-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Tư, 10 tháng 6, 2015

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 8: Đêm ở khách điếm

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 8: Đêm ở khách điếm



---- ôi, bị người ta đánh, còn thích như vậy, nếu hôn hai lần mới đánh một quyền, vậy cứ đến......
Hồ Hân Duyệt: Ta phải xuống ngựa
Tề Vân Đình: Đừng, nương tử, ta sai rồi, ta chỉ là nhất thời vui vẻ, mới hồ đồ như vậy.
Hồ Hân Duyệt: Ngươi có bệnh à, đang yên đang lành, vui vẻ cái gì
Tề Vân Đình hét vang trời: Ta được, ta được
Hân Duyệt tò mò: Được cái gì?
Tề Vân Đình: À, nương tử, là như thế này, trước kia đi đâu ta cũng cưỡi ngựa một mình cũng tốt lắm, nhưng mà cưỡi ngựa một mình sẽ không được; có điều vừa rồi nàng thấy hai chúng ta cưỡi ngựa nhanh như vậy, lại rất ổn, điều này chứng minh kỹ thuật của ta rất cao, cái này không phải người nào cũng làm được đâu.
Hân Duyệt nửa tin nửa ngờ: Thiệt sao? Vậy sau đó?
Tề Vân Đình: Yên tâm, cam đoan không có lần thứ hai
---- nếu có nàng, vậy thì có rồi
Hân Duyệt không để ý hắn nữa, quay lại nói:" Ta đói."
" A a, phía trước chắc là sắp đến trấn nhỏ, lúc đó sẽ cho nàng ăn ngon. Giá......"
Tề Vân Đình bỗng nhiên nghĩ có đôi khi nữ nhân có chút khó hiểu cũng không sao.
Phóng ngựa chạy nhanh một đoạn, quả nhiên nhìn thấy một cái trấn nhỏ, chọn một khách điếm tốt nhất đi vào, tiểu nhị vội hỏi:" Khách quan, ăn cơm hay ở trọ?"
Tề Vân Đình nhìn về phía Hân Duyệt: "Tối qua ngủ không ngon, nghỉ ngơi một chút, rồi hẳn ăn cơm nha."
Hân Duyệt gật gật đầu.
" Một gian phòng hảo hạng." Tề Vân Đình đặt một thỏi bạc lên bàn.
Gì? Một gian? Đùa với ta à?
" Hai gian."
" Một gian."
" Hai gian."
Tiểu nhị nhịn không được hỏi,"Quan hệ của hai vị đây là......"
" Vợ chồng."
" Còn chưa có vào cửa đâu."
"Cũng không phải chưa từng ngủ chung, nàng nổi giận làm gì."
Mọi người đang ăn cơm xung quanh đều im lặng, tò mò ngó qua bên này nghe ngóng.
---- Tề Vân Đình, tính ngươi lì lợm, da mặt đủ dày, bà đây không muốn chơi với ngươi.
---- con mèo nhỏ, phục đi, đấu với ta, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Hân Duyệt xoay người lên lầu, Tề Vân Đình theo sát đi lên, tiểu nhị mở cửa một gian phòng, "Xin hỏi hai vị có dùng gì không ạ?"
" Các ngươi lấy hết những món ngon lên đây, nương tử nhà ta đói."
Hồ Hân Duyệt: Đừng có nương tử này, nương tử nọ, thiệt khó nghe
Tề Vân Đình: Ồ, nếu nàng cũng gọi ta là phu quân, ta sẽ rất thích nghe, bằng không ta vẫn tôn trọng ý kiến của nàng, gọi nàng là Nhị nha đầu vậy.
Hồ Hân Duyệt: Cút qua một bên, ngươi mới là Nhị ngốc tử, ta là Hân Duyệt, bạn bè đều gọi ta là Duyệt Duyệt, xét thấy ngươi đã cứu ta hai lần, ngươi cũng gọi ta là Duyệt Duyệt đi.
Tề Vân Đình: Được, Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt, thực ngọt nha, Duyệt Duyệt, đừng giận ta nha.
Hân Duyệt không muốn nói chuyện với hắn, tiện thể quăng qua một ánh mắt---- không lấy chồng
---- ta vừa đẹp trai, vóc người lại chuẩn, suy nghĩ lại đi
---- không lấy chồng
---- vi phu rất biết kiếm tiền, toàn bộ bạc đều cho nàng hết, nàng cứ thoải mái tiêu xài.
---- ừa, suy nghĩ một chút
---- vi phu tập võ thể lực tốt, đảm bảo nàng mỗi đêm tính phúc......
---- cút ra ngoài
Lúc tiểu nhị bưng thức ăn vào, vừa vặn nhìn thấy hai người đang mắt qua mày lại, trong lòng cười thầm. Thiệt là tình nồng mật ý, ngủ một gian rất thích hợp.
Cả bàn đồ ăn tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, có thù với người, chứ không có thù với cơm. Ăn.
" Duyệt Duyệt ăn nhiều chút, xem ra Duyệt Duyệt nhà ta thích cá dấm đường."
Hân Duyệt bỏ dĩa cá qua bên, bắt đầu ăn Tùng nhân ngọc thước (bạn không biết là cái gì nữa)," Xem ra Duyệt Duyệt nhà ta thích ăn đồ ngọt, chỉ là vi phu không thích ăn lắm, nhưng không sao, Duyệt Duyệt thích là được. Về sau, lúc ăn cơm sẽ chuẩn bị nhiều đồ ngọt một chút."
"Nào, Duyệt Duyệt nếm thử đi, đây là tôm đất Tây hồ, ta nghĩ chắc là ở Tô Châu không có đâu, Duyệt Duyệt......"
Một cây đũa bay tới, mang theo nước luộc và tương cà, để lại dấu vết trên trường bào của Tề Vân Đình, "Quần áo của ta đã bẩn không ra dáng gì nữa rồi, chút nữa sẽ đi mua mới, Duyệt Duyệt nhắc thật đúng lúc, không có đũa cũng không sao, vi phu đút nàng ăn vậy."
Hân Duyệt tức giận không nói nên lời, hôm nay người này uống nhầm thuốc kích thích???
Hồ Hân Duyệt: Ta ăn no, phải ngủ, ta cảnh cáo ngươi, đi ra ngoài mua quần áo thì có thể, nhưng không được vụng trộm mò lên giường ta.
---- ta còn yêu trộm nữa, chút nữa ta sẽ quang minh chính đại làm.
Tề Vân Đình: Vi phu còn chưa ăn đâu, không cùng vi phu ăn chút gì sao.
Hân Duyệt không thèm để ý hắn, đi thẳng tới giường ngủ.
Tề Vân Đình âm thầm buồn cười, thì ra chọc nàng tức giận lại là chuyện vui vẻ như vậy.
Hân Duyệt đang ngủ bị mùi đồ ăn đánh thức, mở mắt thì thấy, Tề Vân Đình đã thay bộ quần áo trắng tinh, đang ngồi trước bàn ăn.
" Ăn cơm cũng không gọi ta, sao ta chỉ ngủ có một chút mà tới bữa tối rồi."
"Đại tiểu thư của ta, đây là điểm tâm sáng."
Hân Duyệt ngây người: "Ngươi muốn nói ta đã ngủ tới sáng sớm hôm sau?"
Gật đầu.
"Vậy ngươi cũng không gọi ta ăn cơm chiều, thiệt không có nghĩa khí."
" Ta gọi nàng phải tỉnh mới được chứ, nàng ngủ y chang heo, ta gõ kẻng mà cũng không chịu thức."
Hân Duyệt rửa mặt, lấy một cái bánh bao tới gặm.
"Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn như hoa, sao lại để lấm lem thế này?" Tề Vân Đình lấy tay giúp Hân Duyệt lau vụng bánh, ánh mắt dịu dàng có thể dìm chết người ta trong đó.
Hân Duyệt đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, "Tối qua ngươi ngủ đâu?"
"Trên giường đó."
"Ở gian nào?"
" Nàng nói đi? Chúng ta thuê mấy gian?"
" Một gian, vậy ngươi...... Có làm gì ta không?"
"Lúc ở ổ cướp không phải chưa từng ngủ chung, ta có làm gì không?"
" Đó là lúc nguy nan, ngươi đương nhiên sẽ không làm gì. Nhưng mà bây giờ......"
"Bây giờ thái bình thịnh thế, rồi sao□?"
"Đừng nhiều lời, rốt cuộc có hay không?"
"Nàng nhìn quần áo trên người chẳng phải sẽ biết sao."
" Quần áo, ta làm sao biết ngươi có phải đã cởi ra hết, rồi lại mặc vào."
"Ừa, cách này cũng không tệ, sao ta lại không nghĩ tới chứ, lần sau thử một chút."
Một cái bánh bao bay tới, người chụp lấy vọt đến cạnh cửa, Tề Vân Đình cười nói: "Quần áo mua cho nàng để ở bên giường, ta xuống trước dẫn ngựa, nàng tắm rửa xong rồi xuống." Lúc đóng cửa lại bồi thêm một câu: "Ta sẽ không đánh lén nàng, một ngày nào đó, ta muốn lúc nàng còn tỉnh, cam tâm tình nguyện giao cho ta."
Lại một cái bánh bao bay tới, đập vào cửa, người đã xuống dưới lầu.
Tề Vân Đình đợi mãi không thấy người đâu, đành phải quay lên lầu, thấy nàng mặc quần áo rồi, đang chiến đấu với đầu tóc.
"Nàng làm gì lâu vậy?"
" Ta không biết búi tóc, xõa tóc ra thì không biết sẽ làm người ta chú ý tới mức nào."
Tề Vân Đình không chút khó chịu thở dài, "Không có ta, nàng làm sao sống?"
Hắn chải vài ba cái đã búi cho Hân Duyệt một búi tóc đơn giản, cũng không khó coi lắm.
"Cả chuyện này cũng biết, không phải là do thường chải tóc cho người khác chứ." Hân Duyệt có chút không vui.
"Lúc trước, xem đám nha hoàn chải đầu ẹ ta học được, có gì khó đâu." Kéo Hân Duyệt vui vui vẻ vẻ đi xuống lầu.

