-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Tư, 4 tháng 2, 2015

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 51: Tình Yêu Trốn Nơi Nào: Vô Tình Hôn

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 51: Tình Yêu Trốn Nơi Nào: Vô Tình Hôn

Edit: Sen
Beta: Min
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, da thịt trơn nhẵn nép vào trong lồng ngực của anh ngày càng trở nên mơ màng kì lạ, Liên Kiều tham lam hít hà mùi Long đản hương trên cơ thể người đàn ông này, trên người anh mang theo khí thế của người đàn ông thành công vô cùng có sức quyến rũ, khiến co tâm can của cô đều được thả lỏng.
Cô hơi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt bỗng giật mình trong giây lát.
Đây là lần đầu tiên cô cảm có cảm giác gần gũi khi nhìn người đàn ông này, một soái ca đích thực, anh thật sự rất đẹp trai, khuôn mặt góc cạnh như là thiên thần, sống mũi cao thẳng khiến cho anh càng thêm mê hoặc, mà cặp mắt thâm thúy đen nhánh kia của anh lại đang không hề chớp mà nhìn mình, sâu hút như hồ không thấy đáy khiến cô không nín thở, bên môi nhợt nhạt mỉm cười, khí chất đầy tao nhã, cao quý, anh, chỗ nào là người đây, nhận thức được anh chính là vương tử bước ra từ thế giới ảo.
Liên Kiều khẽ vươn tay, chỉ nhẹ nhàng vẽ hình dáng bên ngoài của anh, đầu ngón tay truyền đến da thịt một cảm giác ấm áp khiến gương mặt cô cũng hiện lên một tia cười nhợt nhạt.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi hít một hơi ——
Động tác của nha đầu này lúc này khờ dại giống y như trẻ con vậy.
Cảm giác dịu dàng nhanh chóng len lỏi vào đại não anh, sau đó lan rộng với tốc độ rất nhanh sinh ra phản ứng tự nhiên của người đàn ông.
Đáng chết, cô lại không biết hành động này vô tình sẽ nhóm lửa sao?
Liên Kiều nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ngón tay cô từ từ khẽ vuốt cánh mũi cho tới mắt của anh, ánh mắt khẽ giao nhau,cô nhẹ nhàng nói một câu tán thưởng. "Bộ dáng của anh thật xinh đẹp đó!"
Ý cười nhàn nhạt từ nơi cổ họng Hoàng Phủ Ngạn Tước xuất hiện, bàn tay to của anh nhẹ nhàng giữ chặt bàn tay nhỏ bé, lo sợ bởi vì dục vọng đáng sợ của mình vô tình sẽ dọa tới nha đầu này
"Nha đầu ngốc, đàn ông không gọi xinh đẹp!"
"Không đúng, anh chính là xinh đẹp!" Liên Kiều bướng bỉnh nói.
"Được rồi, là xinh đẹp, em nói thế nào thì chính là như thế!"
Giọng nói Hoàng Phủ Ngạn Tước sủng nịnh giống như là đối với người yêu vậy, dịu dàng như nước.
Liên Kiều cười ngây ngốc, ánh mắt cô dừng ở môi mỏng của anh, cánh môi tuyệt mỹ như vậy, không biết hôn anh sẽ có cảm giác như thế nào. Cô ngây ngốc nghĩ, càng nhìn càng say mê.
Môi khẽ mím, cũng không xuất hiện nếp nhăn trên mặt khi cười, anh không phải thường xuyên cười với mình sao, vì cái gì đối với người khác lại không cười, chẳng lẽ là trước mặt người khác rất nghiêm túc?
Liên Kiều có chút không giải thích được, nhìn môi anh, trong miệng có chút khô khốc cùng nóng rực, cô theo bản năng liếm một chút cánh môi anh đào, không hề biết cử chỉ vô tình này của cô khiến cho người đàn ông đột nhiên thở hổn hển.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy thân mình căng thẳng, đôi mắt trong chốc lát trở nên thâm thúy, nhìn cái lưỡi thơm tho khẽ liếm cánh môi phấn hồng như cánh hoa, theo bản năng bàn tay to dần dùng sức, khiến cô dán mặt chặt vào thân thể của mình, dùng sự mềm mại để diễn tả thân hình to lớn của mình.
ách?
Liên Kiều có chút không hiểu nhìn ánh mắt anh trong nháy mắt, anh ta đây là làm sao vậy?Còn có, anh ta luôn thực là dịu dàng, vì cái gì lại dùng sức mạnh như vậy nắm chặt lấy thắt lưng của cô?
"Đau quá..."
Cô khẽ mở cánh môi anh đào, đây là lời nói thật từ tận đáy lòng, nhưng không ngờ, hành động kháng nghị nhỏ này đối với Hoàng Phủ Ngạn Tước lại biến thành một sự mê hoặc trí mạng.
Tiếng hô nhỏ từ nơi cổ họng anh vang lên, bản năng đàn ông trong anh rốt cuộc không khống chế nổi, anh buông hai tay ra, tay phải nâng cằm của cô, ép buộc cô dùng ánh mắt nhìn anh.
Ngay sau đó, thừa lúc Liên Kiều không phản ứng kịp , anh mãnh liệt cúi xuống, một bàn tay khống chế gáy cô, đôi môi nóng rực phủ lên cái miệng nhỏ nhắn, như là trừng phạt khiến Liên Kiều vừa xa lạ vừa sợ hãi cái hôn của anh, nụ hôn của anh như bão táp, thân hình thon dài mạnh mẽ của anh cũng theo đó chế trụ cô. Giống như chim gõ kiến, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào của cô mà hôn, tình ý triền miên, không dứt.
Nhiệt tình bất thình lình ập đến dọa tới Liên Kiều, cô thật không ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước lại làm như vậy, cũng không rõ anh vì cái gì lại làm như vậy, trong lúc nhất thời, cô trừng to mắt nhìn khuôn mặt của anh đang bị dục vọng khống chế.
Cái hôn này mang theo sức mạnh đủ có thể hủy diệt lòng người, khiến Liên Kiều thật sự bị hù dọa, cô theo bản năng muốn trốn thoát , chỉ là cánh tay cô không có cách nào đẩy anh ra, tựa hồ anh có một loại ma lực hấp dẫn không diễn tả được, đem cô chìm trong cái ôm ấm áp của anh.
Dần dần, biến thành gắt gao ôm lấy, Hoàng Phủ Ngạn Tước không những hôn cô tới không thể thở được còn muốn ôm cô không có một kẽ hở.
Cho tới khi hai người đều không hít thở nổi, Hoàng Phủ Ngạn Tước mới chậm rãi buông nha đầu đơn thuần trong ngực ra.
"Anh ——" Liên Kiều từng ngụm từng ngụm thở dốc, đôi mắt ngơ ngác nhìn anh.
Cô cảm thấy toàn thân mình từ trên xuống dưới đều tràn ngập mùi vị kia, mà ngay cả trong không khí cũng tràn đầy hương vị Long Đản.
"Đáng chết!"
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn đôi môi của cô bị mình hôn tới sưng đỏ, như là muốn mạng của anh, anh không nghĩ rằng nha đầu này lại mang tới ình rung động mạnh như vậy.
"Em còn hồ đồ ngây ngốc nhìn anh như vậy, anh sẽ không kiềm chế được mà muốn em !”
Thanh âm của anh cứng rắn mà trầm thấp, ánh mắt chưa bao giờ thấy phiền toái và thiếu kiên nhẫn như vậy.
Trời ạ, mặc dù là thỏa mãn buông cô ra, nhưng mà hương thơm cùng cái cảm giác quyến luyến vẫn quanh quẩn bên đôi môi mềm mại không tản đi, nhất là cô còn bày ra vẻ mặt vô tội nhìn anh, anh thật muốn đem cô nuốt vào trong bụng.
Liên Kiều bị anh quát như vậy, sợ tới mức vội vàng mở mắt rời đi, tuy rằng cô không biết người đàn ông này đến tột cùng là muốn như thế nào, vừa rồi còn dịu dàng như một người anh trai, mà giờ khắc này lại giống như một người đàn ông đáng sợ, nhưng cô biết nếu như không nghe lời của anh nói, hậu quả hẳn sẽ rất nghiêm trọng!
Đây là điều duy nhất mà trực giác đang mách bảo cô!

