ngoài cửa sổ, ngay sau đó là một tiếng sấm vang dội làm khách trong quán cafe giật nảy mình. Cố Sơ cảm thấy cổ họng tắc nghẹn, không thể nói thành lời. Cô chỉ vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Rõ ràng mới có hai giờ chiều mà âm u như ban đêm. Đám mây đen xa gần cao thấp đó giống hệt như lưỡi hái trong tay thần chết, đang từng bước tới gần, bày ra sự đáng sợ, lăng trì sự tỉnh táo. Cố Sơ không thở nổi, trong đầu chỉ văng vẳng câu nói ban nãy của Thịnh Thiên Vỹ: Chính Lục Bắc Thần là người đặt bút ký tên…
“Nếu là giáo sư Lục phụ trách vụ này chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nhiều sao?” Hứa Đồng nhỏ giọng hỏi Thịnh Thiên Vỹ.
Cố Sơ nhìn chị ấy. Cô cảm thấy chị họ nói câu này nhất định là có căn cứ. Ai ngờ Thịnh Thiên Vỹ lại lắc đầu: “Những chuyện khác thì còn dễ thương lượng với Lục Bắc Thần, nhưng chỉ cần dính dáng tới công việc, cậu ấy sẽ không nể mặt bất kỳ ai. Con người cậu ấy nổi tiếng khắt khe, đừng hòng có người có thể phá vỡ nguyên tắc, quy định của cậu ấy. Anh cũng đã cố gắng lấy quan hệ ra để bảo cậu ấy buông tha. Cậu ấy thì hay rồi, nói hai câu đã đuổi anh đi.”
Lúc nói mấy lời này, Thịnh Thiên Vỹ có vẻ khóc dở mếu dở, Cố Sơ hoàn toàn nhận ra. Với địa vị xã hội của anh như ngày hôm nay, e là chẳng có mấy người dám không nể tình anh. Hứa Đồng nghe xong cực kỳ sửng sốt, bèn hỏi: “Anh ấy nói gì?”
Lần này Thịnh Thiên Vỹ nhìn thẳng vào Cố Sơ, khiến cô nổi da gà khắp người. Rất lâu sau, anh mới từ tốn nói: “Cậu ấy nói, ai buộc chuông hãy tự tới tháo chuông.”
Cố Sơ ngẩn người.
“Cậu ấy còn nói, cô Cố đây là người hiểu rõ câu nói này nhất…”

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC Chương 17: Tử Đinh Hương Rụng Khắp Mặt Đất

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC
Chương 17: Tử Đinh Hương Rụng Khắp Mặt Đất

Thứ năm lại bắt đầu mưa. Từng giọt mưa to bằng hạt đậu đập thẳng lên lớp kính thủy tinh như một kẻ đi nhặt nhạnh những cô đơn đang gõ lên cái ấm lạnh trên thế gian khiến lòng người hoảng hốt. Ở Quỳnh Châu, đầu mùa xuân nở nhiều nhất là tử đinh hương nhưng lại bị cơn mưa lớn đánh rơi. Đây vốn là loài hoa nở ban ngày những đã mất hết vẻ đẹp rực rỡ trong cơn mưa này. Từ khung cửa sổ sát sàn của quán cafe nhìn ra, khắp mặt đất trải một màu tím của nụ hoa, khắp nơi là hương hoa lạnh lẽo hòa với mùi tanh của mưa.
Một cốc cafe nóng vẫn không thể ủ ấm bàn tay Cố Sơ. Cái lạnh vẫn bám riết lấy ngón tay, rất lâu không tan đi. Hứa Đồng ngồi đối diện cô. Thấy cô mím chặt môi mãi, chị ấy bèn đưa tay nắm chặt lấy tay cô, lúc ấy mới nhận ra sự băng giá ở đầu ngón tay cô: “Cố Tư nhất định sẽ không sao đâu. Đừng lo lắng! Phía cảnh sát cũng chỉ đang điều tra theo thủ tục thôi.”