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 7: Ta được

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 7: Ta được



Tề Vân Đình sờ sờ hai má, cảm giác mềm mại ấm áp kia, đầu lưỡi trơn mềm khẽ chạm vào……
Quên đi, phải làm chuyện quan trọng trước, hắn chỉnh lại quần áo, đi ra ngoài xử lí con thỏ.
Lúc đặt con thỏ lên lửa nướng, người kia vẫn còn hò hét.
” Nàng cứ gào như quỷ khóc sói tru, coi chừng sẽ dụ dã thú tới.”
Hân Duyệt bật cười chạy đến ngồi cạnh hắn,”Sao rồi, ăn được chưa.”
“Ăn được cũng không cho nàng ăn, vừa rồi vì cứu nàng, hao phí nhiều thể lực lắm, ta phải ăn hết.”
“Được, ta bảo đảm một ngụm cũng không ăn.”
—- Hey hey hey, phục ta đi, nhìn con mèo nhỏ như nàng còn có thể hống hách tới khi nào, sớm muộn gì nàng cũng phải e dè khép nép theo ta về nhà làm vợ ta.
—- hứ, không cho ta ăn, ngươi tưởng vậy là xong à, ta không chỉ ăn một ngụm, mà là ăn rất nhiều ngụm, ta phải ăn sạch từ đầu tới chân con thỏ luôn.
“Thơm quá hà, thì ra cổ nhân khi đi ra ngoài đều mang theo muối.” Hân Duyệt nhìn hắn đang rải muối lên thịt thỏ.
” Cái gì là cổ nhân, nàng sao cứ nói những lời ta nghe không hiểu thế.”
” A, vô ý, vô ý, ta cũng không biết tại sao từ lúc bị đụng trúng đầu cứ nói những lời kì lạ đó.”
Tề Vân Đình xé một chân con thỏ,”Ăn đi, nhìn nàng sắp rớt nước miếng rồi kìa.”
“Hì hì, vậy cám ơn nha.”
Sức ăn của Hân Duyệt không nhiều, một cái chân cũng no rồi, Tề Vân Đình cầm toàn bộ con thỏ ngồi gặm, nhả xương ra ngoài.
” Ta mệt rồi, buồn ngủ.”
” Lạnh như vậy, làm sao ngủ, như vậy đi, nếu nàng không để ý, ta có thể hy sinh một chút, ôm nàng ngủ.” Tề Vân Đình không chút để ý thản nhiên nói.
—- để ý sao không, dù sao chân cũng để ngươi ôm rồi, ôm thân thể một chút thì có sao, còn có thể vụng trộm ăn đậu hủ.
Hân Duyệt da mặt dày cười cười, liền nhào đến nằm trong lồng ngực người ta. Ngồi trên đùi người ta, vòng cánh tay ôm cổ, còn dùng sức hướng cọ cọ vào lồng ngực hắn, ui, thật ấm áp, dễ ngủ hơn……
Lại không biết một người khác đang làm túi ngủ nghĩ gì,—- haiz, kể từ lần đó*/ mà nay cảm thấy mình ngồi an tĩnh giống Liễu Hạ Huệ, đang ôm người đẹp nha, tại sao lại……
Cúi đầu nhìn người đang ngủ say trong ngực, hàng lông mi thật dài nhắm lại cũng thấy xinh đẹp, cái mũi nhỏ nhắn, bờ môi đỏ mọng kiều diễm, xuống chút nữa, là đôi gò bồng đảo tròn trịa đàn hồi mà hắn đã từng lĩnh giáo, chẳng qua chỉ dùng đầu chứ không phải dùng tay, cặp mông mềm mại của nàng đang ngồi trên đùi mình……
Đứng lên đi, ngươi mau đứng lên đi, tuy hắn đã nhiệt huyết sôi trào, hận không thể động tay động chân, nhưng mà…… Nhưng mà không đứng lên được, có lẽ là do đã yên lặng quá lâu đi, nhưng mà, Tề Vân Đình đã cảm giác được nó ngo ngoe muốn động.
Có lẽ nó biết cho dù có đứng lên, cũng không thể làm gì được, không phải sẽ nhẫn nhịn tới nội thương? Cho nên không muốn đứng dậy.
Thật ra hắn nghĩ cho Hân Duyệt, cũng là đang ình có thời gian suy nghĩ, thật ra có muốn cưới nàng vào cửa hay không, tuy hắn có tự tin, nhưng mà…… Hơn nữa, hành vi của nàng quái dị, còn có rất nhiều việc không giải thích được. Vốn hắn đã chuẩn bị tâm lí cả đời không lấy vợ, chỉ tại mẹ bắt ép hắn cưới người thứ năm.
Hắn cúi đầu, ấn một nụ hôn lên gò má ửng hồng của Hân Duyệt. Mỉm cười ôm nàng đi ngủ.
Hôm sau, lúc mặt trời chiếu rọi, khí lạnh tản đi rất nhanh.
Không dám để Hân Duyệt mang hài thêu hoa đi đường nữa, Tề Vân Đình cõng nàng đi từng bước về phía trước, cũng may đế giày da trâu của mình có tẩm dầu, không sợ thấm nước.
Đi khỏi rừng rậm, nhìn thấy một con ngựa đen như đứng đợi ở bìa rừng. Phía trước là một bình nguyên rộng lớn, tuyết đã sắp tan hết, lộ ra những ngọn cỏ xanh.
Hồ Hân Duyệt: Con ngựa của ngươi đúng là không tệ, huấn luyện lúc còn nhỏ à.
Tề Vân Đình: Đó là ngựa Quan công biết không.
Hồ Hân Duyệt: Ngựa Xích Thố nha, sao ta lại không có kiến thức như vậy, nhưng con ngựa của ngươi cũng không phải màu đỏ mà.
Tề Vân Đình: Cùng một giống đó, nhưng màu lông không giống nhau, ta gọi là Lam Thố.
Hồ Hân Duyệt: Lam Thố? Vậy còn không bằng gọi là hồng miêu.
Tề Vân Đình: Đừng lảm nhảm nữa, ngồi cho vững.
——— ————–làm phiền chút xíu———— ———–
Ngựa xích thố là con ngựa nổi tiếng của Quan công trong Tam quốc chí, nghe đồn có thể chạy xa vạn dặm.
——— ————-mời các bạn đọc tiếp———— ———–
Hai người lên ngựa, ngựa chạy như điên sau một lúc, tốc độ dần dần chậm lại.
Hồ Hân Duyệt: Oa, rất thoải mái, trước giờ ta chưa từng cưỡi ngựa vui như vậy.
Tề Vân Đình: Ha ha, kĩ thuật của ta cũng không tệ đúng không.
Hồ Hân Duyệt: Ngươi lượn đi, dù sao cưỡi trâu cũng vậy thôi.
Tề Vân Đình: Không phải nàng vừa nói mình rất thoải mái sao.
Hồ Hân Duyệt: Vừa rồi chạy nhanh, cảm thấy gió thổi quét qua tà áo phiêu diêu rất đẹp, lúc này đi chậm, mới cảm thấy không thoải mái, yên ngựa này quá nhỏ, chỉ hợp ột người ngồi, ta ngồi phía trước, hơi hơi ê ẩm rồi.
Tề Vân Đình: Được rồi được rồi, thiên kim đại tiểu thư của ta, ta ngồi nhích ra phía sau nhường yên ngựa cho nàng, ta ngồi phía sau yên ngựa là được chứ gì.
Hồ Hân Duyệt: Như vậy cũng không tệ lắm, yên ngựa rất mềm, ngồi rất thoải mái
Hân Duyệt có thể là do cưỡi ngựa quá lâu, ngồi lâu sẽ mỏi, không yên ổn ngọ ngoại lung lung, tìm kiếm một vị trí thoải mái hơn.
Tề Vân Đình hít sâu một hơi, cặp mông tròn trịa của nàng cứ cọ tới cọ lui trên người ta, đây không phải là quyến rũ trắng trợn hay sao……
Con ngựa nương theo đường gập ghềnh chạy lúc nhanh lúc chậm, cũng vô tình làm tăng ma sát của hai người.
—- cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, vậy không cần nhịn nữa, nên làm gì thì làm cái đó thôi……
Hồ Hân Duyệt: Ai da, ngươi có cảm thấy yên ngựa này lại không thoải mái rồi không, vừa rồi còn mềm mại lắm, sao bây giờ lại cứng, còn đâm ta nữa.
Tề Vân Đình: Cứng…… Ôi…… Thích
Hồ Hân Duyệt: Ngươi hừ hừ cái gì vậy, có nghe ta nói chuyện không.
Tề Vân Đình: Ngồi lâu, chắc chắn là không thoải mái, nàng cứ chuyển động xíu, hoạt động một chút là được rồi.
—-□, đã bao lâu? Bao lâu không có cảm giác này?
Hồ Hân Duyệt: Hoạt động một chút, sao ta lại cảm thấy càng nóng hơn, chắc là ma xát sinh nhiệt rồi, ngươi chưa học vật lý chắc không biết đâu.
Giờ phút này, Tề Vân Đình căn bản không thèm để ý Hân Duyệt đang nói cái gì, đang say mê cảm thụ cảm giác đã lâu không có, Hân Duyệt khó hiểu quay đầu lại nhìn hắn, thì thấy mặt hắn đỏ bừng, miệng thở dốc.
—- đôi mắt trong veo như nước mở to, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng mở ra khép lại, ôi, ta cũng chỉ là nam nhân bình thường thôi—— Tề Vân Đình cuối cùng không nhịn nổi, ôm Hân Duyệt vào lòng, mạnh mẽ hôn nàng.
Hắn dùng một bàn tay nhanh ấn tay kia lại không cho chúng nó sờ loạn, bởi vì hắn biết như vậy sẽ dọa Hân Duyệt.
Kỳ thật cái hôn này đã dọa đến nàng, bởi vì hắn hôn quá nhanh, lại mạnh, công thành đoạt đất, môi lưỡi cùng tiến, làm người ta say mê…… (xin lỗi nếu lời văn của bạn có thô thiển, bạn không biết miêu tả sao nữa @_@)
Hồi lâu sau, chậm rãi buông nàng ra, mắt môi đều cười, chờ bạt tay của nàng, bởi vì tính cách của hắn tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.
Hân Duyệt ngây người rất lâu, uất ức đến hai mắt đều rưng rưng,” Ngươi…… Ngươi ăn hiếp ta, nụ hôn đầu của người ta cứ như vậy bị ngươi cướp đi rồi? Ta lại không thương ngươi, ngươi…… Ta phải báo thù.”
—- đánh đi, nàng cứ đánh, chỉ cần không đánh chết ta, về sau có cơ hội ta còn…… uhm?
Đôi môi nóng bỏng lại dán lên, Tề Vân Đình kinh ngạc trợn to mắt, chưa hôn đủ???
Nụ hôn nhiệt tình này không thể so với nụ hôn ngắn khi nãy, Hân Duyệt cố ý cắn phá môi của hắn, máu tươi càng làm cho Tề Vân Đình thêm hưng phấn, đang chuẩn bị kéo dài trận chiến, Hân Duyệt đã rút tay lại.
Hân Duyệt tức giận trừng mắt nhìn hắn, đấm một quyền vào khóe môi hắn, máu tươi chảy ròng ròng.
Tề Vân Đình xoa xoa máu ở khóe miệng, cười thản nhiên.

