Một ngày mưa hiếm hoi trong mùa đông. Trong cơn mưa tầm tã, An và Quân cùng bước ra từ chiếc xe Lamborghini. Quân nhanh chóng chạy sang bên mở ô đón An. An nở nụ cười. Hai người nắm tay nhau rảo bước trên sân trường AQ mặc cho những ánh mắt của mọi người.
Đưa An đến cửa lớp, Quân nói giọng tiếc nuối:
– Sao đường đi lại ngắn thế? Khỉ thật! Tại sao khối 10 và 11 lại ở hai dãy nhà khác nhau kia chứ???
A!!!!!!! Câu nói sến súa thế không biết nhưng mà không hiểu sao An không nổi da gà như trước kia mà ngược lại còn thấy lâng lâng trong lòng. Cô nở nụ cười, khẽ nhón chân hôn nhẹ vào môi Quân.
Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước ấy làm người nào đó đơ vài giây, hồn và xác đều muốn bay.
Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước ấy làm biết bao nữ sinh tức đến hộc máu, nam sinh tiếc nuối không thôi.
Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước ấy làm cho người con trai nào đó đứng nhìn từ hành lang khối 11 nở nụ cười chua chát, trong lòng thầm chúc phúc.
Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước ấy làm cho người con trai nào đó thấy tim đau nhói đến nghẹn thở.
Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước ấy làm cho người con gái nào đó ngùn ngụt lửa giận trong lòng. Gương mặt thiên thần đầy vẻ u ám.
Ngồi trong lớp, An thấy khó chịu khi biết bao con mắt soi mói cô, đến cô Lan trên bục giảng cũng thỉnh thoảng như vô tình liếc ra chỗ cô. Mãi một lúc lâu sau, khi An đã không chịu được nữa, định xin ra ngoài thì Huy bên cạnh lên tiếng:
– Là thật sao??
An không hiểu gì, cũng không có ý định hỏi lại, định đứng dậy thì câu hỏi của Huy làm cô đứng hình:
– Chuyện cậu là con gái chủ tịch tập đoàn J.A.M là sự thật sao??
Một đợt hàn khí lạnh lẽo vây lấy An. Mọi người trong lớp bỗng cảm thấy sống lưng ớn lạnh. An lạnh lùng hỏi:
– Cậu lấy tin đó đâu ra??
Thái độ của An làm Huy chắc chắn bài báo đó là sự thật. Không ngờ An lại là con gái tập đoàn J.A.M, một trong hai tập đoàn lớn nhất Việt Nam và đứng thứ 3 thế giới. Điều cậu không hiểu là tại sao An lại phải giấu?
Huy lén lút mở bài báo đó cho An xem. Tựa đề bài báo cũng đủ thu hút lượt đọc: “Tiểu thư thần bí” của tập đoàn J.A.M học ở AQ. Hiện đang học ở lớp 10a1 – Hoàng Linh An.
Trong đó có tấm ảnh cô bước ra từ chiếc xe màu đen, đi bên cạnh ông Minh dự sinh nhật của Quân. Cuối bài báo còn nói đây là 100% sự thật. Người viết vẫn là Nhóc Chăm Chỉ.
An không biết Nhóc Chăm Chỉ là ai mà bài nào liên quan đến cô cũng do người này viết. Bên dưới thì nhiều bình luận đến loạn mắt.
Hà Mai Linh – 11a3: Nếu thật sự con bé đó là tiểu thư của J.A.M thì xác định rồi T.T
Hà Bảo Yến – 10a1: Chị còn nếu à?? Trên kia ghi 100% sự thật còn gì.
Ngô Quốc Việt – 12a2: Haiz…..Người đẹp lạnh lùng đã khó với, giờ còn thêm cái gia thế đè người kia nữa….Haiz….
Nguyễn Thái Sơn – 10a3: Đó là cô nàng bên 10a1 à???
Lương Mỹ Anh – 10a3: @Nguyễn Thái Sơn: Đồ mọt sách nhà cậu!!!! Nhân vật nổi tiếng thế còn không biết à??? Làm sao giờ??? Tôi hay chửi cậu ta.
Phạm Phàm Nga – 12a1: @Lương Mỹ Anh: Em nghĩ chỉ mình em thôi chắc.
Đỗ Thành – 11a2: Người đẹp ơi người đẹp……anh đành gặp em trong mơ vậy.