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 50: Tình Yêu Trốn Nơi Nào: Trực Giác Rung Động (1)

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 50: Tình Yêu Trốn Nơi Nào: Trực Giác Rung Động (1)

Nhìn bộ dáng cô tràn đầy tự tin, hứng thú của Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng bị khơi dậy, hắn nhìn chỉ đoàn trong tay, sau đó lại nhìn Liên Kiều, tựa như tự hỏi mình một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Liên Kiều tựa đầu xoay người lại, sau đó tự giác mà nhắm mắt lại, đợi đến khi Hoàng Phủ Ngạn Tước cho phép,mới chậm rãi mở to mắt, màu sắc con ngươi lóe ra giống như hóa thân hoàn mĩ của khổng tước nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước.
"Anh sẽ không thay đổi chủ ý chứ?"
Cô cười cười trong ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhìn gương mặt góc cạnh anh tuấn của anh, đôi mắt thâm thúy đen thui lóe sáng lên nhìn rất mê người, anh nhẹ nhàng lắc đầu, hai tay không tự chủ duỗi tới trước mắt Liên Kiều.
"Đoán đi,đây là tay nào?"
Liên Kiều ngẩng đầu, cũng không có suy nghĩ gì liền trực tiếp vươn ngón tay thon dài chỉ chỉ tay phải của hắn.
"Chỉ đòan trong cánh tay kia!" Ngữ khí cực kỳ kiên định, không hề có một tia do dự
Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ vuốt mi tâm một chút, tay mở ra, mi hơi nhướng một chút, tay mở ra, chỉ đoàn rõ ràng là ở bên tay ấy.
“Thế nào? Tôi không lừa anh chứ!” Liên Kiều vẻ mặt dương dương tự đắc.
Hắn nghe vậy cười ha ha: “Nha đầu, em phải biết, loại đoán này đoán sai hay đúng xác suất là 50:50.”
Liên Kiều nghe thấy thế,trừng mắt với hắn: “ Này,ý của anh là tôi đoán mò đúng không?"
Hoàng Phủ Ngạn Tước nắm khư khư trong tay chỉ đoàn, môi mỏng khẽ nhếch lên tạo một đường cong tuyệt đẹp không chế vào đâu được, vô cùng tao nhã, quý phái.
"Nếu em có thể liên tục đoán trúng năm lần , tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng em!" Nói xong, anh cười nhẹ nhàng nhìn cô, như là một loại mời gọi vậy.
Liên Kiều cũng không hề sợ hãi, cũng không kích động, không hề chờ đợi, liền gật đầu đáp:
"Được!"
Thí nghiệm chính thức bắt đầu, chỉ đoàn trong tay Hoàng Phủ Ngạn Tước một lần lại một lần đổi từ tay này qua tay kia, mà Liên Kiều thì vẫn trước sau như một lần lượt đoán đúng, nhìn cô biểu tình bình tĩnh, mà Hoàng Phủ NGạn Tước thì vẻ mặt càng ngày càng kinh ngạc.
"Nha đầu, lần này em đoán lại xem nào!"
Tới Lần thứ năm, Hoàng Phủ Ngạn Tước nắm chặt hai tay rồi duỗi cánh tay tới trước mặt Liên Kiều, nói .
Liên Kiều ngẩng đầu, lần này cô không giống với lần trước không chút do dự trả lời mà nhìn xem nắm tay của anh, rồi lại nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước
"Đoán không ra phải không?" Hắn theo bản năng hỏi cô.
Liên Kiều khẽ thở dài một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu: "Thật là đoán không được, bởi vì —— trong tay anh không có chỉ đoàn!"
Một câu nói khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước càng kinh ngạc, anh kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu trước mặt này, như là nhìn người ngoài hành tinh vậy, anh đã lớn từng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên khiếp sợ đến vậy.
Anh mở bàn tay ra_____xác thực, chỉ đoàn lần này không có trong tay anh, không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại đoán ra được.
“Quả nhiên là vậy____” , Liên Kiều thấy hai tay anh trống trơn, không khỏi khịt khịt mũi: "Anh thật là xấu nha !"
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, anh cười một phần là vì bị hành động của nha đầu Liên Kiều này chọc, một phần là cười chính mình tại sao lại giống như một đứa trẻ, lòng hiếu kì lớn như vậy.
"Xem ra, tiểu nha đầu em thực sự là có trực giác sắc bén, em có giác quan thứ sáu rất mạnh, có phải thuật bói toán cũng rất tốt không?"
Liên Kiều nghe vậy , khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cúi xuống, có chút không vui mà nói:"Thực ra, tuy rằng giác quan thứ sáu của tôi rất mạnh, nhưng là ở phương diện bói toán thì chị Nhiễm Dung tinh thông hơn, hơn nữa, càng là người thân cận với tôi thì giác quan thứ sáu với thuật bói toán lại càng không có tác dụng.”
Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi xấu hổ: "Nói như vậy, nếu chính em gặp phải nguy hiểm, thì trước đó em sẽ không có cảm giác gì, phải không?"
Liên Kiều nhẹ gật đầu: "Cho nên tôi mới nói, tôi giác quan thứ sáu cùng thuật bói toán còn phải nhờ chị Nhiễm Dung chỉ dạy, quả thực là gặp được thầy, nhưng mà, giác quan thứ sáu của chị Nhiễm Dung lại bị kém đi, thuật bói toán mà chính mình giảng dạy lại không có tác dụng nữa!"
"Vì sao lại như vậy?" Lần này đến phiên Hoàng Phủ Ngạn Tước làm học sinh.
Liên Kiều nhướng mày, bưng miệng cười: "Vừa thấy anh đúng là không hiểu thuật bói toán , Chiêm Bặc Sư chân chính cũng không có cách nào bói được vận mệnh của chính mình, mượn bài Tarot của Chiêm Bặc Sư có thể hiểu, hắn muốn biết trước sự việc có liên quan tới chính mình, thì phải tìm được người có khả năng bói toán cao hơn chính mình mới được"
Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi cảm thấy kì lạ, nếu cái này dùng trong kinh doanh, thì có thể nói là dệt hoa trên gấm.
Anh đang suy nghĩ , đã thấy Liên Kiều vươn bàn tay nhỏ bé níu lấy ống tay áo của anh, trên mặt hé ra một tia đề phòng______
"Này, Cung Quý Dương, có phải la anh________cũng cho rằng tôi là quái vật không?"
Cô cực kỳ gian nan nói ra những lời này, thanh âm lại nhỏ lại.
Hoàng Phủ Ngạn Tước tâm đột nhiên co rúm một chút, theo bản năng lập tức bắt lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt trong tay mình, giọng điệu vô cùng sủng ái
"Làm sao có thể như vậy? Tôi chưa từng nghĩ như vậy!"
Liên Kiều giống như đứa bé sợ mất đi ấm áp, ngay sau đó đem khuôn mặt nhỏ nhắn nép vào trong ngực, như là đang tìm một thứ cảm giác an toàn.
"Từ nhỏ đến lớn, chỉ có ông nội là thương yêu tôi nhất, cha của tôi còn có mẹ tôi đều vì hạnh phúc riêng của mình mà bỏ rơi tôi, sau khi biết anh, tôi cảm thấy thật an toàn, nhưng anh phải luôn trợ giúp tôi, anh không thể ghét bỏ tôi……."
Nhìn cô co rúc vào trong ngực mình, Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy trong lòng ấm áp, đây là loại cảm giác gì, có chút khó khăn, lại có chút ngọt ngào
Tuy rằng bên cạnh anh không thiếu phụ nữ, nhưng mà cho tới bây giờ cũng không có người nào có thể dựa sát vào thân thể như vậy, cho dù có gặp dịp thì chơi có lệ, nhưng mà, nha đầu này lại lần lượt phá vỡ chính những nguyên tắc của anh, lần lượt vì cô mà xuất hiện ngoại lệ, lần lượt bị cô làm cho rung động.

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 46: Tình Yêu Trốn Nơi Nào: Phụ Nữ Làm Vợ!(3)

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 46: Tình Yêu Trốn Nơi Nào: Phụ Nữ Làm Vợ!(3)

