KHÔNG NGHE LỜI, VẬY MỜI XUỐNG GIƯỜNG!
Chương 7: Ba loại tương phùng (3)
Ôn Hân đi vào trong khu rừng gỗ xanh ở miền Nam hiếm thấy, cầm “súng” trong tay, cô luôn cảm thấy tư thế cầm súng của mình có chút lạ, luôn cảm thấy cầm ngang vác thẳng không chính xác.
Mấy tổ ở phía trước đã lần lượt tiến vào “chiến khu”, mà cô ở tại chỗ đợi lệnh ngay cả tìm tư thế căn bản cũng không xong, điều này khiến Ôn Hân rất buồn bực.
Tả Dữu cách xa cô mấy bước lại cười vừa lớn vừa vui vẻ.."Vương Binh, biết em được gọi là gì không? Hiên ngang mạnh mẽ! Có nữ trung hào kiệt như em thích anh, anh nên vừa lòng đi."
Tả Dữu từ khi bước vào công ty đã bắt đầu theo đuổi Vương Binh ở bộ phận nghiên cứu khoa học, đây đã là sự thật toàn bộ Vạn Bác đã biết rõ, Tả Dữu cũng không sợ người biết, hỏa lực tiến công càng cường thế hơn.
Khi Ôn Hân quay đầu lại thì Vương Binh đang bị Tả Dữu kéo xem cô ấy đứng tư thế hành quân. Tả Dữu mặc bộ đồ rằn ri đúng quy định đúng khuôn phép, tư thế cầm súng đứng ở chỗ đó cũng rất ra dáng, hèn chi sắc mặt Vương Binh hồng hồng.
Sau khi nhìn chuyện nực cười này, ánh mắt Ôn Hân chuyển tới Lệ Minh Thần ở bên cạnh, dù chỉ tùy ý đứng ở đó, súng cũng chỉ cầm một cách tùy tiện, nhưng khí chất trên người của tên đàn ông không giống người bình thường này chính là sự khác biệt rõ rệt, đột nhiên cô tìm được nguyên nhân thật sự của cảm giác không đúng kia.
Thử nghĩ mà xem, một cột điện đứng giữa một đám cọc gỗ thấp, dù cọc gỗ cố kéo cổ thì cũng chỉ có thể là chú lùn đứng trước cột điện.
Ôn Hân tiểu thư bị đè xuống thành cọc gỗ thấy không cam lòng, nhưng không thể không phục.
Một ngón tay của Lệ Minh Thần – cây cọc gỗ lớn, đang lắc lư phác họa trên cán súng, từ trước đến giờ anh có phản ứng rất nhạy bén, vậy mà lúc này lại không phát hiện mình đang trở thành đối tượng oán thầm của người nào đó.
“Súng giả” trong tay nhẹ nhàng ngay cả chút khuynh hướng cảm xúc cũng không có, chứ đừng nói là xúc cảm, Lệ Minh Thần hận không thể ném món đồ chơi thấp kém này ra thật xa, đừng nói là chuyện này bị doanh trưởng sư đoàn trưởng biết, cho dù một binh lính nào đó là thủ hạ của anh tùy tiện nhìn thấy, thì anh minh cả đời của Lệ Minh Thần anh cũng hoàn toàn tiêu tùng rồi.
Thiếu tá tiên sinh đang bực mình vặn cổ, con ngươi vừa rồi còn díp lại đột nhiên bừng tỉnh.
Ôn Hân vừa nhìn Tả Dữu vừa tìm vị trí súng của mình nên không phát hiện ra Lệ Minh Thần đang bước nhanh về phía mình, đợi đến khi cô phát hiện thì Lệ Minh Thần đã đi đến trước mặt cô, trực tiếp tước súng của cô.
"Ăn mặc cũng không chính xác, súng có thể cầm đúng mới là lạ!” Vẻ mặt của Lệ Minh Thần là cô không nói chuyện với tôi, tôi cứ vô lại nói chuyện với cô, khom lưng đến gần bên eo Ôn Hân, đưa tay kéo kéo áo rằn ri bị cô buộc vào trong quần, “Đây là cách ăn mặc gì thế.”
Ôn Hân cho rằng nhiều nhất anh chỉ tán chuyện, căn bản không ngờ lần này anh dứt khoát động thủ, theo bản năng sau khi lấy vạt áo từ trong tay về rồi lùi lại hai bước, vẻ mặt đề phòng nhìn Lệ Minh Thần, ngay cả thắt lưng cũng chưa cài, đơn giản không muốn để ý đến anh, trực tiếp vươn tay đi lấy súng của mình.
Lệ Minh Thần buộc cô nói chuyện làm sao có thể buông tha dễ dàng để cô qua cửa như vậy, trực tiếp bước hai bước liền nhau, kẹp khẩu súng dọc giữa hai chân.
Mơ tưởng? Tự đi mà cầm! Nụ cười của Lệ Minh Thần ở trong mắt Ôn Hân muốn ăn đòn như vậy.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì!" Không muốn nói chuyện cũng không được, nếu như có thể không kiêng kỵ, Ôn Hân thật sự hận không thể ôm Tiểu Tiền tới , trực tiếp cho tên sĩ quan tiên sinh không ngừng khiêu khích này hai móng vuốt để hả giận!
"Không làm gì, chỉ muốn nói cho cô người dân binh ‘ ngu ngốc ’ này về cách mặc đồ rằn ri đúng chuẩn." Lệ Minh Thần thu hồi vẻ hài hước trên mặt, nhún vai, kéo bộ rằn ri số lớn ra làm phẳng sát vào người, "Chất lượng trang phục của sân huấn luyện này cũng chỉ tàm tạm, không bằng 1/3 loại tiêu chuẩn của quân đội.”