Cơ man là cơ man những bình luận kèm theo chữ “làm sao bây giờ”. An chỉ biết thở dài. Không phải cái gì cũng giấu được. An không nói với Huy nữa, nằm gục xuống bàn quay mặt ra cửa sổ. Một lúc sau, cô Lan cất tiếng nói trong trẻo mang theo vui vẻ nói:
– Cả lớp, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới. Theo cô biết thì trang chủ của trường có đăng về việc này nhỉ?!
Nam sinh trong lớp reo lên như sắp nghỉ hè. Nữ sinh thì hằm hè. Hết An rồi Ngọc rồi lại đến cô nàng này nữa. Đến cả công chúa Đặng Mai Anh cũng mờ đi rồi.
Trên bục giảng, một cô gái có vẻ đẹp thánh thiện như thiên thần. Tươi cười chào mọi người:
– Chào cả lớp, mình là Vũ Ngọc Linh, rất vui được làm quen. Cái vẻ thánh thiện này làm con gái cũng phải đổ. Cả lớp nhìn Linh với ánh mắt long lanh như có nước. Linh cười đáp lại rồi hồn nhiên hỏi:
– Cho mình hỏi, Hoàng Linh An ngồi chỗ nào thế??
Cả lớp ngẩn ra đến vài giây, An nghe người nói đến mình, ngẩng đầu lên thì bắt gặp gương mặt lạ hoắc, An lạnh giọng hỏi:
– Gọi tôi???
Linh hướng ánh mắt về phía An, mừng rỡ reo lên:
– Chị dâu!!!!!!!
Giờ thì cả lớp hóa đá bao gồm cả An. G…..Gì thế??? Chị……chị dâu sao???
An cứng ngắc đáp lại:
– Cậu nhầm người rồi.
Linh chậm rãi lắc đầu, chạy xuống chỗ Huy, nhẹ nhàng nói:
– Bạn nam này có thể cho tớ ngồi đây không???
Huy quả thật rất rất không muốn. Không muốn một chút nào. Trong lòng cậu thầm gào thét kêu khổ nhưng khiếm nhã với con gái thì cậu không làm được. Cậu nở nụ cười lãng tử làm Linh hơi đỏ mặt, đứng dậy nhường ghế cho người đẹp:
– Tất nhiên rồi!
Lặng lẽ khóc trong lòng, Huy vác cặp xuống ngồi với Ngọc.
Linh nhanh nhảu nói:
– Chị dâu, em nhớ chị lắm!!!!! Em vẫn luôn mong được gặp lại và đền ơn chị.
An lục lọi trí nhớ nhưng vẫn không nhớ ra cô gái này dù gương mặt có phần quen quen, cô hỏi:
– Chúng ta đã gặp nhau rồi???
– Chị không nhớ em ư??? – Linh thoáng buồn nói, nhưng sau đó lại nhanh nhảu – Không sao, không sao, cũng dễ hiểu thôi. Lúc đó em thảm hại như thế sao chị nhớ được. Em là…….
Hai tiếng ho khan của cô Lan đưa Linh về hiện thực là đang trong giờ học. Linh đành nuốt những lời định nói lại, để dành đến giờ ra chơi.
*****
Trong canteen ồn ào, giờ càng ồn ào hơn khi thấy người mẫu tuổi teen Vũ Ngọc Linh sánh vai bên An đi vào. Linh luôn mồm nói mà quên mất cái câu mình vừa “nuốt” trong giờ học. An cũng chẳng để tâm mà chọn chỗ ngồi:
– Chị dâu, sao chị lại ngồi chỗ cách biệt thế này????
An không trả lời mà đứng dậy lấy đồ. Thấy vậy, Linh lanh chanh đứng dậy:
– Chị cứ ngồi đi, em đi lấy cho. Chị ăn gì??
– Capuchino.
Cũng tốt! Để An đi chắc cô nàng kia không có phần.
An chăm chú đọc sách về Taekwondo, thỉnh thoảng nhấm nháp capuchino. Linh thì nói không ngừng, thỉnh thoảng đưa miếng khoai tây chiên lên miệng. Một lúc sau, cả canteen vang lên những tiếng thét. Thần tượng có người yêu thì sao chứ?? Để ngắm cũng sướng rồi. An mỉm cười, gấp sách lại, đợi Quân đến gần, chọc ghẹo nói:
– Anh luôn mang theo còi báo cháy à??