Edit: Sen
Beta: Min
“Ô, hô_____”
Liên Kiều thế nhưng lại phát hiện một tiếng hoan hô, đáy mắt cô lóe lên một tia kinh hỉ giống như khi sắp chết có người cứu sống vậy, hai cánh tay cô gắt gao bám lấy Hoàng Phủ Ngạn Tước, hoàn toàn không ý thức giờ khắc này hành động của hai người có bao nhiêu thân mật cùng ái muội.
“Cung Quý Dương, tốt quá tốt quá, tôi còn sống…” Cô hoan hô, vẻ mặt nhảy nhót.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vẻ mặt xấu hổ ôm cô, khẳng định chính mình không gặp phải ảo giác, tiếp xúc thân mật gần gũi như vậy, nhất là chớp mắt nhìn trong ngực mềm mại, hắn mới nhận thức, trong ngực mình là một phụ nữ .
Thân hình cô không mảy may mà kế sát chính mình, nhìn bộ dáng vừa sợ hãi, nhưng mà______
Hoàng Phủ Ngạn Tước tầm mắt lơ đãng đảo mắt qua người đang kề sát ngực mình, cô cứ như vậy mà tín nhiệm kề sát chính mình, tầm mắt chuyển tới bộ ngực đẫy đà, cùng chân dài như ngọc hạ trong nước, thoắt ẩn thoát hiện, lay động tâm hồn con người.
Mà hắn lại vừa vặn ôm phía dưới eo cô, không khó cảm nhận được sự mềm mại của quần áo bơi.
Đáng chết! Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, vì anh cảm thấy một cỗ xúc động nguyên thủy quen thuộc xuyên qua thân thể mình, anh không thể không thừa nhận nha đầu trong ngực mình khiến anh nổi lên phản ứng. (Min: Ngựa đực! Ta hận)
“ Được rồi nha đầu, đây là bể bơi, cũng không phải biển rộng, sợ cái gì, đến đây, tôi dạy em tư thế cơ bản nhất!” Anh nhanh chóng đem Liên Kiều như con bạch tuộc từ trên người anh kéo ra, giọng điệu thoải mái nói.
Ai ngờ, anh vừa nói dứt lời, rất rõ ràng, một tia u ám từ trong mắt Liên Kiều lướt qua.
“Sao vậy, nha đầu?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước mẫn cảm hỏi, anh có thói quen nhìn thấu tâm tư người khác, bởi vậy đối mặt với biến hóa rất nhỏ của cô, anh cũng sẽ đoán được chính xác.
“Ách, không có , không có việc gì!”
Liên Kiều vẻ mặt mất tự nhiên đáp, còn để lại cho Hoàng Phủ Ngạn Tước một lúm đồng tiền sáng lạn.
Tâm Hoàng Phủ Ngạn Tước rung động, thiếu chút nữa bị đắm chìm trọng núm đồng tiền như hoa này.
Ánh nắng chiếu xuống mặt nước, người đàn ông cao lớn cùng cô gái nhỏ bé xinh xắn trong nước biển tạo nên vẻ hài hòa, tình cảm như hoa lặng yên nở rộ…
“Nhẹ nhàng đưa cánh tay, đúng, chính là như thế, từ từ sẽ được…!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cẩn thận tỉ mỉ hướng dẫn Liên Kiều từng động tác, anh tận lực đem toàn bộ chú ý của mình đều đặt trên người của Liên Kiều., dạy cô học bơi.
Liên Kiều cũng cực kì nghiêm túc phối hợp, không có nghịch ngợm cũng không thấy mệt, nghiêm túc dựa theo lời Hoàng Phủ Ngạn Tước mà thực hiện động tác, cô đã có thể nắm vững một số kĩ thuật bơi.
“Nha đầu, em có thể thử xuống sâu hơn một chút!”
Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm thấp chỉ dạy, nhìn Liên Kiều trong nước dần trở nên linh hoạt hơn, trong mắt chợt có một tia biến hóa nhìn không ra được anh nghĩ gì.
“Được!” Liên Kiều gật đầu nghe lời, tăng biên độ động tác.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lặng yên buông hai tay cô ra, Liên Kiều lại giống ngư con cá nhỏ xuyên qua trong nước.
Tại sao có thể như vậy?
Dòng nước ôn hòa vây lấy thân thể Liên Kiều, dân dần, cô bắt đầu có một cảm giác quen thuộc, cái cảm giác này dần dần khiến cô mơ màng lần thứ hai…
Cô tựa hồ không nhận ra hai tay Hoàng Phủ Ngạn Tước đã buông ra, chính là bị một hồi kí ức dẫn dắt…
“Mẹ…cứu con…mẹ….khụ khụ….”
“Con gái, mẹ xin lỗi….thực xin lỗi….”
"Mẹ, đừng đi —— mẹ —— con sợ —— "
Nước mắt Liên Kiều từ hốc mắt chảy ra, cùng với nước hòa chung lại một chỗ, Liên Kiều cảm thấy toàn thân mình ngày càng chìm sâu xuống, hai chân bắt đầu dần dần dừng lại, thân thể cô bắt đầu từ từ chìm xuống, dần dần mà…
Đang chăm chú nhìn Liên Kiều bơi lội trên mặt nước, Hoàng Phủ Ngạn Tước tự nhiên thấy mất bóng dáng cô, nhất thời cả kinh, nhất là nhìn thấy Liên Kiều từ từ chìm xuống, vô cùng lo lắng cùng sợ hãi chiếm cứ trong trái tim anh.
Nhanh chóng tiến đến, hai tay vững vàng đỡ được Liên Kiều đang không ngừng chìm xuống, không nói hai lời liền ôm cô vào ngực vội vàng đưa lên bờ.
“Nha đầu, nha đầu…”
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô hôn mê bất tỉnh, đáy mắt tràn ngập lo lắng, hai tay đè lên trước ngực cô, lập tức hô hấp nhân tạo.
Vừa mới còn tốt, sao tự nhiên lại dừng động tác, thậm chí chìm xuống nước?
Không biết tại sao, một sự sợ hãi thật sâu cứ chiếm giữ tâm Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh rất sợ cô sẽ không tỉnh lại.
“Khụ, khụ…”
Liên Kiều được Hoàng Phủ Ngạn Tước cứu, đột nhiên phát ra một tiếng ho khan, sau đó bên môi tràn ra một chút nước.
“Nha đầu, tỉnh rồi!”, Hoàng Phủ Ngạn Tước vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của cô, vẻ mặt khẩn trương.
Liên kiều cực kì gian nan mở mắt, đôi mắt mê ly dừng ở trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, khuôn mặt trước mắt này, bộ dáng thân thiết này vô cùng đẹp trai.
Cô cười với hắn một cái, ngay sau đó lại lâm vào hôn mê.
“Liên Kiều… Liên Kiều…”
Thanh âm của Hoàng Phủ Ngạn Tước ngày càng xa…
Trong bóng đêm xuất hiện một mảnh mơ hồ không rõ, Liên Kiều nơm nớp lo sợ nhìn bốn phía, cô nhìn tới phía trước xuất hiện một vầng sáng, cô vui mừng hướng phía trước mà chạy…
Đó chính là một phòng được bố trí vô cùng tinh xảo, bên trong chạm khắc bằng vàng như cung điện hoa mỹ, bên ngoài hành lang cùng cầu thang đều lóe ra ánh kim chói mắt.
Cô có chút mê man mà nhìn tất cả trước mắt mình, chỗ này sao lại quen thuộc đến vậy…
Một luồng âm thanh trầm thấp khiến Liên Kiều chú ý, cô đi dọc theo hướng phát ra âm thanh, là âm thanh cãi nhau đầy áp lực… Âm thanh nghe rất quen thuộc.

