-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

Chương 24 : Quyết định ba giây

Chương 24 : Quyết định ba giây

Thân Tống Hạo miễn cưỡng mở miệng, đôi mắt mập mờ mị hoặc: "Cô chỉ có một cơ hội, đây xem như đã phá lệ, cô nên biết, tôi không thiếu đàn bà, đàn bà xinh đẹp kinh nghiệm phong phú có thể cho tôi vui vẻ.....".
Hoan Nhan thiếu chút nữa từ trên người anh nhảy dựng lên, chân giẫm mấy cái, cô bắt đầu bình ổn hô hấp lại, che cảnh tượng trước ngực, anh vẫn không kiêng nể gì nhìn chăm chú, khuôn mặt đổ đến vành tai.....
Bộdạng cô bó tay bó chân vô cùng xấu hổ, khiến anh có một tia hứng thú,khóe môi giương lên, anh lười biếng nâng tay, dọc theo đường cong yếu ớt cô trợt xuống: "Cô chỉ có ba giây, Hứa tiểu thư, tôi từ trước đến naykhông có kiên nhẫn.....".
Ngón tay anh hạ xuống trên mu bàn tay của cô, đem nàng đầu ngón tay lấy ra, trượt lên chỗ mềm mại đầy đặn kia: "Một, hai.....".
Anh hài hước nhướng mày, nhìn cô vẫn đang trong phản ứng ngẩn người, dứtkhoát ngồi dậy: "Hứa tiểu thư, ngượng ngùng, mời cô lập tức rangoài.....".
Hoan Nhan bỗng nhiên vươn tay, ôm lấy cổ của anh,kéo anh gần tới bên mặt, cô ngửa đầu hôn, một tay kia từ trước ngựcthẳng tắp anh trợt xuống, đến dây nịt, vụng về đẩy ra.....
"Anhcòn chưa có đếm tới ba....." Cô căm hận mở miệng, đẩy anh ngã xuống đất, trên mặt ngây ngô là vẻ mặt dứt khoát, gần như lấy răng cắn nát môi.
Cảm giác nhạy cảm từ cứng rắn dưới thân kề sát, Hoan Nhan nhắm mắt lại, cúi thấp người cùng bộ ngực vững chắc của anh dán chặt, cô vụng về hôn anh, nhịn không được mang theo tức giận hung hăng cắn bờ môi của anh.....(Vân Vân: này thì đáng đời )
Thân Tống Hạo nhíu mày, rất tốt, cô đã hoàn toàn gợi lên tính thú của anh,ngược lại anh muốn nhìn xem, tiếp theo cô sẽ làm như thế nào.....
"Cứ như vậy sao?" Anh bị nụ hôn không lưu loát cô có chút không khống chếđược, cúi đầu khàn khàn mở miệng, cố gắng kiểm soát phản ứng cơ thể,khiêu khích mở miệng.
"Chẳng qua là vừa mới bắt đầu mà thôi Thântiên sinh" Cô cười nhếch môi, làn môi sưng lên lại mang theo màu tươiđẹp, đẹp động lòng người.....
Cơ thể cô chậm rãi đi xuống, haitay không tự chủ xiết chặt lại, lúc chạm vào vật nóng kia, cô cau mày,một giọt nước mắt trên lông mi rớt xuống trên người anh.....
Cảmgiác được ấm áp mềm mại gắt gao bao lấy anh, cổ họng Thân Tống Hạo không khỏi căng thẳng, dục vọng kiềm chế rốt cuộc khống chế không nổi mà laora.....
Lúc mọi việc yên bình lại, Hoan Nhan cảm giác toàn bộxương trên người mình muốn rớt, cô mệt mỏi nằm ở trên sàn, mà người đànông kia, lại trên ban công hút thuốc, mí mắt Hoan Nhan nặng trĩu, cuốicùng vẫn nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.....
Mộng này, rất lâu, lúc mở mắt lại, cô có chút không thích ứng nơi lộng lẫy này, ngơ ngác rất lâu, đầu mới phản ứng kịp, đây là ở trong khách sạn xa xỉ.
Cửa phòngtắm mở ra, người kia tùy ý lau tóc ướt, ngang hông quấn một cái khăntắm, cơ bắp cường tráng cùng đường cong thân thể anh nhìn khỏe đẹp cânđối vô cùng, Hoan Nhan không tự giác kéo chặt chăn, khó xử quay mặt đi.
"Ký tên" Anh kéo ngăn kéo, đem một xấp giấy rầm một tiếng để bên mặt cô, khuôn mặt tuấn tú trước sau như một vẫn là lưu manh.

