-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2016

BIỆT THỰ HOÀNG TỬ-CHƯƠNG 1

BIỆT THỰ HOÀNG TỬ-CHƯƠNG 1

Biệt Thự Hoàng Tử


Tác giả: chirikamo

Chương 1
Chà ! Hôm nay là ngày đầu tiên nó học ở trường mới ! Mọi thứ đối với nó xem ra quá đỗi xa lạ , nhưng bố mẹ nó bảo đây là môi trường tốt cho nó nên nó sẽ cố gắng thích nghi sớm với nơi đây.
Nó – Nguyễn Hoàng Thoại My – cái tên nghe rõ là kêu nhưng tính tình nó lại khá đơn giản , tinh nghịch và đáng yêu . Nó – một con bé tóc ngắn ( kiểu nữ tính ấy nhá ) , ko sở hữu một vẻ đẹp ” sắc nước hương trời ” nhưng lại được đánh giá là khá dễ xương tuy hơi ngô ngố một chút .
Sau một ngày học , nó cảm thấy mọi người ở đây khá là khó gần , tuy nhiên , thật may mắn , cô bạn ngồi cùng bàn với nó – Phạm Ngọc Châu lại khá là xinh xắn và dễ gần , mới chỉ vài tiếng đồng hồ mà xem chừng tình bạn giữa 2 đứa gắn kết “dữ dội” lắm !
Sống xa nhà ai mà chẳng buồn chứ , nó cũng zậy nhưng nó cũng được an ủi phần nào khi nghe bố mẹ nó bảo rằng đã thu xếp cho nó ở nhà cô Diệp – một người bạn thân của bố mẹ nó . Nghe nói chỗ đó khá đẹp và rộng rãi nên nó cũng khoái lắm. Nãy giờ nó đứng lan man ở trước cổng trường cũng là vì đợi cô Diệp tới đón … Hjx , sao cổ lâu tới thế nhỉ …???
Chợt…..
– My ! My ơi !!!!
Nó giật mình quay lại thì thấy một phụ nữ khoảng 35t trông khá là sang trọng bên chiếc xe hơi láng coóng .
– Sao ? Ko nhận ra cô hả ? Cô nè !!!
Nó mừng ra mặt :
– A ! Cô là cô Diệp đấy ạ !! Trời ơi , cô khác quá , cháu nhận ko ra !
– Cháu thì vẫn như xưa nhỉ ? Mái tóc ngắn ngắn còn nét mặt thì càng lớn càng giống mẹ đấy !!!! Thôi , cô cháu mình về nhà cô đi !!!
– Dạ vâng ạ ! – Nó mỉm cười rồi chợt méo xệch mặt đi …
– Ơ … sao vậy cháu ??? – Cô Diệp quan tâm hỏi.
Nó ái ngại :
– Đi xe ô tô ý ạ ????
Cô Diệp tròn mắt :
– Ừ , ô tô ! mà sao vậy cháu ..??
Nó gãi đầu ngượng nghịu đáp :
– Hjx…cháu bị say xe ạ !!!
– Thôi nào , lên xe đi cháu ! Biệt thự của cô gần đây lắm , đi vài phút là tới ấy mà , bình thường mấy thằng con trai ở chỗ cô toàn đi bộ tới trường thôi !!!
– Dạ vâng… – Nó mỉm cười miễn cưỡng bước lên xe.
– Hjhj ! Đừng rầu rĩ như vậy chứ cháu , tới nơi , cô đảm bảo cháu hết rầu liền ! À , bật mí cho cháu nhé … cháu sẽ được ở cùng bộ 3 hot , warm , cold boy của trường cháu đấy – Cô Diệp cười nói.
– Vậy ạ ???? – Nó nói cho có lệ vậy thôi chứ nó ko mê trai đẹp cho lắm…