Linh cũng ngừng nói, ngước lên nhìn. Quân cười cười, ngồi xuống sau khi đã làm cho cái canteen tràn ngập hơi lạnh:
– Em cũng đem theo cái radio đó thôi. – Quay sang Linh, cậu nói – Em nói ít thôi, An ghét người nói nhiều.
Phản ứng đầu tiên của Linh là lấy tay che miệng, biết mình phạm sai lầm, cúi xuống lặng lẽ ăn. An nheo mắt hỏi:
– Hai người quen nhau??
– À!!!! Em họ anh.
Trong cái canteen im đến chỉ còn tiếng nhai nuốt, tiếng nói của Quân là thứ âm thanh vang và rõ nhất. Tất cả canteen nhất loạt hướng mặt về cái bàn nào đó. Cũng không quá bất ngờ với cái tin vừa nghe được nhưng cũng đủ để gọi là ngạc nhiên.
– Vậy à??? Thế sao cậu ấy biết em còn gọi em là…….chị dâu. – Hai chữ “chị dâu” An khó lắm mới phun ra được, mặt còn hơi ửng hồng làm tim ai đó nhảy nhót.
An biết mình đỏ mặt, đưa nắm tay lên miệng ho khan. Quân quay lại hiện thực, cười cười quay sang Linh:
– Em chưa nói à??
Linh gãi gãi đầu:
– À à, em chưa có cơ hội. (Cái gì mà chưa có cơ hội >”< nói nhiều như cái loa mà toàn chuyện phiếm ==lll)
Linh ho khan một tiếng, nói:
– Vài tháng trước, chi đã cứu em khỏi một tên vô lại ở con hẻm nhỏ. Nhớ chưa???
An nghĩ nghĩ một lúc, gật đầu thì ra là cô gái ấy. Lúc đó và bây giờ quả thực rất khác nhau. (Cái cô nàng ở đầu chuyện í ^^)
Linh tiếp tục:
– Sau đó, em đã cho người tìm chị. Nhưng mãi không có tin tức gì. Tìm mãi sau cũng nản, em nghĩ nếu có duyên sẽ gặp lại. Khi em muốn chuyển đến AQ học, để tìm hiểu, em lên trang chủ của trường. Tình cờ nhìn thấy ảnh của anh Quân với chị. Em liền hỏi anh Quân và cuối cùng cũng tìm ra chị.
An thật không nghĩ là bắt đầu từ lúc mới về nước, cô đã dính dáng tới nhà Quân.
Đưa An đến cửa lớp, Quân nói giọng tiếc nuối:
– Sao đường đi lại ngắn thế? Khỉ thật! Tại sao khối 10 và 11 lại ở hai dãy nhà khác nhau kia chứ???
A!!!!!!! Câu nói sến súa thế không biết nhưng mà không hiểu sao An không nổi da gà như trước kia mà ngược lại còn thấy lâng lâng trong lòng. Cô nở nụ cười, khẽ nhón chân hôn nhẹ vào môi Quân.
Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước ấy làm người nào đó đơ vài giây, hồn và xác đều muốn bay.
Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước ấy làm biết bao nữ sinh tức đến hộc máu, nam sinh tiếc nuối không thôi.
Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước ấy làm cho người con trai nào đó đứng nhìn từ hành lang khối 11 nở nụ cười chua chát, trong lòng thầm chúc phúc.
Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước ấy làm cho người con trai nào đó thấy tim đau nhói đến nghẹn thở.
Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước ấy làm cho người con gái nào đó ngùn ngụt lửa giận trong lòng. Gương mặt thiên thần đầy vẻ u ám.
Ngồi trong lớp, An thấy khó chịu khi biết bao con mắt soi mói cô, đến cô Lan trên bục giảng cũng thỉnh thoảng như vô tình liếc ra chỗ cô. Mãi một lúc lâu sau, khi An đã không chịu được nữa, định xin ra ngoài thì Huy bên cạnh lên tiếng:
– Là thật sao??
An không hiểu gì, cũng không có ý định hỏi lại, định đứng dậy thì câu hỏi của Huy làm cô đứng hình:
– Chuyện cậu là con gái chủ tịch tập đoàn J.A.M là sự thật sao??
Một đợt hàn khí lạnh lẽo vây lấy An. Mọi người trong lớp bỗng cảm thấy sống lưng ớn lạnh. An lạnh lùng hỏi:
– Cậu lấy tin đó đâu ra??