“Lần này khác. Mấy hôm trước nó cũng tới đồn công an nhưng em tới bảo lãnh là không sao nữa. Lần này Cố Tư lại bất ngờ bị cảnh sát đưa đi. Em muốn gặp mặt nó để tìm hiểu tình hình cũng khó.” Cố Sơ siết chặt tay Hứa Đồng, nếu nghe kỹ sẽ nhận ra thanh âm của cô đang run rẩy: “Chị họ! Em sợ nó thật sự có liên quan tới vụ án của Tiêu Tuyết, cho dù chỉ là một chút xíu.”
“Không đâu. Trước giờ Cố Tư vẫn rất ngoan. Chẳng phải em cũng nói đó sao, nhưng gì phải nói nó đã nói hết với em rồi. Em đừng căng thẳng, lát nữa nghe xem tổng giám đốc Thịnh nói thế nào.” Hứa Đồng giơ cánh tay còn lại lên xem giờ rồi nhẹ nhàng nói: “Chắc là anh ấy sắp tới rồi.”
Cố Tư một lần nữa bị cảnh sát dẫn đi. Lần này im hơi lặng tiếng. Nếu không phải lúc đó bạn cùng phòng của Cố Tư vô tình bắt gặp thì Cố Sơ cũng chẳng thể biết được chuyện này. Sau khi nhận được tin, Cố Sơ vội vàng tới đồn công an, ai ngờ cô không những không được đưa Cố Tư đi mà còn không được gặp mặt. Đáp án cô nhận được là: Tạm thời cô ấy phải ở lại để hợp tác điều tra.
Mấy tiếng đồng hồ giày vò như qua cả mấy thế kỷ, cứ nghĩ tới việc em gái mình đang phải một thân một mình đối mặt với những câu hỏi thẩm vấn của cảnh sát, lòng Cố Sơ lại rối như tơ vò. Cô không nắm rõ tình hình, nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được lần này Cố Tư bị đưa đi chắc chắn không bình thường. Tuy đây là thành phố cô sinh ra và lớn lên, nhưng bố mẹ đã mất, người đi trà lạnh, một cô gái như cô cũng chẳng thể tìm được mối quan hệ nào đáng tin cậy để nghe ngóng giúp tình hình. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể cầu cứu người chị họ ở Bắc Kinh xa xôi, Hứa Đồng, mong chị ấy có thể giúp cô nghĩ cách.
Sau khi biết chuyện, Hứa Đồng lập tức đáp chuyến bay sớm nhất tới Quỳnh Châu. Gặp được cô rồi, chị ấy nói ngay: Đừng lo! Chị đã tìm người giúp đỡ rồi! Thật ra người Cố Sơ không muốn làm phiền nhất chính là Hứa Đồng. Vì cô biết bao năm nay Hứa Đồng ở Bắc Kinh dốc sức làm việc khó khăn nhường nào, lại còn nghe nói người sếp trước kia của chị ấy, Niên Bách Ngạn, đã bị tuyên án ngồi tù, chắc chắn đã đủ khiến chị ấy buồn phiền.
Cô biết Hứa Đồng trước giờ vẫn yêu thầm sếp mình, yêu thầm người thương nhân đá quý dù về điều kiện ngoại hình hay vốn liếng đều hoàn hảo đó. Nhưng cô tin chị họ mình tuyệt đối không phải người hám danh lợi. Bao năm qua Hứa Đồng ở bên người đàn ông họ Niên ấy, cùng anh ta nỗ lực, nhìn anh ta từng bước, từng bước tiến lên đỉnh cao sự nghiệp chắc chắn không phải vì tiền.
Cánh cửa quán cafe được mở ra, cuốn theo cả cơn gió nồng mùi mưa vào trong, làm vang tiếng chuông đồng phía tay vịn. Một người đàn ông cao lớn mặc áo vest bước vào. Người che ô cho anh ấy có lẽ là tài xế, sau đó lại lặng lùi quay về xe.