– Ừm , tuy nhiên…phải nói thật với cháu là biệt thự của cô là Biệt Thự Hoàng Tử , cháu biết biệt thự đó chứ ????
– Biệt…Thự…Hoàng…Tử ý ạ …??? Sao nghe wen wen…ặc ..cô ơi , đừng nói với cháu là nơi cháu ở ko có con gái chứ…???? – Nó méo mặt hỏi.
– Ơ..ờ…đúng là vậy đó cháu…Cô thuyết phục mãi thì 3 đứa đó mới chịu cho cháu tới ở cùng đó … trước nay , cô cho nhiều đứa thuê nhưng chưa đầy 3 ngày , đều phải đi hết , 3 cậu con trai lắm chiêu đó ko cho phép ai tới ở cả …cả gái cả trai , có nhiều cô cậu tới thuê ở được vài ngày thì vội trả phòng .. có đứa nhìn cứ như thân tàn ma dại ấy…
Nó gật gù :
– Cháu hiểu rồi…. Vậy là … cháu sắp phải đối mặt với một thử thách lớn … nhưng cô yên tâm , cháu sẽ ko để cho họ đá cháu đi đâu !!!
Cô Diệp mỉm cười :
– Hjhj ! Thế thì tốt quá ! Cố lên nha cháu yêu !!!!
– Nhất định là thế rồi ạ !!! – Nó phì cười ..
Chợt…xe dừng lại tại một căn biệt thự lớn với dòng chữ : Prince Villa
– Cô ơi … hình như cái tên này là được người ta đặt đúng ko ạ …??? – Nó khẽ hỏi.
– Ừm , đúng rồi đó cháu , trước đây nó chỉ là một biệt thự bình thường nhưng từ khi bộ ba này đến thuê thì được người ta đặt cho cái tên Biệt Thự Hoàng Tử đó cháu ! Thôi , chúng ta vào !
– Dạ vâng ạ !- Nó ngoan ngoãn đáp rồi bước vào thì thấy 3 chàng trai cực kì….handsome đang ngồi tại phòng khách …
Nó mỉm cười :
– Xin chào mọi người !!!
– Chào ! – Một cậu khẽ giơ tay lên nói.
Còn hai người còn lại thì làm ngơ như ko có sự hiện diện của nó…”xí , cái đồ làm cao đáng ghét !!!” – Nó nhủ thầm
Chợt , cô Diệp hỏi :
– Hành lí đâu rồi hả cháu ???
Đến lúc này nó mới giật mình :
– Chết rồi ! Cháu để ở khách sạn chưa lấy về ạ !!!
Một tên lầm bầm :
– Đã xấu xí đầu óc còn bã đậu …!
Nó chỉ muốn đấm nó hắn mấy phát xịt máu mũi thôi , đáng ghét !!!
Rồi cô Diệp mỉm cười nói :
– Giới thiệu với cháu đây là Nhất Bảo , còn cái cậu này là Thiên Vũ , cậu đang ngồi đọc báo ở đằng kia là Minh Hoàng ..!
– Tụi cháu mà cần cô giới thiệu nữa ạ …? Chẳng lẽ bọn cháu mà con nhỏ đó ko bik hả cô ???? – Cái cậu tên là … là gì ấy nhỉ …à ..à Thiên vũ nói .
Nó gầm gừ :
– Đúng đấy cô ạ , cô khỏi giới thiệu cháu cũng biết đó là một lũ bất lịch sự , tự kiêu , ngạo mạn đến ngu ngốc !
Nó c.h.ử.i ngoạn mục và đụng chạm quá khiến Thiên Vũ nhỏm người dậy mà nói :
– Này , ăn nói cho cẩn thận , ko thì biến !
Nó chẳng vừa :
– Nằm mơ đi !!!!!!!!! Tôi sẽ ko đi đâu hết ! Hứ !!!!
Cô Diệp vội chen vào :


