NGƯỜI TÌNH MỚI CỦA QUAN NGOẠI GIAO
Chương 10: Cô cố ý phải không?
Thực xin lỗi, Lục bộ, tôi đến sớm!”
Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy Kiều rút đầu vào xe, ánh mắt nhẹ rơi vào trên mặt Tô Noãn đang ngủ say, nghiêng khom người, một cánh tay dài vòng qua phía sau đầu gối cô, nhẹ nhàng mà đem cô ôm lấy.
Ôm cô cũng không dùng sức, quá nhẹ rồi, tựa hồ trừ bỏ một thân như bộ xương khô, chỉ có bọc bên ngoài một lớp da.
Anh ôm cô, đang muốn đi về phía Mercedes, động cơ xe vốn im lặng đột nhiên vang lên, sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của anh, Mercedes lao vụt đến, mà anh thì còn ôm người đứng tại chỗ.
Lục Cảnh Hoằng một tay ôm Tô Noãn, lấy di động ra, ấn nút gọi, giọng nói lạnh lẽo nghiêm nghị:
“Ai cho cậu đi, lái xe quay lại!”
Bên kia điện thoại trầm mặc trong phút chốc, sau đó là tiếng Kiều đầy áy náy giải thích:
“Lục bộ, đây là đường xe một chiều…”
“Kiều, trước kia thế nào tôi không phát giác ra cậu có năng lực biện hộ?”
Lục Cảnh Hoằng sắc mặt lạnh lẽo âm trầm, nói xong trực tiếp cúp điện thoại, anh nhìn cô gái trong ngực, cô đem tất cả tin tưởng mà giao phó cho anh, bằng không như thế nào có thể an nhiên như thế?
Tầm mắt của anh thất lạc vào bàn tay mềm mại đang nắm chặt vạt áo anh, trên ngón vô danh, đeo một chiếc nhẫn kim cương thật to, cho dù là trong đêm tối, cũng không cách nào che dấu kim cương tỏa sáng chói mắt.
Anh nhớ tới một ngày của hai năm trước, Thiếu Thần bỗng nhiên xuất hiện trước cửa đại sứ quán Na Uy, lưng đeo túi hành lý to lớn, trước ngực treo máy ảnh chụp hình, giống như một nhà thám hiểm chuẩn bị đi xa.
Nước Pháp lãng mạn cuối cùng cũng không lưu lại được lòng của thiếu niên nhiếp ảnh gia này, trong quán cà phê, Thiếu Thần ngồi đối diện anh, cười nói cho anh biết, bản thân quyết định trở về nước.
“Là bởi vì cô gái kia sao?”
Anh uống một ngụm nhỏ Cappuccino, thâm thúy nâng lên đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngưng mắt nhìn người con trai trong suốt như ánh mặt trời đối diện, hỏi thăm của anh lập tức nhận được vẻ cam chịu của Thiếu Thần.
Thiếu Thần cười đến quá mức tốt đẹp, anh há lại đoán không ra ẩn ý đằng sau nụ cười này?
“Cháu vẫn tin tưởng, cô ấy chính là người mà cháu muốn tìm kiếm cả đời, lần này trở về, cháu nghĩ kỹ rồi, mặc kệ đáp án của cô ấy là gì, cháu cũng sẽ không rời đi.”
Thiếu Thần lấy ra một tấm hình đặt trước mặt anh, yên lặng nhìn sơ qua, ngẩng đầu chân thành tha thiết nhìn anh, nói ra thỉnh cầu của mình:
“Chú út, chú đồng ý giúp cháu hai nguyện vọng, bây giờ cháu muốn chú thực hiện nguyện vọng thứ nhất.”
Anh không biết Thiếu Thần từ đâu mà biết được, anh quen biết bậc thầy chế tạo kim cương nổi tiếng ở Nam Phi – Tobias và 8226; khổ cực, khi Thiếu Thần lên tiếng xin anh thuyết phục Tobias chế tạo một chiếc nhẫn kim cương thì anh có kinh ngạc trong chốc lát.
Anh yên lặng nhìn cô gái trong hình, kinh ngạc rốt cục là người phụ nữ như thế nào, lại làm cho Thiếu Thần cam nguyện lấy nguyện vọng lúc còn nhỏ tới yêu cầu anh.
Anh không hiểu tình yêu, cũng không cách nào thể nghiệm tình yêu khắc cốt ghi tâm trong lòng, nhưng anh đúng là vẫn đồng ý.
Vô luận có phải hay không một nhiệm vụ gian khổ, anh cũng không muốn từ chối, anh đã sớm muốn thực hiện hai nguyện vọng này, hôm nay cơ hội tới, anh tự nhiên sẽ không bỏ lỡ vô ích.
Lục Cảnh Hoằng rũ mắt nhìn chiếc nhẫn ở ngón giữa Tô Noãn, đột nhiên, anh nhớ lại nét mặt Tobias lúc ấy, có kinh ngạc, cũng có vui mừng, khi anh nói ra, anh muốn anh ta giúp chế tạo ra một chiếc nhẫn kim cương đặc biệt.
Tobias, trước khi di cư đến Na Uy, liền tuyên bố ra bên ngoài là sẽ không đụng vào việc chế tạo kim cương nữa, nên thỉnh cầu của anh chỉ đổi lại được sự từ chối khéo léo của Tobias.
Nhưng trước khi anh đi, Tbias đưa đến tay anh chính là một chiếc nhẫn có sẵn:
“Ansel, gratulations on finding your soulmate!” (Ansel, chúc mừng cậu tìm được linh hồn bầu bạn cùng cậu!)
Đó là tín vật đính ước của anh ta cùng vợ 40 năm trước, anh nhận lấy chiếc nhẫn kim cương trân quý này, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt:
“Thank you!”
Nội tâm của anh mặc dù áy náy nhưng cũng không lên tiếng giải thích, anh cần thực hiện nguyện vọng mà anh đã từng hứa, mà chiếc nhẫn là kết quả tốt nhất.
Chỉ là anh không ngờ tới, đến cuối cùng, hai nguyện vọng này cũng sẽ vì cùng một người mà thực hiện.
————–
Chiếc xe Mercedes đen bóng chậm rãi lướt qua, dừng lại trước mặt Lục Cảnh Hoằng, cũng kéo lại suy nghĩ của anh, ngước mắt, liền thấy Kiều vội vàng xuống xe, lại nhìn thấy anh đang ôm lấy Tô Noãn thì dừng bước không tiến lên.
“Lục bộ, mời lên xe!”
Kiều khom người mở cửa xe, cung kính chờ đợi, Lục Cảnh Hoằng lần nữa ôm lấy Tô Noãn, cũng không cần mượn tay người khác, đem Tô Noãn ngủ say để vào bên trong xe, động tác dịu dàng nhẹ nhàng linh hoạt, sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Kiều, vòng qua đuôi xe, từ phía bên kia lên xe.
Xe khởi động, chạy xuyên vào con đường bao phủ màn đêm, Lục Cảnh Hoằng quay đầu, nhìn Tô Noãn đang ngủ ngon lành bên cạnh, thấy rõ tư thế ngủ của cô thì giữa mi của anh không để lộ dấu vết mà nhíu lại.
Đầu cô nặng trĩu dựa vào đầu vai anh, đôi tay bắt lấy vạt trước áo sơ mi anh, dấu vết nhăn nhúm nói cho anh biết, cô nắm chặt bao nhiêu.
Cánh tay của anh bị cô đè ép, tư thế cứng ngắc khiến cho anh cảm thấy từng đợt tê dại, muốn đưa tay đẩy cô ra, lại trông thấy dung nhan yên tĩnh ngủ ngon thì đành bỏ qua ý niệm “xúc động” trong đầu.
“Lục bộ, kỳ thật anh trước tiên có thể dùng tay trái nâng đầu Tô tiểu thư lên, sau đó lấy tay phải ra, đem Tô tiểu thư ôm vào trong ngực, như vậy tay của anh cũng sẽ không tê!”
Kiều ngồi ghế lái phía trước đột nhiên nói chen vào, mắt thỉnh thoảng liếc trộm kính chiếu hậu, nhìn thấy cấp trên của mình do dự hành động, lập tức tốt bụng nhắc nhở.
Lục Cảnh Hoằng nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhiệt tình của Kiều một cái, nhìn tới đôi mắt lần nữa đang liếc trộm trong kính chiếu hậu, lạnh lùng ra lệnh:
“Lo tốt việc lái xe của cậu đi.”
Kiều lập tức im miệng, ngoan ngoãn đem tầm mắt nhìn ở đằng trước, không hề mong muốn nhìn lén tình cảnh phía sau nữa, nhưng vẫn là không nhịn được giương lên khóe môi cười trộm.
Người đàn ông gặp phải bất kỳ tình trạng khẩn cấp cùng lâm nguy nào cũng không hề sợ hãi, thì ra là cũng có thời điểm đặc biệt, mặt lạnh xem ra mãi mãi không thay đổi thế nhưng cũng sẽ hồng lên.
Chợt xe thắng gấp một cái, Tô Noãn đang ngủ say cũng bởi vì quán tính, đột nhiên rời khỏi đầu vai Lục Cảnh Hoằng, vọt thẳng tới lưng ghế dựa phía trước.
Vậy mà, trước khi cái trán của cô đụng vào lưng ghế ngồi cứng ngắc phía trước, một bàn tay to đã chắn trước mặt cô, êm ái dán sát vào cái trán cô, ngăn cản cô va chạm.
Lục Cảnh Hoằng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rơi vào lòng bàn tay anh, có chút mờ mịt, bản năng phản ứng vừa rồi, ngoài dự liệu của anh, anh không ngờ, mình sẽ giơ tay đệm cái trán cho cô.
Xe lần nữa khởi động, Tô Noãn ngủ say bất tỉnh nghiêng ngã lui về phía sau, mà anh, lại đưa ra cánh tay khác, trước khi quay trở lại chỗ ngồi đỡ lấy phía sau ót cô, ôm cô vào trong lòng.
Một loạt động tác, nước chảy mây trôi hoàn thành, quá mức lưu loát, giống như từng làm qua vô số lần, trên thực tế, đây là lần đầu tiên anh chủ động ôm một người con gái vào ngực.
Ở cổ, là hơi thở ấm nóng cô phả ra, ở ngực, là cảm giác mềm mại mà khuôn mặt cô mang đến, cổ của anh dần dần chuyển động, bàn tay gác trên vai cô từ từ nới lỏng.
Anh lặng lẽ dời đi tầm mắt, nhìn phong cảnh vun vút đi ngược hướng con đường ngoài cửa sổ, duy trì tư thế này, bên tai lắng tiếng ngáy nhỏ nhẹ của cô
Chiếc xe hơi lịch sự tao nhã chạy xuyên qua các căn biệt thự xa hoa, lướt qua khu vườn rộng lớn, dừng lại ở khu nhà cao cấp nằm sâu bên trong, cửa sau xe mở ra, một bóng dáng cao to rơi vào trong bóng đêm.