Chương 23 : Hai người giằng co

Chương 23 : Hai người giằng co

Cô buột miệng nói ra, kháng cự đối anh áp đặt yêu thích người phụ nữ khác lên cô.
Ngón tay anh như bị điện giật thu về lại, ánh mắt lập tức nguội lạnh, cô takhông phải là Tô Lai, Tô Lai sẽ hỏi anh thích màu quần áo nào, em sẽ mặc cho anh xem, thích tóc dài hay tóc ngắn, em đi để lại một khoản tiềnnhư vậy, thích hương vị gì, em sẽ vì anh đổi.....
Không chịu khuất phục của cô, khiến anh thấy càng thêm chán ghét!
"Xem ra căn bản cô không biết cách lấy lòng đàn ông. huống hồ chủ nợ lớnnhất của cô là một người đàn ông!" Anh hài hước dương môi, ôm lấy haicánh tay nâng cằm lên từ trên cao nhìn cô: "Hứa tiểu thư, cô đừng đãquên thân phận của mình, cô muốn bán, phải để ý khẩu vị khách hàng".
Cô lập tức không thốt nên lời, miệng cô lóng ngóng, từ trước đến nay vớingười luôn nhường nhịn, chưa từng cùng ai cãi nhau, hơn nữa người đànông xảo quyệt lại bụng đen như hồ ly lại càng khó.
"Xin lỗi...." Cô cúi đầu: "Ngày mai tôi sẽ cắt tóc ngang trán".
"Thôi" Anh buồn bực khoát tay, lạnh lùng ném cho cô một câu, xoay người, thông thạo đốt một điếu thuốc, trong bóng tối, trong màu sắc xanh cô nhìnthấy anh thuần phục nuốt vào nhả ra làn khói, mi tâm càng ngày càng nhăn lại, không biết tại sao, cô đột nhiên làm một động tác.
"Anh hút nhiều rồi" Cô đưa cho anh một ly nước, trên mặt bình tĩnh vẻ mặt ở ánhtrăng bạc bao phủ, vậy mà có điểm đẹp dịu dàng thanh tú.
Thấy anh không nhận, cô đem cốc nước đặt ở cửa sổ, nhẹ nhàng cười: "Uống một ly nước sẽ tốt hơn".
Anh mạnh mẽ hít một làn khói, bỗng nhiên đem tàn thuốc dập tắt ở trên cửasổ, xoay người chống đỡ thân thể Hoan Nhan, đẩy cô ở trên tấm thảm mềmmại: "Tôi ghét nhất là phụ nữ quản tôi, huống hồ cô căn bản không có tưcách này!".
Bàn tay to của anh theo phần dưới áo tắm cô thăm dò,áo mỏng manh lại lạnh ngắt được anh thuận tay kéo xuống, nhưng lại phủtrên chỗ bàn chân trống không, anh kéo caravat, dây nịt lạnh lẽo giamngười Hoan Nhan, một mảnh lạnh băng.
Hoan Nhan nhận mệnh nhắm mắt lại, giống như tối hôm đó vẫn không nhúc nhích.
Anh bỗng nhiên lôi cô đứng dậy, bộ dáng lưu manh liếc nhìn quần áo khôngchỉnh tề thân cô: "Xem ra cô quên lời nói của tôi, vậy giao ước chúng ta xóa bỏ, ngày mai ba cô mang theo băng bó đi ngồi tù.....".
Anhnheo lại mắt, quả nhiên nhìn thấy trong mắt cô hoảng loạn và bất lực,anh đưa tay, đem áo tắm còn một bên bất tiện kia kéo ra, khóe môi dươnglên thành độ cong khiến người khác muốn hung hăng đánh anh một quyền!
Hoan Nhan cắn răng, kềm chế kích thích muốn mắng to, cô hung hăng mở miệng: "Thân tiên sinh, tôi không biết".
"A....? Là ai nói mình có thể học?" Thân Tống Hạo miễn cưỡng mở miệng, đôi mắtmập mờ mị hoặc: "Cô chỉ có một cơ hội, đây xem như đã phá lệ, cô nênbiết, tôi không thiếu đàn bà, đàn bà xinh đẹp kinh nghiệm phong phú cóthể cho tôi vui vẻ.....".

