-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2015

CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ Chương 3

CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ Chương 2

CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ
Chương 2

"Tiểu Nhan, chị giới thiệu cho em một sĩ quan nhé." Lúc sáng sớm, Từ Nhan đột nhiên nghĩ tới những lời này.
Vào thời điểm mấu chốt này, cô lại càng cần loại giới thiệu này, mà chị Chu vừa đúng đóng vai nhân vật này.
Thật ra thì từ nửa tháng trước chị Chu đã giới thiệu với cô rồi. Chị Chu là một giáo viên dạy ngữ văn ở trường cấp 3 tại thành phố này, đồng thời còn là vợ đồng chí, nghe nói chồng của chị ấy giữ chức đoàn trưởng ở quân khu nào đó. Cô cũng từng gặp chồng chị Chu, đoàn trưởng Cảnh đó vóc dáng không cao, nhưng lưng hùm vai gấu, âm thanh rất lớn, là một người đàn ông hào phóng, khi đó anh ta và chị Chu mang sách đến cho học sinh học thêm. Bởi vì công việc của chị Chu có qua lại với thư viện, nên lâu ngày, cũng trở thành bạn tốt của Từ Nhan.
Chị Chu là một chị dây rất nhiệt tình, thấy Từ Nhan luôn cô đơn, thì thỉnh thoảng tán gẫu chung chị Chu đều nói: "Tiểu Nhan à, em xinh đẹp thế này, sao lại không có người theo đuổi? Có phải yêu cầu quá cao không?"
Cô cũng thẳng thắn, không giấu giếm, cười ha hả: "Chị à, chị xem em ngày nào cũng bận rộn làm việc, làm sao có cơ hội quen biết trai đẹp chứ, hay là chị giới thiệu cho em một người đi?"
Chị Chi nhìn cô, gật đầu một cái, rất nghiêm túc nói: "Ừ, em độc lập kiên cường, quả thật thích hợp làm vợ đồng chí. Tiểu Nhan à, hay chị giới thiệu cho em một sị quan nhé."
Mỗi một lần, Từ Nhan đều cho rằng chị dâu đang nói đùa. Chỉ bởi vì anh hiện là quân nhân, và tiểu Triệu đã từng là quân nhân, nên cô cũng có hảo cảm với quân nhân. Trước kia cô từng nói với chị Chu mình thích quân nhân, cho nên mới khiến chị Chu nói ra lời muốn giới thiệu đó. Nhưng chị Chu nói nhiều lần, lại chưa lần nào giới thiệu thành công, cho nên Từ Nhan cũng chỉ xem đây là chủ đề tán gẫu.
Nhưng đột nhiên có một ngày, cũng chính là nửa tháng trước, chị Chu rất nghiêm túc tìm cô, nói với cô: "Tiểu Nhan à, nghe người ta nói chỉ cần tích đủ 100 đôi giày của bà mối, thì tốt hơn bất kỳ công đức nào, cho nên bắt đầu từ bây giờ ta muốn làm mai mối để có giày bà mối."
Chị Chu là người Quảng Đông, nghe nói người Quảng Đông đều rất tin thần Phật, thấy vậy lời này không phải nói suông. Cô cho rằng chị Chu là giáo viên thì sẽ không tin những điều này, không ngờ chị ấy lại rất tin. Lúc ấy cô rất nhàm chán trả lời một câu: "Đây chẳng qua là mê tín, chị cũng tin?"
"Thà tin là có, không thể tin là không." Chị Chu rất nghiêm túc nói d!Đ!L!q!đ
Lúc ấy Từ Nhan cũng không để chuyện này ở trong lòng, chị Chu nói như vậy, cô chỉ xem người ta là nhất thời ham vui, cho nên không thấy quan trọng, một lúc sau liền quên, đặc biệt là công việc bận rộn, càng thêm ném vụ này ở sau ót.
Nhưng ngày hôm qua bị ông anh đâm kích, Từ Nhan liền gấp.
Thật ra thì cô cũng không phải ghét anh chàng kia, cô ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy mà, làm sao có thể ghét một người xa lạ, chỉ là bởi vì cô nghe anh cả nói cha mẹ cũng hài lòng với anh chàng đó, cho nên cô mới không thích.
"Bé àm chuyện anh cậu muốn làm, thì chắc chắn sẽ khiến Thạch Lưu đó tới gặp cậu." lời Đồng Diệp nói ngay lúc đó còn văng vẳng bên tai.
Đúng vậy, ông anh cái gì cũng nghiêm túc, chắc chắn không thể bởi vì mấy câu nói của cô mà bỏ qua bạn tốt của mình, bây giờ muốn ngăn chuyện này, thì phải tìm đối tượng hẹn hò khác, nhưng trong khoảng thời gian ngắn đi đâu tìm đàn ông xem mắt đây? Trước kia cô từng nói với chị Chu, đàn ông không thể quá thấp, bởi vì vóc dáng cô vốn là cao gầy, cô yêu cầu vóc dáng của bên nam phải cao cỡ Từ Lỗi, cho nên nếu như đối phương không tới 1m8, cô sẽ không gặp.
"Tiểu Nhan, chị Chu không phụ kỳ vọng, rốt cuộc đã xem xét được cho em một sĩ quan ưu tú, chị biết rõ em có yêu cầu đối với chiều cao, chàng trai này rất cao, đến 1m83. Cậu ta mới từ quân khu khác điều qua, nghe nói từng đến quốc phòng bách khoa học bác sĩ, bây giờ đang làm việc dưới cấp của anh rể em."
Quốc phòng bách khoa? Tại sao lại là trường học này? Ông anh không phải cũng học trường này sao? Nghe nói đây là trường đào tạo quân nhân số một số hai, nhưng Từ Nhan thật không có bao nhiêu hứng thú với bách khoa này.
"Tiểu Nhan em đừng vội, chị sẽ liên lạc với cậu ấy, gần đây cậu ấy đi vùng khác, để chiêu tân binh mỗi năm một lần, để chị liên lạc với cậu ấy rồi nói với em."
Chị Chu cúp điện thoại, liền không có tin tức nào nữa. Từ Nhan lúc đầu còn rất mong đợi, sau đó cũng không mấy quan tâm nữa, chuyện này gấp không được, làm sao có thể tìm được đối tượng hẹn hò trong vài ngày ngắn ngủn đây?
Bận rộn một lát, liền quên chuyện này.
Trong khoảng thời gian này Đồng Diệp cũng nóng bỏng với ông anh, còn bảo đảm với cô: "Mình nhất định sẽ tận lực kéo anh cậu, không để Thạch Lưu đó tới gặp cậu, cậu cũng phải ráng nhanh lên đi, mình chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, phía sau cũng chỉ có thể dựa vào chính cậu tự nỗ lực."