Anh ấy đi về phía này. Cố Sơ không chú ý. Hứa Đồng liếc nhìn thấy anh ấy bèn đứng dậy. Lúc ấy Cố Sơ mới nhận ra, cũng đứng dậy quay đầu lại. Người đàn ông đã đi tới trước mặt cô. Hứa Đồng lập tức giới thiệu với Cố Sơ: “Vị này là tổng giám đốc Thịnh, chắc là em biết.”
Cố Sơ ngước mắt lên nhìn anh ấy. Một vóc dáng rất mạnh mẽ, gương mặt cương nghị, chính trực và một ánh mắt lấp lánh nụ cười. Anh ấy nói: “Cô chính là Cố Sơ? Chào cô! Tôi là Thịnh Thiên Vỹ!”
Cố Sơ cảm thấy nụ cười của anh ấy rất ấm áp, trong lòng bỗng không còn cảm thấy lạnh nữa, giơ tay ra: “Chào tổng giám đốc Thịnh! Ngưỡng mộ đã lâu!”

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC Chương 16: Tìm Đầu Về Đây

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC
Chương 16: Tìm Đầu Về Đây

Có người gõ cửa, thanh âm dè dặt, lịch sự.
“Vào đi!” La Trì lớn tiếng nói, rõ ràng đã bị giật mình bởi tiếng gõ cửa đột ngột vang lên ấy nên có phần không vui.
Một chàng trai đeo kính nho nhã bước vào, ôm theo một chồng tài liệu. Đó là Vương Nhuệ, người mới vào sở cảnh sát chưa lâu, tạm thời nghe theo sự sắp xếp của La Trì, thấy sắc mặt La Trì không tốt lắm, bỗng cảm thấy sợ hãi. Cậu ta lại cẩn thận liếc nhìn Lục Bắc Thần một cái, bất chợt rùng mình. Cậu ta luôn cảm thấy vị chuyên gia được mời từ ngoài về này lạnh như băng, không dễ gần gũi. Thêm nữa, lúc đó khi nhận vụ án của Tiêu Tuyết, vị giáo sư Lục này chỉ nói bốn chữ: “cốt nhục phân ly”.
Cái gọi là “cốt nhục phân ly” thực chất chính là bắt đầu một sự kiên nhẫn và sức chịu đựng cực lớn để hoàn thành công việc chia tách thịt và xương của thi thể. Công việc này đòi hỏi sự khắt khe, ít nhất thì tất cả đồng nghiệp đều cho là như vậy. Nhưng nghe nói vị giáo sư Lục này khi giám định thi thể vẫn luôn có thói quen này. Thế nên để sớm phá được án, mọi người không thể không làm theo yêu cầu của anh. Pháp y không đủ nhân lực, người mới như Vương Nhuệ đã bị điều tới giúp đỡ. Đây là việc cậu ta khó chịu đựng nhất. Một thanh niên đầy chí khí vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát, thề nguyền son sắt sẽ vì nhân dân phục vụ giờ lại tới làm một công việc còn chưa bằng trợ lý pháp y. Thế nên, vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cậu ta đã sợ sệt, lo rằng anh lại đề xuất bừa một thói quen sạch sẽ nào đó.
“Giáo sư Lục! Đây là báo cáo xét nghiệm ADN tìm được từ thịt bắp tay của nạn nhân. Anh xem qua một chút. Nếu không còn vấn đề gì nữa thì anh ký tên lên đây ạ.”
La Trì thấy đôi tay đưa tài liệu của cậu nhóc cũng đang run lẩy bẩy, không nhịn được cười. Lục Bắc Thần không cười. Anh đón lấy với nét mặt vô cảm, mở ra, lật xem. La Trì nhìn thấy rõ ràng đầu mày Lục Bắc Thần hơi nhíu lại, rất lâu vẫn không thể dãn ra.
Anh ấy đang định lên tiếng hỏi tình hình thì thấy anh rút một chiếc bút từ trong túi áo blouse trắng ra. Anh cầm bút tay trái. Khi đặt xuống giấy, đầu bút không hề do dự, vung một cái rồi ký tên.