Chương 22 : Yêu thích người phụ nữ khác

Chương 22 : Yêu thích người phụ nữ khác

Cô lưỡng lự xemxung quanh, cố gắng thích ứng ánh sáng tối, cuối cùng..... Ở cửa sổ tolớn, có một bóng dáng cao lớn in xuống sàn nhà, yên lặng đứng nơi đó.
Ang nghe tiếng hô rõ ràng của cô, xoay người, trong bóng tối khóa bóng dáng của cô, Hoan Nhan lúc này mới thấy rõ, giữa ngón tay của anh cầm điếuthuốc, lúc sáng lúc tối, khiến cô xem không rõ ràng lắm mặt anh.
Anh đúng là nghiện thuốc a, Hoan Nhan bắt đầu thất thần, dường như quêntình hình chính mình.... Đến khi anh từng bước qua đây, Hoan Nhan mớicảm thấy tim đập nhanh như vậy, suýt từ trong cổ họng nhảy ra ngoài, côtheo bản năng gắt gao bắt lấy cổ áo tắm, từng bước một lui về phía sau,cho đến phía sau lưng ở tên cửa lạnh buốt: "Anh đừng qua đây.....".
Thanh âm cô run run gần như chuyển đổi giọng, nói xong, hận không thể đem đầu lưỡi mình cắn xuống! Rõ ràng là chính mình chủ động dán lên anh.....
Quả nhiên, trong bóng tối nghe tiếng cười nhẹ của anh, ngay sau đó, mùihương thuốc lá lượn lờ trên người anh bao phủ cô, đột nhiên Hoan Nhanchoáng váng đầu óc, khi tỉnh táo lại, cô đã ở trong vòng tay anh.....
"Nếu bây giờ cô đổi ý, còn kịp..... Vừa lúc ta đối với hình dáng cô, khôngcòn hứng thú" Anh trước sau như một tuyệt tình, giọng điệu lạnh lùng làm người khác tan nát cõi lòng.
Hoan Nhan cắn môi, gắt gao lắc đầu, đôi mắt cô trong veo, bình tĩnh để ý anh: "không hối hận".
"Tốt....." Ngón tay không nghiêm túc của anh ở trước ngực cô trực tiếp thăm dòvào, rất nhẹ nhàng đem áo ngực cô đẩy ra, lúc đầu ngón tay xoa da thịtcô, Hoan Nhan khẩn trương muốn hét lên.....
"Nếu như tôi vừalòng, tiền cô nợ tôi liền xóa bỏ..... Tiền thuốc men tôi cũng sẽ chịutrách nhiệm, cô biết đấy, đối với phụ nữ, tôi từ trước đến nay rất phóng khoáng.....".
Anh nhẹ nhàng cố tình đùa giỡn thên thể cô, xem cô hít thở nặng nề, anh cười không nghiêm túc, lại đẩy cô ra.
Hoan Nhan đứng không vững ở nơi đó, vô lực chống đỡ thân thể của chính mình. Cô nhìn từng bước của anh bỏ đi, một lần nữa đi đến phía trước cửa sổ,bóng dáng cao lớn ngang ngạnh dừa vào trên tường, vươn tay về phía cô:"Hứa tiểu thư, tới bên cạnh tôi.....".
Thanh âm của anh mang theo mê hoặc, lười nhác, vẫn trước sau như một không chút để ý, Hoan Nhanthất thần từng bước một đi đến trước mặt anh.
Anh giơ tay lên, nắm cằm của cô, đem mái tóc ngang trán cô vén lên: "Về sau không cần để tóc ngắn, trán cô rất đẹp".
Anh trầm thấp mở miệng, trong đầu hiện lên một khuôn mặt, mái tóc dài uốnngang lưng, để ở ngôi giữa, lột trán sáng bóng, bộ tình thần luôn luônlà mạnh mẽ..... Không khỏi thất thần: "Để tóc dài đi.....".
Anh nỉ non, ngón tay vuốt ve cái trán của cô không buông ra.
Dưới đáy lòng Hoan Nhan chó chút không thoải mái, trong đầu cô nhớ lại đêmhôm đó, anh đối với cô, cũng là thất thần hô tên một người, Tiểu Lai.
"Thân tiên sinh, tôi không thích lộ trán, cũng không thích để lưu tóc dài,tôi có rất nhiều việc phải làm, để tóc dài rất phiền phức.....".
Cô buột miệng nói ra, kháng cự đối anh áp đặt yêu thích người phụ nữ khác lên cô.