Mặc cho số phận, Từ Nhan đột nhiên nghĩ đến cái từ này.
Đúng, bây giờ cô cảm thấy, không thể không nghe mệnh trời, hai người cố chấp đụng vào nhau, trừ phi có một phe thối lui, nếu không ai cũng không kiềm được ai. Cô và ông anh chính
Là hai người như vậy, ông anh cố chấp ở chỗ kiên nhẫn, còn cô cố chấp là vì so tài.
Còn nhớ rõ lúc ấy cô còn chưa xích mích với trong nhà, cha mẹ đã nói hai người họ như vậy, nhưng cô lại phản bác: “Con không rảnh so tài với anh ấy, anh ấy thích thế nào thì thế đó đi, chỉ cần không chọc tới con là được.”
Có lúc hai an hem gây gổ. Cô cũng sẽ lẩm bẩm kêu: “Anh có phải là anh trai không? Anh không thể nhường em sao,?”
Mỗi một lần Từ Lỗi đều châm chọc: “Em vẫn còn nhỏ à? Còn cần anh nhường? Cái này nếu ở trong bộ đội…” Anh lại bắt đầu nói đến quân khu của anh, mỗi một lần Từ Nhan đều che lỗ tai lại không nghe.
Sau đó dọn khỏi nhà, cũng không liên lạc với anh trai nhiều nữa, dưới tình huống bình thường thì chỉ hay nói về Đồng Diệp, hiện tại anh ấy có Đồng Diệp rồi, cô cho rằng anh ấy sẽ không phiền cô nữa, nào biết lại còn ép buộc cô đi xem mắt, không đồng ý còn dùng sức mạnh, có còn chút tự do hôn nhân nào không?
Giọng nói của ông anh Từ Lỗi rất rõ ràng ở trong điện thoại: “Anh đã đưa phương thức liên lạc của em cho Tiểu Thạch Lưu rồi, cậu ta nói mấy ngày tới sẽ liên lạc với em, em đồng ý cũng được, không cũng được, dù sao anh cũng đã làm mai xong rồi.”
“Ông anh, nào có ai như anh chứ, em đồng ý sao? Anh bán cả em gái của mình vậy sao.” Từ Nhan gấp đến độ nổi trận lôi đình, nói chuyện cũng không khách sáo.
“Dù sao anh mặc kệ, chuyện lớn đời người của em được đặt hàng đầu, mẹ đã ra lệnh cho anh, cho nên anh phải nghe lời bà. Về phần cuộc xem mắt của em, anh sẽ giám sát đàng hoàng, đừng có gây ra chuyện gì, nếu không anh sẽ không tha cho em.” Từ Lỗi hung tợn nói.
Từ Nhan cũng đối đầu với anh: “Vậy anh cứ thử xem!”
Một ngày này, công việc ở thư viện đặc biệt bận, người mượn sách đặc biệt nhiều, có lẽ là do sắp nghỉ đông, dù sao dô kỳ nghỉ đông, học sinh được nghỉ thì đều có một đám bạn đọc tiến đến, còn bây giờ chỉ là phụ huynh làm nóng người trước cho họ thôi.
Trong lúc bận rộn này, Từ Nhan ghét nhất là điện thoại riêng, một khi bị quấy rầy vào lúc luống cuống tay chân này, cô luôn không có giọng điệu tốt.
Nhưng, có một loại người, luôn thích chọn lúc bạn bận nhất gọi điện thoại đến, lúc này Từ Nhan thật phiền não.
“A lô ai đó?” Từ Nhan lúc đầu cũng thôi, mặc dù không vui, nhưng vẫn rút ra thời gian bận rộn nghe cú điện thoại này.
“Xin chào, xin hỏi cô là Từ Nhan Từ tiểu thư phải không?” Bên kia điện thoại truyền tới một âm thanh thâm trầm.
“Anh nói nhảm à? Anh không phải tìm tôi ư, tôi không tên Từ Nhan, thì anh còn gọi đến làm chi?” Đang nói, lại có người đưa thẻ mượn sách tới, cô lại bắt đầu lu bu làm việc.
Đối phương hiển nhiên không ngờ Từ Nhan sẽ trả lời như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết trả lời Từ Nhan thế nào, bên kia trầm mặc một trận.
Thời gian cứ như ngừng lại, Từ Nhan vội vàng công việc trong tay, không để ý việc nghe điện thoại, vừa dùng bả vai kẹp di động lại, vừa ghi danh cho người ta.
“Anh rốt cuộc là ai? Tôi còn bận lắm, không rảnh chơi đoán với anh, anh không nói, thì tôi cúp.”
Lúc này người tới ghi danh mượn sách đặc biệt nhiều, phần lớn là phụ huynh dẫn con em lại đây, cũng có giáo viên, mà công việc ở thư viện, chẳng những phải ghi danh cho người mượn sách, đưa số liệu vào máy tính, còn phải sửa sang lại sách, cho nên thời gian trước khi nghỉ đông là lúc bận nhất, cô đã bận rộn rất nhiều ngày rồi, mỗi ngày đều loay hoay không có thời gian, vừa về tới nhà chỉ muốn ngủ.
Đối phương không biết nói gì, cô cũng không nghe quá rõ ràng, cô cũng không quá chú y s chuyện này, vừa dùng bút ghi chép, vừa “ừ” qua loa với điện thoại để ứng phó, cả bên đầu điện thoại kia nói gì cũng không quá để trong lòng, rốt cuộc khi cô đang ghi chép thì điện thoại bất hành rời khỏi đầu vai, rơi xuống đất.
Cô vội vàng nhặt lên, liền thấy điện thoại di động không có hư, còn đang nói chuyện điện thoại, nokia quả là cục gạch, lúc này đồng nghiệp Tiểu Ngư bắt đầu gọi cô rồi, cô đáp lời, tiện tay liền nhấn tắt điện thoại.
Từ Nhan cũng không để ý cúp điện thoaijh của người ta là hành động bất lịch sự, bận rộn hơn nửa ngày, mệt mỏi cả cơm trưa cũng chưa ăn, mãi cho đến thời điểm nghỉ trưa, cô mới có thể rỗi rãnh bỏ công sức ăn chút thức an nhanh.
Công việc trong thư viện, nói nhẹ nhõm không thoải mái, nhưng nói mệt mỏi, có lúc cũng không phiền hà, hoàn toàn quyết định ở dòng người mượn sách có bao nhiêu, dưới tình huống bình thường chỉ có nghỉ hè nghỉ đông mới có nhiều khách, lúc khác thì cũng vừa thôi.
Lúc này, điện thoại của chị Chu đã tới, người chị sảng khoái đó, điện thoại vừa bật, chị ấy ở bên kia liền cười, cười đến Từ Nhan không giải thích được.

CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ Chương 1

CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ
Chương 1

Ở nhà họ Từ, người khiến người khác nhức đầu nhất chính là yêu nữ Từ Nhan.
Từ Nhan vốn không phải sinh ra đã phản nghịch, nghe bà cụ Từ nói, đứa nhỏ này từ nhỏ đã khéo léo hiểu chuyện, tính tình dịu dàng.
Nhưng đột nhiên có một ngày, cô rời xa đại viện nhà họ Từ, một mình ra ngoài thuê nhà ở. Anh cả Từ Lỗi đã từng đi gọi cô về nhà, cô lại lạnh lùng chặn anh bên ngoài, một câu nói bay tới qua khe cửa: "Tôi đã không còn quan hệ với nhà họ Từ."
Đối với cô em gái này, Từ Lỗi vừa thương vừa yêu vừa hận lại vừa tức.
Quan hệ này từ sau khi biết Đồng Diệp mới chậm rãi cải thiện.
Anh ở bộ đội hàng năm, cũng không biết giữa em gái và cha mẹ xảy ra chuyện gì, sau đó mới nghe mẹ kể một vài tình huống. Tất cả chiến tranh bắt đầu từ người yêu đầu tiên của em gái. Anh không biết tại sao Từ Nhan hận cha mẹ, có một ngày lại nghe cô nói thế này: "Tôi chỉ hận mình sinh ra ở nhà họ Từ, gia thế khiến tôi không thể lựa chọn người mình yêu!"
Anh đoán nguyên nhân em gái bị đá, chắc là có liên quan tới cha mẹ. Nhưng anh không tin, em gái thật hận cha mẹ của mình, mặc dù tính khí Tiểu Nhan hơi nóng nảy, nhưng bản tính thiện lương, cho nên anh nhận định người đàn ông kia đã nói gì đó với Tiểu Nhan, nên anh mới đến hỏi, nhưng vẫn không giải quyết được gì.
"Việc em chia tay sao lại có thể trách cha mẹ, là do người đàn ông đó không yêu em." Từ Lỗi mắng em gái.
"Anh cả, anh cũng tin lời vô căn cứ này?" Từ Nhan xì mũi coi thường, "Đó là kết quả do bọn họ chèn ép."
Trận chiến tranh này dường như vĩnh viễn không kết thúc.
Mà trong một cuộc chiến tranh, tất phải có một đối tượng dập lửa.
"Tôi sẽ không tha thứ cho bọn họ." Đây là nguyên văn lời năm đó Từ Nhan đá cánh cửa rồi nói ra. Thật ra thì nhiều năm sau, Từ Nhan đã không còn kích động như năm đó, nhưng do bản tính ngông nghênh, nên cô không thể hạ giọng nói xin lỗi, và cũng bởi vì phản nghịch, nên cô luôn nghĩ một đằng nói một nẻo.
Sau đó, Từ Nhan luôn cô đơn, tuổi càng lúc cang lớn, nhưng lại không hề muốn kết hôn
Cha mẹ nhà họ Từ nóng nảy, Từ Lỗi cũng gấp, vì vậy anh bắt đầu cuộc hành trình chọn chồng. Từ trong danh sách bạn học, chọn rồi lại chọn, chọn qua chọn lại, đồng thời cũng cho cha mẹ xem qua, rốt cuộc mới chọn lựa được một người. Vô cùng vui vẻ nói với Từ Nhan, thì lại bị cô cự tuyệt: "Nói cho anh biết, chuyện của tôi không cần anh quan tâm!"
"Cốp" Từ Nhan quăng điện thoại vỡ tan tành!
Lúc này Từ Nhan thật giống cái ống khói, đang không ngừng tóe ánh lửa.
"Tiểu Nhan, anh đã an bài cho em và cậu ta xem mắt." Bên tai càng không ngừng vang lên lời nói trong điện thoại của anh cả, khiến cô cắn răng nghiến lợi.
Chiếc điện thoại di động đáng thương bị chia năm xẻ bảy, cô đơn nằm trên đất, thật giống như đang dùng ánh mắt đáng thương của nó nhìn cô.
Từ Nhan suy nghĩ một lát, lại nhặt điện thoại di động lên, lắp ráp trở lại, mở máy, lại vẫn có thể sử dụng, cái này quả thật là cục gạch.
Vừa mới mở máy, điện thoại di động liền đột nhiên vang lên, nhìn thấy số, vẫn là anh cả. Cô liền không chút suy nghĩ cúp máy, nhưng điện thoại lại gọi tới, rồi cô lại cúp. Cứ lặp lại rất nhiều lần, thì một tin nhắn được gửi tới: Nghe!
Từ Nhan nhắn lại: anh đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, tôi không phải Đồng Diệp của anh!
Mới vừa gửi xong, điện thoại di động lại gầm to, Từ Nhan bị làm phiền không còn bình tĩnh, cô liền bấm nghe rồi nói: "Ông anh, anh rốt cuộc muốn thế nào? Còn gì nói nữa."
"Bé à?" Bên kia điện thoại lại truyền đến một giọng nói có phần dò xét.
"Đồng Diệp? Tại sao là chị?" Cô thật không ngờ lại là Đồng Diệp, còn tưởng rằng ông anh gọi tới làm phiền nữa.
"Bé à, sao lại tức giận thế? Ai chọc em?" âm thanh của Đồng Diệp vĩnh viễn đều dịu dàng thế này.
Từ Nhan đột nhiên nghĩ, cũng chỉ có Đồng
Chương 01
Diệp mới xứng với anh cả hung dữ của cô, đối với người nào cũng dữ dằn, nhưng gặp Đồng Diệp thì lại giống như con mèo.
Cúp điện thoại rồi, cô rất phiền não mở máy vi tính ra rồi cũng không biết mình nên làm gì, cô đột nhiên nghĩ đến diễn đàn mà Đồng Diệp nói. Diễn đàn đó cô cũng từng đăng kí, chính là lúc còn yêu đương với tiểu Triệu, nhưng vật đổi sao dời, tất cả đều không phải mình muốn thì có thể được. Nhàm chán đi dạo một lúc, không gửi bài nào mà chỉ xem, rồi nhớ tới trước kia mình tích cực và hứng thú với sự nghiệp trên diễn đàn cỡ nào.
Trước kia khi tham gia diễn đàn này, đều sẽ gặp phải một người đàn ông tên Cây Con Xiêu Vẹo, mỗi lần anh ta đều có thể kích thích sự tức giận và dữ dằn của cô, khiến cô mắng to trong bài viết, vì vậy cô cũng có một biệt hiệu là “Hỏa Tiễn Cô Cô”. Khi đó anh ta từng mắng cô: “Chưa gặp người phụ nữ nào nóng tính như cô, ai cưới cô thì quả là gặp ác mộng.” Cô lập tức trả lời: “Đâu có bắt anh lấy tôi, anh sợ cái gì.” Nhưng đối phương lại nói một câu lập lờ nước đôi: “Tôi thì lại muốn thử xem.”
Trước khi tán gẫu trên diễn đàn cũng nhiều, nhưng chỉ ở mức có hảo cảm thôi. Khi nào thì không còn viết bài trên diễn đàn nữa. Từ Nhan không biết, có lẽ do bận, có lẽ vì người đàn ông tên Cây Con Xiêu Vẹo kia đã không còn ở đây, cũng có thể do những nguyên nhân khác.
Tình cảm của ông anh và Đồng Diệp nhìn như một đuổi một chạy, nhưng có biết hai người kia là trời sinh một đôi, kết hôn là chuyện sớm hay muộn. Đột nhiên nghĩ đến mình, cũng nên tìm một người đàn ông để kết hôn rồi.
Từ Nhan, cho đến giờ em cũng chưa quên thằng nhóc đó sao? Nói cho em biết, em dám liên lạc với thằng nhóc đó, thì đừng có nhận anh là anh. Thạch Lưu đang ở thành phố em ở, anh đã gọi điện cho cậu ta, ngày mai hai người hãy gặp một lần. Điện thoại di động chớp nháy tin nhắn, mở ra lại xuất hiện hàng chữ này.
Từ Nhan không chút suy nghĩ trả lời, anh đừng có dùng giọng điệu của anh cả ra lệnh cho tôi, một người đàn ông bị mấy người lựa tới xem mắt không lọt nổi vào mắt của tôi. Muốn xem mắt thì tự bản thân mình tự đi, đừng lấy tôi khai đao! Anh dám dùng tôi khai đao, thì tôi sẽ khai đao với Đồng Diệp của anh!
Tin nhắn này vừa gửi, điện thoại của Từ Lỗi lại tới. Từ Nhan nhìn dãy số kia, cô đột nhiên nở nụ cười lạnh, bấm nghe, bên kia lại truyền đến tiếng hô của anh: “Em dám!”
Từ Nhan nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, đột nhiên âm thanh liền mềm xuống: “Ông anh thân yêu của em, em gái rất hiền lành, chỉ cần anh không buộc em quá đáng, thì mọi việc đều dễ thương lượng.”
“Em dám nói hươu nói vượn trước mặt Đồng Diệp, xem anh có lột da em không.” Bên kia Từ Lỗi đã giận đến nói thô tục rồi.
Từ Nhan cười lạnh: “Em có thể tác hợp hai người thì cũng có thể chia rẽ hai người. Anh, anh cần phải biết rằng, bây giờ Đồng Diệp có vẻ chăm sóc anh, nhưng đừng tưởng rằng lấy được mỹ nhân là có thể muốn làm gì thì làm. Từ Nhan em cũng không phải dễ trêu.” Nói xong, cụp một tiếng, cúp điện thoại, cũng không quản Từ Lỗi bên kia đang giận đến muốn điên.
Từ Nhan mặc dù thắng một trận nhỏ, nhưng cô biết anh cả và cha mẹ sẽ không tha cho cô, về phẩn người đàn ông xem mắt đó, làm ơn, chỉ có thể hữu duyên vô phận, ai bảo anh ta bị cha mẹ chọn trúng chứ?
Đi làm bận rộn, khiến Từ Nhan tạm thời có thể quên mất phiền toái trong cuộc sống, nhưng sau khi tan việc, lại không có địa phương giải trí nào, cô chỉ rất ưa thích ra bờ biển bơi lội, tự nhiên cũng sẽ kêu chị em tốt Đồng Diệp.
Cô và Đồng Diệp thường sẽ ra biển bơi lội, nằm ở trên ghế dựa, nhìn biển rộng, cũng có một cảm giác đặc biệt.
“Bé a, em thật sự quyết định không đi xem mắt sao?” Đồng Diệp vừa thoa kem chống nắng, vừa nhỏ giọng hỏi.
“Chị cũng khuyên em đi xem mắt?” Từ Nhan thẳng thân thể, nửa nghiêng nhìn Đồng Diệp, còn nói: “Có phải anh em bảo chị đến khuyên không?”
“Không phải, anh ấy không có nói gì với chị, chị chỉ cảm thấy Từ Lỗi ở quân khu, quen rất nhiều quân nhân ưu tú, cho nên…”
“Em không thèm…” Từ Nhan không chút suy nghĩ liền nói ra.
Đồng Diệp ngớ ngẩn, hỏi: “Em hận anh em?”
“Không hận, nhưng chỉ cần cha mẹ thích, em liền không thích.” Từ Nhan lại nóng nảy lên.
“Bé à, đừng quá cố chấp, cô chú cũng chỉ muốn tốt cho em, nhiều năm qua em không nhận bọn họ, bọn họ gấp gáp hơn ai hết.”
Từ Nhan không nói gì, chỉ nhàn nhã nằm ở trên ghế dựa, nhắm mắt lại, hưởng thụ hương vị nước biển, sự thanh tịnh và ánh mặt trời.
“Anh em nói, tuần này Thạch Lưu đó sẽ đến thành phố.”
Một câu nói bất thình lình của Đồng Diệp, tựa như quả bom nổ, Từ Nhan đột nhiên mở mắt, yên lặng nhìn Đồng Diệp.