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 41: Ngoài Ý Muốn (3)

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 41: Ngoài Ý Muốn (3)

Đám cảnh sát chỉ có thể nghe theo Hoàng Phủ Ngạn Thương bởi vì dạng thi thể này thật
sự quá mức quỷ dị , phải nói là cực kì quỷ dị.
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn khối xác nguyên hình này trong lúc nhất thời cũng lâm vào đau khổ trầm tư , kỳ thật từ góc độ pháp y để lý giải xác nguyên hình là không dễ dàng phân tích, xuất phát từ nguyên nhân tử vong , nhưng là cỗ thi thể này chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi liền biến thành xác nguyên hình việc này thực sự làm hắn cảm thấy hứng thú.
Hắn vừa muốn đứng dậy trợ lí tuân mệnh đến xử lí thi thể một chút , một viên cảnh sát đi lên phía trước nói khẽ với Hoàng Phủ Ngạn Thương : “Hoàng Phủ tiên sinh, có một cô gái tên là Mặc Di tìm ngài!”
“Mặc Di?”
Hoàng Phủ Ngạn Thương có chút kì quái , hắn liền nhìn ra ngoài cửa thấy một cô gái trông còn rất trẻ , cô mặc một chiếc quần lụa mỏng, màu sắc thanh đạm, mái tóc dài đen nhẹ nhàng tung bay trong gió, dung nhan thanh nhã như mây, cô gái xinh đẹp nhìn thấy cái xác vẫn còn nguyên hình kia, ánh mắt nhẹ nhàng dừng lại trên người Hoàng Phủ Ngạn Thương.
Hoàng Phủ Ngạn Thương tim hơi rung động một chút, hắn cảm thấy ánh mắt của cô giống như lông chim nhẹ nhàng quan trọng nhất là, vẻ đẹp của ánh mắt của cô dĩ nhiên là hắn chưa từng thấy qua ánh mắt màu tím như thế.
“ Cô gái này là ai?”
Hắn hơi chần chừ tiến lên: “ Xin hỏi, cô tìm tôi có việc gì ?”
Nhìn diện mạo của cô, Hoàng Phủ Ngạn Thương không biết cô là người nước nào liền dùng tiếng Anh nói với cô.
Cô gái ngẩng lên ánh mắt như sóng chỉ thấy cô nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi lập tức vươn tay chỉ về phía cỗ thi thể kia, thản nhiên nói:
“Tôi nghĩ________ thi thể này giao cho tôi xử lý!”
“ Cái gì?”, không chỉ có Hoàng Phủ Ngạn Thương mà đông đảo cảnh sát cũng lâm vào kinh ngạc.
Người phụ nữ này muốn thi thể này làm gì? Cô lại là cảnh sát hay là bác sĩ khám nghiệm tử thi sao?
Hoàng Phủ Ngạn Thương phát ra một câu: “Tôi không hiểu ý của vị bác sĩ này lắm!”
Cô gái kia cũng mỉm cười nhưng chỉ hơi nhếch khóe miệng lên một chút, cô nhìn cảnh sát vây quanh bốn phía mà nói: “Không biết có thể nói chuyện thêm một chút với Hoàng Phủ tiên sinh được không?”
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn thi thể một cái sau đó gật đầu.
Biệt thự sáng sớm tràn ngập hương vị cỏ xanh mặt trời đã dần dần lộ ra sắc vàng sáng chói.
Ánh nắng chiếu xuống khiến thân hình đàn ông cao lớn cùng dáng người phụ nữ xinh đẹp càng thêm xa hoa lộng lẫy.
“Mặc tiểu thư tôi không rõ ý tứ trong lời nói khi nãy của cô!”
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn cô gái đứng dưới ánh mặt trời, xung quanh người cô được phản chiếu một vòng ánh sáng tựa như một thiên thân vậy.
Cô gái nhẹ nhàng lay động đầu nói: “Hoàng Phủ tiên sinh tôi với anh giống nhau đều là họ kép, Mặc Di là họ của tôi còn tên đầy đủ —— Mặc Di Nhiễm Dung!”
“Mặc Di Nhiễm Dung?” Hoàng Phủ Ngạn Thương tinh tế thưởng thức tên này thực độc đáo giống như người vậy.
Cô gái mỉm cười không giấu giếm nói: “Mặc Di Nhiễm Dung, Mặc Di gia lớn thứ 25 —— hàng đầu sư!”
Chuyện kì quái.
Hoàng Phủ Ngạn Thương ngẩn ra, hắn có chút khó hiểu mà nhìn cô gái trước mắt, cô tươi cười nói rất nhẹ nhàng nhưng hắn lại không dám tin những gì mình đang nghe.
