AI MUỐN TÌNH SÂU LẦM VÀO PHÙ HOA
Chương 23
Tư Đồ rốt cuộc không hề nói gì. Cô quả thật cả người dinh dính, đầu óc cũng ngất đi, cần tắm cho tỉnh táo, nhưng cô lại không thể ngay trước mặt người đàn ông này trực tiếp vén chăn đứng lên, mặc dù chiều dài áo sơ mi của anh đã che qua mông của cô, áo sơ mi nhưng dưới dưới lớp vải mỏng manh này cô lại không mặc gì cả, chỉ cần cô làm động tác mạnh một chút, sẽ lộ ra hoàn toàn. Về phần quần lót của cô. . . . . .
Hiện đang nằm trên sàn nhà, xem ra rất ẩm ướt, căn bản cũng không thể mặc lại được nữa.
Người đàn ông này cố tình vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng tay chống đầu ở trên giường như cũ, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, không một giây rời khỏi, tròng mắt thâm thúy nhưng cũng cợt nhã, Tư Đồ có chút cứng đờ nhìn lại anh, nhưng lại không tiện mở miệng để cho anh tránh một chút, dù sao. . . . . .
Thời khắc thân mật như vậy đều trải qua rồi, nói lời nói như thê thì cũng không có chút khí thê gì cả.
Đang lúc Tư Đồ không biết như thế nào cho phải thì đột nhiên có tiếng chuông báo điện thoại di động từ nơi không xa truyền đến. Thời Chung nhìn cô một cái rồi mới từ trên người cô dời đi. Tư Đồ đưa mắt nhìn anh xuống giường đi nghe điện thoại, mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, lập tức vén chăn lên chuẩn bị giường, cũng một khắc kia làm cho cô rất sửng sốt.
Ga giường nhăn không còn hình dáng, tuy là màu đậm, nhưng Tư Đồ liếc mắt liền thấy được những thứ phía trên là thứ gì. Mấy vết máu màu đậm, vết máu đã khô. Tư Đồ không nhịn được đưa tay chạm sờ, cho đến lúc này mới thật sự ý thức được, mình rốt cuộc mất đi cái gì.
Tư Đồ lại theo bản năng ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đã đi xa đó.
Không gian phòng ngủ rất lớn, giờ phút này Thời Chung cũng chỉ mặc quần dài màu xám tro rộng thùng thình, nửa người trên trần trụi đứng dựa vào sô pha vòng tròn, tìm kiếm di động. Thật ra thì khoảng cách xa như vậy, Tư Đồ căn bản không thấy được chi tiết trên người của anh, nhưng vẫn có một cút gì đó lưu lại trong đầu, tỷ như lúc người đàn ông này phát động tiến công, đường cong phần lưng cơ hồ là kéo thành một đạo hình giọt nước, vai, eo, mông, chân, nhìn như rất dài, lại hàm chứa lực lượng đau đến chết đi sống lại; lại tỷ như, môi của anh cùng ngón tay của anh, có bao nhiêu nhẵn nhụi, cỡ nào xảo trá. . . . . .
Dùng đầu ngón chân đoán cũng có thể đoán được đây là một người đàn ông am hiểu thân thể người phụ nữ như thế nào. Đây cũng là lý do làm cho Tư Đồ đột nhiên khủng hoảng lên.
Thời Chung rốt cuộc tìm thấy điện thoại mình vứt bừa bãi trên sô pha rộng rãi. Tiếng chuông điện thoại đã ngừng, hiện là một số xa lạ. Thời Chung đang muốn ném di động vào ghế sa lon, cũng đang lúc này, điện thoại di động lại vang lên.
Điện tới là chuỗi số xa lạ như cũ, anh nhìn màn hình điện thoại di động, mi tâm không khỏi nhíu lại.
Cái số này cùng số điện thoại của người phụ nữ kia, sự khác biệt cũng chỉ là hai con số sau cùng. . . . . .
Tư Đồ là nhìn Thời Chung vừa nghe điện thoại, vừa quay người đi trở về phía cô. Anh mặc dù nghe điện thoại, lại không nói tiếng nào, thậm chí ánh mắt đều chưa từng dời khỏi người cô —— cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, chậm rãi bước đến gần. Vừa đi đến bên giường, anh liền trực tiếp đưa di động đưa cho cô: "Tìm em."
Tư Đồ cau mày cúi đầu nhìn qua một cái, này rõ ràng là điện thoại di động của anh, làm sao sẽ. . . . . .
Đột nhiên thần kinh nghi ngờ bị một cỗ sức lực vô hình chợt níu chặt, Tư Đồ nhận lấy điện thoại di động, đốt ngón tay cứng ngắc, điện thoại di động để lên bên tai thì cổ họng cũng dần dần cảm thấy chát rồi, ". . . . . . A lô?"
Trả lời cô, quả nhiên là âm thanh của Thịnh Gia Ngôn: "Nhậm tiểu thư, có phải gần đây em rất thích chơi mất tích, chơi đến rất vui vẻ hay không?"
Giọng điệu của anh giống như là thở phào nhẹ nhõm, giống như là mang theo nhạo báng, giống như là mang theo dung túng, giống như là mang theo cảm xúc, lại duy chỉ không có. . . . . . Trách cứ.
"Tôi. . . . . ." Tư Đồ theo bản năng muốn vì mình giải thích, nhưng chỉ nói một chữ liền lại im lặng rồi.
Quả thật Thịnh Gia Ngôn cũng không cần giải thích của cô, chỉ là mang theo nụ cười nói: "Yên tâm, anh đây không phải đang trách em. Xác nhận emi không có xảy ra việc gì anh liền yên tâm. Tốt lắm, không làm phiền em nữa. . . . . ."
Cô tình nguyện Thịnh Gia Ngôn chất vấn cô: Tư Đồ, làm sao em có thể lại chơi biến mất? Làm sao em có thể tùy tiện cùng người đàn ông khác qua đêm ở ngoài. . . . . .
