-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2015

MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY Chương 12: Đàn ông đẹp trai rất nguy hiểm 2

MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY
Chương 12: Đàn ông đẹp trai rất nguy hiểm 2

"Hàn Giang Đình! Cậu thấy phụ nữ thì liền quên bạn bè, cậu thật kém cỏi! Kém cỏi!" Ngũ Y Y oán trách, nói thầm, đành một mình lái xe chậm rãi đi.
Đi đâu bây giờ?
Trở về Ngũ gia trang sao?
Như vậy chắc chắn sẽ phải ăn tối cùng với ba người chị em kia, điều này với cô mà nói, không khác nào bị cực hình hành hạ.
"Như vậy..... tự mình đi ăn bánh bột chiên đi?"
Ngũ Y Y tự hỏi.
Bản thân là một cô gái có nhà lại đi ăn ở ngoài, giống như có chút cô đơn lạ lùng nha.
.......
"Anh hai, chiếc xe này thật tốt nha, tăng tốc vô cùng thú vị! Không bằng cho em mượn đi mấy ngày?"
Cố Tại Viễn vừa điên cuồng lái xe, vừa ồn ào.
Hoắc Phi Đoạt ngồi bên cạnh không nhịn được nhăn mặt, "Tiểu tử, cậu chạy nhanh như vậy làm gì, đây cũng không phải là đường cao tốc."
"Anh hai, phía trước không phải có bọn A Trung dẫn đường sao? Xe tốt như vây sao không đi nhanh một chút, không phải là một sự phí phạm sao? Đây là Bugatti! Không phải là chiếc Lamborghini kia của em a!"
"Nhìn phía trước! Thật ầm ĩ muốn chết!" Hoắc Phi Đoạt bất đắc dĩ vuốt vuốt lông mày.
"Oh, xế chiều hôm nay anh đem em thành bao bố, đập tới đập lui, eo của em muốn đau đến tê liệt rồi, thêm chút nữa là tàn phế, em chẳng lẽ không được lái xe mới một chút sao? Em nói này anh hai, thân thể anh như sắt thép ấy, có đánh với một trăm bộ đội đắc chủng cũng không là gì, lúc luyện tay với mấy người bọn em xin anh đừng nghiêm túc như vậy có được không? Anh chỉ cần hơi quơ tay múa chân vài cái không phải là được rồi sao? Em cùng A Trung thiếu chút nữa là đi gặp Thượng đế! Anh hai cũng quá độc ác đi!"
Quả nhiên, sự dong dài của Cố Tại Viễn ngày càng tinh túy, gần như không nuốt nước miếng cũng có thể nói được cả tiếng.
"Tôi chỉ là dùng một phần sức lực, có trách thì trách cậu cùng đại thiếu gia Cố quá yếu, một chút lực tấn công cũng không có."
"Mẹ nó! Anh nói em cùng Cố Tại Viễn không có lực tấn công? Em cũng có thể đánh với mười mấy hai mươi người, quan trọng là anh quá quá quá mạnh đi, em dù sao cũng là người mình thường, đâu có giống như anh, có chỗ nào giống người, đáng sợ giống như Siêu Nhân Điện Quang a."
Hoắc Phi Đoạt bất đắc dĩ lắc đầu lần nữa, lại bất ngờ hoảng hốt kêu lên: "Nhìn đường! Phía trước có một bà lão!"
"A a a a a!"Cố Tại Viễn cũng chợt phát hiện phía trước có bà lão đang chậm chạp đi qua từng bước, sợ hãi vừa phanh xe vừa kêu to, nhưng tốc độ xe quá nhanh, mà bà lão di chuyển lại quá mức chậm.
"Đổi hướng khác! ! !"Hoắc Phi Đoạt một bên ra lệnh, đã nhanh chóng cầm lấy vô lăng, đánh tay lái nhanh chóng chuyển hướng.
Ngũ Y Y đột nhiên phát hiện đối diện có một chiếc xe đang lao nhanh tới!
Giống như xe tăng có gắn thêm tên lửa phía sau lao nhanh!
Mà chiếc xe kia, lại nhắm ngay hướng bà lão lớn tuổi phóng tới!
Thật đáng chết!
Không kịp suy nghĩ, Ngũ Y Y dùng hết sức nhanh chóng hướng tới chiễ xe hơi, một bên lớn tiếng hô: "Cẩn thận, bà lão! Có xe hơi tới kìa!"
Ngũ Y Y xinh đẹp nhảy nhanh khỏi xe, đem xe leo núi ném tới, bản thân đứng trước người bà lão, làm tư thế ngăn cản xe.
Thình thịch! Một tiếng vang thật lớn.
Chiếc xe đạp leo núi của Ngũ Y Y bay đến trước kính chắn gió của chiếc xe hơi, đập lên cửa thủy tinh thành một cái hố lõm xuống.
Mà chiếc xe hơi kia bởi vì đột ngột bẻ tay lái sang bên phải thật mạnh, mà cùng lúc đụng vào bức tường bên phải, khói trắng tỏa ra khắp nơi.
Tất cả đều xảy ra ngắn ngủi trong nháy mắt.
Nếu như xe ô tô không trực tiếp đâm vào bức tường bên phải, đoán chừng có thể trực tiếp nghiền qua người bà lão.

MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY Chương 9: Giá cao bán lần đầu tiên 9

MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY
Chương 9: Giá cao bán lần đầu tiên 9

Nếu như không phải tại Hàn Giang Đình, tiểu tiện nhân Ngũ Y Y đã xuống âm phủ rồi! Thật đáng chết!
Hàn Giang Đình đột nhiên xoay người lại, ánh mắt nguy hiểm lướt qua ba chị em Ngũ gia, tức giận vô cùng:
“ Nếu như Y Y có chuyện gì, mấy người hãy chờ đó. Tôi sẽ không bỏ qua ! Hừ!”
“ Này, này, tiểu từ thối, đừng tưởng mình lớn lên đẹp trai liền có thể uy hiếp người khác như vậy. Ăn nói bừa bãi.”
Ngũ Nhân Tâm cà lăm cãi lại. Thật ra thì, cô vẫn luôn thích Hàn Giang Đình. Chỉ tiếc trong mắt anh ta cho tới giờ cũng chưa từng có cô.
Ngũ Nhân Ái lạnh lùng nhìn Hàn Giang Đình bước xuống lầu, hung ác nói thầm:
“ Hàn Giang Đình sao lại quen biết con tiện nhân kia? Thật đáng ghét!”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .Nhớ lại lúc đó. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong sân trường, Ngũ Y Y đang ngồi trên bãi cỏ
Mặc dù cô không cần trang điểm, mặc đồ tuỳ ý nhưng vẫn như cũ, rất xinh đẹp.
Rất nhiều bạn học nam đi qua cũng kìm lòng không được mà si ngốc nhìn cô.
Mặc dù cô mới là sinh viên năm nhất, nhưng trong trường đại học nổi tiếng vô cùng, cô còn được danh là hhoa khôi của trường.
Mái tóc dài của cô tùy ý xõa trên bờ vai, vài sợ tóc rũ xuống trán, không thể nhìn rõ nét mặt của cô, chỉ có thể nhìn đôi lông mày dài, uốn cong của cô.
"Này, hot girl, sao lại bày ra bộ dáng hồn bay phách lạc thế này?”
Hàn Giang đình đi tới, ngõ vào đầu Ngũ Y Y một cái rồi cũng ngồi xuống bãi cỏ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y nhíu lại, trên khuôn mặt hiện lên một tia ảo não , buồn chán:
“ Này, tiểu tử, mình đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi mình là hot girl, nghe thật ghê tởm.”
“Chẳng lẽ lại xưng anh, em sao?”
Hàn Giang đình gối cánh tay lên chính đôi chân dài của mình, nhếch miệng một cái.
Thật là một tư thái tuấn mĩ a.
Ngũ Y Y cũng không để ý tới Hàn Giang đình, gương mặt vẫn như cũ u buồn.
Hàn Giang đình rốt cuộc phát hiện ngũ Y Y có điểm không thích hợp, liền dùng cánh tay đụng một cái, liếc về phía khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của Ngũ Y Y :
“ Này, đã xoay sở đủ tiền để xây mộ ẹ chưa? Nếu không được, vậy mình đem cái xe mới của mình bán đi”
Vừa nghe đến cái chữ "Bán" này, Ngũ Y Y liền không nhịn được run rẩy.
Bán? Ha ha, Đúng vậy a, cô cũng chỉ là bán mình để đổi lấy tiền...
Chỉ là , bán . . . .
Ngũ Y Y buồn bã cười một tiếng:
“Không cần, người anh em của tôi, chiếc xe kia là quà sinh nhật của gia gia tặng cho, cậu bán thì sẽ có chuyện gì xảy ra đây. Tiền xây mộ……mình đã…..xoay sở đủ rồi."
"Thật? Ba cậu cuối cùng cũng chịu ột trăm vạn rồi sao ?"
Hàn Giang Đình vui mừng nhìn Ngũ Y Y, nhưng không cách nào tìm thấy sự vui mừng trên khuôn mặt Ngũ Y Y.
Cô gái này……………….Hôm nay có chuyện gì sao?
"Hắn? Hừ! Ngũ Phong sẽ có lòng nhân từ như vậy sao? Cũng chỉ là một gian thương mà thôi!” – Ngũ Y Y nhắc đến ông ta, gương mặt không nhịn được liền lộ ra vẻ chán ghét vô cùng.
"Không phải ông ta đưa cho cậu tiền à? Một trăm vạn, cậu là làm sao mà kiếm được?”
Hàn Giang Đình cũng nhăn mày.Anh cảm thấy, hôm này, Ngũ Y Y có cái gì đó không đúng. Cô ấy rốt cuộc có chuyện gì?
Bình thường Y Y vô cùng lạc quan, luôn thích nói giỡn.
“ Cậu khi nào lại dài dòng như vậy, giống như con gái vậy.”
Ngũ Y Y che giấu, khoé miệng giật giật cười mỉm, cánh tay nhỏ bé, trắng mềm vỗ vỗ bả vai Hàn Giang Đình, khí phách vô cùng, nói:
“ Không phải chỉ là một trăm vạn sao, cũng không có nhiều, mẹ mình có một kho tiền đó nha!”

MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY Chương 8: Giá cao bán lần đầu tiên 8

MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY
Chương 8: Giá cao bán lần đầu tiên 8

Vào mười hai giờ đêm
Đây là lần thứ sáu Ngũ Y Y phải bò dậy đến nhà vệ sinh
“ Ax, đau quá. Ai nha, không thể sống nổi mất…….”- Ngũ Y Y khẽ rên. Một tay chống tường, khó khăn di chuyển vào nhà vệ sinh.
Tại sao lại nhưvậy. Từ đó đến giờ hệ tiêu hoá của cô rất tốt, từ nhỏ đến lớn cũng ít khi ngã bệnh. Tại sao mới đến Ngũ gia trang buổi đầu tiên liền không ngừng đau bụng? Nếu cứ tiếp tục đau như vậy, không khéo cô chết mất.
Không được, không thể để như vậy được. Cô phải đi xuống lầu tìm một chút coi có viên thuốc đau bụng nào không.
Gương mặt Ngũ Y Y đổ mồ hôi lạnh, chống tường khi ra khỏi phòng của cô. Sau đó cô vừa bước qua phòng của Ngũ Nhân Ái liền nghe được cuộc đối thoại ở bên trong.
“ Chị hai, em còn tưởng chị thật lòng muốn đem con nhỏ kia làm em gái của mình đấy” – Ngũ Nhân Tâm mồm nhai đồ ăn rắc rắc, mơ hồ nói
“ Chị ba, chị thật ngốc. Chỉ có chị là kích động, trước mặt ba cũng không biết che giấu một chút. Chị hai làm sao có thể đem cái con nhỏ kia nhận làm em gái? Chị nói giỡn sao? Có đúng vậy không, chị hai?”
Ngũ Nhân Ái lạnh lẽo cười một tiếng, nói:
“ Ngũ gia này, chỉ có ba vị tiểu thư, chỉ có ba mà thôi! Ngũ Y Y là cái thá gì! Xuất thân của nó, cái huyết thống của nó lại muốn trở thành tiểu thư của Ngũ gia sao? Ta nhổ vào! Nó không xứng!”
Ngũ Nhân Tâm nghi ngờ hỏi:
“ Chị hai, nếu như ngày mai ba phát hiện Ngũ Y Y đã chết trong nhà vệ sinh, ba có nghi ngờ chúng ta không?”
Tam tiểu thư nghe vậy cũng bị doạ theo, hoảng sợ nói:
“ Đúng vậy, chị hai, lỡ như ba đi báo án, khiến cho cảnh sát nhập cuộc, tiến hành tra xét. Vậy việc chúng ta đem thuốc tiêu chảy bỏ vào ly sữa của Ngũ Y Y , có hay không sẽ bị tra được?”
Ngũ Nhân Ái không thèm để ý , cười một tiếng:
“ Yên tâm đi, ly sữa tươi bị chúng ta bỏ thuốc vào, chị đã kêu dì Trương đem ra ngoài đổ. Đừng nói cảnh sát, cho dù là chó nghiệp vụ cũng không tìm được cái ly sữa tươi đó. Ha ha ha ha……………”
Ngũ Nhân Tâm vui vẻ cười to:
“ Ha ha ha, đến bây giờ em mới biết chị lợi hại như vậy! Khiến cho con nhỏ Ngũ Y Y chết đi cũng không biết lí do vì sao mình chết! Ha ha ha…”
Ngũ Nhân Lệ cũng khúc khích cười theo:
“ Ha ha…,đến lúc làm tang lễ cho cô ta, chúng ta dùng ít nước tiêu , làm bộ chúng ta khóc rất thương tâm. Chính là vì em gái đột nhiên qua đởi mà đau lòng nha.”
“ Ha ha ha, ý kiến hay. Cái chủ ý này của em cũng không tệ, ba chúng ta rất đau lòng nha. Ha ha ha………”
Ngoài cửa, thân thể gầy gò của Y Y càng run rẩy, cô gắt gao cắn môi dưới, trừng mắt nhìn ba người kiêu ngạo, hung hăng ở trong phòng kia.
Ba người các ngươi! Họ Ngũ ! Là tôi, Ngũ Y Y quá ngây thơ. Vẫn còn nghĩ rằng bản thân mình sẽ có thêm người thân, thêm chị em…Nhưng là….Hãy đợi xem!
Hàn Giang Đình điện thoại cầu cứu của Y Y liền vội vã chạy tới, nhưng là cô đã choáng rồi ngất đi.
Ngũ Phong xoa ánh mắt của mình, mải mê nhìn Hàn Giang Đình cùng mấy y tá đem Ngũ Y Y lên cáng.
Khuôn mặt của ba chị em Ngũ gia cũng lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Hàn Giang Đình, không nói lời nào.
Đáng chết, sao lại là Hàn Giang đình , người thừa kế của công ty Hàn Tinh. Ai lại khiến cho anh ta xuất hiện vào lúc này?
Nếu như không phải tại Hàn Giang Đình, tiểu tiện nhân Ngũ Y Y đã xuống âm phủ rồi! Thật đáng chết!

MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY Chương 5: Giá cao bán lần đầu tiên 5

MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY
Chương 5: Giá cao bán lần đầu tiên 5

"Ngươi không phải có thể cưỡng bách tôi !!" - Cô kêu to.
Người đàn ông kia giống như nghe được một câu chuyện cười, khoé môi liền giật nhẹ:
“ Hả? Vậy sao?”
Lúc này, cô có cảm giác như mình bị điện giật vậy, cả người cô kích động, run rẩy một hồi.
Đáng chết, sao bộ dạng của anh ta lúc này giống như đang đùa giỡn với một chú chó nhỏ vậy!
Chẳng lẽ, anh ta coi cô như là chó sao?
Hai cánh tay nhỏ bé của cô dùng sức trụ lại bả vai của anh, cố gắng ngăn cản anh ép thân thể xuống. Thấy vậy, đôi môi nhỏ bé, màu đỏ hồng bĩu môi nói:
“Này! Anh…! Anh dám khi dễ đàn bà, con gái sao đáng mặt đàn ông được! Nếu có bản lãnh, hãy dùng sức quyến rũ của anh để đổi lấy sự đồng ý của tôi!”
“ Ha ha, tôi lại cho là, có thể vuốt ve một tiểu miêu bướng bỉnh như em mới là có bản lãnh nha, vật nhỏ”
Ba!
Khăn tắm trên người cô bị anh ta kéo ra, sau đó thuận tay ném ra ngoài.
"A! Khốn kiếp! Lưu manh!"
Từ trước đến nay, cô không có một chút dũng cảm nào. Dù sao, cô cũng mới 18 tuổi, cũng không hiểu chuyện đó, cứ như vậy mà đối diện với một người đàn ông lực lưỡng như anh ta .
Tất cả , toàn thân thể của cô từ trên xuống dưới hiện ra dưới ánh sáng mờ ảo…………..
Cô vội vàng lấy tay che bộ ngực của mình, bỗng nghe được tiếng huýt sáo hưởng thụ của anh, cô liền di chuyển theo tầm nhìn của anh tới………….
Đáng chết! Ánh mắt của anh đang nhìn phía dưới của cô!
Ba!
Cô nhanh chóng đem bàn tay xuống dưới che lại.
Phía trên. . . . . . Phía dưới. . . . . . Một hồi che đi che lại, cô bị chọc giận đến điên mất rồi.
Người đàn ông kia nở một nụ cười xấu xa:
“ Đừng che……..khắp mọi nơi đều đã bị tôi thấy….Em quả thật là xử nữ sao?”
Đây là một loại chất vấn, cũng là đối nàng một loại khiêu khích!
Cô trợn mắt, lớn tiếng nói:
“ Đương nhiên là thật”
Trả lời xong câu hỏi của anh, cô mới ý thức được. Cô chẳng phải sẽ nhanh chóng bị tên đàn ông xa lạ này ăn hết sao, sao lại cùng anh ta biện chứng những thứ này làm gì. Trước tiên, cô phải nghĩ cách thoát thân đã!
Cô liếc nhìn chiếc khăn tắm quấn bên hông anh ta, còn một tấm khăn tắm cản trở, cô cũng không sợ. Cô có thể đại khái biết vị trí hạ bộ của anh ta, sau đó hung hăng hít một hơi, dùng tất cả khí lực của mình, mạnh mẽ nâng đầu gối lên!
Tôi đâm chết tiểu bảo của anh!
Ai kêu anh dám cường bạo cô!
Ba …..
Người đàn ông này thế nhưng chỉ cần một cánh tay nhanh chóng đè đầu gối cô xuống. Một tay anh chống giường, trong ánh mắt có chút vui mừng :
“ A! Nha đầu, em có học quyền đạo sao?”
Quyền thứ nhất chưa trúng, trong lòng cô có chút thất vọng, cũng không thèm suy nghĩ, một lần nữa xuất kích. Cô giơ tay đấm về vào mặt của anh, cô nghĩ rằng, chỉ cần anh tránh né một quyền này, cô liền sử dụng một chân khác đá vào chỗ đó của anh ta.
“ Cô nãi nãi đây là cao thủ quyền đạo!”
Thật ra thì cô chỉ học một chút quyền đạo thôi, ai bảo cô không có tính nhẫn nại.
"Vậy sao? Vậy thì càng thú vị rồi. . . . . ."
Anh không nhanh không chậm nói, khuôn mặt khẽ tránh sang một bên tránh quyền kia của cô, sau đó dùng lực đè đầu gối xuống, nhanh chóng đặt giữa hai chân của cô, khiến cho cô không thể cử động. Sau đó anh bắt lấy hai cánh tay rồi chia ra, đặt cố định trên đầu cô.
Lồng ngực cường tráng của anh cứ như vậy mà đụng chạm với bộ ngực mềm mại của cô.
“ Anh thật khốn khiếp! Mau buông tôi ra!”
Đột nhiên cô cảm thấy rất sợ hãi…….
Cái gọi là công kích của cô, trong mắt anh cũng chẳng là gì , cứ thoải mái mà gạt bỏ tất cả.
Là do cô không được việc, hay là do anh quá mạnh mẽ?
“ Nha đầu, bữa ăn khởi động làm nóng người này có phải hay không nên sớm kết thúc?”

MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY Chương 3: Giá cao bán lần đầu tiên 3

MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY
Chương 3: Giá cao bán lần đầu tiên 3

Ngay sau đó, hai bà thím vô cùng cường tráng xông vào, trực tiếp đè cô vào trong bồn tắm
Bọi nước bay tung toé khắp phòng…
“ A, thím à, hai vị thím xinh đẹp như hoa a………….Tôi có chuyện muốn nói….Tôi thật sự có lời…..tôi, tôi,tôi………..”
"A! Tóc của tôi. . . . . ."
"Lông mi tôi đau quá. . . . . ."
"Nhẹ tay một chút, nhẹ tay một chút a, các thím à, cầu xin các người. . . . . ."
Gần đây, cô cũng khôn phải lang thang ngoài đường, hằng ngày cũng tắm rửa sạch sẽ, sao có thể bẩn a, sao lại dùng sức kì cọ cho cô như vậy?
Đợi đến khi cô tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, bị quấn một cái khăn tắm rồi đưa đến giường lớn, lúc đó cô mới biết sợ…
Đúng vậy, lúc đầu muốn phá thân, cô có chút giận dỗi, cũng có phần hơi kích động và tức giận.
Vậy mà, cho tới bây giờ, khi đối mặt với người đàn ông cường tráng kia , cô bắt đầu sợ hãi vô cùng
Tha thứ cho sự sợ hãi của cô a, cô chỉ mới có 18 tuổi, vẫn còn chưa làm việc gì có ích cho đời….Vẫn còn chưa lớn nha…..
“ Tại sao lại muốn phá thân?”
Người đàn ông đưa lưng về phía cô, nhàn nhã thưởng thức ly rượu, chậm rãi hỏi cô.
Trong giọng nói của anh ta, tràn đầy sự uy hiếp , cảm giác như anh ta chính là một bậc đế vương …
Thân thể cô không nhịn được có chút run rẩy, cứng nhắc nói:
“ Ai cần anh lo! Này, tôi đã nói rồi, tôi không chọn anh phá thân cho tôi. Còn nữa, giao dịch này thất bại, anh nghe hiểu không?”
“ Ha ha…………”- Người đàn ông kia cười khẽ một tiếng, cũng không có quay người lại. Anh chậm rãi, ung dung nói:
“ Trêu chọc tôi, lại còn múôn chạy, em có khả năng sao?”
(⊙o⊙). . .
Cô giật mình.
Lời nói này của anh ta là có ý gì?
Chẳng lẽ. . . . . . Anh ta muốn Bá Vương ngạnh thượng cung?
“ Anh, anh không thể như vậy………..Có nhiều người ở đó làm chứng cho tôi, tôi không có đồng ý để cho anh làm chuyện ấy…..Anh không thể ép buộc tôi….Hơn nữa tôi cũng không có ý định cầm tiền của anh…….”
“ Không một người nào có thể cưỡng lại tôi!”
Người đàn ông cắt đứt lời của cô, trong nháy mắt xoay người lại
Ôi. . . . . .
Cô ngẩn người
Anh, anh ta…………thế nhưng……….lại đeo một cái mặt nạ màu đen!
Che đi ánh mắt cùng lỗ mũi của anh ta, chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng kia! Đôi môi bạc tình…
“ Anh, tại sao anh lại đeo mặt nạ?”
Trên mặt anh ta có vết sẹo sao?
Hay là khuôn mặt vô cùng xấu xí?
Hay là………….anh ta là một tên tội phạm bị truy nã! …
Lúc này, vô số ý nghĩ kỳ quái hiện ra trong đầu cô
"A. . . . . . Thật đáng yêu. Đến lúc này, em vẫn còn tinh thần để suy nghĩ đến những thứ kia sao?”
Người đàn ông kia tựa hồ cười khẽ một tiếng, bước gần tới chỗ cô
Trên người anh ta chỉ có một cái khăn tắm rộng thùng thình quấn quanh bụng , cái khăn kia tựa như muốn rớt xuống.
Khi anh bước đi, cơ ngực của anh cường tráng, hung hãn, lộ ra từng múi, có thể thấy được anh ta to lớn mạnh mẽ như thế nào.
Cơ bụng sau múi kia thật cường tráng và hấp dẫn
“ Này, này , anh không được đi qua đây!” – Theo bản năng, giờ khắc này trong mắt cô, những thứ cường tráng hấp dẫn kia đều trở nên kinh khủng
Nghĩ xong, cô phải phản kích!
Đừng tưởng rằng cô là một cô gái ngốc bó tay chịu chết.
“ Tắm sạch sẽ rồi sao?”
Anh không để ý đến lời của cô, tiếp tục hướng phía cô mà bước tới
“ Tôi nói, anh không được đi qua đây!” – Cô trợn to hai mắt
Thật đáng chết, trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm, bên trong cũng trống không, hành động với bộ dáng như vậy thật phiền phức.
“ Nhìn gương mặt này coi như vẫn còn giống người .” – Anh tiếp tục chế nhạo cô
“ Tôi nói, anh không được đi qua đây nữa mà!”

MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY Chương 2: Giá cao bán lần đầu tiên 2

MỘT ĐÊM MÊ LOẠN: ĐẠI CA XÃ HỘI ĐEN ĐỪNG TỚI ĐÂY
Chương 2: Giá cao bán lần đầu tiên 2

“ A Trung, đưa cho cô ấy chi phiếu một trăm vạn, rồi mang cô ấy tới phòng của tôi.”
Người đàn ông kia nói xong thì quay người đi, thân thể cường tráng nhàn nhã bước ra ngoài.
“ Này, này! Tôi không muốn tiền của anh! Tôi còn chưa có đồng ý mà! Tôi không đồng ý cho anh phá thân của tôi. Anh , anh…Anh không đẹp trai……..”
Cô gái không biết vì sao trong lòng mình đột nhiên lại trở nên sợ hãi, hốt hoảng.
Bóng lưng to lớn của người đàn ông kia cứ như thế….càng lúc càng xa, vẫn như cũ khiến cho người ta có cảm giác như bị áp bức.
Người đàn ông tên A Trung kia không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh cô , khuôn mặt có chút không vui. Anh ta nhìn cô đánh giá một hồi rồi khẽ nói :
“ Cũng không có chỗ nào hơn người………Không biết nhìn trúng cô ta ở điểm nào…chỗ đó cũng không trổ mã, chỉ là một tiểu đậu nành……..”
Cái gì!
Tên đàn ông thối này dám chê bai cô trước mặt mọi người..
Cô nhất thời nổi giận:
“ Anh! Anh , anh nói cái gì? Anh nói ai chưa trổ mã? Anh nóiai là tiểu đậu nành? Bà đây trổ mã rất đầy đủ, dồi dào đấy! Nếu như không phải bà đây quá cao, nhất định tất cả sẽ rất lớn.”
Cô tức giận ưỡn ngực, khiến cho tất cả đàn ông nhất thời cùng đưa ánh mắt nhìn bộ ngực của cô.
A Trung ngoáy ngoáy lỗ tai, cảm thấy rất ồn:
“ Được rồi! Có cao hay không, lớn hay không , cô cũng không cần khoe ra để chúng tôi nhìn, chúng tôi còn muốn giữ lại cái mạng này.”
Cô bị anh ta chọc tức, thì thầm nói:
“ Tôi điên sao? Ai khoe cho các người nhìn?”
Cô còn chưa kịp nói hết đã nhìn thấy A Trung ngoắc tay , ra ý kêu hai người đàn ông đến giữa hai cánh tay của cô. Cô sợ hãi , kêu lên:
“ Này, các người làm gì? Mau buông tôi ra! Buông tôi ra…..”
A Trung uể oải liếc nhìn cô:
“ Một trăm vạn này là của cô. Cầm cho chắc, lão đại của chúng tôi cũng không có tính kiên nhẫn. Đi thôi!”
“ A. Anh, lão đại của anh? Tôi, tôi không muốn tiền của các người! Tôi không có đồng ý cho anh ta phá thân tôi! Bộ dáng của anh ta không tốt! Mau buông tôi ra! Buông tôi ra………….”
A Trung liếc cô một cái, đồng tình nói:
“ Cô gái, nếu đã nhát gan như vậy, vừa rồi cũng không nên trêu chọc lão đại của chúng tôi. Bây giờ hối hận cũng đã muộn.”
“ Muộn? Tại sao lại muộn? Tôi còn chưa có đồng ý! Tôi không đồng ý! Tôi không muốn, không cần a…”
Dọc đường, cô hét chói tai, tất cả đàn ông đưa mắt nhìn cô bị khiêng ra ngoài.
Đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của họ, trong đại sảnh liền trở nên yên tĩnh lạ thường.
Một thanh âm nhỏ phát ra:
“ Dường như……Người đàn ông kia lai lịch không nhỏ “
(>‿♥)
Cô bị đưa vào phòng dành cho tổng thống, một mình cô tự an ủi nói:
“ Không sao, đợi đến khi gặp được ngườ đàn ông kia , cô phải nói thật rõ ràng. Một trăm vạn đó cô không muốn. Lần giao dịch này cũng không thành.”
Nhìn không thấy khuôn mặt của người đàn ông kia, anh ta đưa lưng về phía cô hút thuốc, chỉ thản nhiên phân phó:
“ Tìm người tắm rửa cho cô ấy sạch sẽ. Nhất là……..khuôn mặt giống như tranh sơn dầu kia.”
“ Tranh sơn dầu ở đâu? Không đúng không đúng, mặt của tôi không bẩn….. Tiên sinh, tôi muốn nói một chuyện, cái chuyện phá thân vừa rồi. Tôi không đồng ý, Tôi không muốn tiền của anh. Tôi phải đi rồi, ha ha, tôi đi trước. Anh ngủ ngon…….”
Chúc anh ngủ ngon , từ “nha” còn chưa kịp nói ra, cô đã bị hai người đàn ông to lớn kẹp chặt rồi ném vào phòng tắm.
Ngay sau đó, hai bà thím vô cùng cường tráng xông vào, trực tiếp đè cô vào trong bồn tắm.

Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

HOÀNG HẬU LÀ CƯỜNG GIẢ Chương 32

HOÀNG HẬU LÀ CƯỜNG GIẢ
Chương 32

Một ly, một ly lại thêm một ly,... đêm nay không biết Hoàng Phủ Ngạo Thiên đã uống biết bao nhiêu bình rượu. Nhìn bình rượu khắp phòng hắn cười nở một nụ cười giễu cợt. Chính hắn cũng không biết mình có tửu lượng cao đến thế này. Hắn đã uống từng kia rượu mà hắn vẫn không say. Không phải vì người say không bao giờ nhận ra mình say mà hắn biết rõ mình không say. Hắn biết rõ mình vẫn rất tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo bởi hắn vẫn nhận thức rất rõ rằng hắn ở đây uống rượu vì hắn nhớ nàng, hắn nhớ từng nụ cười hờ hững của nàng với mọi người, nhớ từng nụ cười ấm áp của nàng với Phong nhi, nhớ từng lời nói, từng cử chỉ, từng hơi thở của nàng...; rằng nàng đi rồi và hắn không tìm được nàng. Hắn đã xuất toàn lực để tìm nàng nhưng đã qua nửa tháng mà đến cái bóng áo của nàng hắn cũng không tìm thấy. Ở hoàng cung này nàng thật đặc biệt nhưng bước ra khỏi cửa cung nàng lại như hạt cát chìm trong sa mạc không để lại một vết tích nào. Không một điều gì có thể giúp hắn tìm nàng. Nàng đã nói nàng ở Dạ thôn nhưng hắn lại không biết Dạ thôn nắm ở đâu. Hắn biết nàng thích ăn món ăn dân dã, thích lên nóc nhà ngắm trăng nhưng ngoài giang hồ ai lại không như thế. Ngoại hình của nàng lại không xuất sắc, chỉ được coi là thanh tú mà bộ dạng như vậy nơi nào chẳng có. Nàng cứ như vậy mà chìm vào biển người mênh mông. Hắn thật hận bản thân mình không chịu bỏ thời gian thành tâm cùng nàng trò chuyện về gia đình nàng. Như thế ít nhất hắn cũng có thể biết nàng từng sống ở đâu, gia đình nàng gồm những ai, những nơi nàng có thể đi khi rời khỏi hoàng cung. Như thế hắn sẽ không phải tìm nàng một cách mò mẫm như thế này. Hắn thừa nhận hắn đã quá tự mãn khi cho rằng hắn có đủ khả năng để lưu nàng lại, tự mãn rằng nếu nàng có rời đi hắn cũng có thể bắt nàng lại, tự mãn rằng nàng chẳng thể thoát khỏi tay hắn. Giờ thì hắn phải trả giá cho sự tự mãn của mình. Nàng đi thật rồi, có thể do bị bắt đi cũng có thể chính nàng tự nguyện đi. Dù thế nào thì hắn cũng tìm không được nàng. Bỏ cuộc sao? Cứ như vậy để nàng rời khỏi cuộc sống của hắn sao? Hắn sẽ trở lại cuộc sống lạnh lẽo trước khi nàng xuất hiện sao? Không muốn! Hoàng Phủ Ngạo Thiên hắn chưa bao giờ biết hai từ “bỏ cuộc” viết như thế nào. Dù phải đào từng tấc đất, phải mất thời gian bao lâu đi nữa hắn cũng phải tìm thê tử của mình về. Hoàng Phủ Ngạo Thiên lại uống cạn một ly rượu nữa và thầm hạ quyết tâm: “Dạ Diễm Hương, nàng đợi đó. Dù thế nào ta cũng sẽ mang được nàng trở lại bên ta!”
***************************************************
Hoàng Phủ Ngạo Thiên cứ uống hết ly rượu này đến ly rượu khác cầu một cơn say quên đi nỗi nhớ hồng nhan quay quắt nên hắn không hề phát hiện một mùi hương đang nhẹ nhàng lan tỏa vào trong phòng lẫn với mùi rượu. Vì thế hắn nhanh chóng đổ gục xuống bàn mê man mà bỏ lỡ đi thời khắc gặp lại người luôn mong nhớ. Đúng vậy, ngay sau khi Hoàng Phủ Ngạo Thiên gục xuống thì Dạ Diễm Hương tiến vào phòng. Cảm nhận đầu tiên của nàng khi bước vào phòng là “Trời đất, cái tên Hoàng thượng này động kinh gì mà vào phòng nàng uống rượu lại uống nhiều đến mức bình rượu vứt lăn lóc và phòng thì nồng nặc mùi rượu thế này!”. Nàng ngó qua giường nằm không thấy có Hoàng Phủ Phong liền thở phào nhẹ nhõm. Cũng may người này vẫn còn có ý thức làm cha không có để nhi tử của mình ngủ trong cái không khí đầy mùi rượu này. Nàng tiến đến bên bàn đỡ lấy Hoàng Phủ Ngạo Thiên lên giường, cởi quần áo ngoài của hắn để hắn ngủ thoải mái hơn rồi rời đi tìm Hoàng Phủ Phong. Nàng rời đi thật nhanh nên không có biết ngay sau khi cánh cửa khép lại, Hoàng Phủ Ngạo Thiên thì thầm trong cơn mơ: “Diễm Hương, nàng về rồi thì đừng đi nữa. Ta rất nhớ nàng!”.
Dạ Diễm Hương tiến vào phòng của Hoàng Phủ Phong thì thấy bé đã ngủ nhưng trên mí mắt vẫn vương nước mắt, miệng thì liên tục gọi “mẫu hậu, mẫu hậu...” làm lòng nàng vừa xót xa vừa ngọt ngào. Bé thật sự yêu quý nàng. Thật không uổng công nàng thương bé. Nàng nhẹ nhàng đánh thức Hoàng Phủ Phong:
-“Phong nhi, Phong nhi...!”
Hoàng Phủ Phong nghe tiềng gọi liền bật dậy nhìn chằm chằm vào Dạ Diễm Hương rồi như không tin vào mắt mình mà dụi mắt không ngừng. Bé cất tiếng thì thầm như tự nói với mình:
-“Phong nhi lạ nằm mơ thấy mẫu hậu trở về sao? Đêm nào Phong nhi cũng mơ thấy mẫu hậu về nhưng chẳng có khi nào là thật. Mẫu hậu không cần Phong nhi nữa rồi!”
Nghe thấy vậy, Dạ Diễm Hương không nhịn nổi yêu thương mà ôm Hoàng Phủ Phong vào lòng. Nàng mỉm cười ôn nhu và dịu dàng nói:
-“Phong nhi, mẫu hậu trở về rồi!”
Nàng đẩy bé ra khỏi lòng rồi đặt má bé một nụ hôn.
-“Phong nhi cảm thấy đây có phải là thật không?”
Hoàng Phủ Phong nhào vào lòng Dạ Diễm Hương, ôm chặt lấy nàng mà nghẹn ngào gọi nàng:
-“Mẫu hậu, mẫu hậu...”!
Dạ Diễm Hương vừa ôm bé thật chặt vừa đáp lại từng tiếng gọi của bé:
-“Mẫu hậu ở đây, mẫu hậu ở đây!”
Một lúc lâu sau, bé ngẩng đầu lên nhìn nàng, tay vẫn ôm chặt nàng như sợ buông ra nàng sẽ biến mất ngay lập tức vậy. Bé cất tiếng còn rất nghẹn ngào hỏi nàng:
-“Sao mẫu hậu lại rời đi mà không nói với Phong nhi một lời, lại còn đi lâu như vậy làm Phong nhi tưởng mẫu hậu không cần Phong nhi nữa. Phong nhi thật thương tâm! Phong nhi thật nhớ người.”
Dạ Diễm Hương yêu thương vuốt đầu bé rồi đáp lời:
-“Là Thập cữu cữu mang mẫu hậu rời đi không phải là mẫu hậu muốn đi. Mẫu hậu đã phạt Thập cữu cữu rồi. Phong nhi phải nhớ mẫu hậu không bao giờ không cần Phong nhi. Mẫu hậu luôn yêu Phong nhi. Phong nhi chính là bảo bối của mẫu hậu!”
Hoàng Phủ Phong nghe vậy liền nở một nụ cười vui sướng. Bé vùi đầu vào lòng nàng rồi trả lời:
-“Vâng!”
Dạ Diễm Hương ôm bé cùng nằm xuống giường kéo chăn muốn đắp cho hai người. Thật muốn ở lại với bé nhưng lại không được. Nàng đành nói với Hoàng Phủ Phong vẫn đang làm ổ trong lòng mình:
-“Phong nhi, mẫu hậu có chuyện phải rời hoàng cung một thời gian. Con có thể ngoan ngoãn ở lại hoàng cung chờ mẫu hậu trở về được không?”
Hoàng Phủ Phong không giấu được sợ hãi, rời khỏi vòng tay của nàng, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt nàng, nước mắt vừa thu lại lại trào trở ra:
-“Mẫu hậu lại muốn đi, lại muốn bỏ lại Phong nhi...”
-“Phong nhi, ngoan, không khóc. Mẫu hậu thương. Không phải mẫu hậu muốn bỏ lại Phong nhi. Mẫu hậu có việc phải làm ở ngoài cung một thời gian. Thập cữu cữu mang mẫu hậu đi không có nói cho Phong nhi nên giờ mẫu hậu mới đến nói với Phong nhi nè. Không phải là mẫu hậu đi không trở về. Mẫu hậu sẽ trở về với Phong nhi sớm nhất có thế. Vì thế Phong nhi ngoan ngoãn ở lại Hoàng cung học tập thật tốt chờ mẫu hậu về kiểm tra thành quả của con có được không?”
-“Mẫu hậu sẽ trở về thật chứ?”