Chương 21 : Anh ở trong bóng tối

Chương 21 : Anh ở trong bóng tối

Khuôn mặt Hoan Nhan xấu hổ đỏ bừng, nhưng nhận lấy thẻ mở cửa phòng, đặt ở trong túi, cô liếc nhìn khách sạn lộng lẫy, hít sâu một hơi, cúi đầu hướng vào phía trong đi tới.....
"Tiểu thư, xin cô dừng bước" Đang muốn đẩy cửa ra, người phục vụ cản lại, Hoan Nhan ngẩng đầu, vừa vặn thấy ánh mắt tìm tòi của người phục vụ, cô không khỏi xấu hổ, nơi này ngay cả người phục vụ cũng kiêu ngạo không ai bì nổi, dám chắc bọn họ cho rằng cô là người phụ nữ nghèo kiệt, căn bản không thích hợp tới chỗ như thế này.....
Hoan Nhan thiếu chút nữa quay đầu chạy đi, cuối cùng vẫn mềm yếu dừng bước, từ trong túi lấy thẻ mở cửa phòng mạ vàng tinh xảo, đưa vào trong tay người phục vụ.
Lập tức, vẻ mặt người phục vụ đổi thành niềm nở ân cần từng chút: "Xin lỗi tiểu thư, mời cô đi qua bên này".
Ngwowig phục vụ khom người nghênh đón Hoan Nhan đi vào, trực tiếp mang cô đi qua thang máy xa hoa kia: "Tiểu thư, mời".
Mọi người lui tới trong phòng khách có chút nghi ngờ nhìn người phục vụ đối với bộ dạng nghèo khổ của cô gái nhỏ ra sức nịnh bợ, Hoan Nhan thấy ánh mắt niềm nở và ân cần của người phục vụ thì càng xấu hổ, mặt cô nóng đến phát sốt, trong thang máy thấy gương mặt non nớt, như một quả táo đỏ mê người.
Leng keng một tiếng, cửa thang máy mở ra, người phục vụ lại nhiệt tình dẫn bước, lại giúp Hoan Nhan mở cửa phòng, mới cúi đầu ra ngoài.....
Hoan Nhan xoay người khóa cửa phòng, thân thể mệt mỏi ngồi xuống sàn nhà.....
Trong phòng yên lặng có thể nghe được thanh âm tích tắc của đồng hồ, Hoan Nhan ngồi rất lâu, rốt cục vẫn kéo hai chân đi vào phòng tắm, tuy cô vụng về, cũng biết mở vòi nước, điều chỉnh nhiệt độ, hơn nữa học bộ dáng anh ngày đó, đem chai tinh dầu Lavender nhỏ vào trong nước.....
Đem đồng phục đầy mồ hôi ẩm ướt trên người cởi xuống, cô đem cả người vào trong làn nước ấm, máy mát xa bồn tắm xoa bóp các huyệt vị trên người cô, Hoan Nhan thoải mái đến nỗi không nhịn được rên rỉ một tiếng.....
Ngâm nước rất lâu, toàn bộ thân thể da dẻ trắng mịn, Hoan Nhan cầm lấy khăn tắm mềm mại đem lau khô cơ thể, trong gương ở phòng tắm, cô thấy một khuôn mặt khéo léo tinh tế, ngũ quan bình thường không có gì đặc biệt, duy nhất khiến người ta tán dương chính là khuôn mặt bàn tay nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, còn có đôi mắt đen sẫm.....
Ngón tay cô dọc theo mặt mình đi xuống, dừng lại xương quai xanh mảnh khảnh, cô đã không còn sạch sẽ, không còn!
Trước là vì hạnh phúc cả đời mình, bây giờ là vì ba, đáng giá, đáng giá.....
Cô ở trong lòng khuyên mình, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, quấn áo tắm trên người, nhẹ nhàng đến cạnh cửa, dán tai ra bên ngoài nghe thử, bên ngoài một chút tiếng động cũng không có, cô thoáng an tâm, mở cửa ra, nhẹ nhàng đi ra ngoài....
"A....." Hoan Nhan bất giác hô nhỏ một tiếng, rõ ràng trước khi cô đi còn có đèn mà, bây giờ như thế nào thành tối đen?
Cô lưỡng lự xem xung quanh, cố gắng thích ứng ánh sáng tối, cuối cùng..... Ở cửa sổ to lớn, có một bóng dáng cao lớn in xuống sàn nhà, yên lặng đứng nơi đó.