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 6: Nơi nào ấm áp nhất

Lam Đại vương đúng là có nghĩa khí, đưa đến cửa sơn trại, bỗng nhiên liếc thấy vạt áo trắng trước ngực Tề Vân Đình bị ướt một mảng, ha ha cười, “Xem ra tối qua đệ muội (em dâu) có không ít khổ thủy (nước mắt) nha.”
Hân Duyệt mặt đỏ lên, quay đầu đi, “Non xanh nước biếc”, phong cảnh thật tốt. Nàng cứ nhìn chằm chằm một nhánh cây lưa thưa lá, đừng nói gì nha, thật đúng là phát hiện mấy con sâu đó.
Tề Vân Đình da mặt đủ dày, mỉm cười nhìn lướt qua Hân Duyệt, ôm quyền nói: “Lam huynh chê cười, ngày khác nếu đến Uyển châu, nhất định phải đến phủ gia ở chơi mấy ngày, chúng ta không say không về.”
” Được, một lời đã định. Chỉ một mình Tề đại thiếu gia dám xông vào Hắc phong trại của ta, can đảm này, tình nghĩa này khiến cho Lam mỗ bội phục, ngươi là bằng hữu ta giao định.”
” Sau này còn gặp lại.”
” Bảo trọng.”
Tề Vân Đình lập tức ôm lấy Hân Duyệt, chính mình cũng xoay người lên ngựa, dọc theo sơn đạo gập ghềnh, đi xuống núi.
Không nghĩ rằng núi ở đây không cao, nhưng rừng thì dày, khắp nơi là cây to che trời. Hoàn cảnh cổ đại thật là tốt, Hân Duyệt chưa từng nhìn thấy rừng rậm nguyên thủy như vậy đâu.
Cũng may Tề Vân Đình mang theo nhiều lương khô, ăn xong rồi lại vội lên đường.
” Có gió lớn, thật lạnh, khi nào chúng ta mới có thể ra khỏi khu rừng này?”
” Ta cũng không nghĩ khu rừng này lớn như vậy, thời tiết thay đổi, có thể trời sẽ mưa, chúng ta nên tìm một cái sơn động trú chân.”
“Lúc mọi người đi đón dâu, chưa đi qua đường này sao?”
“Lúc đi là đi theo tuyến đường có thể kiểm tra các chi nhánh, lúc về mang theo nàng không tiện lắm, mới đi đường này cho gần.”
” A, còn nói cái gì mà ngàn dặm đón dâu, ta thấy là kiểm tra các mối làm ăn ở nhà các ngươi chứ gì, lúc về đưa ta đi con đường nguy hiểm như vậy, khó trách lương tâm ngươi cắn rứt, mới đến sơn trại cứu ta. Sớm biết ngươi là người toan tính như vậy, không bằng ta ở lại làm áp trại phu nhân của Lam Đại vương cho rồi……”
” Nàng tưởng tượng thật tốt.”
□ Ngựa đen hí một tiếng, liền dừng lại. Tề Vân Đình ôm Hân Duyệt xuống ngựa, đến dưới một táng cổ thụ to lớn.
Tề Vân Đình: Đây là thời tiết quái quỷ gì, đang là mùa xuân, vậy mà lại có trận tuyết lớn, ta lập tức đi tìm sơn động, kiếm củi đốt, hi vọng có thể bắt được vài con thỏ. Nàng cũng đừng đi đâu, gốc cây này rất lớn, cũng dễ tìm, ở đây chờ ta một chút.
Hồ Hân Duyệt: Ta đi trông ngựa.
Tề Vân Đình: Ngựa mệt một ngày, cũng không ăn gì đâu, để nó tự do hoạt động đi, đây là ngựa quý, có linh tính, nó có thể tìm được chúng ta.
Tề Vân Đình vỗ vỗ lên đầu ngựa, nó quay đầu chạy đi mất.
” Nàng đừng đi đâu, ở đây đợi ta.”
Hân Duyệt gật gật đầu, nhìn thấy Tề Vân Đình biến mất trong rừng rậm.
Nàng cảm thấy mình cũng là một người có chân có tay, làm sao có thể ngồi không được. Nên đi xung quanh nhặt củi đốt, tuyết càng ngày càng lớn, Hân Duyệt lạnh chịu không được, mà nàng thì không có vật gì đốt lửa được, đành phải đem mớ củi để dưới gốc cây, chờ Tề Vân Đình về.
Hân Duyệt ngẩng đầu nhìn trời, khắp nơi trắng xóa một màu, nhưng cách đó không xa có một dải lụa đỏ hấp dẫn nàng, thật sự là vạn dặm trắng tinh nhất điểm hồng mà, đỏ tươi chói mắt, hết sức xinh đẹp. Ai có thể treo một mảnh lụa đỏ lên cao vậy chứ, chẳng lẽ là một đôi nam nữ si tình treo lên cây làm tín vật?
Không đúng, có vẻ như không phải treo trên thân cây, bởi vì nó hình như biết di động, hơn nữa khoảng cách càng ngày càng gần mình.
Má ơi! A…… Hân Duyệt nhảy dựng lên chạy như điên, đó là…… Là một con mãng xà thật to, đầu lưỡi đó chót thật dài, vị huynh đệ này mùa đông không đi ngủ đông, chạy ra đến hù người ta cho vui hay sao?
Chậm một bước dám chừng đã bị ăn mất rồi, Hân Duyệt cũng không để ý tới bụi gai hay hòn đá, liều mạng chạy tới trước, thậm chí một chạy qua một con suối nhỏ nàng cũng không quan tâm, không biết chạy bao lâu, cảm giác phía sau không có động tĩnh gì, nàng nghĩ có lẽ con mãng xà không đuổi theo, bằng không cái mạng nhỏ của mình sớm đã không còn.
Phía trước có một cái sơn động nhỏ, cũng may có thể tránh gió tránh tuyết, Hân Duyệt cẩn thận quan sát, bên trong rất nhỏ, trống rỗng, không giống hang ổ của loại động vật nào.
Nàng xoay người đi vào, ngồi trên một tảng đá há mồm thở dốc.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập. Nàng từ bữa đó tới giờ đều ngồi kiệu, nên mặc quần áo cũng không dày lắm, trên chân cũng chỉ mang một đôi hài thêu hoa. Vừa rồi nàng liều mạng chạy như vậy, thân nhiệt cũng tăng, nhưng giờ hài đã ướt đẫm, người cũng kiệt sức, không khí lạnh lẽo ẩm ướt, chỉ chốc lát chân cũng muốn đóng băng.
Hân Duyệt muốn đi qua đi lại, hoạt động một chút có thể làm ấm cơ thể, nhưng toàn thân không còn sức nữa, đành phải co người thành một khối, đợi Tề Vân Đình đến. Hắn chắc là sẽ đến mà, lần này Hân Duyệt có thêm một chút tự tin.
Ừ, hắn sẽ đến mà.
Không biết qua bao lâu, lúc Hân Duyệt sắp ngủ quên, cũng có thể là sắp bị đông cứng, rốt cục cũng nghe được tiếng gọi của Tề Vân Đình,” Nương tử, nương tử.”
” Ta ở đây.” Giọng nói yếu ớt mỏng manh.
Tề Vân Đình cuối cùng cũng xách theo một con thỏ và ôm một bó củi tiến vào, phủi tuyết trên người, kiểm tra một chút xem sơn động nhỏ này có phải hang ổ của động vật hay không, sau đó mới yên tâm lấy que đóm ra thổi lửa, lúc lửa được nhóm lên sáng rực, Hân Duyệt tuy ngồi xa, nhưng cũng cảm giác được một chút ấm áp.
Tề Vân Đình dùng cỏ khô trải thành hai chỗ ngồi, ngồi xuống vừa sưởi ấm, vừa hỏi: “Không phải đã nói nàng đừng chạy lung tung sao, một mình chạy xa tới vậy, hại ta vất vả lắm mới tìm được.”
” Ngươi nghĩ ta muốn chạy lắm chắc, có một con mãng xà rất lớn, cũng may nó chưa tới gần lắm, cũng may ta chạy nhanh, bằng không lúc ngươi trở về…… Ngươi còn có thể nhìn thấy ta sao?”
Tề Vân Đình liếc nhìn về phía Hân Duyệt, “Ta cũng đoán là có chuyện gì đó, nàng cũng không phải là người không có nguyên tắt như vậy, ngốc quá, nàng ngồi đó làm chi, lại đây sưởi ấm.”
“Ta không cử động được.” Hân Duyệt uể oải nói.
Tề Vân Đình nhướng mày đứng dậy đi tới trước mặt Hân Duyệt, “Không cử động được là sao?”
“Chân của ta, cả ngón chân nữa đều mất cảm giác, không có sức.”
Tề Vân Đình vội nắm chân Hân Duyệt lên xem, phát hiện đã muốn đóng băng, vội ôm lấy nàng đặt cạnh đống lửa, nhanh chóng cởi hài, mới phát hiện chân nàng đã tái nhợt, vẻ mặt hắn cũng trầm xuống, “Sao lại không nói sớm.”
Hắn xoay người đi ra ngoài, dùng vạt áo ôm một đống tuyết, lấy tuyết xát trên chân Hân Duyệt, mãi đến khi có chút huyết sắc, mới phủi sạch tuyết, đặt chân nàng gần lửa để sưởi ấm. Chỉ chốc lát, áo quần cũng khô, chân cũng dần hồng hào.
Tề Vân Đình ấn ấn chân của nàng, “Có cảm giác không?”
Lắc đầu.
Lại nắn nắn ngón chân, “Có cảm giác không?”
Lắc đầu.
” Không được, như vậy sẽ bị liệt mất.”
Sau một lúc trầm ngâm, hắn đột nhiên vạch áo ra, để lộ khuôn ngực rắn chắc, lấy hai chân Hân Duyệt ủ vào trong ngực.
Hân Duyệt nhìn thấy Tề Vấn Đình hít sâu một hơi, cắn răng cố chịu lạnh, nàng bỗng nhiên nghĩ có phải mình đã nợ hắn nhiều lắm, đã từng nghĩ sẽ rút chân về, hắn nói qua kẽ răng: “Đừng động.”
Hân Duyệt tới bây giờ cũng chưa từng thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của hắn, cắn môi thật chặt– không thể khóc.
Không biết qua bao lâu, dần dần có cảm giác, ngón chân hình như có thể động, a?! Thật sự có thể động.
” Chân của ta có thể động.”
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kích động của Hân Duyệt, Tề Vân Đình lấy chân của nàng ra, cẩn thận mang hài đã hong khô cho nàng.” Đi thử xem.”
Hân Duyệt đi vài bước rồi vui vẻ nhảy dựng lên,”Tốt quá, thật sự tốt quá, vô cùng tốt, không sao rồi, ngươi thật vĩ đại.”
Chắc là vui quá hóa liều, nàng nhảy đến bên người Tề Vân Đình ôm cổ hắn, nhảy lên hôn chụt một cái trên mặt hắn.
Ôi, ôi, ôi, vui quá cứ nhảy múa vòng vòng.
Còn lại một nam nhân sững sờ tại chỗ không biết làm gì cho phải, đây là cảm giác làm được việc tốt?
Không giống.
Vậy giống cái gì?
Có điều, giống như một kẻ điên vậy.

