Q.2 - Chương 11: Cảm giác khác thường
“Không phải muốn ngắm mặt trời mọc sao?” Giang Mạc Viễn không tiếp tục đề tài này nữa, sau khi đưa tay nhìn đồng hồ, mỉm cười, “Còn ba tiếng rưỡi nữa.”
Trang Noãn Thần hít mũi, gật mạnh đầu.
Hai người ngồi im trên bờ cát, ánh trăng soi bóng trên mặt biển, bóng cô gái kéo dài trên nền cát trắng mịn, trông hoàn mỹ và cân đối. Một hồi lâu sau, Trang Noãn Thần khẽ nói, “Thôi xong, tự nhiên em mệt, sao giờ?”
“Dựa vào tôi ngủ một chút đi.” Tiếng Giang Mạc Viễn hồn hậu nuông chiều.
“Nhưng em muốn xem mặt trời mọc…”
“Lúc mặt trời mọc tôi sẽ đánh thức em.”
“Lỡ như anh ngủ quên thì sao?”
“Tôi sẽ không ngủ.”
“Vậy anh nhớ đánh thức em nhé, bằng không đi một chuyến uổng công em sẽ nhảy xuống biển mất.”
“OK.” Người đàn ông không nhịn được cười.
Lúc này Trang Noãn Thần mới yên tâm tựa vào anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Anh từng nói, những chuyện anh đồng ý thì nhất định có thể làm được, cô tin.
***
Nhiệt độ âm ấm phả vào mặt, giống như gió xuân ấm áp thổi ngang qua, Trang Noãn Thần uể oải ưm một tiếng, cảm giác ấm áp, mùi hương dễ chịu, vòm ngực rắn chắc khỏe mạnh thật khiến cô không nỡ mở mắt…
Khoan đã, vòm ngực ư???
Cô bỗng mở to mắt, lúc này mới phát giác mình không còn ở trên bãi cát nữa.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào bị cửa xe cản lại, chỉ hắt vào vài vệt sáng loang lổ. Cô và Giang Mạc Viễn cùng ngồi ở ghế sau xe, anh là chỗ dựa, cả người cô dường như lọt thõm vào lòng anh.
Cô lên xe lúc nào nhỉ? Sao không hay biết gì cả.
Giương mắt kinh ngạc, Giang Mạc Viễn tựa vào lưng ghế nhắm mắt, nhưng từ sức lực cánh tay khóa chặt hông cô cho thấy anh chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi, hình như cảm giác được người trong lòng đã thức, anh mở mắt, cúi đầu đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cô.
“Thức rồi à?” Nụ cười của anh vẫn nhẹ nhàng như thế, nhưng dưới ánh mặt trời lại có cảm giác như thực như ảo.
Trang Noãn Thần vội vàng ngồi thẳng dậy, ngay sau đó suýt chút nữa hét lên sợ hãi.
Bởi vì cô thấy trên quần tây của Giang Mạc Viễn bị dấu nước miếng của cô làm ướt, ngay vị trí rất xấu hổ, ở… … khuôn mặt của cô thoáng ửng đỏ, ước gì có thể tìm cái lỗ để chui xuống. Nếu nhìn như vậy, thì lúc cô ngủ mặt đã để ở chỗ đó, miệng cô đúng lúc hướng về cái … của anh.
Hết nói nổi?
Giang Mạc Viễn cũng theo tầm mắt cô cúi xuống nhìn, cong môi, dường như đang cố nén cười.
Trang Noãn Thần thật muốn đi tìm chết, ấp úng, “Em, em vẫn luôn đè anh suốt à?” Hỏi xong lại càng cảm thấy xấu hổ, vội vàng chữa lại, “Không, ý của em là muốn hỏi… à, anh không thấy tê khi bị em đè à?” Càng vẽ càng nhọ, thấy mày anh càng nhướng càng cao, cô dường sắp hỏng mất.
“Cũng thường thôi.” Cuối cùng anh tốt bụng ra vẻ như đã hiểu ý của cô.
“Xin lỗi xin lỗi, em sẽ phụ trách giặt ủi.” Trang Noãn Thần liên tục nói xin lỗi, “Em không ngờ mình lại ngủ như chết thế này, trời cũng sáng luôn rồi, á… trời sáng rồi?” Câu cuối cùng cô bỗng có phản ứng, ngoảnh đầu nhìn ngoài cửa xe, không để ý được nhiều vậy, khoác áo vest của anh vội vàng mở cửa xe chạy ra ngoài.
Vầng dương treo cao trên bầu trời, mặt trời mọc rồi còn đâu?
Trang Noãn Thần đứng sững ở cạnh biển, cuối cùng vẫn không thể trông thấy mặt trời mọc… Giờ còn sớm, trên bờ cát không có người, nếu không nhất định sẽ cho cô là kẻ điên.