Lệ Minh Thần vừa làm phẳng áo, vừa oán trách chất vải kém, nếu như không phải vị trí cài súng quá xấu hổ, Ôn Hân nào có thời gian nghe anh nói. Cô không để tâm nghe, Lệ Minh Thần lại nói xuất thần, "Đồ rằn ri là một loại trang phục để tập huấn, cách mặc áo chuẩn không phải sơ vin, mà là để hở bên ngoài quần, nhìn xem cô nhét phình ra thành một khối, thoải mái không?"
Lệ Minh Thần đột nhiên hỏi ngược lại khiến sắc mặt Ôn Hân bắt đầu hơi biến hóa, điều này cũng không thể trách cô, số quần áo quá lớn, thắt dây lưng cũng không vừa người, rộng như vậy lát nữa chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hoạt động.
Thời gian cô đỏ mặt, Lệ Minh Thần đã lấy dây lưng ra cầm trong tay kéo hai cái, tiếng dây lưng vang lên rắc rắc, nhưng không lấn án được sự phê bình của thiếu tá tiên sinh, "Chất lượng của dây lưng này càng chán hơn, không bằng cả thắt lưng vũ trang bỏ đi."
Hoạt động hai cái, làm cho dây lưng mềm đi một chút, Lệ Minh Thần cầm thắt lưng kề sát vào giữa eo: "Thắt dây lưng vũ trang ở hông khoảng 3 cm, buộc chặt từ bên ngoài áo!”
Từ giảng giải đến hoàn thành biểu diễn, Lệ Minh Thần làm một mạch, Ôn Hân lại không nhìn vào mấy lần, cô chỉ muốn sớm cầm súng của mình, nhưng dọc theo vị trí đầu súng dựng thẳng chỉ vào, quá xấu hổ. Ôn Hân giữ ắt mình không nhìn vào, chờ anh kể xong, nghiêng mặt đưa tay nói: "Huấn luyện viên nghiện quá đủ rồi, trả súng cho tôi."
Không biết là Ôn Hân nghĩ quân nhân quá mức ngây thơ, hay là người quân nhân Lệ Minh Thần này quá tự nhiên phô bày sự vô lại.
Lệ Minh Thần đổi chiến lược chiến thuật đối phó với Ôn Hân, liệt kê ra mấy điều về việc mặc đồ tác chiến không thỏa đáng sẽ dẫn đến thành tích không tốt, sau đó tiến tới ảnh hưởng đến đánh giá toàn thể công ty bọn họ để lại hậu quả nghiêm trọng, thành công ở bên cạnh ôm vai nhìn Ôn Hân điều khiển bộ rằn ri gần như chỉnh được một nửa của cô.
"Chưa ăn sáng à!" Cuối cùng thật sự không nhìn nổi cô siết dây lưng lỏng là lỏng lẻo, Lệ Minh Thần tiến lên một bước, đưa tay, dùng sức một chút, eo thon của Ôn Hân xuất hiện rồi.
"Miễn cưỡng xem như đúng quy cách."
Nhiều năm về sau, mỗi lần Ôn Hân nhớ lại lúc ấy eo mình bị siết phát đau, lúc ngẩng đầu muốn kháng nghị, lúc ánh mặt trời chín giờ chiếu vào trên cằm lún phún râu của Lệ Minh Thần thì trong đầu cô nhảy ra một danh từ duy nhất đó chính là.... thủ lĩnh thổ phỉ.
Vương Binh hiếm khi phản ứng với mình một lần, cho nên đến khi được thông báo có thể vào bãi thì Tả Dữu mới có thời gian"phát hiện" hai người đã sáp đến gần nhau.
Thấy trên mặt Ôn Hân là vẻ như bị thứ gì đó ngăn cách trả lời rối rắm, Tả Dữu đột nhiên bắt đầu cảm thán tự đáy lòng: vừa mới gặp mặt đã có hiệu quả rồi, đại đội trưởng Lệ không hổ là năng lực phối hợp tác chiến cấp một.
Anh! Anh thật giỏi! ! Tả Dữu mặt mày hớn hở kêu bọn họ, "Anh, vào đi."
Tả Dữu an tâm giao việc "báo thù" cho hậu phương lớn là Lệ Minh Thần, còn mình thì kéo Vương Binh dẫn đầu tiến vào chiến khu.
"Không muốn làm công ty cô mất mặt thì theo tôi." Lệ Minh Thần nói với Ôn Hân với điệu bộ tôi hạ quyết tâm rất lớn mới quyết định giúp cô.
Không hiểu, Ôn Hân đột nhiên cười, cô nhảy tới nửa bước kéo gần khoảng cách với Lệ Minh Thần, ngửa mặt nhìn anh, trong miệng từ từ khạc ra bốn chữ: "Không, phiền, nhọc, lòng."
Lệ Minh Thần bị luồng hương thơm đột nhiên có thêm trước mặt xông đến nên hơi choáng váng, l.d.d đang muốn tiếp tục bày tỏ sự hào phóng của mình thì người phụ nữ này lại thưởng cho anh bốn chữ như vậy.
"Trong dân binh cũng có người thuộc họ hàng nhà nhím." Lệ Minh Thần gãi gãi đầu, nhưng ít ra con nhím này so với đám nữ thổ phỉ man rợ trong quân đội còn tốt hơn chút xíu, bộ đội nữ trong quân đội giỏi ném qua vai, nữ quân y trong bệnh viện của quân đội giỏi nói trúng tim đen....
Nhớ tới lần trước chị dâu gãi đúng chỗ ngứa ình, cả người Lệ Minh Thần khẽ run rẩy.
Chơi với cô thích hơn, đại đội trưởng Lệ đem Ôn Hân trở thành một chuyện lý thú trong cuộc sống của mình, vẫn chưa phát hiện lần này mình khác thường biết bao nhiêu, anh xoải mấy bước lớn đuổi theo Ôn Hân đã đi vào cửa.
Ôn Hân quả thật không cần Lệ Minh Thần hao tâm tổn trí.