– Thôi được rồi , thôi được rồi ! Để cô giới thiệu , đây là Thoại My – con gái của người bạn thân của cô , vì thế các cháu đối xử với nó phải cho tử tế – đáng mặt nam nhi đó nha ! à , Vũ này , nhờ cháu chở pé My tới khách sạn lấy hành lí về nhé !
– Cháu á ???? – Vũ hỏi lại rồi nhún vai bước đi .
Nó liền chạy theo hồng hộc .
Cậu ta là hot boy mà lạnh lùng như con thạch sùng ý :
– Này , đi tới đâu ???
– Khách sạn Phước Nguyên ! – Nó khẽ đáp.
– Trời , gần đây mà , sao cô ko đi bộ đi !!!
– Mỏi chân !! – Nó thủng thẳng đáp.
– Gớm , có vài ba bước chân ( thực ra thì cũng cách khoảng 150m) mà cũng bắt người khác lấy ô tô ra chở ..! – Vũ lầm bầm .
– Ô tô á…thôi , tôi ko đi !!! – Nó xua tay đáp.
– Vậy cô đi bộ đi ! – Vũ nói rồi bước vô nhà …
– Giàu quá ko có đến một chiếc xe máy hay xe đạp gì đó luôn à….??? Chán chết !!! – Nó lẩm bẩm rồi bước đi …
tới nơi , nó lại phải xách theo một đống hành lí lềnh cà lềnh kềnh , mệt đứt cả hơi thì thấy Hoàng – cái cậu Cold boy đứng ở gần đó…cậu ta bước lại và nói :
– Đưa tôi xách giùm cho !
Nỏ mỉm cười :
– Vâng , cảm ơn cậu !
” Hohoho , xem chừng cậu này Cold mà lại Hot ý chứ bộ ^^ ” – nó thầm nghĩ .
Về tới căn biệt thự , nó đã oang oang :
– Cô Diệp ơi ! Cô Diệp !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thì…Vũ lầm bầm khó chịu :
– Cô Diệp đi về nhà rồi , người gì đâu mà chưa thấy mặt là đã thấy tiếng rồi !
– Ủa , chứ ko phải cổ sống ở đây sao…??? – Nó bắt đầu lo lắng hỏi.
– Chứ cô nghĩ là thế nào ??? – Vũ ngước mặt lên hỏi .
– Ơ….Vậy là tôi sẽ ở đây một mình với 3 cậu à…??? – Nó cảm thấy sợ…
Vũ nhún vai đáp :
– Chứ sao nữa !!!
– ặc ….vậy thì die mất… – nó lầm bầm thì giật mình bởi tiếng của tên Vũ đáng ghét :
– Này , bạn My thân mến của chúng tôi ơi , bạn muốn sống ở đây hok ???
Nó thấy ghê ghê , ớn ớn ở sống lưng…thà hắn giở cái giọng quát tháo con hơn là cái giọng ẻo ẻo nghe phát ớn này…
– Hơ hơ , muốn đấy .. thì sao nào !!!! – Nó cười đểu đáp.
Quay lại với đúng bản chất của hắn , Vũ liền nói :
– Thì hãy tuân thủ các nội quy sau đây ! E hèm ! Thứ nhất : ở đây là phải phục vụ 3 bọn tôi từ a->z , giống như là…là gì ấy nhỉ …???
Bảo liền đáp :
– Dịch vụ osin trọn gói !
Vũ gật gù :
– Đúng đúng đúng đúng ! Osin trọn gói , hàng ngày , sau giờ học , cô phải giặt giũ , nấu ăn , lau chùi nhà cửa , kể cả cọ toa lét- thông bồn cầu cô cũng phải nhào đầu vào mà làm đấy Ko chịu được thì …. thì gì cô biết rồi chứ !
Nó bĩu môi :
– Hứ , nếu tôi ko chịu được thì để các người làm giùm tôi chứ gì ! Ồ , cảm ơn nhiều nhá !
Nó nói rồi bước đi …” xí , cái đồ ma cũ bắt nạt ma mới !”
Chợt…
– Đứng lại , đó mới chỉ là điều 1 cơ mà !!!!!!!!!!!!
– Còn gì nữa đây ! – Nó càu nhàu đáp.
– Thứ 2 , ko tự tiện vào phòng chúng tôi , cô ở phòng số 1 – phòng đó trước đây ko có ai ở hết nên cô phải lau chùi , dọn dẹp lại đó , nghe rõ chưa !
– Được rồi , tôi sẽ làm !!! – Nó lầm lầm cái mặt .
– Điều 3 … Mọi chuyện , tôi cấm cô nói với cô Diệp đấy , ko là tụi này xử đẹp cô luôn ! – Vũ nhếch mép hăm dọa.
– Chơi bẩn mới sợ người ta đi méc ! Hứ !!! – Nó cãi lại .
– Này … cô được đấy … ! Để xem tụi này xử lí cô trong 3 ngày thử thách như thế nào nhá…!!!
Nó ko thèm nói gì …xách hành lí mang lên phòng…ko quên nghuýt 3 tên đó 1 cái thật dài…
……………
Hoàng chép miệng :
– Này …Cô Diệp bảo là cho con nhỏ đó ở phòng 5 cơ mà…phòng đó dọn dẹp cả rồi , giờ bắt nó đi dọn lại phòng 1 , có quá đáng quá ko ????
Vũ nhăn nhó :
– Này , cậu yếu mềm từ bao giờ đấy hả ???? Thế là còn nhẹ đối với 1 con pé láo xược như nó đấy !!!!
Riêng Bảo , cậu ta nhếch môi khẽ mỉm cười :
– …. con nhỏ này cũng thú vị phết đấy …. để xem nó có trụ nổi 3 ngày hay ko….!!!! Xem chừng … Sẽ còn nhiều trò hay diễn ra đấy !!!!