-“Ừ, mẫu hậu sẽ trở về và còn có quà cho Phong nhi nữa. Một món quà thật đặc biệt!”
-“Phong nhi không cần quà. Phong nhi chỉ muốn mẫu hậu ở bên thôi. Vậy mẫu hậu đi bao lâu?”
-“Có lẽ khoảng hai tuần.”
-“Vậy được. Phong nhi sẽ chờ mẫu hậu.”
-“Phong nhi ngoan. Giờ mẫu hậu hát ru cho con ngủ nhé!”
-“Vâng!”
Nàng bắt đầu hát và khi khúc hát ru kết thúc đôi mắt đen nhánh của Hoàng Phủ Phong vẫn thật thanh tỉnh nhìn nàng không chớp mắt. Này là thẳng bé sợ ngủ đi nàng sẽ đi mà không từ biệt nó sao? Vậy thì đêm nay không ngủ, nàng bồi bé kể chuyện xưa, nói chuyện phiếm vậy. Bé kể cho nàng nghe nửa tháng nàng không có mặt ở trong cung phụ hoàng nói là ẫu hậu về thăm nhà, bé nói chẳng biết Thần phi làm gì khiến phụ hoàng tức giận bị đày vào lãnh cung, các phi tần khác thì bị cấm túc, bé nói muốn nghe nàng kể chuyện về thế giới ngoài hoàng cung, bé bày tỏ muốn sau này lớn lên cũng muốn ra khỏi hoàng cung du ngoạn... Dù sao Hoàng Phủ Phong cũng chỉ là một đứa bé gần 6 tuổi nên không chống đỡ được bao lâu liền ngáp ngủ. Dạ Diễm Hương liền nói:
-“Phong nhi, con nên ngủ đi. Khi nào mẫu hậu đi sẽ đánh thức con dậy để từ biệt con có được không? Mẫu hậu hứa đấy!”
-“Mẫu hậu không được thất hứa con mới ngủ.”
Nàng bất đắc dĩ cười, nói:
-“Được!”
Một lần nữa Dạ Diễm Hương lại cất giọng hát ru, lần này Hoàng Phủ Phong dần chìm vào giấc ngủ. Tay bé vẫn ôm chặt lấy nàng nhưng khóe miệng lại có một nụ cười thật ngọt ngào. Nàng đặt một nụ hôn nhẹ nên khóe môi đáng yêu đó và nói thầm bên tai bé:
-“Chúc ngủ ngon, con yêu!”
************************************************
Trời gần sáng, đến lúc phải rời đi, Dạ Diễm Hương vừa động thân muốn rời khỏi giường thì thấy Hoàng Phủ Phong cũng mở choàng mắt ra. Đôi tay vẫn ôm chặt lấy nàng chưa hề buông ra từ đêm qua của bé đã khiến bé có thể thức dậy khi nàng động đậy. Hoặc có thể nói bé có tính cảnh giác rất cao. Có lẽ những năm tháng sống ở Mỵ cung với những nguy hiểm rình rập đã rèn luyện tính cảnh giác cao với những cử động quanh mình cho bé. Thở dài một cái, Dạ Diễm Hương ôm lấy Hoàng Phủ Phong, tặng cho bé một nụ hôn lên má rồi nói:
-“Mẫu hậu phải đi. Phong nhi chờ mẫu hậu trở về nhé!”
-“Mẫu hậu không thể không đi sao?”
-“Ai... Lần này là nhị cữu cữu của con gọi mẫu hậu đi, cũng không biết là có việc gì nữa. Phong nhi, con nhớ kỹ này, sau này con có gặp được nhị cữu cữu, nếu có việc, con có thể tin tưởng hoàn toàn vào nhị cữu cữu nhưng con tuyệt đối không được đắc tội với nhị cữu cữu.”
-“Nhị cữu cữu là ai? Tại sao tin tưởng được lại không thể đắc tội ạ?”
-“Nhị cữu cữu của con là nhị ca của mẫu hậu. Nhị cữu cữu con là núi lớn con có thể dựa vào nhưng nếu con đắc tội người, người có rất nhiều biện pháp chỉnh con sống không bằng chết đó. Phải nhớ kỹ, biết không?”
-“Dạ, con đã biết! Giờ mẫu hậu đi từ biệt phụ hoàng sao?”
-“Hử?”
-“Phụ hoàng cũng rất nhớ mẫu hậu. Mẫu hậu cũng nên nói cho phụ hoàng biết người có việc phải rời hoàng cung.”
Dạ Diễm Hương mỉm cười nhẹ nhàng không cho lời nói của Hoàng Phủ Phong là thật. Nàng có tài đức gì mà để cho Hoàng Phủ Ngạo Thiên có mỹ nữ như mây vây quanh thương nhớ. Dù rất ngạc nhiên khi hắn không phế ngội hậu của nàng khi nàng tự tiện rời khỏi hoàng cung nhưng nàng không cho là hắn thương tiếc nàng. Nàng vẫn là rất biết phân lượng của mình. Vẫn là đợi nàng trở lại cung xem Hoàng Phủ Ngạo Thiên muốn gì khi giấu giếm việc nàng rời đi. Nàng vuốt đầu Hoàng Phủ Phong lần nữa rồi nói:
-“Phụ hoàng cần nghỉ ngơi để lên triều sớm. Phong nhi nói lại cho phụ hoàng là được rồi!”
Hoàng Phủ Phong ngẫm nghĩ một lát rồi cũng gật đầu:
-“Được. Vậy mẫu hậu đi mau về mau!”
-“Ừ. Trời còn sớm, Phong nhi nên ngủ thêm một chút!”
-“Vâng!”
Nhìn Hoàng Phủ Phong nghe lời nên giường nằm lại, Dạ Diễm Hương đến kéo chăn cho bé, lại hôn bé một cái nữa mới đành lòng rời đi. Hoàng Phủ Phong nhìn ra ngoài cửa thấy ba bóng đen tiến lại gần Dạ Diễm Hương thầm nghĩ là Tiểu Lan tỷ, Tiểu Trúc tỷ và Thập cữu cữu đến đón mẫu hậu đi. Bọn họ võ công cao cường sẽ bảo vệ mẫu hậu an toàn, bé chỉ việc ở hoàng cung chờ mẫu hậu thôi. “Mẫu hậu trở về nhanh nhé. Người đừng quên Phong nhi vẫn đang chờ người!”
****************************************************
Hoàng Phủ Ngạo Thiên từ trong cơn say tỉnh dậy đã thấy Hoàng Phủ Phong ngồi bên cạnh giường chờ mình. Hắn cũng quen với cảnh này rồi. Từ sau khi Dạ Diễm Hương rời đi, sáng nào thằng bé cũng chờ hắn rời giường để hỏi có tin tức gì của Dạ Diễm Hương hay không. Nhưng hôm nay thằng bé đặc biệt rạng rỡ chứ không có bộ dáng ủ dột như mọi hôm. Thót một cái, tim đập chệch đi một nhịp, Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhớ lại giấc mơ hắn thấy nàng trở về, dìu hắn về giường ngủ lại đắp chăn cho hắn nữa. Phải chăng đó không phải là giấc mơ mà thật sự nàng đã trở lại rồi. Tung chăn lên hắn nắm lấy vai của Hoàng Phủ Phong mà kích động hỏi:
-“Phong nhi, có phải mẫu hậu con đã trở lại rồi không?”
Hoàng Phủ Phong cười rạng rỡ nói:
-“Vâng, đêm qua mẫu hậu có trở lại!”
Nghe vậy Hoàng Phủ Ngạo Thiên vội vàng muốn xuống giường:
-“Mẫu hậu con ở đâu, trẫm muốn đi gặp nàng. Nhanh lên, nhanh lên...”.
Nhưng hắn còn chưa kịp đặt chân xuống giường đã nghe Hoàng Phủ Phong nói:
-“Nhưng mẫu hậu lại đi rồi. Mẫu hậu dặn con nói lại cho phụ hoàng là người có việc phải làm, tạm thời chưa trở về hoàng cung.”
Tâm trạng vừa mới được kéo lên không được bao lâu của Hoàng Phủ Ngạo Thiên trong nháy mắt liền bị những lời này đẩy trở lại đáy cốc. Hắn thẫn thờ ngồi lại trên giường, nàng đã trở về thế nhưng lại chẳng gặp hắn một lần đã lại đi rồi. Điều này chứng tỏ trong lòng nàng hắn chẳng có chút luyến tiếc nào cả. Hắn phải làm sao bây giờ? Hừ, nàng không để hắn trong lòng phải không? Vậy thì hắn phải bắt nàng trở về để đặt hắn vào trong lòng nàng, để nàng toàn tâm toàn ý hướng về hắn. Lần này hắn nhất định làm được. Nàng trở về thông báo với Phong nhi chứng tỏ nàng thật sự để tâm đến bé. Vậy thì hắn còn giữ Phong nhi bên cạnh không sợ nàng không trở lại. Nghĩ thông suốt hắn liền hỏi Hoàng Phủ Phong:
-“Phong nhi, nói cho phụ hoàng biết mẫu hậu đã nói những gì với con!”
Hoàng Phủ Phong vui mừng kể lại những gì Dạ Diễm Hương đã nói với bé tối qua. Nghe xong Hoàng Phủ Ngạo Thiên xác định nàng sẽ không đi luôn mà sẽ trở về trong khoảng hai tuần tới. Nàng là đi gặp nhị ca của mình nhưng là để làm gì? Hắn biết nàng và Dạ gia vẫn có một kế hoạch ột âm mưu nào đó, phải chăng lần này nàng ra ngoài để để bắt tay thực hiện? Hắn không cần biết. Nước đến thì đất chặn, binh đến thì tướng đỡ. Hắn không sợ. Bây giờ hắn chỉ muốn nàng trở lại bên hắn, muốn được thấy nàng trong tầm mắt của hắn thôi. Hai tuần chứ gì? Hắn chờ, hắn sẽ chờ nàng! Khi nàng trở lại hắn nhất định bắt nàng bù đắp cho đủ nỗi nhớ hắn bỏ ra!