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 5: Đêm hồi tưởng

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 5: Đêm hồi tưởng



" Ngươi đáng ghét, sao tới bây giờ ngươi mới đến, bọn thổ phỉ...... hu hu...... bọn thổ phỉ thật đáng sợ......" Không có nguy hiểm, Hân Duyệt mới nhớ đến nổi sợ hãi vừa rồi của nàng, bổ nhào vào Tề Vân Đình nỉ non khóc lóc.
Đối với cái ôm đột nhiên này Tề Vân Đình chẳng biết phải làm sao, cũng không biết nên ôm nàng, hay là không nên ôm nàng, hai tay ngượng ngùng giơ lên cao.
" Bọn thổ phỉ nói...... Nói cái gì...... Một tháng chưa khai huân, còn nói xin đại vương thưởng ta cho bọn hắn, có một tên lưu manh đưa tay trực tiếp chạm vào chỗ...... chỗ này của ta." Nàng nắm tay Tề Vân Đinh đặt lên phía trước ngực mình, lại như quên mất hắn cũng là nam nhân.
" Còn có, bọn họ nói trước kia những phụ nữ bị bắt đến đây đều không thể sống lâu, là bị bọn họ giày vò tới chết...... Ngươi nói, bọn họ có phải là người không? Vậy mà giày vò phụ nữ tới...... tới chết, quả thực không bằng súc sinh mà."
Tề Vân Đình âm thầm kêu khổ, trong lí luận của Hân Duyện bọn không phải người chính là thổ phỉ.
"Hu hu..... Vừa rồi ta đã nghĩ xong cả rồi, nếu một tên tiến vào, ta đã nghĩ cách giết chết hắn; nếu một đám thổ phỉ cùng nhau tiến vào, ta sẽ trực tiếp đập đầu vào tường tự sát...... hu hu......"
Một người đàn ông lúc này còn có thể làm gì, cũng chỉ biết nhẹ giọng an ủi thôi.
" Được rồi, đừng khóc, ta đã đến cứu nàng rồi mà. Yên tâm đi, có ta ở đây, sẽ không để nàng chịu uất ức. Lần này quả thật ta sai rồi, lúc vào rừng phải nên ôm nàng lên ngựa, như vậy mới bảo vệ nàng chu đáo được. Ta cũng không nghĩ rằng bọn thổ phỉ này sẽ phân tán để tấn công, mà là sẽ vây quanh mình ta thôi, ta cũng không thể lập tức đến cứu nàng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọ họ bắt nàng." Tề Vân Đình một tay chầm chầm vỗ lưng Hân Duyệt, tay kia thì khẽ vuốt tóc nàng.
" Ngươi cũng đừng tự trách, kỳ thật ngươi cũng không làm gì sai, còn đuổi theo lên núi cứu ta. Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không đến đâu." Hân Duyệt lại lau nước mắt.
" Tề Vân Đình ta là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, sao có thể bỏ rơi thê tử, một mình chạy trốn chứ?" Hắn nhẹ nhàng ôm gương mặt nhỏ nhắn của Hân Duyệt, dịu dàng giúp nàng lau khô nước mắt.
Hân Duyệt phá lệ bật cười:" Tính ra ngươi còn có lương tâm, hi hi, quần áo của ngươi ướt hết rồi."
Nhìn thấy vạt áo trước ngực mình bị khóc tới ướt đẫm, Tề Vân Đình cũng cười: "Được rồi, mau ngủ đi, ngày mai còn phải lên đường nữa."
Hắn kéo một cái chăn qua đắp, Hân Duyệt nghĩ ngợi, vẫn là tự mình đi ngủ thì tốt, nên cũng kéo một cái chăn đắp lên người.
Tề Vân Đình có thể là mệt, chỉ chốc lát đã nghe tiếng hít thở đều đều của hắn.
Hân Duyệt lại ngủ không được, nương ánh trăng nhìn vào ngũ quan góc cạnh rõ ràng của hắn, kỳ thật hắn cũng rất tốt, còn có tình có nghĩa nữa. Nhiều năm luyện võ, bàn tay có chút thô, nhưng thân thể rất cường tráng, vừa rồi dựa vào người hắn còn có cảm giác an toàn, ấm áp nữa.
Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện ngày đó xảy ra ở nhà Tiểu Ngọc. Nàng và Phỉ Phỉ, Tiểu Ngọc đang xem tin tức trên mạng, máy tính nhà cô ấy không biết bị nhiễm virus gì, đột nhiên bật lên một đoạn phim A (phim người lớn), ước chừng khoảng 2 tiếng, toàn bộ đặt tả cảnh “mông trần vận động”, làm cho ba cô gái nhỏ nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm, cũng quên tắt đi.
Nói đi cũng nói lại, các nàng cũng không không tính sẽ tắt đi, dù sao trong nhà cũng không có người khác. Lúc học trung học còn rất ngây thơ, nhưng ai không biết đại học là thời đại sống thử chứ, là những người sắp bước vào cánh cửa đại học, cái gì cũng không biết sẽ bị người khác chê cười.
Đoạn phim A này đúng là chất lượng cao, trước là Nhật Bản, sau đó là Âu Mĩ...... Ba cô gái nhỏ nhìn nhau rồi nhìn xuống ngực mình, ngoại trừ Phỉ Phỉ còn có thể gọi là đầy đặn, Hân Duyệt và Tiểu Ngọc quả thực là Thái Bình công chúa (bằng phẳng đó mọi người), dáng vẻ không giống như Hân Duyệt lúc này, không chỉ có diện mạo đẹp, dáng người cũng đẹp hơn, khó trách nàng cảm thấy mình buôn bán có lời.
Hình ảnh này làm các nàng nghi ngờ, lúc vô tình nhìn thấy những bé trai đang cởi truồng, hình như không giống như vậy. Phỉ Phỉ ổn định cảm xúc, vẻ mặt tỏ ra hiểu biết: "Tớ nghe nói, hình như chỉ khi nào đàn ông và phụ nữ ở chung mới như vậy, bình thường không có vậy đâu."
Tiểu Ngọc không chịu thua thiệt nói: "Lúc này mới gọi là đàn ông, các cậu xem dáng người bọn họ thật chuẩn."
Hân Duyệt cũng cảm thấy diễn viên Châu Á tuyển chưa thích hợp lắm, chưa nói nên cơ thể, trên người ăn mặt lòe loẹt, có hơi mập, hơn nữa cũng không đủ cao.
Ba cô gái nhỏ là bạn bè từ nhỏ, vô cùng thân thiết, xem phim một lúc, tâm trạng rất hào hứng, bắt đầu thảo luận.
Phỉ Phỉ: Khi lên đại học, tớ sẽ tìm một bạn trai người Mĩ, ôi, thích chết mất thôi.
Tiểu Ngọc: Người ngoại quốc? Cậu không sợ HIV à, tớ thì muốn tìm một người có body chuẩn. Duyệt Duyệt, từ nhỏ cậu đã tối dạ, phương diện này lại lạc hậu, người như cậu gọi là chán ngắt đó.
Hân Duyệt: Đừng có xem thường, các cậu chờ đó, lên đại học, điều đầu tiên tớ làm là đi tìm bạn trai.
Phỉ Phỉ: Quên đi, bình tĩnh một chút đi, chúng ta không thể vừa nhìn thấy cái gì mới lạ, liền muốn tự mình thử đâu, tớ vẫn cảm thấy lần đầu tiên nên dành cho người mình yêu.
Hân Duyệt: Đó là tất nhiên, không chỉ lần đầu tiên, mỗi lần đều giống nhau, đương nhiên chỉ có thể cùng với người mình yêu thôi.
Tiểu Ngọc: Tớ không muốn như vậy, tớ sẽ tìm người yêu tớ, yêu đến khắc cốt ghi tâm, ngậm thì sợ tan, cầm thì sợ rơi, như vậy thật là tốt.
Phỉ Phỉ: Chỉ cần là người tớ thích, cho dù hắn không thương tớ, tớ cũng sẽ bắt được hắn đem về.
Tiểu Ngọc: Cậu thật ngốc, không yêu cậu, không thương cậu, tại sao phải hiến thân cho hắn chứ.
Hân Duyệt: Được rồi, các cậu đừng cãi nữa, tóm lại, chúng ta đều muốn tìm người mình yêu, người đó cũng phải yêu mình sâu đậm, quyết định cùng hắn bạch đầu giai lão, không muốn xa rời, như vậy là có thể sống chung.
Hai người cùng nhau khinh thường nàng: Cổ hủ.
Từ đó về sau, Hân Duyệt cảm thấy ánh mắt mình nhìn các bạn nam cũng thay đổi, giống như phải xuyên qua quần áo nhìn thấy dáng người của họ coi có được hay không. Bản thân cũng liều mạng ăn uống bổ sung dinh dưỡng, tập thể thao, không muốn để người ta coi thường dáng người của mình.
Nhìn Tề Vân Đình trước mặt, Hân Duyệt đột nhiên nghĩ, nếu hắn đi làm nam diễn viên, thì nữ diễn viên nhất định vui muốn chết, bộ dạng đẹp trai, cao lơn, dáng người lại chuẩn, chỉ là không biết nơi đó...... Nghĩ vậy, Hân Duyệt khúc khích cười ra tiếng.
" Nè, nàng cười ngây ngô cái gì đó?"
A? Hân Duyệt hoảng sợ," Ngươi...... Ngươi không phải đang ngủ sao?"
" Nàng cười kiểu đó, ngủ cũng bị nàng đánh thức."
" A, vậy ta không làm phiền ngươi, ngươi ngủ đi." Hân Duyệt xoay người lại, đưa lưng về phía Tề Vân Đình bắt đầu ngủ.

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 4: Thực thổ phỉ, tự phong lưu