Đang rầu rĩ, bên hông đột ngột rung lên, cô hết hồn, thò tay vào túi áo vest của anh nhưng lại lấy điện thoại của mình ra, vừa mở ra thì thấy là một đoạn clip!
Hình ảnh trong clip từ từ phát, cảnh tượng đẹp đẽ tuyệt đối đập vào mắt cô, ánh sáng mặt trời nhàn nhạt mà êm dịu dần dần tách khỏi mặt biển, hai mắt cô như nhói lên, đúng là cảnh tượng mặt trời mọc!
Mặt trời mọc trên biển đẹp một cách thuần khiết, chỉ là ánh mặt trời vừa ló dạng không phải màu xanh biếc, mà là màu ngọc xanh biển (màu Aquamarine), vượt xa sự tưởng tượng của cô, màu ngọc xanh biển tuy cũng đẹp nhưng không phải cảnh tượng mà cô nghĩ.
Đoạn clip được quay ở trong xe, bởi vì lúc clip sắp hết thì hình ảnh xoay chuyển, chắc là người quay clip chuẩn bị thu hồi lại điện thoại, lại vô tình quay luôn cảnh ngủ say của cô vào, tuy rằng chỉ quét qua trong nháy mắt, nhưng Trang Noãn Thần vẫn thấy được bộ dạng mê ngủ của chính mình, giống hệt như con gấu túi, mặt mũi say sưa ôm chặt lấy bắp đùi người đàn ông!
Cảnh tượng đẹp đẽ đến xúc động hoàn toàn bị hình ảnh ‘khó đỡ’ của cô phá hủy!
Đoạn clip trong tay cô phát lại lần nữa, từng lớp màu ngọc xanh biển xinh đẹp tỏa ra, cuối cùng chuyển thành màu vàng chói mắt. Cô lại liếc nhìn số điện thoại của đối phương, Giang Mạc Viễn, người đàn ông này quay lại cảnh mặt trời mọc, từ lúc chỉ là một vầng sáng nơi chân trời đến lúc mặt trời lên cao, anh vẫn giơ điện thoại quay như thế, bời vì, hình ảnh không hề bị gián đoạn.
“Lúc trước người từng hứa hẹn với em có từng nói với em rằng lúc mặt trời mọc thật sự là có màu ngọc xanh biển không?” Đằng sau, Giang Mạc Viễn thong dong đi tới, giọng nói trầm thấp rơi xuống đỉnh đầu cô.
Trong lòng Trang Noãn Thần chấn động, điện thoại theo ngón tay trượt xuống bãi cát.
“Dù sao một đứa trẻ chưa trải đời nhiều vẫn thích đi theo cảm giác.” Giang Mạc Viễn cười nhẹ, trong lời nói lại mang theo hàm ý sâu xa, “Hiện giờ em đã tận mắt chứng kiến rồi, cảm giác vẫn như thế à?”
“Em…” Ánh mắt cô bất lực và bàng hoàng.
Trái tim Giang Mạc Viễn mềm xuống, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Anh cũng điên rồi, lại phá lệ chở một cô gái nửa đêm nửa hôm chạy ra biển, ném hết công việc ngồi trước biển chỉ để ngắm mặt trời mọc. Trước khi mặt trời mọc, cô say giấc như chú mèo con vùi vào lòng anh, anh bế cô lên xe, cô tùy tiện biến anh thành gối ôm hình người của mình, còn anh lại có thể lẳng lặng ngắm cô suốt ba tiếng đồng hồ.
Người ở trong lòng như bị từng chữ của anh đâm nát vào chỗ hiểm, cô ngước nhìn anh, vẻ mặt hoang mang lại có hơi muốn khóc, “Em… Chỉ là em muốn nói một tiếng xin lỗi với anh ấy… thầm nghĩ như vậy…”
Dưới ánh mặt trời, biểu cảm đau khổ của cô làm cho người khác rung động, bên dưới lớp trang điểm đẹp đẽ là sự bất lực sâu sắc, khiến trong lòng người đàn ông nổi lên chút thương tiếc. Anh cúi xuống, bắt lấy môi cô mà không hề báo trước, bàn tay anh cũng thuận thế đỡ sau gáy cô.
“Đừng…” Trang Noãn Thần không ngờ anh sẽ lại hôn cô nữa, bất giác đưa tay ngăn lại, nhưng đã muộn, sức lực của anh rất lớn, ngay cả chút chỗ trống để cô chống cự cũng không có.
Nụ hôn của Giang Mạc Viễn mãnh liệt và bá đạo hơn, khác với nụ hôn triền miên dịu dàng lần trước, Trang Noãn Thần bị ép phải ngửa đầu tiếp nhận sức mạnh cường thế của anh, để mặc hơi thở của anh lấp đầy, bao bọc lấy cô… chặt chẽ, không có chút khe hở…
Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.