-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Ba, 10 tháng 3, 2015

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 53: Không Cần Kiểm Tra

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 53: Không Cần Kiểm Tra

Giám thị chính làm như vậy, đã làm trái với quy chế thi, thế nhưng giám thị kia cũng không nói gì, dù sao hắn cũng chỉ là một giáo viên trẻ tuổi, mà giám thị chính đối với hắn chính là một đàn anh đi trước.
Gia Vệ cũng cảm thấy sửng sốt, hắn không biết giám thị coi thi muốn làm gì, chẳng qua hắn ngẫm lại, bất giác nở nụ cười khổ.
Gia Vệ thi ngữ văn đã đạt điểm tối đa, thi trắc nghiệm tổng hợp cũng từng đạt điểm tối đa, thi Anh ngữ cũng đạt điểm tối đa, duy chỉ có môn Gia Vệ am hiểu nhất là số học còn chưa có thi đạt điểm tối đa.
Nguyên nhân dĩ nhiên là vì lúc đầu tuần, Gia Vệ không có tham gia vào cuộc thi trắc nghiệm số học.
Thi tổng cộng có bốn môn, trong đó có đến ba môn Gia Vệ không am hiểu thì lại có thể thi đạt điểm tối đa, vậy môn mà hắn am hiểu nhất là số học có thể hay không thi đạt điểm tối da đây?
Trong văn phòng số học của khối 12 các giáo viên không phải là không có nghĩ đến chuyện này, vì ở trong suy nghĩ của bọn họ, từng môn học khác đều đã xuất hiện điểm tối đa, mà môn số học bọn họ dạy lại không có ai thi được điểm tối đa, đó là phi thường không hợp lý.
Cho nên, lần thi số học này, tổ trưởng tổ số học đã yêu cầu đến để giám thị, thứ nhất là để thám thính một chút xem cái người tên Gia Vệ khiến cho toàn bộ học sinh khối 12 của trường cấp ba Tân Hải khiếp sợ này thực hư ra sao; thứ hai, chính là hắn nghe nói qua Gia Vệ rất thích nộp bài thi sớm, mà nếu như số học của Gia Vệ không được điểm tối đa mà nói, hắn sẽ không để cho Gia Vệ ra khỏi phòng sớm.
Vì vậy, trong kì thi thử lần đầu tiên môn số học, đã xuất hiện một màn không đúng với quy chế thi như vừa rồi.
Giám thị coi thi vậy mà lại có thể đứng ngay bên cạnh giúp thí sinh kiểm tra bài thi, người khác không biết lý do trong đó là gì, nhất định sẽ cho rằng giám thị coi thi này cùng Gia Vệ có chút quan hệ, hắn tới là để trợ giúp cho Gia Vệ có thể thi được điểm cao hơn.
Chẳng qua trong phòng thi lúc này, người cho là như vậy, cũng chỉ có vị phó giám thị kia mà thôi.
Phó giám thị cau mày nhìn giám thị chính đang cầm bài thi trên tay, hắn không có phát hiện, tất cả thí sinh trong phòng học lúc này đều đã dừng bút, bọn họ mặc dù đều không có nhìn hết về phía giám thị chính, nhưng đều giống như đang đợi cái gì đó.
Mà ngay cả người đã làm xong hơn phân nửa bài thi là Gia Cát Uyển Nhi, lúc này cũng dừng bút không tiếp tục làm bài nữa, nàng không có nhìn về phía giám thị chính, mà là nhìn về người đang đứng ở phía trước giám thị chính kia - Gia Vệ.
Gia Vệ lúc này, trên mặt đầy vẻ miễn cưỡng, nhưng nhìn không ra nửa điểm khẩn trương.
Rốt cục, năm phút đồng hồ trôi qua, giám thị chính đem bài thi của Gia Vệ đặt trở lại trên bàn, chau mày trừng mắt với Gia Vệ.
Động tác này của giám thị chính, ở trong mắt phó giám thị, chính là đang nhắc nhở Gia Vệ có câu hỏi đã làm sai, để cho Gia Vệ sửa lại.
Mà những người khác sau khi thấy động tác này của giám thị chính, cũng đồng thời thở phào một hơi, dù sao đây cũng là bài thi số học với những bài toán vô cùng phức tạp. Gia Vệ chỉ dùng hơn nửa giờ đã có thể làm xong, nếu như toàn bộ đáp án đều chính xác mà nói, chẳng phải là quá đả kích người khác sao?
Gia Cát Uyển Nhi cau mày, không chần chờ nữa, tiếp tục làm bài thi của mình.
- Cát lão sư, như vậy có vẻ không tốt lắm.
Thấy giám thị chính muốn mở miệng nói với Gia Vệ cái gì đó, vị phó giám thị kia rốt cục nhịn không được, trực tiếp mở miệng nói.
- Cái gì không tốt lắm?
Giám thị chính, thì ra gọi là Cát lão sư, vẻ mặt nghi hoặc quay qua phó giám thị hỏi.
- Cát lão sư, đây cũng không phải kì thi đại học, mà chỉ là một lần thi thử, mặc dù dưới sự trợ giúp của ngài hắn có thể thi được nhiều điểm, nhưng đối với hắn lại chỉ có hại, không có chỗ tốt gì.
Phó giám thị nói thẳng, lúc này cũng bất chấp sẽ đắc tội với Cát lão sư, nếu như bị học sinh báo cáo lên nhà trường, Cát lão sư đã làm việc lâu năm, khả năng không có việc gì, hắn là giáo viên mới, rất có thể trở thành người chịu tội thay.
Nghe rõ ý tứ của phó giám thị, Cát lão sư lại là lắc đầu cười khổ, nói:
- Cậu đừng hiểu lầm, tôi cũng không có trợ giúp gì em ấy cả.
Phó giám thị không hiểu được câu nói này, vẫn nhíu mày như cũ, không nói gì thêm nữa.
Mà đúng lúc này, Cát lão sư nhẹ giọng đối với Gia Vệ nói:
- Viết tên và lớp học của em viết ở mặt thứ hai, sau đó em có thể ra ngoài.
- Cái gì?
Phó giám thị nghe được lời này của Cát lão sư, sắc mặt hắn cả kinh, chân mày càng nhìu chặt hơn, muốn ngăn cản Cát lão sư này lại.
Gia Vệ thì lại cười khổ nói:
- Thầy, em nghĩ em nên kiểm tra lại một lần nữa.
Mà những thí sinh khác trong phòng học, sau khi nghe thấy lời này của Cát lão sư, mọi người đang làm bài đều đồng thời dừng lại.
Bọn họ biết lời nói này của Cát lão sư là có ý gì, với tư cách là tổ trưởng của tổ số học như hắn, muốn thấy nhất, chính là những học sinh có thể thi được thành tích thật tốt, chứ không đời nào đi trợ giúp học sinh.
Hôm nay hắn giúp Gia Vệ kiểm tra bài thi lại một lần, nếu như trên bài thi của Gia Vệ có câu sai, Cát lão sư cũng chỉ không cho Gia Vệ nộp bài thi sớm mà thôi, chứ không nói đáp án ra cho Gia Vệ biết, càng không mặc kệ cho bài thi Gia Vệ có câu sai mà để cho Gia Vệ nộp bài thi sớm.
Cát lão sư bảo Gia Vệ viết tên cùng lớp học rồi có thể rời khỏi, nói cách khác. Gia Vệ chỉ dùng hơn nửa giờ để làm xong bài thi số học, vậy mà toàn bộ đều chính xác.
Vừa rồi Cát lão sư trừng mắt với Gia Vệ, cũng không phải bởi vì Gia Vệ có câu làm sai, mà là quên viết tên cùng lớp học của mình trên tờ thứ hai.
Điều này làm cho toàn bộ thí sinh trong phòng thi có chuẩn bị tâm lý, cũng đều phải khiếp sợ tột đỉnh.
Gia Cát Uyển Nhi cầm thật chặt bút trong tay, nhìn bài thi làm chưa được một nửa của mình, khuôn mặt vậy mà hơi có chút ửng hồng
Gia Vệ biến thái như thế, Gia Cát Uyển Nhi làm sao có thể thắng được hắn đây?
Nếu Gia Cát Uyển Nhi thua mà nói, trả giá chính là nụ hôn dài năm phút đồng hồ, để a nữ như Gia Cát Uyển Nhi không khỏi đỏ bừng hết cả mặt
- Không cần kiểm tra nữa, trở về ôn tập trắc nghiệm tổng hợp đi, trường học của chúng ta lần này chuẩn bị có tiếng tăm lớn rồi.
Cát lão sư cười nói, dùng ngón tay chỉ vào một chỗ trên bài thi của Gia Vệ, ý bảo Gia Vệ nhanh viết tên của mình vào rồi cút đi ^^.
Gia Vệ chỉ có thể cười khổ viết tên cùng lớp học của mình vào, bất quá hắn mới vừa mới đứng lên, một bàn tay liền đặt vào trên bả vai của hắn, đem Gia Vệ ấn ngồi xuống.
Ngay sau đó, phó giám thị chau mày, vẻ mặt tức giận quay qua Cát lão sư nói:
- Cát lão sư, làm một người thầy, anh tại sao có thể làm như vậy?
Phó giám thị là một giáo viên trẻ tuổi, hắn đối với Cát lão sư - một người đi trước luôn rất tôn kính, bất quá phàm là thanh niên trong lòng đều có một ngọn lửa chính nghĩa rực cháy, hắn nhìn thấy Cát lão sư 'Làm khó' Gia Vệ như vậy, rốt cục nhìn không được mới đứng ra, muốn lấy cái chính nghĩa của mình để ngăn cản Cát lão sư, 'Giải cứu' Gia Vệ.
Bất quá, hành động này của phó giám thị, cũng khiến Gia Vệ phải sửng sốt, chợt Gia Vệ mới nhớ tới đây là một giáo viên xa lạ, sợ rằng không có nghe nói qua sự tình hắn thi được điểm tối đa, cho nên mới hiểu lầm.
Kỳ thực không chỉ Gia Vệ, mà ngay cả Cát lão sư cùng thí sinh toàn phòng học đều sửng sốt, đang trong thời gian thi, hai vị giám thị lại xảy ra xung đột, đây là chuyện cơ hồ chưa từng xuất hiện lần nào.
Ngày hôm nay, lại để cho bọn họ thấy được, hơn nữa nó lại còn được tạo thành từ một sự hiểu nhầm không nên có.
Tất cả thí sinh trong phòng học hầu như cũng có thể nghĩ ra được tình huống chân thực là thế nào, cho nên bọn họ lấy ánh mắt kỳ quái nhìn phó giám thị, sau đó cũng không hề để ý tới nữa, cố gắng làm lấy bài thi của mình.
Tuy rằng so ra kém hơn Gia Vệ có thể dùng hơn nửa giờ thi được điểm tối đa, nhưng bọn hắn cũng đều sẽ không bỏ dở bài thi của mình, thời gian còn nhiều mà, bọn họ cũng đủ để hoàn thành bài thi, đồng thời còn kiểm tra lại được mấy lần.
Về phần nộp bài thi sớm, có thể đối với khắp cả trường cấp ba Tân Hải, thậm chí toàn bộ học sinh trung học của cấp ba Tân Hải mà nói, chỉ có Gia Vệ có cái đặc quyền này.
Sau một lát, trên mặt Cát lão sư cũng xuất hiện một nụ cười khổ, hắn cầm Gia Vệ bài thi lên, đưa cho phó giám thị, nói:
- Tiểu Triệu, cậu cũng là giáo viên môn số học, cậu xem xem, trò ấy tiếp tục ngồi ở chỗ này làm tiếp là tốt, hay là rời khỏi nơi này để không làm ảnh hưởng tới những bạn học khác là tốt.
Vị phó giám thị kia, thì ra là Triệu lão sư, sau khi nghe lời nói của Cát lão sư, thần sắc giận dữ trên mặt chợt lóe, bởi vì hắn đem lời nói của Cát lão sư lý giải thành Gia Vệ là một người học sinh học cho có lệ, hắn ở chỗ này tiếp tục làm bài thi cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi, còn ảnh hưởng đến những học sinh khác.
Triệu lão sư này cũng biết những học sinh học cho có lệ là con sâu làm rầu nồi canh, thế nhưng trường học chính là địa phương cho học sinh một cơ hội, dù cho là học sinh nghịch ngợm, trường học cũng phải cho bọn hắn cơ hội mới đúng.
Chỉ có điều, sau khi ánh mắt Triệu lão sư nhìn vào bài làm của Gia Vệ, thần sắc giận dữ trên mặt hắn liền biến mất không còn tí gì nữa, biến thành vẻ khiếp sợ.
Vào lúc này, Cát lão sư cũng cười lắc đầu, quay qua Gia Vệ phất phất tay, nói:
- Ngày mai thi trắc nghiệm tổng hợp, giám thị coi thi các em, là tổ trưởng tổ vật lý Quách lão sư cùng chủ nhiệm lớp 12/3 Trương lão sư, em trở về ôn tập qua trắc nghiệm tổng hợp đi, ngày mai đem hết toàn bộ sức lực để thi cho tốt, bằng không em có thể không qua nổi một cửa của Trương lão sư kia đâu.
Gia Vệ nghe vậy, biểu tình ngu ngơ nhìn Cát lão sư, lập tức cười khổ gật đầu, sau đó trực tiếp đứng dậy rời khỏi phòng học.
Một lát sau đó, Triệu lão sư thu hồi ánh mắt lại từ trên bài thi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Cát lão sư.
- Đây là... Điểm tối đa? Thực sự là học sinh ấy làm sao?
Triệu lão sư dùng ngón tay chỉ về vị trí của Gia Vệ, thấy trên vị trí đã không có ai, trên mặt hắn lại là xuất hiện một vẻ thất vọng.
- Cậu cứ nói đi? Cuộc thi từ lúc bắt đầu đến tận bây giờ, cậu đều nhìn rõ ràng mà.
Cát lão sư đem bài thi cầm lại trong tay, vẻ mặt tươi cười nói.
Bất kể thế nào mà nói, tổ số học của bọn họ cũng đã có thu hoạch là điểm tối đa, so với các khoa khác không thể kém hơn được.
Triệu lão sư vẫn đứng đực ra đó, hắn nhìn vị trí của Gia Vệ đã không còn ai, thật lâu không có rời đi.
Nếu như những cuộc thi bình thường, Gia Vệ thi đạt điểm tối đa mà nói, hắn cũng không khiếp sợ như vậy, bởi vì số học chính là vấn đề lô-gíc, mỗi một sở học trường học cũng không thiếu cái loại lô-gic quái tài này, số học thi được điểm tối đa, ở kì thi vào trường đại học hàng năm đều có thấy qua.
Thế nhưng, cho dù là lô-gic quái tài biến thái đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể dưới tình huống hơn nửa giờ lại hoàn toàn làm đúng toàn bộ bài thi số học được, cũng phải biết, đề thi của kỳ thi thử lần đầu này, so với đề thi chân chính trong kì thi, cũng không phải dễ dàng gì.
Mà lúc này, Gia Vệ nhìn thời gian trên điện thoại di động, vẻ mặt lại trở nên buồn chán.
Hiện tại mới hơn ba giờ mười bốn phút, hắn mới đi ra khỏi nhà được hơn nửa giờ, hiện tại lại phải đi về, để cho hắn cảm thấy thời gian ngồi học trên lớp còn không nhiều bằng thời gian lãng phí trên đường.
- Sắp rời khỏi nơi này rồi, có lẽ nên đi dạo trong trường một chút.
Nhớ tới ngày mai mình phải rời khỏi nơi này bốn tháng, Gia Vệ không khỏi dậy lên những ký ức đa sầu đa cảm, lập tức đi xuống tầng dưới.
Mà thời điểm mới vừa đi xuống tầng một, những tiếng ho khan kịch liệt liên tiếp truyền vào trong tai Gia Vệ. Gia Vệ nhíu mày hướng về phương hướng tiếng ho khan nhìn lại, sau khi thấy bóng hình xinh đẹp kia, sắc mặt Gia Vệ đột nhiên biến đổi.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 52: Cho Bao Nhiêu Tiền Cũng Không Đủ