“Hàng đầu sư?”
Tuy rằng hắn biết có hàng đầu sư tồn tại, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy hơn nữa
trong đầu hắn luôn nghĩ hàng đầu sư là những người đàn ông ăn mặc rất kì quái.
Mà cô gái trước mặt này nhìn qua thanh thuần như nước, tuy toàn thân cao thấp toát ra một cảm giác bí ẩn nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ đem cô với hàng đầu sư có liên hệ.
Nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương giật mình Mặc Di Nhiễm Dung cười cười: “Chỉ mong không
dọa đến Hoàng Phủ tiên sinh!”
“Đâu có, đâu có chỉ là cảm thấy hàng đầu sư là phụ nữ nên hơi ngạc nhiên!” Hoàng Phủ Ngạn Thương bị Mặc Di Nhiễm Dung nói vậy chính mình cảm thấy chút ngạc nhiên.
Mặc Di Nhiễm Dung lần này không cười không phải bởi vì Hoàng Phủ Ngạn Thương nói không tốt, mà chính là bây giờ cô đang nghĩ đến thi thể kia.
“Hoàng Phủ tiên sinh về thi thể kia không phải đơn giản giống như trong tưởng tượng của mọi người, cho nên lần này tôi mới ngàn dặm xa xôi đuổi đến chỗ này chính là muốn điều tra rõ sự tình!”
Hoàng Phủ Ngạn Thương ánh mắt xẹt qua tia nghi hoặc: “ý cô là —— thi thể này có liên quan đến giáng đầu thuật?”
Suy đoán này không thành lập hắn không biết chính là hắn cảm thấy —— chuyện này có chút không tưởng tượng nổi!!
Mặc Di Nhiễm Dung cũng không giấu diếm tình hình làm gì nhẹ nhàng gật đầu: “Không tồi, Hoàng Phủ tiên sinh là bác sĩ khám nghiệm tử thi lừng danh thế giới, anh hẳn là rất rõ ràng một thi thể bình thường không có khả năng trong thời gian vài giờ ngắn ngủi như vậy lại trở thành xác nguyên hình. Tôi vừa mới nhìn thi thể kia tuy rằng không có tiến hành phân tích nhưng dám khẳng định chủ nhân của thi thể này khi còn sống cho tới khi cái chết ly kì này xảy ra có liên quan tới giáng đầu thuật!!”
“Nghe nói giáng đầu thuật có rất nhiều loại không biết Hàn bá tước rốt cuộc là thuộc loại nào loại?”
Hoàng Phủ Ngạn Thương thực không muốn tin tưởng việc này lắm. Hắn trước giờ vẫn luôn tin tưởng khoa học nhưng sự thật đặt ngay trước mắt hỏi hắn làm sao không tin đây??
Mặc Di Nhiễm Dung nâng mắt lên nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt nói: “Thi hàng!”
“Thi hàng?” Hoàng Phủ Ngạn Thương ánh mắt hơi lóe lên chỉ cảm thấy cái tên này nghe thực âm độc.
Không tồi chủ nhân của cỗ thi thể này là thi hàng, đơn giản mà nói là có người lợi dụng hàng đầu thuật không chỉ muốn khống chế thi thể quan trọng hơn là lợi dụng thi du để thực hiện bước âm độc hơn của giáng đầu thuật!” Giọng điệu của Mặc Di Nhiễm Dung tuy nhẹ nhàng bình thản nhưng lại rất sầu lo.
Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn về phía cô không kìm được hỏi: “Cô vừa mới nói mình là ngàn dặm xa xôi đuổi tới chỗ này không lẽ cô có thể dự đoán trước.”
Điểm ấy càng làm hắn nghĩ không ra..
Mặc Di Nhiễm Dung biết trong lòng hắn có nghi hoặc liền nói thẳng: “Người nhà Mặc Di không chỉ có tinh thông giáng đầu thuật, còn rất giỏi bói toán, mà nơi tiếp theo xác nguyên hình này xuất hiện chính là —— Hongkong!”
“Hongkong?” Hoàng Phủ Ngạn Thương đột nhiên nghĩ đến anh cả Hoàng Phủ Ngạn Tước hiện nay đang ở Hongkong.
Mặc Di Nhiễm Dung nâng mắt lên như thể nhìn thấu tâm tư hắn khẽ mở miệng nói: “Không tồi, theo như bói toán của tôi giáng đầu thuật này xuất hiện lần này có liên qua tới Tứ đại tài phiệt.”
Toàn thân Hoàng Phủ Ngạn Thương run lên, hắn như cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua.

