-------------------------------------------------------------------------------------------------------- -----------------------------------------------------------------------------

Trung Tâm Đào Tạo Tiếng Anh NewLight

Trung tâm đầu tiên của Việt Nam áp dụng chương trình giảng dạy mới , hiệu quả nhất và đang được sử dụng nhiều nhất tại Mĩ hiện nay

Biết Ngoại Ngữ Là Cơ Hội Tốt Để Xin Việc

Giỏi tiếng anh có thể giúp bạn kiếm được những công việc tốt , mức lương cao tại những công ty nước ngoài

Tự Tin Giao Tiếp Với Bạn Bè , Đồng Nghiệp

Thú vị biết mấy khi mình có thể nói chuyện với bạn bè , người thân ở nước ngoài bằng tiếng anh một cách tự nhiên

Tiếng Anh Giúp Thay Đổi Cuộc Sống

Biết tiếng anh giúp ta cảm thấy tự tin hơn , vui vẻ hơn dẫn đến cuộc sống quanh ta muôn màu muôn sắc

Du Học Dễ Dàng Hơn

Xóa đi rào cản về ngôn ngữ , giúp bạn đi du học dễ dàng tiếp thu kiến thức và hội nhập

Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG Chương 4

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG
Chương 4

Mặc dù quyết định sau khi rời khỏi đây thì sẽ kết thúc mọi chuyện, nhưng Lục Thừa Diệp vẫn lấy danh thiếp của mình đưa cho Lam Lam. “ Đây là danh thiếp của chú Lục, ở đây có số điện thoại của chú, nếu cháu muốn tìm chú thì gọi vào số này, cháu hiểu không?”
“ Dạ, cháu biết rồi.” Lam Lam cầm lấy danh thiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn cười vui vui vẻ. “ Nếu cháu gọi, chú có nghe điện thoại của cháu không?”
“ Tất nhiên rồi, lúc nào thích thì cháu cứ gọi, nhưng chú sợ mẹ cháu không thích cháu gọi điện thoại cho chú.” Anh cũng không ám chỉ gì, chỉ là trực giác cảm thấy Tả Tử Quân sẽ không cho Lam Lam gọi điện cho anh.
“ Vậy khi nào mẹ không có ở đây thì cháu sẽ gọi cho chú, được không?”
Anh gật đầu một cái.” Được.”
Sau khi Lam Lam cám ơn việc anh đưa danh thiếp cho bé, bé cũng muốn tặng quà cho anh, đó là con thỏ nhỏ rất đáng yêu làm bằng đất sét mà bé làm ở nhà trẻ, anh vui vẻ nhận lấy quà của Lam Lam.
Không lâu sau thì Tả Tử Quân đã trở lại, mà anh cũng tuân thủ cam kết, đứng dậy rời đi.
Tả Tử Quân cùng Lam Lam tiễn Lục Thừa Diệp ra khỏi phòng, chợt nhìn thấy bà chủ nhà đang ngồi trên thảm cỏ, vừa ôm bụng vừa bật ra tiếng khóc nức nở, cô vội vã chạy tới hỏi thăm.
“ Bà chủ Lộ, bà làm sao thế? Bị thương chỗ nào vậy?” Tả Tử Quân lo lắng hỏi.
Bà chủ nhà đã 80 tuổi, đến năm nay thì sức khỏe cũng đã giảm sút rất nhiều, bác sĩ đã chẩn đoán là chứng mất trí nhớ, có lúc hành động giống hệt một đứa bé, thấy cái gì cũng bỏ vào miệng.
“ Bà ơi, bà bị sao vậy?” Lam Lam cũng đi theo mẹ hỏi thăm.
“ Bụng của bà rất đau, đau muốn chết.”
Tả Tử Quân vội nói với con gái: “ Lam Lam, con nhanh đi tìm dì Á Vi đến đây đi.”
“ Vâng.”
Cao Á Vi vẫn nghĩ là bà ngoại đang ngủ trưa trong phòng, nghe Lam Lam nói bà ngoại bị đau bụng liền cùng Hạo Hạo chạy đến, nhìn qua nam nhân cao lớn xa lạ bên cạnh một chút, sau đó hỏi: “ Tử Quân, bà ngoại chị thế nào? Bị thương chỗ nào?”
“ Em đã xem qua, bà Lộ không có bị thương bên ngoài, chỉ nói là rất đau bụng.”
“ Bụng đau quá, thật đau mà…” Bà Lộ rên một cách khổ sở.
“ Chị nghĩ bà ngoại tám phần là ăn bậy gì rồi, phải nhanh chóng đưa tới bệnh viện, chị lập tức chạy về gọi xe cứu thương.” Cao Á Vi vừa rồi quá nôn nóng nên quên mang theo điện thoại, hiện giờ muốn chạy về nhà gọi điện thoại gọi xe cứu thương.
“ Tôi có thể đưa bà đến bệnh viện.”
Lục Thừa Diệp vừa nói, không chỉ có Tả Tử Quân sửng sốt, ngay cả Cao Á Vi cũng cảm thấy bất ngờ.
“ Tử Quân, vị này là…”
“ Dì Á Vi, đây là chú Lục, là bạn của mẹ cháu.” Lam Lam nhanh chóng giải thích.
“ Gọi xe cứu thương rất lâu, để tôi đưa bà đến bệnh viện. Để tôi ôm bà lên xe.”
Anh cúi người xuống ôm lấy người đang ngồi trên cỏ, Cao Á Vi thay anh mở cửa xe phía sau.
Mặc dù Tả Tử Quân rất hi vọng Lục Thừa Diệp nhanh chóng trở về Đài Bắc, cách xa mẹ con cô một chút, nhưng bà Lộ hình như rất đau, không có cách nào khác, hiện tại phải nhanh chóng đưa bà Lộ đến bệnh viện.
Tả Tử Quân lo lắng tình hình của bà Lộ, cũng nghĩ Á Vi cần người giúp một tay, cùng với hai đứa bé đều đến bệnh viện.
Bà Lộ sau khi chụp X quang thì không phát hiện ra vấn đề gì, bác sĩ đoán là bà đã ăn thức ăn không hợp vệ sinh, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao, mọi người nghe bác sĩ nói vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thừa Diệp lái xe đưa mọi người trở về. Khi về đến nhà, Cao Á Vi lại cảm ơn anh, sau đó cùng con trai đưa bà ngoại về nhà nghỉ ngơi, còn Tả Tử Quân cùng Lam Lam vẫy tay tạm biệt anh, sau đó đưa mắt nhìn anh lái xe rời đi, tâm trạng căng thẳng của cô lúc này mới được thả lỏng.
Sau này chắc sẽ không còn cơ hội gặp mặt anh nữa!
Tả Tử Quân xoa đâu con gái, cô giữ “ bí mật” này nhiều năm như vậy, may là không bị ai phát hiện, cô quyết định đem lần đến thăm này của anh là một việc xảy ra bất ngờ thôi, cuộc sống của hai mẹ con cô sẽ không có gì thay đổi, cô và Lam Lam sẽ tiếp tục cùng nhau chung sống.
Buổi tối, sau khi Lam Lam ngủ, Tả Tử Quân ra khỏi phòng, cô rót một ly nước, ngồi trên ghế chậm rãi uống. Cô nghĩ về chuyện xảy ra hôm nay, cũng nhớ đến chuyện trước kia.
Cha cô là một nhân viên công vụ, cả nhà bốn người bọn họ vốn có một cuộc sống vui vẻ, êm ấm. Nhưng sau khi mẹ cô sinh em trai, em cô vừa sinh ra đã không thể nghe cũng không thể nói chuyện được, thường hay khóc rống không ngừng, nghe nói là vì não bộ thiếu dưỡng khí dẫn đến não bị tê dại. Mẹ cô vì chăm sóc em trai vô cùng mệt mỏi nên ngã bệnh.
Năm ấy, cha vì bệnh tim tái phát mà qua đời, mặc dù có tiền bảo hiểm nhưng không ít chủ nợ tìm đến nhà, khi đó họ mới biết những năm gần đây, cha mượn không ít tiền của bạn bè, cuối cùng các cô chỉ còn lại một ít tiền. Bệnh mẹ cô lại càng ngày càng nặng, không thể xuống giường được, vì vậy cô tạm nghỉ học ở nhà chăm sóc mẹ và em trai, kiếm thêm một số việc thủ công về làm. Chị cô cũng nghỉ học đi làm.
Nhưng chỉ dựa vào tiền lương của hai chị em cô thì không thể ứng phó được tiền chữa bệnh của mẹ và em. Chị cô nói với cô không cần lo lắng, sau đó vài ngày thì cầm một khoản tiền về nhà nói là do bạn mình ượn. Khi đó cô đơn thuần không nghi ngờ gì, sau đó mới biết thì ra là chị cô làm ở quán rượu, khoản tiền đó là chủ quán cho chị cô mượn…….
Những ngày về sau càng khó khăn hơn, mỗi lần nghĩ đến việc chị cô vì gia đình mà làm ở quán rượu, cô liền cảm thấy xót xa. Nhưng các cô thật sự không có cách khác, hơn nữa chị cô ngược lại còn an ủi cô, nói mình chỉ làm hai năm, sau này nhất định sẽ gả cho người có tiền.