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 52: Cho Bao Nhiêu Tiền Cũng Không Đủ

Cố gắng không để ình nói ra những sự tình gì nữa làm ảnh hưởng đến cuộc thi của Vương Cường, trong nửa giờ kế tiếp, Gia Vệ dành để cực lực trấn an Vương Cường.
Một lát sau, tâm tình Vương Cường mới bình phục trở lại, sự rung động với con số hai trăm vạn, thật sự làm cho hắn không thể khống chế nổi mình.
Cũng không ngồi nhà lâu, gần đến hai giờ chiều, hai người Gia Vệ cùng Vương Cường đều rời khỏi nhà mình, đi về phía trường học.
Môn toán ba giờ chiều mới bắt đầu thi, bọn họ muốn đi tới trường học sớm một chút để chuẩn bị tâm lý trước khi thi.
Vừa mới đi tới cửa trường học, Vương Cường dường như đã quên mất sự tình hai trăm vạn kia, âm thầm cười, nhìn Gia Vệ nói:
- Mày lần này nhập ngũ rồi, đến lúc thành tích được công bố, thì cuộc tỷ thí của mày với lớp trưởng phải tính thế nào hả? Một nụ hôn dài năm phút đấy.
- Hay là, mày thay tao nhận chiến lợi phẩm nhá?
Nhìn đểu Vương Cường, Gia Vệ nói.
Khóe miệng Vương Cường nhếch lên, sau đó liền âm thầm cười, nói:
- Tao đếu điên, cả trường này đều biết, có thể thu phục được Gia Cát đại ma nữ, cũng chỉ có thằng ml như mày mà thôi.
- Ai nói thế? Đừng coi Gia Cát Uyển Nhi giống như là ma nữ nữa, cũng có người theo đuổi nàng ta đó.
Gia Vệ khẽ mĩm cười nói.
Vương Cường ngay lập tức lắc đầu, nói:
- Tuyệt đối không có khả năng, ai dám theo đuổi Gia Cát đại ma nữ chứ?
Gia Vệ không nói gì , chỉ hất hất cằm lên, hướng về phía sau lưng Vương Cường chỉ chỉ.
Vương Cường sửng sốt, sau đó rất nhanh xoay người lại, sau khi thấy đi bên cạnh Gia Cát Uyển Nhi là một người thanh niên, Vương Cường lúc này mới mang vẻ mặt cười khổ.
- Người anh em kia là ai vậy? Cũng dám theo đuổi Gia Cát đại ma nữ.
Vương Cường thấp giọng nói, Gia Cát Uyển Nhi cách bọn họ cũng không xa, hắn cũng không muốn để cho Gia Cát Uyển Nhi nghe được.
Gia Vệ lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết.
Có điều nhìn người thanh niên kia mặc trên người toàn quần áo đắt tiền, là có thể nhìn ra được, người thanh niên này hẳn là con nhà giàu, hơn nữa vừa cao vừa đẹp trai. Cao to đẹp trai nhà giàu ba dạng đều có đủ, so về ưu thế còn hơn cả Vương Cường. (DG: ta chỉ cần khoai to là đủ :v )
Chỉ có điều Gia Vệ cũng cũng không có xem trọng người thanh niên này, đối với thân phận của Gia Cát Uyển Nhi. Gia Vệ cũng có chút hiểu biết, Gia Cát Uyển Nhi có một ông nội mà vừa mở miệng ra đã cho Gia Vệ phí sinh hoạt mỗi năm 1000 vạn, thoạt nhìn cũng không phải là giả tạo, cho nên Gia Cát Uyển Nhi cũng không phải là người thiếu tiền bạc gì.
Còn có cái trường đại học Gia Cát gì đó mà Gia Vệ ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, lại càng làm cho Gia Cát Uyển Nhi như chìm trong một bức màn thần bí khó hiểu. Gia Vệ tuy không cảm thấy có hứng thú, nhưng cũng không có nghĩa là Gia Vệ không nhớ kỹ.
Từ trong miệng ông nội của Gia Cát Uyển Nhi- Gia Cát Không Minh đã từng nói, trường đại học Gia Cát chính là trường đại học giỏi nhất toàn thế giới!
- Chúng ta đi vào thôi.
Gia Vệ đối với Vương Cường nói một tiếng, sau đó đi vào trong trường.
Vương Cường cũng vội vàng đuổi theo
Mà đúng lúc này, thanh âm Gia Cát Uyển Nhi cũng truyền tới:
- Gia Vệ, Vương Cường, các cậu chờ tớ một chút.
Thanh âm này, giống như Gia Vệ và Vương Cường cùng Gia Cát Uyển Nhi vô cùng quen thuộc vậy, đây quả thực là giọng điệu ngày thường Gia Vệ nói chuyện với Vương Cường.
Nhưng Gia Cát Uyển Nhi gọi ra khỏi miệng, bọn họ tự nhiên không thể không dừng lại, chỉ có điều vẻ mặt hai người đều là sầu khổ, cảm giác sắp có sự tình không hay xảy ra.
Quả nhiên, ngay khi Gia Vệ cùng Vương Cường vừa mới xoay người lại, Gia Cát Uyển Nhi liền trực tiếp nhào vào lòng Gia Vệ, sau đó ôm lấy cánh tay phải của Gia Vệ, làm ra bộ dạng rất thân mật, nói với người thanh niên đang đứng sau lưng nàng kia:
- Hoàng Hạo, đây chính là bạn trai ta, Gia Vệ.
- Uyển nhi, đừng đùa, hắn mà là bạn trai em sao?
Người thanh niên gọi là Hoàng Hạo kia chẳng thèm liếc mắt nhìn Gia Vệ, nói tiếp:
- Gia Vệ đúng không, ta đã nghe nói qua về cậu, hiện đang là học sinh hot nhất của trường, nhưng mà như vậy thì có thể như thế nào đây? Mặc dù thành tích của cậu có tốt thế nào đi nữa, có thể thi đậu vào đại học đứng đầu cả nước, sau khi tốt nghiệp, cũng chỉ đi làm công cho người ta mà thôi, cho dù là cả đời, cũng không thể leo lên đến loại trình độ như ta bây giờ.
- Nhà mày thừa tiền à?
Vương Cường hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Dựa vào tiền bạc trong nhà để khoe khoang, mày không cảm thấy mất mặt sao?
- Mất mặt? Ta tại sao phải cảm thấy mất mặt? Ta còn có thể cầm tiền trong nhà ra để khoe khoang, ngươi ngay cả tư cách khoe khoang cũng không có.
Hoàng Hạo cằm hất lên thật cao, dùng tư thế trông xuống nhìn Vương Cường, khinh thường nói.
Vương Cường hừ lạnh một tiếng, không thèm nói gì nữa, đối với dạng người này, hắn chẳng thèm để ý tới.
- Hoàng Hạo, mặc kệ trong nhà cậu có bao nhiêu tiền, cũng không nên quản chuyện của ta, ta đã có bạn trai, xin cậu sau này không nên quấn quít lấy ta nữa, bằng không bạn trai ta sẽ không vui đâu.
Mi mắt xinh đẹp của Gia Cát Uyển Nhi hơi nhíu lại nói, lại nhìn trên mặt Gia Vệ không có một tia biến hóa gì, lúc này mới thở phào một hơi.
Cho đến lúc này, Gia Vệ cũng không có nói một câu nào, mang trên mặt một vẻ tươi cười có chút thản nhiên, chỉ đứng im ở chỗ đó, giống như đang nhìn trò đùa vậy.
- Đừng nói hắn không phải là bạn trai của em, cho dù hắn có là bạn trai của em thì có thể như thế nào đây? Anh nhiều tiền hơn hắn, cao to hơn hắn, đẹp trai cũng hơn hắn, một điểm cũng không kém hắn?
Hoàng Hạo tiến lên một bước, đứng ở trước người Gia Vệ, lấy thân người 8 của hắn so với chiều cao trên dưới một mét bảy của Gia Vệ.
Gia Cát Uyển Nhi nhíu mày, lôi kéo Gia Vệ lui về phía sau hai bước, tức giận nói:
- Hoàng Hạo, cậu còn quấn quít chặt lấy tôi như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát.
-Tùy em thôi.
Hoàng Hạo không quan trọng nói.
- Tiểu tử, nơi này là trường học, ở chỗ này đùa giỡn giống lưu manh, muốn chết sao?
Vương Cường rốt cục nhịn không được nữa, hai mắt híp lại ngăn cản Hoàng Hạo.
- Ta biết nơi này là trường học, ta đến trường là để đi học, chẳng lẽ không cho phép ta đến tham gia cuộc thi sao?
Hoàng Hạo cười lạnh một tiếng, nói.
Vương Cường sửng sốt, hắn không có nghĩ đến tên Hoàng Hạo này cũng là một học sinh trung học.
Mà lúc này, Hoàng Hạo lại bỏ qua Vương Cường, quay qua Gia Vệ nói:
- Gia Vệ, nói cái gì đi, mặc kệ cậu có phải là bạn trai của Uyển nhi hay không, chỉ cần cậu cùng Uyển nhi chia tay, cho cậu tùy ý chọn một cái giá, ta tuyệt không do dự.
Gia Vệ vẫn như cũ nhìn về Gia Cát Uyển Nhi đang nắm lấy cánh tay phải của mình, sau khi nhìn thấy ánh mắt thỉnh cầu của Gia Cát Uyển Nhi, trong lòng Gia Vệ lập tức mềm nhũn, đang muốn mở miệng nói ra một cái giá, miệng mới vừa mở ra, nhưng ngay lập tức đóng lại, sau đó sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên âm trầm, một cước trực tiếp hướng về bụng Hoàng Hạo đá tới, nói:
- Chọn cái cmm, cho tao bao nhiêu tiền cũng không đủ đâu.
Một cước này của Gia Vệ tuy rằng không có dùng nhiều sức, nhưng cũng là đạp cho Hoàng Hạo lui về phía sau 5~6 mét, đặt mông ngồi xuống đất, ôm bụng thống khổ đứng lên.
Mà lúc này, cửa trường học người đi đến thật không ít, vì vậy Gia Vệ vội vã lôi kéo Gia Cát Uyển Nhi cùng Vương Cường chạy vào trường học.
Đi tới trước dãy phòng học, Gia Cát Uyển Nhi lúc này mới buông tay Gia Vệ ra, dùng thanh âm rất nhỏ nói một tiếng 'Cảm ơn' .
Gia Vệ cười khổ lắc đầu, hắn thật không ngờ, lấy tư chất của hắn, lại phải đóng một vai như vậy.
- Cảm ơn cái gì, trực tiếp lấy thân báo đáp là được rồi.
Vương Cường lặng lẽ nói, mà những lời này vừa nói ra, nghênh đón lại là ánh mắt khinh bỉ của Gia Vệ và Gia Cát Uyển Nhi.
Sau đó, Gia Cát Uyển Nhi nhăn nhó giống như là muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng không có nói ra, vội vã lên tầng.
Vẻ mặt Gia Vệ đầy nghi hoặc, đây mà là Gia Cát đại ma nữ ngày thường giống như một nam tử hán sao?
- Người anh em, lớp trưởng có khả năng bị mày khuất phục thật rồi.
Vương Cường vỗ vỗ vai Gia Vệ, nghiêm túc nói.
- Dẹp, tao vẫn không thể khuất phục được nàng.
Gia Vệ vội vàng nói, sau đó cũng đi lên tầng.
Mà Vương Cường nhìn về phía sau, cũng không dừng lại lâu, vội vàng chạy theo, một lúc nữa Hoàng Hạo mà đuổi tới, không vui đâu.
Dù sao cũng là bọn họ động thủ trước, gọi thầy cô đến, tất nhiên sẽ xử phạt bọn họ.
Hai giờ bốn mươi phút, giám thị coi thi cũng đã đi vào trong phòng. Quy chế thi vẫn như cũ, từng phòng học có hai giám thị coi thi, chỉ có điều cũng không phải hai giám thị coi thi buổi sáng nữa.
Hai giám thị coi thi phòng Gia Vệ, một người là giáo viên dạy khối 12, toàn bộ học sinh trong phòng học đều biết hắn, mà giám thị còn lại là một khuôn mặt rất xa lạ, rất có thể là giáo viên dạy khối 10 hay khối 11 gì đó.
Mà giám thị dạy khối 12 kia, lại vừa vặn là tổ trưởng tổ số học khối 12, hắn đến coi thi phòng thi này, không biết có phải là trùng hợp hay là cố tình sắp đặt đây.
Chẳng qua, từ lúc hai người bước vào phòng, Gia Vệ rõ ràng cảm giác được, cái người giám thị đảm nhiệm tổ trưởng tổ số học kia thỉnh thoảng nhìn về phía hắn.
Đúng ba giờ chiều chuông làm bài vang lên, hai giám thị coi thi cũng rất nhanh đem bài thi số học phát cho từng người, mà các học sinh,thì lại là rất nhanh mở bài thi ra, cầm lấy bút bắt đầu làm bài.
Thi số học, coi trọng nhất chính là cẩn thận tỉ mỉ, chỉ cần hơi chút sơ suất nhỏ, là có thể làm sai hết cả một bài.
Cho nên làm bài thi số học tối kỵ nhất là hấp tấp cùng sơ ý, mỗi một học sinh đều giống như tiến nhập vào trạng thái của riêng mình, hết sức chăm chú làm bài thi số học.
Mà Gia Vệ, lại ngồi đó thật lâu không có làm bài.
Bởi vì từ lúc phát bài thi cho đến lúc bắt đầu làm bài, cái vị giám thị tổ trưởng tổ số học kia cứ nhìn Gia Vệ, hắn ngồi ở trên bục giảng, đáng lẽ phải nhìn toàn bộ lớp, thế nhưng hai mắt của hắn, không có nửa giây rời khỏi người Gia Vệ.
Qua năm, sáu phút đồng hồ, Gia Vệ mới nhếch miệng cười, mở bài thi bắt đầu làm.
Gia Vệ không biết bài thi số học này đơn giản hay là khó khăn, mỗi một câu hỏi, hắn giống như đã làm qua vậy, dễ dàng viết ra quá trình tính toán cùng cách giải, cho dù là câu hỏi khó, cũng chỉ trong chốc lát đã làm xong.
Không giống bài thi ngữ văn cần phải viết dài ra, Gia Vệ làm bài thi số học, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Rốt cục sau nửa giờ làm bài, Gia Vệ đã làm xong câu hỏi cuối cùng, thả bút trong tay xuống, Gia Vệ cầm lấy bài thi kiểm tra lại hai ba lần.
Mà đúng lúc này, một thân ảnh cũng đi thẳng tới trước người hắn, làm Gia Vệ giật mình sửng sốt.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía thân ảnh này, lúc này mới phát hiện, vị giám thị vừa rồi còn ngồi ở trên bục giảng, bây giờ đã đi tới trước bàn mình.
Gia Vệ xấu hổ cười cười, ngay sau đó cúi đầu xuống kiểm tra bài thi.
Mà lúc này, vị giám thị kia cũng mở miệng nói:
- Nếu như không kiểm tra lại, em nghĩ có thể được bao nhiêu điểm?
Gia Vệ ngẩn ra, nhìu mày, trả lời:
- Em cũng không rõ.
- Đã làm xong tất cả các câu rồi?
Giám thị hỏi tiếp, thanh âm rất nhỏ, thế nhưng trong phòng học lúc này lại vô cùng yên lặng, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
- Đều đã làm xong, tất cả các câu đều đã làm xong rồi.
Gia Vệ nói, dùng thời gian hơn nửa giờ, hắn xác thực đã đem bài thi của mình làm xong hết.
Mà lúc này, cái người giám thị trẻ tuổi kia cũng đi tới, hắn chau mày, bây giờ đang trong thời gian làm bài, giám thị coi thi không thể cùng học sinh nói chuyện.
Nhưng mà trong hai người, hắn là phó giám thị, cho nên cũng không thể nói gì.
- Đưa bài thi của em cho ta xem một chút, ta xem xong rồi em kiểm tra lại cũng được.
Sau một khắc, giám thị tổ trưởng tổ số học kia liền mở miệng nói, trực tiếp cầm lấy bài thi trong tay Gia Vệ.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 51: Hai Trăm Vạn Tiền Bồi Thường