Cô thậm chí tình nguyện Thịnh Gia Ngôn nhiều lần nhắc lại: Tư Đồ, dạ, anh là khích lệ em mau chóng có bạn trai, ai có thể cũng có thể, duy chỉ có người này là không thể, thật không đáng tin cậy. . . . . .
Nhưng anh một khắc cũng không nguyện quấy rầy cô, trực tiếp cúp điện thoại. Để lại cho Tư Đồ , là một phòng an tĩnh. Bao gồm Thời Chung đang đứng ở mép giường.
Tư Đồ rũ tay xuống, điện thoại trong lòng bàn tay liền trượt xuống ở bên gối.
Tư Đồ cho là đánh vỡ sự yên tĩnh chết tiệt này, sẽ là tiếng rống đột nhiên giận dữ của người đàn ông bên cạnh—— Diễn đàn Lê Quý Đôn.như vậy tốt hơn, cô cũng cũng không cần phí sức làm gì là có thể cùng anh đương ai nấy đi rồi, nhưng cô chờ, chờ tới cũng là anh ngồi ở bên giường, vuốt ve gương mặt của cô.
Ngay sau đó, ngón tay người đàn ông này lại theo cánh tay của cô từ từ tuột xuống, mặc dù cách vải vóc áo sơ mi, Tư Đồ y cũ không nhịn được rụt bả vai một cái, trí nhớ thân thể có lúc thậm chí vượt qua đầu óc, tựa như cùng hiện tại, anh nhàn nhạt đụng vào, trí nhớ trong mỗi một tấc da thịt của Tư Đồ liền cơ hồ tỉnh lại——
1 giờ trước nơi đây, thậm chí là 3 giờ trước trên du thuyền, ngón tay của anh đều là trùng hợp như vậy, hay là cưỡng chế nâng lên dục vọng của cô, làm người ta vô lực kháng cự.
Chỉ là lúc này, giờ phút này, ngón tay của anh cuối cùng dừng trên bàn tay nắm chặt thành quả đấm của cô. Diễn đàn Lê Quý Đôn.Người đàn ông này rõ ràng có thể cảm thấy lúc anh chạm vào cả người cô lặp tức căng thẳng, nhưng anh chỉ im lặng khẽ cười một cái, tiếp theo từng cái từng cái mở ra ngón tay của cô, buông ra quả đấm của cô: "Bị anh ta biết em và anh ở chung một chỗ, em lo lắng như vậy sao?"
Tư Đồ không nhịn được nhìn anh. Khóe miệng anh còn chứa đựng cười, một ít dấu hiệu giận dữ cũng không có, xem xét lại mình. . . . . . Tư Đồ không nhịn được tự giễu cười cười: "Tại sao tâm tình của các người có thể tốt như vậy?"
Anh cơ hồ không có bất kỳ suy tư liền bật thốt lên, hoặc giả sớm đã đem cái vấn đề này tính toán rất nhiều lần, đáp án đã rất rõ: "Thái độ anh ta tốt như vậy, là bởi vì anh ta không thích em. Thái độ anh như vậy, cũng là bởi vì. . . . . . Anh ta không thương em."
Anh ta không thương em. . . . . .
Giọng nói người đàn ông này cứ nhẹ nhàng như vậy mà đem tâm cô nhìn thấu, nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận sự thật nói ra.
Tư Đồ thì ngược lại trong nháy mắt thoải mái, có lẽ là do dưới ánh mắt thâm trầm như biển của anh làm tâm bị mêm hoặc thôi,Diễn đàn Lê Quý Đôn. ngay cả cho tới nay Tôn Dao đều khó mà mở miệng nói, cô đều có thể giống nghe chuyện cười, đối với anh nói ra miệng: "Mà chính tôi cũng không quên anh ta được."
Đúng là câu chuyện cười, Tư Đồ nói xong cũng không nhịn được cười, cũng là cười khổ, chỉ vì cái chuyện cười này nhân vật chính chính là cô. Phản phản phục phục, do do dự dự, bò ra ngoài lại ngã trở về. . . . . . Nhưng chỉ là càng ép mình quên, lại càng không quên được.
"Một người phụ nữ từ bỏ một đoạn tình cảm chân thành, có phải đều giống như em hay không, phản phản phục phục, do do dự dự?" Anh hỏi, cũng không cần đáp án của cô, bởi vì anh rất rõ ràng ——"Chỉ là không sao, cái anh có chính là thời gian cùng em hao tổn."
Vậy, nếu như cả đời cô cũng không quên được thì phải làm sao đây? Anh cũng sẽ theo cô cả đời? Cái ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu cô, Tư Đồ không nhịn được bật cười, lắc đầu một cái. Nhìn anh ung dung bình tĩnh như thế, cơ hồ có chút hâm mộ : "Còn anh thì sao? Đàn ông các người quên đi tình cảm thắm thiết, chân thành còn nhanh hơn so với bọn con gái chúng tôi?"
"Anh cũng không có kinh nghiệm trong việc." Thời Chung nhún nhún vai, ánh mắt biến đổi trong giây lát, cơ hồ là lạnh lùng nhìn cô, không hề chớp mắt, "Anh cũng không buông tha."
Tim Tư Đồ bỗng dưng căng thẳng. Âm thanh của anh không có lên xuống, vẻ mặt của anh cũng không có nhiệt độ, nhưng vì cái gì thân thể của cô, nhất là mang tai dưới cái nhìn chăm chú của anh, không nhịn được mơ hồ nóng lên. . . . . .
Anh lập tức xoay chuyển lời nói, cười cười với Tư Đồ nói, "Dĩ nhiên, em ngàn vạn đừng học theo anh."
Thậm chía anh giống như dạy dỗ đứa trẻ, ngắt chóp mũi của cô một cái.
Tư Đồ không thể nhìn thấu người đàn ông trước mặt này, rồi lại thản nhiên thay đổi cách nhìn với anh: "Anh không sợ em lợi dụng anh để quên anh ấy sao?"
Thời Chung nhíu mày cười một tiếng, hướng về phía cô mở rộng vòng tay: "Hoan nghênh lợi dụng."