Mặc dù tư thế cầm súng ít nhiều vẫn hơi kỳ cục, không đạt tiêu chuẩn, nhưng không thể phủ nhận, kỹ thuật bắn súng của cô....người sáng suốt vừa nhìn là....
Biu....
Một phát bắn chết mục tiêu ở máy mô phỏng.
Ôn Hân để súng xuống, để cán súng vào lòng bàn tay, ôm vào trong ngực, cô nhìn Lệ Minh Thần, ý tứ trong mắt nhắn nhủ rõ ràng khác thường: còn cần anh nhọc lòng sao?
Ôn Hân không biết, chính ánh mắt khiêu khích này đã làm cho trái tim của Lệ Minh Thần - người quân nhân với ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh đang đập kịch liệt như thế nào.
"Thật là thú vị!" Lồng ngực của anh kích động một trận, ầm ầm giống như máy quạt gió đưa vào Ngũ Đài, anh đứng tại chỗ mấy giây liền nhanh chóng đuổi theo .
Cơn gió thổi nhẹ làm nhô ra bông hoa nhỏ giấu trong lùm cây, nó giương cao đầu, không biết là “có hứng thú” với chuyện của thiếu tá tiên sinh.... Hay là với người.
Nhiệt độ ngoài phòng tăng cao trở nên nóng rát theo ánh nắng mặt trời. Trừ rừng cây ở sân huấn luyện ra, phòng mát mẻ nhất phải kể đến phòng giám sát và điều khiển, phòng này có điều hòa. Trên màn hình tinh thể lỏng, hành động của nhân viên tham gia tập huấn liếc qua là thấy ngay.
Vạn Cương ngồi song song với chỗ của Ngụy Dược, thỉnh thoảng gật đầu hài lòng với biểu hiện của nhân viên mình.
"Thật đúng là không nhìn ra, kỹ thuật bắn súng của Ôn Hân rất tốt, nhưng sao tư thế mang súng kỳ cục vậy, giống như từng luyện tập lại không giống." Vạn Cương khát nước lấy chai nước suối bên cạnh mở ra uống.
"Người quen dùng súng lục và bắn kiểu súng ngắn, lần đầu tiên cầm loại ‘to con’ này’, không không quen là phải." Ngụy Dược từ bên ngoài vào đến trong phòng gần như không nói lời nào lại đột nhiên mở miệng.
Cổ họng Vạn Cương đang uống nước cũng phải kìm lại, nghĩ thầm vị Lão tổng tuổi trẻ của Thiên Hòa này thật đúng là sâu không lường được, ngay cả nguyên nhân Ôn Hân không dùng quen súng cũng “phỏng đoán” ra.
"Ngụy tổng thật là tuổi trẻ tài cao, học rộng hiểu nhiều!" Vạn Cương tâng bốc.
Cái gì mà học rộng hiểu nhiều, cũng chỉ là những chuyện quen thuộc như xương tủy thôi, phải biết, kỹ thuật bắn súng của Ôn Hân là hai người cùng nhau đi luyện tập....
Khi đó, mỗi lần nhìn thấy số vòng của mình cao hơn anh là cô lại ngẩng đầu, nghịch ngợm vểnh mũi nói: "Ai nói con gái bắn súng không bằng con trai, nhìn đi, đây chính là phản chứng."
Hạt cát thời gian mài mòn sự xanh tươi năm đó một cách đáng sợ khác thường, gặp lại, cô coi anh như người qua đường.
Nhưng nếu quả như thật là người qua đường, cũng sẽ không nói một câu “ăn trộm” lúc nãy.
Ôn Hân, anh đánh mất đã tìm lại nó rồi, khi nào thì em trở lại.
Ngụy Dược đang mất hồn thì Vạn Cương đột nhiên vọt từ trên ghế đứng lên, "Nhanh, Tiểu Lý, đi xem thử Ôn Hân và người bị thương kia thế nào rồi!"
Trên màn hình cho thấy hình ảnh trong một cái góc, Tả Dữu nằm trên mặt đất, đè lên Lệ Minh Thần và.... Ôn Hân ở phía dưới.
Mà rơi lả tả xung quanh bọn họ, là mấy mảnh vụn của cây cầu gãy.
Lấy được bia....bước cuối cùng của toàn bộ trận huấn luyện.
Một giây trước tiếp được Tả Dữu, Ôn Hân vẫn còn nhớ vừa rồi được trải qua một trận “bắn nhau” kịch liệt.
Mặc dù Lệ Minh Thần không phải "người tốt”, nhưng không thể phủ nhận, anh là "chiến hữu" tốt.
Nếu như không phải là anh, đào tạo huấn luyện lần này, Ôn Hân cũng không nắm chắc có thể qua được không, bởi vì rất rõ ràng, về mặt độ khó của huấn luyện, Thiên Hòa không có ý định để cho độ khó quá mức dễ làm, “đối thủ” sắp xếp cho bọn họ cũng không phải là đám tay mơ giống như trong công ty.
Thay vì nói đây là nhân viên PK trong nội bộ Vạn Bác, không bằng nói là toàn thể nhân viên Vạn Bác bị PK.
Ôn Hân vừa mới tiêu diệt được mục tiêu thứ nhất, sau khi tập trung so sánh với mô hình “nhân vật thật”, quả thật trò trẻ con này cũng kinh khủng, cô vừa mới bước vào một khu vực, giống như là mìn liên hoàn bị kéo giây, súng laser bùm bùm bắn ra từ bốn phương tám ướng bắn về phía phía cô không hề khách khí.
Đây căn bản không phải huấn luyện phát triển có ý nghĩa bình thường, chenqiucao.l.q.d đây là cố tình gây khó khăn cho! Ôn Hân hơi nổi cáu quay ngược lại.
"Không muốn trực tiếp thành ‘ cái sàng ’ thì hãy đàng hoàng ở phía sau tôi!" Khi trong đội huấn luyện theo mô phỏng, Lệ Minh Thần không chịu nổi nhất là những bộ đội mới ngu ngốc đặc biệt dũng cảm “hy sinh bản thân”, mỗi lần gặp phải, người đó ít nhất cũng nhận được một trận gầm thét của Lệ Minh Thần khiến người ấy khắc cốt ghi tâm nhớ suốt đời mới thôi.