Hôm nay xuất phát sớm, Tề Vân Đình liền căn dặn:" Phía trước là địa phận Bá Châu, núi cao rừng rậm, sợ là có thổ phỉ. Mọi người cẩn thận một chút, nếu thật sự thổ phỉ thì tản ra, các ngươi tự tìm đường về nhà lớn ở Uyển Châu là được, ta sẽ cùng thiếu nãi nãi trở về sau. Nếu tiền tiêu trên đường dùng hết, thì đến các chi nhánh của Tề gia, tự nhiên sẽ có người giúp đỡ mọi người."
" Dạ, đại thiếu gia."
Khu rừng này thật đúng là lớn, đi từ giữa trưa cho tới hoàng hôn vẫn không thấy lối ra.
Quả nhiên bị lời xui xẻo của Tề Vân Đình nói trúng, một đám thổ phỉ đèn đuốt sáng rực từ núi lao xuống, mấy chục người bao vây đoàn người ngựa, mặt khác có mấy người tiến đến kiệu hoa.
Hân Duyệt còn không chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị ném trên lưng ngựa, chạy lên núi.
Nàng bị trói hai tay sau lưng, bị xô xô đẩy đẩy đi lên phía trước, có hai tên thổ phỉ vác đại đao đón lấy nàng, trong đó một tên đưa ma trảo tới trước ngực Hân Duyệt giở trò sàm sỡ.
Nàng vội vàng lui lại phía sau trốn, rồi né tránh, nhưng tay bị trói, không có biện pháp phản kháng.
Lúc này người áp giải nàng đẩy người nọ một phen, "Đó là hàng tốt, Lam Đại vương còn chưa nói là để ình, hay là thưởng cho các huynh đệ, ngươi cũng đừng có chủ ý gì với nàng."
Hân Duyệt bị trói hai tay dẫn đến một căn phòng vừa tối vừa nhỏ, những tên ác ôn phía sau còn nói với theo: "Các huynh đệ đã một tháng chưa khai huân, nói Đại vương thưởng cho các huynh đệ đi."
Những lời này cứ lẫn quẩn chung quanh Hân Duyệt, rất lâu cũng không biến mất.
Nghĩ tới ánh mắt tham lam và khóe miệng chảy nước miếng của bọn thổ phi, nàng rất lo sợ.
Không được, không thể cứ ở đây chờ chết, phải nghĩ cách chạy trốn mới được.
Nàng cố gắng nhìn rõ mọi thứ trong phòng, bây giờ nàng đang ngồi trên một cái kháng bằng đất (cái giường đất), cửa sổ đóng chặt, ngoài cửa có hai tên thổ phỉ trấn giữ. Trong phòng chỉ có một cái bàn gỗ, chứ không còn vật gì khác.
Nàng nhẹ nhàng di chuyển đến cái bàn bên cạnh, cố gắng tách hai tay ra, mài dây thừng vào cạnh bàn, cũng may nàng là nữ nhân, bọn thổ phỉ trói bằng dây thừng nhỏ, mệt đến đầu đầy mồ hôi cuối cùng cũng mài đứt dây thừng.
Hân Duyệt trở về trên kháng, lặng lẽ suy tư, bây giờ là hoàng hôn, nếu buổi tối có người tiến vào thì sao, có thể hay không dùng dây thừng siết cổ hắn, rồi nghĩ cách trốn ra ngoài.
Nàng giữ nguyên tư thế bị trói ngồi trên kháng.
Ngoài cửa có tiếng trò chuyện tán gẫu của hai tên thổ phỉ.
Thổ phỉ giáp: A Kim bắt Tiểu nương tử này thật sự là tuyệt sắc nha, lúc bọn ta bắt nha đầu này, đưa tay rờ một cái, trước ngực thật đúng là đầy đặn mà, ha ha......
Thổ phỉ ất: Nếu Đại vương có thể thưởng cho huynh đệ chúng ta thì tốt rồi, một mình ta có thể làm nàng ba ngày ba đêm đó.
Thổ phỉ giáp: Nhảm! Con bà nó, ngươi làm như chỉ thưởng ình nhà ngươi, đàn bà đem về không biết sống được ba ngày hay không, người ta phải hầu hạ bọn người như hổ như sói đói, làm sao sống nổi. Hơn nữa người lần này lại hấp dẫn như vậy, làm một đêm không biết có sống được không đã là một vấn đề rồi.
Thổ phỉ ất: Chỉ cần Đại vương hạ lệnh, ta sẽ là người đầu tiên vọt vào, tưởng tượng đến tiểu nương tử mê người kia vặn vẹo dưới thân ta, trong lòng ta liền nhộn nhạo không chịu nổi.
Hân Duyệt khóc tang thảm thiết, thậm chí còn nghe được tiếng nuốt nước miếng của bọn thổ phỉ, lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi như vậy. Về chút công phu mèo cào ba chân của nàng nếu đối phó một người thì còn có cơ may, nếu một đám thổ phỉ vọt vào, thật sự nàng xong đời rồi.
Tự sát?
Hai từ này vừa lóe qua trong đầu nàng, trước kia trong từ điển của Hân Duyệt vốn không có từ này đâu. Nàng luôn hô hào lạc quan: "Ta còn chưa hưởng thụ vinh hoa phú quý, làm sao có thể chết được chứ."
Nhưng mà nếu thật sự bị đám thổ phỉ dày vò tới chết, còn không bằng tự sát cho rồi.
Một bóng hình cao lớn xuất hiện trong đầu nàng -- Tề Vân Đình. Hắn có thể tới cứu mình hay không?
Bên ngoài cũng không có tiếng đánh nhau, chắc là hắn không có đuổi theo đến đây. Nghĩ lại cũng đúng, sao hắn phải đến chứ, gia tài bạc vạn, muốn cưới người vợ đâu có khó. Hai người bọn họ còn chưa có vợ chồng chi thân (động phòng đó pà kon), hắn không mạo hiểm đến đây cũng có thể hiểu được.
Ai, đáng tiếc mình là người số khổ mà, còn chưa hưởng hết niềm vui trong thiên hạ, đã phải chết. Sớm biết có hôm nay chi bằng nghe theo Tề Vân Đình rồi.
Nhảm! Nàng bị chính ý nghĩ của mình hù dọa, giờ phút nào rồi còn nghĩ tới chuyện đó nữa.
Ánh sáng hắt vào phòng yếu đi một chút, đám thổ phỉ dường như đều đi uống rượu, chỉ còn lại hai tên gác cửa mà thôi.
Có tiếng bước chân tới gần, có người thì thầm gì đó, hai tên thổ phỉ kia không tình nguyện rời đi.
Một bóng dáng khôi vĩ bước vào, quay lại đóng cửa.
Hân Duyệt vô cùng khẩn trương, tay nắm chặt dây thừng, bóng đen kia nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ tìm thấy vị trí của nàng, bước đến chỗ nàng ngồi.
Thân ảnh mang theo hơi rượu nhào qua phía nàng, Hân Duyệt nhanh chóng chộp lấy dây thừng choàng qua cổ hắn, nhưng hắn giống như đoán được bèn túm lấy cổ tay của nàng.
Hân Duyệt đành phải lui về phía sau, không ngờ người nọ nắm chặt quá, theo quáng tính bị nàng kéo theo luôn. Đầu trực tiếp ngã vào bộ ngực, tiếp xúc “thân mật” rồi lại dội trở về. (đàn hồi tốt ghê ha :v)
Hân Duyệt đá một cước, người nọ lại nói:" Nàng làm gì đó?"
Giọng nói thật quen tai.
" Ngươi là ai?"
" Nàng nói ta là ai, ngay cả của giọng của ta cũng nghe không được?"
" Là...... Tề Vân Đình, ngươi...... Ngươi thật sự là Tề Vân Đình?"
Bóng đen đứng thẳng dậy," Lại đây, nhìn cho rõ."
Hân Duyệt ngước mặt lên, nương theo ánh trăng nhìn kỹ, vô cùng rõ ràng, quả nhiên là hắn.
" Ngươi cũng bị bắt vào đây?"
Tề Vân Đình tức giận nha, lên thác xuống ghềnh tới cứu nàng, lại có kết cục như vậy.
"Là ta tới cứu nàng."
" Vậy tại sao ngươi cũng bị bắt vào đây?"
" Ta không đến đây bảo vệ nàng, buổi tối bọn thổ phỉ còn không thừa dịp lẻn vào mới lạ, nàng nghĩ ai cũng chính nhân quân tử giống ta sao, ngồi một chỗ tâm không loạn."
"Biết rồi, ngươi nói tiếp đi."
Tề Vân Đình nghiêm mặt nói: "Ta đã thương lượng với Lam đại vương rồi, sáng mai hắn sẽ để chúng ta xuống núi."
"Sao hắn lại nghe lời ngươi?"
"Tình huống cụ thể nói vài câu cũng không hết được, hôm nay ta mệt, để ta nghỉ ngơi chút."
Tề Vân Đình ngồi xuống kháng đất, lấy một cái gối đầu nằm xuống.
"Sao lúc nãy vừa vào ngươi đã lao về phía sau lưng ta?"
"Đó là ta muốn cởi dây thừng phía sau nàng, đúng rồi, dây thừng sao lại thế này?"
Nói đến đây, Hân Duyệt cũng thả lỏng dây thần kinh đang căng như dây đàn, mới phát hiện bản thân mình cũng mệt mỏi, ê ẩm, nên cầm một cái gối đầu nằm bên cạnh Tề Vân Đình, "Ta đã sớm lén mài đứt dây thừng rồi, đang nghĩ nếu có người tiến vào đây thì dùng dây thừng siết cổ hắn. Ai biết là ngươi chứ?"
Tề Vân Đình cười nhẹ: "Tính ra nàng cũng có chút can đảm, có điều may mắn đó là ta, bằng không nàng có thể đối phó được bọn thổ phỉ bằng chiêu đó sao?"
Hân Duyệt vừa định nói chuyện, Tề Vân Đình đột nhiên xoay người lên trên người nàng, cũng lấy tay che miệng của nàng, Hân Duyệt chưa kịp dãy dụa, đã thấy Tề Vân Đình nhìn cửa sổ ra dấu, nàng liếc mắt nhìn thấy, có hai bóng đen đang chụm đầu ngoài cửa sổ.
Tề Vân Đình nói: "Nương tử, hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, nghỉ tạm một chút, vi phu sẽ canh cho nàng ngủ."
Hắn nắm tay nàng, Hân Duyệt nói: "Nhưng mà, lỡ như......"
" Nàng yên tâm đi, huynh đệ trên núi đều là người trượng nghĩa, nếu Lam đại vương đã nói cho chúng ta xuống núi, sẽ không có huynh đệ nào làm khó chúng ta đâu."
Hai bóng đen ngoài cửa sổ rời đi, Hân Duyệt thở phào nhẹ nhõm, Tề Vân Đình ghé vào cửa sổ nhìn bọn họ đi xa, mới nằm xuống lần nữa.