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

HỨA MỘT MÙA XUÂN VỀ HOA SẼ NỞ Chương 9: Vợ em!

“Khốn kiếp a, thành thật khai báo đi! Các cậu rốt cuộc từ lúc nào thì ở chung một chỗ !”

Nghiêm Nhạc Nhạc thiếu chút nữa bị những lời này làm cho phiền chết. Trừ năm ngoái bởi vì lên đại học tách ra, bọn họ vẫn luôn ởchung một chỗ a. . . . . Cô đã nói rồi mà. Nhưng là . . . . . . Gần đây hình như có chỗ nào không giống . . . . . không giống như cũ, thí dụ như thường nghe được tiếng tim đập loạn nhịp, rốt cuộc là bị sao vậy trời?

Nghiêm Nhạc Nhạc là loại nữ sinh muốn suy nghĩ cũng không có biện pháp dùng đầu óc, hơn nữa cô sớm đã có thói quen tích lũy vài chục năm lớn lên bên nhau . . . . . . cơm của hắn cô còn ăn, nói một cách thẳng thừng chính là cùng Thư Ngư ăn cơm mà thôi, chẳng qua là như vậy. . . . . . Nghiêm Nhạc Nhạc rốt cục bình tĩnh lại .

Đúng không, nói cái gì bây giờ! Nhưng không nói lời nào thì trong lòng giống như có con mèo vô hình, dựng thẳng móng vuốt cào a cào cô, cào rất khó chịu. Thư Ngư bại hoại, đêm đó đưa cô đến dưới ký túc xá kêu người tiếp ứng, sau đó không chủ động mở miệng nữa, cũng không nói rõ ràng với cô rốt cuộc là có ý gì!

Nghiêm Nhạc Nhạc nghĩ đi nghĩ lại đột nhiên liền thấy tức giận, động tác ăn cơm cũng thô lỗtheo, mặc dù bình thường cô nói có hơi nhiều chút, nhưng trước giờ cô vẫn giữ bộ dáng vô cùng thục nữ nha!

Diễn kịch một hồi lâu, Nghiêm Nhạc Nhạc không hề nghĩ ngợi, liền đem món ăn trong chén Thư Ngư đồng loạt gắp vào trong chén mình, sau đó liều mạng nhét vào trong miệng, rất nhanh đã nhét đầyhai má .

Vừa thấy Mã giáo sư đi đến, người này từ trước đến giờ luôn bế quan không đi hóng chuyện, nhưng hôm nay nhìn thấy môn sinh đắc ý trước giờ luôn một thân một mình của mình, tự nhiên thân mật ngồi chung một bàn cùng một nữ sinh, do đó vô cùng hưng phấn và tò mò, hết sức quan tâm bu lại, chủ động chào hỏi, chỉ vào Nhiêm Nhạc Nhạc hỏi, “Em này là?”

Thư Ngư khi dễ nhìn Nghiêm Nhạc Nhạc không thể nói chuyện,cũng không che giấu, tự nhiên hào phóng mà giới thiệu, “Vợ em .”

“Phụt ——” Nghiêm Nhạc Nhạc miệng đầy thức ăn, phun đầy mặt Mã giáo sư.

HỨA MỘT MÙA XUÂN VỀ HOA SẼ NỞ Chương 8: Tiếng tim đập của anh!

Ít ra trong lòng bạn học Uông Anh Luân cũng nghĩ như vậy, tuy hắn không chỉ điểm cho Nghiêm Nhạc Nhạc cái gì,nhưng sau khi hắn tuyên cáo ý định dùng “Tiếng hát truyền đạt lòng mình”, Nghiêm Nhạc Nhạc cư nhiên lại lấy phương thức chấn động như vậy, thổ lộ với một người, mà điều kiện mọi mặt đều tốt hơn hắn. . . . .

Về phần Nghiêm Nhạc Nhạc, mới vừa rồi vượt xa người thường mà phát huy năng khiếu thiên bẩm, dương dương tự đắc, âm nhạc dừng lại, cô còn không kịp kinh ngạc, liền ngoan ngoãn nghe lời đi về phía Thư Ngư, giống như con chó con ngoắc ngoắc cái đuôi, cặp mắt sáng trong suốt, “Như thế nào, như thế nào?”

“Ừ.” Câu trả lời của hắn giống như thường ngày. Cũng vẫn dùng phương thức bình thường nhìn Nghiêm Nhạc Nhạc như cũ, chẳng qua đáy mắt lại thêm sự thâm tình đầy ắp đến tràn cả ra ngoài, tiếp đó hắn trầm mặc một hồi, từ từ đem Microphone nhắm ngay vị trí trái tim mình, chậm rãi, cặp mắt mơ hồ gợn sóng nhìn cô nói: “Em nghe đi.”

Cả ngàn khán giả, trong thời gian ngắn yên lặng như tờ, không phải là ảo giác, cảm giác có một cái gì đó mạnh mẽ có lực mạnh nhảy lên, xuyên thấu âm hưởng, bao phủ quanh mình ——

Thình thịch, thình thịch. . . . . .

Trong nháy mắt đầu óc Nghiêm Nhạc Nhạc trống không, ngây ngốc không biết phản ứng thế nào, từ khi cô chào đời đến nay, chưa từng thấy một hội trường lớn nào, lại an tĩnh như vậy . . . . .

“Nghe cái gì?”, cô có chút mơ hồ ngu ngơ hỏi.

Hắn nhìn cô, trầm mặc, hắn đưa tay ra ngoắt nói cô đến gần hơn “Tới gần đây, ở chỗ này”.

Nghiêm Nhạc Nhạc phản xạ có điều kiện đi đến trước mấy bước, sau một khắc hắn đột nhiên dùng lực nhưng vẫn rất ôn nhu ôm cô, đặt đầu cô ở lồng ngực của mình, giọng của hắn, giống như là từ một nơi xa xôi truyền đến, “Em cứ nghe đi?”

Thình thịch, thình thịch, thình thịch. . . . . .

Ghét, nghe cái gì a! Nghiêm Nhạc Nhạc khẩn trương không giải thích được, hắn đột nhiên như gió xuân trả lời ở bên tai cô, “Tiếng tim đập của anh.”