Thái độ của An làm Huy chắc chắn bài báo đó là sự thật. Không ngờ An lại là con gái tập đoàn J.A.M, một trong hai tập đoàn lớn nhất Việt Nam và đứng thứ 3 thế giới. Điều cậu không hiểu là tại sao An lại phải giấu?
Huy lén lút mở bài báo đó cho An xem. Tựa đề bài báo cũng đủ thu hút lượt đọc: “Tiểu thư thần bí” của tập đoàn J.A.M học ở AQ. Hiện đang học ở lớp 10a1 – Hoàng Linh An.
Trong đó có tấm ảnh cô bước ra từ chiếc xe màu đen, đi bên cạnh ông Minh dự sinh nhật của Quân. Cuối bài báo còn nói đây là 100% sự thật. Người viết vẫn là Nhóc Chăm Chỉ.
An không biết Nhóc Chăm Chỉ là ai mà bài nào liên quan đến cô cũng do người này viết. Bên dưới thì nhiều bình luận đến loạn mắt.
Hà Mai Linh – 11a3: Nếu thật sự con bé đó là tiểu thư của J.A.M thì xác định rồi T.T
Hà Bảo Yến – 10a1: Chị còn nếu à?? Trên kia ghi 100% sự thật còn gì.
Ngô Quốc Việt – 12a2: Haiz…..Người đẹp lạnh lùng đã khó với, giờ còn thêm cái gia thế đè người kia nữa….Haiz….
Nguyễn Thái Sơn – 10a3: Đó là cô nàng bên 10a1 à???
Lương Mỹ Anh – 10a3: @Nguyễn Thái Sơn: Đồ mọt sách nhà cậu!!!! Nhân vật nổi tiếng thế còn không biết à??? Làm sao giờ??? Tôi hay chửi cậu ta.
Phạm Phàm Nga – 12a1: @Lương Mỹ Anh: Em nghĩ chỉ mình em thôi chắc.
Đỗ Thành – 11a2: Người đẹp ơi người đẹp……anh đành gặp em trong mơ vậy.
Cơ man là cơ man những bình luận kèm theo chữ “làm sao bây giờ”. An chỉ biết thở dài. Không phải cái gì cũng giấu được. An không nói với Huy nữa, nằm gục xuống bàn quay mặt ra cửa sổ. Một lúc sau, cô Lan cất tiếng nói trong trẻo mang theo vui vẻ nói:
– Cả lớp, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới. Theo cô biết thì trang chủ của trường có đăng về việc này nhỉ?!
Nam sinh trong lớp reo lên như sắp nghỉ hè. Nữ sinh thì hằm hè. Hết An rồi Ngọc rồi lại đến cô nàng này nữa. Đến cả công chúa Đặng Mai Anh cũng mờ đi rồi.
Trên bục giảng, một cô gái có vẻ đẹp thánh thiện như thiên thần. Tươi cười chào mọi người:
– Chào cả lớp, mình là Vũ Ngọc Linh, rất vui được làm quen. Cái vẻ thánh thiện này làm con gái cũng phải đổ. Cả lớp nhìn Linh với ánh mắt long lanh như có nước. Linh cười đáp lại rồi hồn nhiên hỏi:
– Cho mình hỏi, Hoàng Linh An ngồi chỗ nào thế??
Cả lớp ngẩn ra đến vài giây, An nghe người nói đến mình, ngẩng đầu lên thì bắt gặp gương mặt lạ hoắc, An lạnh giọng hỏi:
– Gọi tôi???
Linh hướng ánh mắt về phía An, mừng rỡ reo lên:
– Chị dâu!!!!!!!
Giờ thì cả lớp hóa đá bao gồm cả An. G…..Gì thế??? Chị……chị dâu sao???
An cứng ngắc đáp lại:
– Cậu nhầm người rồi.
Linh chậm rãi lắc đầu, chạy xuống chỗ Huy, nhẹ nhàng nói:
– Bạn nam này có thể cho tớ ngồi đây không???
Huy quả thật rất rất không muốn. Không muốn một chút nào. Trong lòng cậu thầm gào thét kêu khổ nhưng khiếm nhã với con gái thì cậu không làm được. Cậu nở nụ cười lãng tử làm Linh hơi đỏ mặt, đứng dậy nhường ghế cho người đẹp:
– Tất nhiên rồi!
Lặng lẽ khóc trong lòng, Huy vác cặp xuống ngồi với Ngọc.