Chương 20 : Cuộc hẹn lúc 8h

Chương 20 : Cuộc hẹn lúc 8h

"Hứa tiểu thư,trình độ trên giường của cô quá kém" Anh ôm lấy cánh tay, thông thạo đốt một điếu thuốc, bộ dạng giống lưu manh, mắt trong làn khói dừng ở cô,khóe môi như hài hước gợi lên.
"Anh---- tôi, tôi có thể cố gắnghọc" Hoan Nhan ép chính mình sửa lại lời nói, hít một hơi thật sâu, cốgắng làm ình bình tĩnh lại để kiềm chế tức giận.
Anh nhíumày, dường như vô cùng miễn cưỡng suy nghĩ một lát, mới gật đầu một cái: "Được, tôi có thể cho cô một cơ hội, 8h tối nay, vẫn là khách sạn lầntrước, tôi sẽ cho người tới đón cô".
Anh đưa tay xoa mặt của cô,khóe miệng ngậm điếu thuốc lá, ánh mắt nheo lại, bắt bẻ nói: "Ăn mặc đẹp một chút, tôi không muốn người khác nghĩ bên cạnh tôi là em gái tôi".
Cô còn đang giật mình ở đây, xe của anh nghênh ngang rời đi, đến lúc bịmặt trời phơi nắng đến hoa mắt, Hoan Nhan mới kéo bước chân mệt mỏi trởvề phòng bệnh.
Ba đã phẫu thuật xong, vẫn nằm đó ngủ, âm thanhtích tắc của máy móc vẫn không ngừng, toàn thân ba đều là vải gạt băngbó, hai chân gãy bó thạch cao để cố định trên giá không thể động đậy,Hoan Nhan lập tức che miệng lại, nước mắt rơi xuống.....
"Tiểuthư, xin hỏi cô là người nhà của bệnh nhân sao?" Y tá cầm một xấp giấytờ dày đến, Hoan Nhan vội vã lau nước mắt, gật đầu.
"Phiền cô ký tên vào giấy tờ này được không?" Cô y tá cười rất vui vẻ, Hoan Nhancười cay đắng nhận giấy tờ..... Tiền thuốc men, phí phẫu thuật, y tá,nhập viên.... 25 vạn!
Hoan Nhan cảm thấy thật sự khó thở, nhưngvẫn phải ký tên, lúc đem bút trả cho cô y tá, Hoan Nhan chỉ cảm thấytoàn bộ cơ thể cứng lại....
"Hứa tiểu thư, trong vòng một tuần mời cô nộp toàn bộ chi phí được không?".
"Được, cảm ơn cô" Hoan Nhan khàn khàn mở miệng, nhìn thấy y tá đã đi xa, cô mới mệt mỏi ngồi xuống ghế dài ở bệnh viện.
Văn Tịnh và KaKa đều mang theo túi lớn nhỏ chạy qua, Hoan Nhan vừa thấybóng dáng của Văn Tịnh, rốt cuộc không nhịn được nhào vào trong ngực côkhóc lớn: "Văn Tịnh, ba, ba thiếu chút nữa sẽ chết.... Em rất sợ VănTịnh....".
"Không có việc gì Nhan Nhi, không có việc gì..." Mũi Văn Tịnh đau xót, cùng KaKa nhìn nhau, cuối cùng nặng nề thở dài một tiếng.
Ba người trông coi ở phòng bệnh, cũng không nói nhiều, lúc cây kim đồng hồ chỉ đến 7:30, Hoan Nhan lập tức nhảy dựng lên, cô ngơ ngác nhìn lại bức tường, vẻ mặt ảm đạm, năm năm trước Văn Tịnh cùng gia đình trở mặt,không lấy một xu ở nhà, Kaka là cô nhi, càng không cần nói. Cô không thể liên lụy đến Văn Tịnh, cũng không thể khiến họ lo lắng....
"Tịnh, Kaka, các chị có thể hay không chăm sóc ba em một đêm?" Hoan Nhan không dám nhìn ánh mắt tìm tòi của Văn Tịnh, lại mở miệng giải thích: "Tốinay em có ca đêm, Văn Tịnh, chị biết em bây giờ rất cần tiền, không thểbị sa thải được.....".
"Đi đi Nhan nhi, có bọn chị ở đây, em yên tâm" Văn Tịnh vỗ vai của cô, an ủi nói.
Hoan Nhan gật đầu, nét mặt thoáng hiện ý cười, xoay người đi ra.
Đẩy cửa ra, cô nhìn thấy hoàng hôn trải thành màu sắc rực rỡ, chiếc xe màu đen yên lặng đậu ở chỗ đó, nhịp cầu cô rơi xuống.
Cô hèn mọn lên xe, cũng không thay quần áo như anh mong muốn, trái lạitrên người vẫn là bộ đồng phục học sinh bẩn, trên người cũng là mồ hôi,dinh dinh khó chịu.
Lúc xuống xe, tài xế đưa cho cô thẻ mở cửaphòng, không có biểu tình nói: "Hứa tiểu thư, tối nay có thể thiếu giaqua đây, cô trước tiên tắm rửa, rồi ở trong phòng đợi thiếu gia".
Khuôn mặt Hoan Nhan xấu hổ đỏ bừng, nhưng nhận lấy thẻ mở cửa phòng, đặt ởtrong túi, cô liếc nhìn khách sạn lộng lẫy, hít sâu một hơi, cúi đầuhướng vào phía trong đi tới.....