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 40: Ngoài Ý Muốn (2)

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 40: Ngoài Ý Muốn (2)

Cả đám cảnh sát đều lâm vào kinh hãi cỗ thi thể này nhìn qua giống như làm từ sáp bởi vì trên thi thể này có một tầng sáp màu trắng.
Thi thể như vậy quả thực hiếm thấy!
Trong đó một cảnh sát đang thần tình kinh dị, nói chuyện với một cảnh sát khác sau đó tiến hành tốc kí ghi lại quá trình điều tra .
“Đây là xác nguyên hình!”
Trong khi mọi người thảo luận một thanh âm trầm thấp từ ngoài cửa truyền đến, mọi người lập tức nhìn lại chỉ thấy một người đàn ông cao lớn một thân sơ mi giản dị hướng thi thể đi tới, vừa đi vừa đem áo blouse vào khám nghiệm tử thi bao tay cũng đeo lên.
Chỉ thấy hắn cực kỳ đẹp trai, con ngươi đen thâm thúy tựa như nhìn rõ hết thảy sự vật. Mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra hơi thở quý tộc.
Nhóm cảnh sát sôi nổi nhường đường bởi vì bọn họ đều biết người trước mắt này chính là bác sĩ khám nghiệm tử thi nổi tiếng thế giới —— Hoàng Phủ Ngạn Thương.
Hoàng Phủ Ngạn Thương tới gần thi thể ngồi xổm xuống đem thùng dụng cụ mở ra bắt đầu tiến hành công tác khám nghiệm tử thi.
“Thi thể được phát hiện vài giờ?” Hắn một bên vừa quan sát thi thể vừa hỏi
“Theo hạ nhân nói là ba giờ rạng sáng nay!” Cảnh Trường đáp lời.
Thi thể không có dấu vết bị di động đây là nơi phát hiện thi thể đầu tiên, nhưng mà ——
Hoàng Phủ Ngạn Thương giương mắt lên có điểm nghi hoặc —— thi thể mới chết làm sao có thể trở thành xác nguyên hình được?
Thế nhưng —— thi thể này đích xác là bộ dáng của thi thể nguyên hình.
Cái gọi là xác nguyên hình là một loại cực kỳ hiếm thấy, mà thi thể có hình thành đặc biệt như vậy nguyên nhân là bởi vì thi thể bị ngâm trong nước thời gian dài hoặc là chôn ở thổ nhưỡng không khí không lưu thông. Bởi vì thiếu không khí cho nên sẽ hạn chế vi khuẩn hoại tử sinh sôi này nở, vi khuẩn phát triển chậm đồng thời hơi nước trong cơ thể dần dần dần mất đi, mỡ bắt đầu phân giải hòa tan trong nước trôi đi, các yếu tố trong nước kết hợp với thi thể sẽ có phản ứng xà phòng hóa sinh ra một loại muối khó hòa tan trong nước, mà thi thể được bảo toàn trong nước như vậy chính là hiện tượng xác nguyên hình.
Nhưng là dựa theo phân tích hiện tượng bình thường đến quá trình thi thể bình thường trở thành xác nguyên hình ít nhất phải mất từ một năm đến năm rưỡi, theo tư liệu vị Hàn bá tước này hôm qua còn nói lời tạm biệt cùng vợ con sắp ra ngoài du lịch. Hôm nay sao có thể biến thành xác nguyên hình trong khi thi thể còn chưa có bị di chuyển qua??
“Hoàng Phủ tiên sinh, thi thể của Bá tước này khiến cho cảnh sát chúng tôi rất khó khăn không thể nào xuống tay được!” Cảnh Trường vẻ mặt thất bại mà nói.
Hoàng Phủ Ngạn Thương đầu hơi lắc lắc một chút sau khi lấy được mẫu vật từ thi thể mới thản nhiên nói:
“Chỗ tốt duy nhất của xác nguyên hình chính là có thể đem các loại bệnh tật hoặc vết thương biểu hiện ra ngoài nhưng mà —— trên thi thể không có bất kì dấu hiệu đánh nhau nào càng không có vết thương trí mạng, tôi yêu cầu tiến thêm một bước làm giải phẫu thi thể của Bá tước này”