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG Chương 3

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG
Chương 3

“ Lam Lam, bây giờ mẹ đang vội giao đồ cho dì Thanh Vân, con phải nghe lời chứ, qua nhà Hạo Hạo chơi đi.”
“ Con không muốn, con có thể chơi cùng chú Lục mà.” Lam Lam mím miệng nói, bé chỉ muốn chơi với chú Lục thôi.
“ Lam Lam!” Đối mặt với con gái đột nhiên cáu kỉnh, Tả Tử Quân cũng bắt đầu nổi cáu.
Kể từ khi cho bé đi nhà trẻ, có lẽ đám bạn học thường hay nhắc tới chuyện của cha với nhau, vì vậy có nhiều lúc Lam Lam hỏi cô về cha bé, nghe lời bé nói thì chắc hẳn rất muốn có cha. Cô nghĩ Lam Lam muốn Lục Thừa Diệp chơi cùng bé không phải là vì “ thân tình” mà chỉ vì bé muốn có cha mà thôi.
Lục Thừa Diệp biết mình không nên mở miệng, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ uất ức, không thể nhịn được mà mở miệng: “ Tả tiểu thư, nếu cô không ngại thì tôi có thể ở lại chơi cùng Lam Lam.”
Nghe được chú Lục muốn ở lại với bé, Lam Lam liền lộ ra nụ cười vui vẻ.” Tốt quá, chú Lục, cám ơn chú, chút nữa con lấy thạch hoa quả mẹ làm cho chú ăn nhé, mẹ làm thạch hoa quả ngon lắm.”
Nghe anh nói muốn ở lại, Tả Tử Quân cảm thấy rất đau đầu.” Anh Lục, không cần làm phiền anh, anh nên chạy xe về Đài Bắc đi! Tôi mang con bé sang chỗ bà chủ nhà là được.”
“ Thật sự không phiền toái, hay là như vậy, cô trở về thì tôi sẽ lập tức rời đi.” Anh biết cô muốn phủi sạch mọi quan hệ với anh, nhưng anh không muốn nhìn thấy Lam Lam thất vọng, anh muốn ở lại cùng bé.
“ Nhưng…” Cô không hiểu, cô đã “ đuổi” anh nhiều lần như vậy, vì sao anh còn chưa chịu đi?
“ Không phải nói khách đang đợi sao? Cô nhanh đưa túi xách cho người ta đi, cô yên tâm, tôi không phải là người xấu, tôi sẽ không làm hại Lam Lam.”
“ Con cũng biết rõ chú Lục không phải người xấu.” Lam Lam phụ họa.
Tả Tử Quân biết anh không phải người xấu, nhưng để anh ở cùng Lam Lam thì cô thật sự không yên tâm, ngộ nhỡ….ngộ nhỡ……
“ Mẹ, người nhanh đi đi, nếu không dì Thanh Vân lại gọi điện thoại cho người nữa.”
Không cần con gái nhắc nhở, cô cũng biết phải nhanh đưa túi xách đến. Nếu đã không thể làm gì được thì cô chỉ đành chấp nhận.
“ Anh Lục, vậy làm phiền anh rồi, tôi đi khoảng hai mươi phút sẽ quay về.”
Sau khi Tả Tử Quân đi, Lục Thừa Diệp chậm rãi thưởng thức thạch hoa quả Lam Lam bưng đến, sau đó dò xét mọi ngóc ngách trong nhà, không có trang trí gì đặc biệt nhưng tương đối gọn gàng.
Trong tài liệu viết Tả Tử Quân chưa cưới nhưng đã có con, một thân một mình nuôi nấng, thật sự rất cực khổ, tại sao vợ anh lại không quan tâm đến em gái mình chứ? Người ta không phải nói tình cảm sinh đôi so với tay chân bình thường còn quý hơn hay sao?
Anh và vợ tuy ở riêng nhưng mỗi tháng đều cho vợ không ít tiền sinh hoạt, chẳng lẽ vợ anh cũng không biết chuyện em gái mình có con sao? Năm đó hai chị em họ tại sao lại cắt đứt mọi liên lạc?
“ Chú, thạch hoa quả ăn ngon không?”
Khuôn mặt bầu bỉnh nhỏ nhắn đột nhiên xuất hiện trước mắt làm cắt đứt mọi suy nghĩ của anh.
“ Ừ, ăn rất ngon, cám ơn Lam Lam.”
“ Không có gì ạ.”
“ Lam Lam, nơi này chỉ có mình cháu với mẹ sống thôi sao, cha cháu đâu?” Anh nghi ngờ hỏi, nếu đã sinh bé thì sao cô lại không kết hôn cùng cha bé chứ?
“ Cháu không có cha.”
“ Không có cha?” Chia tay sao?
“ Dạ, cháu có hỏi mẹ nhưng mẹ nói Lam Lam không có cha.” Lam Lam nhìn chú Lục. “ Chú Lục, người làm cha con được không?” Bé nhìn thấy cha của các bạn học nhưng không có ai cao hơn chú Lục, còn đẹp trai như thế. Nếu chú Lục trở thành cha bé, vậy chú ấy chính là người cha đẹp trai nhất rồi.
Làm cha của bé? Sợ rằng mẹ bé sẽ không chấp nhận, mà anh sau khi rời khỏi đây thì chắc sẽ không còn liên lạc với mẹ con bé nữa. Mặc dù anh rất vui khi Lam Lam thích anh như thế, anh cũng rất thích bé nhưng anh không thể tùy tiện cho bé hi vọng được.
Anh vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của bé. “ Lam Lam, xin lỗi, chú Lục không thể làm cha của cháu được.”
“ Tại sao?”
“ Bởi vì chú Lục chút nữa phải trở về Đài Bắc, chú Lục ở Đài Bắc còn có việc, không thề ở lại đây được, cháu có hiểu không?” Anh uyển chuyển nói xong, hi vọng Lam Lam có thể hiểu.
“ Cháu hiểu, khi mẹ đi làm, cháu cũng phải ngoan ngoãn đi nhà trẻ.” Lam Lam dĩ nhiên hiểu được, có lúc buổi sáng, bé muốn ngủ tiếp không cần phải đi nhà trẻ nữa, nhưng mẹ còn phải đi làm, bé nhất định phải đến nhà trẻ.
“ Ừ, đại khái là vậy.”
“ Chú Lục, khi nào thì chú mới lại đến nhà cháu?” Lam Lam hỏi.
“ sChú Lục rất bận, sợ rằng không thể thường xuyên đến được”.
“ Thật sao?” Lam Lam có chút thất vọng, bé hi vọng chú Lục có thể ngày nào cũng tới nhà bé chơi.” Chú Lục, cháu có thể gọi điện thoại cho chú không?”
“ Cháu biết gọi điện thoại sao?”
“ Biết, mẹ có dạy cháu, cháu sẽ gọi điện thoại cho chú, với lại mẹ cháu nói khi hai tuổi thì cháu đã nhận thức được các con số rồi.” Lam Lam không nhịn được kiêu ngạo, vì mẹ nói bé rất thông minh.
“ Lam Lam thật sự rất thông minh.”
Lục Thừa Diệp cười, anh nhẹ nhàng vuốt đầu Lam Lam, đứa bé này vừa đáng yêu lại thông minh như vậy, nếu năm đó sau khi cưới, anh và vợ liền có đứa bé thì hiện giờ chắc cũng lớn như Lam Lam vậy? Nhưng cũng thật may là anh và vợ mình không có đứa bé.

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG Chương 2

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG
Chương 2

Anh đột nhiên im lặng làm nội tâm cô càng thêm khẩn trương. Vì muốn làm rõ mọi chuyện nên cô chỉ có thể lặp lại câu hỏi của mình: “ Anh Lục, anh tìm tôi có chuyện gì vậy? Chị tôi có biết anh đến tìm tôi không? Hay là chị tôi nhờ anh đến tìm tôi?” Cô nghĩ chắc là chị cô nhờ chồng mình đến tìm cô.
“ Tôi có chuyện muốn nói về chị cô.”
“ Chuyện gì?”
“ Không mời tôi vào nhà sao? Trời đang nắng, hơn nữa nơi này lại không thích hợp để nói chuyện.”
Lúc đầu anh chỉ định nhanh chóng nói cho cô biết rồi rời đi, nhưng hiện giờ anh lại muốn chậm trễ một chút.
Cô thật sự muốn bảo anh nói nhanh một chút là được, không cần phải vào nhà. Mặc dù đây không phải là đạo đãi khách tốt nhưng cô thật sự không muốn tiếp xúc với anh, nào ngờ Lam Lam đã nhanh chóng mở cửa vui vẻ đón khách.
“ Chú Lục, chú vào nhanh đi, cháu đi rót nước cho chú.”
Lam Lam dùng một tay ôm búp bê, một tay lôi kéo bàn tay to lớn của anh đi vào nhà.
“ Lam Lam, không cần rót nước cũng được, chú Lục có lẽ rất bận, chú ấy…”
“ Tôi cũng có chút khát nước, quấy rầy rồi.” Lục Thừa Diệp đi theo Lam Lam vào nhà.
Nhìn hình ảnh một lớn một nhỏ đang “ tay trong tay” phía trước, cô khẽ cắn môi, nội tâm càng thêm hoảng hốt, rốt cuộc anh đến đây làm gì chứ?
Mặc kệ, binh đến tướng chặn, Lam Lam là của một mình cô.
Thì ra Lục Thừa Diệp đến đây là để thông báo cho cô một tin xấu.
Đột nhiên nghe chị cô đã mất, Tả Tử Quân cảm thấy khiếp sợ, tại sao có thể như vậy? Chị cô một lòng muốn gả vào nhà giàu, nguyện vọng đó khó khăn lắm mới trở thành sự thật, sao lại chỉ ngắn ngủi đến vậy, mấy năm mà thôi…
Không kìm nén được bi thương trong lòng, cô che mặt khóc lớn.
“ Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ không cần khóc như thế.” Lam Lam nhìn thấy mẹ khóc liền đem bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lưng cô. “ Lam Lam ẹ Tú Tú, mẹ không được khóc nữa.”
“ Lam Lam, mẹ không sao, chỉ hơi khó chịu thôi…” Những năm gần đây, cô không có liên lạc với chị, không ngờ lần này nghe tin của chị lại là tin tức xấu thế này, cô thật sự rất đau lòng.
“ Mẹ, mẹ lau mặt chút đi, đừng khóc nữa, Lam Lam cũng muốn khóc.” Lam Lam cầm giấy lau mặt ẹ. Lúc bé khóc, mẹ sẽ dịu dàng dỗ dành bé, dạy bé biết phải dũng cảm vượt qua.
Không muốn làm con gái lo lắng, Tả Tử Quân kìm nén tâm trạng đau thương, hơn nữa lúc này nhà lại có khách, không thể luống cuống như vậy. Cô vội lau khô nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng ôm chặt con: “ Lam Lam, mẹ không sao đâu.”
Lục Thừa Diệp thấy cô không khóc nữa mới mở miệng: “ Xin lỗi, lúc trước không biết cô nên không thể cho cô gặp chị lần cuối, tôi thật sự xin lỗi.” Không muốn giới truyền thông làm ầm ĩ nên tang lễ của vợ anh được tổ chức rất đơn giản.
“ Anh Lục, anh không cần phải xin lỗi, anh có thể nói cho tôi biết chỗ chôn cất chị tôi không?” Tả Tử Quân hỏi, đôi mắt đã đỏ ửng.
Anh đã đoán trước là cô sẽ hỏi vậy, liền lấy tờ giấu đã chuẩn bị sẵn trước đó đưa cho cô. “ Ở chỗ này.”
“ Cảm ơn anh.” Cô cầm lấy tờ giấy, lại cảm thấy nghẹn ngào.
Lúc này điện thoại của cô vang lên, là chị Thanh Vân gọi, cô vội vã nghe máy: “ Chị Thanh Vân, em xin lỗi, hiện giờ có chút việc bận nên quên mất, khách đã đến rồi sao? Được, em lập tức đem túi xách đến ngay.”
Tắt máy, cô cầm túi xách đã được chỉnh sửa hoàn hảo lên, chuẩn bị ra khỏi nhà.
Bình thường thì cô làm kế toán ở một cửa hàng nhỏ trên trấn, sau đó kiêm luôn chức thủ công sửa túi xách, mà chị Thanh Vân là chủ của cửa hàng lớn nhất trên trấn, họ hợp tác cũng nhiều năm rồi.
“ Anh Lục, cám ơn anh đã đến đây, nhưng hiện tại tôi đang có việc không thể tiếp anh được.” Cô xoay người nói với con gái: “ Lam Lam, muốn đi với mẹ hay là qua nhà Hạo Hạo chơi?”
Lam Lam suy nghĩ một lúc rồi nắm lấy bàn tay chú Lục đang đứng dậy.” Mẹ, con muốn ở nhà, chú Lục có ở chơi với cháu không?”
“ Cái này…” Lục Thừa Diệp không biết có nên đáp ứng hay không, bởi vì anh đã bị hạ lệnh đuổi khách rồi.
Anh mơ hồ phát hiện Tả Tử Quân muốn giữ khoảng cách, không muốn tiếp xúc với anh, tại sao vậy? Chẳng lẽ vì chị em họ đã nhiều năm không liên lạc sao?
“ Lam Lam, không được, chú Lục là khách, chú phải về không thể ở lại cùng con, hay là con sang nhà Hạo Hạo chơi đi.”
Bên ngoài rất nắng, cô không muốn con gái phải ra ngoài phơi nắng. Hạo Hạo là cháu của bà chủ nhà Lộ đã bảy tuổi, mẹ của Hạo Hạo cũng là chị em tốt của cô.
“ Nhưng hôm nay con không muốn chơi cùng Hạo Hạo, con chỉ muốn chơi với chú Lục thôi.” Lam Lam nói, bé thật sự muốn chơi cùng chú Lục.
Tả Tử Quân thật sự bị con gái làm tức chết, chẳng lẽ bé không biết cô đang muốn nhanh chóng đem “ đại phiền toái” này tống ra khỏi cửa sao, vậy mà bé lại còn muốn anh ở lại chơi.
“ Mẹ đã nói là chú Lục đang bận mà. Anh Lục, thật xin lỗi, anh có thể đi trước.”
“ Mẹ, mẹ không được đuổi chú Lục đi.” Lam Lam tóm chặt lấy bàn tay anh.
“ Lam Lam, con buông tay ra ngay, chú Lục đang bận việc mà.”
“ Không có, chú Lục nói muốn ở lại chơi với con.”