“Lục bộ, Tô tiểu thư cô ấy…”
Lục Cảnh Hoằng quay đầu lại thấy Tô Noãn nằm ngửa ra chỗ ngồi, thu lại lông mày, hướng cửa xe trước đang đóng, ra chỉ thị cho Kiều:
“Đưa cô ấy về nhà.”
Kiều xuyên qua cửa sổ xe, nhìn Lục Cảnh Hoằng cất bước đi xa, hơi liếc mắt nhìn Tô Noãn ngồi phía sau, bất đắc dĩ thở dài, và khởi động xe.
Tiếng bước chân rời rạc vang lên rõ ràng ở giữa hành lang, Lục Cảnh Hoằng dừng lại trước một cánh cửa, anh giơ ngón trỏ tay phải lên, liên tục ấn các con số trên bàn phím trên cửa, một tiếng “cạch” liền mở ra.
Ở khu đổi giày trước cửa, Lục Cảnh Hoằng bật đèn lên, trong nháy mắt, cả phòng liền sáng như ban ngày, anh lẳng lặng đi xuyên qua phòng khách vắng vẻ, trực tiếp vào phòng ngủ.
Khi anh từ phòng ngủ đi ra, bộ tây trang trên người chính thức được thay, thay vào đó là một chiếc áo lông cừu cổ trể hình chữ V màu xám nhạt, tay áo xoắn đến khủy tay trông có vẻ tùy ý mà lười biếng, phù hợp với chiếc quần dài màu trắng gạo, làm cho anh tăng thêm vài phần hương vị của người đàn ông gia đình.
Đi tới trước tủ lạnh, anh rót một ly sữa tươi, từ từ uống một hớp, cảm xúc lạnh lẽo đập vào đầu óc anh, anh nhẹ nhàng đem nó nuốt xuống.
Kính không gọng trên sóng mũi anh cũng đã biến mất, đôi mắt màu hổ phách che dấu quanh năm sau tròng kính, cho thấy một chút mệt nỏi, vừa định đi về thư phòng, liền đột nhiên bị tiếng chuông cửa hấp dẫn lực chú ý.
Lục Cảnh Hoằng mở cửa, liền thấy Kiều đỡ Tô Noãn bất tỉnh nhân sự đang đứng ở trên hành lang sáng ngời, trước khi chân mày anh toát ra vẻ không vui, Kiều đã lên tiếng trước:
“Lục bộ, Tô tiểu thư không mang theo chìa khóa nhà, trùng hợp là bạn cùng phòng của cô ấy cũng không có ở đó, tôi không biết nên đưa cô ấy đi đâu, không thể làm gì khác hơn là quay trở lại quấy rầy anh!”
Lục Cảnh Hoằng nhìn về phía Kiều, ánh mắt dừng lại thật lâu, khiến Kiều không nhịn được cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng quan sát, vẫn còn không quên bổ sung một câu:
“Tôi vội ra khỏi nhà, nên không có đem theo tiền!”
Cho nên, không cách nào thuê phòng khách sạn, Lục bộ, anh phải tin tưởng, tôi không phải cố ý đem người lại đây trả!
Lục Cảnh Hoằng tuấn mi nhíu lại, ánh mắt rơi vào trên mặt Tô Noãn, không truy cứu trách nhiệm của Kiều nữa:
“Chờ ở cửa, tôi đi lấy tiền!”
“Được, Lục bộ.”
Lục Cảnh Hoằng tầm mắt thản nhiên đảo qua Kiều tích cực phối hợp, đưa ly sữa tươi trong tay để lên giá giày, liếc nhìn Tô Noãn ngủ say, xoay người đi về phía phòng ngủ
Chỉ là, khi anh cầm tiền đi trở lại cửa thì trừ bỏ thân ảnh nhỏ nhắn ngồi tựa vào cửa, bóng dáng Kiều đã sớm không thấy đâu, rất rõ ràng, Kiều thừa dịp anh trở về phòng lấy tiền thì mượn cơ hội bỏ chạy rồi.
Trước sau như một duy chỉ có thuộc hạ là anh ta, làm sao dám một lần hai lượt làm trái mệnh lệnh của anh?
Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn xuống Tô Noãn ngồi trên mặt đất, đầu của cô khẽ tựa vào khung cửa, hai mắt nhắm chặt, lông mi thon dài an tĩnh mà xinh đẹp, giống như cánh bướm thu hồi, nhẹ nhàng đậu lên cánh hoa, an bình nghỉ ngơi.
Ánh mắt của anh liếc về phía khay trà trên sofa, nơi đó đặt điện thoại nhà, anh đi tới, bấm số Kiều, sau đó nghe thấy một tràng âm thanh, chân mày không kiên nhẫn càng nhíu lại hơn.
Xoay người lại, Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy một đôi con ngươi trong suốt sáng ngời, đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp kia, cho dù là sau khi cô uống say, cũng tản ra phong thái khác.
“Chú nhìn thật là đẹp mắt!”
Đây là câu đầu tiên khi Tô Noãn mở mắt ra, mơ hồ đến gần anh ngước nhìn, toét miệng cười hì hì, cơ hồ nịnh hót lấy lòng anh.
Lục Cảnh Hoằng cũng sẽ không vì lời tán dương này mà lộ ra nụ cười, chỉ nhìn cô một cái, liền đi tới trước cửa, bắt đầu đổi giày, anh tính tự mình đem tiểu tửu quỷ này tống ra khỏi cửa.
“Chú này, miệng tôi khát quá!”
Sợ rằng những lời này mới chính là ý đồ của cô, câu ca ngợi kia chẳng qua là cái chăn đệm, Lục Cảnh Hoằng từ trên cao nhìn xuống thấy Tô Noãn đáng thương lôi kéo ống quần anh, bình thản cầm lấy chìa khóa xe trên tủ giày.
“Tôi đưa cô về.”
Động tác lôi kéo ống quần anh của Tô Noãn dừng lại, môi hồng ngây thơ khẽ nhếch, sau đó theo cánh tay dài của anh, thấy được trên tủ giày có ly sữa, đôi mắt phượng say mê kia thoáng qua tia sáng mừng rỡ.
Lục Cảnh Hoằng mở cửa, tầm mắt quay lại, đập vào mắt là Tô Noãn ghé vào trên tủ giày, bưng ly sữa tươi mà anh đã uống, trong tình cảnh đó đưa vào miệng.
Thân ảnh cao to ưu nhã chuyển động, trước khi môi cô kịp chạm vào ly, ngón tay của anh chặn lấy miệng ly, làm iệng cô chạm không được tới sữa tươi thuần trắng ngọt ngào kia.
“Tôi thật sự rất khát!”
Cô khẽ nhếch lên khuôn mặt phấn hồng, âm thanh vô tội mà lên án, hai tay đang cầm ly cũng bắt đầu dùng lực.
“Ly này không được!”
Thái độ của anh cứng rắn, không bởi vì cô buồn bã mà nhượng bộ, lực ở hai ngón tay cũng tăng thêm mấy phần.
“Tại sao không được?”
Cô rướn cổ lên, dò đầu, cố hết sức nhìn vào bên trong ly sữa tươi, hình như cả khuôn mặt cũng muốn đưa vào trong ly đi, thấy anh thủy chung không giảm lực, ủy khuất dẩu môi lên, lại vẫn không cam lòng nâng chặt cái ly.
Lục Cảnh Hoằng nhìn cái đầu màu nâu của cô đung đưa, giống như một con chuột nhỏ bé bởi vì không ăn được quả hạch mà buồn bực giận dữ, không nhịn được cảm thấy buồn cười.
Anh nhàn nhạt nâng lên bờ môi, trên khuôn mặt tuấn mỹ nụ cười còn chưa kịp mở rộng, liền cứng ngắc lại, anh nhíu mày, nhìn Tô Noãn đang le lưỡi liếm sữa tươi, chợt thu hồi ngón tay của mình.
Tô Noãn vui mừng cười một cái, bưng lấy ly, ừng ực uống xong hơn phân nữa ly sữa tươi, sau đó tiện tay đem cái để lại trên tủ giày, bất mãn nói thầm:
“Sao lại càng uống càng khát, chú này, chú cho thêm vào trong cái gì à?”
Lục Cảnh Hoằng quay đầu, ánh mắt dừng trên cái ly trống rỗng, chất lỏng trong suốt màu trắng ngà theo thành ly chảy xuống, anh nhìn thấy trên miệng ly lưu lại một dấu son môi nho nhỏ, che phủ dấu vết anh lưu lại vừa rồi.
Anh không trả lời, chỉ là tay để sau lưng không khỏi nắm chặt lại.
Hai ngón tay mới vừa rồi kẹp miệng ly, còn để lại một hồi cảm giác tê dại mềm mại tinh tế.
Cô mới vừa rồi không cẩn thận dùng đầu lưỡi liếm ngón tay của anh.
Cảm giác kia, tựa như trên cầu vượt, cô không tim không phổi cười, sau đó hôn lên môi anh.
“Chú này, tôi có thể uống một ly nữa được không?”
“Không thể, đi thôi.”
Lục Cảnh Hoằng xoay người, bước ra cánh cửa, trên hành lang, bước chân hơi có vẻ hỗn độn dừng lại, anh phát hiện giọng của mình có chút khàn khàn.
“Chú này…”
Lục Cảnh Hoằng nghe tiếng còn chưa hoàn toàn quay người lại, trong ngực liền đụng vào một thân thể gầy gò nhỏ nhắn, sau đó nghe thấy một tiếng “tôi muốn ói”, trên chiếc áo lông cừu sạch sẽ của anh, dính đầy chất dơ bẩn.
Anh nhíu mày hạ thấp con ngươi liếc nhìn Tô Noãn mệt lã ngồi bệt xuống dưới đất, nhìn lại quần áo dơ bẩn của mình, trong nháy mắt sắc mặt âm trầm, bờ môi căng thẳng, ở cạnh cửa khu nhà trọ, trực tiếp cởi áo ra, nhét vào cửa.
Cúi người muốn ôm lấy Tô Noãn lần nữa mất ý thức, lại bị một tiếng hét hoảng sợ chói tai cắt đứt.
Quay đầu nhìn lại, trên hành lang, một dì tuổi trung niên làm lao công ném cây lau nhà trong tay, đang dùng một loại ánh mắt nhìm chằm chằm vào người đàn ông dâm loạn, sau mấy giây, đột nhiên xoay người chạy trối chết, trong miệng kêu:
“Người tuổi trẻ bây giờ thật là càng ngày càng kỳ cục rồi!”
Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn thân hình trắng nõn gầy gò trong lồng ngực mình, mặt không chút thay đổi nâng lên khóe môi, xốc con chuột hoa trên mặt đất mang đến cho anh vô số phiền phức này lên, không hề thương hương tiếc ngọc, đi vào nhà trọ, nặng nề đóng cửa lại.
Thuận tay đem Tô Noãn ngủ say như chết đặt xuống ghế salon, Lục Cảnh Hoằng không để ý tới nữa, trở về phòng ngủ, lúc trở ra, trong tay cầm bộ quần áo, sau đó, đi vào phòng tắm.
Bên trong phòng khách an tĩnh, có thể loáng thoáng nghe thấy bên trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, giống như một khúc nhạc trong sáng yên tĩnh lưu loát.
Phân nữa phòng tắm là do lớp kính mờ tạo nên, giờ phút này dòng nước ngưng tụ thành từng giọt nước chảy, xuyên qua lớp thủy tinh, giọt nước trong veo chiếu sáng phía sau, mơ hồ phản xạ ra một bóng người, cao to, cao ngất, giống như là thời kỳ văn hóa phục hưng Hy Lạp, những người làm nghệ thuật cực kỳ mưu cầu danh lợi tìm kiếm pho tượng hoàn mỹ giống như cơ thể con người.
Ánh sáng chói mắt rọi vào mi mắt cô, Tô Noãn khó chịu nhíu chặt chân mày, ưm một tiếng, trực tiếp từ trên ghế salon té ngã ra đất.
Tô Noãn nhắm mắt chậm rãi từ trên sàn nhà lạnh lẽo ngồi dậy, xoa huyệt thái dương đang đau đớn, cố hết sức nâng lên mi mắt nặng trĩu, cô cảm giác muốn ói, ánh mắt mông lung tìm bốn phía, xiêu vẹo đứng dậy.
Dạ dày cô đột nhiên một hồi co rút kịch liệt, giống như lục phủ ngũ tạng đều cùng nhau kêu réo, cô che miệng mình, không để ý thân hình lay động, hướng tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm chạy tới.
Ý thức hỗn độn túm lấy cánh cửa mở ra, một luồng khí oi bức xông vào mặt, xen lẫn nhàn nhạt mùi thơm cỏ xanh, Tô Noãn lảo đảo vọt vào, theo bản năng quẹo trái ngồi xổm xuống, liều mạng ôm lấy bồn cầu nôn mửa liên tục.
Nước từ vòi hoa sen phun ra ấm áp, anh hơi ngước đầu, dòng nước mát lạnh chảy xuống ngũ quan tươi sáng mà ưu nhã, mái tóc đen như mực rối loạn dính đầy giọt nước trong suốt, chảy dọc theo cái gáy chậm rãi lướt qua xương vai xanh cùng lồng ngực gầy gò rắn chắc của anh, lưu lại dấu vết mập mờ.
Trên đỉnh lông mày anh tuấn, dính vài giọt bọt nước, dưới ánh đèn mờ ảo, lấp lánh lóe lên, hai mắt nhẹ khép, hàng lông mi rậm hơi run rẩy, trên gương mặt trắng nõn lộ ra một chút đỏ ửng, đó là kết quả ở dưới hơi nóng mù mịt.
Cho dù là anh lạnh lùng nhưng khí chất thanh nhã trong sáng, cũng bởi vì vậy mà lẫn vào vài phần tà mị mê người y hệt cây anh túc.
Cửa phòng tắm phát ra tiếng vang, kinh động tâm tư an tĩnh của anh, mở ra con ngươi thâm thúy, nghiêng đầu nhìn lại, còn cách màn nước thưa thớt, anh nhìn thấy thân ảnh đang cuộn tròn bên cạnh bồn cầu.
Lục Cảnh Hoằng luôn bình tĩnh như nước đáy mắt thoáng hiện lên kinh ngạc, mi dày nhíu chặt, không ngờ sẽ có người xông vào, muốn cầm lấy khăn tắm che chắn thân thể, lại phát hiện khăn tắm và quần áo đều treo phía trên đỉnh đầu Tô Noãn.
Bên trong phòng tắm ấm áp, tiếng nước chảy hòa lẫn tiếng nôn mửa, tràn ngập thần kinh đầu óc của anh, Lục Cảnh Hoằng có chút luống cuống, nước nóng tẩy rửa thân hình cứng ngắc của anh, cũng làm cho tầm mắt của anh mơ màng.
Tình huống bất ngờ như vậy, trong 32 năm qua chưa bao giờ xảy ra, đối với lần này anh cũng không có làm gì đề phòng, thế nên thật sự xảy ra thì anh chỉ có thể giật mình sững sờ đứng bất động tại vòi hoa sen, cho đến khi cô gái ôm bồn cầu đột nhiên ngẩng đầu lên.
Tô Noãn đỡ nắp bồn cầu, thân hình hoảng hốt đứng lên, khó chịu chép miệng, mắt phượng híp lại, ợ một hơi rượu, sóng mắt mê say lưu chuyển mọi nơi, bĩu môi la hét:
“Nước… nước…”
Lục Cảnh Hoằng sắc mặt càng khó coi, trước ánh mắt nhìn sang của Tô Noãn thì bỗng nhiên xoay người, để lại phía sau lưng trần truồng cho Tô Noãn đói khát đang liếm lấy môi.
Anh cầu nguyện cho cô sẽ tự mình ngoan ngoãn đi ra, vẫn là tự mình tự làm, nhanh chóng đi lên lôi khăn tắm xuống, sau đó đem tiểu tửu quỷ này xách đi ra ngoài?
“Ơ, nước ở đây như thế nào lại nóng như vậy!”
Trong khi Lục Cảnh Hoằng vẫn còn rối rắm nghĩ cách làm sao đuổi Tô Noãn đi thì phía sau anh liền vang lên một giọng nữ bất mãn nói thầm, khoảng cách âm thanh rất gần, làm cho con ngươi anh co rụt lại, nhưng vẫn là lạnh lùng giáo huấn:
“Muốn uống nước thì lấy trong tủ lạnh, mau đi ra!”
Phía sau lưng im lặng khoảng thời gian dài làm i đen của anh hơi nhíu một cái, hơi nghiêng thân người, cảm nhận được đôi mắt rũ xuống dưới ánh sáng, bốn mắt giao nhau, hơi nước trong phòng tắm lặng lẽ bốc hơi.
Tô Noãn ngẩng mặt lên đón màn nước tí tách, cánh môi hé mở, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm giọt nước ngưng tụ trên cằm anh, theo giọt nước lăn xuống, từ từ chảy xuống, bắt đầu từ cổ, quét qua xương vai xanh, lồng ngực, bụng…
“Còn không đi ra ngoài!”
Lục Cảnh Hoằng áp chế tức giận, cúi đầu quát lớn, cho dù người tỉnh táo đi nữa, gặp phải loại tình huống này thì chỉ sợ cũng không cách nào giữ được bình tĩnh.
Tô Noãn nghe được lãnh ý tức giận, ánh mắt hoang mang dõi theo cặp đùi thon dài, lần nữa dừng ở giữa chân anh, mắt phượng xinh đẹp nháy mắt trợn to, da thịt gầy gò trắng noãn, nhẹ nhàng lộ ra làn nước, khiến cho cô không thoát khỏi cái nhìn hấp dẫn.
Hai hàng máu mũi loạt xoạt chảy xuống đôi môi hồng của cô, Tô Noãn sững sờ đưa tay sờ, nhìn thấy màu đỏ tươi trên mu bàn tay trắng nõn thì đầu óc cô tràn ngập mơ hồ không rõ, mang theo tiếng khóc nức nở căng thẳng:
“Chú, tôi bị chảy máu!”
Cô mở to ánh mắt hoảng sợ, giống một con thỏ bị làm cho kinh sợ, nói xong, liền muốn nhào về phía người đàn ông đối diện sắc mặt tái xanh, chỉ là còn chưa chạm đến thân thể của anh, đầu liền bị một cánh tay xinh đẹp đẩy ra.
Nửa gương mặt bên dưới của cô đỏ tươi một mảnh, hai hàng máu mũi chậm rãi chảy dọc xuống gần hết gương mặt, Lục Cảnh Hoằng đưa tay ngăn lại cô tiếp tục lao về phía trước, đôi mắt lãnh đạm sớm bị lãnh hiện tức giận thay thế.
Muốn lên tiếng răn dạy và quở trách cô gái không biết phân biệt lễ nghĩa này, lại nhìn thấy cô chân không, thân thể phong phanh ướt sũng dưới vòi sen thì mọi lời nói như tắc nghẹn ở cổ họng.
Đôi mắt phượng đẫm lệ kia vuốt ve, ngóng nhìn anh xin giúp đỡ, bên trong làn nước, sương mù che chắn thị giác anh, cũng làm tinh thần anh mê mang, dập tắt đi lửa giận bừng bừng của anh.
Yết hầu nhấp nhô lên xuống mấy lần, anh nới lỏng lực đạo trên tay, trầm giọng nói:
“Tôi đang tắm, trước hết cô ra ngoài chờ đi, tôi lập tức ra liền.”
Tô Noãn nghe vậy nhấp nháy đôi mắt mê ly đọng nước, theo đó hướng về phía anh cười sáng lạn, bàn tay mềm vốn lay cổ tay mạnh mẽ của anh, bỗng nhiên đưa về phía áo sơ mi ướt đẫm của mình.
“Chú này, người tôi thật khó chịu, chúng ta cùng nhau tắm đi!”
Anh không ngờ tới kết quả của việc tỏ thái độ mềm lòng của mình, là sự “cợt nhã” tệ hại hơn của cô, bình tĩnh trên mặt nháy mắt bị nứt ra, bàn tay to nắm chặt bàn tay trên nút áo cô, lạnh lùng nói:
“Cô biết mình đang làm gì sao!”
Ánh mắt lạnh lùng liếc nhẹ, lại thấy dòng nước chảy nhỏ giọt tùy ý lướt qua khuôn mặt, theo mặt cô chậm rãi chảy dọc vào bên trong người cô làm ướt sũng chiếc áo sơ mi, trên xương quai xanh xinh đẹp, giọt nước đọng trong suốt.
Rõ ràng là một sinh mệnh gầy yếu, lại tản ra khí chất xinh đẹp mê hoặc, trái lại khuôn mặt sạch sẽ kia trong suốt như đóa phù dung.
“Nếu không uống rượu được, thì không nên uống say, một người con gái biết kềm chế, vĩnh viễn…”
Anh còn chưa nói xong, một ngón tay mảnh khảnh liền dán sát vào môi anh, lòng ngón tay mềm mại vuốt ve đường viền bờ môi góc cạnh rõ ràng của anh, lại như châm một ngọn khói lửa thiêu đốt trái tim anh, dù cho, lập tức liền bị nước chảy cọ rửa giội tắt.