HOÀNG HẬU LÀ CƯỜNG GIẢ Chương 26

HOÀNG HẬU LÀ CƯỜNG GIẢ
Chương 26

Dạ Diễm Hương bước vào phòng thấy Dạ Tĩnh đang uy Hoàng Phủ Phong uống thuốc thì thở phào nhẹ nhõm. Nàng cất tiếng:
-“Tĩnh đệ, đệ đến rồi!”
Hoàng Phủ Phong nghe thấy tiếng của Dạ Diễm Hương liền nhìn về phía cửa. Bé thấy Dạ Diễm Hương vẫn hoàn hảo vô khuyết đứng đó thì lập tức vung chăn ra muốn chạy về phía nàng nhưng bé còn yếu nên bé vừa đứng dậy thì lại đổ ập xuống giường. Dạ Tĩnh đang định trách mắng thì thấy tiểu tử này thế nhưng khóc lớn lên, nước mắt nước mũi tèm lem, chẳng còn chút nào bộ dáng gắng gượng lúc nãy:
-“Oa...Oa...Oa... Mẫu hậu... Mẫu hậu....!”
Dạ Diễm Hương mỉm cười tiến đến ôm bé vào lòng, để bé lau hết nước mắt nước mũi vào quần áo vừa mới thay mới của nàng. Nàng vốn định đến thẳng phòng thăm bé nhưng nàng ở một đêm trong thiên lao, hàn khí rất nặng, không tốt cho thân thể bé nên thay quần áo rồi mới tiến đến. Nàng nhẹ giọng dỗ dành:
-“Phong nhi ngoan, đừng khóc nữa. Mẫu hậu đây rồi! Mẫu hậu ở đây! Đừng khóc nữa. Ngoan nào, ngoan nào...!”
-“Hu...hu...Mẫu hậu, Phong nhi sợ, rất sợ. Phong nhi sợ không còn được gặp mẫu hậu nữa...hu hu...”
-“Ừ, Phong nhi ngoan, không phải sợ nữa. Mẫu hậu vẫn ở đây! Mẫu hậu đang ôm Phong nhi nè!”
Hoàng Phủ Ngạo Thiên xông vào phòng thì thấy một màn này. Sự lạnh lẽo, thị huyết của nàng trong ngục đã biến mất hoàn toàn. Dạ Diễm Hương bên Hoàng Phủ Phong đã trở lại là một Dạ Diễm Hương ôn nhu, ấm áp. Một ngày nào đó hắn cũng sẽ khiến nàng trao sự ôn nhu, ấm áp đó cho hắn và chỉ riêng hắn thôi. Tạm thời hắn phải nhân nhượng tên tiểu nam nhân trong lòng nàng đã không thì sẽ hỏng bét. Chỉ là thiếu niên kia đang đứng cạnh hai mẫu tử nàng là ai? Chắc thiếu niên này là người quên của Dạ Diễm Hương được nàng nhờ đến chiếu cố Phong nhi vì trên tay hắn còn đang cầm bát thuốc chỉ còn một ít. Thiếu niên đó trắng hồng, từng ngũ quan như được đẽo gọt vô cùng đẹp đẽ hợp lại trên khuôn mặt làm cho thiểu niên tuy còn nhỏ tuổi nhưng tuyệt đối là nam nhân họa thủy. Có điều lúc này Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhận thấy khuôn mặt của thiếu niên hết sức tối tăm và càng ngày càng tối đi. Đúng lúc Hoàng Phủ Ngạo Thiên nghĩ hắn sẽ bóp nát bát thuốc trên tay để phát tác cơn tức tối trong lòng thì hắn lại làm hành động mà Hoàng Phủ Ngạo Thiên muốn bóp chết hắn ngay lập tức. Hắn thế nhưng lại bỏ bát thuốc xuống bàn rồi ôm lấy lưng Dạ Diễm Hương rồi không ngừng cọ đầu lên vai nàng mà làm nũng:
-“Diễm Hương tỷ tỷ, tỷ thật là quá đáng! Tỷ bắt đệ, Quái y lừng danh thiên hạ đến chăm sóc một tiểu hài tử chỉ có một chút yếu ớt thì thôi đi, thế nhưng tỷ không ôm đệ cái nào lại để cho tên hỗn tiểu tử đó làm ổ trong lòng tỷ lâu như vậy. Đệ không chịu, không chịu! Đệ cũng muốn ôm!”.
Không nhịn được cảnh này, Hoàng Phủ Ngạo Thiên tung một chưởng định đánh văng thiếu niên khỏi người Dạ Diễm Hương. Hắn nhịn được nàng ôm tiểu hài tử không có nghĩ là hắn nhịn được một thiếu niên mới lớn ôm nàng. Chỉ là không ngờ thiếu niên này còn trẻ mà đã có võ công cao như vậy. Hắn không chỉ tránh được một chưởng của hắn (Hoàng Phủ Ngạo Thiên) mà còn ôm cả Dạ Diễm Hương và Phong nhi ra khỏi giường tránh sang bên phải, rồi lại tiếp tục cọ vai nàng, tiếp tục làm nũng coi như không có chuyện gì:
-“Diễm Hương tỷ tỷ, Diễm Hương tỷ tỷ!”
Dạ Diễm Hương cũng không nhìn Hoàng Phủ Ngạo Thiên mà một tay xoa đầu Hoàng Phủ Phong, một tay xoa đầu thiếu niên,cười sủng nịnh nói:
-“Đệ lớn rồi mà còn trẻ con như vậy. Để người giang hồ biết vậy không cười đệ thối mũi à? Không định để lại hình tượng tốt trước mặt cháu đệ sao?”
-“Ai dám cười đệ, đệ giết người đó còn tên tiểu tử thối này đệ không quan tâm”. Dù nói vậy nhưng Dạ Tĩnh vẫn đưa tay xoa đầu Hoàng Phủ Phong còn đang chưa hoàn hồn vì bị phụ hoàng tập kích rồi lại được thập cữu cữu cứu thoát. Dạ Diễm Hương cười trừ rồi nhìn xung quanh một lượt. Nàng không thấy Tiểu Lan và Tiểu Trúc nên hỏi Dạ Tĩnh:
-“Tiểu Lan và Tiểu Trúc đâu ?”
-“Dĩ nhiên là phải trông thuốc cho đệ rồi. Đệ đang luyện thuốc dở mà phải bỏ để đến đây đó. Nhưng đệ không hiểu tại sao tỷ muốn đệ đến đây chứ? Chỉ cần một tên thấy thuốc tầm thường cũng có thể chiếu cố tên tiểu tử này mà?”
-“Vì y thuật của tỷ kém hơn đệ mà tỷ lại muốn Phong nhi hồi phục một cách nhanh nhất”.
Lần đầu tiên trong đời Dạ Tĩnh thấy việc y thuật của mình giỏi hơn Đường tỷ không phải là điều tốt.
Hoàng Phủ Ngạo Thiên thấy thái độ của Dạ Diễm Hương đối với mình liền hiểu là sự tức giận của nàng còn chưa tan. Lại thấy nàng đối với thiếu niên nhu hòa như vậy, Hoàng Phủ Ngạo Thiên ghen tỵ đến mức muốn giết chết thiếu niên đó nhưng hắn cũng hiểu là không thể ra tay nếu không nàng sẽ hận hắn. Kìm nén cơn giận trong lòng, Hoàng Phủ Ngạo Thiên lên tiếng:
-“Diễm Hương, hắn là ai?”