Đối với Ôn Hân, coi như anh đã dịu dàng rồi, cũng chỉ là xách cổ áo rằn ri của cô, xách cô như xách con gà tới sau lưng mình.
Xem nhẹ hai con mắt như quả cầu lửa của cô, Lệ Minh Thần giống như chưa từng làm gì cả la to vớn bọn Tả Dữu ở phía sau: "Bọn anh đi vào trước, giải quyết xong đám người kia thì hai người hãy theo vào."
Ôn Hân chẳng biết tại sao lại thành người tiên phong như vậy, bị Lệ Minh Thần lôi tay áo bước vào vòng mai phục.
"Anh nói gì thì cứ nói, có thể đừng lúc nào cũng lôi lôi kéo kéo không!" Biết không muốn có quan hệ với anh là không được, nhưng bị một "người xa lạ" , còn là một "người xa lạ" đáng ghét động một tý là tiếp xúc tay chân, Ôn Hân không thích.
Lệ Minh Thần nhìn Ôn Hân, lại nhìn tay áo trong tay mình, buông lỏng tay ra, " Có thể không lôi kéo, nhưng điều kiện tiên quyết là cô nghe hiểu được mệnh lệnh của tôi."
"Chỉ cần anh nói quốc ngữ (ý là nói tiếng Hán)." Ôn Hân kéo nhẹ tay áo bị lôi, cảm thấy lời này đã rất rõ ràng.
Vừa bước vào "vòng mai phục", Lệ Minh Thần vác súng lên, biu biu chỉ hai phát súng, hai tên “mục tiêu giả lập” không còn tiếng động.
Yên lặng chỉ duy trì không tới hai giây, đối phương còn ba người giống như là đã giao hẹn sẵn đồng loạt hướng về phía bọn họ “nổ súng” .
"Hướng ba giờ giao cho cô, hai tên còn lại để tôi." Giữa lúc nói chuyện, Lệ Minh Thần đã một phát giải quyết một tên.
"Hướng ba… ba giờ ở đâu?" Lệ Minh Thần nói chưa dứt lời, vừa nói Ôn Hân đã mất phương hướng, chỉ có thể vác súng bắn đại khái.
Lúc Ôn Hân đang bắn vào vị trí lung tung thì bên hông đột nhiên siết chặt, người cũng bị đàn ông ôm eo ếch xoay một vòng.
BIU....
Mục tiêu cuối cùng, bị Lệ Minh Thần bắn chết hoàn toàn. Tất cả đều ổn rồi.
"Ngay cả hướng ba giờ cũng không biết còn trông cậy gì đây?"
Lần này Lệ Minh Thần buông cô ra rất nhanh, nhưng vểnh lỗ mũi lên phê bình cũng rất nhanh.
Chút kính nể vừa mới sinh ra một giây trước, cũng hoàn toàn bị nụ cười xấu xa kiểu tiểu nhân đắc chí làm mất tiêu rồi.
Ôn Hân quay đầu rời đi.
"Ô hay! Qua càu rút ván!" Thiếu tá rất bất mãn.
Trải qua cuộc đối kháng CS nhân vật thật khó khăn nhất, cửa ải phía sau dễ dàng hơn rất nhiều. Tả Dữu hầu như là lôi kéo Vương Binh đi “chơi” cả chặng đường, dũng cảm đề xuất xông vào cầu vượt ở màn cuối này do cô đi.
Cầu vượt là từ tấm ván gỗ xếp thành bậc thang rồi dùng mấy đoạn dây thừng treo lên, người đi trên đó sẽ lủng là lủng lẳng. Tả Dữu từ trước đến giờ không sợ độ cao trèo đến bậc cao nhất của cây cầu gỗ, lúc tháo vật làm mục tiêu xuống, cảm xúc ít nhiều cũng có chút kích động, thế là cầu gỗ tuổi già cô đơn chịu đựng rồi chịu đựng… đứt mất rồi….
Ôn Hân bị Tả Dữu đè lên nửa người bên phải, chân trái lại đang căng đau, cô cũng không biết tại sao lúc phát hiện tình huống không bình thường thì mình lại xông lên, thấy ngu chưa, cô toét miệng, không biết là đang cười, hay là đau .
Động tác Lệ Minh Thần nhanh nhẹn gánh chịu phần lớn sức nặng của em gái, lại không đứng dậy như người không sao, mà ôm lấy em gái, kiểm tra có sao không. Lại nhìn Ôn Hân....
Người phụ nữ này sao mà thích trổ tài thế chứ, cứu người cũng góp luôn cả mình vào.
"Tỷ lệ thiệt hại trong chiến đấu 4:1, bị sư trưởng biết được không nhốt tôi một tháng mới lạ...." Lệ Minh Thần rất nhanh từ tư thế không thích hợp mà tìm được vết thương của cô vừa nói thầm, vừa cởi giày của Ôn Hân.
Đang lúc Ôn Hân không biết nên tiếp nhận hay là từ chối thì một âm thanh chen vào, "Đừng động vào cô ấy, tôi dẫn theo bác sĩ."
Loại gặp lại đầu tiên, thuộc về mừng rỡ, đoàn tụ sau khi xa cách, rơi đầy nước mắt cảm tạ số mạng.
Loại gặp lại thứ hai, thuộc về bi kịch, cảm thấy sự biến đổi của cuộc sống mang tới chênh lệch khổng lồ, gặp nhau không bằng không gặp.
Ôn Hân và Ngụy Dược gặp lại thuộc về loại thứ ba, không mừng rỡ, cũng không phải bi kịch; đã từng trải qua những ngày mặt trời mọc tươi đẹp, cũng đi qua rào cản ầm ầm sóng dậy, sau khi gặp lại đi đường nào....