Thứ Năm, 7 tháng 5, 2015

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC Chương 27: Bữa Tiệc Lâu Ngày Gặp Lại

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC
Chương 27: Bữa Tiệc Lâu Ngày Gặp Lại

Ánh đèn tím rực rỡ chạy dài tới tận bờ biển, tựa như những bọt sóng cũng được nhuộm màu dưới cảnh đêm…
Điểm vượt trội của một thành phố biển như Quỳnh Châu so với những nơi khác là đâu đâu cũng thấy cảnh đẹp, thế nên khách sạn du lịch cho dù có nằm tại một góc của thành phố thì vẫn hướng mặt về phía biển lớn đón gió xuân ấm áp, tận hưởng cảm giác ở một nơi sầm uất mà vẫn thanh tịnh, an lành. Khi Cố Sơ tới khách sạn du lịch thì buổi họp mặt đã bắt đầu. Ánh đèn tím rực rỡ chạy dài tới tận bờ biển, tựa như những bọt sóng cũng được nhuộm màu dưới cảnh đêm.
Vốn dĩ cô không định tới, vì cô sợ gặp mặt. Sợ gặp ai? Bắc Thâm? Hoặc là Lục Bắc Thần mấy ngày nay đang được các fan mạng F5 tới sắp nổ mặt? Cả một ngày trời, tâm hồn cô vẫn không thể bình tĩnh lại, cứ lang thang, lìa xa khỏi thân xác rồi tan tác. Tiêu Tiếu Tiếu đã gọi cho cô không dưới ba mươi cuộc điện thoại, cuối cùng cô vẫn quyết định tới.
Có lẽ Cố Sơ chỉ đang tìm một lý do, một lý do để có thể bình thản tham gia buổi họp mặt này. Mà lý do này chính Tiêu Tiếu Tiếu đã cho cô. Cô sợ Tiêu Tiếu Tiếu quá sốt ruột sẽ chạy tới nhà lôi cô đi.
Thật ra cô biết rõ, đây hoàn toàn chỉ là một cái cớ.
So với lần gặp trước, Tiêu Tiếu Tiếu lại béo thêm một vòng. Tuy nói là đã hai năm không gặp nhưng kiểu béo nhanh như khinh khí cầu này ít nhiều cũng khiến Cố Sơ sửng sốt. Nhìn thấy Cố Sơ, Tiêu Tiếu Tiếu rõ ràng rất phấn khích, ôm chầm lấy cô, hai mắt sáng rực: “Bảo bối! Sao cậu vẫn xinh thế này hả? Chẳng thay đổi chút nào.” Rồi cô ấy lại bổ sung thêm một câu: “Không đúng, cậu gầy đi rồi.”
Cố Sơ bị cô ấy ghì tới mức suýt tắt thở. Cô và Tiêu Tiếu Tiếu có chiều cao ngang nhau, đều là 1m68, nhưng cân nặng và bề ngang của Tiêu Tiếu Tiếu đã gần bằng hai Cố Sơ chập lại. Khi còn học đại học, Tiêu Tiếu Tiếu đã thích ăn quà vặt, miệng rộng nhưng lá gan thì lại tỷ lệ nghịch với “công suất”. Lúc mới nhập học, Tiêu Tiếu Tiếu được phân ngủ ở giường trên. Kết quả, cô ấy toàn lo mình sẽ bay từ trên giường xuống đất giống như siêu nhân Saiyan nên cả đêm mất ngủ. Cố Sơ bèn xung phong đổi giường cho cô ấy. Từ đó về sau, Tiêu Tiếu Tiếu mới thực sự kê cao gối ngủ yên.
Khó khăn lắm mới thoát ra được “móng vuốt” của Tiêu Tiếu Tiếu, Cố Sơ bèn bị cô ấy kéo vào trong phòng. Quả thực có không ít bạn học tới tham gia buổi họp mặt, nhưng đa phần đều là các anh chị khóa trên, cùng khóa với cô chỉ có lác đác vài người. Nhưng dẫu vậy, sự xuất hiện của Cố Sơ vẫn thu hút không ít ánh mắt, của cả những người cô quen và không quen.
Cô kéo kéo vạt váy với vẻ hơi mất tự nhiên, né tránh những ánh mắt “quan tâm” ấy. Đây giống như một buổi tiệc của những người lâu ngày không gặp, một party náo nhiệt, nhưng lại càng giống một nơi với những tranh đoạt danh lợi ấp ủ đã lâu, một chiếc thang trời khập khiễng. Bữa tiệc buffet đã làm dịu đi sự xa lạ. Những người phục vụ ăn mặc theo phong cách cung đình qua lại như con thoi giữa những chai vang đỏ được chuyển tới bằng đường hàng không. Hương rượu bao phủ. Những đàn chị trang điểm kỹ càng và những đàn anh với áo vest giày da đã không còn vẻ non nớt nữa, thay vào đó hoặc là sự lão luyện hoặc là sự giả tạo đã được năm tháng mài mòn.
Hôm nay Cố Sơ ăn mặc khá giản dị, chỉ có một chiếc váy đen nhỏ, thậm chí còn không đeo bất kỳ trang sức nào. Điều duy nhất khiến người ta ghen tỵ chính là xương quai xanh trắng trẻo, xinh xắn. Có người nhận ra cô bèn chủ động tới chào hỏi. Còn có một số người chỉ chỉ trỏ trỏ cô trong góc tối. Tới khi cô quay đầu, họ lại nói cười vui vẻ.
“Mặc kệ họ đi, rõ là ganh ghét.” Tiêu Tiếu Tiếu nắm chặt tay cô, trong ánh mắt vẫn còn một sự ngợi khen không thể che giấu: “Mấy người đó đố kỵ cậu xinh đẹp, trẻ trung hơn họ ấy mà.”
Cố Sơ vốn dĩ cũng chẳng quan tâm những điều ấy, chỉ mỉm cười mà không bắt chuyện. Cô đâu phải con ngốc, sao không biết mấy người đó đang nói gì về cô? Chỉ có điều bao năm nay cô đã sớm học cách tự thôi miên bản thân thế nên hôm nay mới có dũng khí tham gia buổi gặp mặt này. Cô nhìn xung quanh một vòng, loại khăn trải bàn nhập khẩu trắng đến nỗi khiến người ta phát hoảng, biển hoa trải dài vô tận, từng chiếc ly Hungary được đặt làm thủ công… Bầu không khí này khiến cô ngỡ ngàng như trở về quá khứ, có chút thân thuộc nhưng đa phần đã không còn phù hợp.
“Này, cậu biết chưa?” Tiêu Tiếu Tiếu cầm một ly cocktail từ chiếc khay của người phục vụ, đưa cho Cố Sơ rồi nói với vẻ thần bí.
“Biết chuyện gì?”
Tiêu Tiếu Tiếu nhìn trộm xung quanh một lúc lâu, có lẽ muốn tìm ai đó nhưng không tìm thấy. Cô ấy quay về phía Cố Sơ và nói: “Lục Bắc Thần ấy. Thì ra buổi họp mặt hôm nay do anh ấy tổ chức. Tớ còn tưởng là Lục Bắc Thâm chứ. Họ đều nói là đã gặp Lục Bắc Thâm, thật ra đều nhìn nhầm người cả.”
Cố Sơ không nói gì. Cô nắm chặt chiếc ly nhưng trái tim thì đang đập thình thịch, rất lâu sau mới hỏi: “Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”
Trong tay Tiêu Tiếu Tiếu đã có thêm một chiếc đĩa. Cô ấy lấy hoa quả vào đĩa, nói: “Lúc cậu còn chưa tới, Lục Bắc Thần đã xuất hiện một lần với tư cách người tổ chức. Trời ơi! Giống Lục Bắc Thâm y như đúc. Anh ấy giải thích với mọi người rằng Bắc Thâm là em trai anh ấy. Lần này anh ấy tổ chức buổi gặp mặt dưới danh nghĩa em mình.” Nói tới đây, Tiêu Tiếu Tiếu nhìn Cố Sơ chằm chằm với vẻ nghi hoặc: “Trước đây cậu có biết Lục Bắc Thâm còn có một người anh làm pháp y không? Anh ấy không phải Lục Bắc Thâm thật sao?”