Hôm nay xuất phát sớm, Tề Vân Đình liền căn dặn:" Phía trước là địa phận Bá Châu, núi cao rừng rậm, sợ là có thổ phỉ. Mọi người cẩn thận một chút, nếu thật sự thổ phỉ thì tản ra, các ngươi tự tìm đường về nhà lớn ở Uyển Châu là được, ta sẽ cùng thiếu nãi nãi trở về sau. Nếu tiền tiêu trên đường dùng hết, thì đến các chi nhánh của Tề gia, tự nhiên sẽ có người giúp đỡ mọi người."
" Dạ, đại thiếu gia."
Khu rừng này thật đúng là lớn, đi từ giữa trưa cho tới hoàng hôn vẫn không thấy lối ra.
Quả nhiên bị lời xui xẻo của Tề Vân Đình nói trúng, một đám thổ phỉ đèn đuốt sáng rực từ núi lao xuống, mấy chục người bao vây đoàn người ngựa, mặt khác có mấy người tiến đến kiệu hoa.
Hân Duyệt còn không chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị ném trên lưng ngựa, chạy lên núi.
Nàng bị trói hai tay sau lưng, bị xô xô đẩy đẩy đi lên phía trước, có hai tên thổ phỉ vác đại đao đón lấy nàng, trong đó một tên đưa ma trảo tới trước ngực Hân Duyệt giở trò sàm sỡ.
Nàng vội vàng lui lại phía sau trốn, rồi né tránh, nhưng tay bị trói, không có biện pháp phản kháng.
Lúc này người áp giải nàng đẩy người nọ một phen, "Đó là hàng tốt, Lam Đại vương còn chưa nói là để ình, hay là thưởng cho các huynh đệ, ngươi cũng đừng có chủ ý gì với nàng."
Hân Duyệt bị trói hai tay dẫn đến một căn phòng vừa tối vừa nhỏ, những tên ác ôn phía sau còn nói với theo: "Các huynh đệ đã một tháng chưa khai huân, nói Đại vương thưởng cho các huynh đệ đi."
Những lời này cứ lẫn quẩn chung quanh Hân Duyệt, rất lâu cũng không biến mất.
Nghĩ tới ánh mắt tham lam và khóe miệng chảy nước miếng của bọn thổ phi, nàng rất lo sợ.
Không được, không thể cứ ở đây chờ chết, phải nghĩ cách chạy trốn mới được.
Nàng cố gắng nhìn rõ mọi thứ trong phòng, bây giờ nàng đang ngồi trên một cái kháng bằng đất (cái giường đất), cửa sổ đóng chặt, ngoài cửa có hai tên thổ phỉ trấn giữ. Trong phòng chỉ có một cái bàn gỗ, chứ không còn vật gì khác.
Nàng nhẹ nhàng di chuyển đến cái bàn bên cạnh, cố gắng tách hai tay ra, mài dây thừng vào cạnh bàn, cũng may nàng là nữ nhân, bọn thổ phỉ trói bằng dây thừng nhỏ, mệt đến đầu đầy mồ hôi cuối cùng cũng mài đứt dây thừng.
Hân Duyệt trở về trên kháng, lặng lẽ suy tư, bây giờ là hoàng hôn, nếu buổi tối có người tiến vào thì sao, có thể hay không dùng dây thừng siết cổ hắn, rồi nghĩ cách trốn ra ngoài.
Nàng giữ nguyên tư thế bị trói ngồi trên kháng.
Ngoài cửa có tiếng trò chuyện tán gẫu của hai tên thổ phỉ.
Thổ phỉ giáp: A Kim bắt Tiểu nương tử này thật sự là tuyệt sắc nha, lúc bọn ta bắt nha đầu này, đưa tay rờ một cái, trước ngực thật đúng là đầy đặn mà, ha ha......
Thổ phỉ ất: Nếu Đại vương có thể thưởng cho huynh đệ chúng ta thì tốt rồi, một mình ta có thể làm nàng ba ngày ba đêm đó.
Thổ phỉ giáp: Nhảm! Con bà nó, ngươi làm như chỉ thưởng ình nhà ngươi, đàn bà đem về không biết sống được ba ngày hay không, người ta phải hầu hạ bọn người như hổ như sói đói, làm sao sống nổi. Hơn nữa người lần này lại hấp dẫn như vậy, làm một đêm không biết có sống được không đã là một vấn đề rồi.
Thổ phỉ ất: Chỉ cần Đại vương hạ lệnh, ta sẽ là người đầu tiên vọt vào, tưởng tượng đến tiểu nương tử mê người kia vặn vẹo dưới thân ta, trong lòng ta liền nhộn nhạo không chịu nổi.
Hân Duyệt khóc tang thảm thiết, thậm chí còn nghe được tiếng nuốt nước miếng của bọn thổ phỉ, lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi như vậy. Về chút công phu mèo cào ba chân của nàng nếu đối phó một người thì còn có cơ may, nếu một đám thổ phỉ vọt vào, thật sự nàng xong đời rồi.
Tự sát?
Hai từ này vừa lóe qua trong đầu nàng, trước kia trong từ điển của Hân Duyệt vốn không có từ này đâu. Nàng luôn hô hào lạc quan: "Ta còn chưa hưởng thụ vinh hoa phú quý, làm sao có thể chết được chứ."
Nhưng mà nếu thật sự bị đám thổ phỉ dày vò tới chết, còn không bằng tự sát cho rồi.
Một bóng hình cao lớn xuất hiện trong đầu nàng -- Tề Vân Đình. Hắn có thể tới cứu mình hay không?
Bên ngoài cũng không có tiếng đánh nhau, chắc là hắn không có đuổi theo đến đây. Nghĩ lại cũng đúng, sao hắn phải đến chứ, gia tài bạc vạn, muốn cưới người vợ đâu có khó. Hai người bọn họ còn chưa có vợ chồng chi thân (động phòng đó pà kon), hắn không mạo hiểm đến đây cũng có thể hiểu được.
Ai, đáng tiếc mình là người số khổ mà, còn chưa hưởng hết niềm vui trong thiên hạ, đã phải chết. Sớm biết có hôm nay chi bằng nghe theo Tề Vân Đình rồi.
Nhảm! Nàng bị chính ý nghĩ của mình hù dọa, giờ phút nào rồi còn nghĩ tới chuyện đó nữa.
Ánh sáng hắt vào phòng yếu đi một chút, đám thổ phỉ dường như đều đi uống rượu, chỉ còn lại hai tên gác cửa mà thôi.
Có tiếng bước chân tới gần, có người thì thầm gì đó, hai tên thổ phỉ kia không tình nguyện rời đi.
Một bóng dáng khôi vĩ bước vào, quay lại đóng cửa.
Hân Duyệt vô cùng khẩn trương, tay nắm chặt dây thừng, bóng đen kia nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ tìm thấy vị trí của nàng, bước đến chỗ nàng ngồi.
Thân ảnh mang theo hơi rượu nhào qua phía nàng, Hân Duyệt nhanh chóng chộp lấy dây thừng choàng qua cổ hắn, nhưng hắn giống như đoán được bèn túm lấy cổ tay của nàng.
Hân Duyệt đành phải lui về phía sau, không ngờ người nọ nắm chặt quá, theo quáng tính bị nàng kéo theo luôn. Đầu trực tiếp ngã vào bộ ngực, tiếp xúc “thân mật” rồi lại dội trở về. (đàn hồi tốt ghê ha :v)
Hân Duyệt đá một cước, người nọ lại nói:" Nàng làm gì đó?"
Giọng nói thật quen tai.
" Ngươi là ai?"
" Nàng nói ta là ai, ngay cả của giọng của ta cũng nghe không được?"
" Là...... Tề Vân Đình, ngươi...... Ngươi thật sự là Tề Vân Đình?"
Bóng đen đứng thẳng dậy," Lại đây, nhìn cho rõ."
Hân Duyệt ngước mặt lên, nương theo ánh trăng nhìn kỹ, vô cùng rõ ràng, quả nhiên là hắn.
" Ngươi cũng bị bắt vào đây?"
Tề Vân Đình tức giận nha, lên thác xuống ghềnh tới cứu nàng, lại có kết cục như vậy.
"Là ta tới cứu nàng."
" Vậy tại sao ngươi cũng bị bắt vào đây?"
" Ta không đến đây bảo vệ nàng, buổi tối bọn thổ phỉ còn không thừa dịp lẻn vào mới lạ, nàng nghĩ ai cũng chính nhân quân tử giống ta sao, ngồi một chỗ tâm không loạn."
"Biết rồi, ngươi nói tiếp đi."
Tề Vân Đình nghiêm mặt nói: "Ta đã thương lượng với Lam đại vương rồi, sáng mai hắn sẽ để chúng ta xuống núi."
"Sao hắn lại nghe lời ngươi?"
"Tình huống cụ thể nói vài câu cũng không hết được, hôm nay ta mệt, để ta nghỉ ngơi chút."
Tề Vân Đình ngồi xuống kháng đất, lấy một cái gối đầu nằm xuống.
"Sao lúc nãy vừa vào ngươi đã lao về phía sau lưng ta?"
"Đó là ta muốn cởi dây thừng phía sau nàng, đúng rồi, dây thừng sao lại thế này?"
Nói đến đây, Hân Duyệt cũng thả lỏng dây thần kinh đang căng như dây đàn, mới phát hiện bản thân mình cũng mệt mỏi, ê ẩm, nên cầm một cái gối đầu nằm bên cạnh Tề Vân Đình, "Ta đã sớm lén mài đứt dây thừng rồi, đang nghĩ nếu có người tiến vào đây thì dùng dây thừng siết cổ hắn. Ai biết là ngươi chứ?"
Tề Vân Đình cười nhẹ: "Tính ra nàng cũng có chút can đảm, có điều may mắn đó là ta, bằng không nàng có thể đối phó được bọn thổ phỉ bằng chiêu đó sao?"
Hân Duyệt vừa định nói chuyện, Tề Vân Đình đột nhiên xoay người lên trên người nàng, cũng lấy tay che miệng của nàng, Hân Duyệt chưa kịp dãy dụa, đã thấy Tề Vân Đình nhìn cửa sổ ra dấu, nàng liếc mắt nhìn thấy, có hai bóng đen đang chụm đầu ngoài cửa sổ.
Tề Vân Đình nói: "Nương tử, hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, nghỉ tạm một chút, vi phu sẽ canh cho nàng ngủ."
Hắn nắm tay nàng, Hân Duyệt nói: "Nhưng mà, lỡ như......"
" Nàng yên tâm đi, huynh đệ trên núi đều là người trượng nghĩa, nếu Lam đại vương đã nói cho chúng ta xuống núi, sẽ không có huynh đệ nào làm khó chúng ta đâu."
Hai bóng đen ngoài cửa sổ rời đi, Hân Duyệt thở phào nhẹ nhõm, Tề Vân Đình ghé vào cửa sổ nhìn bọn họ đi xa, mới nằm xuống lần nữa.