Tất cả, không biết, còn tiếp....
Chương 7: Ba loại tương phùng (3)
Ôn Hân đi vào trong khu rừng gỗ xanh ở miền Nam hiếm thấy, cầm “súng” trong tay, cô luôn cảm thấy tư thế cầm súng của mình có chút lạ, luôn cảm thấy cầm ngang vác thẳng không chính xác.
Mấy tổ ở phía trước đã lần lượt tiến vào “chiến khu”, mà cô ở tại chỗ đợi lệnh ngay cả tìm tư thế căn bản cũng không xong, điều này khiến Ôn Hân rất buồn bực.
Tả Dữu cách xa cô mấy bước lại cười vừa lớn vừa vui vẻ.."Vương Binh, biết em được gọi là gì không? Hiên ngang mạnh mẽ! Có nữ trung hào kiệt như em thích anh, anh nên vừa lòng đi."
Tả Dữu từ khi bước vào công ty đã bắt đầu theo đuổi Vương Binh ở bộ phận nghiên cứu khoa học, đây đã là sự thật toàn bộ Vạn Bác đã biết rõ, Tả Dữu cũng không sợ người biết, hỏa lực tiến công càng cường thế hơn.
Khi Ôn Hân quay đầu lại thì Vương Binh đang bị Tả Dữu kéo xem cô ấy đứng tư thế hành quân. Tả Dữu mặc bộ đồ rằn ri đúng quy định đúng khuôn phép, tư thế cầm súng đứng ở chỗ đó cũng rất ra dáng, hèn chi sắc mặt Vương Binh hồng hồng.
Sau khi nhìn chuyện nực cười này, ánh mắt Ôn Hân chuyển tới Lệ Minh Thần ở bên cạnh, dù chỉ tùy ý đứng ở đó, súng cũng chỉ cầm một cách tùy tiện, nhưng khí chất trên người của tên đàn ông không giống người bình thường này chính là sự khác biệt rõ rệt, đột nhiên cô tìm được nguyên nhân thật sự của cảm giác không đúng kia.
Thử nghĩ mà xem, một cột điện đứng giữa một đám cọc gỗ thấp, dù cọc gỗ cố kéo cổ thì cũng chỉ có thể là chú lùn đứng trước cột điện.
Ôn Hân tiểu thư bị đè xuống thành cọc gỗ thấy không cam lòng, nhưng không thể không phục.
Một ngón tay của Lệ Minh Thần – cây cọc gỗ lớn, đang lắc lư phác họa trên cán súng, từ trước đến giờ anh có phản ứng rất nhạy bén, vậy mà lúc này lại không phát hiện mình đang trở thành đối tượng oán thầm của người nào đó.
“Súng giả” trong tay nhẹ nhàng ngay cả chút khuynh hướng cảm xúc cũng không có, chứ đừng nói là xúc cảm, Lệ Minh Thần hận không thể ném món đồ chơi thấp kém này ra thật xa, đừng nói là chuyện này bị doanh trưởng sư đoàn trưởng biết, cho dù một binh lính nào đó là thủ hạ của anh tùy tiện nhìn thấy, thì anh minh cả đời của Lệ Minh Thần anh cũng hoàn toàn tiêu tùng rồi.
Thiếu tá tiên sinh đang bực mình vặn cổ, con ngươi vừa rồi còn díp lại đột nhiên bừng tỉnh.
Ôn Hân vừa nhìn Tả Dữu vừa tìm vị trí súng của mình nên không phát hiện ra Lệ Minh Thần đang bước nhanh về phía mình, đợi đến khi cô phát hiện thì Lệ Minh Thần đã đi đến trước mặt cô, trực tiếp tước súng của cô.
"Ăn mặc cũng không chính xác, súng có thể cầm đúng mới là lạ!” Vẻ mặt của Lệ Minh Thần là cô không nói chuyện với tôi, tôi cứ vô lại nói chuyện với cô, khom lưng đến gần bên eo Ôn Hân, đưa tay kéo kéo áo rằn ri bị cô buộc vào trong quần, “Đây là cách ăn mặc gì thế.”
Ôn Hân cho rằng nhiều nhất anh chỉ tán chuyện, căn bản không ngờ lần này anh dứt khoát động thủ, theo bản năng sau khi lấy vạt áo từ trong tay về rồi lùi lại hai bước, vẻ mặt đề phòng nhìn Lệ Minh Thần, ngay cả thắt lưng cũng chưa cài, đơn giản không muốn để ý đến anh, trực tiếp vươn tay đi lấy súng của mình.
Lệ Minh Thần buộc cô nói chuyện làm sao có thể buông tha dễ dàng để cô qua cửa như vậy, trực tiếp bước hai bước liền nhau, kẹp khẩu súng dọc giữa hai chân.
Mơ tưởng? Tự đi mà cầm! Nụ cười của Lệ Minh Thần ở trong mắt Ôn Hân muốn ăn đòn như vậy.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì!" Không muốn nói chuyện cũng không được, nếu như có thể không kiêng kỵ, Ôn Hân thật sự hận không thể ôm Tiểu Tiền tới , trực tiếp cho tên sĩ quan tiên sinh không ngừng khiêu khích này hai móng vuốt để hả giận!
"Không làm gì, chỉ muốn nói cho cô người dân binh ‘ ngu ngốc ’ này về cách mặc đồ rằn ri đúng chuẩn." Lệ Minh Thần thu hồi vẻ hài hước trên mặt, nhún vai, kéo bộ rằn ri số lớn ra làm phẳng sát vào người, "Chất lượng trang phục của sân huấn luyện này cũng chỉ tàm tạm, không bằng 1/3 loại tiêu chuẩn của quân đội.”