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC Chương 26: Cậu Lạ Lắm

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC
Chương 26: Cậu Lạ Lắm

“Cuối tuần cậu có việc gì?” | “Hẹn hò.”
Biểu cảm của Lục Bắc Thần vẫn điềm nhiên như nước từ đầu tới cuối. Chỉ có điều anh hơi nghiêng đầu nhìn về phía La Trì, khóe môi lúc này mới cong lên rất nhạt nhòa. Anh nói: “Bây giờ cậu đã hiểu rõ tại sao tôi thích làm việc một mình rồi chứ?”
La Trì đương nhiên không biết anh đang định làm gì nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được tiếp theo đây sẽ chẳng có lời nào tốt đẹp. Quả không sai, Lục Bắc Thần lãnh đạm bổ sung một câu: “Vì một khi đồng đội là người có thị lực kém thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới hiệu suất công việc.”
Nghe xong, La Trì lập tức phì cười thành tiếng rồi vội vàng ngưng bặt. Khi nhìn lên pháp y Lưu, sắc mặt anh ta đã tái xanh. La Trì cũng hiểu ra ý của Lục Bắc Thần, lấy “thị lực kém” để ám chỉ anh ta làm việc không phân biệt rõ thứ chính và thứ yếu. Anh ta nhất thời có chút bực tức nhưng lại không dám quá lộ liễu: “Giáo sư Lục! Cấp trên rất coi trọng vụ án này. Tôi chỉ không muốn có bất kỳ manh mối nào bị bỏ sót từ phía pháp y.”
Lục Bắc Thần đút tay vào túi quần, từ tốn đáp: “Nếu đây chỉ là một vụ án nhỏ thì còn không đáng để tôi đích thân ra tay.”
Pháp y Lưu bị anh chặn họng, nhất thời không biết nên nói sao. Lục Bắc Thần nhìn về phía anh ta, cười mà như không cười: “Có lẽ pháp y Lưu cho rằng tốt nhất tôi cũng phải liệt kê rõ ràng từ lúc sinh ra tới bây giờ nạn nhân đã uống những loại thuốc gì? Từng tiêm vào những đâu? Hoặc là đã từng trẹo chân hay ngã lộn nhào ở những đâu?”
Pháp y Lưu há hốc miệng: “Ý của tôi là…”
“Từ tình trạng xương ngón chân trái của tử thi có thể thấy vết rạn là do tự tổn thương sau đó lành lại. Từ mức độ lành lặn có thể nhận ra ít nhất đã bị thương từ năm, sáu năm trước. Pháp y Lưu! Anh định bắt tôi liệt kê cả điểm này vào trong báo cáo? Muốn chứng minh điều gì đây? Chứng minh năm, sáu năm trước khi nạn nhân còn chưa có danh tiếng, hung thủ đã ủ mưu giết cô ấy? Anh cũng là pháp y, lẽ nào không nhận ra sự khác biệt của vết thương do chính mình gây ra và do ngoại lực tác động sao?” Lục Bắc Thần trầm tĩnh lại, nhấn mạnh từng chữ một.
La Trì đứng bên cạnh lại làm “sứ giả hòa bình”: “Ấy, mọi người đều vì vụ án cả mà, có suy nghĩ có ý kiến là chuyện hết sức bình thường. Như vậy rất tốt. Có lúc sẽ tìm ra được manh mối của vụ án từ những cuộc tranh luận đấy.”
Pháp y Lưu có vẻ gượng gạo, sau khi cười lớn mấy tiếng rồi bỏ đi. Lục Bắc Thần quay người đi xuống tầng. La Trì thấy vậy vội vàng theo sau: “Tôi phát hiện con người cậu rất khó hòa hợp đấy. Nói gì thì nói, pháp y Lưu cũng đã có thâm niên làm việc mười mấy năm trong cơ quan này. Cậu không thể nể mặt anh ấy một chút sao?”
“Phá án cần cái đầu, sao lại cần tới cái mặt?” Lục Bắc Thần cười khẩy, buông một câu.
La Trì vò đầu: “Giời ạ! Giờ đang ở trong nước, tóm lại không thể giải thích rõ bằng một, hai câu được.”
“Không nói rõ được thì khỏi nói nữa.”
“Vậy cậu cũng phải giải thích một chút với tôi đi chứ?” La Trì không bỏ cuộc.
Lục Bắc Thần lập tức dừng bước. La Trì suýt chút nữa thì đâm sầm vào anh.
“Cảnh sát La vĩ đại! Câu nói này của cậu nghe như oán phụ ấy.”
La Trì vừa nghe xong, lập tức giơ nắm đấm lên khuơ khuơ trước mặt anh: “Đừng tưởng tôi không nỡ đánh cái mặt này của cậu nhé!”
Lục Bắc Thần rướn môi cười, tiếp tục tảng lờ anh ấy.
“Với kinh nghiệm nhiều năm điều tra của tôi, trong vụ án của Tiêu Tuyết, cậu lạ lắm.” La Trì đuổi theo, đi song song với anh: “Tôi cũng chỉ vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cậu và trưởng phòng. Thì ra cậu chủ động nhận vụ án của Tiêu Tuyết. Theo tôi được biết, năm ngoái ở Mỹ có một lãnh đạo trong giới chính trị muốn bỏ ra một số tiền lớn mời cậu về giúp đỡ phá án cậu cũng không màng. Giờ cậu thậm chí lại thoái thác buổi giảng ở đại học Yale để cất công tới Quỳnh Châu nhận vụ án của Tiêu Tuyết, không đơn giản.”
Lục Bắc Thần chỉ khẽ cười, không đáp lại. La Trì huých bả vai vào người anh một cái, nét mặt chuyển sang vẻ khổ sở: “Cậu nói cho tôi biết đi mà, thỏa mãn cái tính tò mò của tôi một chút.”
Ai ngờ, Lục Bắc Thần vốn dĩ không mắc lừa anh ấy. Anh ném lại bốn chữ: “Không thể tiết lộ!”
La Trì gần như phát điên. Loại người cứng mềm đều không chịu như Lục Bắc Thần đúng là hiếm gặp. Anh ấy suy nghĩ rồi nói: “Không nói nữa, không nói nữa! Cậu xem, chúng ta đều lần đầu tiên tới Quỳnh Châu, ngày mai…”
“Cuối tuần đứng tới làm phiền tôi.” Lục Bắc Thần chặn lại những lời anh ấy muốn nói.
La Trì chớp chớp mắt: “Cuối tuần cậu có việc gì?”
“Hẹn hò.”
“Hẹn… Hẹn hò?” La Trì sửng sốt, lập tức phản ứng lại, vỗ vào đầu: “À, tôi hiểu rồi. Có phải cậu định cùng cô Lâm…”
“La Trì! Nếu cậu thất nghiệp nhất định phải nói với tôi đấy.” Lục Bắc Thần dừng lại, nhìn anh ấy, nói một cách nghiêm túc.
La Trì ngơ ngẩn, chỉ tay vào mình: “Tôi á? Thất nghiệp?”
“Phải! Nếu cậu thất nghiệp tôi sẽ giới thiệu cho cậu một công việc còn tốt hơn.” Lục Bắc Thần dịu giọng nói: “Tôi và tổng giám đốc báo giải trí phương Nam cũng từng có duyên gặp mặt, giới thiệu cậu tới đó làm chắc không thành vấn đề. Quan trọng là, cậu cực kỳ phù hợp.” Dứt lời, anh vỗ vai La Trì, sau đó bỏ đi thẳng.
La Trì đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, cuối cùng cũng bừng tỉnh, tức lộn ruột: “Lục Bắc Thần! Có ai chửi người không cần nói tục như cậu không hả?”