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 3: Vợ chồng so chiêu

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 3: Vợ chồng so chiêu

Đi một ngày đường, đến xế chiều rốt cuộc cũng đến trọ tại một khách điếm trong trấn nhỏ.
" Các ngươi đều ra ngoài đi."
Sau khi nhóm nha hoàn bà tử lui ra ngoài, Tề Vân Đình gỡ hỉ khăn trên đầu Hồ Hân Duyệt xuống.
" Nương tử vất vả rồi."
"Không sao, vẫn khỏe."
Hân Duyệt yếu ớt đáp, đứng lên đi đi lại lại, xoay xoay cổ tay, uốn éo thân người, quay lại phát hiện Tề đại thiếu đang nhìn mình như nhìn quái vật.
Hân Duyệt nhìn trước nhìn sau không thấy có gì bất thường. Nhưng nàng quên mất phụ nữ cổ đại ở trước mặt trượng phu luôn rụt rè yếu ớt, làm sao có dáng vẻ tự nhiên hoạt bát như tập thể dục buổi sáng như nàng?
Có điều, Hân Duyệt cũng mặc kệ, một bên vừa xoay cần cổ vừa nói:" Ngươi nói đi, theo lí hẳn là kiệu phu mệt mới đúng, nhưng mà tại sao ta cũng mệt như vậy, xương cốt sắp rã rời."
" Nương tử nói đùa rồi, nàng có thể nói cho ta biết dấu siết trên cổ nàng là chuyện gì không?" Ánh mắt Tề Vân Đình trước sau vẫn ở trên người Hồ Hân Duyệt.
" Ồ, ngươi nói cái này." Nàng tự soi mình trong gương đồng." Đây...... Là ta không cẩn thận đụng vào khung cửa, bị vướng vào."
" A? Có điều ta nghe nói cô nương Mai gia tuy không phải đại gia khuê tú, nhưng cũng hiền lương thục đức, ta nhìn nàng thế nào cũng không giống?"
" Nhảm! Ta làm sao không hiền lương thục đức, chuyện này phải xin lỗi ngươi à? Nhìn xem cái túi da của ta không phải cũng dễ nhìn đó thôi." Hân Duyệt chu môi oán giận trừng mắt với hắn.
Đáy mắt Tề Vân Đình lóe lên kinh ngạc, tiện đà mở miệng nói:" Nếu nàng không muốn cưới ta cứ việc nói thẳng, đừng giả bộ dạng kì quái chọc giận ta, ta không chịu được kích thích vậy đâu."
" Ta làm gì cơ?"
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn vô tội của Hân Duyệt, Tề Vân Đình dở khóc dở cười:" Nàng nói nàng làm gì ư, dám trước mặt trượng phu của mình nói nhảm, khoe bộ dạng xinh đẹp của mình cũng không tính, còn nói túi da này nọ nữa? Nàng không có chút giáo dưỡng của nữ nhân, ta là trượng phu của nàng, chính là trời của nàng, đừng nói với ta tam tòng tứ đức của phụ nữ nàng không biết nha." (tam tòng: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử; tứ đức: công, dung, ngôn, hạnh)
Lúc này Hân Duyệt mới hiểu ra, thì ra bởi vì hành động cử chỉ của nàng không giống phụ nữ cổ đại. Không giống sao, vậy giả dạng là được chứ gì.
" Được rồi, vậy ta nói ngươi biết, bởi vì cổ ta đụng vào khung cửa, đầu óc cũng bị đụng hỏng, mọi chuyện trước kia quên hết, quy củ lễ pháp cũng quên, dù sao ta đã như vậy, ngươi muốn cưới thì cưới, không cưới thì thôi."
Tề Vân Đình tựa tiếu phi tiếu: Cổ đụng và khung cửa mà đầu bị đụng hỏng, chuyện này lần đầu mới nghe. Có điều, nhìn nàng cũng không giống người không có đầu óc. Nữ nhân thông minh hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là......
Hân Duyệt bị nụ cười quỷ dị của hắn hù sợ lui vài bước, hồ nghi nói:" Ngươi đừng có ý đồ đen tối gì với ta, ta chính là cao thủ quyền đạo."
Vân Đình nhíu nhíu mày, cố gắng lý giải từ vựng nàng vừa nói.
" Nương tử, nàng thật đúng là rất kỳ quái nha."
" Đừng có một chút trượng phu, một chút nương tử, còn chưa có vào cửa mà."
Vân Đình cười hắc hắc:" Nếu nàng đồng ý cưới ta, chi bằng đêm nay chúng ta cùng nghỉ ngơi một chỗ đi."
" Chậm đã, thật ra ta còn chưa suy nghĩ xong đâu. Ngươi để ta suy nghĩ một chút."
" Được, ta cho nàng suy nghĩ kĩ, đừng đợi đến Uyển Châu còn chưa suy nghĩ xong."
" Uyển Châu? Nhà của ngươi ở Uyển Châu?"
" Sao hả, ngay cả chuyện này ngươi cũng quên? Nhà của nàng ở đâu nàng biết không?"
" Hắc hắc, quên rồi. Ngươi nói thêm một chút cho ta biết đi, nha!"
Dưới ánh mắt siểm nịnh của Hân Duyệt, Tề Vân Đình chậm rãi mở miệng:" Nhà của ta ở Uyển Châu, là phú hộ Giang Nam, buôn bán khắp cả nước. Nhà nàng ở U Châu, kỳ thật cưới nữ tử nhà bình dân như nàng, ta vốn khống cần tự mình đến, lần này ta không quảng đường xá xa xôi Bắc tiến cưới nàng, có thể thấy được ta là thật tình với nàng.
Nghĩ đến Tề Vân Đình ta gia môn hiển hách, nhất biểu nhân tài, chịu ủy khuất cưới nàng, là phúc khí tổ tiên mấy đời nhà nàng tích được, nàng nên nhanh chóng kéo ta lên giường mới đúng." (tự kỉ cuồng mà, bạn muốn đạp tên này mấy cước quá)
Biết được tác phong của Hân Duyệt, Tề Vân Đình cũng không sử dụng ngôn từ văn nhã, cao siêu, để tránh nàng nghe không hiểu.
Hân Duyệt khinh thường trợn mắt liếc hắn:" Đừng có tự kỉ, nhất biểu nhân tài là để miêu tả người khác, làm gì có chuyện để nói về mình. Này, ngươi muốn bỏ đói chết ta hả, trời tối rồi, còn không ăn cơm?"
" Ồ, thì ra nương tử của ta đói, vi phu bảo người dọn thức ăn lên."
Sau khi lang thôn hổ yết càng quét một lượt thức ăn trên bàn, Hân Duyệt hài lòng lau miệng:" Ta ăn no."
Ngẩng đầu lên mới phát hiện mọi người đang tròn mắt nhìn mình," Nhìn cái gì, các ngươi không đói sao? Sao lại không ăn."
Nha hoàn bà tử hầu hạ hai bên, miệng mở thành hình chữ o. Hân Duyệt hiểu được, bọn họ là nô tài, không dám cùng ăn cơm với chủ.
Chỉ có Tề Vân Đình ngồi đối diện nàng, nhìn nàng đầy hứng thú.
" Vốn ta không đói, có điều nhìn nương tử ăn ngon miệng như vậy, ta cũng muốn nếm thử một chút."
Sau bữa cơm, hai người lại tán gẫu trong chốc lát, Hân Duyệt biết, Tề Vân Đình là con cả trong nhà, 24 tuổi, cùng cha mẹ sinh ra còn có muội muội Vân Tĩnh, một đệ đệ Vân Hải; nhị đệ Vân Thụ là do nhị nương sinh, năm nay19, mùa thu năm trước đã thành hôn.
Hân Duyệt hỏi:" Tại sao ngươi 24 tuổi mới thành thân, mà nhị đệ ngươi 18 tuổi đã thành hôn rồi?"
Vân Đình lạnh lùng nghiêm mặt nói:" Có một số việc nàng không nên biết thì tốt hơn."
Hắn thấy Hân Duyệt quá mệt mỏi nên để nàng nghỉ ngơi sớm, lại căn dặn ngày mai cứ mặc trang phục bình thường, rồi đến ngủ ở phòng kế bên.
Đúng là quá mệt mỏi, Hân Duyệt lại là người có tính cách đơn giản, suy nghĩ nhiều rất mệt, nên rất nhanh đã ngủ mất.
Có điều, Tề Vân Đình phòng kế bên lại ngủ không được. Lần này hắn đi đón dâu có hai mục đích, một là kiểm tra chi nhánh ở các nơi một chút; hai là không muốn xảy ra bi kịch như lần trước, hắn tin tưởng bản thân mình rất bình thường, không có vấn đề, muốn tìm một cô nương toàn tâm toàn ý gả cho hắn. Chứ không phải nhìn trúng gia tài nhà hắn.
Vị Mai cô nương này thật là ngoài dự kiến của hắn, cử chỉ ngôn hành thật kì lạ, có điều, hắn cũng không ghét tình cách thẳng thắng như vậy. Quên đi, cứ từ từ quan sát, hắn sợ gì chứ?
Vài ngày sau, hai người cuối cùng có thể hòa thuận ở chung, đương nhiên đấu võ mồm là không tránh khỏi, bởi vì hai người đều là siêu cấp tự luyến cuồng.
Hân Duyệt cũng phát hiện một vấn đề: Bản thân mình đối đãi hạ nhân cũng không tồi, nhưng bọn họ đối với mình kính nhi viễn chi (cung kính, xa cách). Theo lý thuyết, bọn họ hẳn phải xu nịnh đại thiếu nãi nãi mới đúng chứ. Thậm chí một người đối với mình mình không tệ tiểu nha đầu Tiểu Nghiên còn nói: Người cũng là người tốt, tôi không đành lòng nhìn người trẻ tuổi như vậy mà đã...... Nếu người không vui vẻ thì chạy trốn đi, dù sao đại thiếu gia cũng không giám sát người, bằng không ngày lâu sinh tình, đại thiếu gia mà thích người rồi, thì sẽ không thả người đi đâu.
Nàng hỏi Tiểu Nghiên tại sao, Tiểu Nghiên bỏ chạy mất, rốt cuộc cũng không chịu mở miệng.
Tề phủ giống như có bí mật gì đó.

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 2: Thái Thượng Lão Quân đạp một cước