Lệ Minh Thần vừa làm phẳng áo, vừa oán trách chất vải kém, nếu như không phải vị trí cài súng quá xấu hổ, Ôn Hân nào có thời gian nghe anh nói. Cô không để tâm nghe, Lệ Minh Thần lại nói xuất thần, "Đồ rằn ri là một loại trang phục để tập huấn, cách mặc áo chuẩn không phải sơ vin, mà là để hở bên ngoài quần, nhìn xem cô nhét phình ra thành một khối, thoải mái không?"
Lệ Minh Thần đột nhiên hỏi ngược lại khiến sắc mặt Ôn Hân bắt đầu hơi biến hóa, điều này cũng không thể trách cô, số quần áo quá lớn, thắt dây lưng cũng không vừa người, rộng như vậy lát nữa chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hoạt động.
Thời gian cô đỏ mặt, Lệ Minh Thần đã lấy dây lưng ra cầm trong tay kéo hai cái, tiếng dây lưng vang lên rắc rắc, nhưng không lấn án được sự phê bình của thiếu tá tiên sinh, "Chất lượng của dây lưng này càng chán hơn, không bằng cả thắt lưng vũ trang bỏ đi."
Hoạt động hai cái, làm cho dây lưng mềm đi một chút, Lệ Minh Thần cầm thắt lưng kề sát vào giữa eo: "Thắt dây lưng vũ trang ở hông khoảng 3 cm, buộc chặt từ bên ngoài áo!”
Từ giảng giải đến hoàn thành biểu diễn, Lệ Minh Thần làm một mạch, Ôn Hân lại không nhìn vào mấy lần, cô chỉ muốn sớm cầm súng của mình, nhưng dọc theo vị trí đầu súng dựng thẳng chỉ vào, quá xấu hổ. Ôn Hân giữ ắt mình không nhìn vào, chờ anh kể xong, nghiêng mặt đưa tay nói: "Huấn luyện viên nghiện quá đủ rồi, trả súng cho tôi."
Không biết là Ôn Hân nghĩ quân nhân quá mức ngây thơ, hay là người quân nhân Lệ Minh Thần này quá tự nhiên phô bày sự vô lại.
Lệ Minh Thần đổi chiến lược chiến thuật đối phó với Ôn Hân, liệt kê ra mấy điều về việc mặc đồ tác chiến không thỏa đáng sẽ dẫn đến thành tích không tốt, sau đó tiến tới ảnh hưởng đến đánh giá toàn thể công ty bọn họ để lại hậu quả nghiêm trọng, thành công ở bên cạnh ôm vai nhìn Ôn Hân điều khiển bộ rằn ri gần như chỉnh được một nửa của cô.
"Chưa ăn sáng à!" Cuối cùng thật sự không nhìn nổi cô siết dây lưng lỏng là lỏng lẻo, Lệ Minh Thần tiến lên một bước, đưa tay, dùng sức một chút, eo thon của Ôn Hân xuất hiện rồi.
"Miễn cưỡng xem như đúng quy cách."
Nhiều năm về sau, mỗi lần Ôn Hân nhớ lại lúc ấy eo mình bị siết phát đau, lúc ngẩng đầu muốn kháng nghị, lúc ánh mặt trời chín giờ chiếu vào trên cằm lún phún râu của Lệ Minh Thần thì trong đầu cô nhảy ra một danh từ duy nhất đó chính là.... thủ lĩnh thổ phỉ.
Vương Binh hiếm khi phản ứng với mình một lần, cho nên đến khi được thông báo có thể vào bãi thì Tả Dữu mới có thời gian"phát hiện" hai người đã sáp đến gần nhau.
Thấy trên mặt Ôn Hân là vẻ như bị thứ gì đó ngăn cách trả lời rối rắm, Tả Dữu đột nhiên bắt đầu cảm thán tự đáy lòng: vừa mới gặp mặt đã có hiệu quả rồi, đại đội trưởng Lệ không hổ là năng lực phối hợp tác chiến cấp một.
Anh! Anh thật giỏi! ! Tả Dữu mặt mày hớn hở kêu bọn họ, "Anh, vào đi."
Tả Dữu an tâm giao việc "báo thù" cho hậu phương lớn là Lệ Minh Thần, còn mình thì kéo Vương Binh dẫn đầu tiến vào chiến khu.
"Không muốn làm công ty cô mất mặt thì theo tôi." Lệ Minh Thần nói với Ôn Hân với điệu bộ tôi hạ quyết tâm rất lớn mới quyết định giúp cô.
Không hiểu, Ôn Hân đột nhiên cười, cô nhảy tới nửa bước kéo gần khoảng cách với Lệ Minh Thần, ngửa mặt nhìn anh, trong miệng từ từ khạc ra bốn chữ: "Không, phiền, nhọc, lòng."
Lệ Minh Thần bị luồng hương thơm đột nhiên có thêm trước mặt xông đến nên hơi choáng váng, l.d.d đang muốn tiếp tục bày tỏ sự hào phóng của mình thì người phụ nữ này lại thưởng cho anh bốn chữ như vậy.
"Trong dân binh cũng có người thuộc họ hàng nhà nhím." Lệ Minh Thần gãi gãi đầu, nhưng ít ra con nhím này so với đám nữ thổ phỉ man rợ trong quân đội còn tốt hơn chút xíu, bộ đội nữ trong quân đội giỏi ném qua vai, nữ quân y trong bệnh viện của quân đội giỏi nói trúng tim đen....
Nhớ tới lần trước chị dâu gãi đúng chỗ ngứa ình, cả người Lệ Minh Thần khẽ run rẩy.
Chơi với cô thích hơn, đại đội trưởng Lệ đem Ôn Hân trở thành một chuyện lý thú trong cuộc sống của mình, vẫn chưa phát hiện lần này mình khác thường biết bao nhiêu, anh xoải mấy bước lớn đuổi theo Ôn Hân đã đi vào cửa.
Ôn Hân quả thật không cần Lệ Minh Thần hao tâm tổn trí.
Mặc dù tư thế cầm súng ít nhiều vẫn hơi kỳ cục, không đạt tiêu chuẩn, nhưng không thể phủ nhận, kỹ thuật bắn súng của cô....người sáng suốt vừa nhìn là....