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC Chương 25: Pháp Y Phá Án, Quái Dị Mê Tín

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC
Chương 25: Pháp Y Phá Án, Quái Dị Mê Tín

Ngay cả bố mẹ Tiêu Tuyết cũng không biết chuyện dây đàn, sao cậu lại tường tận vậy?
La Trì cũng ngẩn ra, tỉnh lại một lúc mới nói: “Có khi nào là đàn luyện tập của Tiêu Tuyết không?”
“Anh La! Mấu chốt chính là cây đàn violon đó, dây đàn chỉ là phụ. Tuy rằng gia thế lai lịch của Tiêu Tuyết rất khá nhưng bố mẹ đều là kiểu người giàu thô thiển, đập tiền vào để cô con gái có thể bước lên một cung điện thanh cao. Đối với violon mà nói, chỉ lựa chọn cái đắt nhất chưa chắc đã là thích hợp nhất. Vậy thì trong việc đặt làm đàn violon, chắc hẳn Tiêu Tuyết sẽ có một người tri âm chứ?” Lục Bắc Thần từ tốn nói.
Một đồng nghiệp khác trong tổ chuyên án lên tiếng: “Tại nhà của Tiêu Tuyết, chúng tôi hoàn toàn không tìm thấy cây đàn được đặt làm như anh nói.”
“Có tìm được không là công việc của các anh.” Lục Bắc Thần nói: “Điều tôi có thể cung cấp cho các anh từ góc độ chuyên nghiệp chính là dây diễn tấu Oliv có giá rất đắt, có tiêu chuẩn cực cao đối với nhiệt độ và độ ẩm, thế nên Tiêu Tuyết chắc chắn sẽ có thói quen giữ gìn của mình.”
Nghe xong trưởng phòng gật đầu, yêu cầu mọi người thay đổi tư duy một chút để điều tra sâu thêm. La Trì nhìn Lục Bắc Thần chằm chằm, hạ thấp giọng: “Ngay cả bố mẹ Tiêu Tuyết cũng không biết chuyện dây đàn, sao cậu lại tường tận vậy?”
Lục Bắc Thần hừ một tiếng: “Muốn điều tra tôi? Được thôi, cứ được duyệt tổ điều tra đi đã.”
La Trì nhướng mày.
“Vì với IQ của cậu muốn điều tra tôi quá khó.” Lục Bắc Thần nói không chút nể tình.
La Trì nghiến răng kèn kẹt, cuối cùng giận dữ nói một câu: “Pháp y phá án, quái dị mê tín!”
Lục Bắc Thần hờ hững đáp một câu: “Con người tôi khá duy vật.”
La Trì biết mình nói không lại anh cũng biết điều trật tự.
“Cố Tư là nghi phạm, cần phải tiếp tục khai thác cô ta. Dẫu sao cô ta cũng là người trực tiếp xảy ra xung đột với Tiêu Tuyết.” Trưởng phòng đưa ra đề xuất.
Lục Bắc Thần ngồi đó, khóe môi cong cong cũng hạ xuống. Anh chăm chú nhìn vào tập tài liệu trước mắt, dáng hình bé nhỏ co ro trên sofa lại vô tình lướt qua trong đầu, cõi lòng tự nhiên dâng lên cảm giác bực bội. Anh lên tiếng, ngữ khí trở nên hơi cáu kỉnh: “Trước mắt không cần phải điều tra Cố Tư.”
La Trì nghe ra sự thay đổi trong giọng điệu của anh bèn lấy khuỷu tay huých vào người anh một cái, trong lòng vẫn còn khó hiểu. Người này trước nay không can dự vào mấy công việc phá án, sao bỗng dưng lại bất ngờ nói câu này? Lục Bắc Thần không để tâm tới ám hiệu của La Trì. Anh ngước mắt lên nhìn mọi người, giọng nói lại trở về với vẻ bình tĩnh mọi khi: “Chí ít thì trên hài cốt tôi không nhìn thấy chứng cứ nào liên quan tới cô ta. Xảy ra đánh lộn thì chắc chắn sẽ để lại vết cào cấu. Có tìm thấy ADN của cô ta cũng chẳng chứng minh được điều gì, thế nên bây giờ cảnh sát theo dõi cô ta sát sao cũng chỉ dây dưa thêm thời gian phá án mà thôi. Chi bằng dồn sức vào đối tượng đã bạo hạnh nạn nhân là hơn. Rất có thể Cố Tư chỉ là một đòn tung hỏa mù. Điều tra 12 tiếng đồng hồ, các anh đã hỏi ra được điều gì chưa?”
Câu hỏi cuối cùng khiến sắc mặt các thành viên tổ chuyên án trở nên ngượng ngập.
Trưởng phòng đương nhiên không muốn đắc tội với một nhân vật nổi tiếng như Lục Bắc Thần bèn tạm giảng hòa, nhưng cũng theo những gì ông ấy nói thì phải thay đổi phương hướng điều tra.
Sau khi buổi họp kết thúc, La Trì đuổi theo Lục Bắc Thần: “Cuối cùng tôi cũng được lĩnh giáo cậu máu lạnh cỡ nào rồi, cả trưởng phòng mà cũng không nể mặt.”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Lục Bắc Thần đi xuống cầu thang, thanh âm lạnh nhạt.
La Trì ít nhiều cũng hiểu tính cách của anh, lắc đầu thở dài: “Kiêu ngạo bướng bỉnh, nhưng mà cậu đích thực là có quyền.”
“Lời khen thì tôi xin nhận.”
La Trì còn định nói gì đó bỗng có người gọi ở phía sau: “Giáo sư Lục, xin dừng bước.”
Lục Bắc Thần và La Trì đồng thời dừng bước.
Đó là một bác sỹ pháp y của tổ pháp y. Vốn dĩ anh ta phụ trách hỗ trợ Lục Bắc Thần trong vụ án này nhưng Lục Bắc Thần đã quen đơn thương độc mã, rất nhiều lúc anh ta không thể xen vào.
“Pháp y Lưu! Anh tìm giáo sư Lục có việc gì sao?” La Trì chủ động hỏi: “Nếu có liên quan tới vụ án thì tôi không tránh mặt nữa.”
Pháp y Lưu giơ tay ra hiệu cho La Trì, ý bảo anh ấy không cần tránh mặt. Anh ta nhìn về phía Lục Bắc Thần, hắng giọng nói: “Giáo sư Lục! Hình như trên báo cáo khám nghiệm tử thi anh đã sót một điều.”
La Trì nghe thấy vậy lấy làm lạ bèn quay sang Lục Bắc Thần. Còn Lục Bắc Thần thì không hề tỏ ra kinh ngạc: “Ồ?”
“Theo những gì tôi quan sát được, trên xương ngón chân bên trái của tử thi có một vết rạn cực nhỏ, do ngoại lực gây tổn thương. Nhưng trong báo cáo của giáo sư Lục lại chỉ nêu ra dấu tích vết gãy trên xương bánh chẻ bên phải tử thi. Tôi nghĩ, với trình độ chuyên nghiệp của giáo sư Lục có lẽ không khó phát hiện ra xương ngón chân trái của nạn nhân có vấn đề chứ?” Pháp y Lưu ngước lên nhìn Lục Bắc Thần, góc độ này khiến anh ta không dễ chịu chút nào.
Chiều cao của pháp y Lưu cũng coi như bình thường, nhưng đứng trước mặt một Lục Bắc Thần cao 1m86 và một La Trì với chiều cao 1m83, trông anh ta như điểm thấp nhất của thung lũng. Anh ta chỉ có thể dùng ngữ khí dồi dào để chèn ép những áp lực đối phương mang tới.
Lục Bắc Thần biết trước khi anh tới Quỳnh Châu, vị pháp y Lưu này đã xem đã tử thi. Sau khi anh đến nơi mới toàn quyền phụ trách vụ án của Tiêu Tuyết, không để bất kỳ bác sỹ pháp y địa phương nào nhúng tay vào. Về cơ bản anh đích thân hoàn thành việc khám nghiệm tử thi và viết báo cáo. Thế nên việc pháp y Lưu bất ngờ nhắc tới vết thương ở xương ngón chân của tử thi anh hoàn toàn không cảm thấy ngỡ ngàng. Sau khi nghe xong, La Trì cảm thấy rất khó hiểu, lại nhạy cảm đọc được một số ý chất vấn và cảm giác mừng thầm từ đôi mắt của pháp y Lưu, ít nhiều có chút lo lắng…