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 51: Hai Trăm Vạn Tiền Bồi Thường

- Đám người Tôn Diệu Kiệt muốn giải quyết ổn thỏa chuyện này, bọn họ bồi thường cho cậu hai trăm vạn nhân dân tệ, cậu bằng lòng chứ?
Gia Vệ thấp giọng đọc tin nhắn Tiền Nhạc Nhạc gửi tới, thần sắc trên mặt trở nên hết sức vui vẻ.
Hai trăm vạn nhân dân tệ, đây chính là hai trăm vạn nhân dân tệ a. Quả nhiên là tiền nhiều như nước, thuận tay vung ra đã trên trăm vạn.
Gia Vệ cũng không có dự định tiếp tục kéo dài chuyện này thêm nữa, dù sao tình cảnh ngày đó, cũng đã dọa cho Gia Vệ một phen sợ hãi, nhân vật xuất hiện sau cùng kia lại có thể là một Trung tướng!
Chuyện đã có thể giải quyết đến trình độ này, Gia Vệ khỏi cần nói cũng biết đã rất thỏa mãn rồi.
Về phần sự tình Tôn Diệu Kiệt đánh Gia Hồng Ngạo. Gia Vệ đã nghiêm khắc trừng trị bọn họ rồi, đảm bảo sẽ bị thương tật suốt đời.
- Vốn tính là phải cần thời gian một năm mới lấy lại được năm mươi vạn kia thì lúc đó mới coi như có tiền, không nghĩ tới, hiện tại đã có hai trăm vạn trong tay.
Gia Vệ âm thầm cười nói.
Ngay sau đó, Gia Vệ liền gọi điện thoại cho Tiền Nhạc Nhạc.
Chỉ chốc lát sau, đầu bên kia đã nghe máy. Tiền Nhạc Nhạc cũng không bất ngờ trực tiếp hỏi:
- Chỗ tiền bồi thường đấy, cậu hài lòng chứ?
- Hài lòng rồi, cô xem rồi tự mình xử lý là được.
Gia Vệ tùy ý nói, lúc không có tiền, cảm giác hai trăm vạn này là của cải tiêu không hết, mà bây giờ khi sắp có được hai trăm vạn, trong lòng Gia Vệ lại bình tĩnh đến lạ thường, không có một chút gợn sóng nào.
Gia Vệ dứt lời, Tiền Nhạc Nhạc ở đầu bên kia một lúc lâu cũng không nói thêm câu gì.
- Thật chứ, để một mình tôi đi giải quyết là được rồi sao?
Sau một lát, Tiền Nhạc Nhạc nói thẳng ra một câu như vậy.
Gia Vệ sửng sốt, chợt cảm giác câu nói vừa rồi của mình có chút khác nghĩa, lúc này mới giải thích lại:
- Ý tôi là, sự tình hai trăm vạn kia, cô xem rồi tự đi xử lý là được, mấy ngày nữa chuyển tiền vào trong tài khoản của tôi là được.
- Bồi thường hai trăm vạn đúng là không ít, bất quá tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu, sau này phải cẩn thận, bọn họ sẽ không bao giờ chịu để yên cho cậu đâu.
Giọng điệu Tiền Nhạc Nhạc lại một lần nữa trở nên lạnh lùng.
Gia Vệ gật đầu, nói:
- Yên tâm, tôi biết.
- Ừm.
Tiền Nhạc Nhạc ừm một tiếng, cũng không có nói thêm câu gì, nhưng cũng không có cúp điện thoại.
Gia Vệ mày nhíu mặt nhăn lại, chần chờ trong chốc lát, mở miệng nói:
- Về chuyện trước kia... thực xin lỗi cô.
Gia Vệ cũng không biết mình vì sao lại mở miệng nói xin lỗi, có thể là bởi vì do mình hiểu lầm Tiền Nhạc Nhạc, cũng có thể là bởi vì ngày hôm qua chính mình đã lợi dụng Tiền Nhạc Nhạc. Có điều lúc nói ra từ 'Xin lỗi’ này, trong lòng Gia Vệ cảm thấy thoải mái ra không ít.
- Ừm.
Tiền Nhạc Nhạc lại ừm một tiếng, ngay sau đó liền cúp điện thoại.
Cất điện thoại đi động đi, Gia Vệ thở ra một hơi thật dài, biểu hiện trên mặt mới biến trở lại bộ dáng tươi cười như ngày thường.
Không có dừng lại lâu, Gia Vệ trực tiếp đi về phía cổng trường học.
Môn tiếp theo của cuộc thi phải ba giờ chiều mới bắt đầu, còn hơn năm giờ nữa, Gia Vệ cũng không muốn cứ ngồi đợi ở trong trường học như vậy.
Nhà hắn cách trường học lại không xa, ở lại trong trường còn không bằng về nhà ôn bài.
Bất quá bây giờ đang là thời gian làm bài thi, bảo vệ của trường cũng đã được phân phó, không cho người không có phận sự tùy ý ra vào, không làm ảnh hưởng đến học sinh.
Mà khi đi tới cổng chính trường học, Gia Vệ bước vào tầm nhìn của bảo vệ, lại đụng ngay một khuôn mặt quen thuộc.
Cái người bảo vệ đang làm nhiệm vụ trông coi lúc này, Gia Vệ còn nhớ rõ, ngày đó chính mình cùng Vương Cường bị Khương Kiền đuổi học, chính là cái tên bảo vệ này không cho hai người bọn họ tiến vào trong trường học.
Thấy Gia Vệ, sắc mặt người bảo vệ kia cũng hơi đổi, hiển nhiên cũng đã nhận ra Gia Vệ.
Có điều hắn cũng không có nói gì, ở cái tuổi này, tìm được một công việc ổn định mà lại nhẹ nhàng như vậy, khẳng định không dễ dàng. Trước kia hắn có thái độ như vậy, là vì Khương Kiền là chủ nhiệm phòng giáo dục trường học, cho nên hắn có thể dựa vào Khương Kiền để duy trì công việc đang làm, thậm chí có thể được thăng chức.
Nhưng hiện tại ngay cả Khương Kiền cũng đã bị đuổi việc, hắn vẫn có thể làm việc được ở chỗ này, mấy ngày qua khẳng định cũng lo lắng không ít.
Bởi vì Gia Vệ đã từng nói qua, nói hắn cẩn thận với bát cơm của mình.
Lúc đó hắn đối với lời nói của Gia Vệ, hắn chẳng thèm quan tâm, lời nói của một học sinh, hắn làm sao có thể để ở trong lòng?
Chỉ có điều hắn làm việc ở trường học, sau khi biết nguyên nhân Khương Kiền bị đuổi việc, hắn liền muốn thu lại câu nói đã từng nói với Gia Vệ.
Hôm nay nhìn thấy Gia Vệ, hắn chẳng những không có khí thế như lúc trước, càng không có can đảm như lúc đó.
- Thế nào,tôi không thể đi ra ngoài sao?
Gia Vệ cười nhạt một tiếng, bình thản hỏi, giống như không có nhận ra người bảo vệ này.
Bảo vệ thấy thế, lại cảm thấy sững sờ, sau đó liên tục gật đầu, nói:
- Có thể, có thể đi ra ngoài.
- Tôi muốn đi ra ngoài.
Gia Vệ tiếp tục nói, ngữ khí như trước vô cùng bình thản.
Bảo vệ lập tức đi vào bên trong phòng thường trực, mở cổng cho Gia Vệ, vốn chỉ cần mở hơn hai mét là Gia Vệ có thể đi ra ngoài được, mà lúc này, hắn lại mở toàn bộ cánh cổng.
Gia Vệ liếc mắt nhìn bảo vệ trong phòng thường trực, không nói gì thêm nữa, trực tiếp đi ra ngoài.
Thấy Gia Vệ đi ra ngoài, bảo vệ mới mạnh mẽ thở ra một hơi, sau đó vội vã đóng cánh cổng lại.
- Khuyên ông nên có lòng khoan dung, đối xử với người khác nên tốt một chút, sau này có gặp mặt lại còn dễ nói chuyện.
Gia Vệ thấp giọng lẩm bẩm, trên mặt đầy vẻ cười nhạt.
Hắn không phải không nhớ kỹ người bảo vệ này, càng không phải không nhớ đến lúc nói chuyện ấy, thế nhưng như vậy thì có thể thế nào?
Lẽ nào bởi vì một câu nói của chính mình, để cho cái người bảo vệ này mất công ăn việc làm sao? Hắn nếu có một gia đình cần phải nuôi sống thì phải làm sao bây giờ?
Con người ai cũng đều phạm phải sai lầm, cho nên, cũng cần phải cho người ta một cơ hội làm lại.
Gia Vệ nhàn nhã đi về nhà, dọc theo đường đi có rất nhiều cửa hàng buôn bán đồ ăn, phi thường náo nhiệt.
Bất quá Gia Vệ biết, cũng không bao lâu nữa, những quầy hàng như này đều phải dọn đi chỗ khác, thời điểm kì thi vào trường đại học diễn ra thì nơi này sẽ bị giải tỏa, bọn họ không có khả năng tiếp tục ở đây mở cửa hàng bán đồ ăn nữa.
Về đến nhà, Gia Vệ cũng không có giấu diếm, trực tiếp đem sự tình đám người Tôn Diệu Kiệt bồi thường hai trăm vạn nói cho cha mẹ mình nghe.
Hiện tại Gia Hồng Ngạo cũng không có đi làm, cũng không phải hắn bỏ công việc không làm nữa, mà là vết thương trên người chưa có khỏi hẳn.
Mà sau khi nghe Gia Vệ nói là được bồi thường hai trăm vạn. Mẹ Gia Vệ - Trương Dung lại cảm thấy khiếp sợ, hai trăm vạn đối với những người dân thường như bọn hắn mà nói, quả thực chính là số tiền cả đời tiêu cũng không hết.
Gia Hồng Ngạo cũng không có biểu hiện gì, trên mặt không có lấy một tia kinh sợ.
- Vệ vệ, số tiền này con muốn làm gì?
Trương Dung nhìn Gia Vệ rồi hỏi.
- Mẹ, hai trăm vạn, con nghĩ trước cứ gửi tiết kiệm , chờ sau khi con từ trong quân ngũ trở về, sẽ cùng với Cường Tử gây dựng sự nghiệp.
Gia Vệ nói, tuy rằng vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, thế nhưng Gia Vệ đã nghĩ kỹ, hắn không thể cứ trông chờ đem hai trăm vạn này gửi tiết kiệm để kiếm lãi được.
- Con và Cường Tử còn quá nhỏ, sau khi tốt nghiệp đại học rồi gây dựng sự nghiệp cũng không muộn mà.
Trương Dung nhíu mày lại, nhẹ giọng nói. Tại nàng thấy, ổn định mọi thứ mới là tốt nhất, nàng cho rằng cứ đem số tiền này đi gửi tiết kiệm cũng được.
Rất nhanh, Gia Vệ cùng Trương Dung đều nhìn về phía Gia Hồng Ngạo không nói gì nãy giờ, trong nhà người thực sự có thể quyết định được việc này, vẫn là Gia Hồng Ngạo.
- Tiền trước cứ gửi tiết kiệm đã rồi tính sau, con thi xong lần thi thử này, còn phải đi vào trong quân ngũ nhận sự huấn luyện. Đừng để số tiền này làm ảnh hưởng tới cuộc thi cùng đợt huấn luyện của con.
Gia Hồng Ngạo bình tĩnh nói, phảng phất hai trăm vạn đối với hắn mà nói, không đáng kể chút nào.
Gia Vệ gật đầu, nói:
- Cha, người yên tâm, con sẽ không để nó làm ảnh hưởng tới cuộc thi cùng đợt huấn luyện đâu.
Gia Hồng Ngạo gật đầu, tiếp tục nói:
- Ngày mai là con kết thúc kì thi thử, về phần thủ tục nhập học đại học Tân Hải, chúng ta sẽ thay con đi làm, buổi tối ngày mai, con sẽ xuất phát đi nhập ngũ.
- Buổi tối ngày mai đã phải nhập ngũ rồi?
Gia Vệ ngẩn ra, hắn thật không ngờ phải đi sớm như vậy.
- Không sai, buổi tối ngày mai sẽ có người tới đón con, con đi theo người đó là được, không cần chuẩn bị bất cứ cái gì cả.
Gia Hồng Ngạo nói.
Gia Vệ nhìn cha mình Gia Hồng Ngạo, lại nhìn mẹ mình Trương Dung hai mắt đang đỏ lên.
Từ nhỏ Gia Vệ đã không phải xa nhà bao giờ, hiện tại lại phải xa nhà tận những bốn tháng liền, làm cho Trương Dung rất là không muốn.
Gia Vệ không muốn phải đi sớm như vậy, nhưng từ nhỏ cho đến lớn cũng chưa bao giờ phản đối lại quyết định của cha mình. Hiện tại cũng không có phản đối lại quyết định của ông, một ít việc vặt vãnh, làm sao có thể so với điều trọng yếu không gì sánh được trong lòng cha mình là vào quân ngũ nhận sự huấn luyện đây?
Gật đầu, Gia Vệ liền đáp ứng.
Buổi trưa một nhà ba người đang muốn bắt đầu ăn cơm, Vương Cường đi thẳng vào, vẻ mặt khâm phục quay qua Gia Hồng Ngạo cùng Trương Dung nói ra biểu hiện của Gia Vệ trong cuộc thi hôm nay, lúc này mới ngồi xuống cùng ba người ăn cơm.
Vương Cường cùng Gia Vệ không phải thi cùng một phòng, thế nhưng mới vừa hết giờ thi thử, sự tình Gia Vệ nộp bài thi sớm trước tám mươi phút giống như cuồng phong truyền khắp toàn bộ khối 12. Học sinh khối 12 nào cũng biết , Vương Cường càng phải hỏi thăm cho rõ ràng.
Gia Hồng Ngạo cùng Trương Dung trình độ văn hóa cũng không cao, đối với việc này cũng không có nhận thức gì, nhưng sau khi nhìn biểu hiện khoa trương của Vương Cường, cũng biết con trai mình rất có tiền đồ, vẻ mặt hai người đều tươi cười hẳn lên.
Bữa trưa qua đi, Gia Vệ cùng Vương Cường cũng không có lập tức đến trường học, mà là đi vào trong phòng Gia Vệ ôn tập.
- Tối ngày mai tao phải đi rồi.
Gia Vệ vẻ mặt đau khổ nói.
- Đi đâu?
Vương Cường ngẩn ra, lập tức hỏi.
- Còn có thể đi đâu, đương nhiên là đi nhập ngũ rồi.
Gia Vệ nói, trên mặt tràn đầy nụ cười khổ.
- Sao lại đi sớm như vậy?
Vương Cường ngẩn ra, vội vàng nói:
- Đã xảy ra chuyện gì? Ít nhất cũng phải cuối tuần này mày mới phải đi chứ, thành tích của cuộc thi lần này, ít nhất phải đến thứ năm thứ sáu mới được công bố.
- Tao biết thành tích cuộc thi tận thứ năm thứ sáu mới công bố, bất quá cha tao nói thủ tục nhập học bọn họ sẽ đi làm giúp tao, để cho tao sớm được vào trong bộ đội huấn luyện.
Gia Vệ lắc đầu, thở dài nói:
- Đi sớm thì đi sớm vậy thôi, dù sao tao cũng không có việc gì để làm.
Mà lúc này, vẻ mặt Vương Cường lại trở nên ngu ngơ, hỏi:
- Mày thật có lòng tin có thể thi được trên bảy trăm ba mươi lăm điểm sao?
Thấy biểu tình Vương Cường ngu ngơ, Gia Vệ cười khổ nói:
- Mày cũng đã nói, kích thích tố sinh dục của tao tiết ra quá nhiều, hùng phong đại chấn, điểm tối đa là bảy trăm năm mươi điểm, lần này thi được trên bảy trăm ba mươi lăm điểm, không thành vấn đề.
- Tao abc xyz, đúng là quái thú mà.
Vương Cường lấy biểu tình phi thường khoa trương nói:
- Điểm tối đa là bảy trăm năm mươi điểm, mà lần thi này đạt bảy trăm ba mươi lăm điểm, mày có còn là người không vậy?
Trừng mắt liếc Vương Cường, Gia Vệ nói tiếp:
- Còn nữa, đám người Tôn Diệu Kiệt bồi thường hai trăm vạn nhân dân tệ, mày nghĩ xem sắp tới chúng ta làm cái gì cho tốt, hai trăm vạn nhân dân tệ này, chính là vốn liếng để hai huynh đệ chúng ta gây dựng cơ đồ đấy.
Mới vừa rồi biểu tình của Vương Cường còn phi thường khoa trương, nhưng sau khi nghe Gia Vệ nói câu này, trên mặt hắn lại tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Trước đây Khương Thiên bồi thường ba mươi vạn cũng đã khiến Vương Cường khiếp sợ đến tột đỉnh rồi, mà số tiền bồi thường ba mươi vạn lần đó so với số tiền bồi thường hai trăm vạn lần này, quả thực giống như là bố với con mà.
Còn có một điều khiến Vương Cường không biết phải làm sao, đó chính là, số tiền ba mươi vạn kia có thể nói là bồi thường cho toàn bộ lớp bọn hắn, mà hai trăm vạn này, thì lại hoàn toàn bồi thường cho Gia Vệ, đương nhiên, nếu như Gia Vệ vẫn còn muốn kéo dài thêm sự tình Tôn Diệu Kiệt đánh Gia Hồng Ngạo mà nói, số tiền bồi thường hẳn là không ít hơn con số hai trăm vạn.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 50: Tiền Nhạc Nhạc Gửi Tin Nhắn Đến