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 37: Tâm Tư Liên Kiều (3)

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 37: Tâm Tư Liên Kiều (3)

Liên Kiều nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu nhàn nhạt nói: “Nếu không phải vứt bỏ, tại sao qua nhiều năm như vậy cha mẹ tôi chưa từng tới gặp tôi một lần, nhất là cha tôi, Ông nội Liên cũng không muốn gặp chẳng nhẽ không phải vứt bỏ sao?”
Một câu nói lạnh nhạt làm người nghe tan nát cõi lòng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì bởi vì anh biết trên đời này việc làm cho tâm nguội lạnh chính là bị người thân bỏ rơi và phản bội, Liên Kiều 10 tuổi đã gặp chuyện như vậy, tuổi này vốn dĩ cô nên hưởng thụ độ tuổi vui vẻ hồn nhiên lại bị bóng ma tâm lý bao trùm, thế nhưng cô thật cứng rắn nếu như cô không nói , nhìn vẻ ngoài cô là một nha đầu vô ưu vô lo.
Kỳ thật________
Liên Kiều liếm liếm môi nhẹ giọng nói: “Tôi thực rất muốn tìm được bọn họ, muốn gặp họ một lần để hỏi cho rõ ràng, chẳng lẽ tôi thực làm cho người ta chán ghét sao? Bọn họ là cha mẹ tôi nhưng sao lại có thể vứt bỏ tôi như những người khác?
Âm thanh của cô rất nhẹ giống như toàn bộ khí lực bị rút sạch đi, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước càng thêm đau lòng.
“Lại đây, nha đầu……” ANh không khống chế được vươn bàn tay to muốn kéo Liên Kiều vào lòng.
Liên Kiều nhu thuận mà đi lên phía trước ngay sau đó bị anh thuận thế kéo ngồi xuống giữa hai đùi anh, động tác ái muội tràn ngập gian phòng khiến không gian trở nên thân thiết. “Tôi sẽ phái người giúp em tìm được cha mẹ, em không cần phải sợ tất cả đều sẽ qua thôi!” (Đoạn nào ta thấy hợp sưng hô ra sao thì sẽ sửa nhé! Nên các nàng không cần thắc mắc đâu he he~)
Bàn ta to của Hoàng Phủ ngạn Tước vỗ nhẹ lên mái tóc cô như cưng chiều con mèo nhỏ, giọng nói trầm thấp như hơi rượu mê say ngọt ngào.
Liên Kiều tâm không khỏi rung động một tiếng, đầu nhẹ nhàng an tĩnh tựa vào ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước, bên tai không ngừng truyền đến nhịp tim đập ổn định, nghe thấy vậy cô tự dưng cảm thấy hoảng hốt.
Hô hấp của cô nhanh hơn một chút, trên người anh có hương vị nam tính dễ ngửi, đây là một loại hương vị an toàn lây sang toàn thân thậm chí toàn bộ tế bào cô.
“Thật vậy sao?”
Thanh âm nho nhỏ cực giống một con mèo biết nghe lời nhưng không đợi đến khi Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu cô liền thầm thở dài một hơi lập tức lắc đầu: “ Vẫn là để như vậy đi!”
“ Vì cái gì”
Hoàng Phủ Ngạn tước đem cằm nhẹ tựa vào cái đầu nhỏ nhắn, trên người cô toàn bộ tỏa ra hương vị sữa tự nhiên.
“Thật là con nhóc, lớn như vậy rồi còn có thói quen uống sữa.”
Giọng nói Liên Kiều khó có thể dịu dàng như lúc này, không có bộ dáng nghịch ngợm như ngày trước mà hiện tại chỉ có dịu dàng.
Cô cảm thấy trong lòng chưa từng kiên định như vậy! Ý chí của anh thật ấm áp giống như được mặt trời chiếu sáng làm cô có thể an tâm mà nhắm mắt lại.

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 36: Tâm Tư Liên Kiều (2)

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 36: Tâm Tư Liên Kiều (2)