Anh làm bộ muốn ôm cô, Tư Đồ không khỏi bị chọc cười, một khắc sau đã nắm chặt cổ áo cùng vạt áo sơ mi, trượt xuống giường chạy trốn. Nhưng vừa chạy ra không xa, phía dưới liền đưa tới đau đớn, bước chân không khỏi chậm lại, anh không có bước theo, nhưng không có bỏ qua bước chân cô trì trệ.
"Cần giúp một tay không?"
Nghe anh hỏi như thế, Tư Đồ quay đầu lại. Ánh mắt của cô không tự kiềm chế nhìn qua các nơi trên thân thể anh, cuối cùng mới rơi vào bó thạch cao trên cánh tay: "Anh nên tự chăm sóc chính mình trước đi."
Chờ Tư Đồ vào phòng tắm, mới phát hiện nước trong bồn tắm đã được xả đầy xong rồi, nhiệt độ ổn định đèn cũng sáng, đồ rửa mặt, áo tắm khăn lông toàn bộ hoàn toàn mới, đặt tại nơi tiện tay có thể đụng.
Đoán chừng là anh biết cô mệt mỏi, cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích nên mới vì cô chuẩn bị xong xuôi tất cả.
Đoán chừng là anh biết cô mệt mỏi, cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích nên mới vì cô chuẩn bị xong xuôi tất cả.
Tay Tư Đồ mơn trớn áo tắm trắng noãn, mỉm cười cũng không biết.
Cô đem mình chìm vào bồn tắm, khí nóng mờ mịt, cô đã mệt rã rời rồi, khép mắt, cả người nhẹ nhõm, nhưng trong đầu không được bình tĩnh. Có âm thanh liên tục, nhanh chóng trở về. . . . . .
Yên tâm, anh không phải đang trách em. . . . . .
Xác nhận em không có xảy ra việc gì anhliền yên tâm. . . . . .
Tốt lắm, không quấy rầy em. . . . . .
Âm thanh Thịnh Gia Ngôn không biết thế nào lại biến thành Thời Chung .
Anh ta là người tốt, bởi vì anh ta không thương em. . . . . .
Nhưng không sao, cái anh có chính là thời gian cùng em lãng phí. . . . . .
Anh cũng không buông tha. . . . . .
Hoan nghênh lợi dụng. . . . . .
Tư Đồ mở choàng mắt. Phần dưới bồn tắm bởi vì tùy lúc mà đổi nước nóng nên xuất hiện một xoáy nước, tựa như âm thanh hai người đàn ông trong lòng cô tạo nên nước xoáy.
Tư Đồ không dám dừng lại lâu, cô nhảy ra khỏi bồn tắm, vừa lau tóc, vừa phủ thêm áo choàng tắm đi về phía cạnh cửa, cũng đang đi ngang qua gương thì bước chân không khỏi dừng lại.
Cô nhìn da mình lộ ra bên ngoài áo choàng tắm, hồi tưởng lại một màn mình mới vừa nhìn thấy lúc nãy: nửa người trên người đàn ông kia trần trụi dựa đầu giường, trên người trừ vết thương nhỏ do tai nạn xe cộ gây ra, còn có một chút biến hóa, giống như là bị tiểu miêu tiểu cẩu quào trầy dấu vết, đầu vai còn có một dấu răng rõ ràng. . . . . .
Một ít vết trầy ở đây đều nhắc nhở Tư Đồ, cô đã làm gì với người đàn ông này ta.
Về phần người đàn ông này đã làm gì đối với cô. . . . . .
Tư Đồ hơi nước trên mặt kính biến mất, trong nháy mắt hình ảnh cô trong kính trở nên rõ ràng. Trên người mình không có bất kỳ dấu vết tím bầm nào, đối với lần này, Tư Đồ có chút kinh ngạc.
Tư Đồ ép buộc mình nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ được một chút ký ức kiều diễm, vào thời khắc này đột nhiên cuồn cuộn chảy ra, anh mút cắn, vuốt ve, vỗ về chơi đùa, sức lực mặc dù hơi mạnh, lại nắm giữ cực kỳ có độ, nhưng cũng không có làm cô bị thương. . . . . .
Thời điêm mất khống chế như thế anh cũng không quên quan tâm cô, nhưng vì cái gì nhiều người lại nói anh không phải người tốt?
Tư Đồ bật cười.
Đang lúc này, cạnh cửa đột nhiên truyền ra động tĩnh, Tư Đồ sợ hết hồn, vội vàng đem áo choàng tắm kéo trở về. Thời Chung cũng đã đẩy cửa tiến vào phòng tắm.
Trong hơi nước anh đi về phía cô, Tư Đồ lo lắng buộc dây áo choàng tắm, thế nhưng anh đã lặng lẽ đi tới phía sau cô, tay của anh ôm lấy hông của cô từ phía sau, đè xuống tay cô đang bận rộn.
"Thế nào lại thơm như vậy?" Anh cúi đầu hít hà bên cổ cô.
Tư Đồ sửng sốt một chút: ". . . . . . Đây không phải là mùi sữa tắm nhà anh sao?"
Thời Chung im lặng thở dài, cái nữ nhân không hiểu phong tình này. . . . . .
Cùng nhau đứng ở trước gương, ánh mắt ở trong kính giao nhau, Tư Đồ nhìn thấy anh trong kính, chậm rãi cởi dây áo choàng tắm của cô ra. Tay của anh linh hoạt xông vào mở rộng áo choàng tắm ra hai bên.
Tư Đồ liền bị anh vuốt ve hô hấp không yên. Lúc này cô rốt cuộc bắt được tay của anh, kiên định lắc đầu với anh một cái.
Thế nhưng anh lại theo động tác cô quay đầu thuận thế hôn cô. Chờ Tư Đồ bị hôn đến cơ hồ muốn cho người thần hồn điên đảo, áo choàng tắm trên người cô chẳng biết lúc nào đã rơi xuống ở chân.
Anh bỏ qua môi của cô, lửa nóng hôn bắt đầu theo cổ của cô, Tư Đồ đột nhiên ý thức được anh muốn làm gì, vội vàng xoay người đẩy anh ra.