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 50: Tiền Nhạc Nhạc Gửi Tin Nhắn Đến

Kỳ thi thử lần đầu này vô cùng nghiêm ngặt. Nhà trường đã yêu cầu các giáo viên coi thi phải coi chặt giống như kì thi đại học.
Cho nên trong cuộc thi, hầu như sẽ không xuất hiện hiện tượng gian lận. Còn có một điều, nhà trường đã quy định tiếp, chính là không cho phép nộp bài thi sớm, cho dù có làm xong trước thời gian, cũng phải ra sức mà rà soát lại.
Cho nên, sau khi Gia Vệ dùng hơn bốn mươi phút đã làm xong hoàn toàn bài thi ngữ văn, hắn chăm chú kiểm tra lại một lần rồi lại một lần, cho đến tận lần rà soát thứ ba, hắn rốt cục không thể chịu đựng được nữa.
Mặc dù bây giờ, cũng mới 10h10 mà thôi, còn có tám mươi phút nữa, hơn nữa bây giờ đang là thời gian thi chính thức, cho nên không thể mang sách giáo khoa ra ôn tập, việc mà Gia Vệ có thể làm lúc này, cũng chỉ có tiếp tục kiểm tra lại bài thi ngữ văn.
Điều này Gia Vệ làm sao có thể chịu đựng được.
Liên tục ngồi đó cân nhắc, Gia Vệ rốt cục lấy hết dũng khí đứng lên, cầm bài thi của mình, đi lên phía trên bục giảng.
Mỗi phòng có hai giám thị coi thi, một người ngồi trên bục giảng, một người liên tục đi lại vòng quanh, để phòng học sinh gian lận.
Gia Vệ đứng lên, hai giám thị đều nhíu mày lại, giám thị ngồi ở trên bục giảng không hề cử động gì, còn giám thị kia thì nhíu chặt mày đi lên phía trên bục giảng.
- Em có vấn đề gì?
Giám thị đứng trên bục giảng thấp giọng hỏi.
Hai giám thị này đều là giáo viên xa lạ, Gia Vệ chưa từng gặp qua, có thể xác định được bọn họ không phải là giáo viên khối 12, rất có thể là giáo viên khối 11 hoặc là giáo viên khối 10.
Mà sự tình Gia Vệ thi đạt điểm tối đa, bởi chỉ là đạt điểm tối đa trong một lần thi, cho nên cũng không gây chấn động quá lớn. Nhiều lắm thì tất cả giáo viên khối 12 đều nghe nói qua danh tiếng của Gia Vệ, chẳng qua còn không đến mức khiến cho toàn bộ giáo viên trong trường học đều biết đến Gia Vệ.
Thấy Gia Vệ không biết quy củ đứng lên như vậy, trong lòng hai người giám thị kia đều có chút không thoải mái.
Đồng thời, giờ mới thi chưa được một nửa thời gian, hai giám thị này căn bản không có nghĩ đến Gia Vệ muốn nộp bài thi sớm.
- Thưa thầy, em muốn nộp bài thi sớm, không biết có được không?
Gia Vệ vẻ mặt cười khổ, thấp giọng nói.
Hai giám thị nghe vậy, đều hơi sững sờ. Sau đó hai người giống nhau đều lộ ra vẻ phẫn nộ, ở phía sau Gia Vệ là giám thị kia càng thấp giọng cả giận nói:
- Hồ đồ, đây là kỳ thi thử lần đầu, các em đã là học sinh năm cuối nên phải biết nắm bắt cơ hội lần này, đồng thời trường học quy định không cho phép nộp bài thi sớm, mau trở về tiếp tục làm, cho dù có không làm, cũng phải đợi cho cuộc thi kết thúc mới có thể rời khỏi.
Rất rõ ràng, hai người giám thị này đã đem Gia Vệ trở thành cái loại học sinh không coi trọng đến kỳ thi thử lần đầu tiên. Trong trường cấp ba Tân Hải cũng không phải là không có học sinh như vậy, thành tích bản thân bọn họ đều rất yếu, tự biết không có hi vọng thi vào trường đại học, ngay cả thi vào trường đại học cũng bỏ, một kỳ thi thử nho nhỏ thì tính là cái gì?
Gia Vệ nghe nói như thế, thật ra lại không có kinh ngạc, hiển nhiên hắn trước đó đã nghĩ đến phản ứng như này của giám thị, vì vậy hắn tiếp tục giải thích:
- Thầy à, cũng không phải như các thầy nghĩ, em đã làm xong bài rồi, cũng đã kiểm tra lại ba lần, thấy không có vấn đề gì, lúc này mới muốn nộp sớm.
- Đã làm xong?
Gia Vệ mới vừa nói xong, hai giám thị đều giật mình.
Đây chính là thi môn ngữ văn đấy, cho dù đã làm hết toàn bộ câu hỏi, cũng không thể chỉ dùng thời gian một giờ là có thể làm xong.
Kết quả là, hai giám thị đều cau chặt lông mày, nói:
- Mặc kệ em làm xong hay chưa, trường học đã quy định là không thể nộp bài thi sớm, trừ phi...
Giám thị kia muốn nói điều gì, thế nhưng mày nhíu lại, cũng không có nói ra hết.
Gia Vệ nhíu mày lại, nếu như có thể để cho hắn nộp bài thi sớm, cho dù là đáp ứng giám thị một ít điều kiện, Gia Vệ cũng sẽ không tiếc.
Cho nên hắn liền mở miệng hỏi:
- Trừ phi cái gì?
Lúc này ở phía sau Gia Vệ giám thị kia hừ một tiếng, nói:
- Trừ phi em có thể bảo đảm mình thi đạt điểm tối đa, như vậy mới có thể nộp bài thi sớm, bằng không không thể nộp bài thi sớm.
- Em có thể cam đoan mình thi đạt điểm tối đa.
Giám thị vừa dứt lời, Gia Vệ liền trực tiếp thấp giọng nói.
Hai giám thị coi thi lại ngẩn ra, càng nhíu mày sâu hơn.
Lúc này bọn họ nghĩ Gia Vệ chính là loại học sinh, da mặt dày hơn so với tấm thép, bằng không ai sẽ vì để nộp bài thi sớm mà nói mình có thể thi được điểm tối da?
Ngồi ở trên bục giảng giám thị kia lắc đầu, nói:
- Đợi ta nói xong điều kiện kế tiếp, em quyết định cũng không muộn.
Hắn dừng một chút, nhìn Gia Vệ, tiếp tục nói:
- Nếu như em đảm bảo mình có thể thi được điểm tối đa thì sẽ được nộp bài thi sớm, nhưng sau đó em lại không đạt điểm tối đa, như vậy thành tích của em trong khối, cũng sẽ bị tính thành điểm lẻ, như vậy em sẽ bị cảnh cáo. Mà thành tích của kì thi thử lần đầu này, chẳng những có thể khiến cho các em biết được học lực của mình, càng có thể làm cho nhà trường, thậm chí khiến một ít trường đại học đối với các em xác định vị trí, cho nên không nên lấy thành tích của kì thi thử lần đầu này ra nói giỡn, trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục kiểm tra lại đi.
- Thế nhưng, em thật có thể cam đoan bài thi của em thật sự có thể đạt điểm tối đa mà, em muốn nộp bài thi sớm.
Trên mặt Gia Vệ lại là lộ ra cười khổ.
Hắn biết hai giám thị coi thi này là có lòng tốt, thế nhưng hắn xác thực có lòng tin thi được điểm tối đa, bằng không hắn cũng sẽ không nộp bài thi sớm, hắn sở dĩ nộp bài thi sớm, cũng là bởi vì không có chỗ nào để mà sửa chữa nữa nên ngồi đó rất buồn chán.
- Em thật muốn nộp bài thi sớm? Nếu như em nộp bài thi sớm mà nói, chúng ta phải ghi lại tên cùng lớp học của em, để báo lại cho nhà trường biết.
Ngồi ở trên bục giảng vị giám thị kia lần thứ hai nhắc nhở.
Gia Vệ vẫn là câu nói kia:
- Em cam đoan bài thi của mình có thể đạt điểm tối đa, nên muốn nộp bài thi sớm.
Hai vị giám thị coi thi nhìn nhau, vị giám thị coi thi ngồi trên bục giảng kia lắc đầu thở dài, đem tên cùng lớp học của Gia Vệ ghi vào một cuốn sổ nhỏ, sau đó tiếp nhận bài thi từ tay Gia Vệ.
Gia Vệ đã được như ý nguyện ra khỏi phòng học, trở thành thí sinh đầu tiên đi ra khỏi phòng thi trong kì thi thử lần đầu này, cũng là học sinh thi dễ dàng nhất khối 12.
Mà trong phòng thi, hai giám thị đều thất vọng lắc đầu, trường học xuất hiện học sinh như vậy, bọn hắn xem ra, tuyệt đối sẽ làm địa vị của trường học giảm sút.
Chỉ có điều, hai người bọn họ cũng không có chú ý tới, từ lúc Gia Vệ từ chỗ ngồi của mình đứng lên, tất cả học sinh trong phòng thi hầu như cùng lúc dừng làm bài thi lại, đều dè dặt nhìn về phía Gia Vệ, rất sợ sẽ bỏ qua cái tình cảnh Gia Vệ nộp bài thi sớm.
Ngồi trong phòng học đều là học sinh khối 12, mỗi người bọn họ tự nhiên biết người tên là Gia Vệ này, mặc dù có người chưa thấy qua Gia Vệ, nhưng đã nghe qua tên tuổi của Gia Vệ rồi.
Trắc nghiệm tổng hợp, tiếng Anh và ngữ văn có thể thi được điểm tối đa, thành tích như vậy, mặc dù chỉ xảy ra ở trong một tuần kiểm tra, nhưng cũng đủ để rung động toàn bộ học sinh khối 12 trong trường học.
Rất nhiều người đều là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh Gia Vệ đi nộp bài thi sớm, mặt không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ, bài thi ngữ văn dùng không đến phân nửa thời gian lại có thể làm xong, lại còn mang lòng tin mười phần có thể thi được điểm tối đa, đây còn là người sao?
Mà hai vị giám thị kia, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua bài thi của Gia Vệ, bởi vì qua ấn tượng ban đầu bọn họ đã đem Gia Vệ trở thành một người học sinh thi theo kiểu cho có lệ, cho nên không có đem sự tình Gia Vệ cam đoan mình có thể thi được điểm tối đa để ở trong lòng.
Ở trong cùng một phòng thi với Gia Vệ, sau khi Gia Vệ đi ra ngoài, có một người dừng bút trong tay lại một chút rồi rất nhanh sau đó lại tiếp tục làm bài.
Người kia, chính là người đã cùng Gia Vệ đánh cược - Gia Cát Uyển Nhi.
Nàng thật không ngờ, ở trong kỳ thi thử lần đầu tiên này, Gia Vệ cũng dám nộp bài thi sớm, hơn nữa còn chắc chắn xác định về điểm ngữ văn của mình.
Bên trong bài thi ngữ văn có rất nhiều câu hỏi yêu cầu tính chủ quan, chỉ cần giáo viên cảm thấy đáp án này của ngươi có một chút thiếu sót, theo đó sẽ trừ điểm, còn có một phần viết văn, ngay cả chính giáo viên cũng không dám nói chính mình viết văn có thể được điểm tối đa nữa là.
Nhưng Gia Vệ lại có thể có lòng tin như vậy, không biết nên nói hắn tự cao tự đại, hay là nói hắn có lòng tin quá mạnh.
Sau khi ra khỏi phòng thi, Gia Vệ lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho Liễu Tình.
Mới hơn hai ngày không thấy Liễu Tình, trong lòng Gia Vệ hơi có chút ngứa ngáy.
Nhưng khi nghĩ lại lời nói của Vương Cường, Gia Vệ lại hơi chần chừ.
- Bốn tháng huấn luyện, hơn nữa bản thân mình lại có thay đổi, biến hóa của mình, đủ để cho Tình tỷ không thể nhận ra nổi, như vậy mà nói, ấn tượng khẳng định đã có thể thay đổi rồi.
Gia Vệ thấp giọng tự nói, không tiếp tục nhấn số điện thoại nữa, trực tiếp cất đi.
Có điều, màn hình điện thoại di động của Gia Vệ đột nhiên sáng lên, kí hiệu của một cái tin nhắn xuất hiện ở trên màn hình điện thoại di động
- Ai gửi tin nhắn ình vậy?
Gia Vệ ngẩn ra, chợt kiểm tra hộp thư đến.
Rất nhanh, đã nhìn thấy 3 tin nhắn xuất hiện ở trên màn hình di động. Mà nhìn thấy số người gửi tin nhắn tới, Gia Vệ liền cảm thấy sửng sốt.
Là tin nhắn Tiền Nhạc Nhạc gửi tới, nàng mới gửi tới một tin nhắn, còn hai cái kia, là tin nhắn cũ còn lưu lại trong điện thoại chưa xóa.
Hai cái tin nhắn cũ này, Gia Vệ cũng không xa lạ gì, bởi vì Gia Vệ đã từng hoài nghi hai cái tin nhắn này là bạn gái Vương Cường chia Vương Cường gửi đến chia tay. Nhưng Gia Vệ thật không ngờ, người gửi hai tin nhắn này, lại chính là Tiền Nhạc Nhạc.
‘Cậu là người tốt!'
‘Cậu là người tốt, nhưng chúng ta là người dưng!'
Đây là hai tin nhắn cũ, khiến Gia Vệ không khỏi nhăn mày lại, suy nghĩ xem Tiền Nhạc Nhạc gửi hai tin nhắn này tới là có ý đồ gì.
- Có thể, mình thực sự đã là hiểu lầm nàng.
Gia Vệ thấp giọng nói, lần đầu tiên nhìn thấy Tiền Nhạc Nhạc. Đó là Tiền Nhạc Nhạc vì sự tình Tiền Thiếu Suất mà đến, đồng thời vì sự tình của Tiền Thiếu Suất, Tiền Nhạc Nhạc lại có thể dùng thân thể mình để trao đổi, điều này làm cho Gia Vệ đối với Tiền Nhạc Nhạc chỉ có chán ghét và chán ghét, không có chút thiện cảm nào cả.
Mà ngày hôm qua, từ trong miệg bọn Tôn Diệu Kiệt biết được thân thế của Tiền Nhạc Nhạc xong. Gia Vệ cảm thấy trước kia đã hiểu lầm Tiền Nhạc Nhạc, hiện tại xem ra, mình thật sự đã sai rồi.
Nghĩ đến Tiền Nhạc Nhạc ngày đó trực tiếp đi đến nhà mình, Gia Vệ liền không khỏi nở một nụ cười khổ. Gia Vệ vừa cười vừa nhăn mày, lẩm bẩm:
- Lẽ nào thật sự là do mị lực của mình tăng lên? Tiền Nhạc Nhạc đến nhà mình, sẽ không phải là dự định dâng thân thể lên ình, làm bạn gái của mình đấy chứ?
Lời này vừa mới tự hỏi mình, Gia Vệ đã liên tục lắc đầu, nói:
- Mặc dù nàng ấy không giống suy nghĩ của mình là một người con gái có tâm cơ, nhưng nàng cũng không phải là đồ ăn của mình. Đồ ăn của mình, là Tình tỷ mới đúng.
Không muốn nghĩ đến những thứ này nữa, Gia Vệ lắc lắc đầu, lúc này mới mở tin nhắn Tiền Nhạc Nhạc mới gửi ra xem.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 49: Kỳ Thi Thử Lần Thứ Nhất Bắt Đầu.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 49: Kỳ Thi Thử Lần Thứ Nhất Bắt Đầu.