“Oa oa ——! !”

Khi cô phản ứng kịp, thì thanh âm ồn ào dưới đài rốt cục bộc phát gào khóc thảm thiết, có người còn vỗtay.

Đầu óc Nghiêm Nhạc Nhạc đơn giản như vậy căn bản không có biện pháp suy tư, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đến đỏ bừng, nằm trước ngực Thư Ngư không có bất kỳ phản ứng nào. Tiếng quỷ kêu liên tiếp rốt cuộc cũng hơi an tĩnh lại, Nghiêm Nhạc Nhạc động đậy lung tung một hồi, chợt vội vàng dùng Microphone gõ ót mình một cái, chỉ nghe trong loa truyền đến một tiếng động nặng nề, kèm theo đó cô rống to một tiếng: “Ai nha! Tôi hôn mê rồi!”

Tiếp đó, cô gắt gao nhắm hai mắt lại, giả như chính mình đã hôn mê.

“. . . . . .”

Thư Ngư nhẹ nhàng nhếch môi, than nhỏ, thân thể cong một cái, khiêng cô lên, trong tiếng ồn ào, mang cô đi.

HỨA MỘT MÙA XUÂN VỀ HOA SẼ NỞ Chương 7: Cuộc thi hát.

Bất kỳ một người bình thường nào, cũng không thể chịu được tiếng hát của Nghiêm Nhạc Nhạc, vì vậy lúc cô năm sáu tuổi, mọi thành viên của Nghiêm gia tận lực đem Nghiêm Nhạc Nhạc và những hoạt động về âm nhạc cách ly nhau, tránh không cẩn thận mà gây hại lỗ tai người khác.

Dù sao hát mà khiến mọi người khi nghe được âm tiết thì bịt tai chạy xa ra khỏi hiện trường, cũng là một loại bản lãnh hơn người nha.

Điểm này, Thư Ngư biết, Nghiêm Nhạc Nhạc không biết, trừ lần đó ra, cũng đều hồn nhiên không biết .

Hôm nay, Nghiêm Nhạc Nhạc vẫn như cũ hỏi “Hát bài gì mới được đây ” vấn đề này thật là gánh nặng nha. Cô giống như động vật đơn bào, lần nào cũng chỉ có thể tập trung vào một chuyện, do đó bạn học Uông Anh Luân kia, hiển nhiên tạm thời bị lui xuống vị trí thứ hai.

Thư Ngư làm quân sư quạt mo, có mặt ở hiện trường chỉ dạy vũ đạo cho Nghiêm Nhạc Nhạc, đối với người không có khả năng như Nghiêm Nhạc Nhạc mà nói, tuyệt đối là sự khiêu chiến với một vấn đề khó khăn, vì vậy cô cảm thấy, dù mình tập sai một tí, cũng nên dễ dàng tha thứ nha.

Và giờ phút quan trọng cũng đến, vòng loại cuộc thi, tất cả mọi người tập trung ở vũ đài, bởi vì số người dự thi không ít, cuộc tranh tài được tiến hành trong ba ngày, Nghiêm Nhạc Nhạc làm một con tốt ở ngày thứ ba, ở ngày thứ hai bạn học Uông Anh Luân kia ra sân, nhảy các động tác đẹp mắt, đại khái là thể hiện rất cá tính.

Cho đến đấu vòng loại đêm đó, mọi người rút thăm vẫn không có thể từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, “Cậu có chắc chắn, người kia thật sự là Thư Ngư sư huynh ?”

“Vậy, Nghiêm Nhạc Nhạc rốt cuộc là người phương nào? Mà có thể để cho Thư Ngư sư huynh *tự thân xuất mã ?”

*đích thân ra tay.

” Thư Ngư xinh đẹp còn nói một câu đầy đủ, ‘ Có thể xếp cho tôi vị trí số chín được không? ’ a a a!”

Nhưng là. . . . . .

Tại sao muốn đặc cách an bài như vậy đây? Bất quá đây chỉ là đấu vòng loại a. . . . . .

Cho đến khi Nghiêm Nhạc Nhạc lên đài, mọi người mới tỉnh cơn mơ, bị âm thanh hành hạ đến cả người thương tích không dậy nổi!

Mắt nhìn Thư Ngư rồi xì xì vặn vẹo uốn éo eo, hát đến quên mình, “Người tựa như mùa đông trong ——” xoay người ba trăm sáu mươi độ, một gối khuỵu xuống, một tay giơ lên cao, “Một cây đuốc! Yaaaa!”

Đứng dậy, cổ ngẩn cao, tinh thần phấn chấn hất đầu, khoát tay, không theo nhịp, “Hừng hực ngọn lửa ——” nắm quyền, say mê, “Thiêu đốt tôi! Yeahh!”