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG Chương 1

ĐẶT BẪY CHA CỤC CƯNG
Chương 1

Tả Tử Quân, hai mươi chín tuổi, là một người mẹ đơn thân, dù chưa có chồng nhưng đã có một đứa con gái bốn tuổi, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, hiện tại sống ở phía nam trấn Thảo Truân.
Tranh thủ giữa trưa ngày nghỉ, Lục Thừa Diệp lái xe đến phía nam trấn dựa theo hướng dẫn trên vệ tinh được lắp đặt trong xe. Theo địa chỉ trên tài liệu, đó là một căn nhà nhỏ hai tầng. Bước xuống xe, đang muốn nhấn chuông cửa thì đã thấy một bé gái từ trong nhà đi ra, ôm lấy búp bê được đặt trên xích đu ở hành lang. Nhìn thấy anh, cô bé nghi hoặc mở to mắt, vẻ mặt còn đáng yêu hơn búp bê trên tay bé.
Đây là con gái của em vợ sao?
Cô bé ôm búp bê, đi tới cửa nhỏ ngoài sân, cất tiếng hỏi bằng giọng non nớt: “ Chú ơi, chú là ai vậy?”
Hai mắt to tròn, khuôn mặt mềm mại bầu bĩnh như quả táo, cô bé trước mắt là đứa trẻ đáng yêu nhất mà anh từng gặp qua. Khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Lục Thừa Diệp khẽ thoáng qua một chút ý cười.
“ Chào cháu, chú muốn tìm cô Tả Tử Quân.”
“ Chú muốn tìm mẹ cháu? Chú là bạn của mẹ cháu sao? Cháu là con gái của mẹ tên là Tả Dạ Lam, chú có thể gọi cháu là Lam Lam giống như mẹ cháu.” Lam Lam rất lễ phép tự giới thiệu bản thân, mặc dù mới bốn tuổi nhưng lời nói lại mạch lạc, trôi chảy như người lớn.
“ Lam Lam phải không? Chú họ Lục, cháu có thể gọi chú là chú Lục.”
“ Cháu chào chú Lục.”
“ Lam Lam ngoan quá, mẹ cháu có nhà không?”
“ Mẹ cháu đang sửa túi xách trong phòng khách, chút nữa đem đến cho cửa hàng trên trấn Thanh Vân.” Lam Lam ôm búp bê, đôi mắt tròn vo vẫn tò mò nhìn chăm chú gương mặt đẹp trai của chú Lục trước mặt.
Lúc này, từ trong nhà phát ra tiếng gọi ầm ĩ của ai đó.
“ Lam Lam, ôm búp bê vào nhà, đừng chơi bên ngoài, trời nắng lắm.”
Lam Lam xoay người, hướng về phòng đối diện hô to: “ Mẹ, có chú Lục muốn tìm mẹ .”
“ Chú Lục nào? Mẹ có quen chú Lục…” Tả Tử Quân vừa nói vừa bước ra ngoài, nhìn thấy người đứng trước cửa thì ngây người tại chỗ, gương mặt hoảng hốt.
Chính là… Lục Thừa Diệp, tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ anh đã biết chuyện gì sao?
Không, không thể nào, ngay cả chị cô cũng không biết chuyện này, anh làm sao có thể biết được? Mặc dù Tả Tử Quân chắc chắn anh sẽ không biết, nhưng sự xuất hiện của anh vẫn khiến cô cảm thấy lo lắng, sợ hãi vì không hiểu tại sao anh lại đến đây.
Nhìn thấy Tả Tử Quân, anh cũng không khỏi kinh ngạc. Gương mặt cô và vợ anh thật sự giống hệt nhau, chỉ là cảm giác hai người mang đến cho người khác lại không giống nhau. Vợ anh luôn là người hoàn mỹ, sắc xảo, mà cô thì gương mặt thanh tú không son phấn, đáng yêu khiến người khác cảm thấy yêu mến.
Nhìn vẻ kinh ngạc trên gương mặt cô thì chắc hẳn không biết anh là ai, nhưng tại sao từ trước đến giờ anh vẫn không biết vợ anh lại có một cô em gái sinh đôi, dáng vẻ lại còn giống nhau như thế.
Lam Lam đưa bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy trước mặt mẹ mình: “ Mẹ, chú Lục nói muốn tìm mẹ.”
Tả Tử Quân thu lại bàn tay đang nắm chặt vạt áo vì quá khẩn trương. Dù bây giờ cô muốn chạy trốn thì cũng không còn kịp nữa, vậy chỉ có thể đối mặt, âm thầm hít một hơi thật sâu, cô tiến lên phía trước.
“ Anh Lục, anh tìm tôi có chuyện gì không?”. Cô cố gắng khiến mình trấn định một chút.
Anh nhìn chằm chằm cô, cô hình như rất hồi hộp. “ Tả tiểu thư, cô biết tôi là ai không?”
“ Biết, anh là Lục Thừa Diệp.” Cô và chị cô đã nhiều năm không liên lạc, vậy mà hiện giờ anh lại có thể tìm đến đây thì chắc cũng đã biết cô là ai, như vậycô cũng không cần thiết phải giấu diếm nữa.
“ Thì ra cô đã biết tôi là ai, nhưng tôi chỉ vừa mới biết được Tử Khiết còn có một em gái sinh đôi nữa.” Ánh mắt thâm trầm không tự chủ được nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú trước mắt, cô đem lại cho anh một cảm giác quen thuộc. Thật sự chỉ vì cô và vợ anh có gương mặt giống nhau sao? ” Tả tiểu thư, chúng ta trước kia có từng gặp nhau sao?”
Lục Thừa Diệp hỏi như vậy bởi vì cô không chỉ có vẻ ngoài giống vợ anh mà còn cós vẻ duyên dáng, thanh thuần mà vợ anh từng có năm đó khiếnanh mê luyến đến nay.
Lòng của cô chấn động, vội vàng phủ nhận: “ Không có, tôi với anh không thể nào từng gặp mặt được vì tôi và chị cô đã xa nhau lâu rồi, hơn nữa cũng đã nhiều năm chưa từng liên lạc, chuyện của anh và chị ấy là từ tạp chí mà tôi mới biết được.”
Chuyện của xí nghiệp lớn Tiểu Khai bất chấp sự phản đối của cha mẹ mà cùng cô bé lọ lem gia thế bần hàn kết hôn năm đó thật sự là một chấn động không nhỏ.
Chưa từng gặp nhau sao? Anh không có lý do hoài nghi lời nói của cô.. Dù sao năm đó khi cùng vợ mình kết hôn thì anh cũng không biết đến sự tồn tại của vị em gái sinh đôi này.
Anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì chứ, tại sao lại nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ năm đó của vợ mình trên người Tả Tử Quân. Không phải anh đã nói sau khi rời khỏi nơi này thì coi như mọi chuyện đã kết thúc hay sao? Anh rốt cuộc là còn mê luyến, không thể bỏ xuống được điều gì.