Lời tác giả: Người thiếu tá kia, không phải là lão lười đặt tên cho hắn, mà là người này căn bản là che dấu tên mình. Qua vài chương nữa, thiếu tá rất nhanh sẽ lại tiếp tục xuất hiện, đồng thời sẽ xuất hiện trong thời gian rất lâu.

Trông thấy Trương Vệ Quốc đứng chào theo đúng tiêu chuẩn nghi thức quân đội, tất cả binh sĩ ở chỗ này cũng đồng loạt đứng chào theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội, còn kém mỗi việc hô to câu chào Thủ Trưởng.
Mà người đến, là một người trung tuổi so với Trương Vệ Quốc cùng Triệu Lương Đống còn trẻ hơn rất nhiều, tầm hơn 40 tuổi, tóc đen nhánh, trên đầu đội mũ không khác biệt lắm so với mũ trên đầu Trương Vệ Quốc.
Chỉ có điều, trên quân hàm của người này, so với Trương Vệ quốc nhiều hơn một ngôi sao.
Người này, vậy mà lại là một gã Trung tướng!
Trong cả nước, người có cấp bậc Thượng tướng cũng không nhiều, không tới một trăm người, người đeo quân hàm trung tướng, số lượng cũng không nhiều hơn là bao.
Mà người trước mắt này, vậy mà lại là một vị trung tướng, một nhân vật có ảnh hưởng rất lớn trong quân đội.
Chỉ có điều, hắn không có loại khí thế như Trương Vệ Quốc. Tuy rằng cũng rất nghiêm túc giống như Trương Vệ Quốc, nhưng lại để cho người khác có một loại cảm giác khó hiểu, phảng phất khi hắn đứng trước mặt mọi người, cũng không phải một trung tướng gì, mà giống như một người trung niên vô cùng bình thường vậy.
- Chuyện gì xảy ra?
Quan sát mọi người xung quanh, vị Trung Tướng so với Trương Vệ Quốc nhỏ hơn gần mười tuổi này mở miệng hỏi, thanh âm mạnh mẽ trầm thấp, giống như tiếng gầm của một con sư tử vậy.
Trương Vệ Quốc vừa muốn nói, thì thiếu tá đã giành trước đem sự tình nói qua một lần, hắn vẫn như cũ không có đề cập gì về việc mình có phải tìm nhầm người hay không, hắn chỉ đem đúng sự tình hắn chứng kiến được nói lại một lần.
Trương Vệ Quốc cùng Triệu Lương Đống cũng không có xen mồm vào, thiếu tá nói hết thảy đều là sự thật, không có một chút lệch lạc nào cả.
Người trung tướng kia hướng về phương hướng Gia Vệ nhìn lại, liếc mắt nhìn Gia Vệ, cũng không có dừng lại, ngay lập tức nhìn về hướng hơn bốn trăm binh sĩ kia.
Mà lúc này, Gia Vệ hơi ngẩn ra, vừa rồi ánh mắt của vị trung tướng kia, rất quái dị.
- Đều giải tán hết đi, chuyện này cứ để quân đội tiếp quản, tra rõ ràng sự tình này, nếu tra ra ai làm việc thiên tư trái pháp luật, nhất định nghiêm trị không tha.
Trầm tư trong chốc lát, trung tướng mở miệng nói.
Thiếu tá đứng chào theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội, lấy thanh âm mạnh mẽ trầm thấp mà nói một câu “Rõ”.
Mà hai người Trương Vệ Quốc cùng Triệu Lương Đống chân mày đều hơi nhíu lại, vị trung tướng này cũng không có nói sẽ xử trí thiếu tá kia như thế nào, giống như sự tình thiếu tá làm ra, là phù hợp với quy củ vậy.
- Không biết thủ trưởng đã cùng Tiết tư lệnh trao đổi qua về chuyện này chưa vậy?
Tại thời điểm trực thăng thả dây thừng xuống để đưa người rời khỏi thì Trương Vệ Quốc đột nhiên mở miệng nói.
Tiết tư lệnh, chính là tư lệnh viên quân khu Tân Hải, trung tướng Tiết Long.
Dù sao chuyện này cũng xảy ra tại thành phố Tân Hải, không cần biết đây là chỉ thị của người nào trong quân khu, nhưng vẫn không thể bằng chỉ thị của tư lệnh viên quân khu Tân Hải được.
Mà nghe được câu nói của Trương Vệ Quốc, vị trung tướng kia dừng bước, lần thứ hai xoay người lại, nhìn về phía Trương Vệ Quốc, lạnh lùng nói:
- Tiết tư lệnh trông coi quân khu là được, việc này không cần hắn quản, tối hôm nay, Tiết tư lệnh sẽ nhận được một phần thông báo, Quách cục trưởng cũng sẽ nhận được một phần thông báo, các người cứ dựa theo chỉ thị mà làm là được.
Dứt lời, trung tướng liền không dừng lại nữa, tay nắm lấy dây thừng, được kéo thẳng lên trực thăng.
Trương Vệ Quốc cùng Triệu Lương Đống thì đều sững sờ tại chỗ, cái vị trung tướng này trước khi đến đây tuyệt đối đã có chuẩn bị, bằng không thì không thể cường thế như vậy. Dưới tình huống không có chuẩn bị, những lời của vị trung tướng này, lại có thể không để vào mắt tư lệnh viên quân khu Tân Hải cùng cục cảnh sát Tân Hải.
Đợi sau khi trực thăng biến mất khỏi tầm mắt mọi người, thiếu tá liền hướng Trương Vệ Quốc đứng chào theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội, sau đó trực tiếp quay qua Gia Vệ nói:
- Tiểu tử, còn không mau cút đi.
Gia Vệ sửng sốt, lập tức nhìn Lương đội trưởng, sau khi thấy Lương đội trưởng gật đầu, Gia Vệ méo cả miệng, hướng về bên ngoài cục cảnh sát đi ra.
Bốn trăm binh sĩ vây quanh cục cảnh sát đều tránh đường cho Gia Vệ, mà ngay cả binh sĩ Trương Vệ Quốc mang đến cũng không có ngăn cản đường đi của Gia Vệ.
Gia Vệ rời khỏi, Trương Vệ Quốc cũng không nói gì, mang theo người dưới tay mình rời đi. Triệu Lương Đống cũng ngồi vào xe của mình rời khỏi, bốn tên cảnh sát cấp cao kia cùng cục trưởng phân cục tổng cộng là năm người thì thiếu chút nữa tê liệt ngã ngửa trên mặt đất.
Bọn họ như thế nào cũng không ngờ tới, chuyện này, sau cùng lại có thể chọc tới một vị trung tướng đến giải quyết, mà bây giờ người giải quyết chuyện này, lại là thiếu tá cùng người dưới tay hắn, cho dù Gia Vệ có thực sự đánh bọn họ đi chăng nữa, lấy thái độ của bọn họ vừa rồi, khẳng định thiếu tá cũng sẽ đưa bọn họ vào trong hoàn cảnh cực kỳ bất lợi.
Huống chi, tình hình thực tế chính là bọn họ hãm hại Gia Vệ.
Suốt cả đêm, đèn trong cục cảnh sát đều bật sáng lên hết cỡ, thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết vang lên, thời tiết trong cục cảnh sát lúc này đang rất nóng nhưng thanh âm đập vào tai thì lại khiến mọi người lạnh run.
Khoảng hơn ba giờ sáng, thiếu tá từ trong phòng thẩm vấn đi ra, cầm một chiếc điện thoại di động, vừa mới tiếp máy, liền trực tiếp lớn tiếng nói:
- Đừng làm phiền ta, báo cho ngươi một chuyện, ngươi tự mình mà đi giải quyết.
- Ta giải quyết? Dựa vào cái gì mà ta phải giải quyết, ta vì chuyện của ngươi mới nói như vậy, ta đang giúp ngươi đó.
Thanh âm bên kia cũng không nhỏ, nếu có người nghe được, nhất định có thể nhận ra, thanh âm này, đúng là giọng nói của vị trung tướng kia.
- Đó là trách nhiệm của ngươi, dù sao chuyện này cũng đừng làm phiền lão tử, lão tử còn phải dạy dỗ thằng nhóc kia nữa.
Thiếu tá vẻ mặt vô lại, nói xong câu đó, trực tiếp tắt điện thoại, đồng thời làm vài thao tác nhỏ, liền cầm di động bỏ vào trong túi áo của mình.
- Mụ nội nó, không đem tiểu tử này huấn thành một người lính, lão tử tối thiểu cũng phải làm cho hắn có thể dọa được người.
Thiếu tá nói thầm vài câu, sau đó lặng lẽ cười, lại đi vào trong phòng thẩm vấn.
Chỉ chốc lát sau, âm thanh thảm thiết, lần thứ hai vang lên từ bên trong phòng thẩm vấn.

Gia Vệ rất nhanh đã trở về tới nhà, thế nhưng cho tới tận bây giờ, trong lòng hắn vẫn tràn đầy nghi hoặc, không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Lặng yên không một tiếng động mở cửa nhà mình, thấy cha mẹ đều đã ngủ. Gia Vệ cũng không muốn đánh thức bọn họ, sau khi rửa mặt, liền đi vào trong phòng của mình, bò lên giường.
Hiện tại đã là rạng sáng, mà chín giờ sáng ngày mai đã bắt đầu kỳ thi thử lần đầu tiên, sáng sớm ngày mai Gia Vệ còn phải đi nhìn trường thi một chút.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Vương Cường đã gõ cửa phòng Gia Vệ, sau khi nhìn thấy Gia Vệ, hắn vội vàng hỏi:
- Mày đi ra như thế nào vậy? Bọn họ cứ như vậy mà thả mày sao?
Gia Vệ từ trên giường bước xuống, nhìn về phía Vương Cường, cười khổ nói:
- Tao cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Vương Cường sửng sốt, bất quá sau một lát hắn liền lặng lẽ cười, nói:
- Bất kể chuyện quan trọng như thế nào, mày trở về là tốt rồi, quan trọng nhất là mày không có để lỡ cuộc thi.
Gia Vệ gật đầu, thuần thục mặc xong quần áo, cùng Vương Cường đi đến trường thi.
Hai người bọn họ đi không muộn. Nhưng mà sau khi bọn họ tới trường học, trong phòng học đã có rất nhiều người, có đám cầm sách vở trong tay, không phải sách gì mà chính là tài liệu ôn tập, rất rõ ràng tất cả mọi người đều phi thường coi trọng kỳ thi thử lần đầu tiên này.
Đây là đề thi chung cho toàn bộ thành phố, hình thức cũng giống như kì thi vào trường đại học, cho nên thành thích của kỳ thi thử lần đầu này, có thể làm cho học sinh xác định năng lực của mình, không chỉ học sinh coi trọng, mà giáo viên trong trường càng coi trọng hơn nữa.
Gia Vệ ghi lại mã số thi cùng số phòng thi, sau đó cùng Vương Cường đi tìm phòng thi, hai người đi tới tầng ba, liền tìm được phòng thi, hai người tuy không phải thi cùng một phòng, nhưng cũng thi ở hai phòng ngay cạnh nhau.
Mà đúng lúc này, ngay bên cạnh bọn hắn, lại xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.
- Lớp trưởng, cậu cũng thi ở phòng này hả?
Vương Cường lớn tiếng hỏi.
Người kia xoay người lại, rõ ràng chính là lớp trưởng lớp 12/3 Gia Cát Uyển Nhi
Nhìn thấy Gia Vệ cùng Vương Cường, nàng cũng ngẩn ra, cuộc thi lần này đã trộn lẫn số thứ tự của tất cả các học sinh, cho nên dù là học cùng lớp với nhau, khả năng thi chung một phòng cũng là rất nhỏ.
Gật đầu, Gia Cát Uyển Nhi nói:
- Đúng vậy a, các cậu cũng thi ở phòng này?
Vương Cường lắc đầu, chẳng qua hắn cười nói:
- Vệ tử thi ở phòng này, xem ra hại cậu thật sự rất có duyên phận đó nha.
Gia Cát Uyển Nhi nghe vậy, sắc mặt đỏ lên, trừng mắt với Vương Cường, chợt cằm vểnh cao lên, quay qua Gia Vệ nói:
- Này, cậu thật có thể thi trên bảy trăm ba mươi điểm sao?
- Không biết, phải sau khi thi xong mới biết được.
Gia Vệ cười khổ nói, hắn biết Gia Cát Uyển Nhi hỏi như vậy, là vì sự tình đánh cược lần trước.
- Hừ, lần này tớ sẽ nghiêm túc làm bài, nhất định có thể thi được trên bảy trăm ba mươi điểm, đến lúc đó cho dù cậu có thi được trên bảy trăm ba mươi điểm, cũng không thắng nổi tớ.
Bàn tay nhỏ của Gia Cát Uyển Nhi nắm lại, quay qua Gia Vệ phẩy phẩy nói.
- Hắc hắc, lớp trưởng, bữa liên hoan của lớp chúng ta, phải giao cho ngài rồi.
Vương Cường âm thầm cười nói.
Gia Vệ trừng mắt liếc Vương Cường, lập tức hướng Gia Cát Uyển Nhi nói:
- Cậu chỉ cần có thể thi được trên bảy trăm ba mươi điểm, tớ liền có thể thi đạt điểm tối đa.
Gia Vệ những lời này nói ra có vẻ rất bình thản, nhưng càng như vậy lại càng khiến người ta cảm thấy khí phách, khóe miệng Gia Vệ đồng thời nhếch lên, rất rõ ràng hắn nói như vậy, chính là để cho bản thân mình nhìn đẹp trai lên một chút.
Chỉ có điều, bộ dáng của hắn, cùng với cái gọi là đẹp trai ấy vẫn còn một vài cách trở.
- Cậu nếu như có thể thi đạt điểm tối da, tớ thua tâm phục khẩu phục, tuyệt không nuốt lời.
Gia Cát Uyển Nhi bĩu môi, thi đạt điểm tối đa? Quả thực chính là vọng tưởng.
- Vệ tử nếu như thắng, lớp trưởng, cậu cần phải luyện tập nín thở một chút rồi, thời gian năm phút đồng hồ, không ngắn đâu.
Vương Cường vẻ mặt thành thật nói.
Gia Cát Uyển Nhi sắc mặt lại là biến thành màu hồng, trừng mắt với Vương Cường, cũng không nói gì nữa, trực tiếp bước vào phòng thi.
Gia Vệ cũng không để ý tới Vương Cường, đi vào phòng thi, Vương Cường nhìn hai người, âm thầm cười, bước vào một phòng thi bên cạnh.
Ăn xong điểm tâm buổi sáng, học sinh lớp 12 lại ôn tập hơn một giờ nữa, lúc này cuộc thi mới chính thức bắt đầu.
Môn đầu tiên là viết văn, thời gian là từ chín giờ sáng đến 11:30 sáng, tổng cộng 150 phút, mà đề thi văn cũng dựa theo thang điểm của kì thi vào trường đại học với điểm tối đa là 150 điểm.
Cuộc thi mới vừa bắt đầu, toàn bộ trường học đột nhiên rơi vào trạng thái yên lặng, trong phòng thi, mỗi một học sinh đều vô cùng nghiêm túc làm bài, có người trên mặt tràn đầy thần sắc tươi cười, có người chau mày, có rất nhiều người không biết bắt đầu làm từ đâu.
Nhưng mà, trong đó lại có một ngoại lệ.
Trên mặt hắn không có một chút gì nghiêm túc, nhưng bút trong tay như có thần trợ giúp vậy, viết ngoay ngoáy trên bài thi.
Người này, chính là Gia Vệ.
Tuy rằng đây là kỳ thi thử lần đầu tiên, lần một thôi cũng đủ làm cho tất cả học sinh khác phải khẩn trương rồi. Thế nhưng Gia Vệ một chút khẩn trương cũng không có, hơn nữa sau khi nhìn bài thi, Gia Vệ phát hiện, từng câu hỏi trên bài thi, đều giống như đã từng làm qua vậy, căn bản không có một chút khó khăn nào cả.
Cho nên, hắn cũng không bỏ phí thời gian nữa, trực tiếp giống như là copy đáp án, dùng tốc độ ánh sáng trả lời từng câu một...