Trong lúc nhất thời cả đoàn người cũng bị bộ dáng của nữ sinh rõ ràng mới lúc nãy còn rất thanh tú động lòng người này sát thương, cả kinh không thể nói thành lời, bồi hồi liếc mắt nhìn nhau 囧 cười đau đớn, khổ sở mà giãy giụa. . . . . .

Thời khắc mấu chốt, tiếng nhạc dừng lại, Thư Ngư đột nhiên đi tới giữa sàn diễn, khóe miệng nhếch lên, dưới ánh đèn khuôn mặt anh tuấn bị chiếu sáng tựa như ảo mộng, Microphone cũng không biết thế nào đã nằm trên tay, hắn điềm nhiên mở miệng, “Biết rồi, tới đây nào.”

Hiện trường lập tức an tĩnh, trong sự xúc động, công khai. . . . . là bộc lộ công khai sao? !

HỨA MỘT MÙA XUÂN VỀ HOA SẼ NỞ Chương 6: Thư tình

Hai người bọn họ rốt cuộc là quan hệ thế nào đây?

Cái vấn đề này Thư Ngư đã tự hỏi bản thân không biết bao nhiêu lần, kết luận cuối cùng là, từ khi bọn hắn mới thiết lập quan hệ cho đến nay, về từ góc độ văn học, cô đã phát ra một xung động mãnh liệt khiến cho hắn không muốn xa rời, thân cận, hướng tới, muốn dốc hết cả đời để được ở cùng nhau. Mà ở góc độ vật lý, cô đối với hắn có thể nói là lực hút của trái đất (trọng lực). . . . . . khiến hắn càng ngày càng không có biện pháp dời ánh mắt của mình khỏi người cô.

Một cô gái chỉ biết cười ngơ ngác.

Có một lần hắn đã muốn đổi sang nghề nghiên cứu sinh vật học, thí dụ như nguyên lý hoạt động của các loại hormone.

Hiển nhiên điều này Nghiêm Nhạc Nhạc không hề hay biết, Thư Ngư thấy, nhất định là hắn đã làm hư nha đầu này rồi, khẳng định cô không biết suy nghĩ của hắn, nếu không một tiểu nha đầu chưa dứt sữa như cô cũng sẽkhông quang minh chánh đại ở trước mặt hắn thảo luận về cái tên tiểu tử chưa dứt sữa , không biết từ chỗ hẻo lánh nào nhảy ra như vậy.

“Ai, Thư Ngư thân mến, cậu nói xem bạn học Uông Anh Luân mới chuyển đến kia, sao có thể đẹp trai như vậy nha? Tại sao có thể anh tuấn bất phàm, cao lớn rắn rỏi như vậy? Hơn nữa còn đa tài đa nghệ hơn người như vậy? Khiến người ta vừa nhìn thấy hắn trong lòng đã nhảy bùm bùm liên tục rồi?”

Thư Ngư hí mắt, không nói một lời.

Ai biết được ? Một cái hí mắt này của hắn là có ý muốn nói rằng hắn anh tuấn bất phàm, cao lớn rắn rỏi, đa tài đa nghệ, tài hoa hơn người như vậy, sao trong lòng cô lại không nhảy loạn lên đi, sao có thể không nhìn thấy hắn. Đột nhiên Nghiêm Nhạc Nhạc lại vì một kẻ cao không đến thước bảy, dáng dấp tạm được, chủ động viết một phong thư tình gọi là muốn thổ lộ tâm tư.

Nghiêm Nhạc Nhạc vẫn không hề hay biết gì, vẫn tự nhiên ôm mộng ảo như cũ, “Hắc hắc hắc, lần đầu tiên tớ nhận được thư tình a! Trong thư cậu ấy nói sẽ tham gia cuộc so tài ca hát lần này, còn nói sẽ hát một bài dành tặng riêng cho tớ! Thư Ngư! Cậu nói xem tớ phải làm thế nào để đáp lại đây?”

Thư Ngư nhàn nhạt liếc cô một cái, “Hiện tại gặp tình huống như thế, nếu cậu đáp lại bình thường sẽ biểu đạt rằng cậu không hề nhiệt tình .”

“Vậy phải làm thế nào bây giờ ?” Nghiêm Nhạc Nhạc làm một bộ dạng xin được chỉ dạy, sau đó nháy nháy mắt, Thư Ngư mới vừa rồi nói rất nhiều chữ a!

“Phải đứng ở bên cạnh hắn mà hát.”

HỨA MỘT MÙA XUÂN VỀ HOA SẼ NỞ Chương 5: Hội thao.

Thư Ngư đối với bất kỳ người nào mà nói đều rất thần bí, bởi vì hắn không có biểu cảm gì, cũng không nhiều lời, làm người khác vĩnh viễn đều không đoán được hắn đang nghĩ cái gì, bước kế tiếp sẽ làm gì.

Không biết được nội tình bên trong như thế nào, đột nhiên đăng ký như vậy, khiến cho đám tuyển thủ tham gia hai hạng mục này đều tăng thêm áp lực tâm lí vô hình . . .