Biu....
Một phát bắn chết mục tiêu ở máy mô phỏng.
Ôn Hân để súng xuống, để cán súng vào lòng bàn tay, ôm vào trong ngực, cô nhìn Lệ Minh Thần, ý tứ trong mắt nhắn nhủ rõ ràng khác thường: còn cần anh nhọc lòng sao?
Ôn Hân không biết, chính ánh mắt khiêu khích này đã làm cho trái tim của Lệ Minh Thần - người quân nhân với ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh đang đập kịch liệt như thế nào.
"Thật là thú vị!" Lồng ngực của anh kích động một trận, ầm ầm giống như máy quạt gió đưa vào Ngũ Đài, anh đứng tại chỗ mấy giây liền nhanh chóng đuổi theo .
Cơn gió thổi nhẹ làm nhô ra bông hoa nhỏ giấu trong lùm cây, nó giương cao đầu, không biết là “có hứng thú” với chuyện của thiếu tá tiên sinh.... Hay là với người.
Nhiệt độ ngoài phòng tăng cao trở nên nóng rát theo ánh nắng mặt trời. Trừ rừng cây ở sân huấn luyện ra, phòng mát mẻ nhất phải kể đến phòng giám sát và điều khiển, phòng này có điều hòa. Trên màn hình tinh thể lỏng, hành động của nhân viên tham gia tập huấn liếc qua là thấy ngay.
Vạn Cương ngồi song song với chỗ của Ngụy Dược, thỉnh thoảng gật đầu hài lòng với biểu hiện của nhân viên mình.
"Thật đúng là không nhìn ra, kỹ thuật bắn súng của Ôn Hân rất tốt, nhưng sao tư thế mang súng kỳ cục vậy, giống như từng luyện tập lại không giống." Vạn Cương khát nước lấy chai nước suối bên cạnh mở ra uống.
"Người quen dùng súng lục và bắn kiểu súng ngắn, lần đầu tiên cầm loại ‘to con’ này’, không không quen là phải." Ngụy Dược từ bên ngoài vào đến trong phòng gần như không nói lời nào lại đột nhiên mở miệng.
Cổ họng Vạn Cương đang uống nước cũng phải kìm lại, nghĩ thầm vị Lão tổng tuổi trẻ của Thiên Hòa này thật đúng là sâu không lường được, ngay cả nguyên nhân Ôn Hân không dùng quen súng cũng “phỏng đoán” ra.
"Ngụy tổng thật là tuổi trẻ tài cao, học rộng hiểu nhiều!" Vạn Cương tâng bốc.
Cái gì mà học rộng hiểu nhiều, cũng chỉ là những chuyện quen thuộc như xương tủy thôi, phải biết, kỹ thuật bắn súng của Ôn Hân là hai người cùng nhau đi luyện tập....
Khi đó, mỗi lần nhìn thấy số vòng của mình cao hơn anh là cô lại ngẩng đầu, nghịch ngợm vểnh mũi nói: "Ai nói con gái bắn súng không bằng con trai, nhìn đi, đây chính là phản chứng."
Hạt cát thời gian mài mòn sự xanh tươi năm đó một cách đáng sợ khác thường, gặp lại, cô coi anh như người qua đường.
Nhưng nếu quả như thật là người qua đường, cũng sẽ không nói một câu “ăn trộm” lúc nãy.
Ôn Hân, anh đánh mất đã tìm lại nó rồi, khi nào thì em trở lại.
Ngụy Dược đang mất hồn thì Vạn Cương đột nhiên vọt từ trên ghế đứng lên, "Nhanh, Tiểu Lý, đi xem thử Ôn Hân và người bị thương kia thế nào rồi!"
Trên màn hình cho thấy hình ảnh trong một cái góc, Tả Dữu nằm trên mặt đất, đè lên Lệ Minh Thần và.... Ôn Hân ở phía dưới.
Mà rơi lả tả xung quanh bọn họ, là mấy mảnh vụn của cây cầu gãy.
Lấy được bia....bước cuối cùng của toàn bộ trận huấn luyện.
Một giây trước tiếp được Tả Dữu, Ôn Hân vẫn còn nhớ vừa rồi được trải qua một trận “bắn nhau” kịch liệt.
Mặc dù Lệ Minh Thần không phải "người tốt”, nhưng không thể phủ nhận, anh là "chiến hữu" tốt.
Nếu như không phải là anh, đào tạo huấn luyện lần này, Ôn Hân cũng không nắm chắc có thể qua được không, bởi vì rất rõ ràng, về mặt độ khó của huấn luyện, Thiên Hòa không có ý định để cho độ khó quá mức dễ làm, “đối thủ” sắp xếp cho bọn họ cũng không phải là đám tay mơ giống như trong công ty.
Thay vì nói đây là nhân viên PK trong nội bộ Vạn Bác, không bằng nói là toàn thể nhân viên Vạn Bác bị PK.
Ôn Hân vừa mới tiêu diệt được mục tiêu thứ nhất, sau khi tập trung so sánh với mô hình “nhân vật thật”, quả thật trò trẻ con này cũng kinh khủng, cô vừa mới bước vào một khu vực, giống như là mìn liên hoàn bị kéo giây, súng laser bùm bùm bắn ra từ bốn phương tám ướng bắn về phía phía cô không hề khách khí.
Đây căn bản không phải huấn luyện phát triển có ý nghĩa bình thường, chenqiucao.l.q.d đây là cố tình gây khó khăn cho! Ôn Hân hơi nổi cáu quay ngược lại.
"Không muốn trực tiếp thành ‘ cái sàng ’ thì hãy đàng hoàng ở phía sau tôi!" Khi trong đội huấn luyện theo mô phỏng, Lệ Minh Thần không chịu nổi nhất là những bộ đội mới ngu ngốc đặc biệt dũng cảm “hy sinh bản thân”, mỗi lần gặp phải, người đó ít nhất cũng nhận được một trận gầm thét của Lệ Minh Thần khiến người ấy khắc cốt ghi tâm nhớ suốt đời mới thôi.