Linh nhanh nhảu nói:
– Chị dâu, em nhớ chị lắm!!!!! Em vẫn luôn mong được gặp lại và đền ơn chị.
An lục lọi trí nhớ nhưng vẫn không nhớ ra cô gái này dù gương mặt có phần quen quen, cô hỏi:
– Chúng ta đã gặp nhau rồi???
– Chị không nhớ em ư??? – Linh thoáng buồn nói, nhưng sau đó lại nhanh nhảu – Không sao, không sao, cũng dễ hiểu thôi. Lúc đó em thảm hại như thế sao chị nhớ được. Em là…….
Hai tiếng ho khan của cô Lan đưa Linh về hiện thực là đang trong giờ học. Linh đành nuốt những lời định nói lại, để dành đến giờ ra chơi.
*****
Trong canteen ồn ào, giờ càng ồn ào hơn khi thấy người mẫu tuổi teen Vũ Ngọc Linh sánh vai bên An đi vào. Linh luôn mồm nói mà quên mất cái câu mình vừa “nuốt” trong giờ học. An cũng chẳng để tâm mà chọn chỗ ngồi:
– Chị dâu, sao chị lại ngồi chỗ cách biệt thế này????
An không trả lời mà đứng dậy lấy đồ. Thấy vậy, Linh lanh chanh đứng dậy:
– Chị cứ ngồi đi, em đi lấy cho. Chị ăn gì??
– Capuchino.
Cũng tốt! Để An đi chắc cô nàng kia không có phần.
An chăm chú đọc sách về Taekwondo, thỉnh thoảng nhấm nháp capuchino. Linh thì nói không ngừng, thỉnh thoảng đưa miếng khoai tây chiên lên miệng. Một lúc sau, cả canteen vang lên những tiếng thét. Thần tượng có người yêu thì sao chứ?? Để ngắm cũng sướng rồi. An mỉm cười, gấp sách lại, đợi Quân đến gần, chọc ghẹo nói:
– Anh luôn mang theo còi báo cháy à??
Linh cũng ngừng nói, ngước lên nhìn. Quân cười cười, ngồi xuống sau khi đã làm cho cái canteen tràn ngập hơi lạnh:
– Em cũng đem theo cái radio đó thôi. – Quay sang Linh, cậu nói – Em nói ít thôi, An ghét người nói nhiều.
Phản ứng đầu tiên của Linh là lấy tay che miệng, biết mình phạm sai lầm, cúi xuống lặng lẽ ăn. An nheo mắt hỏi:
– Hai người quen nhau??
– À!!!! Em họ anh.
Trong cái canteen im đến chỉ còn tiếng nhai nuốt, tiếng nói của Quân là thứ âm thanh vang và rõ nhất. Tất cả canteen nhất loạt hướng mặt về cái bàn nào đó. Cũng không quá bất ngờ với cái tin vừa nghe được nhưng cũng đủ để gọi là ngạc nhiên.
– Vậy à??? Thế sao cậu ấy biết em còn gọi em là…….chị dâu. – Hai chữ “chị dâu” An khó lắm mới phun ra được, mặt còn hơi ửng hồng làm tim ai đó nhảy nhót.
An biết mình đỏ mặt, đưa nắm tay lên miệng ho khan. Quân quay lại hiện thực, cười cười quay sang Linh:
– Em chưa nói à??
Linh gãi gãi đầu:
– À à, em chưa có cơ hội. (Cái gì mà chưa có cơ hội >”< nói nhiều như cái loa mà toàn chuyện phiếm ==lll)
Linh ho khan một tiếng, nói:
– Vài tháng trước, chi đã cứu em khỏi một tên vô lại ở con hẻm nhỏ. Nhớ chưa???
An nghĩ nghĩ một lúc, gật đầu thì ra là cô gái ấy. Lúc đó và bây giờ quả thực rất khác nhau. (Cái cô nàng ở đầu chuyện í ^^)
Linh tiếp tục:
– Sau đó, em đã cho người tìm chị. Nhưng mãi không có tin tức gì. Tìm mãi sau cũng nản, em nghĩ nếu có duyên sẽ gặp lại. Khi em muốn chuyển đến AQ học, để tìm hiểu, em lên trang chủ của trường. Tình cờ nhìn thấy ảnh của anh Quân với chị. Em liền hỏi anh Quân và cuối cùng cũng tìm ra chị.
An thật không nghĩ là bắt đầu từ lúc mới về nước, cô đã dính dáng tới nhà Quân.