Chương 19 : Dùng mình làm thế chấp

Chương 19 : Dùng mình làm thế chấp

Đầu bên điện thoại kia là tiếng khóc nghẹn ngào của phụ nữ: "Hạo, đừng chia tay được không? Em thật sự rất yêu anh, em không thể xa anh, Hạo, không có anh em sẽ chết, thật sự sẽ chết....".
"Đừng ồn, hai tháng 500 vạn, số đó cũng đủ để cô thỏa mãn rồi, nhớ, tôi ghét nhất là phụ nữ phiền phức, không cần gọi lại, tôi sẽ không nghe nữa".
Anh thoải mái cúp máy, không quan tâm người phụ nữ kia đang gào khóc.... Hoan Nhan giật mình cả người run lên, cô loáng thoáng chỉ nghe mấy chữ, hai tháng, 500 vạn, 500 vạn.... Cô giống như bị ma chú ám, đẩy tay của Hoàng Thư Quyên ra, bước chân hướng Thân Tống Hạo đi tới....
"Con nhỏ kia, mày làm gì? Mày lại dám đẩy tao ra, muốn phản kháng sao...." Thân hình mập mạp Hoàng Thư Quyên không đứng vững, thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất, bà ta ồn ào hô to gọi nhỏ, hướng Hoan Nhan đuổi theo....
"Bà câm miệng cho tôi! Bà nếu muốn người khác bồi thường 300 vạn, bà nếu muốn tôi giao tiền thuốc cho ba, bà cứ tiếp tục mắng đi".
Hoan Nhan bỗng quay người, cô thét rống lên. Hoàng Thư Quyên lập tức sửng sốt, hồi lâu, bà ta vặn thân hình mập mạp ngượng ngùng né tránh: "Hứa Hoan Nhan, mày được lắm, mày có gan đừng cầu xin tao quản mày".
Cho đến khi đi xa, bà ta lại tiếp tục chửi mắng.... Hoan Nhan không quan tâm đến bà ta, cô đi tới bên người Thân Tống Hạo, hai mắt cô vốn trong suốt, lúc này chỉ còn một mảnh sương. Bàn tay nhỏ ướt đẫm mồ hôi lập tức bắt lấy áo sơ mi hàng hiệu của Thân Tống Hạo, lưu lại vết tích ẩm ướt, cô cắn môi, suy nghĩ hồi lâu, bất chấp ngẩng đầu lên: "Thân tiên sinh, cầu anh, đồng ý với tôi một việc được không?".
Anh cúi đầu, cầm bàn tay cô đẩy ra, dáng vẻ ghét bỏ cùng cô kéo khoảng cách: "Cô nói!" Anh khẽ cau mày, biểu hiện không kiên nhẫn, đôi mắt sáng lên, điệu bộ hài lòng nhìn con mồi chuẩn bị mắc câu.
"Tôi, tôi có thể đổi cách khác để trả lại số tiền này...." Cô nói quanh co nửa ngày, nhưng vẫn không thể nói vào vấn đề.
"Ví dụ?" Anh nhướng mày, mất hết hào hứng duỗi lưng mỏi.
"Tôi có thể làm người giúp việc miễn phí cho anh, tôi không cần trả tiền lương, đến lúc trả hết tiền nợ mới thôi, nhưng bây giờ anh có thể hay không cho tôi mượn tiền cứu ba của tôi?" Hoan Nhan cuối cùng vẫn nói ra, cô khẩn nài nhìn lại anh, nước mắt tuyệt vọng rơi xuống....
"Nhà tôi thuê đều là những người cao cấp nhất của Philippines, cũng không cần Hứa tiểu thư hạ mình làm những việc này" Anh nâng khóe môi, trước sau như một phóng túng không chịu bị trói buộc.
"Được rồi, Hứa tiểu thư tôi còn có việc, chuyện còn lại giao cho luật sư xử lý, tạm biệt" Anh mở cửa xe, khom lưng muốn ngồi vào.
"Đợi chút" Hoan Nhan phản xạ có điều kiện kéo anh, cô dứt khoát nhắm mắt lại, dù sao đã có lần đầu tiên, còn để ý cái gì?
"Thân tiên sinh, tôi có thể dùng mình làm thế chấp, cho tôi mượn tiền cứu ba tôi?" Cô rốt cuộc cũng nói ra, thậm chí có cảm giác như trút được gánh nặng....
"Cô sao?" Thân Tống Hạo giống như nghe truyện cười, ánh mắt sắc bén của anh nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, dường như muốn nhìn xuyên thấu đồng phục mỏng manh của cô, mặt của Hoan Nhan càng lúc nóng....
"Hứa tiểu thư, trình độ trên giường của cô quá kém" Anh ôm lấy cánh tay, thông thạo đốt một điếu thuốc, bộ dạng giống lưu manh, mắt trong làn khói dừng ở cô, khóe môi như hài hước gợi lên.