Anh nghĩ hôn vết sẹo trên lưng cô? Trong lòng Tư Đồ đọt nhiên mâu thuẫn, cạnh tay cô chính là bệ rửa tay, trên đó còn có áo sơ mi cô vừa mới thay, Tư Đồ không chút suy nghĩ, kéo áo sơ mi phu lên người, lời nói cũng không có suy nghĩ nhiều, liền bật thốt lên: "Kia không có thể, có chỗ không được. . . . . ."
Tiếng nói vừa dứt đã nhìn thấy khóe miệng người đàn ông trước mặt này nhếch lên, muốn cười nhưng không cười: "Nói lời phải giữ lời?"
. . . . . .
. . . . . .
Tư Đồ ngồi ở trên bồn rửa mặt, đầu gối khẽ phát run. Mặt bàn lạnh lẽo, lửa nóng. . . . . . Anh.
Nụ hôn của anh rơi xuống toàn thân của cô, khám phá chính cô cũng không biết , ẩn sâu ở trên thân thể huyền bí của cô. . . . . . Rốt cuộc, anh không chờ được nữa, ở giữa hai chân cô làm ác, ngồi thẳng lên, hôn khóe miệng cô, hỏi cô: "Có thể không?"
Tư Đồ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hơi nước còn chưa tan đi, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, chỉ có thể thở hổn hển, hai tay chống trên mặt bàn lạnh lẽo.
Cô muốn gật đầu, tiếp đó, liền đến phiên người đàn ông này, tự thể nghiệm định nghĩa trầm luân. . . . . .
***
Đến tối ngày tiếp theo Tư Đồ mới về đến nhà.
Nói đúng ra, là cô ở trên xe ngủ thiếp đi, đợi đến thời điểm rốt cuộc mở mắt, phát hiện xe đã dừng ở mình lầu dưới.
Cô mê hoặc liếc nhìn ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu lại, mới phát hiện ra mình đang gối đầu lên bả vai Thời Chung.
Mà Thời Chung, chờ cô thức dậy, nhìn cô, liền ấm áp cười một tiếng, êm ái hỏi cô: "Rốt cuộc đã tỉnh rồi hả ?"
Tư Đồ vội vàng ngồi thẳng lên, có chút xấu hổ nhìn tài xế đằng trước một cái, thấy tài xế hết sức có trách nhiệm với công việc, căn bản là không có quan tâm tình huống chỗ ngồi phía sau, mới vuốt ve mi tâm hỏi Thời Chung: "Tại sao đã đến nơi mà không gọi em dậy?"
"Nếu như anh nói cho em biết đáp án, có phải em sẽ mời anh đi lên uống nước hay không?" Anh không trả lời mà hỏi lại.
"Lần sau đi." Tư Đồ đã tự động mở cửa chuẩn bị xuống xe, "Anh cũng trở về đi nghỉ ngơi thật tốt, giằng co một đêm, anh so với em toàn. . . . . ."
Phải! Thấy ánh mắt anh đột nhiên trở nên ám muội, Tư Đồ cũng biết mình lại nói chuyện không nên nói.
Định coi thường ánh mắt Thời Chung, xuống xe không quay đầu lại.
Thời Chung liếc mắt nhìn áo khoác cô rơi vào trên xe, liền không tự chủ hồi tưởng lại bộ dạng ấy mới ảo não hận không thể nuốt cô vào miệng của mình——
Cô là đang vội vã chạy trốn? Đến quần áo dùng cũng không cần.
Thời Chung không nhịn được cười khẽ, mắt thấy bóng dáng của cô đã vòng qua đầu xe, đi lên bậc thang bên ngoài nhà trọ, anh đang muốn hạ xuống cửa sổ xe gọi cô, nhưng một giây kế tiếp, nụ cười Thời Chung liền cứng ngắc bên khóe miệng ——
Mới vừa đi lên được hai nấc thang, Tư Đồ cũng bị giật mình.
Bên trong xe, ngoài xe là hai ánh mắt đều hướng tới trên người Thịnh Gia Ngôn đang từ bên trong nhà trọ đi ra.
Người phản ứng trước tiên chính là Thịnh Gia Ngôn, anh xuống mấy bậc thang đi tới trước mặt Tư Đồ.
Tư Đồ còn có chút kinh ngạc, trừng mắt, Thịnh Gia Ngôn đã mỉm cười giải thích: "Tôn Dao nói nên mang Tiềm Tiềm trở về, cô ấy không có chìa khóa nơi này, anh đi đưa chìa khóa cho bọn họ mở cửa."
Tư Đồ còn chưa kịp nói tiếp, sau lưng liền truyền đến âm thanh đóng cửa xe"Phanh" một tiếng.
Tư Đồ cùng Thịnh Gia Ngôn nhìn, chỉ thấy Thời Chung xuống xe, đi về phía bọn họ.
Thời Chung đem áo choàng cô đánh rơi khoác lên trên vai cô.
Anh có thể cảm thấy bả vai cô cứng ngắc. Liền thuận thế ôm vai của cô. Tiếp theo quan sát Thịnh Gia Ngôn, biết rõ còn hỏi: "Vị này là?"
Tư Đồ không khỏi ngước mắt nhìn về phía Thời Chung —— ánh mắt của anh, lại đem cô mang về thời khắc tối hôm qua, thời khắc anh kiên định nói với cô "Anh ta là người tốt, bởi vì anh ta không thương em". . . . . .
Anh không thương. . . . . . Cho nên, cô cũng đúng lúc đi ra khỏi nhà tù mang tên là"Thịnh Gia Ngôn" rồi. . . . . .
Giờ phút này, đứng ở trước mặt Thịnh Gia Ngôn, Tư Đồ rốt cuộc tìm về vẻ mặt thích hợp, giới thiệu hai người đàn ông này lẫn nhau: "Đây là Thịnh Gia Ngôn, bạn tốt nhất của em."
"Đây là Thời Chung, " Tư Đồ không nhịn được nuốt nước miếng, "Bạn trai. . . . . em."