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 47: Còn Chưa Đã Ngứa Hả

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 47: Còn Chưa Đã Ngứa Hả

Gia Vệ mặc dù có lòng tin, thế nhưng không có khinh thị vị thiếu tá trước mặt này. Vừa mới bắt đầu, hắn đã lập tức tấn công vào hạ bộ của tên thiếu ta, đùi phải rất nhanh đá ra một cước, muốn nhanh chóng giành lấy thắng lợi.
Chỉ có điều, Gia Vệ suy nghĩ có chút thuần khiết hơi quá. Thiếu tá kia xác thực không phải là một người quân nhân bình thường.
Ngay khi chân phải của Gia Vệ đá ra, cánh tay của thiếu tá cũng vươn ra, thoáng cúi người xuống tung một quyền vào chân của Gia Vệ, muốn khiến cho Gia Vệ vì đau đớn mà không thể tiếp tục tấn công.
Tốc độ của Gia Vệ cũng không chậm, thế nhưng so với vị thiếu tá kia thì vẫn chậm hơn một chút.
Gặp tình huống này, Gia Vệ liền nhíu mày, nhưng trong lòng cũng có chút nghi hoặc.
Vừa rồi tư thế ra đòn của tên thiếu tá cùng với Vương Quý Dân rất giống nhau, cả hai đều dùng tốc độ rất nhanh, khiến Gia Vệ đều cảm thấy sợ hãi mà than thầm.
- Hắn tuyệt đối không phải là một quân nhân bình thường.
Gia Vệ thầm nghĩ, chân phải đá ra, khôi phục lại một chút, liền điều chỉnh lại tư thế để tiếp tục công kích.
- Chỉ chút thực lực ấy mà cũng muốn đánh bại lão tử?
Tên thiếu tá lặng lẽ cười, nhưng trong mắt cũng tràn đầy sự hưng phấn, giống như là vừa tìm ra được châu lục mới vậy.
- Hừ, cuộc đấu vẫn chưa phân thắng bại, giờ nói như vậy vẫn còn quá sớm đó.
Gia Vệ cười lạnh một tiếng, lần thứ hai bay người lên, lần này hắn muốn lấy tốc độ chiếm lợi thế, song quyền vươn ra, cả chân phải cũng đá ra.
Tên thiếu tá chỉ có thể cử động một cánh tay, mà Gia Vệ lúc này lại là dùng đùi phải để chống đõ, hai tay cùng chân phải tấn công chiếm lấy ưu thế.
Tốc độ của Gia Vệ lại vô cùng nhanh, tên thiếu tá muốn tránh thoát công kích của Gia Vệ thì gần như là không có khả năng.
Nhưng mà chỉ sau một khắc, tất cả mọi người đều phải khiếp sợ.
Chỉ thấy trên mặt tên thiếu tá lộ vẻ cười nhạt, không hề quan tâm đến tốc độ và cách thức công kích lợi dụng ưu thế của Gia Vệ, mà chỉ vươn tay trái ra đánh thẳng một quyền về phía Gia Vệ. Chỉ nghe “Bình” một tiếng, Gia Vệ bị đẩy lui liên tục năm sáu bước mới đứng vững lại được, sắc mặt cũng tái đi một chút.
Một quyền này của tên thiếu tá cùng với Vương Quý Dân kém rất xa, nhưng lực sát thương cũng ngang với một quyền của Vương Quý Dân, khiến ngực của Gia Vệ có cảm giác muốn vỡ tung, xương cốt cùng nội tạng đều đau nhói một hồi.
Song, Gia Vệ phát hiện có điểm kỳ quái, một quyền khi nãy phi thường mạnh mẽ, nhưng không có chân chính làm mình bị thương nặng, chỉ là cố ý gây ình chút đau đớn mà thôi.
Sắc mặt Gia Vệ biến đổi một chút, lúc này mới mở miệng:
- Có phải tôi có thể công kích thế nào cũng được?
Tên thiếu tá hừ lạnh một tiếng:
- Chớ có nhiều lời vô ích như vậy, ngươi muốn đánh thế nào thì cứ thế mà đánh, lão tử một tay bắt ngươi là được rồi.
Hai mắt Gia Vệ híp lại, trên mặt lộ ra một tia cười nhạt, lúc này hắn liền bắt đầu chạy quanh người tên thiếu tá.
Ngay từ đầu khoảng cách giữa Gia Vệ và tên thiếu tá có khoảng 6-7m. nhưng giờ khoảng cách này đang nhỏ dần lại, mà tốc độ của Gia Vệ thì càng lúc càng nhanh.
Đây là tình huống mà người khác khó có thể lý giải được, lấy tốc độ của Gia Vệ hôm nay, muốn chạy vòng quanh như vậy liên tục là không thể nào, nhưng Gia Vệ lúc này lại làm được, mà đồng thời tốc độ lại càng lúc càng nhanh.
Trên mặt tên thiếu tá cũng lộ ra chút nghiêm trọng, hai mắt hắn cũng híp lại, cũng không có nhìn về phía Gia Vệ, bởi vì tốc độ chạy của Gia Vệ liên tục gia tăng, nếu hắn nhìn theo Gia Vệ thì tùy thời đều có thể bị Gia Vệ thu hẹp khoảng cách.
Nhưng mà ngay khi khoảng cách của cả hai chỉ còn khoảng hai thước, tên thiếu tá hừ lạnh một tiếng liền xoay người tung một quyền về phía sau.
Chỉ có điều trong một sát na khi hắn xoay người, thì sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi.
Chỉ thấy nắm tay tên thiếu tá đánh một quyền hướng xuống dưới, bởi vì Gia Vệ di chuyển với tốc độ cao, thì khẳng định trọng tâm sẽ hạ thấp xuống, tên thiếu tá cảm thấy thân thể của Gia Vệ hầu như là sắp dán xuống mặt đất rồi.
Thế nhưng hắn thật không ngờ, ở một khắc này Gia Vệ lại bất ngờ nhảy dựng lên.
Nắm tay của tên thiếu tá đánh ra, Gia Vệ lại nhảy lên, một cước trực tiếp đá vào lồng ngực của tên thiếu tá, đồng thời nương theo cỗ lực lượng này xoay người đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng.
Tên thiếu tá bị Gia Vệ đá một cước, lưng áo có chút tán loạn, còn nắm đấm vốn đánh về phía Gia Vệ thì giờ lại nện thẳng xuống đát, chỉ nghe “rắc” một tiếng, khiến sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến.
Cái âm thanh kia giống như là xương đã bị gãy rồi, có thể thấy được một cước của Gia Vệ đá xuống có lực đạo mạnh như thế nào. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng tên thiếu tá sẽ có chút tức giận.
Chỉ có điều không bao lâu sau lại vang lên một tiếng cười to, tên thiếu tá giống như là phát điên vậy, chẳng những không có tức giận, mà ngược lại lại có vẻ rất hưng phấn.
- Hảo tiểu tử, thực lực không tệ, thật mụ nội nó, lão tử sớm biết là một thân cơ bắp này luyện tập lại vô dụng như vậy.
Tên thiếu tá lắc đầu cười cười, nắm nắm tay trái rồi vừa phủi bụi trên người vừa nói.
Tất cả mọi người đều bị tiếng cười của tên thiếu tá kia làm cho ngẩn ngơ. Bất quá khi thấy cái tên thiếu tá kia tay trái hoàn hảo không có tổn thương gì, thì trên mặt bọn họ liền hiện ra vẻ nghi hoặc.
Chỉ có điều một cảnh sát trong số cảnh sát kia bỗng nhiên lại kinh hô lên một tiếng.
Tất cả mọi người liếc mắt nhìn cái tên cảnh sát vừa hét lên kia một cái, sau đó liền nhìn theo ánh mắt của hắn.
Sau một lát, từng tiếng hít thở khó nhọc vang lên, tất cả cảnh sát đều câm như hến, có chút không dám tin nhìn vào tên thiếu tá.
Chỉ thấy ở trên măt đất nơi mà nắm tay tên thiếu tá vừa nện xuống, dĩ nhiên lại xuất hiện một cái hố nhỏ, có kích thước không khác bao nhêu so với nắm tay của tên thiếu tá.
Phải biết rằng chỗ này chính là nền xi măng đấy, không giống như tường gạch xây lên đâu. Mặt trên là hỗn hợp xi măng cùng gạch đá cứng, ở dưới lòng đất đều là bùn cát, dưới sâu nhất thì mới là bùn nhão.
Vậy mà tên thiếu tá lại có thể dùng một quyền đánh thủng, có thể thấy được uy lực một quyền kia của hắn lên đến nhường nào.
Đồng thời cùng lúc đó, tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ: “Tay của tên thiếu tá đó làm bằng cái gì thế?”
- Đừng ra vẻ, tôi thắng rồi.
Mặt Gia Vệ lộ vẻ tươi cười, không nhanh không chậm nói một câu.
- Ngươi thắng.
Tên thiếu tá cũng thẳng thắn công nhận, trên mặt cũng không có một tia không phục nào.
Đương nhiên, cho dù tên thiếu tá nói như vậy thì mọi người cũng không ai hoài nghi thực lực của hắn. Chỉ dùng một tay trái đối chiến cùng Gia Vệ, cho dù là đã thua rồi, nhưng sự tự tin và khí phách đó mấy người có thể có được?
Nếu như tên thiếu tá thực sự dốc toàn lực, thì chắc Gia Vệ cũng không qua nổi một chiêu đâu.
- Chuyện của tôi, giờ sao đây?
Gia Vệ tiếp tục hỏi.
Tên thiếu tá không có trả lời, mà quay sang hỏi bốn viên cảnh sát cùng tên cục trưởng phân cục:
- Tiểu tử này phạm phải tội gì?
Vẻ mặt viên cảnh sát mặt đầy máu ở giữa bốn người tràn đầy phẫn nộ, muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng cũng không thể nào nói ra. Không thể nói lý, lại không có thực lực, nên hắn cũng không dám cùng tên thiếu tá này tranh cãi để rồi lại bị đạp vài cái, bởi vì hắn biết hai cú đá trước tên thiếu tá căn bản là còn chưa có dùng lực.
Tên thiếu tá nhìn về phía cục trưởng phân cục, tên cục trưởng kia toàn thân liền run lên, vội vàng nói:
- Hắn là kẻ khả nghi đánh người, đồng thời còn chống đối, đánh người thi hành công vụ nữa.
- Đánh người? Đánh người thi hành công vụ? Ngươi nói chính là bốn cái tên kia?
Tên thiếu tá bĩu môi chỉ vào bốn viên cảnh sát cao cấp kia mà hỏi,
Tên cục trưởng vội vàng gật đầu:
- Trừ bốn vị cảnh quan kia, còn có hơn hai mươi người khác nữa, nhẹ nhất cũng là gãy xương, nặng nhất thì là gãy xương toàn thân, sau này có thể sẽ tàn tật vĩnh viễn.
- Còn có hơn hai mươi người?
Tên thiếu tá nghe vậy, liền nhăn mày lại đến bên cạnh Gia Vệ liếc mắt hỏi:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi nói ta nghe xem nào.
Gia Vệ không có chần chờ, đem toàn bộ sự tình nói lại một lần cho tên thiếu tá, bất quá hắn chưa có nói ra bản thân đi quán bar Ánh Sáng Thế Kỷ, chỉ nói là Tôn Diệu Kiệt tìm đến mình gây phiền phức.
Nghe Gia Vệ nói xong, tên thiếu tá cười lạnh một tiếng:
- Mụ nội nó, tổn thương của bốn tên kia rất rõ ràng không phải do tên tiểu tử này gây ra, lấy thân thủ của tên tiểu tử này, thì tổn thương của bốn tên kia không có khả năng dứt khoát như vậy, còn về phần hơn hai mươi tên kia, đều con mẹ nó là bảo tiêu của tên thiếu gia kia, chuyện này chẳng cần nghĩ cũng biết, các ngươi là óc heo hết à?
- Cảnh sát chúng ta phá án phải chú ý đến chứng cứ, hiện tại chứng cứ đã chứng minh Gia Vệ là kẻ hiềm nghi, chúng ta phải xử lý theo trình tự pháp luật.
Tên cục trưởng phân cục vội vàng nói, nhưng mà cũng không dám lớn tiếng, vì sợ tên thiếu tá này ra tay đánh người.
Tuy rằng cục trưởng một phân cục cũng không phải là một chức quan cao, thế nhưng đường đường cũng là một cục trưởng, hôm này lại bị người khác hù dọa thành như vậy cũng đủ uất ức rồi.
Bất quá tên thiếu tá cũng chỉ tức giận hừ một tiếng:
- Chuyện này cũng không cần các ngươi xử lý, bộ đội chúng ta sẽ tiếp quản, mấy ngày nữa sẽ thông tri cho các ngươi.
Nói xong câu đó, tên thiếu tá lại nhìn Gia Vệ một cái:
- Tiểu tử, vẫn còn ở chỗ này làm cái gì? Còn chưa cút về nhà đi, chẳng lẽ muốn lão tử đưa ngươi về sao?
Gia Vệ sửng sốt, trong lòng thì lại cười khổ.
Gia Vệ không biết là đầu óc tên thiếu tá này có vấn đề hay không, hay là hắn quá mức cuồng vọng, tuy rằng hắn hiện tại đang chiếm thượng phong, không ái dám động vào, cũng không ai dám không nghe lời hắn nói, thế nhưng khi hắn đi rồi thì sao?
Có tên thiếu tá ở chỗ này, Gia Vệ bây giờ có thể về nhà, khi tên thiếu tá đi rồi, ngày mai cục cảnh sát lại có thể bắt hắn trở lại.
- Thế nào, không tin lời ta nói sao?
Tên thiếu tá nhìn Gia Vệ hừ lạnh một tiếng:
- Lão tử cho ngươi về nhà, chắc chắn sẽ không ai dám dùng chuyện này tiếp tục đến tìm ngươi. Đương nhiên, chuyện này là ngươi bị hại, ta cũng sẽ cho ngươi một cái công đạo, khiến những kẻ muốn đánh ngươi phải trả giá thật nhiều.
- Khiến những kẻ muốn đánh ta phải trả giá thật nhiều sao?
Gia Vệ lại một lần nữa sửng sốt, không biết tên thiếu tá là ám chỉ bốn viên cảnh sát cao cấp kia, hay là đám người Tôn Diệu Kiệt.
- Đương nhiên, tất cả những kẻ muốn đánh ngươi, đều sẽ phải trả giá, mụ nội nó, thời đại hòa bình thì có thể làm trái pháp luật hay sao?
Tên thiếu tá làm một bộ dạng hài lòng của một người công dân tốt mà nói.
Nhưng mà vừa lúc đó, âm thanh còi báo động từ xa đột nhiên truyền tới, khiến ọi người không khỏi ngẩn ra.
Sau một lát, hai tên cảnh sát cùng đến với bốn viên cảnh sát cao cấp kia đã trở lại, thấp giọng nói với nhau cái gì đó, lập tức tên cảnh sát vẻ mặt đầy máu liền lạnh lùng nói:
- Còn muốn chạy sao? Nào có dễ dàng như vậy. Sự tình ngày hôm nay không giải quyết, ai cũng đừng nghĩ đến việc rời đi.
Rất rõ ràng, hắn ám chỉ chính là Gia Vệ, còn có cả tên thiếu tá kia nữa.
Ngay khi thanh âm của hắn vừa hạ xuống, một thân ảnh trực tiếp lao nhanh về phía hắn, ngay sau đó là một cái chân to đạp lên trên bụng hắn, lại là cái âm thanh tụng tằn lúc trước vang lên:
- Đmm, vẫn còn chưa đã ngứa hả?