“Các cậu cần cử thêm người tiến hành lục soát.” Sau khi đưa lại tài liệu cho Vương Nhuệ, Lục Bắc Thần bình thản nói: “Tôi muốn xem tình hình vết thắt cổ. Cho dù chỉ còn lại xương cũng phải tìm về đây cho tôi.”
Phần đầu và phần cổ của tử thi không cánh mà bay, mang lại nhiều khó khăn cho công việc khám nghiệm tử thi.
Vương Nhuệ còn trẻ người, buột miệng nói: “Công việc tìm kiếm này không hề dễ dàng. Số người có hạn lại phải vào núi tìm kiếm cần có thời gian.”
“Hay là tự tôi đi tìm đây?” Lục Bắc Thần hỏi ngược lại.
Ai ngờ Vương Nhuệ không nghe ra ngữ khí của anh, lại còn tưởng thật, mắt sáng rực lên: “Nếu có được sự giúp đỡ của giáo sư Lục đương nhiên là rất tốt…” Nói tới đây, cậu ta lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, lập tức im bặt.
La Trì không nói gì. Lục Bắc Thần cũng không lên tiếng nữa, chỉ bình tĩnh nhìn Vương Nhuệ không rời mắt. Lúc này Vương Nhuệ mới tỉnh ra, lập tức gượng cười mấy tiếng, sửa chữa: “Đùa thôi! Tôi nói đùa ấy mà.”
“Có vấn đề gì sao?” Lục Bắc Thần nhìn sang La Trì.
La Trì cố nhịn cười, hắng giọng nói: “Tuyệt đối không thành vấn đề. Tôi có thức trắng cũng sẽ tìm được cái đầu đó về đây cho cậu.” Dứt lời, anh ấy xua tay về phía Vương Nhuệ.
Vương Nhuệ biết điều đi ra.
“Có phải tôi cũng nên lặng lẽ cút ra ngoài không?” La Trì cười hỏi.
Lục Bắc Thần lấy những bức ảnh chụp hiện trường có liên quan tới nạn nhân trong hộp tài liệu ra xem, mặc kệ câu đùa cợt của La Trì. La Trì bẽ mặt, nhún vai quay người định rời đi.
“Cậu chọn một nhà hàng có đầu bếp rất tệ.” Sau khi lật ảnh ra xem xong, Lục Bắc Thần bất thình lình buông một câu.
La Trì dừng bước, quay đầu nhìn anh ấy: “Gì chứ?”
Lục Bắc Thần ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu: “Thịt bò cần phải thái ngang thớ ăn mới vào miệng. Chúc mừng cậu, cậu tìm được một tay đầu bếp chỉ biết thái thịt lợn. Nhớ kỹ! Lần sau đừng có mang mấy món ăn bỏ đi này tới để kích thích vị giác của tôi.”
La Trì làm việc tốt chẳng được lợi lộc gì, con ngươi chủ động đảo tới hộp cơm vô tội lặng lẽ nằm trong thùng rác, thầm thở dài. Anh Lục đây nổi tiếng là người hà khắc trong công việc và cuộc sống. Việc gì cũng phải chuẩn xác, tỉ mỉ, ngay cả ăn uống cũng cực kỳ kén chọn, không để phải chịu thiệt. Yêu cầu về mức độ chuẩn xác của ẩm thực tuyệt đối không thấp hơn công việc. Người bình thường cũng có 3000 nụ vị giác. Còn Lục Bắc Thần thì giống loài cá, từ đầu tới chân đều là nụ vị giác…

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC Chương 15: Thi Thể Sẽ Nói Lên Chân Tướng

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC
Chương 15: Thi Thể Sẽ Nói Lên Chân Tướng

Lục Bắc Thần đeo lại găng tay, đi tới trước một dãy máy móc. La Trì không biết anh đang nghĩ gì. Các loại máy móc kiểm tra trong phòng thực nghiệm này không quá nhiều. Nếu gặp phải một vụ án trọng án, rất nhiều báo cáo khám nghiệm tử thi đều phải đợi lấy kết quả từ bên ngoài mới có thể thống kê toàn bộ. Ban đầu, khi vừa cùng Lục Bắc Thần bước chân vào phòng thực nghiệm này, anh ấy đã sợ Lục Bắc Thần sẽ nổi trận lôi đình, sau đó phẩy áo bỏ đi. Nhưng Lục Bắc Thần lại chẳng hề có phản ứng gì, khiến anh ấy hoàn toàn bất ngờ. Anh chỉ mặc áo blouse trắng vào, đeo khẩu trang lên rồi tập trung vào công việc.