“Chú còn dài dòng hơn Đường Tăng nữa, mỗi lần đều giống như thục nữ, trừ bỏ gương mặt rất xinh đẹp, thật là cái gì cũng không đúng, tính khí thật là thúi, nói chuyện lại chanh chua…”
Lục Cảnh Hoằng mắt lạnh nhìn Tô Noãn cười hì hì đối diện tuôn một tràng phán xét anh, bị cô gọi là xinh đẹp thì trên khuôn mặt dần dần bao phủ mây đen, môi mỏng nhếch lên, vẻ lạnh lùng xa cách cùng khí chất lãnh liệt trên người lần nữa mờ mịt dâng lên.
“Cô uống say rồi!”
Căng thẳng nắm bắt cổ tay trái nhỏ nhắn của cô, cằm dưới khẽ nâng, tránh khỏi ngón tay nhỏ bé đặt dưới môi anh, cố đè nén tức giận trong lòng, muốn đem thân thể vặn vẻo của cô đẩy ra khỏi phòng tắm.
“Tôi không có uống sai, tôi thấy rất rõ mặt của chú!”
Người uống say vĩnh viễn sẽ không thừa nhận bản thân uống say, nếu như giờ phút này, anh cứ khăng khăng cô ấy uống say, cô ấy chỉ sẽ không ngừng mang đến phiền phức cho anh.
Chờ Lục Cảnh Hoằng ý thức được điểm này thì Tô Noãn đã chìa ra một bàn tay, nâng lấy mặt anh, khom người cười làm dòng nước chảy ướt mắt:
“Chú lớn lên thật sự không phải đẹp một cách bình thường nha!”
“Sau đó thì sao?”
Anh tỉnh bơ nhìn cô, trên khuôn mặt yên tĩnh không tìm thấy bất kỳ tâm tình gì, trừ bỏ, bàn tay nắm cổ tay cô không tự chủ tăng thêm lực đạo, tựa hồ như lúc nào cũng có thể đem cô văng đi.
“Cho nên…” Tô Noãn bĩu môi, mắt phượng khẽ híp, chiêm ngưỡng sắc mặt nghiêm nghị lạnh như băng của người đàn ông: “Có phải hay không Đường Tăng lớn lên cũng đẹp trai giống như chú vậy?”
Một phút đồng hồ sau, cửa phòng tắm bị mở ra, một bóng dáng càn quấy bị xách ra ngoài, sau đó lại bị buông ra hoàn toàn, nặng nề mà ngã trên mặt đất.
“Chú này, chú là giả mạo xã hội đen à?”
Lục Cảnh Hoằng khóe mắt giựt giựt, không thèm đáp lời cô, xoay người vào phòng tắm, giờ phút này trên người anh dính đầy nước chỉ vây quanh một cái khăn tắm to lớn, chỉ là gợi cảm như vậy cũng không ai thưởng thức.
Tô Noãn nằm ngã trên sàn nhà bằng gỗ, nấc lên một tiếng nho nhỏ, quay đầu lại nhìn cửa phòng tắm lần nữa khép lại, ướt chèm nhẹp, đầu vẫy vẫy, nước rơi loạn xạ trên sàn nhà sạch sẽ.
Cô chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, thân ảnh lắc lư qua lại, mới vừa đi hai bước, liền ngã nhào trên đất.
Lục Cảnh Hoằng mở cửa ra ngoài, liền nhìn thấy Tô Noãn nâng lên mu bàn tay không có bao nhiêu thịt, lau chùi khóe mắt, sau đó hai tay chống trên đất, hơi có vẻ vụng về mà đứng dậy.
Đôi mắt phượng mơ hồ kia, bên trong thực xinh đẹp, chảy xuôi màu sắc bi thương, ngọn đèn hắt xuống, chiếu rọi tia sáng lóe ra bên trong.
Cô nhẹ giọng hừ nhẹ hát, nghe không ra giai điệu, tiếng hát lúc nghe lúc không, lờ mờ, mơ hồ không rõ.
Vốn cơn giận đè nén trong người đang quay cuồng, chứng kiến bóng lưng buồn cười của cô thì cơn lốc xoáy tàn sát bừa bãi trong lòng không có cách nào trút xuống, ngũ quan lạnh lẽo của Lục Cảnh Hoằng nhiễm lên vài phần dịu dàng.
Con chuột hoa uống say này, có bản lĩnh ương ngạnh tự làm vui bản thân, cho dù chảy nước mắt, cũng sẽ làm cho sinh mệnh bi kịch của chính mình đột nhiên trở thành trò hề.
Anh nhàn nhạt nhìn, giống như đang xem một vở hài kịch, cho đến khi cô lảo đảo một cái, mới đúng lúc kịp thời tiến lên kéo lấy eo cô, ôm chặt thân thể đang trượt xuống của cô.
Tô Noãn cũng đột nhiên vươn tay, kéo mép áo màu trắng của anh lại, khi anh theo sức lực của cô cúi người thấp xuống thì cô ngước mắt ngắm nhìn anh, khóe miệng mím lại cười khẽ:
“Thật xin lỗi, chú, thật xin lỗi đã hôn chú, tôi chưa có được hôn qua bao giờ, cho nên mới mượn chú thí nghiệm một chút, thật sự rất xin lỗi!”
Nước mắt bắt đầu đong lại bên trong hốc mắt cô, nhưng thủy chung không có chảy xuống:
“Vốn là nghĩ cùng chú tắm rửa để tiết kiệm nước, không ngờ chọc cho chú không vui, cũng thực xin lỗi!”
Xung quanh mũi cùng miệng cô, còn lưu lại một mảng lớn vết máu, bộ dáng buồn cười mà quỷ dị, lại kết hợp với một đôi mắt thấm đẫm nước mắt mê hoặc lòng người, đành nén xuống đáy lòng giễu cợt của một người khán giả.
Cô dùng sức hút hút cái mũi, nhắm lại ánh mắt tràn đầy nước mắt, sau đó, ghé vào trong ngực của anh không động đậy được nữa.
Lục Cảnh Hoằng lẳng lặng đứng, anh nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, mang theo hương vị say rượu ngọt ngào, cánh tay bắt lấy áo anh từ từ rũ xuống.
Anh ôm lấy cô, mặt không chút thay đổi, hướng ghế salon đi tới.
Đầu tiên là anh đem đặt cô nằm tại chỗ đó, sau đó, cũng nghe thấy rõ tiếng lẩm bẩm trong miệng cô, cô cứ nói xin lỗi suốt.
Lục Cảnh Hoằng cầm trong tay một cái chăn tơ tằm, anh lê đôi dép vàng nhạt dừng lại bên người cô, ưu nhã ngồi xổm người xuống, anh định đắp chăn cho cô, lại nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của cô thì động tác trên tay hơi dừng lại.
Đây là lần đầu tiên anh, có bộ dạng nhàn hạ thoải mái này mà suy nghĩ về dung nhan của một người đang ngủ, tái nhợt, nhu nhược, mênh mông, bởi vì không hề mỉm cười, cho nên, cũng không cần phải che dấu nỗi khổ sở của cô nữa.
Anh cũng không biết mình tại sao phải vươn tay, nhẹ nhàng lau giọt lệ lặng lẽ chảy xuôi nơi khóe mắt cô, giọt nước mắt lạnh lẽo cũng nhỏ lên lòng ngón tay anh, hừng hực thiêu đốt da thịt anh.
“Cô là cố ý phải không?”
Anh ngắm nhìn bộ dáng an tường của cô, cúi đầu nói nhỏ ở vành tai cô, trong âm thanh tao nhã thâm trầm, lộ ra mơ hồ không vui.
Anh không thích bất luận kẻ nào chi phối suy nghĩ của anh, nhưng là, đối mặt với nước mắt của cô, thế nhưng anh lại không cách nào ngăn cản mình sinh ra tâm trạng đồng tình không giải thích được.
Nước mắt của con gái có lẽ thực sự là độc dược trí mạng nhất trên thế giới…
Ánh mắt của anh lướt qua quần áo ẩm ướt của cô, mới nhớ tới mới vừa rồi không chỉ một mình anh tắm, ý thức bản năng điều khiển bàn tay anh hướng tới hàng nút áo của cô, giữa không trung thì ngừng lại, ánh mắt xinh đẹp có một chút là không tự nhiên.
————-
Trong phòng ngủ an tĩnh yên bình, vang lên tiếng gõ cửa rời rạc, Lục Cảnh Hoằng bỗng dưng mở mắt ra, trong bóng tối, mở đèn bàn lên, ánh sáng chiếu cả căn phòng.
Anh vén chăn lên, hai chân thon dài, từ trên giường hạ xuống, mang dép vào, trong tiếng gõ cửa ầm ĩ từng hồi kia, sắc mặt khó chịu mà đi về phía cửa.
Tô Noãn sắc mặt suy sụp ngồi xếp bằng ở cạnh cửa, ý thức được cửa phòng mở ra, nhanh chóng ngẩng đầu lên, hướng về phía Lục Cảnh Hoằng nhếch miệng cười một tiếng:
“Tôi khát quá, nhưng tôi không tìm thấy nước nóng!”
Trên người cô mặc chiếc áo sơ mi đàn ông màu trắng sạch sẽ, phía dưới là một cái quần thường rộng thùng thình, trên chân giẫm đạp lôi kéo một đôi dép lỗi thời, đỉnh đầu là một mái tóc cực ngắn, nhìn thế nào, cũng thấy giống như là một tiểu lưu manh vô lại.
Lục Cảnh Hoằng nhìn cô một cái, mi tâm nhẹ nhíu, đi lướt qua cô, đi về phía phòng bếp, trong tủ lạnh chỉ có nước khoáng.
Khi anh đem một ly nước trở lại cửa phòng ngủ, thấy cửa phòng đóng chặt thì nhất thời trên mặt tràn đầy lo lắng, đưa tay vặn tay cầm cánh cửa, lại phát hiện bị khóa trái, cạnh cửa, còn có đôi dép lê bị chủ nhân để quên.
Chau lại chân mày, gõ cửa vài tiếng, nhưng không thấy có bất kỳ động tĩnh nào bên trong, Lục Cảnh Hoằng quay đầu đi, nhìn cái chăn trên ghế sopha trong phòng khách, đem ly nước uống một hơi cạn sạch.
Chất lỏng mát mẻ lướt qua cổ họng, anh cảm thấy dạ dày mình co quắp một trận, anh không khỏi tự hỏi trong lòng:
Lục Cảnh Hoằng, làm sao mày dám đồng tình với cô ấy?