Có người nói, hắn thật ra là cao thủ chạy cự li dài, năm thứ nhất đại học hắn dùng để quan sát các địch thủ, bây giờ đã chuẩn bị đủ khả năng ứng chiến. Cũng có người nói, không có phát hiện dấu hiệu hắn tham gia bất kỳ hội thao nào, khẳng định là thể thao không giỏi. Nhưng đa số mọi người, vẫn cảm thấy người như Thư Ngư, tuyệt đối ẩn dấu bí mật, do đó trong lòng không khỏi mong đợi .

Về phần nghiêm Nhạc Nhạc, vẫn như cũ đắm chìm trong thế giới của chính mình không cách nào tự kềm chế được, cô hao tốn ít ngày, dùng dây đỏ xé thành hai cái cầu nhung, sau đó trước khi hội thao bắt đầu đi mua một cái áo ngắn chữ T màu hồng cùng quần cụt màu trắng, mặc thử một lần rồi lại thử một lần nữa.

Tám trăm mét thi trước, Thư Ngư đang bắt đầu xếp hàng tại vạch xuất phát. Điều này làm cho mọi người đều nín thở xem cuộc vui, bao nhiêu người thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cả một nhóm lớn sinh viên khoa vật lý ngày thường không màng sự đời bây giờ cũng đều đang giơ lên những dải băng rôn quái dị, hơn phân nửa tới xem, chính là muốn biết Thư Ngư rốt cuộc muốn làm trò gì, và cộng thêm nhiều loại người cổ vũ khác, ví dụ như những đám nữ sinh nhìn trúng “Sắc đẹp” của Thư Ngư.

Nhưng ánh mắt Thư Ngư từ đầu đến cuối vẫn ở trên người Nghiêm Nhạc Nhạc, đồng học Nhạc Nhạc của chúng ta bị một nguyên nhân rất đơn giản là “Bị con muỗi cắn trúng bắp đùi” thuyết phục, đổi từ mặc quần đùi thành mặc quần dài màu trắng, dù sao “Mình mặc quần cụt đẹp như vậy rất dễ bị người khác ghen tỵ lắm” loại lý do này, cô hoàn toàn không muốn mình dính phải.

Nghiêm Nhạc Nhạc cầm hai cái nhung cầu màu đỏ, bộ dáng nghiêm chỉnh mà đợi, ai chạy tuyến trước cũng rất nghiêm túc! Cho đến khi còi báo xuất phát vang lên, Nghiêm Nhạc Nhạc liền nhanh chóng nâng cao chân, giơ cao cánh tay, không quan tâm việc khác bắt đầu hô “Cố lên, cố lên, Thư Ngư cố gắng lên!” .

Thư Ngư, có lẽ vì phối hợp tiết tấu của Nghiêm Nhạc Nhạc, mà tăng nhanh tốc độ đi bộ của mình từ từ rời khỏi hàng đầu tiên. . . . . . Toàn bộ mọi người ngây ra. . . . . Mà trong sự ngây ra đó, Thư Ngư đã hoàn thành cự ly tám trăm mét, nhưng mà người mệt mỏi nhất trong cuộc thi này có lẽ là Nghiêm Nhạc Nhạc chăng >_

HỨA MỘT MÙA XUÂN VỀ HOA SẼ NỞ Chương 4: Hai đứa trẻ đối lập.

Thư Ngư từ nhỏ đã không thích nói nhiều, Thư cha Thư mẹ vẫn luôn hối hận không đặt tên cho hắn“Thư Ba”, một chút nước miếng hắn cũng tiết kiệm, từ lúc mới hai tuổi đã không nhiệt tình kêu một tiếng mẹ rồi.

Nghiêm Nhạc Nhạc hoàn toàn ngược lại, từ nhỏ vừa sờ vừa đụng đến đứa bé đó một cái là cứ như bị điểm đúng huyệt cười, phải nói là cười không ngừng nghỉ ngủ cũng không nhiều, đến lúc ngủ thiếp đi cũng có thể nói mớ, Nghiêm mẹ bi oán than thở nói, “Nếu tổng hợp tính cách của hai đứa bé hẳn là tốt rồi.”

Thư Ngư khi còn bé niềm vui thú lớn nhất chính là hủy hoại đồ điện, thời điểm học trung học đã đem tất cả đồ điện có thể nằm ở trong nhà ra phá hủy, hủy xong rồi, Nghiêm Nhạc Nhạc lại đưa đồ nhà mình qua cho hắn phá, vì vậy một thời gian rất dài, nha đầu Nghiêm Nhạc Nhạc ở trong nhà, thân thể lớn lên thì đồ vật cũng biến dạng theo.