AI MUỐN TÌNH SÂU LẦM VÀO PHÙ HOA Chương 50

AI MUỐN TÌNH SÂU LẦM VÀO PHÙ HOA
Chương 50

Edit: Thiên Kết.
Ngón tay Nhậm Tư Đồ cứng ngắc mở cửa, khuôn mặt biểu cảm động lòng người trên màn hình rốt cuộc cũng biến mất.
Nhậm Tư Đồ điều chỉnh lại hô hấp một chút, mới thành công không để rơi ống nghe, cô đeo ống nghe lại.
Cô đứng yên tại chỗ, Thời Chung đã lặng lẽ đi tới sau lưng cô, vì an ủi cô mà anh đặt hai tay lên bả vai cô, lòng bàn tay thoáng dùng thêm lực: “Chờ bọn họ đi hết, anh sẽ từ từ nói chuyện rõ ràng với em.”
Lời nói của anh làm cho Nhậm Tư Đồ lâm vào trong tình cảnh mâu thuẫn trước giờ chưa từng có….hoặc có thể nói là khủng hoảng. Trong đầu cô đã hiện ra rất nhiều khả năng.
Nếu như anh nói dối với cô, phủ nhận toàn bộ sự thật từ trong miệng ông Tần, cô có nên lựa chọn lừa dối bản thân mình lựa chọn tin tưởng?
Nhưng nếu anh thẳng thắn, đem đầu đuôi ngọn nguồn nói ra, đem một tia lừa mình dối người của cô dập tắt, thì cô nên làm gì đây?
Nhậm Tư Đồ đang lún sâu vào mâu thuẫn của bản thân, dường như không còn cách nào kiềm chế thì trong không gian yên lặng truyền đến tiếng “Đinh”. Thang máy đã tới.
Cửa thang máy trước mắt chậm chạp mở ra, người ở trong thang máy đối diện với cô chính là Thẩm Thấm, Nhậm Tư Đồ cũng không biết bước tiếp theo nên làm cái gì.
Cô gạt tay của Thời Chung đang để trên vai mình, trực tiếp đi tới thanh máy, không quay đầu lại nói với Thời Chung: “Em về trước, cho em một chút thời gian yên tĩnh, bây giờ em không biết phải giải quyết vấn đề này sao cả.”
Lúc mấu chốt như này Nhậm Tư Đồ lựa chọn tạm thời trốn tránh. Ở bên kia, Thẩm Thấm vừa đi ra khỏi thang máy nhìn thấy cảnh này, gương mặt chợt buồn bực, ánh mắt nhìn về phía người cô tin cậy nhất---
Thẩm Thấm cứ như vậy mà nhìn về phía Thời Chung, quan sát cẩn thận từng li từng tí, điều này làm cho trong lòng Nhậm Tư Đồ trong nháy mắt mà lạnh đi. Bước chân của Nhậm Tư Đồ đi về phía thang máy không nhịn được mà nhanh lên mấy phần.
Thời Chung rốt cuộc không thể nhịn được nữa quát lên: “Đứng lại.”
Trước nay anh chưa bao giờ dùng ngữ điệu này nói chuyện với cô, bước chân Nhậm Tư Đồ khẽ dừng lại, vừa đúng lúc cô sắp lướt qua Thẩm Thấm.
Thời Chung tiên lên nắm lấy tay Nhậm Tư Đồ, để đề phòng cô một lần nữa lại đem tất cả buông xuôi, lo lắng cho bản thân mình mà trốn tránh. Đồng thời ánh mắt Thời Chung cũng nhìn về người phía sau lưng Thẩm Thấm là Tiểu Từ mà nói: “Làm phiền cậu đưa ông cụ về nhà trước.”
Tiểu Từ mặc dù chưa hiểu rõ tình cảnh hiện tại như thế nào, nhưng vẫn gật đầu một cái với Thời Chung, tiếp theo liền bước thật nhanh vào trong nhà, cố gắng mời ông cụ đi.
Việc đã đến nước này, ông cụ Tần tự nhận thấy cũng không còn cần thiết phải ở lại nữa, ông đi theo Tiểu Từ về phía thang máy, lúc đi ngang qua Thẩm Thấm liền dùng lời nói sâu xa mà dặn dò Thẩm Thấm: “Nha đầu, con phải đấu tranh cho ta biết hay không, đừng quan tâm những lời Thời Chung nói, con chính là con, mà thật ra thì con tuyệt đối không thua kém bất kỳ người phụ nữ nào.” Nói xong ông cụ không quên liếc xéo Nhậm Tư Đồ một cái.
Cho đến lúc này dường như Tiểu Từ mới hiểu rõ được tình huống hiện tại, ông cụ luôn nói năng không che đậy, lại đặc biệt bảo vệ người đối xử tốt với ông. Nhìn thấy Nhậm Tư Đồ bị ông cụ dùng ánh mắt khinh thường liếc làm cho cứng mặt, Tiểu từ cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể khuyên Nhậm Tư Đồ một câu: “Nhậm tiểu thư, cô và A Chung có vẫn đề gì thì từ từ ngồi xuống mà giải quyết, A Chung toàn tâm toàn ý đối với cô, tôi là người ngoài cũng nhìn thấy rất rõ ràng.”
Lúc trước Nhậm Tư Đồ có nghe nói Thời Chung và Tiểu Từ có giao tình sâu đậm, mặc dù Thời Chung luôn gọi anh ta là “Tiểu Từ” “Tiểu Từ”, nhưng lại hoàn toàn không giống như là sai bảo thuộc hạ mà tại vì Tiểu Từ vốn rất không thích cái tên của mình, cho nên vì hai người là anh em tốt của nhau nên liền gọi là Tiểu Từ. Tiểu Từ học đến năm thứ hai của đại học thì nghỉ và theo Thời Chung ra ngoài xã hội lăn lộn, cũng lúc đó vì sơ ý mà thiếu chút nữa con mắt trái bị mù, cũng vì vậy mà bố mẹ Tiểu Từ đặc biệt không thích Tiểu Từ và Thời Chung ở gần nhau. Thời Chung vì thế mà hết sức áy náy với anh ta, cho nên mặc dù hôm nay Tiểu Từ trên danh nghĩa là tài xế của ông cụ Tần nhưng trên thực tế vẫn được đối xử như một Tổng giám ở Trung Hâm.
Nhưng………….
Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thấm thì Nhậm Tư Đồ đã có cảm giác cô gái này có tình cảm với Thời Chung.
Kết quả là sự thật đã chứng minh, cô gái này không phải chỉ là thích. Mà là đã không còn kiềm chế bản thân được nữa rồi.
Mà lúc nghe thấy ông cụ Tần nói câu kia: “Dù sao ta chỉ biết một chuyện, anh cùng với Thẩm Thấm đã xảy ra quan hệ, anh phải có trách nhiệm với con bé.” Thì trong nháy mắt thân thể Thời Chung chợt trở nên cứng ngắc, rõ ràng là ông cụ nói cho Nhậm Tư Đồ biết, anh và Thẩm Thấm nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
Sau khi Tiểu Từ cùng ông cụ Tần rời khỏi, trong căn hộ chỉ còn có ba người, Thời Chung rốt cuộc cũng có thể đơn giản giải quyết vấn đề--thật ra thì chỉ cần ông cụ không có ở chỗ này náo loạn, đây chính là điều kiện đầu tiên để có thể giải quyết chuyện này—
“Thẩm Thấm, hiện tại tôi cần cô giúp một chuyện, ông cụ đang hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta cho nên chạy tới đây náo loạn, làm cho cô ấy hiểu lầm.” Thời Chung đưa mắt nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Nhậm Tư Đồ: “Hơn nữa cô ấy còn không đồng ý nghe tôi giải thích. Nếu như cô ấy không chịu nghe tôi nói vậy thì cô đến giải thích đi, cô nói cho cô ấy biết, chúng ta rốt cuộc có xảy ra quan hệ hay không?”
Thân thể Thẩm Thấm khẽ run lên, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thời Chung, giống như là sắp khóc, cuối cùng liều mạng cắn môi dưới, chậm rãi cúi đầu nói: “Thật xin lỗi………….”
“…………….”
“Em không muốn lừa dối cô ấy. Và……..cũng không muốn lừa gạt bản thân nữa.”
Giọng nói Thẩm Thấm ngừng trong nháy mắt, Nhậm Tư Đồ cảm nhận được trái tim mình cũng ngừng đập theo giọng nói lạnh lẽo kia. Nhưng phản ứng đầu tiên của cô không phải là giận dữ, mà chỉ là cười lạnh. Cứ như vậy khóe môi dâng lên nụ cười lạnh, liếc nhìn Thời Chung một cái.
Người đàn ông này vậy nhưng cũng cười lạnh, chỉ là ý nghĩa của nụ cười lạnh này như thế nào Nhậm Tư Đồ đã vô ý hiểu rõ, cô muốn rút tay mình khỏi tay anh, rời khỏi đây.
Lúc này Thời Chung cũng không muốn cản nữa. anh từ từ buông lỏng bàn tay cô ra, mặc cho cô rút tay về.
Nhậm Tư Đồ cũng không quay đầu lại mà bước nhanh về phía thang máy, nhấn nút thang máy, bàn tay cô run run. Thang máy rất nhanh đã mở ra, cô đang muốn bước vào thì giọng nói của Thời Chung vang lên từ sau lưng—
Trong giọng nói của anh không hề có bất kỳ sự ấm áp nào: “Em còn bước đi nữa, hai chúng ta hoàn toàn kết thúc.”
Sẽ không còn níu kéo, sẽ không còn vờn bắt đùa giỡn, cũng sẽ không còn bất kỳ cái gì nữa……..
Nhưng người phụ nữ này vẫn tiếp tục bước đi.
Tình cảm của cô đối với anh không thể bằng đôi ba lời nói của những người bên cạnh. Sự quan tâm của cô đối với anh đã không còn đủ để níu kéo cô lại nghe lời giải thích. Thời Chung không nhịn được lại cười lạnh một tiếng.
Anh xoay người, đi thẳng vào trong nhà.
Ánh mắt Thẩm Thấm vẫn dõi theo bóng lưng của anh, hàm răng cắn lên môi một hồi lâu sau đó đi theo. Nhưng cô lại nghe thấy bước chân của anh chợt dừng lại.
Anh không quay đầu Nhìn Thẩm Thấm một cái, chỉ lạnh lùng ném cho cô một câu: “Cút.”
Sau khi nói xong, anh lại khôi phục bộ dạng máy móc, đi về phía ghế salon.
Thẩm Thấm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà hét lên: “Mỗi người đều có thứ mình muốn tranh đoạt, em liều mạng muốn giành giật anh, còn cô ta thì sao? Một chút xíu ý nghĩ giành giật cũng không có, dễ dang từ bỏ anh như vậy. Cô ta căn bản cũng không quan tâm anh……anh rốt cuộc muốn hèn mọn đến mức nào mới có thể hiểu, cô ta không xứng với những gì anh dành cho.”