Bờ môi mòng của Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ nhếch lên một đường cong mỹ lệ, anh lười biếng dựa thân mình vào ghế mà nhìn tiểu nha đầu đang ngồi ăn kem đối diện, sâu trong đáy mắt xẹt qua một tia khó hiểu .
” Nha đầu cô hiện tại cũng đã hai mươi tuổi, chẳng lẽ cô vẫn còn trẻ con sao?”
Liên Kiều thở dài một hơi, một tay để lên trán một tay khuấy khuấy ly kem: ” Nếu có thể, tôi tình nguyện không cần lớn lên!”
Giọng nói của cô tuy thản nhiên nhưng lại xẹt qua chút ưu thương, khóe mắt bống chốc cũng lóe lên một tia đau lòng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nao nao, Liên Kiều như vậy anh chưa từng gặp qua, vì cái gì mà trên mặt cô lại đau thương như vậy? Cô từng phải trải qua chuyện gì đau lòng sao?
Nghĩ đến đây lòng anh đột nhiên thắt lại!
“Nha đầu sao vậy?” Anh ra vẻ thoải mái hỏi cô, lại phát hiện mình rất thận trọng.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước sau đó lại lập tức cúi đầu , bờ môi giật giật thoáng chốc nở nụ cười, nụ cười đau thương.
“Kỳ thật…”
Cô thấp giọng lên tiếng: ” Tôi thật không hi vọng mình lớn lên, nhất là khi tôi được mười tuổi, trước mười tuổi tôi rất vui vẻ hoạt bát, tự do đùa nghịch, nhưng sau mười tuổi..
Âm thanh của cô từng chút từng chút khó khăn……
“Năm ấy tôi mười tuổi, cha mẹ tôi ly dị, cha tôi cưới người phụ nữ mang thai đứa con của mình mà mẹ tôi cũng gả ột người đàn ông khác rồi cũng sinh ra đứa con của hai người họ. Từ đó về sau tôi liền lớn lên bên ông nội.”
Liên Kiều khó khăn nói ra những lời này, cuối cùng giọng nói nghẹn lại .
Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt thấy đau lòng.
Những huyện Liên Kiều nói trong tư liệu anh tìm được không có ghi lại, anh không ngờ tiểu nha đầu vô tâm vô phế cả ngày cười hi ha này từ nhỏ đã mất đi cha mẹ. Trong mắt anh cô là một cô nhóc vô ưu vô lo, ngày ngày tìm cách trêu chọc người khác không ngờ lại…
Cô lại dùng phương thức hoàn toàn khác để biểu hiện sự kiên cường của bản thân mình.
Liên Kiều nhìn ly kem đã sớm chảy hết vẻ mặt bi thương.
“Tôi lớn lên bên cạnh ông nội, người trong vương thất rất tốt mà người tốt nhất với tôi lại là ông nội, nhưng càng như vậy tôi càng cảm thấy chính mình giống như bị người ta lãnh quên đi, bị chính cha mẹ ruột của mình vứt bỏ, làm sao có thể quên được??.”
Cô nói xong, đôi mắt tím ngập nước, hốc mắt ửng đỏ khiến cho Hoàng Phủ Ngạn Tước càng thêm đau lòng.
“Nha đầu, chuyện đã qua nhiều năm như vậy , bọn họ tuy rằng tìm được một người thích hợp để sống nốt quãng đời còn lại nhưng bọn họ dù sao cũng là cha mẹ cô, rời đi cũng không có nghĩa là vứt bỏ!” Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ giọng an ủi .
Có thể nói gia tộc Hoàng Phủ là gia đình phức tạp nhất, anh chị em đông đảo còn có thêm khuynh hướng đấu tranh gia tộc nhưng anh lại được hưởng thụ toàn bộ tình yêu thương của cha mẹ không giống như Liên Kiều.

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ Chương 34: Chiến Tranh Giữa Tình Địch (3)

GẶP GỠ NHÂN VẬT LỚN HÀNG TỶ
Chương 34: Chiến Tranh Giữa Tình Địch (3)

Liên Kiều vui vẻ gật đầu, sau nhìn thiên kim Thẩm thị cao thấp đánh giá một phen, sau liếc mắt một cái thật mạnh, huýt sáo!!!
“Wow! Chị thực là xinh đẹp đó nha!!” Vẻ mặt cô kinh diễm mà nói.
“Ách!!”
Không chỉ có Hoàng Phủ Ngạn Tước ngơ ngẩn mà ngay cả thiên kim Thẩm thị cũng sửng sốt, nhưng cô ta lập tức phản ứng mau lẹ cười đến toe toét!!
“Phải không?”
Không nghĩ tới nha đầu này vẫn có thể nói vậy.
“Đúng nha!! Chị à chị quả thực rất xinh đẹp đó!!”
Liên Kiều vẻ mặt hâm mộ đi quanh cô ta một vòng, sau đó khoanh tay lại một bộ như phát hiện điều gì đó:
“Dáng người chị rất hoàn hảo, hơn nữa quần áo thật hợp thời trang không giống em mặc cái gì cũng khó coi, hôm nào rảnh phải hảo hảo mà học hỏi chị mới được!!”
Thiên kim Thẩm thị thấy cô nói thế, nụ cười trên môi không hề dứt vẻ mặt kiêu ngạo mà nói rằng:
“Đúng đó, trời sinh tôi chính là cái móc quần áo nên mặc cái nào cũng đẹp, em gái cái này gọi là trời sinh đó!!”
Liên Kiều cười đến ngu ngốc đi, cô liên tục gật đầu lập lập tức phía sau hét lên một tiếng kêu hốt hoảng.
“Trời ạ!! Chị này trên làn váy chị có một khối giống như máu vậy, nhìn rất khủng khiếp ah~”
Một cô gái bộ dáng hoảng sợ che đôi môi mình lại, dường như sắp khóc.
Thiên kim Thẩm thi sắc mặt trắng bệch, vội vàng xem trên làn váy mình, cả người giận tím, gương mặt giật giật.
“Chị à! Nhân lúc bây giờ ít người nhanh chóng đi thay đò đi, em biết toilet thứ ba tại phòng thay đồ lầu hai!!” —— Liên Kiều cực kỳ nhiệt tình giúp đỡ .
“Cám ơn!!”
Thiên kim Thẩm thị mặt đỏ bừng, thật là ngượng chết mất, muốn biểu hiện thật tốt trước mặt người đàn ông này nhưng mà hiện tại gấp quá phải chạy nhanh rời khỏi tầm mắt hai người này.
“Ai nha, thật sự là đáng thương mà không biết ai nghịch ngợm như vậy!!” Liên Kiều nhìn bóng dáng cô ả rời đi vẻ mặt bi thương mà lắc đầu!! (Ha ha chị chơi trò này cũng quá hiểm đi)
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn bộ dáng Liên Kiều nhịn không được cười nói: “Nha đầu, túi nước trên kiện áo tắm đâu?”
Liên Kiều le lưỡi sau đó cố ý làm nũng kéo cánh tay anh nói: “Anh thực là thông mình không gì có thể qua được mắt anh cả!!!”
“Cô là quỷ nghịch ngợm, rõ ràng là vảy nước vào người ta mà còn nói là máu!” Hoàng Phủ Ngạn Tước lắc đầu cười cười.
“Hừ!”
Liên Kiều trừng anh một cái: “Ai kêu cô ta mặc váy đỏ làm chi, nước hay máu cũng không phân biệt được thì trách cô ta chứ, có gì ngạc nhiên sao!!’
“Cô —— không có việc gì đi?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước rất muốn hỏi cô sao không tức giận bất quá —— nhìn bộ dáng cô dường như không có một chút tức giận nào thì sao anh phải đi giải thích, mình với người phụ nữ kia không có một chút quan hệ nào!!
“Có việc!” Liên Kiều suy nghĩ sau đó tuôn ra một câu: “Bụng tôi thực đói, Cung Quý Dương anh có thể mang tôi đi ăn bữa tiệc lớn được không?”