Đối với Ôn Hân, coi như anh đã dịu dàng rồi, cũng chỉ là xách cổ áo rằn ri của cô, xách cô như xách con gà tới sau lưng mình.
Xem nhẹ hai con mắt như quả cầu lửa của cô, Lệ Minh Thần giống như chưa từng làm gì cả la to vớn bọn Tả Dữu ở phía sau: "Bọn anh đi vào trước, giải quyết xong đám người kia thì hai người hãy theo vào."
Ôn Hân chẳng biết tại sao lại thành người tiên phong như vậy, bị Lệ Minh Thần lôi tay áo bước vào vòng mai phục.
"Anh nói gì thì cứ nói, có thể đừng lúc nào cũng lôi lôi kéo kéo không!" Biết không muốn có quan hệ với anh là không được, nhưng bị một "người xa lạ" , còn là một "người xa lạ" đáng ghét động một tý là tiếp xúc tay chân, Ôn Hân không thích.
Lệ Minh Thần nhìn Ôn Hân, lại nhìn tay áo trong tay mình, buông lỏng tay ra, " Có thể không lôi kéo, nhưng điều kiện tiên quyết là cô nghe hiểu được mệnh lệnh của tôi."
"Chỉ cần anh nói quốc ngữ (ý là nói tiếng Hán)." Ôn Hân kéo nhẹ tay áo bị lôi, cảm thấy lời này đã rất rõ ràng.
Vừa bước vào "vòng mai phục", Lệ Minh Thần vác súng lên, biu biu chỉ hai phát súng, hai tên “mục tiêu giả lập” không còn tiếng động.
Yên lặng chỉ duy trì không tới hai giây, đối phương còn ba người giống như là đã giao hẹn sẵn đồng loạt hướng về phía bọn họ “nổ súng” .
"Hướng ba giờ giao cho cô, hai tên còn lại để tôi." Giữa lúc nói chuyện, Lệ Minh Thần đã một phát giải quyết một tên.
"Hướng ba… ba giờ ở đâu?" Lệ Minh Thần nói chưa dứt lời, vừa nói Ôn Hân đã mất phương hướng, chỉ có thể vác súng bắn đại khái.
Lúc Ôn Hân đang bắn vào vị trí lung tung thì bên hông đột nhiên siết chặt, người cũng bị đàn ông ôm eo ếch xoay một vòng.
BIU....
Mục tiêu cuối cùng, bị Lệ Minh Thần bắn chết hoàn toàn. Tất cả đều ổn rồi.
"Ngay cả hướng ba giờ cũng không biết còn trông cậy gì đây?"
Lần này Lệ Minh Thần buông cô ra rất nhanh, nhưng vểnh lỗ mũi lên phê bình cũng rất nhanh.
Chút kính nể vừa mới sinh ra một giây trước, cũng hoàn toàn bị nụ cười xấu xa kiểu tiểu nhân đắc chí làm mất tiêu rồi.
Ôn Hân quay đầu rời đi.
"Ô hay! Qua càu rút ván!" Thiếu tá rất bất mãn.
Trải qua cuộc đối kháng CS nhân vật thật khó khăn nhất, cửa ải phía sau dễ dàng hơn rất nhiều. Tả Dữu hầu như là lôi kéo Vương Binh đi “chơi” cả chặng đường, dũng cảm đề xuất xông vào cầu vượt ở màn cuối này do cô đi.
Cầu vượt là từ tấm ván gỗ xếp thành bậc thang rồi dùng mấy đoạn dây thừng treo lên, người đi trên đó sẽ lủng là lủng lẳng. Tả Dữu từ trước đến giờ không sợ độ cao trèo đến bậc cao nhất của cây cầu gỗ, lúc tháo vật làm mục tiêu xuống, cảm xúc ít nhiều cũng có chút kích động, thế là cầu gỗ tuổi già cô đơn chịu đựng rồi chịu đựng… đứt mất rồi….
Ôn Hân bị Tả Dữu đè lên nửa người bên phải, chân trái lại đang căng đau, cô cũng không biết tại sao lúc phát hiện tình huống không bình thường thì mình lại xông lên, thấy ngu chưa, cô toét miệng, không biết là đang cười, hay là đau .
Động tác Lệ Minh Thần nhanh nhẹn gánh chịu phần lớn sức nặng của em gái, lại không đứng dậy như người không sao, mà ôm lấy em gái, kiểm tra có sao không. Lại nhìn Ôn Hân....
Người phụ nữ này sao mà thích trổ tài thế chứ, cứu người cũng góp luôn cả mình vào.
"Tỷ lệ thiệt hại trong chiến đấu 4:1, bị sư trưởng biết được không nhốt tôi một tháng mới lạ...." Lệ Minh Thần rất nhanh từ tư thế không thích hợp mà tìm được vết thương của cô vừa nói thầm, vừa cởi giày của Ôn Hân.
Đang lúc Ôn Hân không biết nên tiếp nhận hay là từ chối thì một âm thanh chen vào, "Đừng động vào cô ấy, tôi dẫn theo bác sĩ."
Loại gặp lại đầu tiên, thuộc về mừng rỡ, đoàn tụ sau khi xa cách, rơi đầy nước mắt cảm tạ số mạng.
Loại gặp lại thứ hai, thuộc về bi kịch, cảm thấy sự biến đổi của cuộc sống mang tới chênh lệch khổng lồ, gặp nhau không bằng không gặp.
Ôn Hân và Ngụy Dược gặp lại thuộc về loại thứ ba, không mừng rỡ, cũng không phải bi kịch; đã từng trải qua những ngày mặt trời mọc tươi đẹp, cũng đi qua rào cản ầm ầm sóng dậy, sau khi gặp lại đi đường nào....
Tất cả, không biết, còn tiếp....