Anh vẫn không muốn nhìn thẳng vào vấn đề, cứ như vậy mà bị tiếng khóc lóc oán giận của Thẩm Thấm làm phiền, trong nháy mắt đã bộc phát mọi chuyện ra bên ngoài. Khóe miệng Thời Chung chợt biến mất nụ cười, trên sàn nhà còn có những mảnh vụn của ly nước bị ném vỡ. Thời Chung không có phản ứng gì, cứ như vậy đi chân trần đạp lên những mảnh vụn thủy tinh kia.
Thẩm Thấm nói xong câu cuối cùng, liền trở nên nghẹn nào, người đàn ông này thủy chung vẫn quay bong lưng lạnh lùng về phía cô. Thẩm Thấm dùng sức lau đi nước mắt, muốn bước tới một lần nữa, nhưng khi cô chuẩn bị bước tới, liền bị âm thanh lạnh như băng cản lại: “Cút. Tôi không muốn lặp lại lần thứ ba.”
Thỉnh thoảng Nhậm Tư Đồ vẫn suy nghĩ lại về thời điểm đó, nhưng thật ra cô cũng có chút không dám tin, khoảng thời gian cô rời khỏi nhà của Thời Chung cho đến giờ đã một tháng.
Trong một tháng này, trừ hai tuần lễ đầu cô sống không bằng chết, thì Nhậm Tư Đồ phát hiện ra bản thân mình trôi qua cũng không tệ lắm.
Hôm nay Nhậm Tư Đồ ngồi suy nghĩ lại chuyện đã qua, cô cảm thấy, lần trước bản thân mình nóng nảy đứng ngồi không yên, có lẽ bởi vì cô cảm thấy bản thân mình thiếu nợ người đàn ông kia quá nhiều, làm cho cô cảm thấy áy náy, muốn đền bù cho anh.
Còn về phần tại sao lần này cô lại bình tĩnh được như vậy…….Chẳng lẽ bởi vì những cảm động và những thiếu nợ của bản thân, còn có tình yêu cô dành cho anh chỉ đủ để làm cho cô đau lòng hai tuần lễ?
Không chỉ là tâm tình thay đổi mà còn có cả thời tiết. Mùa xuân hình như vừa mới đến không được mấy ngày mà mùa hạ đã chính thức thay thế, cô đem đống quần áo vừa dày vừa nặng ở trong tủ ra dọn dẹp, trong đó còn có cả quần áo mà Thời Chung mang đến đây nhưng chưa kịp mặc cũng được cô dọn dẹp xử lý xong—sau khi cô rời khỏi nhà anh, anh cũng chưa bao giờ liên lạc với cô, vì vậy cô cũng không cần giữ lại đồ đạc của anh ở nơi này. Nhậm Tư Đồ thấy anh im lặng thì cho rằng anh đã ngầm đồng ý cho phép cô xử lý đống đồ đạc này.
Lúc Tôn Dao đang ở trường quay gọi điện thoại cho Nhậm Tư Đồ trong hai tuần đầu thì vẫn cố gắng tránh nhắc đến người đàn ông kia, chỉ là sau đó Tôn Dao cũng dần dần phát hiện Nhậm Tư Đồ cũng không quá đau lòng như trong tưởng tượng của cô thì lúc này mới dám thảo luận về người đàn ông đã biến mất trong cuộc đời Nhậm Tư Đồ: “Cậu rốt cuộc đã hỏi rõ hay chưa, rốt cuộc hai người bọn họ lên giường trước khi hai người cậu quen nhau hay là sao? Nếu như là sau khi hai người quen nhau, vậy cậu càng phải quyết liệt, chấm dứt càng sớm càng tốt. Còn nếu như là trước đó, anh ta là một người đàn ông độc thân, có nhu cầu về tình dục, đi tìm phụ nữ độc thân qua đêm thì có vấn đề gì về đạo đức đâu.”
Nhậm Tư Đồ tự nhận tâm tình bản thân sau khi chia tay thì cũng không tệ lắm, nhưng sau khi nghe Tôn Dao nói xong những chuyện đau lòng này, cô vẫn nhịn không được mà muốn trốn tránh: “Thôi, đừng nhắc tới chuyện này nữa, vai diễn của cậu sao rồi?”
Nhậm Tư Đồ lo lắng thay cho cô: “Thân thể cậu chịu nổi sao?”
“Thật ra thì tớ cũng may, chỉ hơi mệt mỏi một chút thôi, chỉ là người đóng thế của tớ thì thật sự thê thảm, ngày mai tớ phải quay cảnh bay nhảy hai ba lượt, còn có cảnh châm lửa đốt cung điện nữa mà người đóng thế còn phải chạy từ trong đám cháy chạy ra. Ai………….”
Có lẽ do lâu lắm không gặp ác mông cho nên Nhậm Tư Đồ ngủ rất lâu, chìm trong giấc mơ đó mà không thể nào thoát ra được.
Trong giấc mơ khắp mọi nơi đều là lửa, cô giống như chỉ là một người đứng bên lề quan sát, không hề có một chút cảm giác nóng nực nào, nhưng thật kỳ lại là hình như mỗi ngọn lửa đều đang hướng về phía cô. Mới lúc đầu nơi diễn ra hỏa hoạn trông giống như một cung điện xa lạ nhưng trong nháy mắt nó lại biến thành cái nhà trọ mà suốt đời có lẽ cô cũng không quên được.
Lúc này Nhậm Tư Đồ rốt cuộc có thể hoàn toàn xác định bản thân mình chỉ là người đứng xem, bởi vì cô nhìn thấy trong căn hộ họa hoạn này một thân hình đang đau khổ giãy giụa trong làn khói cho đến khi bất tỉnh………..Đó chính là cô trong quá khứ.
Nhậm Tư Đồ chợt tỉnh lại.
Trán cô đổ một tầng mồ hôi, nhưng lại không muốn lau mặc kệ ồ hôi chảy xuống mắt. Cô ngồi trên giường sửng sốt mấy giây, đột nhiên muốn đi xuống giường tìm đồ, cứ như vậy mà cả thân thể ngã xuống dưới đất. Cô lảo đảo bò dậy, cả người đều vô lực. Thật ra thì Nhậm Tư Đồ không biết mình muốn tìm cái gì lúc này, cho đến khi cô vô thức kéo cánh tủ quần áo ra—
Nhậm Tư Đồ ý thức được mình muốn tìm gì. Nhưng tủ quần áo to lớn trước mặt cô lại trống rỗng một khoảng. Quần áo của Thời Chung đã sớm bị cô bỏ đi.
Trong một đêm khuya tĩnh lặng, một giây phút yêu ớt kích động, cô muốn tìm kiếm một chút mạnh mẽ nên đã tự tay vứt bỏ hết chúng đi.
Cho đến giờ phút này Nhậm Tư Đồ mới chính thức hiểu ra rốt cuộc mình đã đánh mất cái gì.
Cũng vào giờ phút này Nhậm Tư Đồ mới biết hai tuần lễ đau lòng lúc đầu lại trở về, nhanh chóng xâm chiếm cả thân thể cô. Cô từ từ buông cửa tủ, dựa lưng vào tủ từ từ trượt xuống mặt đất, che miệng khóc lớn lên.
Lần trước khóc bởi là ở bên ngoài phòng xử án, nơi đang xét xử mẹ cô.
Lần này, nước mắt rơi bởi vì cô đã tự buông tay đánh mất………….tình yêu của bản thân.
Sau khi khóc cả một đêm, sáng hôm sau cô vẫn dậy sớm như thường lệ, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, trang điểm che đi đôi mắt thâm quầng, sau đó đưa Tầm Tầm đi học, cuối cùng tự lái xe đi làm.
Đúng, tất cả vẫn diễn ra như bình thường, chỉ là mỗi lần nhìn vào điện thoại cô luôn hy vọng sẽ thấy dãy số ấy hiện lên. Nhậm Tư Đồ cho xe dừng lại ở bãi đỗ xe ngầm dưới phòng khám bệnh. Trước khi xuống xe cô nhìn cái điện thoại đang sạc một lần, cô cảm thấy do dự, sau đó rút điện thoại ra thật nhanh rồi bỏ vào giỏ xách.
Nhậm Tư Đồ đưa tay ra đóng cửa xe. Cô tin tưởng ngày hôm nay sẽ trôi qua như những ngày trước kia. Cứ theo lẽ thường mà tiếp đón bệnh nhanh, theo lẽ thường đi ăn cơm trưa, theo lẽ thường mà nghe Mạc Nhất Minh chọc ghẹo, theo lẽ thường………
Chỉ là Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không ngờ, khi cô còn chưa đi vào phòng khám bệnh thì đã nhìn thấy Thẩm Thấm đứng ở đó.
Thẩm Thấm đứng dựa vào bức tường bên cạnh, cúi đầu. Nhậm Tư Đồ nhìn thấy cô ta nhưng cũng không dừng bước, bất ngờ Thẩm Thấm ngẩng đầu lên.
Sắc mặt của Thẩm Thấm không tốt, Nhậm Tư Đồ tin chắc là vào giờ phút này sắc mặt của cô cũng không hề tốt, nên cô lựa chọn xem như không nhìn thấy Thẩm Thấm. Cô thu hồi ánh mắt, tiếp tục bước vào đi phòng khám bệnh.
Giọng nói rung rẩy của Thẩm Thấm gọi cô lại: “Bác sĩ Nhậm.”
Bước chân Nhậm Tư Đồ vẫn không dừng lại, Thẩm Thấm thấy cô ngày càng đi xa cô ta thì trở nên hoảng hốt, liền chạy lên nắm lấy tay áo Nhậm Tư Đồ: “Bác sĩ Nhậm, cô có thể tới gặp anh ấy một chút không?”
Nhậm Tư Đồ chợt dừng bước chân lại.
Cô quay đầu lại dò xét vẻ mặt cấp bách của Thẩm Thấm, tròng lòng nhất thời dâng lên một dự cảm xấu, giọng nói run rẩy của cô vang lên: “Anh ấy……..đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Thấm vô lực lắc đầu một cái, nhưng lại sợ Nhậm Tư Đồ lại bỏ đi, cho nên liền dừng lại vội vàng nói tiếp: “Nếu như cô tiếp tục không gặp anh ấy, tôi sợ chắc chắn anh ấy sẽ xảy ra chuyện.”
***
………….
“Cô có biết tại sao tôi ghét cô nhiều như vậy không? Cô rõ ràng là không mất cái gì nhưng lại được anh ấy yêu rất nhiều, còn tôi rõ ràng đã bỏ ra rất nhiều, nhưng anh ấy lại chỉ vì cô, mà đuổi tôi đi………..”
“Cho nên lúc đó tôi mới nhất thời tức giận, cố ý nói ra những lời như vậy để cho cô hiểu lầm…………”
“Nếu như cô thật lòng thương anh ấy, thì sẽ không bỏ anh ấy lại một mình mà ra đi. Tôi hy vọng anh ấy rốt cuộc cũng có thể hiểu ra đạo lý, quý trọng người quan tâm anh ấy chứ không phải là tự hành hạ bản thân……….”
“Lúc mới biết anh ấy, có một lần anh ấy ngồi uống rượu với Tiểu Từ, tôi nghe thấy anh ấy nhắc đến ‘cô ấy’, lúc ấy tôi căn bản không biết ‘cô ấy’ là ai, cho đến năm ngoái….”
Một hôm anh ấy uống rất say, mà tôi thì lại rất thích anh ấy, tôi lại không ngại là người qua đường, nhưng mà trong lòng ấy lúc nào cũng chỉ có người kia mà thôi.
“Anh ấy không hề đụng đến tôi, hôn cũng không hôn mà đẩy tôi ra……..”
“Cô có biết lúc đó anh ấy đã nói những gì không?”
“Anh ấy nói, cho dù cả đời cũng không tìm được cô ấy, thì tôi cũng không thể nào thay thế cô………..”