Chương 23
Tư Đồ rốt cuộc không hề nói gì. Cô quả thật cả người dinh dính, đầu óc cũng ngất đi, cần tắm cho tỉnh táo, nhưng cô lại không thể ngay trước mặt người đàn ông này trực tiếp vén chăn đứng lên, mặc dù chiều dài áo sơ mi của anh đã che qua mông của cô, áo sơ mi nhưng dưới dưới lớp vải mỏng manh này cô lại không mặc gì cả, chỉ cần cô làm động tác mạnh một chút, sẽ lộ ra hoàn toàn. Về phần quần lót của cô. . . . . .
Hiện đang nằm trên sàn nhà, xem ra rất ẩm ướt, căn bản cũng không thể mặc lại được nữa.
Người đàn ông này cố tình vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng tay chống đầu ở trên giường như cũ, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, không một giây rời khỏi, tròng mắt thâm thúy nhưng cũng cợt nhã, Tư Đồ có chút cứng đờ nhìn lại anh, nhưng lại không tiện mở miệng để cho anh tránh một chút, dù sao. . . . . .
Thời khắc thân mật như vậy đều trải qua rồi, nói lời nói như thê thì cũng không có chút khí thê gì cả.
Đang lúc Tư Đồ không biết như thế nào cho phải thì đột nhiên có tiếng chuông báo điện thoại di động từ nơi không xa truyền đến. Thời Chung nhìn cô một cái rồi mới từ trên người cô dời đi. Tư Đồ đưa mắt nhìn anh xuống giường đi nghe điện thoại, mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, lập tức vén chăn lên chuẩn bị giường, cũng một khắc kia làm cho cô rất sửng sốt.
Ga giường nhăn không còn hình dáng, tuy là màu đậm, nhưng Tư Đồ liếc mắt liền thấy được những thứ phía trên là thứ gì. Mấy vết máu màu đậm, vết máu đã khô. Tư Đồ không nhịn được đưa tay chạm sờ, cho đến lúc này mới thật sự ý thức được, mình rốt cuộc mất đi cái gì.
Tư Đồ lại theo bản năng ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đã đi xa đó.
Không gian phòng ngủ rất lớn, giờ phút này Thời Chung cũng chỉ mặc quần dài màu xám tro rộng thùng thình, nửa người trên trần trụi đứng dựa vào sô pha vòng tròn, tìm kiếm di động. Thật ra thì khoảng cách xa như vậy, Tư Đồ căn bản không thấy được chi tiết trên người của anh, nhưng vẫn có một cút gì đó lưu lại trong đầu, tỷ như lúc người đàn ông này phát động tiến công, đường cong phần lưng cơ hồ là kéo thành một đạo hình giọt nước, vai, eo, mông, chân, nhìn như rất dài, lại hàm chứa lực lượng đau đến chết đi sống lại; lại tỷ như, môi của anh cùng ngón tay của anh, có bao nhiêu nhẵn nhụi, cỡ nào xảo trá. . . . . .
Dùng đầu ngón chân đoán cũng có thể đoán được đây là một người đàn ông am hiểu thân thể người phụ nữ như thế nào. Đây cũng là lý do làm cho Tư Đồ đột nhiên khủng hoảng lên.
Thời Chung rốt cuộc tìm thấy điện thoại mình vứt bừa bãi trên sô pha rộng rãi. Tiếng chuông điện thoại đã ngừng, hiện là một số xa lạ. Thời Chung đang muốn ném di động vào ghế sa lon, cũng đang lúc này, điện thoại di động lại vang lên.
Điện tới là chuỗi số xa lạ như cũ, anh nhìn màn hình điện thoại di động, mi tâm không khỏi nhíu lại.
Cái số này cùng số điện thoại của người phụ nữ kia, sự khác biệt cũng chỉ là hai con số sau cùng. . . . . .
Tư Đồ là nhìn Thời Chung vừa nghe điện thoại, vừa quay người đi trở về phía cô. Anh mặc dù nghe điện thoại, lại không nói tiếng nào, thậm chí ánh mắt đều chưa từng dời khỏi người cô —— cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, chậm rãi bước đến gần. Vừa đi đến bên giường, anh liền trực tiếp đưa di động đưa cho cô: "Tìm em."
Tư Đồ cau mày cúi đầu nhìn qua một cái, này rõ ràng là điện thoại di động của anh, làm sao sẽ. . . . . .
Đột nhiên thần kinh nghi ngờ bị một cỗ sức lực vô hình chợt níu chặt, Tư Đồ nhận lấy điện thoại di động, đốt ngón tay cứng ngắc, điện thoại di động để lên bên tai thì cổ họng cũng dần dần cảm thấy chát rồi, ". . . . . . A lô?"
Trả lời cô, quả nhiên là âm thanh của Thịnh Gia Ngôn: "Nhậm tiểu thư, có phải gần đây em rất thích chơi mất tích, chơi đến rất vui vẻ hay không?"
Giọng điệu của anh giống như là thở phào nhẹ nhõm, giống như là mang theo nhạo báng, giống như là mang theo dung túng, giống như là mang theo cảm xúc, lại duy chỉ không có. . . . . . Trách cứ.
"Tôi. . . . . ." Tư Đồ theo bản năng muốn vì mình giải thích, nhưng chỉ nói một chữ liền lại im lặng rồi.
Quả thật Thịnh Gia Ngôn cũng không cần giải thích của cô, chỉ là mang theo nụ cười nói: "Yên tâm, anh đây không phải đang trách em. Xác nhận emi không có xảy ra việc gì anh liền yên tâm. Tốt lắm, không làm phiền em nữa. . . . . ."
Cô tình nguyện Thịnh Gia Ngôn chất vấn cô: Tư Đồ, làm sao em có thể lại chơi biến mất? Làm sao em có thể tùy tiện cùng người đàn ông khác qua đêm ở ngoài. . . . . .
Cô thậm chí tình nguyện Thịnh Gia Ngôn nhiều lần nhắc lại: Tư Đồ, dạ, anh là khích lệ em mau chóng có bạn trai, ai có thể cũng có thể, duy chỉ có người này là không thể, thật không đáng tin cậy. . . . . .