Chương 18 : Đến bước đường cùng

Chương 18 : Đến bước đường cùng

"Hứa Hoan Nhan, rất khôngmay, chúng ta lại gặp mặt" Anh dương môi mỏng, đôi mắt lẳng lơ đánh giácon mồi, gần như đem cả người Hoan Nhan nhìnthấu.....
"Là, là anh?" Hoan Nhan suy nghĩ rất lâu, mới nhìn rõkhuôn mặt trước mắt này, cô lập tức hô nhỏ, cả kinh lui về phía sau vàibước.....
Người trước mặt này, dĩ nhiên là người đàn ông cùng cô giao dịch một đêm kia!
"Thế nào? Cô có vẻ xem ra cực kỳ kích động, Hứa Hoan Nhan tiểu thư....." Anh dương môi, đi xuống xe, đưa tay đút vào trong túi quần, một tay tùy ýcầm áo khoác để trên vai, ánh mặt trời chiếu lên hình dáng lên tạo nênbóng mờ, làm cho người ta thấy không rõ lắm, vẻ mặt anh lúc này là thếnào.....
"Anh, xe bị đụng là xe của anh sao?" Hoan Nhan ấp úng mở miệng, có chút khẩn trương đánh giá anh, cảnh sát chỗ đó đã nói rõ, làba cô say rượu vượt đèn đỏ, tạo thành tai nạn giao thông, tất cả tráchnhiệm đều do bọn họ trách nhiệm.
"Cô nghĩ sao a?" Anh nhún vai, tiếc hận buông tay.
Hoan Nhan lập tức cúi đầu, cô ở cửa hàng bánh ngọt làm việc, một tháng cóhai ngàn tiền, một ngàn đưa là phí sinh hoạt cho ba, sáu trăm là để mình dùng, còn lại là bốn trăm, tiền thuốc men của ba đều là vấn đề, bây giờ nên làm cái gì bây giờ?
"Xin hỏi, tôi có thể biết được, tôi rốt cuộc nên bồi thường cho anh bao nhiêu tiền?" Hoan Nhan lấy hết dũng khí hỏi.
"Không nhiều lắm, ba trăm vạn mà thôi" Giọng điệu của anh như một playboy,Hoan Nhan lập tức há to mồm, ngơ ngác nhìn anh không thốt nên lời.....
Vẻ mặt của cô, ở trong mắt anh hiểu lầm, cô kinh ngạc như vậy, là bởi vì đánh cá lớn như vậy mà hưng phấn sao?
"Thân tiên sinh, tình hình trong nhà chúng tôi anh cũng thấy đấy, bây giờ tôi bồi thường cho anh không nổi, bất quá anh yên tâm, anh ghi giấy nợ chotôi, tô từng tháng làm việc kiếm tiền trả nợ lại cho anh, được không?".
Cô cầu xin nhìn lại anh, trên mặt tái nhợt là vẻ mặt bất lực.
Nhưng mà Thân Tống Hạo nhăn mày, xem thường nâng cằm lên: "Ngượng ngùng HứaHoan Nhan tiểu thư, tôi không có rảnh từng tháng cùng cô đưa tiền lẻ.... Nếu cô không có biện pháp khác, luật sự của tôi sẽ kiện toàn bộ sự việc Hứa tiên sinh.....".
"Không được!" Hoan Nhan lập tức không khống chế được nói ra tiếng....
"Mày còn chết chết đứng ở nơi này làm gì? Vừa rồi tôi đã thay cô giao tiềnthế chấp đã, lão kia còn muốn giao hơn mười vạn chi phí giải phẫu, côcòn không đi giao tiền, nếu không sẽ bị đuổi ra, tôi nói cho cô biết,tôi tuyệt đối sẽ không chăm sóc lão bại liệt này..... Còn có năm ngàntiền thế chấp cô phải đưa cho tôi, đây chính là tiền riêng của tôi....".
Hoàng Thư Quyên bỗng nhiên lại xông ra, kéo Hoan Nhan qua một bên, lớn giọngồn ào..... Thân Tống Hạo nghiêng người dựa vào xe, đôi mắt không chút để ý đảo qua hai người bọn họ, một thô lỗ vô tình, một yếu ớt bất lực, xem ra thật đúng là làm cho người ta đồng cảm a.
Điện thoại trongtúi vang lên, Thân Tống Hạo không nhìn trực tiếp nhấn nghe, đầu bên điện thoại kia truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào của phụ nữ: "Hạo, đừng chiatay được không? Em thật sự rất yêu anh, em không thể xa anh, Hạo, khôngcó anh em sẽ chết, thật sự sẽ chết....".