Chương 10: Cô cố ý phải không?
Thực xin lỗi, Lục bộ, tôi đến sớm!”
Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy Kiều rút đầu vào xe, ánh mắt nhẹ rơi vào trên mặt Tô Noãn đang ngủ say, nghiêng khom người, một cánh tay dài vòng qua phía sau đầu gối cô, nhẹ nhàng mà đem cô ôm lấy.
Ôm cô cũng không dùng sức, quá nhẹ rồi, tựa hồ trừ bỏ một thân như bộ xương khô, chỉ có bọc bên ngoài một lớp da.
Anh ôm cô, đang muốn đi về phía Mercedes, động cơ xe vốn im lặng đột nhiên vang lên, sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của anh, Mercedes lao vụt đến, mà anh thì còn ôm người đứng tại chỗ.
Lục Cảnh Hoằng một tay ôm Tô Noãn, lấy di động ra, ấn nút gọi, giọng nói lạnh lẽo nghiêm nghị:
“Ai cho cậu đi, lái xe quay lại!”
Bên kia điện thoại trầm mặc trong phút chốc, sau đó là tiếng Kiều đầy áy náy giải thích:
“Lục bộ, đây là đường xe một chiều…”
“Kiều, trước kia thế nào tôi không phát giác ra cậu có năng lực biện hộ?”
Lục Cảnh Hoằng sắc mặt lạnh lẽo âm trầm, nói xong trực tiếp cúp điện thoại, anh nhìn cô gái trong ngực, cô đem tất cả tin tưởng mà giao phó cho anh, bằng không như thế nào có thể an nhiên như thế?
Tầm mắt của anh thất lạc vào bàn tay mềm mại đang nắm chặt vạt áo anh, trên ngón vô danh, đeo một chiếc nhẫn kim cương thật to, cho dù là trong đêm tối, cũng không cách nào che dấu kim cương tỏa sáng chói mắt.
Anh nhớ tới một ngày của hai năm trước, Thiếu Thần bỗng nhiên xuất hiện trước cửa đại sứ quán Na Uy, lưng đeo túi hành lý to lớn, trước ngực treo máy ảnh chụp hình, giống như một nhà thám hiểm chuẩn bị đi xa.
Nước Pháp lãng mạn cuối cùng cũng không lưu lại được lòng của thiếu niên nhiếp ảnh gia này, trong quán cà phê, Thiếu Thần ngồi đối diện anh, cười nói cho anh biết, bản thân quyết định trở về nước.
“Là bởi vì cô gái kia sao?”
Anh uống một ngụm nhỏ Cappuccino, thâm thúy nâng lên đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngưng mắt nhìn người con trai trong suốt như ánh mặt trời đối diện, hỏi thăm của anh lập tức nhận được vẻ cam chịu của Thiếu Thần.
Thiếu Thần cười đến quá mức tốt đẹp, anh há lại đoán không ra ẩn ý đằng sau nụ cười này?
“Cháu vẫn tin tưởng, cô ấy chính là người mà cháu muốn tìm kiếm cả đời, lần này trở về, cháu nghĩ kỹ rồi, mặc kệ đáp án của cô ấy là gì, cháu cũng sẽ không rời đi.”
Thiếu Thần lấy ra một tấm hình đặt trước mặt anh, yên lặng nhìn sơ qua, ngẩng đầu chân thành tha thiết nhìn anh, nói ra thỉnh cầu của mình:
“Chú út, chú đồng ý giúp cháu hai nguyện vọng, bây giờ cháu muốn chú thực hiện nguyện vọng thứ nhất.”
Anh không biết Thiếu Thần từ đâu mà biết được, anh quen biết bậc thầy chế tạo kim cương nổi tiếng ở Nam Phi – Tobias và 8226; khổ cực, khi Thiếu Thần lên tiếng xin anh thuyết phục Tobias chế tạo một chiếc nhẫn kim cương thì anh có kinh ngạc trong chốc lát.
Anh yên lặng nhìn cô gái trong hình, kinh ngạc rốt cục là người phụ nữ như thế nào, lại làm cho Thiếu Thần cam nguyện lấy nguyện vọng lúc còn nhỏ tới yêu cầu anh.
Anh không hiểu tình yêu, cũng không cách nào thể nghiệm tình yêu khắc cốt ghi tâm trong lòng, nhưng anh đúng là vẫn đồng ý.
Vô luận có phải hay không một nhiệm vụ gian khổ, anh cũng không muốn từ chối, anh đã sớm muốn thực hiện hai nguyện vọng này, hôm nay cơ hội tới, anh tự nhiên sẽ không bỏ lỡ vô ích.
Lục Cảnh Hoằng rũ mắt nhìn chiếc nhẫn ở ngón giữa Tô Noãn, đột nhiên, anh nhớ lại nét mặt Tobias lúc ấy, có kinh ngạc, cũng có vui mừng, khi anh nói ra, anh muốn anh ta giúp chế tạo ra một chiếc nhẫn kim cương đặc biệt.
Tobias, trước khi di cư đến Na Uy, liền tuyên bố ra bên ngoài là sẽ không đụng vào việc chế tạo kim cương nữa, nên thỉnh cầu của anh chỉ đổi lại được sự từ chối khéo léo của Tobias.
Nhưng trước khi anh đi, Tbias đưa đến tay anh chính là một chiếc nhẫn có sẵn:
“Ansel, gratulations on finding your soulmate!” (Ansel, chúc mừng cậu tìm được linh hồn bầu bạn cùng cậu!)
Đó là tín vật đính ước của anh ta cùng vợ 40 năm trước, anh nhận lấy chiếc nhẫn kim cương trân quý này, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt:
“Thank you!”
Nội tâm của anh mặc dù áy náy nhưng cũng không lên tiếng giải thích, anh cần thực hiện nguyện vọng mà anh đã từng hứa, mà chiếc nhẫn là kết quả tốt nhất.
Chỉ là anh không ngờ tới, đến cuối cùng, hai nguyện vọng này cũng sẽ vì cùng một người mà thực hiện.
————–
Chiếc xe Mercedes đen bóng chậm rãi lướt qua, dừng lại trước mặt Lục Cảnh Hoằng, cũng kéo lại suy nghĩ của anh, ngước mắt, liền thấy Kiều vội vàng xuống xe, lại nhìn thấy anh đang ôm lấy Tô Noãn thì dừng bước không tiến lên.
“Lục bộ, mời lên xe!”
Kiều khom người mở cửa xe, cung kính chờ đợi, Lục Cảnh Hoằng lần nữa ôm lấy Tô Noãn, cũng không cần mượn tay người khác, đem Tô Noãn ngủ say để vào bên trong xe, động tác dịu dàng nhẹ nhàng linh hoạt, sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Kiều, vòng qua đuôi xe, từ phía bên kia lên xe.
Xe khởi động, chạy xuyên vào con đường bao phủ màn đêm, Lục Cảnh Hoằng quay đầu, nhìn Tô Noãn đang ngủ ngon lành bên cạnh, thấy rõ tư thế ngủ của cô thì giữa mi của anh không để lộ dấu vết mà nhíu lại.
Đầu cô nặng trĩu dựa vào đầu vai anh, đôi tay bắt lấy vạt trước áo sơ mi anh, dấu vết nhăn nhúm nói cho anh biết, cô nắm chặt bao nhiêu.
Cánh tay của anh bị cô đè ép, tư thế cứng ngắc khiến cho anh cảm thấy từng đợt tê dại, muốn đưa tay đẩy cô ra, lại trông thấy dung nhan yên tĩnh ngủ ngon thì đành bỏ qua ý niệm “xúc động” trong đầu.
“Lục bộ, kỳ thật anh trước tiên có thể dùng tay trái nâng đầu Tô tiểu thư lên, sau đó lấy tay phải ra, đem Tô tiểu thư ôm vào trong ngực, như vậy tay của anh cũng sẽ không tê!”
Kiều ngồi ghế lái phía trước đột nhiên nói chen vào, mắt thỉnh thoảng liếc trộm kính chiếu hậu, nhìn thấy cấp trên của mình do dự hành động, lập tức tốt bụng nhắc nhở.
Lục Cảnh Hoằng nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhiệt tình của Kiều một cái, nhìn tới đôi mắt lần nữa đang liếc trộm trong kính chiếu hậu, lạnh lùng ra lệnh:
“Lo tốt việc lái xe của cậu đi.”
Kiều lập tức im miệng, ngoan ngoãn đem tầm mắt nhìn ở đằng trước, không hề mong muốn nhìn lén tình cảnh phía sau nữa, nhưng vẫn là không nhịn được giương lên khóe môi cười trộm.
Người đàn ông gặp phải bất kỳ tình trạng khẩn cấp cùng lâm nguy nào cũng không hề sợ hãi, thì ra là cũng có thời điểm đặc biệt, mặt lạnh xem ra mãi mãi không thay đổi thế nhưng cũng sẽ hồng lên.
Chợt xe thắng gấp một cái, Tô Noãn đang ngủ say cũng bởi vì quán tính, đột nhiên rời khỏi đầu vai Lục Cảnh Hoằng, vọt thẳng tới lưng ghế dựa phía trước.
Vậy mà, trước khi cái trán của cô đụng vào lưng ghế ngồi cứng ngắc phía trước, một bàn tay to đã chắn trước mặt cô, êm ái dán sát vào cái trán cô, ngăn cản cô va chạm.
Lục Cảnh Hoằng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rơi vào lòng bàn tay anh, có chút mờ mịt, bản năng phản ứng vừa rồi, ngoài dự liệu của anh, anh không ngờ, mình sẽ giơ tay đệm cái trán cho cô.
Xe lần nữa khởi động, Tô Noãn ngủ say bất tỉnh nghiêng ngã lui về phía sau, mà anh, lại đưa ra cánh tay khác, trước khi quay trở lại chỗ ngồi đỡ lấy phía sau ót cô, ôm cô vào trong lòng.
Một loạt động tác, nước chảy mây trôi hoàn thành, quá mức lưu loát, giống như từng làm qua vô số lần, trên thực tế, đây là lần đầu tiên anh chủ động ôm một người con gái vào ngực.
Ở cổ, là hơi thở ấm nóng cô phả ra, ở ngực, là cảm giác mềm mại mà khuôn mặt cô mang đến, cổ của anh dần dần chuyển động, bàn tay gác trên vai cô từ từ nới lỏng.
Anh lặng lẽ dời đi tầm mắt, nhìn phong cảnh vun vút đi ngược hướng con đường ngoài cửa sổ, duy trì tư thế này, bên tai lắng tiếng ngáy nhỏ nhẹ của cô
Chiếc xe hơi lịch sự tao nhã chạy xuyên qua các căn biệt thự xa hoa, lướt qua khu vườn rộng lớn, dừng lại ở khu nhà cao cấp nằm sâu bên trong, cửa sau xe mở ra, một bóng dáng cao to rơi vào trong bóng đêm.