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 45: Đòi Người

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 45: Đòi Người

Giọng nói thô kệch không chút chừng mực, khiến mọi người trong cảnh cục đều ngẩn ngơ.
Nơi này chính là cục cảnh sát mà, mặc dù chỉ là một phân cục, thế nhưng cũng có hỏa lực không bình thường rồi. Huống chi cảnh sát chính là đại biểu cho công lý, đại biểu cho chính phủ, đại biểu cho quốc gia, chỉ có tổ chức khủng bố mới dám động thủ với sở cảnh sát, bằng không tất cả đều không thể nghĩ ra tổ chức nào khác dám động thủ với một cục cảnh sát cả.
Thế nhưng, trong thành phố Tân Hải không thể nào có một tổ chức khủng bố được?
Trên thế giới tồn tại không ít các tổ chức khủng bố, thế nhưng những tổ chức khủng bố này trên cơ bản đều đang ở Châu Phi, quốc nội căn bản không có khả năng xuất hiện một tổ chức khủng bố như vậy.
- Hắn không chỉ là một tên côn đồ, mà còn là thành viên của một tổ chức khủng bố nữa.
Tên cảnh sát cao cấp tự đánh vỡ đầu mình, máu chảy đầy mặt lạnh lùng nói.
Thế nhưng hầu như tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn bằng một cái ánh mắt trào phúng, cứ cho là Gia Vệ chính là một thành viên của tổ chức khủng bố đi chăng nữa, thì cũng không ngu xuẩn đến nỗi để tổ chức khủng bố của mình đến ngay trước mặt tất cả mọi người mà giải cứu hắn?
Hầu như trong nháy mắt, tất cả mọi người đều đoán được, cái tổ chức khủng bố bên ngoài hoàn toàn không có quan hệ gì với Gia Vệ.
- Lương dội trưởng, anh đi ra trả lời bọn chúng.
Cục trưởng thấp giọng nói, hắn mặc dù là một người đứng đầu, thế nhưng dưới loại tình huống như thế này, cũng không bằng một cảnh sát dácó kinh nghiệm tiền tuyến lâu năm như Lương đội trưởng được.
Lương dội trưởng cũng không chậm trễ, tuy rằng sự tình khiến cho hắn vô cùng tức giận, thế nhưng hiện tại phải đối phó với tổ chức tội phạm, với tư cách là một cảnh sát, hắn sao có thể nhân nhượng được.
Lương dội trưởng mới vừa đi được hai bước, bị lời nói tiếp theo của cục trưởng làm cho ông dừng bước.
Chỉ nghe cục trưởng lạnh lùng nói:
- Đưa Gia Vệ vào phòng giam, chờ chuyện này qua đi lại tiếp tục xét xử sau.
Lương dội trưởng cũng gật gật đầu, không nói gì thêm, hôm nay chuyện cách bách nhất, đương nhiên là ứng phó với tổ chức khủng bố đang bao vây cục cảnh sát ngoài kia.
Chỉ có điều, khi cái giọng thô kệch kia lần thứ hai vọng lên, thì một viên cảnh sát trẻ tuổi vội vội vàng vàng chạy tới, mặt đầy mồ hôi hướng đến cục trưởng nói:
- Cục trưởng, bên ngoài, bên ngoài tới là một đội xe thiết giáp, là lực lượng quân đội.
- Cái gì?
Vẻ mặt khiếp sợ hiện lên trên tất cả mọi người, Lương dội trưởng lại dừng bước, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía viên cảnh sát trẻ kia.
Không giống như bọn họ suy nghĩ bên ngoài là một tổ chức khủng bố, hóa ra lại là quân đội.
- Nói bậy, quân đội làm sao có thể vào thành phố được?
Một người trong số bốn viên cảnh sát cao cấp tức giận nói.
- Thật sự là quân đội, bọn họ mang cả xe thiết giáp đến, ai nấy đều cầm súng tự động, giống như là muốn tấn công.
Viên cảnh sát trẻ kia vội vàng nói.
- Quân đội tới nơi này làm gì, chẳng lẽ bọn họ không biết quân đội không thể vào trong nội thành sao?
Lại thêm một viên cảnh sát cao cấp tức giận.
-Nơi này là thành phố Tân Hải sát biên giới, khoảng cách tới quân khu tân hải cũng không phải là rất xa, có thể là diễn tập đi ngang qua thôi.
Lương đội trưởng nhíu mày, hắn đã từng đi lính, biết rằng có những lúc, quân đội sẽ mượn đường ở nội thành sát biên giới vào ban đêm.
-Diễn tập nên đi ngang qua?
Một viên cảnh sát cao cấp cười lạnh một tiếng nói:
- Bọn họ rõ ràng là vây công cục cảnh sát, không có khả năng đơn giản chỉ là diễn tập.
Viên cảnh sát cao cấp đầu đầy máu còn lại nhìn về phía viên cảnh sát trẻ hỏi:
- Người dẫn đội của bọn họ là ai?
Viên cảnh sát trẻ tuổi kia lắc đầu, rất rõ rằng là hắn cũng không biết.
Mà lúc này đây, cái thanh âm thô lỗ kia lại vang lên:
- Người bên trong nhanh lên một chút, bỏ vũ khí xuống, đi ra ngoài, bằng không lão tử sẽ san phẳng cái phân cục này.
-Làm càn, coi trời bằng vung à.
Tất cả mọi người bảo trì trầm mặc, thế nhưng bốn viên cảnh sát cao cấp kia lại giận giữ.
Mặc kệ tên gia hỏa cầm đầu này là ai, cũng không phải phân cục có thể trêu chọc tới, thế nhưng bốn viên cảnh sát cao cấp kia là người của tổng cục, chức vị không nhất định là sẽ thấp hơn người đứng đầu chỗ quân lính ngoài kia.
-Giam hắn lại, những người khác theo tôi ra ngoài.
Viên cảnh sát cao cấp chỉ vào Gia Vệ lạnh lùng nói, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Ba người còn lại, được mấy viên cảnh sát khác đỡ dậy, cũng hướng ra bên ngoài mà đi.
Cục trưởng phân phó hai người đưa Gia Vệ vào phòng tạm giam, bọn họ cũng không sợ Gia Vệ giở trò gì, ngay sau đó cục trưởng liền đi theo phía sau bốn người kia ra ngoài.
Lúc này vị cục trưởng kia trầm mặc giống như một chú cừu non, hắn không muốn tham dự vào chuyện này, dù sao tham gia vào việc quân đội cùng cảnh sát xung đột, dưới tình huống nào thì đều là quân đội chiếm ưu thế, đồng thời hắn chỉ là một cục trưởng của một phân cục, cũng căn bản là không trêu trọc nổi vào những người trong quân đội.
Mà lúc này bốn viên cảnh sát cao cấp kia cũng chẳng nghĩ nhiều về việc này, giờ bọn hắn đang cảm thấy thoải mái mừng rỡ vì đã hoàn thành xong nhiệm vụ được giao.
Lương dội trưởng đi tới bên người Gia Vệ thấp giọng nói:
- Cháu yên tâm, chú sẽ không để cho bọn họ thực hiên được ý đồ đâu.
Gia Vệ gật đầu:
- Chú Lương, chuyện này phải nhờ chú rồi.
Gia Vệ lúc này cũng không có biện pháp gì, dù sao hắn không có chỗ dựa. Có điều là hắn đã dự định tình huống xấu nhất, sẽ trốn đi và vĩnh viễn không xuất hiện nữa.
Đương nhiên, trước khi trốn đi hắn sẽ làm cho những kẻ muốn hãm hại hắn phải trả giá thảm khốc, hắn tự tin mình có thực lực này.
Lương đội trưởng gật đầu, liền đi ra bên ngoài, hắn đã từng đi lính, biết tính tình của những quân nhân, hi vọng có thể từ đó mà thỏa hiệp một chút.
Dưới sự dẫn dắt của bốn viên cảnh sát cao cấp, mọi người đều đi ra ngoài, bất quá trên người bọn họ vẫn không có bỏ súng lục xuống, vẫn đeo bên hông như trước.
Khi bọn họ vừa mới ra ngoài, những thanh âm ‘Cạch cạch’ của nhưng họng súng đen ngòm liền chĩa vào bọn họ, còn có thêm hơn trăm binh sĩ mặc quân trang tiến vào trong tầm mắt của bọn họ.
Trước cửa lớn của cục cảnh sát, có ba chiếc xe thiết giáp to lớn, mỗi chiếc đều có một họng pháo đen ngòm, cả ba họng pháo đều hướng vè phía cục cảnh sát, ai cũng có thể nhận thấy, nếu như ba họng pháo này nã đạn, thì cục cảnh sát sẽ bị san bằng thành bình địa ngay.
-Tất cả buông vũ khí, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.
Thanh âm lạnh băng vang lên, giống như là một cỗ máy giết người phát ra giọng nói không có một chút tình cảm nào.
-Các anh thuộc quân khu nào? Có biết đây là nơi nào không?
Viên cảnh sát cao cấp đầu đầy máu tức giận nói, vẫn mang thái độ như một cấp trên.
-Con mẹ nó chứ, lão tử quản đây là nơi nào, nhanh lên một chút buông vũ khí trong tay các người xuống, ta đếm đến ba, sau đó nếu như các người không buông vũ khí thì đứng trách lão tử nổ súng.
Người kia tiếp tục nói, ngay sau đó liền bắt đầu đếm:
-Một… Hai…
Khi hắn sắp đếm tới ba, tất cả nhưng binh sĩ phía trước đều đặt ngón tay lên cò súng, lúc này những người mặc đồng phục cảnh sát đều lấy súng lục ra ném xuống trước mặt.
Bốn viên cảnh sát cao cấp kia cũng làm như vậy, nhưng trên mặt bọn hắn lại tràn đầy sự phẫn nộ,
-Bắt tất cả bọn họ lại cho ta, còn ai cố gắng chống cự, bắn.
Tiếng cười lạnh vang lên, từ trên xe thiết giáp đi xuống một thân ảnh cường tráng, theo như quân hàm trên vai thì người này là một thiếu tá.
Chỉ có điều, vẻ mặt cười nhạt của hắn, ánh mắt cuồng ngạo, giống như là không sợ trời cũng chẳng sợ đất.
Một tên thiếu tá nho nhỏ cũng dám làm như vậy?
Quân hàm của bộ đội cùng quân hàm của cảnh sát không thể so sánh giống nhau, thế nhưng tên thiếu tá này tuổi tác tuyệt đối không hơn bốn mươi tuổi, mà bốn viên cảnh sát cao cấp đều hơn năm mươi rồi, nếu quả thật so ra thì chức vụ của bốn viên cảnh sát này cao hơn tên thiếu tá kia một chút.
Nhưng hắn cũng mặc kệ những thứ này, trong tay ai có súng, thì người đó là cấp trên, mặc dù lúc này bốn viên cảnh sát chức vụ có cao hơn một chút nhưng tên thiếu ta kia cũng sẽ không cần phải nhìn sắc mặt họ mà làm việc.
-Ai là người có quyền làm chủ ở đây?
Đại hán cường tráng cao hơn 1m8, tuy rằng quân trang mặc rất chỉnh tề, nhưng lại chẳng khác gì một binh lính càn quấy, vẻ mặt tươi cười chẳng xem ai ra gì.
Viên cảnh sát mặt đầy máu đứng ở giữa bốn người đứng ra nói:
-Cậu làm thế này là phạm pháp, phải bị đưa ra toà án quân sự.
-Ngươi là người làm chủ ở đây? Bị đánh thành như vậy rồi mà còn có mặt mũi đứng ra nói?
Đại hắn cười khinh thường, lạnh lùng nói:
-Phạm pháp? Phạm bà ngoại ngươi, đem người của lão tử giao ra đây, bằng không lão tử sang bằng nơi này.
-Ngươi…
Viên cảnh sát mặt đầy máu tức giận đến nỗi ngực kịch liệt phập phồng, tức giận quát:
-Ngươi phải bị nghiêm phạt.
-Nghiêm cái đmm.
Đại hán tức giận mắng lại một tiếng, trực tiếp nhấc chân đá một cái khiến tên cảnh sát mặt đầy máu ngã lăn trên đất rồi nói:
-Mau, giao người của lão tử ra đây, bằng không con mẹ nó, các ngươi đừng nghĩ được sống dễ chịu.
Gặp loại thiếu tá trực tiếp đánh người thế này, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó là tức giận, chỉ là giận nhưng lại không dám nói ra.
Ba viên cảnh sát cao cấp còn lại, đứng một bên, cũng không dám cử động, thương tích trên người bọn họ quá nặng, nếu như bị người kia đạp một cái như vừa rồi, bọn họ nhất định sẽ đau đến ngất đi.
Mà vị cục trưởng kia lại càng lùi về phía sau, rất rõ ràng là không hề muốn ra mặt.
Đúng lúc này Lương đội trưởng từ trong đám người đi ra, hắn nhìn viên cảnh sát bị đá ngã dưới đất môt cái, sau đó nhíu mày nhìn về phía tên thiếu tá kia, đi tới trước mặt tên thiếu tá đứng chào đúng chuẩn tư thế của quân đội.
Có đúng hay không là người trong nghề, thì tên thiếu tá liếc mắt một cái là liền có thể nhìn ra là Lương đội trưởng kia đã từng tham gia quân ngũ, đồng thời Lương đội trưởng ít nhất cũng hơn bốn mươi rồi, so với hắn thì lớn hơn một chút, nhất thời vẻ mặt hắn có chút thu liễm lại, cũng đứng chuẩn tư thế chào của quân đội đáp lại.
Trước khi xuất ngũ, Lương đội trưởng cũng có quân hàm thiếu tá, gặp được tên thiếu tá trước mặt này, tự nhiên sẽ không khẩn trương, thậm chí còn có chút cảm giác thân thiết.
Hai người sau khi chào nhau, Lương đội trưởng mới lên tiếng hỏi:
-Không biết người mà anh nói rốt cuộc là ai? Trong cục cảnh sát của chúng tôi cũng không có người nào là quân nhân cả.
Tên thiếu tá kia nhíu nhíu mày, đáp lại:
-Hắn thực sự không phải là quân nhân, mà là sắp trở thành quân nhân, tên là Gia Vệ.
-Cái gì? Gia Vệ?
Lương đội trưởng sửng sốt, mà những người cảnh sát đằng sau hắn còn sửng sốt hơn.
Tên tuổi của Gia Vệ hiện tại hầu như đã nổi tiếng khắp phân cục, hầu như mỗi người cảnh sát đều biết đến Gia Vệ, rất nhiều người cũng biết về bối cảnh của Gia Vệ, nhưng bọn hắn thế nào cũng không nghĩ đến, Gia Vệ thậm chí có thể khiến cho quân đội xuất động hơn trăm người tiến đến cục cảnh sát vì hắn.
Bốn viên cảnh sát cao cấp kia cũng đều sửng sốt, sắc mặt bọn họ liên tục biến hóa, mơ hồ cảm giác được, chính mình chọc đến người không nên chọc rồi, nhưng nghĩ chỗ dựa vững chắc sau lưng mình, lo lắng trong lòng cũng biến mất không còn gì nữa.
-Gia Vệ phạm pháp, phải để cảnh sát xử lý, ngươi không có quyền đòi người.
Viên cảnh sát bị một cước đá ngã đứng dậy lạnh lùng nói.
-Quyền cái đmm, lão tử đòi người, không thả thì ta đánh cho đến khi ngươi phải thả mới thôi.
Đại hắn tức giận mắng một tiếng, lại một cước nữa đạp vào bụng viên cảnh sát kia, lại một lần nữa đạp hắn ngã xuống đất.