Chương 50: Chương 48.2

Chương 50: Chương 48.2

Editor: Diệp Thanh Trúc.
Đả tự:
Mặc dù không biết tại sao bảng thực tập của Thẩm Thấm lại ở trong tay ông chủ mình, nhưng thư kí Tôn tự nhận quá trình làm việc của mình là không sai, vốn thực tập sinh điền vào bảng này là để giao cho bộ phận nhân sự, dễ dàng làm tài liệu. Sau thực tập sinh trở thành nhân viên chính thức là có thể được phân đến các phòng làm việc khác nhau.
Nhưng thư kí Tôn vừa dứt lời đã thấy Thời Chung hơi nhíu mày. Khi nhân viên làm sai chuyện, Thời Chung sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy.
Thư kí Tôn suy nghĩ một chút, không nghĩ ra được mình đã làm sai chuyện gì. Thời Chung cũng không giải thích, nói thẳng: "Cậu đến phòng nhân sự cầm tư liệu của Thẩm Thấm về, đưa đến chỗ Trình tổng, tôi đã nói với Trình tổng rồi, cậu cứ đưa thẳng qua là được."
"Ngài muốn. . . . . . Điều Thẩm Thấm đến chỗ Trình tổng sao?"
Thời Chung nhướn mày: "Hỏi nhiều vậy làm gì? Bảo cậu làm thì cậu cứ làm đi."
Thư kí Tôn lần này bị làm khó, cậu biết ông chủ không có ý với Thẩm Thấm nhưng không chịu được việc Tần lão gia một lòng muốn Thẩm Thấm làm con dâu, thậm chí khi cô ta vừa vào Trung Hâm thực tập, Tần lão gia còn gọi cho cậu, vòng vo hỏi: Thời Chung ở công ty có chăm sóc Thẩm Thấm không? Có ăn cơm cùng Thẩm Thấm không? Thẩm Thấm làm thêm giờ, Thời Chung có đưa cô ta về không?
Đáp án đương nhiên là không, tất cả đều không. . . . . . Thẩm Thấm làm thêm giờ, ông chủ đều phái cậu mời Thẩm Thấm ăn cơm giá rẻ, rồi đưa cô ta về nhà.
Ông chủ làm như vậy, mục đích rõ rành rành: không phải là anh không quan tâm đến Thẩm Thấm, nhưng sự quan tâm này tuyệt đối không thể vượt qua khoảng cách.
Thư kí Tôn nghĩ đến thời điểm khi cậu dùng xe của ông chủ chờ dưới cao ốc, Thẩm Thấm thấy xe đang đợi mình thì rất vui mừng, nhưng sau khi cậu hạ cửa sổ xe xuống, Thẩm Thấm thấy người ngồi trong xe không phải là Thời Chung liền ảm đạm . . . . . Nhìn lại thái độ lạnh lùng lúc này của Thời Chung, nhịn không được bất bình thay cô ta: "Thời tổng, Thẩm Thấm tới công ty chúng ta thực tập không phải là vì muốn nhìn anh lâu một chút sao? Cũng không phải là yêu cầu gì quá đáng, anh không đợi sự đồng ý của cô ấy đã đưa cô ấy tới đó, không khỏi quá tàn. . . . . ."
Thư kí Tôn nói đến cuối cùng thì hơi lúng túng, cuối cùng vẫn không dám phê bình ông chủ mình quá tàn nhẫn.
Thời Chung bất đắc dĩ liếc cậu ta một cái —— đoán được cậu ta muốn nói gì: "Cánh cứng cáp rồi đúng không? Dám mắng ông chủ tàn nhẫn?"
Thư kí Tôn cúi đầu: "Không dám. . . . . ."
Cúi đầu xuống, dòng thời không nhịn được sờ ví tiền của mình —— làm thư kí riêng của ông chủ chính là như vậy, luôn phải lo lắng xem lúc nào thì ông chủ của mình sẽ tức giận, khấu trừ tiền lương vừa được tăng của cậu ta.
Nhưng hình như Thời Chung cũng không thật sự tức giận, nếu không cũng sẽ không giải thích với cậu ta ——
"Đã đoán được mục đích cô ta vào Trung Hâm, nếu tôi không thành toàn cho cô ta mới là tàn nhẫn."
Nhưng Thời Chung cũng chỉ giải thích một câu như vậy, chờ đến khi thư kí Tôn lĩnh ngộ được những lời này bao hàm tình yêu triết học, phóng tầm mắt nhìn qua thì đã không thấy bóng dáng ông chủ đâu nữa.
***
Nhưng người vô tình vô nghĩa ở trong mắt thư kí Tôn này lại tình nguyện chạy đến nhà bạn gái nấu cơm, phá huỷ hình tượng lạnh lùng của ông chủ, trên thực tế không chỉ nấu cơm mà còn ôm con nít cùng xem phim hoạt hình, làm người xách đồ khi đi siêu thị, còn không chút khí tiết trở thành một người làm ấm giường tiềm năng. . . . . .
Chỉ là hơn nửa đêm, khi người được sưởi ấm bị Thời Chung ép đến kêu chói tai, anh liền bị đẩy ra.
Có thể đẩy anh ra chỉ có Nhậm Tư Đồ thôi.
Thời Chung cúi đầu nhìn dưới bụng mình —— tên đã lên dây, liền ôm cô gái vừa đẩy anh ra vào ngực. Nhậm Tư Đồ chống đỡ anh, vội vàng chỉ vào vách tường đầu giường: "Sẽ bị nghe thấy. . . . . ."
Hiệu quả cách âm đáng chết. . . . . .
Thời Chung bất đắc dĩ nâng trán.
Không có âm thanh trợ hứng, thế nào cũng hỏng bét —— huống chi anh đã trải nghiệm qua cảm giác này rồi." Kịch câm" rất nhàm chán. Thời Chung suy nghĩ ba giây, cắn răng một cái rồi nhặt quần áo trên sàn lên đưa cho cô, bản thân cũng mau chóng mặc vào.
Nhậm Tư Đồ không biết phải làm sao: "Làm gì thế?"
"Đến chỗ của anh."
". . . . . ."
"Đến chỗ anh em có thể yên tâm kêu, kêu đến rách họng cũng không ai nghe."