Về sau, La Trì phát hiện ra thói quen làm việc của anh. Thời gian suy nghĩ của anh vượt xa thời gian dành cho các loại thí nghiệm, kiểm tra. Cuối cùng La Trì không nén nổi tò mò, phải hỏi anh. Anh nói: Thi thể sẽ nói cho tôi biết chân tướng. Còn các việc khác dành cho trợ lý.
La Trì đang mang mải nghĩ thì Lục Bắc Thần đưa tới một chiếc bình thủy tinh có dán một ký hiệu màu vàng, đựng trong một chiếc túi được phong kín. La Trì đón lấy, xác nhận một cách tỉ mỉ, phát hiện trong bình có một loại côn trùng cực nhỏ, có hoa văn sẫm màu, ngoại hình rất giống bọ rùa, nhưng phần đầu lại không giống.
“Đây là?”
Lục Bắc Thần chống hai tay lên bàn thao tác, ánh sáng màu lam lạnh hơi ánh lên phản chiếu lên gò má anh. Ánh mắt anh sâu tựa trời, nhìn chăm chăm vào La Trì: “Tôi cũng rất muốn biết đây là loại côn trùng gì.”
“Là bọ cánh cứng ăn xác thối[1]?”
[1] Bọ cánh cứng ăn xác thối (tên khoa học là: Nicrophorus americanus) là những “công nhân quét đường”, làm sạch sẽ môi trường khi ăn hết những xác chết động vật. Đây là loài côn trùng đang bị đe dọa tuyệt chủng, hiện chỉ còn sống ở tiểu bang Oklahoma và đảo Rhode, Hoa Kỳ.
“Cậu đọc quá nhiều tiểu thuyết suy luận rồi.” Lục Bắc Thần không động đậy. Phía dưới khuôn mặt anh là một bộ xương sạch sẽ, sáng loáng. Cảnh này cực kỳ nguy hiểm và mê hoặc: “Loại côn trùng này sống ký sinh ở vị trí bắp thịt phần xương cánh tay của nạn nhân.”
Nghe xong, La Trì cũng lơ mơ: “Cho dù có phát hiện ra côn trùng cũng đâu có nghĩa địa điểm phát hiện xác không phải hiện trường đầu tiên? Trong rừng thường thấy côn trùng mà.”
Lục Bắc Thần giơ tay lên, lật một miếng xương trên bàn thao tác. La Trì nhận ra, đó là một đoạn xương cột sống. Dưới ánh đèn, đoạn xương cột sống đó ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo. Lục Bắc Thần điềm đạm nói: “Thời gian từ thời điểm một người tử vong thực tế tới thời điểm cái xác được phát hiện nếu vượt quá 60 tiếng đồng hồ thì thân nhiệt, độ cứng của xác và các vết bầm tím trên xác đã vô ích đối với giám định pháp y. Thông thường, cứ mỗi một tiếng đồng hồ nhiệt độ của xác lại giảm 0.8 độ C, cuối cùng ngang bằng với nhiệt độ môi trường xung quanh. Thi thể đã được khám nghiệm, cộng thêm hoàn cảnh hiện trường, độ ẩm thì thời gian chết đã hơn 20 ngày. Côn trùng đương nhiên không thể hoàn toàn trở thành chứng cứ lật đổ suy luận Tiêu Tuyết tự sát, nhưng có một điểm có thể khẳng định. Côn trùng thường ký sinh dài kỳ trong thịt thối rữa, nguyên nhân là vì nó thích ứng với môi trường ẩm ướt. Vậy thì vị trí nào ở Nam Sơn là ẩm thấp nhất? Theo đo đạc tại hiện trường, nơi phát hiện xác chết là nơi mặt trời chiếu thẳng, không phải vị trí ẩm thấp nhất.”