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC Chương 24: Đồ Chơi Của Khỉ

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC
Chương 24: Đồ Chơi Của Khỉ

Chúng tôi có lý do nghi ngờ, đám khỉ đã coi đầu người làm đồ chơi của mình…
La Trì ngồi kế bên Lục Bắc Thần. Đợi anh nói hết mấy lời đó, anh ấy mới uể oải sát lại gần, thì thầm: “Cậu quanh năm tiếp xúc với người chết nhiều đến nỗi cả máu cũng lạnh ngắt. Nói gì thì nói, cậu cũng ở cùng với hài cốt của Tiêu Tuyết bao nhiêu ngày như vậy rồi, cứ kêu người ta là “tử thi, tử thi”, nghe xót xa lắm. À không đúng, cô ấy đã chết rồi, phải là ma.”
Lục Bắc Thần liếc nhìn một cái, mặc kệ mấy câu cợt nhả của anh ấy, tiếp tục báo cáo: “Căn cứ vào việc điểm cuối xương cổ tử thi thể hiện hình dạng không ngay ngắn, có thể chứng minh không phải do vũ khí sắc nhọn gây nên. Xung quanh lớp da thịt bị thối rữa có những vết cào mờ. Từ hình dáng to nhỏ của vết cào có thể suy đoán không phải hành vi của con người.”
La Trì cào cào mái tóc rối như tổ chim, tiếp lời: “Thông qua giám định của nhà côn trùng học, loài côn trùng giáo sư Lục lấy ra từ thi thể là loài sinh sôi trong điều kiện ẩm ướt, lớp vỏ mềm cực kỳ sợ ánh sáng, khi gặp ánh sáng trong vòng hai tiếng đồng hồ có thể chết tự nhiên. Qua mấy ngày liên tục tìm kiếm, cuối cùng chúng tôi đã tìm được địa điểm thích hợp nhất tại Nam Sơn để loài côn trùng này sinh tồn. Sau khi tiến hành kiểm tra chúng tôi phát hiện, vị trí có nhiều côn trùng ẩm ướt nhất, cây cối cũng “vàng thau lẫn lộn”, trong đó một loạt các cây có dấu vết từng bị người ta cắt sửa. Các đồng nghiệp khám nghiệm hiện trường đã chụp ảnh lại.”
Lục Bắc Thần nhìn lướt qua tài liệu hình sự trong tay, khẽ nói một câu: “Vết đứt gãy của cành cây rất gọn ghẽ, có thể nhận ra là dùng lưỡi kéo xâm nhập dần vào vị trí các nhánh của cành cây. Phía dưới nhánh cây có dấu vết từng bị đè, có lẽ là do lưỡi dưới của kéo tạo thành khi tiến hành đỡ lấy trọng lượng của cành cây. Người dọn dẹp hiện trường chắc hẳn đã sử dụng kéo làm vườn chứ hoàn toàn không dùng loại kéo bình thường dạng thẳng. Nam Sơn vốn dĩ đã hiếm người. Nơi côn trùng ẩm ướt xuất hiện lại là nơi ẩm thấp, sẽ chẳng có thợ làm vườn nào dâng tặng lòng tốt. Ngoài ra, trên vết đứt của cành cây có một chút lớp gỉ. Đây là một manh mối không nên xem nhẹ.”
“Thế nên có người sợ cảnh sát phát hiện ra chứng cứ đã đồng thời xử lý hiện trường. Người này suy nghĩ tỉ mỉ, làm việc lại không hoảng loạn, có thể thấy tố chất tâm lý rất tốt, vậy thì có lẽ sẽ làm trong những ngành nghề mang tính rủi ro cao, ví dụ như chứng khoán, đầu tư hoặc là kinh doanh. Chiếc kéo cắt tỉa có lớp gỉ, chúng ta có thể phân tích hạn sử dụng, nếu có khả năng sẽ điều tra được các thông tin về công xưởng sản xuất.” La Trì phân tích những manh mối Lục Bắc Thần đưa ra, ánh mắt tập trung lại trông cực kỳ nghiêm túc: “Vậy thì, chúng ta có thể thu gọn thêm một mức độ trong phạm vi điều tra các mối quan hệ của Tiêu Tuyết. Giáo sư Lục vừa nhắc tới tình trạng vết đứt gãy phần đầu mất tích của hài cốt, chí ít chúng ta có thể phán đoán rằng, thi thể của Tiêu Tuyết khi bị kéo tới địa điểm phát hiện xác mới xảy ra tình huống mất đầu. Chúng tôi phân tích số liệu vết cào thịt thối rữa mà giáo sư Lục đưa ra, nhất trí cho rằng do động vật mà thành. Thi thể bị lộ tại vị trí dồi dào ánh nắng mà loài vật vừa ưa nắng lại đông đảo ở Nam Sơn chính là khỉ. Chúng tôi có lý do nghi ngờ, đám khỉ đã coi đầu người làm đồ chơi của mình.”
Trưởng phòng như đang suy ngẫm gì đó, lật tài liệu ra.
La Trì sát lại gần Lục Bắc Thần: “Không hổ danh có “hỏa nhãn kim tinh”, đến chuyện kéo làm vườn mà cậu cũng nhìn ra được, đội đỡ mất chi phí tìm thêm pháp y thực vật học.”
“Nếu mắt cậu sáng hơn chút nữa thì biết đâu từ đầu đã có thể chạy thi với khỉ ngay rồi.” Lục Bắc Thần uể oải lên tiếng: “Có lòng tốt nhắc nhở cậu một câu, khỉ hoang trong núi rừng đa số đều không sợ người. Các cậu rất có thể sẽ trở thành đối tượng bị công kích.”
Dứt lời, thấy sắc mặt xám ngoét của La Trì, Lục Bắc Thần lại cố tình tỏ vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, làm như rất áy náy: “Xin lỗi nhé. Xem ra tôi nhắc muộn mất rồi.”
La Trì tức đến nỗi mặt tái xanh.
Trưởng phòng ra chỉ thị, tuyên bố vụ án lần này nhận được quá nhiều sự chú ý, tóm lại dù thế nào cũng phải nhanh chóng phá án nếu không áp lực của đội cảnh sát hình sự sẽ lớn hơn bao giờ hết. Đồng nghiệp của phòng kiểm nghiệm cũng giao nộp tài liệu. Chuyện này vốn dĩ không còn liên quan tới phạm vi công việc của Lục Bắc Thần nữa nhưng ánh mắt của anh khi lướt qua báo cáo chất liệu của sợi dây đàn vĩ cầm được dùng làm hung khí đó thì chợt nhíu mày.
“Đợi đã!” Anh ngắt lời báo cáo của đồng nghiệp phòng kiểm nghiệm.
Tất cả mọi người đều nhìn anh.
“Báo cáo đưa ra chất liệu của dây đàn là dây ni lông?” Lục Bắc Thần hỏi.
Người đồng nghiệp gật đầu: “Trước mắt đây là chất liệu được dùng làm dây đàn vĩ cầm nhiều nhất. Giáo sư Lục! Anh phát hiện ra điều gì sao?”
Lục Bắc Thần lập tức gập báo cáo lại, cả cơ thể cao lớn dựa ra sau ghế, nét mặt nghiêm túc, rồi nói: “Theo tôi được biết, đàn vĩ cầm của Tiêu Tuyết đều được đặt làm. Để có thể thể hiện đột phá sự cổ điển và thanh thoát của âm sắc, dây đàn vĩ cầm của cô ấy vẫn được sử dụng loại dây ruột truyền thống nhất. Cô ấy chỉ thích loại dây diễn tấu oliv[1]. Mà sợi dây đàn phát hiện ở hiện trường này rõ ràng không phải của Tiêu Tuyết.”
Mọi người ngỡ ngàng…
[1] Loại dây oliv: Là loại dây được đánh bóng, làm thủ công, có âm thanh tuyệt vời, có âm sắc rộng và phong phú, giai điệu đa dạng, phức tạp…