Khúc mở màn
Nguyệt lão níu tay áo Diêm vương," Ông không thể lại cắt dây tơ hồng của hắn nữa, ta dùng một sợi râu làm dây tơ hồng, ông cắt một dây ta cũng phải nhổ một sợi râu đó."
Diêm vương cũng không yếu thế, quay lại nắm râu Nguyệt lão, "Cô gái bạc mệnh kia dương thọ đã tận, hắc bạch vô thường cũng đã đi thu hồn rồi, lão nói ta không cắt vậy thì ai cắt?"
Nguyệt lão: Ta sẽ không cho ông cắt.
Diêm vương: Ta đương nhiên phải cắt.
Vừa vặn đi ngang qua Thái Thượng Lão Quân thấy được một màn, vội khuyên giải hai tiên, nghe xong ngọn nguồn sự tình, nhẹ nhàng cười: "Chuyện này không phải dễ làm sao, tìm một oan hồn không siêu sinh, thay thế nàng ta sống lại là được rồi."
Vì thế, oan hồn Hồ Hân Duyệt vừa trôi dạt đến đây, còn chưa rõ chuyện gì đã bị Thái Thượng Lão Quân một đạp một cước đến chỗ Mai Nhị Nha.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Mở hai mắt, phát hiện cảnh không đúng, đây không phải nhà mình nha, cũng không là bệnh viện, đây là chuyện gì?
Bên cạnh có một bà lão ngồi bên giường lau nước mắt," Nhị nha đầu, con tỉnh rồi, thật tốt quá, bằng không anh trai con đời này không thể cưới được vợ...... ôi......"
Một ông lão cũng tiến đến trước giường, "Nhị nha đầu, không phải là hôm qua con nghe được chuyện ta và mẹ con nói chứ? Con đừng tin là thật, đó chỉ là lời đồn đãi, không phải sự thật. Hôm nay, đội ngũ đón dâu cũng tới rồi, con là nhân vật chính, cũng nên chuẩn bị đến Tề gia đi."
Bên cạnh một gã diện mạo như kẻ ngốc lẩm bẩm:" Nó chết, nó không chết, nó chết...... Mẹ, muội muội rốt cuộc là chết hay chưa chết vậy?"
Hân Duyệt buồn bực, chuyện linh tinh lang tang gì đây.
Bà lão vừa ho vừa khóc, lại nói:" Nhị nha đầu, đừng trách cha mẹ nhẫn tâm, nếu không phải ca ca con trước đây lên núi ngã hỏng đầu, cũng sẽ không dùng con trao đổi; nếu không phải chỉ trao đổi bình thường cũng không có người muốn đổi, cũng sẽ không đến lượt cô gái 20 quá lứa lỡ thì là con; nếu lúc đó con không đi ra ngoài, cũng không thể đem con giao cho Tề gia, chỉ có sính lễ của bọn họ mới đủ để cho ca ca con cưới vợ. Con yên tâm, tương lai sinh đứa con khẳng định không ngốc đâu......." (vã mồ hôi, bạn không biết bạn đang edit cái gì nữa)
Hân Duyệt cẩn thận nhớ lại, nhìn tình hình trước mắt, quyết định đưa ra một phán đoán: Xuyên, nhất định là xuyên không, xem ra va chạm với phát minh quái vật thật lợi hại, làm ình trực tiếp đi đến cổ đại luôn.
Lại nhắm mắt suy nghĩ: Con gái nhà này vừa mới chết, mình tiến vào thân thể của nàng. Quên đi, coi như ý trời, chết tử tế cũng không bằng còn sống.
Hân Duyệt bí tịch chương thứ tư: Nhập gia tùy tục.
"Mẹ, mẹ nói hôm nay con thành thân sao?"
" Đúng vậy, con gái, con nghỉ ngơi một lát, đợi người Tề phủ đến đây, con liền theo hắn đi thôi, hắn là bà con xa của chúng ta, vi nương cũng biết về hắn, thân thể của hắn rất tốt, không giống lời đồn đãi của mọi người đâu."
" Đồn đãi? Đồn đãi như thế nào?"
Ông lão trợn mắt nói:" Không có gì, không có gì, nếu con quên rồi, vậy cũng tốt, nên vui vui vẻ vẻ theo hắn đi thôi."
Bên ngoài truyền đến tiếng chiêng trống vang trời, hai ông bà lão vội đi ra ngoài nghênh đón.
Hồ Hân Duyệt thở dài, xuyên rồi thì xuyên đi, xuyên đến một nhà giàu làm đại tiểu thư cũng được vậy, ông trời bất công mà, hoàng kim bạc trắng, ăn trắng mặc trơn, xinh đẹp, hình như cái gì cũng không cho ta. Đây là tại sao chứ, vì để đứa con ngốc nối dõi tông đường mà bức tử con gái ruột.
" Cậu không thể vào được"
Hân Duyệt dương mắt nhìn thấy, người xông tới là một nam nhân cao lớn, hắn ba hai bước liền đã đến trước giường, nhìn chằm chằm Hân Duyệt không chớp mắt.
Hân Duyệt tự nhiên cũng không yếu thế, cũng nhìn chằm chằm. Oa! Ông trời cuối cùng cũng đối tốt với nàng một chút, có trai đẹp kìa.
Hắn mày kiếm mắt hổ, mũi cao, môi mỏng gợi cảm," Gợi cảm", sao lại đột nhiên nghĩ đến từ này chứ? Đều là tại lúc ở nhà Tiểu Ngọc xem bộ phim kia, từ đó về sau, ánh mắt nàng nhìn nam nhân cũng thay đổi.
Hai hàng lông mày của trai đẹp nhíu lại, dùng âm thanh khàn khàn có tính xâm lược hỏi: "Nàng không muốn gả cho ta?"
Không để Hân Duyệt mở miệng, hai ông bà lão mở miệng nói: "Đồng ý, đồng ý, có thể được vào Tề phủ chúng ta vui mừng còn không kịp nữa là."
" Thật? Hai bên má nàng còn chưa khô nước mắt, trên cổ nàng có vết siết nói lên điều gì? Tề Vân Đình ta cho dù không cưới được thê tử, cũng tuyệt không bắt buộc người khác, ta hỏi nàng, ta muốn nàng tự mình nói, nàng rốt cuộc có đồng ý gả cho ta hay không?"
Hân Duyệt cẩn thận phát hiện trong giọng nói có chút bất mãn, gương mặt tuấn tú say lòng người gần trong gang tất, trong đôi mắt sâu như hồ thu như ẩn chứa u buồn.
Hân Duyệt từ nhỏ còn có một nhược điểm-- không thể nhìn người khác đau lòng, vì thế tim nàng mềm nhũn, đầu lưỡi cũng mềm luôn.
" Ta đồng ý."
Trong đôi mắt của trai đẹp hiện lên vẻ phấn chấn," Nàng nói lại một lần nữa."
Hắn cúi người xuống như muốn nghe rõ một chút.
" Ta đồng ý."
Hắn đứng thẳng dậy, hào quang thỏa mãn làm gương mặt bừng sáng, rất có phong thái đại gia vung tay lên:" Hầu hạ thiếu nãi nãi của các ngươi thay quần áo."
Mọi người lui ra ngoài, chỉ để lại mấy nha hoàn, bà tử giúp Hân Duyệt mặc hỉ phục đỏ thẫm, sau khi ăn vận trang điểm xong, soi mình trong gương đồng, Hân Duyệt liền cười: Buôn bán có lời, buôn bán có lời, tướng mạo vốn có của mình rất bình thường, nhưng mà thân thể hiện tại lại là một một mĩ nhân không hơn không kém nha.
Lúc Tề Vân Đình vừa tiến vào phòng, vừa lúc nhìn thấy nụ cười tươi tắn của Hân Duyệt, nụ cười này như ánh nắng tươi sáng soi rọi lòng hắn vậy.
Cầm tay nương tử, dịu dàng nói:" Chúng ta đi thôi."
Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau gật đầu, hỉ nương vội trùm khăn hỉ lên đầu tân nương.
Không có nghi thức gì, trực tiếp bị mang ra ngoài nhét vào trong kiệu.
Bên tai vang lên tiếng khóc của nhị lão: "Nhị nha đầu, hầu hạ tốt Tề đại thiếu gia, sinh là người Tề gia, chết là quỷ Tề gia."
Này đại hỉ sao lại nói những lời này, làm cho trong lòng Hân Duyệt có chút không yên.
Tề Vân Đình vừa đi, sau lưng thành U Châu đã truyền đi rất nhiều phiên bản truyện xưa.
Phiên bản 1: Mai Nhị Nha nghe được lời đồn về Tề đại thiếu, treo cổ tự sát, Tề đại thiếu trọng tình trọng nghĩa, mang theo thi thể về Uyển Châu.
Phiên bản 2: Mai Nhị Nha treo cổ không thành, đối với Tề đại thiếu anh tuấn vừa gặp đã yêu, vui vẻ gả đi.
Phiên bản 3: Mai Nhị Nha gặp được quái vật kia, bị dọa ngốc, bị nhét vào trong kiệu khiên đi rồi.
Chẳng qua, Hân Duyệt vẫn chưa nghe được những lời đồn đãi kia.

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo

ĐẠI THIẾU GIA Ế VỢ
Chương 1: Số phận cực kì xui xẻo

Vừa ngồi lên chiếc xe điện mới tinh, Hồ Hân Duyệt đắc chí cười ngây ngô. Hừ! Ai nói đời này ta toàn gặp xui xẻo, thấy chưa, sông có khúc người có lúc. Cái này gọi là cơm ngon không sợ ế.
Nói thật ra thì Hồ Hân Duyệt số mệnh từ nhỏ đã không lấy gì làm tốt đẹp. Mới vừa sinh ra, đã bị hộ lý ôm sai, cha mẹ ruột lại bồng đứa con nhà người ta đi đâu mất. Nàng lại cùng hai vị chị em khác trong nhà này tạo thành ba đóa kim hoa.
Nhưng cha mẹ nuôi trọng nam khinh nữ, đối với ba chị em các nàng không đánh thì mắng.
Từ nhỏ đã phải uống sữa bột, một lần khám sức khỏe phát hiện bị sạn thận, còn may là sạn nhỏ, uống thuốc vào tự động tan đi. Thật ra chính là vấn đề tiết kiệm tiền sữa, công của bà nội rất lớn, sữa bột rất ít, đa phần là cho nàng uống nước cơm loãng.
Gì chứ, trên đời chỉ có cây nhà lá vườn là tốt nhất!
3 tuổi, lương tâm mẹ nuôi trỗi dậy đưa nàng đến trạm xá chích ngừa, một tháng sau toàn thân sốt cao, cả người tím đỏ, sau khi cấp cứu, rốt cục bảo vệ được cái mạng nhỏ, chỉ là cả đời để lại di chứng mỗi lần nổi giận sẽ run rẩy.
Thật vất vả học đến tiểu học, cố tình ngồi cùng bàn một tên hỗn thế ma vương, có chút trí thông mình mà học đòi phát minh lung tung, còn tự kỉ cuồng. Lúc nào cũng muốn lấy Hồ Hân Duyệt làm vật thí nghiệm. Mà thầy giáo lại cảm thấy tên tiểu tử kia thông minh sáng dạ, tương lai nhất định có tiền đồ, nên không thèm để ý lời cầu xin chuyển chỗ của Hồ Hân Duyệt.
Được rồi, ta nhịn. Hân Duyệt bí tịch chương thứ nhất: Đấu với trời vui vô cùng, đấu với đất vui vô cùng, đấu với người vui vô cùng.
8 tuổi, bị người ta lừa đem đi bán, nửa đêm may mắn trồn thoát trở về nhà mình.
Hân Duyệt bí tịch chương thứ hai: Dựa vào chính mình...... Dựa vào chính mình......
15 tuổi tham gia hội thao, theo lý thuyết khiêu vũ hẳn không có gì nguy hiểm, haizz, không nguy hiểm là người khác kìa. Lúc đến Hồ Hân Duyệt nhảy múa, tổ bắn cung kế bên có anh chàng nào đó bắn lệch, mũi tên kia rời cung lao thật nhanh, thẳng một đường đến cái đầu nhỏ của Hân Duyệt. May là nàng nhanh tay lẹ mắt, né sang một bên, bảo vệ được cái mạng nhỏ, nhưng trên đầu vẫn thủng một lỗ. Lúc truyền máu mới phát hiện, máu của mình không hợp với cha mẹ và hai chị. Tra xét hai tháng trời, mới biết được lúc trước ôm sai đứa nhỏ.
Hân Duyệt đáng thương rốt cuộc cũng trở về bên cha mẹ ruột.
Nhưng mà, thân tình ngang hông này cũng không phải dễ nhận. Cha mẹ cảm thấy nàng không đủ văn nhã, rất dã, rất tục......
Quên đi, ta lại nhịn, Hân Duyệt bí tịch chương thứ ba: Ăn nhờ ở đậu, quan trọng nhất là phải sống sót.
Trải qua kì thi đại học sóng gió, rốt cục thi đỗ Đại học Bắc Kinh như ý nguyện. Vô cùng vui mừng, Hân Duyệt đến trung tâm mua sắm mua quần áo mới. Không ngờ gặp được người ta đang có hoạt động rút thăm trúng thưởng, rút một phiếu, rút ngay giải nhất---- một chiếc xe điện.
Đây là lần đầu tiên trong đời trúng thưởng nha, trước kia mỗi lần sinh nhật nàng đều cầu nguyện, rút thăm trúng một giải thưởng nhỏ thôi cũng được, nhưng mà, cho dù nàng thế nào cũng không trúng. Vì thế, nàng nghi ngờ ông chủ cửa hàng biết nàng, nên cố ý đổi phiếu.
Quên đi, cái gì qua hãy để nó qua đi. Cuộc sống mới hôm nay sẽ bắt đầu......
Hôm nay thật sự là chuyện tốt thành đôi, có xe mới để làm chi, phải chạy thử mới được.
Tuy nhiên trước kia chưa từng lái xe điện, có điều chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy rồi, vui quá hóa liều lên xe chạy thật nhanh.
Hân Duyệt cưỡi xe điện chạy bon bon trên đường, trên đường xe không nhiều lắm, nên tăng tốc nhanh một chút.
Ồ? Đối diện là cái gì thật là lạ nha. So với xe hơi thiếu đi cái mui, so với xe lam ít đi một cái bánh xe, so với xe ba bánh lại nhiều hơn hai cái bánh xe, so với máy bay lại có thêm cái móng vuốt lớn, ngồi ở trên xe không phải là tên cuồng phát minh năm nào sao?
Hân Duyệt một bên nhìn chằm chằm, một bên hướng về phía xe quái vật, lại đột nhiên phát hiện, má ơi! Chết chắc rồi......
Lúc chạy nhanh muốn giảm tốc thì xả ga ra, nhưng mà..... nhưng mà nó làm sao lại không giảm, hình như người hướng dẫn có nói nút giảm tốc tức thời gì gì đó, nhanh chóng ấn vào, Hân Duyệt quên mất xe cộ lưu thông xung quanh, hoảng hốt hô lớn:" Mau tránh ra, ta không ngừng xe được."
Lúc này, xe đối diện truyền đến một tiếng hô to:" Mau tránh ra, ta quên gắn kín bảo vệ......"
" Rầm" Một tiếng nổ.
Ai! Các bạn trẻ nằm yên bất động.