AI MUỐN TÌNH SÂU LẦM VÀO PHÙ HOA Chương 48: Chương 47

AI MUỐN TÌNH SÂU LẦM VÀO PHÙ HOA
Chương 48: Chương 47

Đả tự:
Edit: Thiên Kết
Nhưng ánh mắt sững sờ của anh liền biến mất.
Trong lòng Thời Chung thoáng cân nhắc một chút, cảm thấy không cần phải giấu giếm cô: “Em.”
Sau khi nói xong anh liền im lặng quan sát phản ứng của cô. Nếu như cô để ý, có nghĩa là cô đã bắt đầu quan tâm đến anh, mà nói ra thì cô không hoàn toàn tin tưởng anh, nếu như cô không để ý…………Cô sẽ không hỏi vấn đề này.
Cho nên trong lòng mỗi người đều có mâu thuấn. Thời Chung thì hi vọng cô để ý, phụ nữ hay ghen tuông thì mới đáng yêu---
Nhưng hình như cô lại không như thế, cô đang cố gắng áp chế sự ghen tuông trong lòng, cố gắng đem vẻ bình tĩnh che đậy sự khó chịu: “Vậy anh………… Càng nhìn thấy cô ấy lại càng cảm thấy giống em, anh liền động lòng sao? Sau đó liền không phân biệt đúng sai, anh vì cô ấy giống em mà động lòng hay chính là cô ấy làm cho anh động lòng?”
Loại ảnh hưởng tâm lý của biến đổi tình cảm này, có một người đàn ông đã từng mắc phải. Lần đầu tiên người đàn ông đó đến chỗ của Nhậm Tư Đồ, cô được nghe anh ta kể về việc không thể phân biệt được giữa cô bạn gái hiện tại với người vợ đã mất của anh ta. Một mặt thì cảm thấy áy náy với cả hai người, nhưng mặt khác lại đắm chìm ở trong đó không thể thoát ra được.
Ngược lại, Thời Chung rất thẳng thắn, anh hơi suy nghĩ gì dó rồi liền nói rõ: “Quả thật có mấy lần như vậy, nhất là nếu nhìn nghiêng cô ấy, anh liền nghĩ tới em. Chỉ là lúc đó anh suy nghĩ, nghĩ em lúc này đang ở nơi nào? Có phải hay không đang ở một nơi nào đó kết hôn sống hạnh phúc với chồng, hay là có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc? Những vấn đề này cũng đủ để cho anh cảm thấy nhức đầu, đâu còn hơi sức mà động lòng với cô ta? Đáp án như vậy em có hài lòng hay không?”
Một người đàn ông nói chuyện kín kẽ như vậy thì Nhậm Tư Đồ còn có gì mà không hài lòng?
“Em còn muốn biết cái gì nữa?” Thời Chung tiếp tục hỏi cô: “Anh biết gì sẽ nói hết, không giấu giếm cái gì.”
Mặc dù trong lòng còn một chút khúc mắc nhưng nếu cứ bám lấy vấn đề này hỏi tiếp, chỉ tỏ ra mình là người nhỏ nhen, Nhậm Tư Đồ dường như muốn lắc đầu, nhưng nghĩ lại cô liền đổi ý thành gật đầu: “Nhưng ngộ nhỡ lúc chúng ta kết hôn có con rồi mà lại gặp tình huống như này nữa thì anh giải quyết sao?”
“Tiểu tam là nam?” Thời Chung nói tới chỗ này cũng không nhịn được mà bật cười, nhưng ngay sau đó nụ cười liền biến mất: “Anh sẽ chúc phúc cho em.”
Nửa câu nói sau của anh, rõ ràng là anh nói trái với lương tâm của mình, còn nửa câu đầu thì giống như nói thật, sau đó anh lại bổ sung một câu: “Nhưng nếu như em không hạnh phúc, anh sẽ dùng mọi thủ đoạn cướp em về.”
Không phải là lời tỏ tình nhưng còn ngọt ngào hơn cả lời tỏ tình, người đàn ông này thật biết cách dụ dỗ cô, Nhậm Tư Đồ cảm thấy xúc động trong lòng. Thời Chung liền kéo cô ra khỏi quá khứ, vẻ mặt nghiêm chỉnh nhếch lên một nụ cười: “Chỉ vì em mà anh chịu làm cả tiểu tam, em không có gì thưởng cho anh sao?”
Tiểu tam….hành động trái lương tâm mà nói này, không hiểu sao Nhậm Tư Đồ nghe lại thấy lọt tai như vậy chứ? Thậm chí còn cảm thấy rất ngọt ngào, chỉ là Nhậm Tư Đồ đoán được anh muốn phần thưởng gì---cô thật sự là không thể cho anh được: “Em hiện tại không thể ở chỗ anh được. Chủ nhật em không ở với Tầm Tầm thằng bé sẽ giận em. Sáng mai còn phải đưa thằng bé đi học, rất bất tiện.”
Thời Chung không nhịn được cười: “Xem ra em còn không hiểu Tầm Tầm bằng anh. Em có tin nếu như anh nói tối nay muốn dẫn em đi, thằng bé sẽ không tức giận mà còn vỗ tay đồng ý không?”
Nhậm Tư Đồ thoáng suy nghĩ một lát, Tầm Tầm đối với vị chân dài này vô cùng sùng bái…. Thật đúng là không còn chuẩn mực. Nhưng cô suy nghĩ một lát vẫn tiếp tục lắc đầu, Thời Chung cũng không quá cố chấp, trực tiếp nói: “Vậy anh ở nhà em nhé?”
“Gần đây Tôn Dao đều ở lại đây, anh ở lại thì chỉ có thể ngủ trên sô pha thôi.”
Thời Chung cũng không có nói gì nữa. xoa xoa cái đầu đang chứa nhiều suy nghĩ rối rắm của cô, sau đó bưng món thịt bò hầm tiêu của mình rời khỏi phòng khách.
Nhậm Tư Đồ im lặng nhìn bóng lưng của anh……. Anh sẽ không tức giận chứ?
Thời Chung trở lại phòng bếp, bắt tay vào chuẩn bị làm đồ ăn, thế nhưng anh lại đi tới trước mặt cô với ý cười trên mặt: “Đã giải quyết xong.”
“Giải quyết cái gì?”
“Anh nói Tôn Dao sau khi ăn cơm xong thì về nhà cô ấy, cô ấy đã đồng ý.”
Nhậm Tư Đồ im lặng.
Vì vậy sau khi ăn cơm tối xong, Nhậm Tư Đồ cùng với Thời Chung phụ trách dọn dẹp bát đũa, Tầm Tầm bắt đầu xem phim hoạt hình, Tôn Dao thì xách giỏ xách đi về.
Nhậm Tư Đồ nhìn qua cửa phòng ăn, gọi Tôn Dao đang thay giày lại: “Sao cậu vội vã vậy? Tớ còn chưa có cắt trái cây đâu, cậu không ăn à?”
Tôn Dao đưa lưng về phía họ, Thời Chung thì đang chuẩn bị ôm chén bát vào nhà bếp: “Thôi khỏi, tớ là người độc thân lát nữa thể nào cũng bị hai người làm cho tức chết. Tớ đi trước, coi như không thấy gì.”
Nhưng khi Tôn Dao vừa mở cửa chính thì lại dừng lại, nhìn về phía nhà ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ liền nói với Nhậm Tư Đồ: “Buổi tối đừng quá ồn ào, hiệu quả cách âm ở đây không được tốt lắm.”
Nhậm Tư Đồ bị lời nhắc nhở này của Tôn Dao làm cho đỏ mặt, còn Tôn Dao lại cười to một tiếng rời đi.
Chờ cho nhiệt độ trên mặt hạ xuống, Nhậm Tư Đồ mới nhận ra bàn ăn đã được Thời Chung dọn dẹp sạch sẽ-- có lẽ tất cả phụ nữ đều có hy vọng có một người đàn ông có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp, còn có thể làm ấm giường nữa chứ? Nhậm Tư Đồ cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Vì để tránh cho khỏi mắc bệnh về mắt, Nhậm Tư Đồ quy định Tầm Tầm mỗi ngày chỉ được xem ba tập him hoạt hình, lúc Tầm Tầm đang say sưa xem phim thì nhìn thấy Nhậm Tư Đồ đi ra phòng khách, liền lên tiếng thanh mình: “Con mới xem tập thứ hai, còn sớm mà.”
Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tầm Tầm--- cô chỉ muốn đi tới salon lấy đồ của mình. Nhưng đột nhiên cô muốn chọc ghẹo thằng bé, giả vờ nghiêm mặt, làm bộ muốn lấy điều khiển tivi trong tay nó. Tầm Tầm liền giống như khỉ con, ôm lấy điều khiển tránh né, chạy qua bên kia bàn trà.
Nhậm Tư Đồ nhìn thấy dáng vẻ thằng bé ôm lấy điều khiển, rốt cuộc không nhịn được cười: “Chọc con thôi. Tiếp tục xem đi.”
Tiếp theo cô cầm cái túi trên ghế salon, lấy ra chiếc túi tài liệu Thẩm Thẩm làm rơi, sau đó xoay người bước đi.
Tầm Tầm thấy Nhậm Tư Đồ đi tới nhà bếp mà không có ý muốn giành điều khiển tivi với mình thì mới nhận ra mình đang bị lừa, thằng bé bĩu môi nhỏ giọng oán trách: “Lừa gạt người khác sẽ không có được gà con.”
Nhậm Tư Đồ cầm lấy túi giấy đi tới bồn rửa chén, Thời Chung đang lấy bát đũa bỏ vào tủ, ngoái đầu lại thì nhìn thấy vật trong tay cô.
“Cái cô Thẩm Thẩm gì đó, anh giúp em trả cho cô ta đi.”
Thời Chung nhíu mày, sau đó nhận lấy, anh mở túi tài liệu nhìn sơ vào bên trong: “Sao lại ở chỗ em?”
Lúc này đến phiên Nhậm Tư Đồ do dự, không biết nên nói gì: “Thẩm Thẩm làm rơi trên xe của Thịnh Gia Ngôn, Thịnh Gia Ngôn cũng không biết cách liên lạc với cô ta, em nói anh có thể chuyển đồ giùm, sau đó………..thì cầm nó về.”
Quả nhiên như vậy, Thời Chung cảm thấy hứng thú: “Buổi tối em đi xe Thịnh Gia Ngôn về?”
Thật đúng là vừa đoán đã trúng………Nhậm Tư Đồ suy nghĩ một chút, tránh ình phải giải thích lòng vòng cho anh hiểu, cô chỉ nói một câu: “Em đem chìa khóa nhà trả lại cho anh ấy, anh ấy cũng tiện đường đưa em về.”
Nét mặt Thời Chung giãn ra.
Lúc này mới cúi đầu xem xét kỹ túi tài liệu, sau đó nói: “Thẩm Thẩm vào thực tập ở Trung Hâm không phải là chuyện anh bố trí. Lúc trước cô ấy điện thoại nói muốn nộp hồ sơ vào công ty anh, anh cũng chỉ biết như vậy mà không nói gi nữa. Nhưng nếu như em không thích, anh có thể giới thiệu cô ấy đễn công ty bạn anh thực tập.”
“Đừng cho là em hẹp hòi như thế.” Rõ rang là hẹp hòi mà vẫn còn cố gắng giả bộ rộng lượng. Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình có thể trở thành một kiểu mẫu điển hình, nhưng sự thật là vẫn không thể thay đổi được tính cách của bản thân, vì vậy cô chỉ có thể tự an ủi: “Không chừng tiểu cô nương người ta căn bản cũng không để ý lão đàn ông nhà mình, em coi anh như bảo bối vậy đó, nên rất sợ bị người khác nhớ thương.”
Nhậm Tư Đồ vừa nói xong, mi tâm người đàn ông trước mặt vừa mới giãn ra liền nhíu lại: “Anh già ở chỗ nào?”
Hiển nhiên là anh chỉ đang muốn hù dọa cô mà thôi, Nhậm Tư Đồ định khiêu khích nhìn thẳng vào mắt anh. Quả nhiên là Thời Chung không nhịn được cười: “Anh có cảm giác như em đang quay trở về lại thời gian học cấp ba? Nhất là cái nét mặt ương ngạnh như này…………”
Có như vậy sao? Nhậm Tư Đồ nghiêng đầu nhìn về cái máy rửa chén làm bằng thép không gỉ phản chiếu rõ khuôn mặt của cô--- nét mặt cô bây giờ quả thật rất ngây thơ.
Nhậm Tư Đồ thu hồi ánh mắt, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một câu: sự thật lòng của một người đàn ông có thể cưng chiều phụ nữ giống như một đứa trẻ……….
Thế nào mà mấy ngày nay trong đầu của cô đều xuất hiện những lời nói khích lệ của anh? Nhậm Tư Đồ thấy mình không có ý kiến gì nữa thì muốn tiếp tục đề tài lúc nãy: “Đuôi mắt anh đều có nếp nhăn rồi, còn chưa già sao?”
“Em dám lặp lại một lần nữa không?” Anh khẽ nheo mắt giống như đang đe dọa cô.
Nhậm Tư Đồ giống như nắm được chứng cư, lập tức đưa ngón tay chỉ vào đuôi mắt đang xuất hiện những nếp nhăn kia nói: “Không tin chính anh soi gương đi……….”
Lời nói của Nhậm Tư Đồ còn chưa dứt liền bị anh bế lên, hai chân đột nhiên bị nhấc khỉ mặt đất, làm cho cô khẽ kêu lên một tiếng, hai chân cũng theo bản năng mà quấn lấy hông của anh.
Anh cứ như vậy một tay ôm cô, một tay làm cho cô cảm thấy nhột—
“Ông già có thể ôm em như vậy sao?” Giọng nói của anh nhẹ nhàng vang lên.
Cả người Nhậm Tư Đồ thiếu chút nữa rơi xuống liền được anh ôm chặt lại. Nếu như anh muốn chứng minh sự trẻ tuổi, mạnh khỏe của mình thì Nhậm Tư Đồ chỉ còn biết khuất phục, nhưng anh…Rõ ràng là mượn danh nghĩa chứng minh thực lực của mình để ăn đậu hũ của cô, bàn tay dặt trên lưng cô đang chạy loạn khắp nơi. Nhậm Tư Đồ muốn né cũng không được, bản thân lại sợ nhột chỉ có thể xin tha thứ: “Em nhận mình sai rồi, thả em xuống đi...........”
“Nhận lỗi bằng miệng thôi là không được, phải phạt.”
Anh vừa nói vừa chặn miệng cô lại, Nhậm Tư Đồ vội vàng né tránh, nhỏ giọng nói nhỏ: “Tầm Tầm vẫn còn đang ở bên ngoài………..”
Lời của Nhậm Tư Đồ còn chưa dứt, liền bị anh thành công chặn lại.
***
Vào giờ phút này trong phòng khách, Tầm Tầm ngồi trên ghế salon nghiêng đầu liếc nhìn về phía phòng bếp—
Tại sao Nhậm Tư Đồ còn chưa có đi ra?
Tầm Tầm thấy trong phòng bếp vẫn không có động tĩnh gì, liền đứng lên—
Thằng bé cũng không phải là đi tới phòng bếp, mà nhẹ nhàng chạy tới đầu đĩa DVD đặt bên dưới tivi, dùng tốc độ nhanh nhất đổi đĩa CD, trong lòng đã sớm cười toe toét: Nhậm Tư Đồ còn chưa có đi ra, hôm nay thằng bé có thể coi bốn tập phim rồi….
…………..
………….
Sự thật đã chứng minh rằng, Nhậm Tư Đồ lo lắng là hoàn toàn dư thừa.