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC Chương 23: Dây Đàn Hoa Lệ

BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC
Chương 23: Dây Đàn Hoa Lệ

Tiêu Tuyết vừa xinh đẹp lại trẻ trung, cộng thêm việc có được một khả năng chơi vĩ cầm tuyệt vời, thế nên từ ngày ra mắt đến nay đã thu về không ít fan hâm mộ…
Mười hai tiếng đồng hồ sau, Cố Tư được thả ra. Việc con bé không hợp tác tuy rằng khiến phía cảnh sát hết cách nhưng cũng chưa loại bỏ được sự nghi ngờ của họ. Khi con bé về tới nhà, trái tim sắp nát vụn của Cố Sơ cuối cùng mới được đặt xuống. Cô hỏi chi tiết, ai ngờ Cố Tư bực bội rồi hằn học buông một câu: Tiêu Tuyết đó đúng là đồ ăn hại, chết rồi thì thôi còn làm liên lụy tới người khác. Cố Sơ nhận ra tâm trạng của Cố Tư tồi tệ hết mức nên cũng không hỏi nhiều nữa. Dẫu sao Cố Tư vẫn còn là trẻ con, phẫn nộ qua đi là bắt đầu khóc, vì ấm ức và vì những hoảng sợ dồn góp lại. Cố Sơ không nói gì cả, chỉ yên lặng ôm lấy con bé, để nó được khóc thoải mái.
Trên đời này không có bức tường nào không lùa gió. Cho dù công tác bảo mật của cảnh sát có kín kẽ cỡ nào vẫn sẽ tan rã trong một xã hội thông tin như ngày nay. Chuyện Tiêu Tuyết bị sát hại được báo chí tung ra. Ngay sau đó đám phóng viên cũng chợt hiểu ra mục đích thật sự khi vị nam thần trong giới pháp y đó “nhảy dù” tới Quỳnh Châu, những chuyên gia được mời từ ngoài về đều là những người có tiếng tăm ở nước ngoài, có thể thấy vụ án của Tiêu Tuyết không hề tầm thường. Nhà báo biết được chuyện Tiêu Tuyết bị dây đàn buộc quanh cổ, từ đó mà vụ án mất tích ly kỳ im ắng bấy lâu đã được định nghĩa lại, tiêu đề được thống nhất giật tít: Dây đàn hoa lệ vạch trần vụ án Tiêu Tuyết bị sát hại.
Tiêu Tuyết vừa xinh đẹp lại trẻ trung, cộng thêm việc có được một khả năng chơi vĩ cầm tuyệt vời, thế nên từ ngày ra mắt đến nay đã thu về không ít fan hâm mộ. Sau khi báo chí tung tin Tiêu Tuyết bị sát hại, những người sụp đổ đầu tiên chính là những người hâm mộ luôn ủng hộ cô ấy. Các diễn đàn thảo luận lớn, hàng loạt bài viết đều bàn tán về chuyện này, lên tiếng phê phán hung thủ, nhất thời khiến cho lượng tìm kiếm trên baidu vọt lên vị trí hàng đầu, liên tiếp gây áp lực cho các lực lượng phá án.
“Cá nhân tôi cho rằng không cần phải giấu giếm mọi người về vụ án của Tiêu Tuyết. Phía cảnh sát cần phải có một số lời thanh minh khách quan với bên ngoài.” Trong buổi họp, La Trì đưa ra ý kiến của mình: “Cô ấy là ngôi sao. Cái nghề nghiệp “bắt lửa một tý là cháy” này một khi xảy ra chuyện, anh càng che giấu sẽ càng tồi tệ. Dù sao giờ cũng đã bị đám nhà báo tung tin rồi, tôi cảm thấy đây chẳng phải chuyện gì xấu, còn có thể thu thập manh mối từ mọi người, giúp cho cảnh sát chúng ta nhanh chóng phá án.”
Các nhân viên có mặt trong buổi báo cáo ai cũng mặc cảnh phục đứng đắn, chỉ có hai người rõ ràng chẳng ăn nhập gì với bầu không khí xung quanh. Một người chính là La Trì đang phát biểu. Liên tục mấy ngày không nghỉ không ngủ đã khiến hình tượng của anh ấy trông có vẻ khôi hài, râu ria xồm xoàm, đầu tóc như tổ chim, chiếc áo phông màu xám trắng kết hợp với chiếc quần bò đậm màu, gấu quần còn dính mấy cọng cỏ, có thể nhận ra đó là kết quả khi có sự tiếp xúc thân mật với thiên nhiên.
Người còn lại hoàn toàn trái ngược với La Trì. Áo sơ mi trắng sạch sẽ, chiếc quần Âu đen được cắt may phù hợp, cúc áo sơ mi không được cài cẩn thận mà được mở bung ba cúc, cổ tay áo được xắn lên để lộ ra cánh tay nhỏ rắn rỏi, trông rất thoải mái, nhàn nhã. Đó chính là Lục Bắc Thần. Trong quá trình La Trì báo cáo công việc, anh luôn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trông trưởng phòng có vẻ tiến thoái lưỡng nan, đã sắp tới lúc về hưu còn gặp phải một vụ án như thế này quả thực khiến người ta đau đầu. Nói tới ông ấy, năm xưa cũng là một người phá án tài ba, đã dẫn dắt đội ngũ của mình xông pha biết bao mưa gió mới tới được vị trí trưởng phòng. Thời kỳ trước đây của ông ấy nguồn thông tin không phát triển như bây giờ. Phá án là phá án, lòng không nghĩ ngợi gì khác. Xã hội hiện nay thay đổi quá nhanh, khiến một người đã lạc hậu như ông ấy luôn cảm thấy khó xử. Những người trẻ khi phá án có nguyên tắc của họ, ông ấy có thể hiểu được. Thế nên sau khi nghe được những lời của La Trì, ông ấy chỉ còn cách tán đồng. Việc đã đến nước này cũng đành phải đương đầu với khó khăn.
Tới lúc lắng nghe báo cáo pháp y, cuối cùng Lục Bắc Thần cũng mở mắt. Sau khi nộp tài liệu lên trên, anh nói với ngữ khí lãnh đạm: “Bây giờ, chiếc đầu còn mất tích đã không còn quá nhiều ích lợi đối với kết luận của tôi nữa. Đương nhiên, tìm được đầu là chuyện ắt phải làm, dẫu sao thì cũng chẳng có người thân nào lại mong con gái của mình chết không toàn thây. Sau khi khám nghiệm mẩu da và mô cơ trên sợi dây đàn vĩ cầm vòng quanh cổ tử thi thì chỉ có ADN thuộc về nạn nhân, không phát hiện được dấu vân tay của người khác. Nếu dựa theo kết luận vết hoen tử thi lúc trước tôi đưa ra, vậy thì hiện tượng này đã hoàn toàn chứng minh được đối phương có ý đồ, có âm mưu khi ra tay sát hại. Vì vậy, theo tôi suy đoán, dù có tìm được xương đầu thì những chứng cứ thể hiện ra ngoài chắc chắn cũng sẽ là tự sát. Còn cần mọi người tìm ra phần xương đầu đó để chứng minh thêm cho quan điểm cá nhân của tôi.”
Trong lúc anh phát biểu ý kiến, nhân viên chuyên án đang chăm chỉ ghi chép vì mỗi câu nói của Lục Bắc Thần đều có thể là một manh mối cực kỳ quan trọng đối với việc phá án…