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG Chương 44: Trơ Tráo Hại Người

TUYỆT THẾ TOÀN NĂNG
Chương 44: Trơ Tráo Hại Người

Tập thể Minh Lan, là nơi Gia Vệ và Vương Cường đang sinh sống.
Vương Cường vội vã chạy lên lầu, dùng sức gõ cửa nhà mình, sau khi nhìn thấy cha mình mở cửa ra, liền muốn nói gì đó, nhưng lại liên tục thở dốc làm cho hắn nói không lên lời.
- Sao thế?
Vương Quý Dân nhăn mày lại, kéo Vương Cường vào phòng rồi đóng cửa lại.
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Vương Quý Dân cũng đã nhìn ra biểu hiện không bình thường của Vương Cường, liền vội vã hỏi.
Vương Cường cầm lấy cốc nước ở trên bàn, một hơi uống hết, lúc này mới mở miệng:
- Vệ tử, Vệ tử bị bắt rồi.
- Cái gì? Vệ tử bị bắt? rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Vương Quý Dân chau mày vội vàng hỏi lại.
Vương Cường lúc này mới tỉ mỉ đem sự tình kể lại, chỉ có điều Vương Cường càng nói, thì Vương Quý Dân đang nhíu mày lại càng giãn ra, sau một lát, trên mặt ông dĩ nhiên lại xuất hiện một nét tươi cười.
- Giờ là lúc nào rối mà cha còn cười được?
Vẻ mặt Vương Cường đầy tức giận mà quát lên.
Lúc này mẹ của Vương Cường mới nhìn qua bên này, vội vã đi tới, bất quá đúng lúc lại nhìn thấy Vương Cường quát vào mặt Vương Quý Dân liền trừng mắt liếc Vương Cường trách móc:
- Tại sau con lại cãi cha?
- Tiểu tử ngươi, gặp phải có chút chuyện đã loạn hết lên rồi, đến khi nào mới có thể trấn định giống như cha ngươi đây?
Vương Quý Dân lặng lẽ cười nói:
- Đi ngủ đi, ngày mai còn đi thi, nói không chừng con sẽ thấy Vệ tử trên trường thi rồi, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hai đứa phải thi cùng một trường.
Nghe cha nói như vậy, Vương Cường trực tiếp sửng sốt.
Một lát sau, thấy Vương Quý Dân đang thu dọn đồ đạc muốn trở về phòng, Vương Cường lúc này mới ngăn Vương Quý Dân lại nói:
- Nhưng mà người muốn bắt Vệ tử là ủy viên thị ủy mà, làm sao cha biết là ngay mai Vệ tử có thể đi ra?
- Ủy viên thị ủy thì thế nào? Ủy viên thị ủy thì có thể đổi trắng thay đen, lấy thúng úp voi sao?
Vương Quý Dân coi thường nói một câu, không để ý tới Vương Cường nữa, trực tiếp đi về phòng ngủ của mình.
Vương Cường sửng sốt, đang muốn cùng đi vào phòng với Vương Quý Dân lý luận một phen, nhưng cửa phòng lại bị Vương Quý Dân khóa lại, sau đó chỉ nghe Vương Quý Dân nói rằng:
- Đi ngủ đi, chuyện này con không cần lo lắng, lão già này bảo chứng cho con, Vệ tử tuyệt đối sẽ không thua thiệt gì đâu.
Vương Cường chần chờ một lát, rốt cuộc vẫn không an tâm, vội vã xuống lầu đi tới nhà của Gia Vệ, đem chuyện này nói cho Gia Hồng Ngạo vừa xuất viện về nhà.
Nhưng khiến Vương Cường kì quái chính là, Gia Hồng Ngạo cùng với cha hắn lại trả lời y hệt nhau.
Cái này khiến Vương Cường thực sự hết cách, chỉ có thể mang theo nghi vấn mà đi ngủ thôi.
Vào lúc này, tại cục cảnh sát.
Hai mắt Gia Vệ híp lại nhìn bốn người cảnh sát đã ngoài năm mươi này, bọn họ tuy rằng thân hình không có cao lớn, thế nhưng Gia Vệ biết, bốn người bọn họ, tuyệt đối mỗi người đều có thể đơn giản đánh gục một tên tráng hán như Quách Thành.
Làm cánh sát vài chục năm, bọn họ đã sớm luyện thành kỹ xảo thực chiến khác người.
Mà lúc này, bốn người lại muốn động thủ với Gia Vệ.
- Các người là muốn vu oan giá họa cho tôi?
Gia Vệ lộ ra sắc mặt trang nhã hỏi một câu.
- Ta nói, nếu như cậu chịu ký tên, chuyện này coi như xong, mà cậu bây giờ không ký tên, lát nữa có muốn ký tên cũng không được nữa đâu.
Người vừa đưa bút cho Gia Vệ nói.
Gia Vệ đứng dậy, đá cái ghế qua một bên, lạnh lùng nói:
- Cục cảnh sát có những kẻ bại hoại như các ngươi, chả trách tại sao trị an của xã hội vẫn không tốt lên được. Ta vẫn giữ nguyên câu nói kia, ta không chủ động tìm người khác gây phiền phức, thế nhưng không có nghĩa ta sẽ không xuất thủ tự bảo vệ mình.
- Xuất thủ tự bảo vệ mình?
Một người cảnh sát cười nhạt nói:
- Ngươi cho là chúng ta giống như những người bảo vệ kia sao, một tên nhóc như ngươi cũng đánh không lại.
- Có đánh được hay không, thử xem sẽ biết.
Gia Vệ lạnh lùng nói, ưỡn ngực đứng thẳng, không có chút ý định ra tay nào.
Hắn đang hành động giống như là lần Khương Côn tìm đến hắn gây phiền phức, hắn biết là chỉ có bị động ra tay đánh trả mới có thể chiếm lấy lẽ phải được.
Bốn người cảnh sát cũng không cầm vũ khí, chỉ có tay trần, khi Gia Vệ nói ra những lời này, bọn họ cũng không chần chờ nữa, cả đám giống như có gắn lò xo ở chân, nhanh chóng lao lên công kích Gia Vệ.
Bốn đánh một, còn là bốn người cảnh sát lão luyện, dưới tình huống như vậy. Gia Vệ cũng phải cẩn thận nghênh chiến.
Bốn cú đá, hai cú đánh phía trên, hai cú đánh phía dưới, Gia Vệ cũng không có đứng chịu đòn, nếu bọn họ đã ra tay, hiện tại mình chính là bị buộc phải đánh trả, chính là tự vệ đúng luật.
- Bịch, bịch, bịch, bịch…
Gia Vệ khẽ quát một tiếng lấy tay cùng chân đón đỡ bốn cú đá, bốn âm thanh nặng nề vang lên, săc mặt Gia Vệ cũng hơi thay đổi.
Lực lượng của bốn người này, so với Quách Thành kia lớn hơn không ít, ngăn cản được công kích của bốn người, cũng khiến Gia Vệ cảm thấy đau đớn tận xương.
- Có thực lực, nhưng tâm bất chính, uổng phí nhân dân tín nhiệm các ngươi.
Gia Vệ tức giận quát to, hắn cũng không chần chờ nữa, trực tiếp ra tay.
Hai nắm tay, không chút do dự đánh về phía hai người, chân cũng không có rảnh rỗi, trong nháy mắt cũng đã xuất chiêu.
Bốn cảnh sát kia hiện đang bị thực lực của Gia Vệ khiến cho khiếp sợ, không ngờ Gia Vệ lại lập tức đánh trả, bốn người liền không kịp né tránh, nắm đấm trực tiếp giáng vào ngực bọn hắn, đánh lui bọn họ vài bước chút nữa thì té ngã.
Hai người sắc mặt trở nên tái nhợt, con hai người khác thì thân thể lảo đảo, thiếu chút nữa đã té ngã xuống đất.
Gia Vệ nhướng mày, bất quá một lát sau trên mặt hắn lại lộ ra một tia cười nhạt nói:
- Đây chính là thực lức của các người sao? Xem ra thì cũng chả khác gì mấy tên vệ sĩ kia.
- Thật sao?
Một viên cảnh sát sắc mặt đang tái nhợt chợt lạnh lùng cười, ánh mắt có chút e ngại nhìn Gia Vệ, sau đó hắn trực tiếp tung một cước đá vào bàn chân một người cảnh sát khác, liền nghe được một tiếng “Rắc”, bàn chân của người kia trực tiếp gãy rời.
Hai người khác cũng làm như thế, nhưng không phải là gãy chân, mà là gãy tay, có người còn tự đánh vỡ đầu, trên mặt đều là máu tươi, biểu hiện dị thường kinh khủng.
Gia Vệ thấy vậy, đầu tiên là ngơ người ra sau đó thì sắc mặt liền đại biến.
Hắn biết, chuyện mình làm ở đây hoàn toàn không có người chứng kiến, chính mình cùng những sĩ quan cao cấp này phát sinh xung đột, vậy thì người bị bất lợi nhất chính là mình, sau khi ra ngoài, dù nói cái gì cũng sẽ không có ai tin.
Ngay khi Gia Vệ muốn nói điều gì đó, cửa phòng thẩm vấn bất chợt bị đá văng, một đội đặc công đầu trùm vải đen, cầm súng tự động xông tới, hơn mười họng súng chĩa vào người Gia Vệ, chỉ cần Gia Vệ có một chút động tác, thì hơn mười khẩu súng kia sẽ đồng loạt nã vào người hắn, biến hắn thành tổ ong.
Sắc mặt Gia Vệ đại biến, hắn thật không ngờ, mẹ của Tôn Diệu Kiệt làm lớn chuyện như vậy, đồng thời lại dám lấy việc công làm việc tư, dĩ nhiên lại dám xuất động cả đặc công, cùng với bốn viên cảnh sát cao cấp làm kẻ bị hại, để hãm hại chính mình.
- Đem hắn bắt lại cho ta, hắn chính là một tên côn đồ, ngay cả cảnh sát cũng dám đánh, uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn của xã hội và nhân dân.
Tên cảnh sát bị đánh vớ đầu rống lớn nói, ở chỗ này, chức quan của hắn là lớn nhất, những đặc công này cũng phải nghe theo mệnh lệnh của hắn.
- Chuyện gì xảy ra?
Lương đội trưởng đi vào, thấy bốn người cảnh sát bị thương, lại nhìn Gia Vệ không chút tổn thương nào, lông mày hắn nhăn lại, nhìn chằm chằm vào Gia Vệ.
- Lương đội trưởng, bọn họ làm như vậy là để hãm hại tôi, không phải là do tôi đánh, là chính bọn họ tự làm mình bị thương.
Gia Vệ vội vàng nói, sắc mặt âm trầm, nhưng trong lòng không có chút kinh hoàng nào.
Gia Vệ không có chỗ dựa, bị hãm hại thành như vậy, hâu như là hết đường chối cãi, hắn lúc này chỉ còn có thể gửi gắm hi vọng ở Lương đội trưởng thôi.
Hơn mười khẩu súng tự động nhắm vào Gia Vệ, Gia Vệ tự nhiên cũng không dám có động tác gì, hắn đứng ở đó không nhúc nhích, hai mắt nhìn thẳng vào Lương đội trưởng.
- Lương đội trưởng, lẽ nào lời nói của bọn tôi mà cậu cũng không tin sao?
Tên cảnh sát bị đánh vỡ đầu kia lạnh giọng hỏi, Lương đội trưởng chỉ là một viên cảnh sát nhỏ, hắn căn bản là không để vào mắt, thế nhưng dù sao nơi này cũng là do Lương đội trưởng làm chủ, hắn cũng cần phải được Lương đội trưởng đồng ý mới được.
Lương đội trưởng lại nhìn bốn người bọn họ, sau đó lại nhìn về phía Gia Vệ lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Chuyện này còn phải chờ điều tra, nếu chuyện này xảy ra ở phân cục của chúng tôi, làm phiền bốn vị trưởng quan ở lại đây phối hợp với cục của chúng tôi để điều tra chi tiết.
- Làm càn, chúng tôi bây giờ bị thương như vậy, làm sao có thể tiếp tục lưu lại đây?
Một tên cảnh sát tự đánh gãy tay mình tức giận nói:
- Còn cần điều tra cái gì nữa? chúng tôi bị tên côn đồ này đánh thành như vậy, lẽ nào vết thương của bọn tôi là tự mình gây ra sao.
- Không nhất định là thế, vụ án như vậy không phải là chưa từng xảy ra, hiện tại xác định chứng cứ trước đã, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra được.
Lương đội trưởng lạnh lùng nói, không có chút ý tứ thỏa hiệp nào.
- Ngươi…
Bốn người giận giữ, bọn họ bất kể như thế nào cũng không ngờ tới, một tên đội trưởng của một cái phân cục nho nhỏ, cũng dám nói như vậy với bọn họ.
Nhưng mà vừa lúc đó, một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên phía sau Lương đội trưởng:
- Vụ án này đã rất rõ ràng rồi, Gia Vệ kia căn bản chính là một tên côn đồ, không phải là lần đầu tiên đánh người, còn cần phải điều tra tiếp sao?
Một cảnh sát trung niên mặc đồng phục chỉnh tề đi tới từ phía sau Lương đội trưởng, hắn so với Lương đội trưởng thấp hơn một chút, nhưng khiến người ta cảm giác hắn lại có vẻ như cao lớn hơn cả Lương đội trưởng, vẻ mặt uy nghiêm, rất rõ ràng là một thói quen của kẻ bề trên.
- Cục trưởng, sao có thể định án một cách qua loa như thế?
Sắc mặt Lương đội trưởng biến đổi, người này mới là người có thể làm chủ ở phân cục.
- Thế nào gọi là định án qua loa? Gia Vệ lúc trước đánh Khương Côn, sau lại đánh Tiền Thiếu Xuất, hôm nay lại ở quán bar Ánh Sáng Thế Kỷ đánh nhiều người như vậy, hiện tại còn đem bốn bị trưởng quan đánh thành ra thế này, còn không phải là kẻ nguy hại đến an toàn của xã hội và nhân dân hay sao?
Cục trưởng lạnh lùng nói.
- Hay ột câu nguy hại đến xã hội và nhân dân, lẽ nào tôi mặc cho những người đó đánh tôi giết tôi, mà tôi không thể tự vệ hay sao? Bất kể là Khương Côn, Tiền Thiếu Suất hay là người trong quán bar Ánh Sáng Thế Kỷ cùng với bốn người cảnh sát kia nữa, đều là bọn họ muốn đánh tôi trươc, tôi mới ra tay bảo vệ mình, nếu như vậy cũng trái pháp luật, có đúng hay không bọn họ đem tôi đánh chết, thì tôi mới không làm trái luật, mới tình là bọn họ có tội?
Gia Vệ lanh lùng nói.
- Đừng có xảo biện, ngươi có gì mà chưa từng làm, ngày hôm nay đánh bốn vị cảnh sát bị thương nặng, thì là phạm vào trọng tội, khuyên ngươi nên bó tay chịu trói, bằng không súng đạn không có mắt đâu.
Cục trưởng lạnh lùng nói, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Vẻ mặt Gia Vệ tức giận, nhưng cũng không dám manh động, dù sao hơn mười khẩu súng tự động kia có thể trong nháy mắt biến hắn thành tổ ong, mà chính hắn không có làm gì thì bọn họ cũng không dám nổ súng.
Bất quá, vừa lúc đó bên ngoài cục cảnh sát đột nhiên vang lên tiếng loa phóng thanh.
- Người bên trong nghe đây, tất cả đã bị bao vây, mọi người bỏ vũ khí xuống bước ra ngoài, bằng không sẽ cho nổ tung chỗ này.