“Lục bộ, Tô tiểu thư cô ấy…”
Lục Cảnh Hoằng quay đầu lại thấy Tô Noãn nằm ngửa ra chỗ ngồi, thu lại lông mày, hướng cửa xe trước đang đóng, ra chỉ thị cho Kiều:
“Đưa cô ấy về nhà.”
Kiều xuyên qua cửa sổ xe, nhìn Lục Cảnh Hoằng cất bước đi xa, hơi liếc mắt nhìn Tô Noãn ngồi phía sau, bất đắc dĩ thở dài, và khởi động xe.
Tiếng bước chân rời rạc vang lên rõ ràng ở giữa hành lang, Lục Cảnh Hoằng dừng lại trước một cánh cửa, anh giơ ngón trỏ tay phải lên, liên tục ấn các con số trên bàn phím trên cửa, một tiếng “cạch” liền mở ra.
Ở khu đổi giày trước cửa, Lục Cảnh Hoằng bật đèn lên, trong nháy mắt, cả phòng liền sáng như ban ngày, anh lẳng lặng đi xuyên qua phòng khách vắng vẻ, trực tiếp vào phòng ngủ.
Khi anh từ phòng ngủ đi ra, bộ tây trang trên người chính thức được thay, thay vào đó là một chiếc áo lông cừu cổ trể hình chữ V màu xám nhạt, tay áo xoắn đến khủy tay trông có vẻ tùy ý mà lười biếng, phù hợp với chiếc quần dài màu trắng gạo, làm cho anh tăng thêm vài phần hương vị của người đàn ông gia đình.
Đi tới trước tủ lạnh, anh rót một ly sữa tươi, từ từ uống một hớp, cảm xúc lạnh lẽo đập vào đầu óc anh, anh nhẹ nhàng đem nó nuốt xuống.
Kính không gọng trên sóng mũi anh cũng đã biến mất, đôi mắt màu hổ phách che dấu quanh năm sau tròng kính, cho thấy một chút mệt nỏi, vừa định đi về thư phòng, liền đột nhiên bị tiếng chuông cửa hấp dẫn lực chú ý.
Lục Cảnh Hoằng mở cửa, liền thấy Kiều đỡ Tô Noãn bất tỉnh nhân sự đang đứng ở trên hành lang sáng ngời, trước khi chân mày anh toát ra vẻ không vui, Kiều đã lên tiếng trước:
“Lục bộ, Tô tiểu thư không mang theo chìa khóa nhà, trùng hợp là bạn cùng phòng của cô ấy cũng không có ở đó, tôi không biết nên đưa cô ấy đi đâu, không thể làm gì khác hơn là quay trở lại quấy rầy anh!”
Lục Cảnh Hoằng nhìn về phía Kiều, ánh mắt dừng lại thật lâu, khiến Kiều không nhịn được cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng quan sát, vẫn còn không quên bổ sung một câu:
“Tôi vội ra khỏi nhà, nên không có đem theo tiền!”
Cho nên, không cách nào thuê phòng khách sạn, Lục bộ, anh phải tin tưởng, tôi không phải cố ý đem người lại đây trả!
Lục Cảnh Hoằng tuấn mi nhíu lại, ánh mắt rơi vào trên mặt Tô Noãn, không truy cứu trách nhiệm của Kiều nữa:
“Chờ ở cửa, tôi đi lấy tiền!”
“Được, Lục bộ.”
Lục Cảnh Hoằng tầm mắt thản nhiên đảo qua Kiều tích cực phối hợp, đưa ly sữa tươi trong tay để lên giá giày, liếc nhìn Tô Noãn ngủ say, xoay người đi về phía phòng ngủ
Chỉ là, khi anh cầm tiền đi trở lại cửa thì trừ bỏ thân ảnh nhỏ nhắn ngồi tựa vào cửa, bóng dáng Kiều đã sớm không thấy đâu, rất rõ ràng, Kiều thừa dịp anh trở về phòng lấy tiền thì mượn cơ hội bỏ chạy rồi.
Trước sau như một duy chỉ có thuộc hạ là anh ta, làm sao dám một lần hai lượt làm trái mệnh lệnh của anh?
Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn xuống Tô Noãn ngồi trên mặt đất, đầu của cô khẽ tựa vào khung cửa, hai mắt nhắm chặt, lông mi thon dài an tĩnh mà xinh đẹp, giống như cánh bướm thu hồi, nhẹ nhàng đậu lên cánh hoa, an bình nghỉ ngơi.
Ánh mắt của anh liếc về phía khay trà trên sofa, nơi đó đặt điện thoại nhà, anh đi tới, bấm số Kiều, sau đó nghe thấy một tràng âm thanh, chân mày không kiên nhẫn càng nhíu lại hơn.
Xoay người lại, Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy một đôi con ngươi trong suốt sáng ngời, đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp kia, cho dù là sau khi cô uống say, cũng tản ra phong thái khác.
“Chú nhìn thật là đẹp mắt!”
Đây là câu đầu tiên khi Tô Noãn mở mắt ra, mơ hồ đến gần anh ngước nhìn, toét miệng cười hì hì, cơ hồ nịnh hót lấy lòng anh.
Lục Cảnh Hoằng cũng sẽ không vì lời tán dương này mà lộ ra nụ cười, chỉ nhìn cô một cái, liền đi tới trước cửa, bắt đầu đổi giày, anh tính tự mình đem tiểu tửu quỷ này tống ra khỏi cửa.
“Chú này, miệng tôi khát quá!”
Sợ rằng những lời này mới chính là ý đồ của cô, câu ca ngợi kia chẳng qua là cái chăn đệm, Lục Cảnh Hoằng từ trên cao nhìn xuống thấy Tô Noãn đáng thương lôi kéo ống quần anh, bình thản cầm lấy chìa khóa xe trên tủ giày.
“Tôi đưa cô về.”
Động tác lôi kéo ống quần anh của Tô Noãn dừng lại, môi hồng ngây thơ khẽ nhếch, sau đó theo cánh tay dài của anh, thấy được trên tủ giày có ly sữa, đôi mắt phượng say mê kia thoáng qua tia sáng mừng rỡ.
Lục Cảnh Hoằng mở cửa, tầm mắt quay lại, đập vào mắt là Tô Noãn ghé vào trên tủ giày, bưng ly sữa tươi mà anh đã uống, trong tình cảnh đó đưa vào miệng.
Thân ảnh cao to ưu nhã chuyển động, trước khi môi cô kịp chạm vào ly, ngón tay của anh chặn lấy miệng ly, làm iệng cô chạm không được tới sữa tươi thuần trắng ngọt ngào kia.
“Tôi thật sự rất khát!”
Cô khẽ nhếch lên khuôn mặt phấn hồng, âm thanh vô tội mà lên án, hai tay đang cầm ly cũng bắt đầu dùng lực.
“Ly này không được!”
Thái độ của anh cứng rắn, không bởi vì cô buồn bã mà nhượng bộ, lực ở hai ngón tay cũng tăng thêm mấy phần.
“Tại sao không được?”
Cô rướn cổ lên, dò đầu, cố hết sức nhìn vào bên trong ly sữa tươi, hình như cả khuôn mặt cũng muốn đưa vào trong ly đi, thấy anh thủy chung không giảm lực, ủy khuất dẩu môi lên, lại vẫn không cam lòng nâng chặt cái ly.
Lục Cảnh Hoằng nhìn cái đầu màu nâu của cô đung đưa, giống như một con chuột nhỏ bé bởi vì không ăn được quả hạch mà buồn bực giận dữ, không nhịn được cảm thấy buồn cười.
Anh nhàn nhạt nâng lên bờ môi, trên khuôn mặt tuấn mỹ nụ cười còn chưa kịp mở rộng, liền cứng ngắc lại, anh nhíu mày, nhìn Tô Noãn đang le lưỡi liếm sữa tươi, chợt thu hồi ngón tay của mình.
Tô Noãn vui mừng cười một cái, bưng lấy ly, ừng ực uống xong hơn phân nữa ly sữa tươi, sau đó tiện tay đem cái để lại trên tủ giày, bất mãn nói thầm:
“Sao lại càng uống càng khát, chú này, chú cho thêm vào trong cái gì à?”
Lục Cảnh Hoằng quay đầu, ánh mắt dừng trên cái ly trống rỗng, chất lỏng trong suốt màu trắng ngà theo thành ly chảy xuống, anh nhìn thấy trên miệng ly lưu lại một dấu son môi nho nhỏ, che phủ dấu vết anh lưu lại vừa rồi.
Anh không trả lời, chỉ là tay để sau lưng không khỏi nắm chặt lại.
Hai ngón tay mới vừa rồi kẹp miệng ly, còn để lại một hồi cảm giác tê dại mềm mại tinh tế.
Cô mới vừa rồi không cẩn thận dùng đầu lưỡi liếm ngón tay của anh.
Cảm giác kia, tựa như trên cầu vượt, cô không tim không phổi cười, sau đó hôn lên môi anh.
“Chú này, tôi có thể uống một ly nữa được không?”
“Không thể, đi thôi.”
Lục Cảnh Hoằng xoay người, bước ra cánh cửa, trên hành lang, bước chân hơi có vẻ hỗn độn dừng lại, anh phát hiện giọng của mình có chút khàn khàn.
“Chú này…”
Lục Cảnh Hoằng nghe tiếng còn chưa hoàn toàn quay người lại, trong ngực liền đụng vào một thân thể gầy gò nhỏ nhắn, sau đó nghe thấy một tiếng “tôi muốn ói”, trên chiếc áo lông cừu sạch sẽ của anh, dính đầy chất dơ bẩn.
Anh nhíu mày hạ thấp con ngươi liếc nhìn Tô Noãn mệt lã ngồi bệt xuống dưới đất, nhìn lại quần áo dơ bẩn của mình, trong nháy mắt sắc mặt âm trầm, bờ môi căng thẳng, ở cạnh cửa khu nhà trọ, trực tiếp cởi áo ra, nhét vào cửa.
Cúi người muốn ôm lấy Tô Noãn lần nữa mất ý thức, lại bị một tiếng hét hoảng sợ chói tai cắt đứt.
Quay đầu nhìn lại, trên hành lang, một dì tuổi trung niên làm lao công ném cây lau nhà trong tay, đang dùng một loại ánh mắt nhìm chằm chằm vào người đàn ông dâm loạn, sau mấy giây, đột nhiên xoay người chạy trối chết, trong miệng kêu:
“Người tuổi trẻ bây giờ thật là càng ngày càng kỳ cục rồi!”