AI MUỐN TÌNH SÂU LẦM VÀO PHÙ HOA Chương 47: Chương 46.2

AI MUỐN TÌNH SÂU LẦM VÀO PHÙ HOA
Chương 47: Chương 46.2

Đả tự:
Nhưng phải làm gì bây giờ? Bởi vì anh trước đây nên hôm nay chỉ có thể tự làm tự chịu.
***
Tư Đồ đến ngoài cửa nhà mình, thói quen cầm cái chìa khóa mở cửa, chìa khóa mới vừa chen vào lỗ đút, vòng vo nửa ngày, cửa đã được người bên trong mở ra trước, sau khi nghe tiếng mỏ cửa là Tầm Tầm chạy ra nghênh đón cô: "Mẹ đã về rồi?"
Còn không đợi Tư Đồ vào cửa, Tầm Tầm liền báo cáo tình huống với cô: "Chú chân dài đã làm thức ăn xong!"
Ngay sau đó trong phòng khách liền truyền ra tiếng nói bổ sung của Tôn Dao: "Một trong số đó đã bị Tầm Tầm ăn hết rồi!"
Tầm Tầm chột dạ cười hắc hắc, quay đầu nhìn phòng khách, rồi chạy đến chỗ Tôn Dao: "Ghét! Không được tố cáo!"
Loại cảm giác hoà thuận vui vẻ này làm Tư Đồ không tự chủ nâng lên khóe miệng, nhưng theo bản năng sờ sờ túi của mình, cách một lớp túi da dày như vậy vẫn có thể cảm nhận được túi hồ sơ bên trong, nụ cười của cô cũng dần dần cứng.
Tư Đồ đem túi hồ sơ để lên kệ giày, bay thẳng đến phòng bếp. Sandy-diendan
Lần này Thời Chung làm đồ ăn Trung Quốc, trong phòng bếp khói dầu tương đối nặng, Tư Đồ đến gần sau lưng Thời Chung, không nhịn được hắt hơi một cái, cô theo bản năng bịt mũi lại, đồng thời, Thời Chung cũng phát hiện cô, cánh tay dài duỗi một cái liền đem cô tới bên cạnh anh, gắp một miếng thịt bò thăn đưa đến bên miệng cô: "Nếm thử một chút?"
Tư Đồ vừa lên tiếng, thức ăn đưa vào trong miệng cô, ăn vào mềm non, Tư Đồ cũng liền nhai, cũng không nói chuyện, ăn xong rồi sau đó muốn giơ ngón tay cái lên cho anh, nhưng nói thật: "Nếu như không cay như vậy thì tốt hơn."
"Hả? Vậy sao? Đê anh nếm thử."
Nói xong cũng nâng cằm cô lên hôn.
Thật được đo, sao đồ ăn trong nồi anh không nếm thử, lại có thể trăng trợn nếm mùi vị trong khoang miệng cô chứ. Rõ ràng trong nồi còn "Hưng phấn" hơn nhiều, chung quanh cũng bay đầy khói lửa sặc người, nụ hôn của anh lại trước sau như một.
Nếu như không phải đột nhiên bị người khác cắt đứt lời nói, Tư Đồ đã không nhịn được đáp lại anh ——
"Còn có người khác ở đây đấy, hai vị chú ý hình tượng một chút đi."
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Tôn Dao, Tư Đồ bị dọa sợ lập tức lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa liền đụng đổ bình gia vị đặt trên bồn rửa, Thời Chung tay mắt lanh lẹ lập tức đưa tay bắt lấy mấy bình gia vị sắp rơi, anh lâm nguy không loạn, thuận tiện còn chế nhạo một chút: "Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên bị cô bắt gặp, làm quen từ từ là được."
Không phải lần đầu tiên?
Tư Đồ cũng bội phục trí nhớ mình, lập tức nhớ tới lần đó Tôn Dao đại diện công ty họp hằng năm, trên đường đi anh đột nhiên hôn cô, Tôn Dao uống say từ chỗ ngồi phía sau xe bò dậy, mơ mơ màng màng hỏi: các nguời đang làm gì thế. . . . . .
Nhưng tình huống khi đó và bây giờ không giống nhau, lúc đó Tôn Dao say không biết chuyện gì, thật ra thì căn bản cái gì cũng không thấy rõ, nhưng hôm nay, Tôn Dao đứng tỉnh táo sờ sờ ra đó, ánh mắt chứa đầy nguy hiểm, đứng bên cạnh của nhà bếp, khoanh tay xem kịch vui.
Tư Đồ tới trước, đẩy cô đi ra ngoài: "Cậu đi vào làm gì?"
"Tư Đồ, lúc trước cậu cậu thề thốt với tớ như thế nào? Cậu ní cả thể giớ này chỉ có tớ là thương cậu, chỉ có tớ là người đối xử tốt với cậu, tớ còn đáng tin cậy hơn đàn ông. Nhưng bây giờ cậu có anh ta, liền chê tớ cản trở đúng không ? Cậu có là người không có lương tâm?!"
Tư Đồ trừng mắt nhìn cô. Tuy nói là trừng cô, nhưng bộ dáng kia rõ ràng là đang cầu xin tha cho: cậu đừng có chọc tớ nữa . . . . ."
Tư Đồ xuống nước như vậy, Tôn Dao lại càng trêu chọc cô, "Được, tớ biết rõ mình cản trở, dù sao tháng sau tớ cũng sẽ đi luu diễn hai tháng, " nói đến khúc đo liền gia tăng âm lượng, thay đổi hướng về phía Thời Chung đang ở bên trong phòng bếp cao giọng nói, "Hai tháng này cậu có thể anh an hem em với người ta!"
Hô. . . . . . Cuối cùng cũng mời được Tôn Dao đi ra ngoài rồi.
Tư Đồ trở lại phòng bếp, biết hôm nay không thể quá gần anh, tránh cho anh lại động tay động chân, vì vậy cũng chỉ dựa vào cửa tủ lạnh, cùng anh câu được câu không nói .
"Khi nào thì anh có thể nghỉ phép?" Sandy-diendan
"Cuối tuần." Cuối cùng rồi lại nói, "Nhâm tiểu thư, nếu không thể xa anh..., anh có thể suy tính xa hơn, kéo dài thêm mấy ngày."
". . . . . ." Thật ra thì cô hỏi chuyện này, là vì muốn anh không biến sắc khi nhắc đến chuyện của đến Thẩm Thấm, sao có thể đến thục tập ở đó.
Tư Đồ suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên, lại hỏi: "Ông chủ như anh sao có thể hành động tùy ý như vậy, ình thời gian nghỉ lễ dài, không sợ nhân viên oán hận anh sao?"
"Anh giúp bọn họ tìm bà chủ về, về sau cuộc sống mỹ mãn rồi, đối với bọn họ sẽ không quá hà khắc nữa, làm sao bọn họ có thể oán hận được chứ?"
Tư Đồ bất đắc dĩ vỗ trán. Thì ra đây mới là con người thật của anh sao? Nhưng người xưa có câu, xa cách đã có chút ngạo mạn, khách khí lại mang theo khoảng cách anh, tuyệt đối là giả.
Đang lúc Tư Đồ do dự nên tiếp tụ hỏi anh như thế nào thì Thời Chung đã cho thịt bò ra dĩa, thế nhưng anh lại không đem ra phòng ăn, mà đặt trên bồn rửa, anh trực tiếp đi về phía Tư Đồ.
Anh cười cười, giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm khẽ nhíu của cô, thấy cô mang theo vết tích sầu tư, Thời Chung nhẹ nhàng kéo hông của cô qua, chóp mũi chống đỡ chóp mũi, anh hỏi cô: "Em lòng vòng như vậy, rốt cuộc muốn hỏi anh cái gì? Tình hình hoạt động của công ty? Một tháng có thể kiếm bao nhiêu?"
Tư Đồ nên khen anh quá thông minh, lập tức liền đoán được trong lời nói của cô có ý gì; hay là nên nói anh đần, lại cho rằng cô đang hỏi thăm tài sản, công việc của anh?
Tư Đồ đang không biết mở miệng như thế nào thì Thời Chung đã làm như có thật gật đầu một cái, nhìn vào mắt cô, nụ cười không giảm: "Cũng đúng, nếu thật sự chúng ta kết hôn, tất phải nên được phu nhân kiểm tra kỹ càng tình hình tài chính và tài sản của tôi mới được . Nếu đã như vậy, cơm nước xong anh nhờ Tổng giám tài vụ sửa sang lại bảng báo cáo tài vụ một chút. Để phu nhân xem qua."
Thế nào trong khoảng thời gian ngắn, cô lại từ bạn gái nhanh chóng phát triển trở thành phu nhân? Tư Đồ "Cắt" một tiếng: "Ai là phu nhân?"
"Em cứ nói đi?" Anh hôn cô một cái.
Tư Đồ đưa tay chống lại vai anh, không để cho anh ăn đậu hủ mình, ngước đầu ánh mắt nghiêm túc nhìn anh một chút, Tư Đồ cảm thấy, mình có thể tin tưởng người đàn ông này, vì vậy cắn răng một cái liền đem phiền tư thổ lộ ra: "Muốn em nhận lấy thân phận phu nhân này không phải là chuyện không thể, nhưng anh phải trả lời vấn đề của em."
Thời Chung thấy cô bộ dạng nghiêm túc như vậy, cảm thấy thú vị —— dù sao cô như thế nào anh đều cảm thấy thú vị —— nhưng là chỉ có thể phối hợp cô, bày ra bộ dạng rửa tai lắng nghe: "Nói."
"Anh và Thẩm Thấm. . . . . . quan biết nhau như thế nào?"
Ánh mắt Thời Chung thoáng dừng lại, "Sao đột nhiên hỏi cái này?"
"Thời tiên sinh, xin chú ý, bây giờ là em hỏi anh."
"Được rồi, " Thời Chung hồi tưởng lại, âm thanh không có gì phập phồng nói, "Bạn bè anh hẹn nhau ở hộp đêm, lúc anh đi vào phải đi nhìn nhìn xem xem một chút, lúc ấy đã nhìn thấy cô. Liếc mắt nhìn cô ấy có điểm giống một người quen anh quen, đuổi theo nhìn mới phát hiện không phải. Lúc ấy cũng rất lúng túng, liền mời rượu cô ấy. Cứ như vậy biết."
Người quen. . . . . .
Nghe từ đó Tư Đồ đã cảm thấy nhức đầu.
Cô không nhịn được hít một hơi thật sâu, mới có thể tiếp tục nói: "Trước đây em nghe Tôn thư ký nói, anh giúp đõ cô ấy học đại học?" Sandy-diendan
Đây là cũng là thứ tự câu hỏi Tư Đồ suy nghĩ kỹ, cô nghiêm khắc tuân theo chỉ sợ trong nháy mắt lại xảy ra chuyện gì, liền bị phiền muộn trong lòng ép, bản năng sửa lời nói ——
"Thôi, cái vấn đề này hiện tại cũng không quan trọng như vậy." Tư Đồ nuốt nước miếng, không hề chớp mắt nhìn anh, "Anh nói cô giống như người quen của anh, là người nào?"
Tư Đồ cũng nhận ra tia sáng lóe lên trong mắt anh.