Âm lượng của hắn rất lớn tiết nộ cơn giận trong lòng hắn lớn cỡ nào đã thành công thu hút sự chú ý của Dạ Diễm Hương, Dạ Tĩnh và Hoàng Phủ Phong. Dạ Tĩnh vẫn ôm lấy Dạ Diễm Hương liếc nhìn Hoàng Phủ Ngạo Thiên rồi hừ lạnh một cái mà quay mặt đi không trả lời. Hoàng Phủ Phong sợ hãi mà vùi mặt sâu vào lòng Dạ Diễm Hương. Dạ Diễm Hương vừa xoa đầu trấn an Hoàng Phủ Phong vừa lạnh nhạt trả lời:
-“Dạ Tĩnh, đường đệ của ta!”
-“Đường đệ? Dù là đường đệ thì nam nữ thụ thụ bất thân, hắn không thể ôm nàng như vậy được. Nàng mau bảo hắn buông nàng ra.”
-“Có giỏi thì ngươi lại đây bắt ta buông ra này. Ta cứ ôm tỷ ấy đó!” Dạ Tĩnh chen ngang nói
-“Hỗn láo!”
Hoàng Phủ Ngạo Thiên hét lên rồi định tung chưởng về phía Dạ Tĩnh thì thấy Dạ Diễm Hương quay người lại mặt đối mặt với Dạ Tình còn đưa lưng về phía hắn nên hắn phải thu chưởng lại nếu không đánh trúng nàng chưởng này thì nàng chắc chắn sẽ mất mạng. Hắn vừa thu chưởng thì nàng cũng nói với Dạ Tĩnh:
-“Tĩnh đệ, đệ trở về để Tiểu Lan và Tiểu Trúc trở lại đi”.
-“Hừ, được rồi. Đệ không chơi nữa. Đệ trở về.” Dạ Tĩnh lườm Hoàng Phủ Ngạo Thiên một cái đầy khiêu khích rồi thi triển khinh công rời đi. Hoàng Phủ Ngạo Thiên tức tối vô cùng nhưng vẫn phải thừa nhận khinh công của Dạ Tĩnh là thượng thừa. Cũng giống như Dạ Thành, Tiểu Lan và Tiểu Trúc, thị vệ cũng như ảnh vệ của hắn không thể ngăn chặn được Dạ Tĩnh ra vào hoàng cung một cách tự do. Cứ nghĩ đến việc tên đó tiến vào hoàng cung và bám dính lấy Hoàng hậu của mình là Hoàng Phủ Ngạo Thiên không sao vui nổi. Hắn nhìn Dạ Diễm Hương vẫn xem hắn như không tồn tại mà mang Hoàng Phủ Phong về giường, đắp chăn và vỗ về bé. Hắn nghe nàng nhẹ giọng nói với bé:
-“Phong nhi ngoan, con ngủ một chút đi. Mẫu hậu sẽ ở đây với con!”
-“Con muốn nghe mẫu hậu hát ru!”
-“Được!”
Dạ Diễm Hương cất tiếng hát. Tiếng hát của nàng vẫn trong sáng, vẫn ngọt ngào, vẫn tràn đầy yêu thương như vậy. Tiếng hát của nàng dần ru Hoàng Phủ Phong vào giấc ngủ và cũng dần xoa dịu nỗi lòng của Hoàng Phủ Ngạo Thiên. Khi nàng dừng tiếng hát, Hoàng Phủ Ngạo Thiên liền đến bên giường ngồi phía sau nàng mà ôm nàng vào lòng:
-“Diễm Hương, đừng giận nữa được không? Trẫm sẽ trả lại công đạo cho nàng!”
Nàng im lặng không trả lời làm Hoàng Phủ Ngạo Thiên thấy thật bất đắc dĩ. Lần đầu tiên hắn thấy hối hận vì việc mình đã làm. Đáng lẽ hắn không nên vì muốn giáo huấn nàng mà để nàng vào thiên lao chịu khổ. Vốn tình cảm giữa hắn và nàng cũng không tốt lắm nay lại vậy không biết đến bao giờ tình cảm của hai người mới được cải thiện. Này có phải là “tự làm tự chịu” không? Hoàng Phủ Ngạo Thiên ngượng nghịu chuyển đề tài:
-“Vừa nãy trẫm nghe Dạ Tĩnh nói hắn là Quái y. Là Quái y y thuật cao siêu đệ nhất nhưng tình tình quái dị mà giang hồ vẫn đồn đại sao?”
-“Đúng. Là đệ ấy!”
-“Quái y là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chưa có ai thấy mặt thật của hắn cũng không ai biết chỗ ở của hắn, thật không ngờ hắn còn trẻ như vậy lại đang ngụ tại kinh thành.”
Hắn nói xong liền nghe thấy tiếng nàng cười nhẹ:
-“Đệ ấy vì ta mà đến kinh thành sống. Đệ ấy vốn thích những nơi rừng núi yên tĩnh có nhiều cây thuốc cho đệ ấy luyện dược nhưng vì sợ ta sống ở hoàng cung không biết sẽ bị người ta độc chết lúc nào nên mới chuyển đến sống gần ta. Ta phải cảm ơn đệ ấy nhiều.”
-“Tình cảm của huynh muội, tỷ đệ các nàng thật tốt. Nhưng từ giờ ta sẽ bảo vệ nàng!”
-“...”
Đáp lại câu nói kiên định của hắn là sự im lặng của Dạ Diễm Hương. Hắn biết nàng không tin hắn. Khoảng cách giữa nàng và hắn vốn đã xa, sau chuyện này lại càng xa thêm. Nhưng hắn tin sẽ kéo gần được khoảng cách giữa hai người. Một ngày nào đó nàng sẽ tin hắn, dựa vào hắn và trao toàn bộ tình cảm cho hắn. Trước tiên hắn phải trả lại sự trong sạch cho nàng trong vụ thích sát vừa rồi đã. Hoàng Phủ Ngạo Thiên xoay người Dạ Diễm Hương lại, đặt một nụ hôn lên trán nàng rồi nói:
-“Nàng cũng nên ngủ một chút. Trẫm đi xử lý vài việc!”
Dạ Diễm Hương nhìn theo bóng Hoàng Phủ Ngạo Thiên rời đi mà thở dài. Không biết vị hoàng đế này đang tính toán điều gì mà lại tỏ ra thâm tình như vậy? Thôi thì “binh đến thì tướng chặn” vậy, nghĩ nhiều cũng chẳng được gì. Dạ Diễm Hương nhanh chóng vứt những suy nghĩ về Hoàng Phủ Ngạo Thiên ra sau đầu. Kiếp này nàng chỉ muốn đơn giản mà sống, những gì phức tạp nghĩ không ra thì bỏ qua một bên. Nàng nằm xuống, ôm lấy Hoàng Phủ Phong, nghĩ về hành động làm nũng của Dạ Tĩnh mà thấy buồn cười. Đường đệ này của nàng bao nhiêu năm vẫn vậy. Cũng như nàng khi gặp các vị Đường ca cũng không nhịn được mà làm nũng.. Kiếp này nàng gặp được người của Dạ gia là điều tuyệt vời nhất, là ông trời ban ơn cho nàng sau một kiếp sống cô độc, lạnh lẽo. Nàng dần chìm vào giấc ngủ trong những ký ức ấm áp, hạnh phúc về những người thân của nàng trong kiếp này.