Lục Cảnh Hoằng cúi đầu nhìn thân hình trắng nõn gầy gò trong lồng ngực mình, mặt không chút thay đổi nâng lên khóe môi, xốc con chuột hoa trên mặt đất mang đến cho anh vô số phiền phức này lên, không hề thương hương tiếc ngọc, đi vào nhà trọ, nặng nề đóng cửa lại.
Thuận tay đem Tô Noãn ngủ say như chết đặt xuống ghế salon, Lục Cảnh Hoằng không để ý tới nữa, trở về phòng ngủ, lúc trở ra, trong tay cầm bộ quần áo, sau đó, đi vào phòng tắm.
Bên trong phòng khách an tĩnh, có thể loáng thoáng nghe thấy bên trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, giống như một khúc nhạc trong sáng yên tĩnh lưu loát.
Phân nữa phòng tắm là do lớp kính mờ tạo nên, giờ phút này dòng nước ngưng tụ thành từng giọt nước chảy, xuyên qua lớp thủy tinh, giọt nước trong veo chiếu sáng phía sau, mơ hồ phản xạ ra một bóng người, cao to, cao ngất, giống như là thời kỳ văn hóa phục hưng Hy Lạp, những người làm nghệ thuật cực kỳ mưu cầu danh lợi tìm kiếm pho tượng hoàn mỹ giống như cơ thể con người.
Ánh sáng chói mắt rọi vào mi mắt cô, Tô Noãn khó chịu nhíu chặt chân mày, ưm một tiếng, trực tiếp từ trên ghế salon té ngã ra đất.
Tô Noãn nhắm mắt chậm rãi từ trên sàn nhà lạnh lẽo ngồi dậy, xoa huyệt thái dương đang đau đớn, cố hết sức nâng lên mi mắt nặng trĩu, cô cảm giác muốn ói, ánh mắt mông lung tìm bốn phía, xiêu vẹo đứng dậy.
Dạ dày cô đột nhiên một hồi co rút kịch liệt, giống như lục phủ ngũ tạng đều cùng nhau kêu réo, cô che miệng mình, không để ý thân hình lay động, hướng tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm chạy tới.
Ý thức hỗn độn túm lấy cánh cửa mở ra, một luồng khí oi bức xông vào mặt, xen lẫn nhàn nhạt mùi thơm cỏ xanh, Tô Noãn lảo đảo vọt vào, theo bản năng quẹo trái ngồi xổm xuống, liều mạng ôm lấy bồn cầu nôn mửa liên tục.
Nước từ vòi hoa sen phun ra ấm áp, anh hơi ngước đầu, dòng nước mát lạnh chảy xuống ngũ quan tươi sáng mà ưu nhã, mái tóc đen như mực rối loạn dính đầy giọt nước trong suốt, chảy dọc theo cái gáy chậm rãi lướt qua xương vai xanh cùng lồng ngực gầy gò rắn chắc của anh, lưu lại dấu vết mập mờ.
Trên đỉnh lông mày anh tuấn, dính vài giọt bọt nước, dưới ánh đèn mờ ảo, lấp lánh lóe lên, hai mắt nhẹ khép, hàng lông mi rậm hơi run rẩy, trên gương mặt trắng nõn lộ ra một chút đỏ ửng, đó là kết quả ở dưới hơi nóng mù mịt.
Cho dù là anh lạnh lùng nhưng khí chất thanh nhã trong sáng, cũng bởi vì vậy mà lẫn vào vài phần tà mị mê người y hệt cây anh túc.
Cửa phòng tắm phát ra tiếng vang, kinh động tâm tư an tĩnh của anh, mở ra con ngươi thâm thúy, nghiêng đầu nhìn lại, còn cách màn nước thưa thớt, anh nhìn thấy thân ảnh đang cuộn tròn bên cạnh bồn cầu.
Lục Cảnh Hoằng luôn bình tĩnh như nước đáy mắt thoáng hiện lên kinh ngạc, mi dày nhíu chặt, không ngờ sẽ có người xông vào, muốn cầm lấy khăn tắm che chắn thân thể, lại phát hiện khăn tắm và quần áo đều treo phía trên đỉnh đầu Tô Noãn.
Bên trong phòng tắm ấm áp, tiếng nước chảy hòa lẫn tiếng nôn mửa, tràn ngập thần kinh đầu óc của anh, Lục Cảnh Hoằng có chút luống cuống, nước nóng tẩy rửa thân hình cứng ngắc của anh, cũng làm cho tầm mắt của anh mơ màng.
Tình huống bất ngờ như vậy, trong 32 năm qua chưa bao giờ xảy ra, đối với lần này anh cũng không có làm gì đề phòng, thế nên thật sự xảy ra thì anh chỉ có thể giật mình sững sờ đứng bất động tại vòi hoa sen, cho đến khi cô gái ôm bồn cầu đột nhiên ngẩng đầu lên.
Tô Noãn đỡ nắp bồn cầu, thân hình hoảng hốt đứng lên, khó chịu chép miệng, mắt phượng híp lại, ợ một hơi rượu, sóng mắt mê say lưu chuyển mọi nơi, bĩu môi la hét:
“Nước… nước…”
Lục Cảnh Hoằng sắc mặt càng khó coi, trước ánh mắt nhìn sang của Tô Noãn thì bỗng nhiên xoay người, để lại phía sau lưng trần truồng cho Tô Noãn đói khát đang liếm lấy môi.
Anh cầu nguyện cho cô sẽ tự mình ngoan ngoãn đi ra, vẫn là tự mình tự làm, nhanh chóng đi lên lôi khăn tắm xuống, sau đó đem tiểu tửu quỷ này xách đi ra ngoài?
“Ơ, nước ở đây như thế nào lại nóng như vậy!”
Trong khi Lục Cảnh Hoằng vẫn còn rối rắm nghĩ cách làm sao đuổi Tô Noãn đi thì phía sau anh liền vang lên một giọng nữ bất mãn nói thầm, khoảng cách âm thanh rất gần, làm cho con ngươi anh co rụt lại, nhưng vẫn là lạnh lùng giáo huấn:
“Muốn uống nước thì lấy trong tủ lạnh, mau đi ra!”
Phía sau lưng im lặng khoảng thời gian dài làm i đen của anh hơi nhíu một cái, hơi nghiêng thân người, cảm nhận được đôi mắt rũ xuống dưới ánh sáng, bốn mắt giao nhau, hơi nước trong phòng tắm lặng lẽ bốc hơi.
Tô Noãn ngẩng mặt lên đón màn nước tí tách, cánh môi hé mở, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm giọt nước ngưng tụ trên cằm anh, theo giọt nước lăn xuống, từ từ chảy xuống, bắt đầu từ cổ, quét qua xương vai xanh, lồng ngực, bụng…
“Còn không đi ra ngoài!”
Lục Cảnh Hoằng áp chế tức giận, cúi đầu quát lớn, cho dù người tỉnh táo đi nữa, gặp phải loại tình huống này thì chỉ sợ cũng không cách nào giữ được bình tĩnh.
Tô Noãn nghe được lãnh ý tức giận, ánh mắt hoang mang dõi theo cặp đùi thon dài, lần nữa dừng ở giữa chân anh, mắt phượng xinh đẹp nháy mắt trợn to, da thịt gầy gò trắng noãn, nhẹ nhàng lộ ra làn nước, khiến cho cô không thoát khỏi cái nhìn hấp dẫn.
Hai hàng máu mũi loạt xoạt chảy xuống đôi môi hồng của cô, Tô Noãn sững sờ đưa tay sờ, nhìn thấy màu đỏ tươi trên mu bàn tay trắng nõn thì đầu óc cô tràn ngập mơ hồ không rõ, mang theo tiếng khóc nức nở căng thẳng:
“Chú, tôi bị chảy máu!”
Cô mở to ánh mắt hoảng sợ, giống một con thỏ bị làm cho kinh sợ, nói xong, liền muốn nhào về phía người đàn ông đối diện sắc mặt tái xanh, chỉ là còn chưa chạm đến thân thể của anh, đầu liền bị một cánh tay xinh đẹp đẩy ra.
Nửa gương mặt bên dưới của cô đỏ tươi một mảnh, hai hàng máu mũi chậm rãi chảy dọc xuống gần hết gương mặt, Lục Cảnh Hoằng đưa tay ngăn lại cô tiếp tục lao về phía trước, đôi mắt lãnh đạm sớm bị lãnh hiện tức giận thay thế.
Muốn lên tiếng răn dạy và quở trách cô gái không biết phân biệt lễ nghĩa này, lại nhìn thấy cô chân không, thân thể phong phanh ướt sũng dưới vòi sen thì mọi lời nói như tắc nghẹn ở cổ họng.
Đôi mắt phượng đẫm lệ kia vuốt ve, ngóng nhìn anh xin giúp đỡ, bên trong làn nước, sương mù che chắn thị giác anh, cũng làm tinh thần anh mê mang, dập tắt đi lửa giận bừng bừng của anh.
Yết hầu nhấp nhô lên xuống mấy lần, anh nới lỏng lực đạo trên tay, trầm giọng nói:
“Tôi đang tắm, trước hết cô ra ngoài chờ đi, tôi lập tức ra liền.”
Tô Noãn nghe vậy nhấp nháy đôi mắt mê ly đọng nước, theo đó hướng về phía anh cười sáng lạn, bàn tay mềm vốn lay cổ tay mạnh mẽ của anh, bỗng nhiên đưa về phía áo sơ mi ướt đẫm của mình.
“Chú này, người tôi thật khó chịu, chúng ta cùng nhau tắm đi!”
Anh không ngờ tới kết quả của việc tỏ thái độ mềm lòng của mình, là sự “cợt nhã” tệ hại hơn của cô, bình tĩnh trên mặt nháy mắt bị nứt ra, bàn tay to nắm chặt bàn tay trên nút áo cô, lạnh lùng nói:
“Cô biết mình đang làm gì sao!”
Ánh mắt lạnh lùng liếc nhẹ, lại thấy dòng nước chảy nhỏ giọt tùy ý lướt qua khuôn mặt, theo mặt cô chậm rãi chảy dọc vào bên trong người cô làm ướt sũng chiếc áo sơ mi, trên xương quai xanh xinh đẹp, giọt nước đọng trong suốt.
Rõ ràng là một sinh mệnh gầy yếu, lại tản ra khí chất xinh đẹp mê hoặc, trái lại khuôn mặt sạch sẽ kia trong suốt như đóa phù dung.
“Nếu không uống rượu được, thì không nên uống say, một người con gái biết kềm chế, vĩnh viễn…”
Anh còn chưa nói xong, một ngón tay mảnh khảnh liền dán sát vào môi anh, lòng ngón tay mềm mại vuốt ve đường viền bờ môi góc cạnh rõ ràng của anh, lại như châm một ngọn khói lửa thiêu đốt trái tim anh, dù cho, lập tức liền bị nước chảy cọ rửa giội tắt.