Chương 16 : Cắt ngang vở kịch hay

Chương 16 : Cắt ngang vở kịch hay

Tống Gia Minh ho khan một tiếng, chậm rãi mở miệng: "Nhan Nhi, anh biết trong lòng em khó chịu, đúng, là anh không xứng với em, em oán anh hận anh đều là phải, nhưng mà, anh đã cùng Lâm Thiến ở cùng một chỗ, sự thật này không thể thay đổi, mặc kệ cô ấy là hạng người gì, chỉ là chuyện của anh, cho nên....".
"Cho nên sao?" Hoan Nhan cũng không nhịn được nữa, nước mắt giống như là đê vỡ chảy xuống.
Tống Gia Minh mím môi, gương mặt nhã nhặn khôi ngô mang theo chút khẩn cầu bất đắc dĩ: "Cho nên, Nhan Nhi em đừng mơ tưởng chửi mắng cô ấy và anh hòa thuận, còn có, cũng không cần bạn bè kia của em lại đến làm phiền bọn anh".
"Anh tới tìm tôi, chỉ là vì những thứ này sao?" Tim Hoan Nhan giống như bị cắt thành từng mảnh, đau đến tận tâm can, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, khóe mắt hơi rũ xuống để cho cô vẻ mặt lúc này thoạt nhìn vô tội khiến động lòng mọi người, Tống Gia Minh xoay mặt, dùng sức gật đầu một cái.
"Vậy tôi có thể hỏi một chuyện không?" Hoan Nhan gật đầu một cái, có chút mệt mỏi miễn cưỡng chống đỡ bản thân mình.
"Em nói" Anh nhíu mày, cũng bắt đầu nhìn đổng hồ cổ tay.
"Anh khi nào cùng cô ta ở cùng một chỗ, bỗng nhiên tại sao như vậy, bất thình lình như vậy, anh và cô ta.... Như vậy mà thân mật" Hoan Nhan gắt gao nắm chặt tay, không để mình chịu thua kém rơi lệ.
"Năm tháng trước anh biết cô ấy, vẫn có liên lạc, mà xách định ở cùng một chỗ, bất quá chỉ một tuần trước, cô ấy làm mất con của anh, anh nhất định phải chịu trách nhiệm, Nhan Nhi, em hiểu lầm Lâm Thiến rồi, cô ấy là xử nữ, lúc anh và cô ấy ở cùng một chỗ, cô ấy là lần đầu tiên, cô ấy sạch sẽ, không giống như những người khác nói cái gì chịu không nổi".
Tống Gia Minh cũng chân thành, không e dè trả lời thắc mắc của cô.
Hoan Nhan nghe xong, chỉ cảm thấy tim như bị người khác đánh một quyền, hồi lâu chưa thở nổi.
Cô cùng anh ta ở cùng một chỗ nửa năm, anh ta cũng đã dây dưa cùng Lâm Thiến năm tháng!
Cô ta còn có đứa con của anh ta, cô ta là xử nữ! Hoan Nhan thật sự muốn cười, thật muốn chỉ vào mũi Tống Gia Minh hung hăng chế giễu anh ta căn bản là cái đồ ngu ngốc!
Nhưng mà bây giờ, sau khi nói xong cô chỉ là mệt mỏi, không bao giờ muốn nhìn mặt anh ta nữa, nếu nói là tâm lạnh, như vậy từ giây phút này bắt đầu đi.
"Anh đi đi, anh yên tâm, từ nay về sau chỗ Tống Gia Minh anh và Lâm Thiến qua lại, Hứa Hoan Nhan tôi nhất định tránh ba thước" Hoan Nhan khoát tay, loạng choạng xoay người: "Tống Gia Minh, cảm ơn anh, để cho tôi hoàn toàn chết tâm, tạm biệt".
Cô thấp giọng mở miệng, cố gắng để ình đứng thẳng đi về phía trước, cho đến khi ra khỏi tầm mắt của anh ta, cô mềm nhũn ngồi xổm xuống, không biết là nước mắt hay nước mũi, tóm lại là làm váy trên người ướt hết.
Không biết ôm lấy đầu khóc bao lâu, Hoan Nhan đứng lên, vừa hay nhìn thấy cách không xa có một chiếc xe, cô đi tới, hướng về gương cẩn thận đem nước mắt trên mặt lau sạch, sửa lại mái tóc lộn xộn, mới ngơ ngác nhìn cô gái trong đó....
Cô nhếch nhác như vậy, ánh mắt sưng đỏ, mặt khóc cũng sưng lên, bộ dạng chính là bị người khác vứt bỏ.
"Đi tìm chết đi, cái gì mà chó má xử nữ! Đi tìm chết đi...." Hoan Nhan giơ chân lên không khống chế được hung hăng đá vào trên cửa xe.
Chiếc xe tối như mực kia, cửa sổ phía sau xe bỗng nhiên chậm rãi mở xuống, lộ ra gương mặt người đàn ông đang tức giận.
Hoan Nhan ngơ ngẩn, xoay người, lại thấy bên trong xe chính là một mảnh chiến trường hỗn độn, người phụ nữ không mảnh vải quấn trên thân người đàn ông, con mắt người con gái lẳng lơ bất mãn nhìn cô từ trên xuống dưới....