Nhưng anh một khắc cũng không nguyện quấy rầy cô, trực tiếp cúp điện thoại. Để lại cho Tư Đồ , là một phòng an tĩnh. Bao gồm Thời Chung đang đứng ở mép giường.
Tư Đồ rũ tay xuống, điện thoại trong lòng bàn tay liền trượt xuống ở bên gối.
Tư Đồ cho là đánh vỡ sự yên tĩnh chết tiệt này, sẽ là tiếng rống đột nhiên giận dữ của người đàn ông bên cạnh—— Diễn đàn Lê Quý Đôn.như vậy tốt hơn, cô cũng cũng không cần phí sức làm gì là có thể cùng anh đương ai nấy đi rồi, nhưng cô chờ, chờ tới cũng là anh ngồi ở bên giường, vuốt ve gương mặt của cô.
Ngay sau đó, ngón tay người đàn ông này lại theo cánh tay của cô từ từ tuột xuống, mặc dù cách vải vóc áo sơ mi, Tư Đồ y cũ không nhịn được rụt bả vai một cái, trí nhớ thân thể có lúc thậm chí vượt qua đầu óc, tựa như cùng hiện tại, anh nhàn nhạt đụng vào, trí nhớ trong mỗi một tấc da thịt của Tư Đồ liền cơ hồ tỉnh lại——
1 giờ trước nơi đây, thậm chí là 3 giờ trước trên du thuyền, ngón tay của anh đều là trùng hợp như vậy, hay là cưỡng chế nâng lên dục vọng của cô, làm người ta vô lực kháng cự.
Chỉ là lúc này, giờ phút này, ngón tay của anh cuối cùng dừng trên bàn tay nắm chặt thành quả đấm của cô. Diễn đàn Lê Quý Đôn.Người đàn ông này rõ ràng có thể cảm thấy lúc anh chạm vào cả người cô lặp tức căng thẳng, nhưng anh chỉ im lặng khẽ cười một cái, tiếp theo từng cái từng cái mở ra ngón tay của cô, buông ra quả đấm của cô: "Bị anh ta biết em và anh ở chung một chỗ, em lo lắng như vậy sao?"
Tư Đồ không nhịn được nhìn anh. Khóe miệng anh còn chứa đựng cười, một ít dấu hiệu giận dữ cũng không có, xem xét lại mình. . . . . . Tư Đồ không nhịn được tự giễu cười cười: "Tại sao tâm tình của các người có thể tốt như vậy?"
Anh cơ hồ không có bất kỳ suy tư liền bật thốt lên, hoặc giả sớm đã đem cái vấn đề này tính toán rất nhiều lần, đáp án đã rất rõ: "Thái độ anh ta tốt như vậy, là bởi vì anh ta không thích em. Thái độ anh như vậy, cũng là bởi vì. . . . . . Anh ta không thương em."
Anh ta không thương em. . . . . .
Giọng nói người đàn ông này cứ nhẹ nhàng như vậy mà đem tâm cô nhìn thấu, nhưng cô vẫn không muốn thừa nhận sự thật nói ra.
Tư Đồ thì ngược lại trong nháy mắt thoải mái, có lẽ là do dưới ánh mắt thâm trầm như biển của anh làm tâm bị mêm hoặc thôi,Diễn đàn Lê Quý Đôn. ngay cả cho tới nay Tôn Dao đều khó mà mở miệng nói, cô đều có thể giống nghe chuyện cười, đối với anh nói ra miệng: "Mà chính tôi cũng không quên anh ta được."
Đúng là câu chuyện cười, Tư Đồ nói xong cũng không nhịn được cười, cũng là cười khổ, chỉ vì cái chuyện cười này nhân vật chính chính là cô. Phản phản phục phục, do do dự dự, bò ra ngoài lại ngã trở về. . . . . . Nhưng chỉ là càng ép mình quên, lại càng không quên được.
"Một người phụ nữ từ bỏ một đoạn tình cảm chân thành, có phải đều giống như em hay không, phản phản phục phục, do do dự dự?" Anh hỏi, cũng không cần đáp án của cô, bởi vì anh rất rõ ràng ——"Chỉ là không sao, cái anh có chính là thời gian cùng em hao tổn."
Vậy, nếu như cả đời cô cũng không quên được thì phải làm sao đây? Anh cũng sẽ theo cô cả đời? Cái ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu cô, Tư Đồ không nhịn được bật cười, lắc đầu một cái. Nhìn anh ung dung bình tĩnh như thế, cơ hồ có chút hâm mộ : "Còn anh thì sao? Đàn ông các người quên đi tình cảm thắm thiết, chân thành còn nhanh hơn so với bọn con gái chúng tôi?"
"Anh cũng không có kinh nghiệm trong việc." Thời Chung nhún nhún vai, ánh mắt biến đổi trong giây lát, cơ hồ là lạnh lùng nhìn cô, không hề chớp mắt, "Anh cũng không buông tha."
Tim Tư Đồ bỗng dưng căng thẳng. Âm thanh của anh không có lên xuống, vẻ mặt của anh cũng không có nhiệt độ, nhưng vì cái gì thân thể của cô, nhất là mang tai dưới cái nhìn chăm chú của anh, không nhịn được mơ hồ nóng lên. . . . . .
Anh lập tức xoay chuyển lời nói, cười cười với Tư Đồ nói, "Dĩ nhiên, em ngàn vạn đừng học theo anh."
Thậm chía anh giống như dạy dỗ đứa trẻ, ngắt chóp mũi của cô một cái.
Tư Đồ không thể nhìn thấu người đàn ông trước mặt này, rồi lại thản nhiên thay đổi cách nhìn với anh: "Anh không sợ em lợi dụng anh để quên anh ấy sao?"
Thời Chung nhíu mày cười một tiếng, hướng về phía cô mở rộng vòng tay: "Hoan nghênh lợi dụng."