Nghiêm Nhạc Nhạc lúc nào cũng có chuyện nói không hết, luôn tìm cách đưa ra ý kiến của mình, còn vô cùng cảm thấy cao hứng tốt đẹp. Mỗi lần để cho tên Thư Ngư tinh vi làm việc Logic này biết được, điều bị đem ra tiến hành phân tích trạng thái tinh thần, dần dà, đã trở thành thói quen, muốn thay đổi cũng không được. . . .

Quả nhiên là oan nghiệt .

“Thư Ngư, cậu tham gia hội thao đi, tớ sẽ đi cổ vũ cho cậu!”

Lấy thời gian lâu dài Thư Ngư quen biết Nghiêm Nhạc Nhạc mà nói, đem câu nói ra phân tích, hắn biết trọng điểm cô nói những lời này, là ở nửa câu sau.

Vì vậy hắn tham gia thi cự li dài chạy 800m cùng 1500m, cho cô có nhiều thời gian cùng không gian hơn để tự do phát huy.

Nghiêm Nhạc Nhạc kích động .

Trên thực tế, cả khoa vật lý, thậm chí là cả người làm vườn biết được việc này, toàn bộ đều kích động.

HỨA MỘT MÙA XUÂN VỀ HOA SẼ NỞ Chương 3: Thư Ngư

Thư Ngư cái tên này, từ trước đến giờ đã rất nổi tiếng ở lớp A khoa vật lý, bởi vì mỗi một lần hắn báo cáo đề tài vật lý, nghe xong không ít người rất muốn cầm nó ra nước ngoài đăng lên sách báo làm tác phẩm xuất sắc, dĩ nhiên phải nói đến năng lực ra sức tuyên truyền của Mã giáo sư, một sự tuyên truyền mà khi đã đứng lên rồi là thao thao bất tuyệt liên tục không ngừng.

Thư Ngư cứ như vậy đưa tới không ít ánh mắt xem thường, cũng như hâm mộ ghen tỵ, khinh thường coi rẻ, những thứ này hắn sớm đã quen rồi, và cũng không thèm để ý theo thói quen.

Thư Ngư từ trước đến giờ luôn một thân một mình, ít trao đổi với người khác, nếu có trao đổi, nhiều lắm cũng chỉ dừng lại ở mấy chữ “Nha” “Ừ” “được” …, thậm chí chưa có ai nhìn thấy nụ cười của hắn. Cũng có người chí khí hào hùng kể truyện cười, ở trước mặt hắn làm bộ làm tịch cười một tiếng, cũng chỉ đổi được đối phương thờ ơ nghi vấn nói hai chữ“Xong chưa?” .

Vì vậy người muốn gây khó khăn cho hắn, mỗi lần khiêu khích đều giống như là lấy tay đánh vào hoa, hết sức mất hứng.

Trong ấn tượng của mọi người, hắn hình như không tham gia bất kỳ hoạt động nào, lầm lì, cô độc, mãi cho đến khi Nghiêm Nhạc Nhạc xuất hiện.

Cô nữ sinh này luôn tới quấy phá, bất luận có nhìn từ góc độ nào, đều ở đây tuyên cáo giưa bọn họ, có một mối quan hệ thân mật cường độcao , không thể cho ai biết . Nhưng trong hai người rõ ràng một người cực kỳ nói nhiều, một người cực kỳ trầm mặc; một người giống như ngựa hoang mất cương, một người chính là sinh vật trong biển sâu, vốn khôngcó bất kỳ điểm chung nào. . . ..

Dù thế nào đi nữa . . . . . . trông hai người vẫn không được bình thường.

Nói tóm lại, hình tượng bình thường của Thư Ngư cứ như bị phá hủy vậy, ngày đầu tiên Nghiêm Nhạc Nhạc nhập học, từ sáng sớm Thư Ngư đã chờ ở cửa sau trường học, thấy người đến, liền chủ động nhận lấy hai rương hành lý của cô, như đứa ngốc dẫn cô đi dạo quanh sân trường một vòng lớn dưới ánh nắng chang chang, ngay cả hành lý cũng mang giúp cô đến ký túc xá nữ cách cửa trường học vốn dĩ không xa.

Sau đó, tất nhiên, tên tuổi của Nghiêm Nhạc Nhạc không ngừng vang xa.

Lúc học quân sự, vấn đề mà nàng bị hỏi nhiều nhất là: “Cậu cùng Thư Ngư sư huynh là quan hệ gì a?”

Dù sao, dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, Thư Ngư sư huynh ngồi trên bãi cỏ bên cạnh nhìn các bạ học huấn luyện quân sự, dù không nói một lời nhưng cũng phải nói là so với phần lớn nam sinh hắn nhìn được hơn rất nhiều, còn không hề bị nắng phơi đen mặt. . . . . .

Nghiêm Nhạc Nhạc lúc ấy luôn dương dương đắc ý đáp, “Các cậu đoán đi!”. Sau đó chậc chậc miệng, “Dù sao tớ sẽ không nói cho các cậu biết tớ cùng với cậu ấy là từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, có quan hệ thanh mai trúc mã!”. ╮(╯_╰)╭