“Chú còn dài dòng hơn Đường Tăng nữa, mỗi lần đều giống như thục nữ, trừ bỏ gương mặt rất xinh đẹp, thật là cái gì cũng không đúng, tính khí thật là thúi, nói chuyện lại chanh chua…”
Lục Cảnh Hoằng mắt lạnh nhìn Tô Noãn cười hì hì đối diện tuôn một tràng phán xét anh, bị cô gọi là xinh đẹp thì trên khuôn mặt dần dần bao phủ mây đen, môi mỏng nhếch lên, vẻ lạnh lùng xa cách cùng khí chất lãnh liệt trên người lần nữa mờ mịt dâng lên.
“Cô uống say rồi!”
Căng thẳng nắm bắt cổ tay trái nhỏ nhắn của cô, cằm dưới khẽ nâng, tránh khỏi ngón tay nhỏ bé đặt dưới môi anh, cố đè nén tức giận trong lòng, muốn đem thân thể vặn vẻo của cô đẩy ra khỏi phòng tắm.
“Tôi không có uống sai, tôi thấy rất rõ mặt của chú!”
Người uống say vĩnh viễn sẽ không thừa nhận bản thân uống say, nếu như giờ phút này, anh cứ khăng khăng cô ấy uống say, cô ấy chỉ sẽ không ngừng mang đến phiền phức cho anh.
Chờ Lục Cảnh Hoằng ý thức được điểm này thì Tô Noãn đã chìa ra một bàn tay, nâng lấy mặt anh, khom người cười làm dòng nước chảy ướt mắt:
“Chú lớn lên thật sự không phải đẹp một cách bình thường nha!”
“Sau đó thì sao?”
Anh tỉnh bơ nhìn cô, trên khuôn mặt yên tĩnh không tìm thấy bất kỳ tâm tình gì, trừ bỏ, bàn tay nắm cổ tay cô không tự chủ tăng thêm lực đạo, tựa hồ như lúc nào cũng có thể đem cô văng đi.
“Cho nên…” Tô Noãn bĩu môi, mắt phượng khẽ híp, chiêm ngưỡng sắc mặt nghiêm nghị lạnh như băng của người đàn ông: “Có phải hay không Đường Tăng lớn lên cũng đẹp trai giống như chú vậy?”
Một phút đồng hồ sau, cửa phòng tắm bị mở ra, một bóng dáng càn quấy bị xách ra ngoài, sau đó lại bị buông ra hoàn toàn, nặng nề mà ngã trên mặt đất.
“Chú này, chú là giả mạo xã hội đen à?”
Lục Cảnh Hoằng khóe mắt giựt giựt, không thèm đáp lời cô, xoay người vào phòng tắm, giờ phút này trên người anh dính đầy nước chỉ vây quanh một cái khăn tắm to lớn, chỉ là gợi cảm như vậy cũng không ai thưởng thức.
Tô Noãn nằm ngã trên sàn nhà bằng gỗ, nấc lên một tiếng nho nhỏ, quay đầu lại nhìn cửa phòng tắm lần nữa khép lại, ướt chèm nhẹp, đầu vẫy vẫy, nước rơi loạn xạ trên sàn nhà sạch sẽ.
Cô chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, thân ảnh lắc lư qua lại, mới vừa đi hai bước, liền ngã nhào trên đất.
Lục Cảnh Hoằng mở cửa ra ngoài, liền nhìn thấy Tô Noãn nâng lên mu bàn tay không có bao nhiêu thịt, lau chùi khóe mắt, sau đó hai tay chống trên đất, hơi có vẻ vụng về mà đứng dậy.
Đôi mắt phượng mơ hồ kia, bên trong thực xinh đẹp, chảy xuôi màu sắc bi thương, ngọn đèn hắt xuống, chiếu rọi tia sáng lóe ra bên trong.
Cô nhẹ giọng hừ nhẹ hát, nghe không ra giai điệu, tiếng hát lúc nghe lúc không, lờ mờ, mơ hồ không rõ.
Vốn cơn giận đè nén trong người đang quay cuồng, chứng kiến bóng lưng buồn cười của cô thì cơn lốc xoáy tàn sát bừa bãi trong lòng không có cách nào trút xuống, ngũ quan lạnh lẽo của Lục Cảnh Hoằng nhiễm lên vài phần dịu dàng.
Con chuột hoa uống say này, có bản lĩnh ương ngạnh tự làm vui bản thân, cho dù chảy nước mắt, cũng sẽ làm cho sinh mệnh bi kịch của chính mình đột nhiên trở thành trò hề.
Anh nhàn nhạt nhìn, giống như đang xem một vở hài kịch, cho đến khi cô lảo đảo một cái, mới đúng lúc kịp thời tiến lên kéo lấy eo cô, ôm chặt thân thể đang trượt xuống của cô.
Tô Noãn cũng đột nhiên vươn tay, kéo mép áo màu trắng của anh lại, khi anh theo sức lực của cô cúi người thấp xuống thì cô ngước mắt ngắm nhìn anh, khóe miệng mím lại cười khẽ:
“Thật xin lỗi, chú, thật xin lỗi đã hôn chú, tôi chưa có được hôn qua bao giờ, cho nên mới mượn chú thí nghiệm một chút, thật sự rất xin lỗi!”
Nước mắt bắt đầu đong lại bên trong hốc mắt cô, nhưng thủy chung không có chảy xuống:
“Vốn là nghĩ cùng chú tắm rửa để tiết kiệm nước, không ngờ chọc cho chú không vui, cũng thực xin lỗi!”
Xung quanh mũi cùng miệng cô, còn lưu lại một mảng lớn vết máu, bộ dáng buồn cười mà quỷ dị, lại kết hợp với một đôi mắt thấm đẫm nước mắt mê hoặc lòng người, đành nén xuống đáy lòng giễu cợt của một người khán giả.
Cô dùng sức hút hút cái mũi, nhắm lại ánh mắt tràn đầy nước mắt, sau đó, ghé vào trong ngực của anh không động đậy được nữa.
Lục Cảnh Hoằng lẳng lặng đứng, anh nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, mang theo hương vị say rượu ngọt ngào, cánh tay bắt lấy áo anh từ từ rũ xuống.
Anh ôm lấy cô, mặt không chút thay đổi, hướng ghế salon đi tới.
Đầu tiên là anh đem đặt cô nằm tại chỗ đó, sau đó, cũng nghe thấy rõ tiếng lẩm bẩm trong miệng cô, cô cứ nói xin lỗi suốt.
Lục Cảnh Hoằng cầm trong tay một cái chăn tơ tằm, anh lê đôi dép vàng nhạt dừng lại bên người cô, ưu nhã ngồi xổm người xuống, anh định đắp chăn cho cô, lại nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của cô thì động tác trên tay hơi dừng lại.
Đây là lần đầu tiên anh, có bộ dạng nhàn hạ thoải mái này mà suy nghĩ về dung nhan của một người đang ngủ, tái nhợt, nhu nhược, mênh mông, bởi vì không hề mỉm cười, cho nên, cũng không cần phải che dấu nỗi khổ sở của cô nữa.
Anh cũng không biết mình tại sao phải vươn tay, nhẹ nhàng lau giọt lệ lặng lẽ chảy xuôi nơi khóe mắt cô, giọt nước mắt lạnh lẽo cũng nhỏ lên lòng ngón tay anh, hừng hực thiêu đốt da thịt anh.
“Cô là cố ý phải không?”
Anh ngắm nhìn bộ dáng an tường của cô, cúi đầu nói nhỏ ở vành tai cô, trong âm thanh tao nhã thâm trầm, lộ ra mơ hồ không vui.
Anh không thích bất luận kẻ nào chi phối suy nghĩ của anh, nhưng là, đối mặt với nước mắt của cô, thế nhưng anh lại không cách nào ngăn cản mình sinh ra tâm trạng đồng tình không giải thích được.
Nước mắt của con gái có lẽ thực sự là độc dược trí mạng nhất trên thế giới…
Ánh mắt của anh lướt qua quần áo ẩm ướt của cô, mới nhớ tới mới vừa rồi không chỉ một mình anh tắm, ý thức bản năng điều khiển bàn tay anh hướng tới hàng nút áo của cô, giữa không trung thì ngừng lại, ánh mắt xinh đẹp có một chút là không tự nhiên.
————-
Trong phòng ngủ an tĩnh yên bình, vang lên tiếng gõ cửa rời rạc, Lục Cảnh Hoằng bỗng dưng mở mắt ra, trong bóng tối, mở đèn bàn lên, ánh sáng chiếu cả căn phòng.
Anh vén chăn lên, hai chân thon dài, từ trên giường hạ xuống, mang dép vào, trong tiếng gõ cửa ầm ĩ từng hồi kia, sắc mặt khó chịu mà đi về phía cửa.
Tô Noãn sắc mặt suy sụp ngồi xếp bằng ở cạnh cửa, ý thức được cửa phòng mở ra, nhanh chóng ngẩng đầu lên, hướng về phía Lục Cảnh Hoằng nhếch miệng cười một tiếng:
“Tôi khát quá, nhưng tôi không tìm thấy nước nóng!”
Trên người cô mặc chiếc áo sơ mi đàn ông màu trắng sạch sẽ, phía dưới là một cái quần thường rộng thùng thình, trên chân giẫm đạp lôi kéo một đôi dép lỗi thời, đỉnh đầu là một mái tóc cực ngắn, nhìn thế nào, cũng thấy giống như là một tiểu lưu manh vô lại.
Lục Cảnh Hoằng nhìn cô một cái, mi tâm nhẹ nhíu, đi lướt qua cô, đi về phía phòng bếp, trong tủ lạnh chỉ có nước khoáng.
Khi anh đem một ly nước trở lại cửa phòng ngủ, thấy cửa phòng đóng chặt thì nhất thời trên mặt tràn đầy lo lắng, đưa tay vặn tay cầm cánh cửa, lại phát hiện bị khóa trái, cạnh cửa, còn có đôi dép lê bị chủ nhân để quên.
Chau lại chân mày, gõ cửa vài tiếng, nhưng không thấy có bất kỳ động tĩnh nào bên trong, Lục Cảnh Hoằng quay đầu đi, nhìn cái chăn trên ghế sopha trong phòng khách, đem ly nước uống một hơi cạn sạch.
Chất lỏng mát mẻ lướt qua cổ họng, anh cảm thấy dạ dày mình co quắp một trận, anh không khỏi tự hỏi trong lòng:
Lục Cảnh Hoằng, làm sao mày dám đồng tình với cô ấy?