Anh làm bộ muốn ôm cô, Tư Đồ không khỏi bị chọc cười, một khắc sau đã nắm chặt cổ áo cùng vạt áo sơ mi, trượt xuống giường chạy trốn. Nhưng vừa chạy ra không xa, phía dưới liền đưa tới đau đớn, bước chân không khỏi chậm lại, anh không có bước theo, nhưng không có bỏ qua bước chân cô trì trệ.
"Cần giúp một tay không?"
Nghe anh hỏi như thế, Tư Đồ quay đầu lại. Ánh mắt của cô không tự kiềm chế nhìn qua các nơi trên thân thể anh, cuối cùng mới rơi vào bó thạch cao trên cánh tay: "Anh nên tự chăm sóc chính mình trước đi."
Chờ Tư Đồ vào phòng tắm, mới phát hiện nước trong bồn tắm đã được xả đầy xong rồi, nhiệt độ ổn định đèn cũng sáng, đồ rửa mặt, áo tắm khăn lông toàn bộ hoàn toàn mới, đặt tại nơi tiện tay có thể đụng.
Đoán chừng là anh biết cô mệt mỏi, cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích nên mới vì cô chuẩn bị xong xuôi tất cả.
Đoán chừng là anh biết cô mệt mỏi, cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích nên mới vì cô chuẩn bị xong xuôi tất cả.
Tay Tư Đồ mơn trớn áo tắm trắng noãn, mỉm cười cũng không biết.
Cô đem mình chìm vào bồn tắm, khí nóng mờ mịt, cô đã mệt rã rời rồi, khép mắt, cả người nhẹ nhõm, nhưng trong đầu không được bình tĩnh. Có âm thanh liên tục, nhanh chóng trở về. . . . . .
Yên tâm, anh không phải đang trách em. . . . . .
Xác nhận em không có xảy ra việc gì anhliền yên tâm. . . . . .
Tốt lắm, không quấy rầy em. . . . . .
Âm thanh Thịnh Gia Ngôn không biết thế nào lại biến thành Thời Chung .
Anh ta là người tốt, bởi vì anh ta không thương em. . . . . .
Nhưng không sao, cái anh có chính là thời gian cùng em lãng phí. . . . . .
Anh cũng không buông tha. . . . . .
Hoan nghênh lợi dụng. . . . . .
Tư Đồ mở choàng mắt. Phần dưới bồn tắm bởi vì tùy lúc mà đổi nước nóng nên xuất hiện một xoáy nước, tựa như âm thanh hai người đàn ông trong lòng cô tạo nên nước xoáy.
Tư Đồ không dám dừng lại lâu, cô nhảy ra khỏi bồn tắm, vừa lau tóc, vừa phủ thêm áo choàng tắm đi về phía cạnh cửa, cũng đang đi ngang qua gương thì bước chân không khỏi dừng lại.
Cô nhìn da mình lộ ra bên ngoài áo choàng tắm, hồi tưởng lại một màn mình mới vừa nhìn thấy lúc nãy: nửa người trên người đàn ông kia trần trụi dựa đầu giường, trên người trừ vết thương nhỏ do tai nạn xe cộ gây ra, còn có một chút biến hóa, giống như là bị tiểu miêu tiểu cẩu quào trầy dấu vết, đầu vai còn có một dấu răng rõ ràng. . . . . .
Một ít vết trầy ở đây đều nhắc nhở Tư Đồ, cô đã làm gì với người đàn ông này ta.
Về phần người đàn ông này đã làm gì đối với cô. . . . . .
Tư Đồ hơi nước trên mặt kính biến mất, trong nháy mắt hình ảnh cô trong kính trở nên rõ ràng. Trên người mình không có bất kỳ dấu vết tím bầm nào, đối với lần này, Tư Đồ có chút kinh ngạc.
Tư Đồ ép buộc mình nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ được một chút ký ức kiều diễm, vào thời khắc này đột nhiên cuồn cuộn chảy ra, anh mút cắn, vuốt ve, vỗ về chơi đùa, sức lực mặc dù hơi mạnh, lại nắm giữ cực kỳ có độ, nhưng cũng không có làm cô bị thương. . . . . .
Thời điêm mất khống chế như thế anh cũng không quên quan tâm cô, nhưng vì cái gì nhiều người lại nói anh không phải người tốt?
Tư Đồ bật cười.
Đang lúc này, cạnh cửa đột nhiên truyền ra động tĩnh, Tư Đồ sợ hết hồn, vội vàng đem áo choàng tắm kéo trở về. Thời Chung cũng đã đẩy cửa tiến vào phòng tắm.
Trong hơi nước anh đi về phía cô, Tư Đồ lo lắng buộc dây áo choàng tắm, thế nhưng anh đã lặng lẽ đi tới phía sau cô, tay của anh ôm lấy hông của cô từ phía sau, đè xuống tay cô đang bận rộn.
"Thế nào lại thơm như vậy?" Anh cúi đầu hít hà bên cổ cô.
Tư Đồ sửng sốt một chút: ". . . . . . Đây không phải là mùi sữa tắm nhà anh sao?"
Thời Chung im lặng thở dài, cái nữ nhân không hiểu phong tình này. . . . . .
Cùng nhau đứng ở trước gương, ánh mắt ở trong kính giao nhau, Tư Đồ nhìn thấy anh trong kính, chậm rãi cởi dây áo choàng tắm của cô ra. Tay của anh linh hoạt xông vào mở rộng áo choàng tắm ra hai bên.
Tư Đồ liền bị anh vuốt ve hô hấp không yên. Lúc này cô rốt cuộc bắt được tay của anh, kiên định lắc đầu với anh một cái.
Thế nhưng anh lại theo động tác cô quay đầu thuận thế hôn cô. Chờ Tư Đồ bị hôn đến cơ hồ muốn cho người thần hồn điên đảo, áo choàng tắm trên người cô chẳng biết lúc nào đã rơi xuống ở chân.
Anh bỏ qua môi của cô, lửa nóng hôn bắt đầu theo cổ của cô, Tư Đồ đột nhiên ý thức được anh muốn làm gì, vội vàng xoay người đẩy anh ra.