Nói tới đây, Lục Bắc Thần chỉ vào vết bầm tối màu mờ nhạt nhất trên xương cột sống: “Vết bầm trên thi thể duy trì kỳ xâm lấn trong một khoảng thời gian khá dài cho tới khi thi thể thối rữa. Nếu trong khoảng thời gian này, mô cơ vẫn còn thì sẽ phát hiện ra những manh mối quan trọng. Nhưng thông qua dấu tích những vết bầm không rõ nét trên hài cốt, tuy rằng mô cơ đã mục nát nghiêm trọng, ta vẫn có thể phán đoán ra vị trí tập trung vết bầm. Phía trên xương sống là phần lưng của người. Thông qua hướng đi của đường vân có thể phán đoán ra sự phân bố vết bầm. Khi cảnh sát phát hiện ra nạn nhân, trên tài liệu đã chú thích rõ tư thế chết của cô ấy.”
“Là nằm sấp xuống đất.”
“Một người luôn duy trì tư thế nằm sấp, vết bầm tím sẽ tập trung vào sống lưng. Đây vốn dĩ là kiến thức thông thường nhất, chỉ có điều vì thời gian tử vong và việc thịt thối rữa ở nhiệt độ cao đã mang tới khó khăn cho tổ chuyên án.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng phần bụng của nạn nhân cũng có hiện tượng bị chèn ép.” Lục Bắc Thần biết La Trì định hỏi gì, anh thẳng thừng đưa ra câu trả lời: “Một người chết nếu trước mặt và sau lưng đều xuất hiện vết bầm cục bộ chỉ có thể chứng tỏ một điều.”
La Trì chợt hồi hộp.
Lục Bắc Thần chậm rãi nói: “Bản thân người chết không thể cử động. Cô ấy đã từng bị người khác dịch chuyển, đã từng có hai tư thế khác nhau. Từ vết tích trên xương cột sống có thể thấy, sau khi nạn nhân tắt thở, hung thủ đã di chuyển xác nạn nhân từ sáu tới tám tiếng, thậm chí còn lâu hơn.”
La Trì nhíu mày. Đúng như Lục Bắc Thần nói. Đây quả thực là một kết luận quá dễ dàng suy đoán nhưng chính vì thi thể bị thối rữa ở nhiệt độ ới khiến cho phán đoán sai lệch. Mà cũng rất hiếm có pháp y lại phát hiện ra được vấn đề từ dấu vết của xương một cách nhẫn nại, tỉ mỉ và đầy chuyên nghiệp như thế.
“Tôi sẽ lập tức đi đánh báo cáo, liên hệ với chuyên gia về côn trùng. Nếu tìm được hiện trường đầu tiên của vụ án, vậy thì có thể sẽ có nhiều manh mối hơn.”
Lục Bắc Thần không nói thêm nhiều. Anh sắp xếp lại xương cột sống. Ngón tay gầy men xuống dưới xương chậu. Đập vào mắt anh là xương ngón chân bên trái có một vết cực nhỏ. Đây là một vết thương cũ rất khó bị phát hiện. Ngón tay anh chợt khựng lại, sau đó lại kiểm tra bên phải, thò đầu, nhìn kỹ vào xương bánh chè, khẽ thở dài: “Trước khi chết, cô ấy từng bị thương do vũ lực mà ra. Hơn nữa kẻ dùng vũ lực này thuận tay trái.”
La Trì ngỡ ngàng…