Anh nghĩ hôn vết sẹo trên lưng cô? Trong lòng Tư Đồ đọt nhiên mâu thuẫn, cạnh tay cô chính là bệ rửa tay, trên đó còn có áo sơ mi cô vừa mới thay, Tư Đồ không chút suy nghĩ, kéo áo sơ mi phu lên người, lời nói cũng không có suy nghĩ nhiều, liền bật thốt lên: "Kia không có thể, có chỗ không được. . . . . ."
Tiếng nói vừa dứt đã nhìn thấy khóe miệng người đàn ông trước mặt này nhếch lên, muốn cười nhưng không cười: "Nói lời phải giữ lời?"
. . . . . .
. . . . . .
Tư Đồ ngồi ở trên bồn rửa mặt, đầu gối khẽ phát run. Mặt bàn lạnh lẽo, lửa nóng. . . . . . Anh.
Nụ hôn của anh rơi xuống toàn thân của cô, khám phá chính cô cũng không biết , ẩn sâu ở trên thân thể huyền bí của cô. . . . . . Rốt cuộc, anh không chờ được nữa, ở giữa hai chân cô làm ác, ngồi thẳng lên, hôn khóe miệng cô, hỏi cô: "Có thể không?"
Tư Đồ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hơi nước còn chưa tan đi, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, chỉ có thể thở hổn hển, hai tay chống trên mặt bàn lạnh lẽo.
Cô muốn gật đầu, tiếp đó, liền đến phiên người đàn ông này, tự thể nghiệm định nghĩa trầm luân. . . . . .
***
Đến tối ngày tiếp theo Tư Đồ mới về đến nhà.
Nói đúng ra, là cô ở trên xe ngủ thiếp đi, đợi đến thời điểm rốt cuộc mở mắt, phát hiện xe đã dừng ở mình lầu dưới.
Cô mê hoặc liếc nhìn ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu lại, mới phát hiện ra mình đang gối đầu lên bả vai Thời Chung.
Mà Thời Chung, chờ cô thức dậy, nhìn cô, liền ấm áp cười một tiếng, êm ái hỏi cô: "Rốt cuộc đã tỉnh rồi hả ?"
Tư Đồ vội vàng ngồi thẳng lên, có chút xấu hổ nhìn tài xế đằng trước một cái, thấy tài xế hết sức có trách nhiệm với công việc, căn bản là không có quan tâm tình huống chỗ ngồi phía sau, mới vuốt ve mi tâm hỏi Thời Chung: "Tại sao đã đến nơi mà không gọi em dậy?"
"Nếu như anh nói cho em biết đáp án, có phải em sẽ mời anh đi lên uống nước hay không?" Anh không trả lời mà hỏi lại.
"Lần sau đi." Tư Đồ đã tự động mở cửa chuẩn bị xuống xe, "Anh cũng trở về đi nghỉ ngơi thật tốt, giằng co một đêm, anh so với em toàn. . . . . ."
Phải! Thấy ánh mắt anh đột nhiên trở nên ám muội, Tư Đồ cũng biết mình lại nói chuyện không nên nói.
Định coi thường ánh mắt Thời Chung, xuống xe không quay đầu lại.
Thời Chung liếc mắt nhìn áo khoác cô rơi vào trên xe, liền không tự chủ hồi tưởng lại bộ dạng ấy mới ảo não hận không thể nuốt cô vào miệng của mình——
Cô là đang vội vã chạy trốn? Đến quần áo dùng cũng không cần.
Thời Chung không nhịn được cười khẽ, mắt thấy bóng dáng của cô đã vòng qua đầu xe, đi lên bậc thang bên ngoài nhà trọ, anh đang muốn hạ xuống cửa sổ xe gọi cô, nhưng một giây kế tiếp, nụ cười Thời Chung liền cứng ngắc bên khóe miệng ——
Mới vừa đi lên được hai nấc thang, Tư Đồ cũng bị giật mình.
Bên trong xe, ngoài xe là hai ánh mắt đều hướng tới trên người Thịnh Gia Ngôn đang từ bên trong nhà trọ đi ra.
Người phản ứng trước tiên chính là Thịnh Gia Ngôn, anh xuống mấy bậc thang đi tới trước mặt Tư Đồ.
Tư Đồ còn có chút kinh ngạc, trừng mắt, Thịnh Gia Ngôn đã mỉm cười giải thích: "Tôn Dao nói nên mang Tiềm Tiềm trở về, cô ấy không có chìa khóa nơi này, anh đi đưa chìa khóa cho bọn họ mở cửa."
Tư Đồ còn chưa kịp nói tiếp, sau lưng liền truyền đến âm thanh đóng cửa xe"Phanh" một tiếng.
Tư Đồ cùng Thịnh Gia Ngôn nhìn, chỉ thấy Thời Chung xuống xe, đi về phía bọn họ.
Thời Chung đem áo choàng cô đánh rơi khoác lên trên vai cô.
Anh có thể cảm thấy bả vai cô cứng ngắc. Liền thuận thế ôm vai của cô. Tiếp theo quan sát Thịnh Gia Ngôn, biết rõ còn hỏi: "Vị này là?"
Tư Đồ không khỏi ngước mắt nhìn về phía Thời Chung —— ánh mắt của anh, lại đem cô mang về thời khắc tối hôm qua, thời khắc anh kiên định nói với cô "Anh ta là người tốt, bởi vì anh ta không thương em". . . . . .
Anh không thương. . . . . . Cho nên, cô cũng đúng lúc đi ra khỏi nhà tù mang tên là"Thịnh Gia Ngôn" rồi. . . . . .
Giờ phút này, đứng ở trước mặt Thịnh Gia Ngôn, Tư Đồ rốt cuộc tìm về vẻ mặt thích hợp, giới thiệu hai người đàn ông này lẫn nhau: "Đây là Thịnh Gia Ngôn, bạn tốt nhất của em."
"Đây là Thời Chung, " Tư Đồ không nhịn được nuốt nước miếng, "Bạn trai. . . . . em."